Chương 13: Suy nghĩ kỹ lại
Minh Nguyệt Nô
08/04/2017
Có lẽ thói quen thật sự là một việc thuận theo tự nhiên.
An Nhược Cốc không hề nhận ra, sự khoan dung y dành cho Ngôn Tiếu đã vượt quá giới hạn ngày trước. Thậm chí một vài hành vi cố tình gây sự của Ngôn Tiếu, y lại thấy có nét đáng yêu chân thật.
Vốn dĩ cũng là một người dịu dàng, mà sự dịu dàng này trở nên ngày càng tự nhiên, hơn nữa còn khiến ai đó vui thầm. Ngôn Tiếu tuy tính tình trẻ con, nhưng cậu từ nhỏ đã rất tinh tế, chút thay đổi này sao cậu có thể không nhận ra.
Ờ cùng nhau càng lâu càng cảm thấy đối phương tốt, càng cảm thấy tốt thì lại càng thích, càng thích thì lại càng không nỡ buông tay. Tình cảm yêu thích này giống như bất cứ lúc nào đều có thể bộc phát, nhưng cậu biết không thể nói. Cho dù đối phương trong lòng đã sớm hiểu rõ.
Sinh viên năm ba vào học tương đối sớm, kỳ nghỉ của Ngôn Tiếu vẫn còn hơn 10 ngày, nhưng cậu đã thành thói quen ba ngày hai lượt chạy đến trường. Biết suy tính trước sau, cũng không làm loạn nữa, so vỡi lúc trước đã ngoan hơn nhiều. An Nhược Cốc cũng để mắc cậu. Lúc y bận, bạn nhỏ kia sẽ ngồi bên cạnh đọc sách chuyên ngành của mình hoặc là mấy tạp chí lá cải, sau đó đợi y cùng đi ăn. Ở cùng nhau hơn nửa năm, bạn nhỏ kia dường như luôn ở bên cạnh y, dương như có thể nhìn thấy cậu lớn lên từng chút một, không thể nói loại cảm giác này thực kỳ lạ.
Thế là ông anh Chu Bằng thi thoảng lại chen vào một câu: “Quan nhân, cậu càng ngày càng thương con trai chúng ta. Người ta bị cậu lạnh nhạt, thực đau lòng, đau lòng a.”
Lúc này bạn nhỏ Ngôn Tiếu sẽ khẽ ư hử một tiếng, sau đó cho y một ánh mắt tương đối vui sướng, trông thực đáng đánh.
Học kỳ này qua tương đối nhanh, chớp mắt đã đến ngày Cá tháng Tư vui vẻ.
Ngày này nói ra không hề liên quan gì đến An Nhược Cốc, thứ nhất y không có thói quen đi chỉnh người, thứ hai không ai có gan đến chọc y.
Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, ngày Cá tháng Tư đã được gọi tên là Ngày tỏ tình. Vì nếu bị từ chối thì cũng sẽ không có xấu mặt, chỉ cần nói một câu “Tôi đùa” là được.
Tỏ tình cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, chỉ là người tỏ tình hôm nay là một nam sinh.
Vừa hay rơi đúng vào cuối tuần, mới sáng sớm Ngôn Tiếu đã điên cuồng chạy tới phòng 501 nhà J, lúc đi vào phát hiện ra chỉ có mình Chu Bằng.
Học trưởng Chu Bằng mở to đôi mắt nhập nhèm, “Kỳ ba bảo bối, đã ăn sáng chưa?”
Ngôn Tiếu gật đầu, “Mọi người đâu rồi?”
“Không phải sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường sao, ai bận việc của người đó đi rồi. Nhược Cốc hình như đi mua đồ.”
Sau đó Ngôn Tiếu gọi điện thoại, thế nhưng không có ai bắt máy.
Đi cùng An Nhược Cốc là phó ban ban Đời sống, tên Hoa Vũ. Bộ dạng đẹp trai, tính cách cũng tốt. Ngày trước chưa từng tiếp xúc qua, chỉ biết là có một người như thế, nhớ rõ có người hói hai người y trông rất giống.
Cả hai đều là người nhanh nhẹn tháo vát, hiệu suất làm việc tất nhiên rất cao. Mua xong đồ rồi cùng nhau đi ăn, lúc trở về đi qua hồ nhỏ trong trường, Hoa Vũ đột nhiên gọi y.
Cậu ta cười lên trông rất đẹp, hai bên má đều có một lúm đồng tiền. Cậu hỏi: “Nhược Cốc, cậu cũng cong phải không?”
An Nhược Cốc đờ người.
“Chúng ta thử một chút xem có được không? Thực ra tôi thích cậu rất lâu rồi, thậm chí còn trước cả Tạ Nhất Hàm.” Hoa Vũ khẽ cười, “Lo cậu sẽ ghét bỏ nên mãi không dám thổ lộ. Nhưng tên nhóc quỷ bên cạnh cậu khích thích tôi.”
An Nhược Cốc vừa định mở miệng, Hoa Vũ liền ngắt lời y, “Tôi không phải đang nói đùa. Ở cùng với tôi, tôi sẽ không làm việc gì gây cản trở cậu, tôi cũng sẽ không cần cậu chăm sóc như cậu ta. Nói thế nào nhỉ, à, tôi luôn cảm thấy cậu giống như một tôi nữa. Thế nên chúng ta thử xem, một tháng cũng được, vài hôm cũng được, cậu muốn chia tay lúc nào cũng được.”
An Nhược Cốc mặt không đổi sắc, “ Tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi, tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Hoa Vũ lại cười, “Thật sao? Tên nhóc kia không ngừng quấn lấy cậu sao không thấy cậu khó chịu. Tôi tùy tiện tỏ tình cũng không thấy cậu ngạc nhiên, hơn nữa cậu đối với nữ sinh nào cũng như nhau. Đây… thật sự lả bình thương sao?”
An Nhược Cốc cũng cười, “Tôi đã quen việc chăm sóc cậu ta rồi, cũng không có ý gì khác. Tuy là lần đầu được nam sinh tỏ tình, nhưng trước kia cũng đã nhìn thấy. Còn về nữ sinh… Các cô ý thực sự có lúc rất phiền phức, nhưng không có nghĩ tôi chưa từng có ý với ai đó. Đối với tôi mà nói, có rất nhiều việc quan trọng hơn chuyện yêu đường tình ái.”
Vốn tưởng nói đến đây đã đủ rồi, không ngờ Hoa Vũ nghe xong lại nói, “Thế nên, làm quen với tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không trói buộc cậu, cậu sẽ có đủ sự tự do mà cậu muốn, vốn thế này thì vẫn thế đó. Sau này gặp người thích hợp thì trực tiếp đã tôi là được. Coi như mở lòng tư bi thỏa mãn chút tư tâm của tôi được không?”
Không rõ vì sao, An Nhược Cốc trong giây phút đó nhớ đến bộ dạng làm nũng “Có được không, có được không” của Ngôn Tiếu, thế nên không hề cần suy nghĩ mà từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cậu được.”
Quả nhiên so với dạng người thận trọng rào trước đón sau này, vẫn là bạn nhỏ kia đáng yêu hơn.
Trở về ký túc xá, bạn nhỏ kia đang cùng mấy người còn lại đánh bài, trên mặt dán đầy giấy nhớ, trông buồn cười vô cùng.
“Thế nên, ba người bọn họ thắng một mình em đúng không?”
“Vâng… Bọn họ ức hiêp người! Em vốn không biết chơi trò kém cỏi này…”
Chu Bằng đáp: “Này, trò này kém cỏi như thế mà cậu lại không biết chơi!”
Ngôn Tiếu méo miệng, “Thật sự rất khó…”
An Nhược Cốc bật cười.
Quả thật, y nên suy nghĩ kỹ lại.
Từ sau khi Ngôn Tiếu xuất hiện, cuộc sống của y liền được lấp đầy, chỗ nào cũng có dấu vết của nhóc con. Nếu không nghĩ đến những thứ khác, cứ tiếp tục ở bên nhau thế này cũng không có vấn đề gì. Chăm sóc cậu nhường nhịn cậu yêu thương cậu những việc này không hề khó, thứ An Nhược Cốc lo lắng là sự thay đổi trong lòng mình. Dù y có thừa nhận hay không, Ngôn Tiếu đã trở thành một phần trong cuộc sống của y. Y không thích cảm giác không thể nắm chắc này. Hơn nữa với tính cách của nhóc con Ngôn Tiếu, không dám chắc một ngày nào đó sẽ không quấn lấy một người khác.
Hoa Vũ nói đúng. Y kỳ thật không cong, nhưng không hẳn là thẳng. Nam sinh bình thường nào có ai lại đắn đo suy nghĩ như vậy, sợ rằng đã sớm thấy ghét bỏ rồi.
Nghĩ đến đây, y lại cảm thấy mình nên tìm một người bạn gái. Anh trai đã rõ ràng thể hiện người mình thích là nam, như vậy việc nối dõi tông đường chỉ còn có thể dựa vào bản thân y.
Cứ thử một chút, đến lúc không được hay tính tiếp.
An Nhược Cốc không hề nhận ra, sự khoan dung y dành cho Ngôn Tiếu đã vượt quá giới hạn ngày trước. Thậm chí một vài hành vi cố tình gây sự của Ngôn Tiếu, y lại thấy có nét đáng yêu chân thật.
Vốn dĩ cũng là một người dịu dàng, mà sự dịu dàng này trở nên ngày càng tự nhiên, hơn nữa còn khiến ai đó vui thầm. Ngôn Tiếu tuy tính tình trẻ con, nhưng cậu từ nhỏ đã rất tinh tế, chút thay đổi này sao cậu có thể không nhận ra.
Ờ cùng nhau càng lâu càng cảm thấy đối phương tốt, càng cảm thấy tốt thì lại càng thích, càng thích thì lại càng không nỡ buông tay. Tình cảm yêu thích này giống như bất cứ lúc nào đều có thể bộc phát, nhưng cậu biết không thể nói. Cho dù đối phương trong lòng đã sớm hiểu rõ.
Sinh viên năm ba vào học tương đối sớm, kỳ nghỉ của Ngôn Tiếu vẫn còn hơn 10 ngày, nhưng cậu đã thành thói quen ba ngày hai lượt chạy đến trường. Biết suy tính trước sau, cũng không làm loạn nữa, so vỡi lúc trước đã ngoan hơn nhiều. An Nhược Cốc cũng để mắc cậu. Lúc y bận, bạn nhỏ kia sẽ ngồi bên cạnh đọc sách chuyên ngành của mình hoặc là mấy tạp chí lá cải, sau đó đợi y cùng đi ăn. Ở cùng nhau hơn nửa năm, bạn nhỏ kia dường như luôn ở bên cạnh y, dương như có thể nhìn thấy cậu lớn lên từng chút một, không thể nói loại cảm giác này thực kỳ lạ.
Thế là ông anh Chu Bằng thi thoảng lại chen vào một câu: “Quan nhân, cậu càng ngày càng thương con trai chúng ta. Người ta bị cậu lạnh nhạt, thực đau lòng, đau lòng a.”
Lúc này bạn nhỏ Ngôn Tiếu sẽ khẽ ư hử một tiếng, sau đó cho y một ánh mắt tương đối vui sướng, trông thực đáng đánh.
Học kỳ này qua tương đối nhanh, chớp mắt đã đến ngày Cá tháng Tư vui vẻ.
Ngày này nói ra không hề liên quan gì đến An Nhược Cốc, thứ nhất y không có thói quen đi chỉnh người, thứ hai không ai có gan đến chọc y.
Tuy nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, ngày Cá tháng Tư đã được gọi tên là Ngày tỏ tình. Vì nếu bị từ chối thì cũng sẽ không có xấu mặt, chỉ cần nói một câu “Tôi đùa” là được.
Tỏ tình cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, chỉ là người tỏ tình hôm nay là một nam sinh.
Vừa hay rơi đúng vào cuối tuần, mới sáng sớm Ngôn Tiếu đã điên cuồng chạy tới phòng 501 nhà J, lúc đi vào phát hiện ra chỉ có mình Chu Bằng.
Học trưởng Chu Bằng mở to đôi mắt nhập nhèm, “Kỳ ba bảo bối, đã ăn sáng chưa?”
Ngôn Tiếu gật đầu, “Mọi người đâu rồi?”
“Không phải sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường sao, ai bận việc của người đó đi rồi. Nhược Cốc hình như đi mua đồ.”
Sau đó Ngôn Tiếu gọi điện thoại, thế nhưng không có ai bắt máy.
Đi cùng An Nhược Cốc là phó ban ban Đời sống, tên Hoa Vũ. Bộ dạng đẹp trai, tính cách cũng tốt. Ngày trước chưa từng tiếp xúc qua, chỉ biết là có một người như thế, nhớ rõ có người hói hai người y trông rất giống.
Cả hai đều là người nhanh nhẹn tháo vát, hiệu suất làm việc tất nhiên rất cao. Mua xong đồ rồi cùng nhau đi ăn, lúc trở về đi qua hồ nhỏ trong trường, Hoa Vũ đột nhiên gọi y.
Cậu ta cười lên trông rất đẹp, hai bên má đều có một lúm đồng tiền. Cậu hỏi: “Nhược Cốc, cậu cũng cong phải không?”
An Nhược Cốc đờ người.
“Chúng ta thử một chút xem có được không? Thực ra tôi thích cậu rất lâu rồi, thậm chí còn trước cả Tạ Nhất Hàm.” Hoa Vũ khẽ cười, “Lo cậu sẽ ghét bỏ nên mãi không dám thổ lộ. Nhưng tên nhóc quỷ bên cạnh cậu khích thích tôi.”
An Nhược Cốc vừa định mở miệng, Hoa Vũ liền ngắt lời y, “Tôi không phải đang nói đùa. Ở cùng với tôi, tôi sẽ không làm việc gì gây cản trở cậu, tôi cũng sẽ không cần cậu chăm sóc như cậu ta. Nói thế nào nhỉ, à, tôi luôn cảm thấy cậu giống như một tôi nữa. Thế nên chúng ta thử xem, một tháng cũng được, vài hôm cũng được, cậu muốn chia tay lúc nào cũng được.”
An Nhược Cốc mặt không đổi sắc, “ Tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi, tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Hoa Vũ lại cười, “Thật sao? Tên nhóc kia không ngừng quấn lấy cậu sao không thấy cậu khó chịu. Tôi tùy tiện tỏ tình cũng không thấy cậu ngạc nhiên, hơn nữa cậu đối với nữ sinh nào cũng như nhau. Đây… thật sự lả bình thương sao?”
An Nhược Cốc cũng cười, “Tôi đã quen việc chăm sóc cậu ta rồi, cũng không có ý gì khác. Tuy là lần đầu được nam sinh tỏ tình, nhưng trước kia cũng đã nhìn thấy. Còn về nữ sinh… Các cô ý thực sự có lúc rất phiền phức, nhưng không có nghĩ tôi chưa từng có ý với ai đó. Đối với tôi mà nói, có rất nhiều việc quan trọng hơn chuyện yêu đường tình ái.”
Vốn tưởng nói đến đây đã đủ rồi, không ngờ Hoa Vũ nghe xong lại nói, “Thế nên, làm quen với tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không trói buộc cậu, cậu sẽ có đủ sự tự do mà cậu muốn, vốn thế này thì vẫn thế đó. Sau này gặp người thích hợp thì trực tiếp đã tôi là được. Coi như mở lòng tư bi thỏa mãn chút tư tâm của tôi được không?”
Không rõ vì sao, An Nhược Cốc trong giây phút đó nhớ đến bộ dạng làm nũng “Có được không, có được không” của Ngôn Tiếu, thế nên không hề cần suy nghĩ mà từ chối: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cậu được.”
Quả nhiên so với dạng người thận trọng rào trước đón sau này, vẫn là bạn nhỏ kia đáng yêu hơn.
Trở về ký túc xá, bạn nhỏ kia đang cùng mấy người còn lại đánh bài, trên mặt dán đầy giấy nhớ, trông buồn cười vô cùng.
“Thế nên, ba người bọn họ thắng một mình em đúng không?”
“Vâng… Bọn họ ức hiêp người! Em vốn không biết chơi trò kém cỏi này…”
Chu Bằng đáp: “Này, trò này kém cỏi như thế mà cậu lại không biết chơi!”
Ngôn Tiếu méo miệng, “Thật sự rất khó…”
An Nhược Cốc bật cười.
Quả thật, y nên suy nghĩ kỹ lại.
Từ sau khi Ngôn Tiếu xuất hiện, cuộc sống của y liền được lấp đầy, chỗ nào cũng có dấu vết của nhóc con. Nếu không nghĩ đến những thứ khác, cứ tiếp tục ở bên nhau thế này cũng không có vấn đề gì. Chăm sóc cậu nhường nhịn cậu yêu thương cậu những việc này không hề khó, thứ An Nhược Cốc lo lắng là sự thay đổi trong lòng mình. Dù y có thừa nhận hay không, Ngôn Tiếu đã trở thành một phần trong cuộc sống của y. Y không thích cảm giác không thể nắm chắc này. Hơn nữa với tính cách của nhóc con Ngôn Tiếu, không dám chắc một ngày nào đó sẽ không quấn lấy một người khác.
Hoa Vũ nói đúng. Y kỳ thật không cong, nhưng không hẳn là thẳng. Nam sinh bình thường nào có ai lại đắn đo suy nghĩ như vậy, sợ rằng đã sớm thấy ghét bỏ rồi.
Nghĩ đến đây, y lại cảm thấy mình nên tìm một người bạn gái. Anh trai đã rõ ràng thể hiện người mình thích là nam, như vậy việc nối dõi tông đường chỉ còn có thể dựa vào bản thân y.
Cứ thử một chút, đến lúc không được hay tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.