Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Quyển 5 - Chương 243: Ngoan cố chống cự

Lão Trang Mặc Hàn

06/11/2020

Ba mươi vạn người.

Ba mươi vạn binh mã, cho dù có Tần vương phóng túng, muốn tránh tai mắt Tần Húc Phi, mai phục nhánh quân đội này, kỳ thật địa điểm phục kích có thể lựa chọn, cũng không hề nhiều.

Trạm dịch cũ chính là một nơi tốt như vậy.

Nơi đồi núi cằn cỗi này, người ở rất thưa thớt, địa thế nhấp nhô, dễ dàng ẩn thân. Nơi đây cây rừng không hề rậm rạp, thích hợp vây quét, cũng thích hợp tập kích. Nó ở trên con đường Tần Húc Phi về kinh cứu viện tất qua, khoảng cách khá gần quân đội ba quốc các phương, quan trọng hơn là, nơi này có một chỗ đồn điền tích lương.

Trong hộ tường thô sơ lè tè, là kho lúa gần như bỏ trống, còn có binh doanh gần như không người.

Đây vốn là nơi Tần binh đồn điền luyện binh thay quân, bất quá từ khi khai chiến tới nay, cơ hồ tất cả binh sĩ đều đã bị điều đi, quân điền chung quanh cũng đã hoang vu. Cho nên trạm dịch dùng tích lương đóng quân cũng trống rỗng.

Bất quá, Tần Húc Phi dẫn dắt binh mã tới trạm dịch, nhất định sẽ nghỉ chân bổ cấp. Lương thảo họ có thể mang theo tùy thân cực ít, mà nơi này không phải tất cả lương tồn đều đã bị dọn sạch.

Chờ họ người xuống ngựa, ngựa tháo yên, liên quân lẻn vào, chẳng phải là dễ như thái rau. Đây chỉ là ba vạn nhân mã kiệt quệ bị đả kích gấp bội, còn không lập tức tan tành, do họ tùy ý truy sát?

Dọc đường lẻn đến, Tần quốc quan tạp các nơi, nhận vương mệnh, đều mở rộng cửa ngõ với họ. Mỗi người cấp bách như thế, hợp tác như thế, sao có thể không khiến Ngô Yên Vệ coi thường người Tần quốc. Binh rần rần một kẻ, tướng rần rần một ổ, có Tần vương như vậy, tự nhiên cũng sẽ có đám Thái thú, tướng quân bỏ mặc gia quốc, chỉ lo tính mạng vinh hoa bản thân như vậy.

Phục nấp giữa cỏ cây, trong khe núi, nghe từng đợt vó ngựa như sấm, hò hét vội vàng, bước vào vòng vây, binh tướng ba quốc đều nhịn không được vui mừng ra mặt.

Chỉ đợi hơn trăm binh sĩ đóng giữ trạm dịch kia, lấy giao tiếp liên lạc làm danh, mở cửa doanh, rút ra ngoài doanh, chính là tín hiệu phát động công kích. Quân địch Tần quân đối trận, lại không dưng hiện ra vẻ chấn động kinh sợ.

Mấy ngày nay giao chiến, chính là mấy ngày ác mộng chưa từng chấm dứt của họ.

Khi hơn trăm binh lính trạm dịch kia, sau khi binh mã Tần Húc Phi tiến vào trạm dịch, chẳng những không rời khỏi, ngược lại lập tức đóng chặt các cửa, dựa tường phòng hộ, cầm cung cài tên, lẫm liệt với bên ngoài, chư tướng các quốc tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không hề để bụng.

Biết rõ giữa sơn dã có hơn mười vạn đại quân như hổ rình mồi, rõ ràng có vương mệnh thánh chỉ, những người này lại vẫn lựa chọn đồng sinh cộng tử với quân đội Tần Húc Phi. Biết không thể đưa tin tức, liền giả ý chu toàn với liên quân, nhưng sau khi Tần Húc Phi đến, ngăn lên phòng tuyến đầu tiên cho những người mỏi mệt.

Trong một quốc gia, chung quy cũng nên có mấy người tâm huyết. Chỉ là giờ này khắc này, tâm huyết của hơn trăm người họ, đã vô lực xoay chuyển toàn cục. Tuy rằng liên quân đi vội mà đến, vẫn chưa mang theo khí giới công thành cỡ lớn, tường đất mỏng manh cao không đủ sáu thước này, cũng chẳng phải chướng ngại gì. Ngay cả dựa tường cự thủ lại thế nào? Ngay cả thêm hơn trăm cung tiễn thủ lại thế nào? Chẳng qua kéo thời gian diệt vong thêm nửa buổi một ngày mà thôi.

Thế mà, ai có thể dự đoán được, rõ ràng là biến cố kinh thiên như vậy, rõ ràng là cảnh thê tuyệt như vậy. Tần Húc Phi như kẻ điên kia, lại lựa chọn tấn công!



Tầng tầng bao vây, tầng tầng địch quân, mà y lại dẫn nhân mã của mình, lao ra trạm dịch, một bước không lùi xung kích chính diện!

Một đường xông pha chiến đấu, những nơi đi qua, liên quân băng tiêu tuyết tan, thương vong vô số. Nếu không phải bởi vì nhân số liên quân thật sự quá nhiều, ba vạn nhân mã Tần quân cũng không thể nhẹ nhàng linh động như phân đội nhỏ chín trăm người, chỉ sợ đã sớm bị họ xé toác, phá vây mà đi.

Nhưng cho dù như vậy, thế công như mưa rền gió dữ kia của Tần Húc Phi vẫn xung kích liên quân trận doanh đại loạn, lùi lại không ngừng, vài lần trận hình gần như tán loạn, nếu không phải phó soái Ngô quân quyết đoán kịp thời, hạ lệnh đội quân pháp ở phía sau dùng trường cung đại đao, bắn chết chém ngã mấy trăm binh sĩ khiếp đảm rút lui, khiến toàn quân không thể không ra sức đón đánh, thế hợp kích của họ sợ là đã sớm bị Tần Húc Phi đánh tan.

Giết từ sớm đến tối, Tần quân chia làm ba sóng, chưa từng ngừng nghỉ xuất kích mọi nơi, mà Tần Húc Phi lại một mực chém giết trước trận, chỉ bằng sức của mình y, đã hoặc chém giết trước trận, hoặc trường cung tập kích, chém bảy tám viên đại tướng, đến sau đó trọng tướng các quốc đều hữu ý vô ý lẩn xa tít, chỉ lấy cờ hiệu trống trận chỉ huy chiến sự mà thôi.

Đã là liên quân, tự nhiên khó mà đồng lòng. Tướng không có tâm liều chết, sĩ há có ý quên mình, chém giết tới đêm như thế, Tần quân lùi về hạ trại, liên quân tuy đông, nhưng cũng kiệt sức, vô lực truy kích, chỉ đành tạm thời hạ trại giằng co nhau mà thôi.

Sau khi chủ tướng ba quốc hiệp thương, triệt bỏ một chỗ hổng của vòng vây trạm dịch, nguyên tưởng dưới áp lực của trọng binh trùng vây này, Tần quân chắc chắn thừa đêm rút đi, một đường trốn chạy, họ liền có thể tỏa nhuệ khí, bám đuôi truy sát, ai ngờ Tần quân nghỉ một đêm, ngày hôm sau lại chủ động tấn công, chiến pháp điên cuồng cường hãn mà hoàn toàn không hợp lẽ thường thế này, khiến chúng binh tướng ngây người.

Công phạt đồ sát một phía trong dự liệu căn bản chưa từng xuất hiện, tấc bước tấc máu, giằng co không xong, chiến đấu kịch liệt thê lương đến cực điểm, từ từ tiêu mòn đấu chí, dũng khí và đảm phách của liên quân.

Xa xa nhìn Tần quân lướt nhanh như gió áp sát, phó soái Ngô quân Hứa Phong Trọng phụ trách chỉ huy cả chiến dịch sắc mặt âm trầm. Chúng tướng bên cạnh vẻ mặt cũng phần lớn khó coi, có không ít người mặt bị thương, trán mướt mồ hôi, vẻ mặt lo âu buồn bực.

“Phó soái, đánh mấy ngày, chúng ta đã thiệt mất gần năm vạn người, cứng đối cứng thế này, chúng ta rất có hại! Ra người nhiều nhất là chúng ta, ra lực nhiều nhất là chúng ta, vẫn ngăn trước nhất là chúng ta, thương vong nặng nề nhất vẫn là chúng ta! Còn tiếp tục thế này, cho dù có thể giết Tần Húc Phi, chúng ta tổn thất lớn như thế…”

Sắc mặt Hứa Phong Trọng cũng rất khó coi. Quân đội Tần Húc Phi, hiện tại đã tử chiến đến cùng, không còn đường lui. Ba vạn cô quân, bị ba mươi vạn người chặn đường, nếu lập tức táng đảm bỏ chạy, để họ thừa thế đánh lén, tất nhiên quân tâm mất sạch, vô lực chống địch. Mà đã vào bẫy, thì nên biết lùi lại không đường. Những quan tạp thành trì hậu phương đã đi qua ấy, lúc họ qua đã chưa từng cảnh báo, nếu họ ý đồ lui lại, tất nhiên sẽ đóng chặt cửa thành, không để nhánh quân đội này vào.

Trừ cố ngăn tử chiến, họ đã không còn đường lui. Rất hiển nhiên, cho dù là thân lâm tuyệt cảnh, Tần Húc Phi cũng sẽ không phạm chiến thuật sai lầm họ chờ mong.

Nói là ba quốc liên quân, nhưng Vệ quân không thể trọng dụng, vì sợ họ bị Tần quân xông loạn trận cước, đành phải an bài ở phía sau. Yên quân tuy nói thập phần *** nhuệ, nhưng bởi vì tiến binh thong thả, đường sá xa xôi, có thể kịp thời chạy đến tham gia chiến sự chỉ có năm vạn nhân mã, ngăn cản chủ lực Tần quân, tự nhiên là Ngô quân họ.

Chỗ trung quân, chúng tướng còn đang nhao nhao phát biểu, tiền phương Tần quân lại đã xông vào trong trận của Ngô quân, ngay tức khắc, tiếng kêu thảm gào thét không dứt. Vô số bóng dáng ngã xuống giữa máu tươi tung tóe. Nháy mắt đã để Tần quân hướng sâu vào trận doanh, giết vào mấy trượng.

Chúng tướng nhìn mà đỏ cả mắt.

“Phó soái! Còn đánh tiếp, Tần Húc Phi trốn không thoát, nhưng *** nhuệ của chúng ta cũng đều chết hết!”

“Không bằng cứ tránh ra một đường, để đám Vệ quân phía sau kia đi liều mạng.”



“Chỉ bằng Vệ quân? Chống được Tần Húc Phi?”

“Chống được hay không, chung quy cũng có thể tiêu hao mấy ngàn nhân mã của Tần Húc Phi! Ngay cả để Tần Húc Phi xông qua thì thế nào? Họ hiện tại là đấu thú vây, cho nên mới hung mãnh dị thường, chờ họ lao khỏi trùng vây, cỗ khí thế này suy thoái, lại đánh một trận với Vệ quân, hai bên đều tiêu hao thực lực cực lớn, chúng ta lại toàn quân truy kích, còn sợ không thể đắc thủ?”

“Chúng ta tránh ra, để họ một đường trốn đến kinh thành, đi cùng ca ca không có gan kia chó cắn chó, tiêu hao hết quân lực cuối cùng của Tần quốc, chung quy còn hơn chúng ta bồi tính mạng binh sĩ nhà mình, để Vệ quốc và Yên quốc lấy tiện nghi.”

“Đúng vậy, phó soái, chúng ta lui một bước đi…”

“Không thể lui! Một bước cũng không thể lui!”

Tiếng quát lớn nghiêm nghị chợt đến khiến mọi người đều kinh ngạc.

Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một vị tướng lĩnh Yên quốc, toàn thân giáp vị, mặt mày nghiêm nghị giục ngựa ngay ngoài mười mấy bước.

Ba quốc liên quân, để tỏ thành ý, tướng lĩnh tầng trên cùng các quốc đều có thể tự do qua lại trận doanh của nhau, bất quá đây cũng chỉ là một lễ ngộ trên hình thế, trên thực tế tướng lĩnh các quốc vẫn tự tụ một chỗ, rất ít gõ cửa nhau. Không một ai ngờ tới, thời điểm binh hung chiến nguy, Tần quân ở phía trước phát động tập kích cuồng mãnh như thế, tướng quân Yên quân lại không thủ trước trận mình, chạy đến trung quân Ngô quân bên này.

Vốn theo quy củ, hắn đến khoảng cách này, thân binh phía dưới nên lớn tiếng truyền báo, đáng tiếc lúc này tâm tư của mọi người đều bị Tần quân xung trận kịch liệt phía trước thu hút, chẳng những các tướng quân không hề phát hiện có người ngoài đến, ngay cả thân binh phản ứng cũng chậm.

Lúc này chúng tướng phục hồi *** thần, đều hơi đỏ mặt, dù sao trong câu chuyện vừa rồi, cũng không khách khí với Yên quốc lắm. Hứa Phong Trọng vội ho một tiếng: “Phong tướng quân.”

Phong Trường Thanh ở trên ngựa chắp tay: “Hứa soái, tuyệt đối không lui được. Một khi tránh ra, nhánh quân đội này chúng ta có thể tiêu diệt, nhưng Tần Húc Phi cũng rất có thể mượn loạn thoát thân! Hai quân giao chiến, thủ trọng khí thế, hiện tại chúng ta có ưu thế mang tính áp đảo như vậy, còn phải bị Tần quân bức nhường đường tránh lui, thế đấu chí chiến ý của sĩ tốt, sẽ lập tức tan thành mây khói. Vốn Tần quân nhiều ngày cường công, đã làm cho quân sĩ run sợ, nếu chúng ta tránh lui nữa, chỉ sợ sẽ lưu lại trong lòng toàn quân binh lính ấn tượng Tần Húc Phi là không thể chiến thắng, về sau muốn chém giết người này nữa, càng là ngàn nan vạn nan.”

Hứa Phong Trọng định trả lời, lại thấy sự hỗn loạn của tiền trận đã là một sóng tiếp một sóng, khó có thể ngăn chặn, cau mày phất tay. Bốn năm tướng lĩnh, lớn tiếng hô quát lĩnh nhân mã bản bộ tiến lên tiếp viện.

Hứa Phong Trọng thở dài một tiếng: “Phong tướng quân, lần này ba quốc liên thủ, hợp lực mai phục, đều là ngài bôn tẩu nhiều mặt, chu toàn tứ xứ, mới có thể đạt thành, chúng ta cũng thập phần cảm kích bội phục ngài, chỉ là cục diện trước mắt ngài cũng thấy rồi đó, không phải chúng ta không tận lực, thật sự là…” Hắn cắn răng, oán hận nói: “Chủ soái quân ta đã hy sinh, trước trước sau sau cũng có sáu bảy vạn binh sĩ chết vào tay người Tần, có thể làm chúng ta đều làm rồi, Đại Ngô ta tự nhận đã tận lực. Phong tướng quân, ngài dù sao cũng không thể để chúng ta liều hết một chút nguyên khí cuối cùng chứ.”

Phong Trường Thanh thản nhiên nói: “Lần này có thể khiến Tần quân tổn thất nặng nề, quý quân vốn là công đầu, hiện giờ cần nghỉ ngơi chỉnh đốn cũng là nên. Chờ đợt công kích này của Tần quân hơi hoãn, sẽ do Yên quân chúng ta tiếp nhận, phụ trách phòng ngự trận đầu, Hứa soái nghĩ như thế nào?”

Vẻ mặt Hứa Phong Trọng hơi biến: “Lời này quả thật…”

Phong Trường Thanh cười khổ: “Quân ta bởi vì tiến quân quá chậm, cách nhau quá xa, quân lực có thể tham gia trận này không nhiều, nhưng cũng tuyệt không phải hạng người sợ khó tị hiểm. Quý quân đã tận lực chống đỡ năm ngày, cũng nên đến phiên Yên quân chúng ta xung phong.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook