Quyển 5 - Chương 354: Làm sao đối mặt
Lão Trang Mặc Hàn
12/11/2020
Trong gian phòng cô tịch, câu chuyện xa xôi mà dài dòng kia, cuối cùng đã kết thúc.
Bảy trăm năm trước, một thiếu niên vô tri mà ngây thơ, chết đi trong lòng một nam tử tàn nhẫn mà lạnh lùng.
Bảy trăm năm sau, trên màn hình hư cấu, một nhân vật tiêu sái bất kham, đặc lập độc hành nhất, lưu lại vô số truyền kỳ cho nhân thế này, trước mắt một người, hờ hững mỉm cười mà mất.
Rốt cuộc xem hết cả câu chuyện, mà A Hán, lại đã mỏi mệt đến mức không có sức lực để đi tự hỏi.
Trong phòng u ám vắng lặng, phảng phất cả đất trời đều đã trầm tịch.
Y chỉ ngơ ngác nằm đó, trong một khoảng thời gian rất dài rất dài, đầu chỉ trống không.
Người nọ đối đãi y thì ra cực tốt. Người nọ thì ra… chịu vì y như thế.
Nhưng mà, lại như thế nào đây…
Y đã không thể quay về.
Động vật bị đông chết trong trời băng đất tuyết, không phải thời tiết ấm lại là có thể sống dậy. Ngược lại là vốn có xác chết, miễn cưỡng coi như bảo tồn hoàn chỉnh, sẽ theo mùa xuân đến mà thối rữa thành bùn, ngay cả hình dạng khi còn sống cũng chẳng thể nào tìm kiếm nữa.
A Hán chỉ mới trải một đời, nếu có thể nhìn thấy hết thảy những điều này, biết đâu tâm tình sẽ có biến hóa rất lớn, biết đâu với người với sự, sẽ có rất nhiều lĩnh ngộ.
Cho dù là A Hán đã trải hết bảy đời nhưng còn chưa hận hết chúng sinh, nếu nhìn thấy hết thảy, có lẽ cũng sẽ có nhiều dũng khí hơn, đi yêu, đi đối mặt, đi cố gắng, đi kiên trì.
Nhưng mà, hiện tại người nhìn thấy hết thảy, là A Hán đã tâm lạnh như băng, tâm tĩnh như tuyết.
Những kiên trì và không muốn của bảy trăm năm trước, những ghi khắc và hoài niệm của bảy trăm năm trước, xa xôi quá mức, xa xôi đến độ không thể chạm, không thể hồi vị.
Chuyện đã vĩnh viễn mất đi, vì sao nhất định còn phải đối mặt? Người đã vĩnh viễn để lỡ, hà tất còn phải nhất định để ý.
Chân tướng chỉ là, A Hán năm đó, đã không thể nào biến về nữa.
Y không biết, tại sao còn phải xem, tại sao còn phải tự tìm phiền não. Tại sao không dễ dàng lạnh tâm địa lạnh đôi mắt, lại đột nhiên phải quay đầu, đi hiểu những chuyện tình sâu nghĩa nặng đó.
Nhìn nhiều hơn, trừ tăng phiền não, trừ thêm khổ nạn nữa, trừ cho y càng nhiều mâu thuẫn thống khổ giày vò hơn, còn có thể mang đến cái gì đây?
Địch Phi…
Chủ nhân của y, người từng phụ y bỏ y tổn thương y, rồi lại dùng cả đời để khắc ghi y, dùng sinh mệnh để tế y kia, đã chết bảy trăm năm rồi…
Mà hiện giờ, người còn sống…
Ánh sáng bảy màu lại hiện ra phía trên, gian phòng vốn hắc ám thanh u lại trình ra ảo giác, nhiều cảnh cùng hiện.
A Hán ngạc nhiên nhìn, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng xanh thảm.
Trong hình ảnh phía trên, y trần trụi bị trói chặt thương tổn, mà người nọ, đứng ở ngoài cửa, thần sắc lạnh lùng, hờ hững nhìn nhau.
Trong ánh mắt người nọ, không thấy một chút tình cảm, mảy may ôn nhu, mà y… ánh mắt bản thân y nhìn hướng người nọ, lại là kinh đào hãi lãng, long trời lở đất. Phảng phất mấy đời mấy kiếp, tất cả các cảm xúc kịch liệt nhất, khoảnh khắc này đều đã trút hết ra.
A Hán cảm thấy toàn thân trên dưới, không một chỗ không lạnh giá, y từ từ run rẩy, khớp hàm bắt đầu vang thành tiếng.
Tại sao. Tại sao. Tại sao…
Tại sao, đã xem hết chân tướng đả thương người gấp bội của bảy trăm năm trước, y còn phải xem chuyện bảy trăm năm sau?
Tại sao, Phương Khinh Trần muốn y biết, là cái gì?
Nếu nói Địch Phi bảy trăm năm trước, sau khi hờ hững bảo Bạch Kinh Hồng không thể trách ngươi, lựa chọn lại là ân đoạn nghĩa tuyệt, phiêu nhiên mà đi, vậy thì bảy trăm năm sau, đằng sau lãnh khốc tàn nhẫn, vô tình độc ác của Địch Cửu, rốt cuộc sẽ là gì đây?
A Hán trước giờ thừa nhận mình ngu xuẩn chất phác mà còn ngốc nghếch, lúc này lại nhạy bén lạ thường, sau chớp mắt ngắn ngủi, trăm ngàn loại suy nghĩ hỗn loạn đều ở trong lòng, nhưng mà, y không hề chờ mong, không hề khát vọng, hai tay y không tự chủ được mà nắm chặt khăn trải giường bên dưới, y chỉ mù tịt mở to đôi mắt, cơ hồ hơi sợ sệt nhìn màn hình phía trên.
Thế giới này, vô luận hắc ám cỡ nào, tàn khốc cỡ nào, dù sao cũng nên có một chút quang minh, một ít tốt đẹp. Đó từng là thứ A Hán năm ấy vẫn rất cố gắng, rất cố gắng, muốn vì mình mà bảo hộ, muốn vì người kia mà giữ lại, hiện tại lại là thứ A Hán bây giờ sợ hãi nhất, không thích nhất, không muốn thấy nhất.
Thế nhưng, vô luận ý nguyện của y ra sao, những chân tướng ấy, cuối cùng đã hiện ra từng chút.
Thời điểm y hận người nọ, người nọ hờ hững bỏ y mà đi, sau đó điên cuồng thúc vận nội lực, nỗ lực chữa thương.
Khi y liều mạng giãy giụa, người nọ tẩu hỏa nhập ma, rồi lại lãnh tĩnh mà một chưởng đánh mình thành trọng thương, một lần nữa kéo về thân và tâm sa vào trầm luân.
Khi y tràn đầy tử ý và sát khí, người nọ lê một thân trọng thương, rồi lại thẳng tắp lưng, sắc mặt bình tĩnh, đến bên cạnh y lần nữa một cách khó tin.
Khi y lạnh lùng nhìn người nọ lần cuối cùng, lạnh lùng chặt đứt liên hệ sau cùng của mình với nhân thế này, kiếm của người nọ… đã ra khỏi vỏ…
Kiếm của Dạ Xoa từ phía sau đâm thẳng vào trong cơ thể người nọ, người nọ mi cũng không động mà lùi mạnh về sau, tiếng mũi kiếm ma sát với máu thịt, nghe mà khiến người run rẩy lạnh lòng.
A Hán nhìn, cứ nhìn, toàn thân từ trong tủy xương ngấm ra một cỗ lạnh giá, khiến y không ngừng run rẩy, run rẩy.
Y nhìn người nọ hờ hững nói những lời cực xa xôi cực xa xôi ấy, hờ hững thanh trừ tất cả chướng ngại trước mắt.
Y nhìn người nọ kiếm đeo trên người, không thể không quỳ thẳng tắp bên cạnh y, mới có thể ôm y lên.
Người giết chóc lạnh lùng như vậy, nói bên tai y cực nhẹ nhàng rằng: “A Hán, ta đưa ngươi về nhà…”
Người nọ mang theo y một đường xung đột, mang theo y một đường lao nhanh. Máu của y từng giọt nhỏ xuống, một đường xa tít vô tận.
Là mưa máu, là biển lửa, là con đường lấy sinh mệnh và máu tươi đúc liền.
A Hán ngơ ngác nhìn, nhìn… nhìn một đoạn chân tướng y hoàn toàn không thể tưởng tượng này.
Địch Cửu lại sẽ vì A Hán mà khổ chiến như thế, liều mạng như thế?
Hết thảy những điều này, rốt cuộc là thần thoại, hay là trò cười, là ảo giác, hay là mộng cảnh!
Nhưng mà, hết thảy, từng li từng tí, lại là chân thật như thế, chân thật đến mức khiến người không thể hoài nghi.
A Hán thậm chí không nhớ được là mình nên cảm động, nên khổ sở ảo não vì hiểu lầm và phẫn hận từng có. Chỉ là cảm giác lạnh băng trong lòng kia, càng lúc càng nồng, càng lúc càng nồng, nồng đến mức cơ hồ muốn đông lạnh thân xác máu thịt, kèm thêm toàn bộ *** thần y.
Người kia… sắp chết… Địch Cửu… y sắp chết…
A Hán biết, Địch Cửu sắp chết.
Bảy trăm năm trước, một thiếu niên vô tri mà ngây thơ, chết đi trong lòng một nam tử tàn nhẫn mà lạnh lùng.
Bảy trăm năm sau, trên màn hình hư cấu, một nhân vật tiêu sái bất kham, đặc lập độc hành nhất, lưu lại vô số truyền kỳ cho nhân thế này, trước mắt một người, hờ hững mỉm cười mà mất.
Rốt cuộc xem hết cả câu chuyện, mà A Hán, lại đã mỏi mệt đến mức không có sức lực để đi tự hỏi.
Trong phòng u ám vắng lặng, phảng phất cả đất trời đều đã trầm tịch.
Y chỉ ngơ ngác nằm đó, trong một khoảng thời gian rất dài rất dài, đầu chỉ trống không.
Người nọ đối đãi y thì ra cực tốt. Người nọ thì ra… chịu vì y như thế.
Nhưng mà, lại như thế nào đây…
Y đã không thể quay về.
Động vật bị đông chết trong trời băng đất tuyết, không phải thời tiết ấm lại là có thể sống dậy. Ngược lại là vốn có xác chết, miễn cưỡng coi như bảo tồn hoàn chỉnh, sẽ theo mùa xuân đến mà thối rữa thành bùn, ngay cả hình dạng khi còn sống cũng chẳng thể nào tìm kiếm nữa.
A Hán chỉ mới trải một đời, nếu có thể nhìn thấy hết thảy những điều này, biết đâu tâm tình sẽ có biến hóa rất lớn, biết đâu với người với sự, sẽ có rất nhiều lĩnh ngộ.
Cho dù là A Hán đã trải hết bảy đời nhưng còn chưa hận hết chúng sinh, nếu nhìn thấy hết thảy, có lẽ cũng sẽ có nhiều dũng khí hơn, đi yêu, đi đối mặt, đi cố gắng, đi kiên trì.
Nhưng mà, hiện tại người nhìn thấy hết thảy, là A Hán đã tâm lạnh như băng, tâm tĩnh như tuyết.
Những kiên trì và không muốn của bảy trăm năm trước, những ghi khắc và hoài niệm của bảy trăm năm trước, xa xôi quá mức, xa xôi đến độ không thể chạm, không thể hồi vị.
Chuyện đã vĩnh viễn mất đi, vì sao nhất định còn phải đối mặt? Người đã vĩnh viễn để lỡ, hà tất còn phải nhất định để ý.
Chân tướng chỉ là, A Hán năm đó, đã không thể nào biến về nữa.
Y không biết, tại sao còn phải xem, tại sao còn phải tự tìm phiền não. Tại sao không dễ dàng lạnh tâm địa lạnh đôi mắt, lại đột nhiên phải quay đầu, đi hiểu những chuyện tình sâu nghĩa nặng đó.
Nhìn nhiều hơn, trừ tăng phiền não, trừ thêm khổ nạn nữa, trừ cho y càng nhiều mâu thuẫn thống khổ giày vò hơn, còn có thể mang đến cái gì đây?
Địch Phi…
Chủ nhân của y, người từng phụ y bỏ y tổn thương y, rồi lại dùng cả đời để khắc ghi y, dùng sinh mệnh để tế y kia, đã chết bảy trăm năm rồi…
Mà hiện giờ, người còn sống…
Ánh sáng bảy màu lại hiện ra phía trên, gian phòng vốn hắc ám thanh u lại trình ra ảo giác, nhiều cảnh cùng hiện.
A Hán ngạc nhiên nhìn, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng xanh thảm.
Trong hình ảnh phía trên, y trần trụi bị trói chặt thương tổn, mà người nọ, đứng ở ngoài cửa, thần sắc lạnh lùng, hờ hững nhìn nhau.
Trong ánh mắt người nọ, không thấy một chút tình cảm, mảy may ôn nhu, mà y… ánh mắt bản thân y nhìn hướng người nọ, lại là kinh đào hãi lãng, long trời lở đất. Phảng phất mấy đời mấy kiếp, tất cả các cảm xúc kịch liệt nhất, khoảnh khắc này đều đã trút hết ra.
A Hán cảm thấy toàn thân trên dưới, không một chỗ không lạnh giá, y từ từ run rẩy, khớp hàm bắt đầu vang thành tiếng.
Tại sao. Tại sao. Tại sao…
Tại sao, đã xem hết chân tướng đả thương người gấp bội của bảy trăm năm trước, y còn phải xem chuyện bảy trăm năm sau?
Tại sao, Phương Khinh Trần muốn y biết, là cái gì?
Nếu nói Địch Phi bảy trăm năm trước, sau khi hờ hững bảo Bạch Kinh Hồng không thể trách ngươi, lựa chọn lại là ân đoạn nghĩa tuyệt, phiêu nhiên mà đi, vậy thì bảy trăm năm sau, đằng sau lãnh khốc tàn nhẫn, vô tình độc ác của Địch Cửu, rốt cuộc sẽ là gì đây?
A Hán trước giờ thừa nhận mình ngu xuẩn chất phác mà còn ngốc nghếch, lúc này lại nhạy bén lạ thường, sau chớp mắt ngắn ngủi, trăm ngàn loại suy nghĩ hỗn loạn đều ở trong lòng, nhưng mà, y không hề chờ mong, không hề khát vọng, hai tay y không tự chủ được mà nắm chặt khăn trải giường bên dưới, y chỉ mù tịt mở to đôi mắt, cơ hồ hơi sợ sệt nhìn màn hình phía trên.
Thế giới này, vô luận hắc ám cỡ nào, tàn khốc cỡ nào, dù sao cũng nên có một chút quang minh, một ít tốt đẹp. Đó từng là thứ A Hán năm ấy vẫn rất cố gắng, rất cố gắng, muốn vì mình mà bảo hộ, muốn vì người kia mà giữ lại, hiện tại lại là thứ A Hán bây giờ sợ hãi nhất, không thích nhất, không muốn thấy nhất.
Thế nhưng, vô luận ý nguyện của y ra sao, những chân tướng ấy, cuối cùng đã hiện ra từng chút.
Thời điểm y hận người nọ, người nọ hờ hững bỏ y mà đi, sau đó điên cuồng thúc vận nội lực, nỗ lực chữa thương.
Khi y liều mạng giãy giụa, người nọ tẩu hỏa nhập ma, rồi lại lãnh tĩnh mà một chưởng đánh mình thành trọng thương, một lần nữa kéo về thân và tâm sa vào trầm luân.
Khi y tràn đầy tử ý và sát khí, người nọ lê một thân trọng thương, rồi lại thẳng tắp lưng, sắc mặt bình tĩnh, đến bên cạnh y lần nữa một cách khó tin.
Khi y lạnh lùng nhìn người nọ lần cuối cùng, lạnh lùng chặt đứt liên hệ sau cùng của mình với nhân thế này, kiếm của người nọ… đã ra khỏi vỏ…
Kiếm của Dạ Xoa từ phía sau đâm thẳng vào trong cơ thể người nọ, người nọ mi cũng không động mà lùi mạnh về sau, tiếng mũi kiếm ma sát với máu thịt, nghe mà khiến người run rẩy lạnh lòng.
A Hán nhìn, cứ nhìn, toàn thân từ trong tủy xương ngấm ra một cỗ lạnh giá, khiến y không ngừng run rẩy, run rẩy.
Y nhìn người nọ hờ hững nói những lời cực xa xôi cực xa xôi ấy, hờ hững thanh trừ tất cả chướng ngại trước mắt.
Y nhìn người nọ kiếm đeo trên người, không thể không quỳ thẳng tắp bên cạnh y, mới có thể ôm y lên.
Người giết chóc lạnh lùng như vậy, nói bên tai y cực nhẹ nhàng rằng: “A Hán, ta đưa ngươi về nhà…”
Người nọ mang theo y một đường xung đột, mang theo y một đường lao nhanh. Máu của y từng giọt nhỏ xuống, một đường xa tít vô tận.
Là mưa máu, là biển lửa, là con đường lấy sinh mệnh và máu tươi đúc liền.
A Hán ngơ ngác nhìn, nhìn… nhìn một đoạn chân tướng y hoàn toàn không thể tưởng tượng này.
Địch Cửu lại sẽ vì A Hán mà khổ chiến như thế, liều mạng như thế?
Hết thảy những điều này, rốt cuộc là thần thoại, hay là trò cười, là ảo giác, hay là mộng cảnh!
Nhưng mà, hết thảy, từng li từng tí, lại là chân thật như thế, chân thật đến mức khiến người không thể hoài nghi.
A Hán thậm chí không nhớ được là mình nên cảm động, nên khổ sở ảo não vì hiểu lầm và phẫn hận từng có. Chỉ là cảm giác lạnh băng trong lòng kia, càng lúc càng nồng, càng lúc càng nồng, nồng đến mức cơ hồ muốn đông lạnh thân xác máu thịt, kèm thêm toàn bộ *** thần y.
Người kia… sắp chết… Địch Cửu… y sắp chết…
A Hán biết, Địch Cửu sắp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.