Chương 3: Tỉnh lại
Hủ Mộc Điêu Dã
10/09/2020
Lần chờ này của Đường Học Cẩn, trực tiếp chờ đến hai ngày sau, đó là lúc giữa trưa, cậu rất vừa vặn tỉnh lại.
Khi tỉnh, càng vừa vặn là lúc Triệu Lệ tới phòng cậu tính thay băng cho, Đường Học Cẩn vờ ra vẻ vừa tỉnh, hồ đồ vô tri, đáng thương không thôi nhìn Triệu Lệ, há miệng, khàn khàn gọi một tiếng: "Mẹ."
Triệu Lệ vốn vẫn cúi đầu vọc thuốc bôi và băng gạc, kết quả bị tiếng gọi đột nhiên này của Đường Học Cẩn dọa phải, hồi hồn xong ánh mắt mụ lóe lên sự chán ghét, nhưng khi xoay người lại đã thu liễm vẻ mặt ấy khiến nó không khác gì bình thường, mụ vỗ ngực mình, dùng cái giọng trách cứ mắng: "Cái thằng này, đột nhiên lên tiếng là muốn dọa chết mẹ mày sao."
"Mẹ, đau quá..." Đường Học Cẩn giơ tay sờ cái đầu quấn băng gạc của mình, méo miệng, thoạt nhìn như là muốn khóc ra, nhưng trong lòng, lại không hề gợn sóng, thậm chí còn rất châm chọc.
Nói thật, trên thế giới này có người mẹ nào ở khi con mình bị thương tỉnh lại câu đầu tiên không phải quan tâm mà là trách cứ chứ? A, Đường Học Cẩn chỉ muốn cười lạnh, cậu thật không biết trái tim của Triệu Lệ đã méo mó đến nhường nào.
"Đau là đúng rồi, lần này nói thế nào cũng là lỗi của mày," Triệu Lệ nhìn đứa bé gầy yếu nằm trên giường, đáy lòng lóe lên sự thương hại, nhưng vừa nghĩ tới con mình và phần ký ức khiến mụ ghét cay ghét đắng kia, mụ đã thu hồi xúc cảm ấy, liếc Đường Học Cẩn một cái, nói tiếp: "Mày cũng thật là, em nó còn nhỏ, nó xin tiền mày cho là được, không cho thì thôi làm chi còn chọc nó? Còn có a, đang yên đang lành mày đẩy em làm gì, nó nhỏ như vậy, cũng khó trách lấy đá đập mày."
Đường Học Cẩn không nói một lời nghe con mụ có lẽ là mẹ cậu ngồi trước mặt cậu lật ngược phải trái trắng đen, ngồi trước mặt người bị hại này chết sống xoay cậu từ người bị hại thành tự làm tự chịu, đáy lòng lạnh lùng cười, vẻ mặt lại vẫn bày ra sự thuần lương, nghi hoặc nói, "Mẹ, Học Quân nói vậy à? Nhưng con không có đẩy em."
Triệu Lệ trừng mắt, giận quát Đường Học Quân: "Ý mày là Học Quân nói dối?"
"Nhưng con thật..." Đường Học Cẩn chớp mắt, đáng tiếc cậu chưa nói xong, đã bị Triệu Lệ đánh gãy.
Giọng Triệu Lệ không hề thua Đường Quốc Hoa, một tiếng quát này của mụ, trực tiếp gọi gã đàn ông đang ngồi nghỉ trong phòng khách vào. Đường Quốc Hoa banh cái mặt xấu xí, mắt trợn lên, hung ác cực kỳ, "A Lệ em ầm ĩ cái gì đó, dọa Học Quân của chúng ta rồi."
Triệu Lệ cười lạnh trào phúng: "Còn không phải con trai ngoan của anh, mới tí tuổi đầu đã học được nói dối giả vờ vô tội, em nói nó nó còn dám cãi lại đây này."
Đường Quốc Hoa nghe xong lời Triệu Lệ, nháy mắt kéo xệ mặt, gã vốn đã to con, mắt trợn lên, tướng ta thoạt nhìn rất ác. Bất quá Đường Học Cẩn nếu không có sống lại, có lẽ sẽ sợ, nhưng giờ bề ngoài của cậu tuy chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi nhưng nội tâm đã không phải linh hồn trẻ tuổi ấy, thế nên khi đối mặt với Đường Quốc Hoa, cậu không hề có tí sợ hãi nào.
Cái thân ú nu của Đường Học Quân đứng cạnh Đường Quốc Hoa, ngón tay mập thù lù ngậm trong miệng, bẹp bẹp mút vui vẻ, chính ở lúc này, nó nhìn người anh đã tỉnh trên giường, nghĩ tới một đồng trong tay anh nó có thể mua rất nhiều kẹo, bèn xoay tròn đôi mắt, cái thân ú như trái banh lăn tới bên giường, cười hì hì mở miệng: "Đường Học Cẩn mày tỉnh rồi à, mẹ nói mày tỉnh rồi tao có thể lấy tiền của mày, mày đưa một đồng của mày cho tao mua kẹo đi."
—— cả xưng hô cũng là tùy tiện chỉ tên nói họ.
Nói xong, nó đã duỗi bàn tay bẩn thỉu của mình tới trước mặt Đường Học Cẩn, căn bản không nhớ nó từng ném một cục đá vào đầu anh nó, cũng không nhớ việc đánh người là sai, nói đến đương nhiên mà còn lẽ thẳng khí hùng, phảng phất hai chữ "còn nhỏ" có thể trung hoà mọi lỗi lầm.
Đường Học Cẩn nhìn bàn tay duỗi tới trước mặt mình, lạnh lùng cự tuyệt: "Không được, tiền đó là anh để dành mua sách."
Giờ này khắc này, Đường Học Cẩn từ nằm thành ngồi, cậu biết nói ra lời này mình sẽ đối mặt với gì, bất quá nó chính là mục đích của cậu, triệt để tăng thêm mâu thuẫn, mà còn cậu đã tính kỹ thời gian, mấy phút sau, bí thư sẽ vào cửa.
Đường Học Quân không ngờ được anh nó sẽ cự tuyệt nó, nó trợn tròn mắt, rồi bật người oa một tiếng khóc ra, rất có tiết tấu khóc chết mới thôi, vừa khóc còn vừa duỗi tay kéo áo Triệu Lệ, ra vẻ ủy khuất mười phần, "Mẹ ơi, Đường Học Cẩn ăn hiếp con."
Tâm can bảo bối khóc thê thảm, quả thật làm Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa xót xa, thế là vốn đã bất mãn Triệu Lệ bắt đầu om sòm, "Đường Học Cẩn, mày dám ăn hiếp em mày trước mặt tao, là coi người mẹ này đã chết rồi phải không, hả?!"
Đường Học Cẩn vờ ủy khuất, "Mẹ, trường thưởng cho con ba đồng con đã đưa cha mẹ hai đồng, thừa lại con phải để dành mua sách, mà còn con sắp lên trung học cơ sở rồi, thầy đề nghị con nên mua một ít sách tham khảo để làm."
Đường Quốc Hoa vừa an ủi Đường Học Quân, nghe xong lời này của Đường Học Cẩn, lập tức trợn con mắt to hơn cả trâu, "Ra là mày cảm thấy tao và mẹ mày lấy hai đồng của mày là không đúng phải không."
"Còn có học trung học cơ sở cái gì, Nhị Oa nhà người ta nhỏ hơn mày đã có thể giúp cha mẹ nó làm việc, mày còn đi học, học cái gì chứ, không bằng ra đồng giúp bọn tao, đi học cũng chưa chắc có thể có mấy tiền đồ."
Triệu Lệ nghe xong, cũng hát đệm, "Đúng rồi đó, mà còn Học Quân sắp tới tuổi nhập học, thằng bé lên tiểu học nhà chúng ta lại phải tăng thêm chi tiêu, tao và cha mày vừa thuê đỉnh núi kia, đã không còn bao nhiêu tiền."
Ý lời này là bọn họ đã cạn tiền, cậu nên bỏ học cho thằng em Đường Học Quân cơ hội đi học.
Bất quá, đời trước Đường Học Cẩn không thỏa hiệp, cuộc đời được làm lại này, cậu càng không có khả năng thỏa hiệp ý nghĩ kỳ lạ như người si nói mộng của Triệu Lệ Đường Quốc Hoa, cậu muốn đi học, chỉ có vậy, mới có thể rời xa đôi cha mẹ khiến người buồn nôn này.
"Con muốn học trung học cơ sở." Đường Học Cẩn cắn chặt từng chữ, "Con có thể tự kiếm học phí."
Đường Học Cẩn nhớ, đời trước cậu cũng vì vấn đề lên trung học cơ sở mà lần đầu tiên lớn tiếng trước mặt bọn họ, cậu bị đánh suýt chết, nhưng điều đó cũng không khiến cậu thỏa hiệp, vì lúc đó, cậu đã biết, chỉ có cố gắng học tập, mới có thể thay đổi số phận mình.
Thế nên dưỡng thương xong cậu mỗi ngày đi giúp người ta làm việc vặt cuối cùng mới góp đủ học phí, sống lại rồi, cậu vẫn có thể làm vậy, dù sao còn hơn hai tháng trung học cơ sở mới khai giảng, cậu hoàn toàn có thời gian kiếm cho mình số tiền thứ nhất, mà tiền đề là, cậu phải thoát khỏi gia đình này cái đã.
Đường Học Cẩn nhớ bí thư thôn bọn họ là một người cực kỳ ghét cha mẹ ngược đãi con cái, đại khái vì hồi nhỏ ông ấy từng bị như vậy, nên lúc lớn, đã rất ghét loại người làm cha làm mẹ mà tùy tiện đánh chửi con mình, vì thế cậu chọn ở lúc này tăng thêm mâu thuẫn, vì muốn để bí thư tận mắt thấy Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ ra tay đánh cậu, còn là dưới tình huống cậu hiện vẫn là người bệnh.
Đáy lòng Đường Học Cẩn khá tự giễu, thì ra cậu kỳ thực vẫn nhớ như in những chuyện này sao? Có thể thấy, đời trước cậu oán cỡ nào, nhưng đời trước cậu luôn nghĩ có lẽ đợi đến lúc Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa già rồi, sẽ phát hiện mình sai, sẽ thay đổi... Nhưng, kết quả thì sao?
Ha hả, kết quả là cậu đã chết.
Mang theo tự giễu dày đặc, Đường Học Cẩn quật cường nhìn thẳng Đường Quốc Hoa, đáy mắt trong suốt không hề có sợ hãi, lưng kéo thẳng, vẻ mặt là kiên định không lùi.
Đứa bé vốn nói gì nghe nấy đột nhiên không còn nghe lời mình nữa, Đường Quốc Hoa giận lắm, gã trừng mắt, căm tức nhìn Đường Học Cẩn, giơ cao bàn tay, tính dùng sức tát xuống.
"Đồng chí Đường Quốc Hoa?" Ngay khi bàn tay ấy chỉ cách gò má Đường Học Cẩn hai nắm tay, cái giọng nhàn nhạt để lộ nghi hoặc của bí thư vang lên, khiến nó không thể rơi xuống nữa, cứng đờ mà dừng giữa không trung.
Đường Học Cẩn rủ mắt xuống, khóe miệng hơi giơ lên.
A, không sớm không muộn, rất đúng lúc.
Thế rồi cậu ngẩng đầu, viền mắt đã tụ đầy nước, "Cha, mẹ, con biết con không nên keo kiệt một đồng ấy với em, nhưng con muốn để dành tiền mua sách, thầy có nói, vào trung học cơ sở rồi việc học sẽ rất khó, thầy dặn con tốt nhất là mua một số sách tham khảo để làm, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ, vậy nên con không cho Học Quân được, mà còn con cũng không có trách Học Quân lấy đá đập đầu con, em còn nhỏ mà, nhưng sao cha mẹ lại đổ tội cho con, con không có đẩy em, con không nói dối."
Nói đến đây, cậu hợp thời nấc một cái, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, tiếp tục nói: "Mà còn, cha, mẹ, học phí trung học cơ sở con sẽ tự kiếm, cha mẹ đừng bắt con bỏ học."
Nói xong, Đường Học Cẩn lớn tiếng nỉ non, phối với mấy vòng băng gạc quấn trên đầu, vai không ngừng run rẩy, thấy thế nào cũng là một đứa bé nhỏ gầy đáng thương, mà còn vừa nhìn đã biết, đứa bé này đang bị thương.
Bí thư thôn Lưu Minh Lượng đứng ở cửa nghe xong, sắc mặt nháy mắt kéo xệ, ông đen mặt nhìn Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, lại nhìn Đường Học Quân tròn vo như ăn uống đầy cuộc sống quá ư là dễ chịu bị mẹ ôm trong lòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Đường Học Cẩn ngồi trên giường, thân hình gầy nhom sắc mặt tái nhợt trán còn quấn băng gạc, cả khuôn mặt đen hơn một bậc.
Giọng ông nghiêm khắc mở miệng nói rằng, "Có chuyện gì vậy?"
...
Khi tỉnh, càng vừa vặn là lúc Triệu Lệ tới phòng cậu tính thay băng cho, Đường Học Cẩn vờ ra vẻ vừa tỉnh, hồ đồ vô tri, đáng thương không thôi nhìn Triệu Lệ, há miệng, khàn khàn gọi một tiếng: "Mẹ."
Triệu Lệ vốn vẫn cúi đầu vọc thuốc bôi và băng gạc, kết quả bị tiếng gọi đột nhiên này của Đường Học Cẩn dọa phải, hồi hồn xong ánh mắt mụ lóe lên sự chán ghét, nhưng khi xoay người lại đã thu liễm vẻ mặt ấy khiến nó không khác gì bình thường, mụ vỗ ngực mình, dùng cái giọng trách cứ mắng: "Cái thằng này, đột nhiên lên tiếng là muốn dọa chết mẹ mày sao."
"Mẹ, đau quá..." Đường Học Cẩn giơ tay sờ cái đầu quấn băng gạc của mình, méo miệng, thoạt nhìn như là muốn khóc ra, nhưng trong lòng, lại không hề gợn sóng, thậm chí còn rất châm chọc.
Nói thật, trên thế giới này có người mẹ nào ở khi con mình bị thương tỉnh lại câu đầu tiên không phải quan tâm mà là trách cứ chứ? A, Đường Học Cẩn chỉ muốn cười lạnh, cậu thật không biết trái tim của Triệu Lệ đã méo mó đến nhường nào.
"Đau là đúng rồi, lần này nói thế nào cũng là lỗi của mày," Triệu Lệ nhìn đứa bé gầy yếu nằm trên giường, đáy lòng lóe lên sự thương hại, nhưng vừa nghĩ tới con mình và phần ký ức khiến mụ ghét cay ghét đắng kia, mụ đã thu hồi xúc cảm ấy, liếc Đường Học Cẩn một cái, nói tiếp: "Mày cũng thật là, em nó còn nhỏ, nó xin tiền mày cho là được, không cho thì thôi làm chi còn chọc nó? Còn có a, đang yên đang lành mày đẩy em làm gì, nó nhỏ như vậy, cũng khó trách lấy đá đập mày."
Đường Học Cẩn không nói một lời nghe con mụ có lẽ là mẹ cậu ngồi trước mặt cậu lật ngược phải trái trắng đen, ngồi trước mặt người bị hại này chết sống xoay cậu từ người bị hại thành tự làm tự chịu, đáy lòng lạnh lùng cười, vẻ mặt lại vẫn bày ra sự thuần lương, nghi hoặc nói, "Mẹ, Học Quân nói vậy à? Nhưng con không có đẩy em."
Triệu Lệ trừng mắt, giận quát Đường Học Quân: "Ý mày là Học Quân nói dối?"
"Nhưng con thật..." Đường Học Cẩn chớp mắt, đáng tiếc cậu chưa nói xong, đã bị Triệu Lệ đánh gãy.
Giọng Triệu Lệ không hề thua Đường Quốc Hoa, một tiếng quát này của mụ, trực tiếp gọi gã đàn ông đang ngồi nghỉ trong phòng khách vào. Đường Quốc Hoa banh cái mặt xấu xí, mắt trợn lên, hung ác cực kỳ, "A Lệ em ầm ĩ cái gì đó, dọa Học Quân của chúng ta rồi."
Triệu Lệ cười lạnh trào phúng: "Còn không phải con trai ngoan của anh, mới tí tuổi đầu đã học được nói dối giả vờ vô tội, em nói nó nó còn dám cãi lại đây này."
Đường Quốc Hoa nghe xong lời Triệu Lệ, nháy mắt kéo xệ mặt, gã vốn đã to con, mắt trợn lên, tướng ta thoạt nhìn rất ác. Bất quá Đường Học Cẩn nếu không có sống lại, có lẽ sẽ sợ, nhưng giờ bề ngoài của cậu tuy chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi nhưng nội tâm đã không phải linh hồn trẻ tuổi ấy, thế nên khi đối mặt với Đường Quốc Hoa, cậu không hề có tí sợ hãi nào.
Cái thân ú nu của Đường Học Quân đứng cạnh Đường Quốc Hoa, ngón tay mập thù lù ngậm trong miệng, bẹp bẹp mút vui vẻ, chính ở lúc này, nó nhìn người anh đã tỉnh trên giường, nghĩ tới một đồng trong tay anh nó có thể mua rất nhiều kẹo, bèn xoay tròn đôi mắt, cái thân ú như trái banh lăn tới bên giường, cười hì hì mở miệng: "Đường Học Cẩn mày tỉnh rồi à, mẹ nói mày tỉnh rồi tao có thể lấy tiền của mày, mày đưa một đồng của mày cho tao mua kẹo đi."
—— cả xưng hô cũng là tùy tiện chỉ tên nói họ.
Nói xong, nó đã duỗi bàn tay bẩn thỉu của mình tới trước mặt Đường Học Cẩn, căn bản không nhớ nó từng ném một cục đá vào đầu anh nó, cũng không nhớ việc đánh người là sai, nói đến đương nhiên mà còn lẽ thẳng khí hùng, phảng phất hai chữ "còn nhỏ" có thể trung hoà mọi lỗi lầm.
Đường Học Cẩn nhìn bàn tay duỗi tới trước mặt mình, lạnh lùng cự tuyệt: "Không được, tiền đó là anh để dành mua sách."
Giờ này khắc này, Đường Học Cẩn từ nằm thành ngồi, cậu biết nói ra lời này mình sẽ đối mặt với gì, bất quá nó chính là mục đích của cậu, triệt để tăng thêm mâu thuẫn, mà còn cậu đã tính kỹ thời gian, mấy phút sau, bí thư sẽ vào cửa.
Đường Học Quân không ngờ được anh nó sẽ cự tuyệt nó, nó trợn tròn mắt, rồi bật người oa một tiếng khóc ra, rất có tiết tấu khóc chết mới thôi, vừa khóc còn vừa duỗi tay kéo áo Triệu Lệ, ra vẻ ủy khuất mười phần, "Mẹ ơi, Đường Học Cẩn ăn hiếp con."
Tâm can bảo bối khóc thê thảm, quả thật làm Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa xót xa, thế là vốn đã bất mãn Triệu Lệ bắt đầu om sòm, "Đường Học Cẩn, mày dám ăn hiếp em mày trước mặt tao, là coi người mẹ này đã chết rồi phải không, hả?!"
Đường Học Cẩn vờ ủy khuất, "Mẹ, trường thưởng cho con ba đồng con đã đưa cha mẹ hai đồng, thừa lại con phải để dành mua sách, mà còn con sắp lên trung học cơ sở rồi, thầy đề nghị con nên mua một ít sách tham khảo để làm."
Đường Quốc Hoa vừa an ủi Đường Học Quân, nghe xong lời này của Đường Học Cẩn, lập tức trợn con mắt to hơn cả trâu, "Ra là mày cảm thấy tao và mẹ mày lấy hai đồng của mày là không đúng phải không."
"Còn có học trung học cơ sở cái gì, Nhị Oa nhà người ta nhỏ hơn mày đã có thể giúp cha mẹ nó làm việc, mày còn đi học, học cái gì chứ, không bằng ra đồng giúp bọn tao, đi học cũng chưa chắc có thể có mấy tiền đồ."
Triệu Lệ nghe xong, cũng hát đệm, "Đúng rồi đó, mà còn Học Quân sắp tới tuổi nhập học, thằng bé lên tiểu học nhà chúng ta lại phải tăng thêm chi tiêu, tao và cha mày vừa thuê đỉnh núi kia, đã không còn bao nhiêu tiền."
Ý lời này là bọn họ đã cạn tiền, cậu nên bỏ học cho thằng em Đường Học Quân cơ hội đi học.
Bất quá, đời trước Đường Học Cẩn không thỏa hiệp, cuộc đời được làm lại này, cậu càng không có khả năng thỏa hiệp ý nghĩ kỳ lạ như người si nói mộng của Triệu Lệ Đường Quốc Hoa, cậu muốn đi học, chỉ có vậy, mới có thể rời xa đôi cha mẹ khiến người buồn nôn này.
"Con muốn học trung học cơ sở." Đường Học Cẩn cắn chặt từng chữ, "Con có thể tự kiếm học phí."
Đường Học Cẩn nhớ, đời trước cậu cũng vì vấn đề lên trung học cơ sở mà lần đầu tiên lớn tiếng trước mặt bọn họ, cậu bị đánh suýt chết, nhưng điều đó cũng không khiến cậu thỏa hiệp, vì lúc đó, cậu đã biết, chỉ có cố gắng học tập, mới có thể thay đổi số phận mình.
Thế nên dưỡng thương xong cậu mỗi ngày đi giúp người ta làm việc vặt cuối cùng mới góp đủ học phí, sống lại rồi, cậu vẫn có thể làm vậy, dù sao còn hơn hai tháng trung học cơ sở mới khai giảng, cậu hoàn toàn có thời gian kiếm cho mình số tiền thứ nhất, mà tiền đề là, cậu phải thoát khỏi gia đình này cái đã.
Đường Học Cẩn nhớ bí thư thôn bọn họ là một người cực kỳ ghét cha mẹ ngược đãi con cái, đại khái vì hồi nhỏ ông ấy từng bị như vậy, nên lúc lớn, đã rất ghét loại người làm cha làm mẹ mà tùy tiện đánh chửi con mình, vì thế cậu chọn ở lúc này tăng thêm mâu thuẫn, vì muốn để bí thư tận mắt thấy Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ ra tay đánh cậu, còn là dưới tình huống cậu hiện vẫn là người bệnh.
Đáy lòng Đường Học Cẩn khá tự giễu, thì ra cậu kỳ thực vẫn nhớ như in những chuyện này sao? Có thể thấy, đời trước cậu oán cỡ nào, nhưng đời trước cậu luôn nghĩ có lẽ đợi đến lúc Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa già rồi, sẽ phát hiện mình sai, sẽ thay đổi... Nhưng, kết quả thì sao?
Ha hả, kết quả là cậu đã chết.
Mang theo tự giễu dày đặc, Đường Học Cẩn quật cường nhìn thẳng Đường Quốc Hoa, đáy mắt trong suốt không hề có sợ hãi, lưng kéo thẳng, vẻ mặt là kiên định không lùi.
Đứa bé vốn nói gì nghe nấy đột nhiên không còn nghe lời mình nữa, Đường Quốc Hoa giận lắm, gã trừng mắt, căm tức nhìn Đường Học Cẩn, giơ cao bàn tay, tính dùng sức tát xuống.
"Đồng chí Đường Quốc Hoa?" Ngay khi bàn tay ấy chỉ cách gò má Đường Học Cẩn hai nắm tay, cái giọng nhàn nhạt để lộ nghi hoặc của bí thư vang lên, khiến nó không thể rơi xuống nữa, cứng đờ mà dừng giữa không trung.
Đường Học Cẩn rủ mắt xuống, khóe miệng hơi giơ lên.
A, không sớm không muộn, rất đúng lúc.
Thế rồi cậu ngẩng đầu, viền mắt đã tụ đầy nước, "Cha, mẹ, con biết con không nên keo kiệt một đồng ấy với em, nhưng con muốn để dành tiền mua sách, thầy có nói, vào trung học cơ sở rồi việc học sẽ rất khó, thầy dặn con tốt nhất là mua một số sách tham khảo để làm, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ, vậy nên con không cho Học Quân được, mà còn con cũng không có trách Học Quân lấy đá đập đầu con, em còn nhỏ mà, nhưng sao cha mẹ lại đổ tội cho con, con không có đẩy em, con không nói dối."
Nói đến đây, cậu hợp thời nấc một cái, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, tiếp tục nói: "Mà còn, cha, mẹ, học phí trung học cơ sở con sẽ tự kiếm, cha mẹ đừng bắt con bỏ học."
Nói xong, Đường Học Cẩn lớn tiếng nỉ non, phối với mấy vòng băng gạc quấn trên đầu, vai không ngừng run rẩy, thấy thế nào cũng là một đứa bé nhỏ gầy đáng thương, mà còn vừa nhìn đã biết, đứa bé này đang bị thương.
Bí thư thôn Lưu Minh Lượng đứng ở cửa nghe xong, sắc mặt nháy mắt kéo xệ, ông đen mặt nhìn Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, lại nhìn Đường Học Quân tròn vo như ăn uống đầy cuộc sống quá ư là dễ chịu bị mẹ ôm trong lòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Đường Học Cẩn ngồi trên giường, thân hình gầy nhom sắc mặt tái nhợt trán còn quấn băng gạc, cả khuôn mặt đen hơn một bậc.
Giọng ông nghiêm khắc mở miệng nói rằng, "Có chuyện gì vậy?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.