Quyển 5 - Chương 261: Nội ứng ngoại hợp
Lão Trang Mặc Hàn
07/11/2020
Sau khi
thương lượng quyết nghị sách lược hành động tương lai một chút, Tần Húc
Phi và Phong Trường Thanh mỉm cười, vẫy tay cáo biệt như là bạn bè thân
thiết rồi tự bận việc mình.
Trên đường quay về, Tần Húc Phi rốt cuộc mới phun ra một hơi khó chịu trong ***g ngực kia. Sự tình lá mặt lá trái, ngươi khiêm ta cung thế này, tuy rằng y hiện tại đã không phải là không thể làm, nhưng thủy chung vẫn chẳng thể chân chính thích ứng.
Cũng đến lúc này, y rốt cuộc mới có cơ hội, nhẹ giọng thành khẩn cảm ơn Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần tất nhiên là khịt mũi coi thường lòng biết ơn của y: “Ngươi không cần cảm ơn. Ta chẳng qua đã phiền vì mỗi ngày bị mấy việc rối rắm này của các ngươi vướng víu, mượn đây mau chóng thoát thân thôi.”
Tần Húc Phi đã quen bị y lạnh nhạt châm chọc, chỉ cười cười, không hề nói gì nhiều.
Chỉ là vì nhanh chóng thoát thân?
Tuy nói y hạ lệnh không được để Phương Khinh Trần rời khỏi, nhưng hiện tại đã qua hơn hai tháng, toàn quân trên dưới lại không một người nào thật sự dám coi y là tù phạm. Nếu như y quyết tâm muốn đi, chỉ cần không phải lúc vừa vặn độc phát, với võ công của y, vào một đêm tối trời gió cao nào mà không đi được.
Cho dù người kia thật sự như lời bản thân nói, là muốn đi mà không đi được, người kia lại là người có thể bị hiếp bức, bị gò bó, sẽ chịu bị bức bất đắc dĩ, mà trái lòng kéo cả mình lẫn Sở quốc đồng thời vào cuộc sao?
Chỉ là, bản thân Phương Khinh Trần đã thà chết không thừa nhận, y cũng chẳng vạch ra, chỉ mỉm cười cùng Phương Khinh Trần cưỡi ngựa song song, nhẹ giọng nói: “Bất kể thế nào, lần nghị hòa này phần nhiều là nhờ uy danh của ngươi và Sở quốc, bằng không thì trận này chẳng biết còn phải đánh bao nhiêu năm, ta cảm ơn ngươi vốn cũng là nên.”
“Yên quân không muốn liều chết đến cùng với ngươi, là sợ quân binh trên tay ngươi. Ngươi lấy đây tự ngạo là đủ rồi, không cần kéo ta vào nữa.”
Tần Húc Phi cười lắc đầu: “Lúc trước trên chiến trường, là ngươi tự tay một tên bắn Phong Trường Thanh ngã ngựa. Hiện tại nơi nơi lại đều đang lan truyền ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể triệu đại quân Sở quốc tham chiến. Mà ngươi chịu cùng ta đến trước bàn nghị hòa này, làm nhân chứng của hòa ước này, chính là đã tỏ thái độ cực kỳ rõ ràng. Chứng thực với Yên quốc những đồn đãi đó. Nếu không phải cân nhắc đến tầng này, chỉ bằng một nhánh tàn binh trên tay ta, Yên quân hiện tại thực lực chưa tổn, binh lực chiếm ưu, làm sao chịu dễ dàng nghị hòa với ta.”
Tần Húc Phi không biết là, trong kinh thành Yên quốc ngoài ngàn dặm, Dung Khiêm thật sự đã mượn lý do cả Sở quốc sau lưng Phương Khinh Trần cực có khả năng tham chiến này, cuối cùng thuyết phục Yên Lẫm thấy tốt thì tiếp thu, đồng ý tận lực tranh thủ chút lợi ích sau nghị hòa.
Phương Khinh Trần hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nên đi cảm ơn Liễu Hằng đi, là lời đồn của y rải quá tốt.” Y lạnh lùng nhìn Tần Húc Phi một cái. “Những người Yên ấy luôn miệng nói ngưỡng mộ ta đã lâu. Đáng tiếc căn bản đâu biết, ta quyết không thể thật sự vì bất cứ một người Tần nào, mà đi hy sinh tính mạng bất cứ người Sở nào.”
Phương Khinh Trần nói cực không khách khí, Tần Húc Phi tự nhiên cũng không giận. Tận khả năng bảo hộ lợi ích của quốc gia mình và bách tính, cũng là nguyên tắc của chính y.
Chỉ là, kỳ thật hai người họ đều đã bởi vì đối phương mà trái với nguyên tắc của mình.
Phương Khinh Trần xuất hiện ở Tần quốc, đã mạo nguy hiểm kéo Sở quốc vào chiến hỏa. Mà Phương Khinh Trần đã ở Tần quốc, trong chiến hỏa này, Tần Húc Phi thật sự nên an bài một cơ hội để y trọng thương thậm chí chết trong tay liên quân.
Nếu như vậy, lại phái một kẻ miệng lưỡi khôn khéo, biết dùng tình cảm đả động, hiểu lấy lợi hại, y vị tất không thể thật sự liên Sở kháng Yên. Nếu như thành công, tối thiểu khoản bồi thường quá lớn này, cũng có thể bớt bảy phần. Dù sao Sở quốc không hề có thực lực cường hãn như Yên quốc, có thể khiến y không thể không phô trương thanh thế, mới ký kết được một phần hòa ước bất bình đẳng này.
Thân là vương giả, vì lợi ích quốc gia mình, vốn không phải nên không từ thủ đoạn sao? Chỉ sợ quân chủ Yên quốc cũng đã cân nhắc đến khả năng này, mới có thể quyết định nghị hòa sảng khoái như vậy.
Chỉ là, tự nhiên, y kỳ thật chưa từng có tâm tư phương diện này. Mà người thông minh quả quyết như Phương Khinh Trần, nếu không phải từ đầu đến cuối, đều biết chắc Tần Húc Phi y không có khả năng có ý nghĩ như vậy với mình, cũng có thể ước thúc thủ hạ, không thể có cách làm như vậy, ngay từ đầu làm sao chịu mạo hiểm ở lại bên cạnh y.
Nghĩ đến đây, trong ngực Tần Húc Phi vô cớ ấm áp, bất giác mỉm cười. Nghiêng đầu nhìn Phương Khinh Trần uể oải giục ngựa bên cạnh y, ánh mắt sáng ngời.
Người này luôn dùng giọng điệu và thái độ cực coi thường, quở trách y ngu xuẩn, ngớ ngẩn, buồn cười, câu nệ.
Nhưng nếu y không phải là Tần Húc Phi buồn cười mà câu nệ, không có trí tuệ mà ngu xuẩn kia, Phương Khinh Trần thông minh, tùy hứng, ngông cuồng này, còn nhìn như uể oải, chẳng chút để ý, lại thủy chung không nhanh không chậm, giục ngựa sóng vai, đi trên cùng một con đường với y thế này không?
Phương xa có gió mát chầm chậm thổi đến, vó ngựa mọi người gấp dần, Tần Húc Phi mỉm cười trong gió, nhẹ nhàng hỏi: “Khinh Trần, hành động công kích kinh thành, ngươi cùng ta, được không?”
Đây là lần đầu tiên lấy hai chữ “Khinh Trần” để gọi người kia, rồi lại nói tự nhiên thoải mái như thế, chẳng có mảy may câu nệ và không tự nhiên, giống như đã từng gọi y vô số tiếng “Khinh Trần” “Khinh Trần” “Khinh Trần”.
Y thái độ rất tự nhiên, giọng điệu rất bình hòa, Phương Khinh Trần thậm chí không thể lập tức phát giác xưng hô của y đã thay đổi, hơi ngớ ra mới nói: “Có Yên quân âm thầm hỗ trợ, chuyện mười phần chắc chín thế này, ngươi còn phải kéo ta cùng bán mạng làm gì?”
Tần Húc Phi chỉ cười: “Ngươi không cần ra tay, chỉ ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng được.”
Phương Khinh Trần lạnh lùng nhìn lướt y: “Ngươi lại chẳng phải mỹ nữ, ta có gì đáng nhìn.”
Y tiện tay quất một roi, ngựa bị đau, lập tức lao băng băng về phía trước, chỉ để lại một trận bụi mù cuồn cuộn, khiến đám người phía sau trở tay không kịp phải ho sặc sụa không ngừng.
Tần Húc Phi lắc đầu như than như cười, cũng vung roi phóng ngựa, mau chóng đuổi theo.
Đám người phía sau vừa mới thở ra, lại bị bụi đất Tần Húc Phi kéo theo khiến ho khan kịch liệt một trận, nhìn nhau cười khổ, đều là dám bực mà không dám nói.
—
Tin tức Tần Húc Phi đem binh tiến công, một đường công kích đến kinh thành, rốt cuộc làm liên quân ba quốc cả ngày nội chiến ở kinh thành trở nên hoảng loạn.
Cho dù không tính mười lăm vạn Yên quân đơn độc ở biên cảnh đang chậm rãi tiến bước kia, nội địa Tần quốc, quân lực liên quân ba quốc, vẫn đang ở trên quân lực của Tần Húc Phi, mà địa bàn chiếm được, vừa có thành trì họ vốn công thành chiếm đất mà đến, cũng có thành trì quan tạp lân cận sau khi chiếm lĩnh kinh thành, mượn ý chỉ Tần vương, cùng đại đội binh mã, thuận tiện bức hàng, có thể xem như ngang bằng Tần Húc Phi.
Chỉ là nay không bằng xưa, Tần quân thế như hồng, dũng hãn dị thường, mà liên quân ba quốc trong tranh đấu nội bộ hơn hai tháng qua, lại hao hết toàn bộ một chút thân thiện ăn ý lúc đầu đã chẳng được bao nhiêu kia.
Liên quân ba nhà, lệnh ra bất nhất, loạn xà ngầu, đều tự muốn bảo vệ mình, đều tự muốn giám thị đối phương, căn bản không thể hỗ trợ lẫn nhau.
Hứa Phong Trọng và Phong Trường Thanh sau khi khẩn cấp thương nghị, hai người đều quyết định không thể ở lại kinh thành, ngồi chờ Tần Húc Phi một đường công đến. Cho nên Ngô Yên hai quân đều dẫn trọng binh, đi tiền phương chi viện quan tạp thành phòng của mình, mỗi một chỗ đều mượn sức thành quan, tận lực tiêu hao thực lực Tần quân, thật sự thủ không được cũng khỏi cần cố thủ, lấy tốc độ nhanh nhất lùi đến thành trì quan tạp tiếp theo, tiếp tục thủ thành, mài mòn dần binh mã Tần quân.
Vệ quân mặc dù không thể trọng dụng, nhưng hiện giờ họ nhân số nhiều nhất, dưới sự phối hợp của hai nhà, giúp thủ thành vẫn có thể. Sau hiệp thương, tướng lĩnh Vệ quân cuối cùng chỉ đành không cam tâm không tình nguyện dẫn đại đội nhân mã ra khỏi thành.
Kinh thành phú thứ, ý nghĩa phi phàm này, tất nhiên chẳng ai chịu từ bỏ. Ba nhà đều để lại rất nhiều nhân mã tọa trấn, một khi quan tạp tiền phương không ngăn được, không thủ được, một đường lui về kinh thành, mượn thành kiên tường cao, cũng có thể địch mười vạn *** binh, huống chi bách tính, hoàng thất tông thân, văn võ bá quan khắp thành này, đều là con tin cực kỳ có giá trị.
Ngay cả như thế, Phong Trường Thanh và Hứa Phong Trọng vẫn sợ Vệ quân không thể trọng dụng, lại đều tự điều từ bản bộ rất nhiều nhân mã hiệp trợ Vệ quân, coi như là dụng tâm lương khổ.
Cẩn thận mưu tính như vậy, nếu không phải Tần Yên đã lén kết minh, một đường cố công đến, quân đội Tần Húc Phi nhất định tổn thất nặng nề, cuối cùng dưới kinh thành tiến thoái không được, trái phải đều khó.
Đương nhiên, kết quả quyết chiến thực tế, lại khá bất đồng…
Quan tạp Vệ quân bảo vệ, vốn dưới sự trợ giúp của *** nhuệ Ngô Yên hai quốc phái tới, đều có thể bảo vệ vững vàng. Nhưng đến buổi đêm trăng mờ gió cao, cửa thành chẳng biết lại bị người nào mở ra từ bên trong.
Tần quân hò hét mà vào, Vệ quân thần hồn còn chưa quay lại đã bị giết tan tác không thành quân, liên lụy nhân mã Ngô quân phái tới hỗ trợ cũng tử thương nặng nề, Yên quân tất nhiên biết cơ mau chóng, sớm trốn mất tăm, không có mấy người bị sa chân.
Tần quân thay quần áo của Vệ quân bị bắt, ngay sau đó một đường đi vội, gặp quan kiếm quan, lừa được thì lừa, không lừa được thì tập kích bất ngờ, mỗi lần tập kích cũng không cần phí cái giá quá lớn là có thể đánh hạ, đúng là liên tục cướp quan đoạt trại.
Đợi khi chủ lực Ngô quân tiền phương khổ sở kháng kích phát hiện hậu phương đã không thích hợp, Hứa Phong Trọng cắn răng bỏ thành, thần tốc tập kích hậu phương, chỉ cầu có thể mau chóng trở về kinh thành, mượn sự hùng ổn của kinh thành, bảo *** nhuệ bản quân, hơn nữa bằng sự hiểu biết của hắn với năng lực của Yên quân, tin tưởng trên đường quay về, hẳn có thể cùng Phong Trường Thanh cũng đang chạy về kinh hợp binh thành công, đến lúc đó, không phải là không thể chính diện liều mạng với Tần Húc Phi.
Đương nhiên, hắn không thể đợi được Yên quân.
Trong lúc lòng như lửa đốt, một phiến hỗn loạn, chủ lực Ngô quân của Hứa Phong Trọng đã đâm đầu vào trước mặt đại quân *** nhuệ của Tần Húc Phi.
Trên đường quay về, Tần Húc Phi rốt cuộc mới phun ra một hơi khó chịu trong ***g ngực kia. Sự tình lá mặt lá trái, ngươi khiêm ta cung thế này, tuy rằng y hiện tại đã không phải là không thể làm, nhưng thủy chung vẫn chẳng thể chân chính thích ứng.
Cũng đến lúc này, y rốt cuộc mới có cơ hội, nhẹ giọng thành khẩn cảm ơn Phương Khinh Trần.
Phương Khinh Trần tất nhiên là khịt mũi coi thường lòng biết ơn của y: “Ngươi không cần cảm ơn. Ta chẳng qua đã phiền vì mỗi ngày bị mấy việc rối rắm này của các ngươi vướng víu, mượn đây mau chóng thoát thân thôi.”
Tần Húc Phi đã quen bị y lạnh nhạt châm chọc, chỉ cười cười, không hề nói gì nhiều.
Chỉ là vì nhanh chóng thoát thân?
Tuy nói y hạ lệnh không được để Phương Khinh Trần rời khỏi, nhưng hiện tại đã qua hơn hai tháng, toàn quân trên dưới lại không một người nào thật sự dám coi y là tù phạm. Nếu như y quyết tâm muốn đi, chỉ cần không phải lúc vừa vặn độc phát, với võ công của y, vào một đêm tối trời gió cao nào mà không đi được.
Cho dù người kia thật sự như lời bản thân nói, là muốn đi mà không đi được, người kia lại là người có thể bị hiếp bức, bị gò bó, sẽ chịu bị bức bất đắc dĩ, mà trái lòng kéo cả mình lẫn Sở quốc đồng thời vào cuộc sao?
Chỉ là, bản thân Phương Khinh Trần đã thà chết không thừa nhận, y cũng chẳng vạch ra, chỉ mỉm cười cùng Phương Khinh Trần cưỡi ngựa song song, nhẹ giọng nói: “Bất kể thế nào, lần nghị hòa này phần nhiều là nhờ uy danh của ngươi và Sở quốc, bằng không thì trận này chẳng biết còn phải đánh bao nhiêu năm, ta cảm ơn ngươi vốn cũng là nên.”
“Yên quân không muốn liều chết đến cùng với ngươi, là sợ quân binh trên tay ngươi. Ngươi lấy đây tự ngạo là đủ rồi, không cần kéo ta vào nữa.”
Tần Húc Phi cười lắc đầu: “Lúc trước trên chiến trường, là ngươi tự tay một tên bắn Phong Trường Thanh ngã ngựa. Hiện tại nơi nơi lại đều đang lan truyền ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể triệu đại quân Sở quốc tham chiến. Mà ngươi chịu cùng ta đến trước bàn nghị hòa này, làm nhân chứng của hòa ước này, chính là đã tỏ thái độ cực kỳ rõ ràng. Chứng thực với Yên quốc những đồn đãi đó. Nếu không phải cân nhắc đến tầng này, chỉ bằng một nhánh tàn binh trên tay ta, Yên quân hiện tại thực lực chưa tổn, binh lực chiếm ưu, làm sao chịu dễ dàng nghị hòa với ta.”
Tần Húc Phi không biết là, trong kinh thành Yên quốc ngoài ngàn dặm, Dung Khiêm thật sự đã mượn lý do cả Sở quốc sau lưng Phương Khinh Trần cực có khả năng tham chiến này, cuối cùng thuyết phục Yên Lẫm thấy tốt thì tiếp thu, đồng ý tận lực tranh thủ chút lợi ích sau nghị hòa.
Phương Khinh Trần hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi nên đi cảm ơn Liễu Hằng đi, là lời đồn của y rải quá tốt.” Y lạnh lùng nhìn Tần Húc Phi một cái. “Những người Yên ấy luôn miệng nói ngưỡng mộ ta đã lâu. Đáng tiếc căn bản đâu biết, ta quyết không thể thật sự vì bất cứ một người Tần nào, mà đi hy sinh tính mạng bất cứ người Sở nào.”
Phương Khinh Trần nói cực không khách khí, Tần Húc Phi tự nhiên cũng không giận. Tận khả năng bảo hộ lợi ích của quốc gia mình và bách tính, cũng là nguyên tắc của chính y.
Chỉ là, kỳ thật hai người họ đều đã bởi vì đối phương mà trái với nguyên tắc của mình.
Phương Khinh Trần xuất hiện ở Tần quốc, đã mạo nguy hiểm kéo Sở quốc vào chiến hỏa. Mà Phương Khinh Trần đã ở Tần quốc, trong chiến hỏa này, Tần Húc Phi thật sự nên an bài một cơ hội để y trọng thương thậm chí chết trong tay liên quân.
Nếu như vậy, lại phái một kẻ miệng lưỡi khôn khéo, biết dùng tình cảm đả động, hiểu lấy lợi hại, y vị tất không thể thật sự liên Sở kháng Yên. Nếu như thành công, tối thiểu khoản bồi thường quá lớn này, cũng có thể bớt bảy phần. Dù sao Sở quốc không hề có thực lực cường hãn như Yên quốc, có thể khiến y không thể không phô trương thanh thế, mới ký kết được một phần hòa ước bất bình đẳng này.
Thân là vương giả, vì lợi ích quốc gia mình, vốn không phải nên không từ thủ đoạn sao? Chỉ sợ quân chủ Yên quốc cũng đã cân nhắc đến khả năng này, mới có thể quyết định nghị hòa sảng khoái như vậy.
Chỉ là, tự nhiên, y kỳ thật chưa từng có tâm tư phương diện này. Mà người thông minh quả quyết như Phương Khinh Trần, nếu không phải từ đầu đến cuối, đều biết chắc Tần Húc Phi y không có khả năng có ý nghĩ như vậy với mình, cũng có thể ước thúc thủ hạ, không thể có cách làm như vậy, ngay từ đầu làm sao chịu mạo hiểm ở lại bên cạnh y.
Nghĩ đến đây, trong ngực Tần Húc Phi vô cớ ấm áp, bất giác mỉm cười. Nghiêng đầu nhìn Phương Khinh Trần uể oải giục ngựa bên cạnh y, ánh mắt sáng ngời.
Người này luôn dùng giọng điệu và thái độ cực coi thường, quở trách y ngu xuẩn, ngớ ngẩn, buồn cười, câu nệ.
Nhưng nếu y không phải là Tần Húc Phi buồn cười mà câu nệ, không có trí tuệ mà ngu xuẩn kia, Phương Khinh Trần thông minh, tùy hứng, ngông cuồng này, còn nhìn như uể oải, chẳng chút để ý, lại thủy chung không nhanh không chậm, giục ngựa sóng vai, đi trên cùng một con đường với y thế này không?
Phương xa có gió mát chầm chậm thổi đến, vó ngựa mọi người gấp dần, Tần Húc Phi mỉm cười trong gió, nhẹ nhàng hỏi: “Khinh Trần, hành động công kích kinh thành, ngươi cùng ta, được không?”
Đây là lần đầu tiên lấy hai chữ “Khinh Trần” để gọi người kia, rồi lại nói tự nhiên thoải mái như thế, chẳng có mảy may câu nệ và không tự nhiên, giống như đã từng gọi y vô số tiếng “Khinh Trần” “Khinh Trần” “Khinh Trần”.
Y thái độ rất tự nhiên, giọng điệu rất bình hòa, Phương Khinh Trần thậm chí không thể lập tức phát giác xưng hô của y đã thay đổi, hơi ngớ ra mới nói: “Có Yên quân âm thầm hỗ trợ, chuyện mười phần chắc chín thế này, ngươi còn phải kéo ta cùng bán mạng làm gì?”
Tần Húc Phi chỉ cười: “Ngươi không cần ra tay, chỉ ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng được.”
Phương Khinh Trần lạnh lùng nhìn lướt y: “Ngươi lại chẳng phải mỹ nữ, ta có gì đáng nhìn.”
Y tiện tay quất một roi, ngựa bị đau, lập tức lao băng băng về phía trước, chỉ để lại một trận bụi mù cuồn cuộn, khiến đám người phía sau trở tay không kịp phải ho sặc sụa không ngừng.
Tần Húc Phi lắc đầu như than như cười, cũng vung roi phóng ngựa, mau chóng đuổi theo.
Đám người phía sau vừa mới thở ra, lại bị bụi đất Tần Húc Phi kéo theo khiến ho khan kịch liệt một trận, nhìn nhau cười khổ, đều là dám bực mà không dám nói.
—
Tin tức Tần Húc Phi đem binh tiến công, một đường công kích đến kinh thành, rốt cuộc làm liên quân ba quốc cả ngày nội chiến ở kinh thành trở nên hoảng loạn.
Cho dù không tính mười lăm vạn Yên quân đơn độc ở biên cảnh đang chậm rãi tiến bước kia, nội địa Tần quốc, quân lực liên quân ba quốc, vẫn đang ở trên quân lực của Tần Húc Phi, mà địa bàn chiếm được, vừa có thành trì họ vốn công thành chiếm đất mà đến, cũng có thành trì quan tạp lân cận sau khi chiếm lĩnh kinh thành, mượn ý chỉ Tần vương, cùng đại đội binh mã, thuận tiện bức hàng, có thể xem như ngang bằng Tần Húc Phi.
Chỉ là nay không bằng xưa, Tần quân thế như hồng, dũng hãn dị thường, mà liên quân ba quốc trong tranh đấu nội bộ hơn hai tháng qua, lại hao hết toàn bộ một chút thân thiện ăn ý lúc đầu đã chẳng được bao nhiêu kia.
Liên quân ba nhà, lệnh ra bất nhất, loạn xà ngầu, đều tự muốn bảo vệ mình, đều tự muốn giám thị đối phương, căn bản không thể hỗ trợ lẫn nhau.
Hứa Phong Trọng và Phong Trường Thanh sau khi khẩn cấp thương nghị, hai người đều quyết định không thể ở lại kinh thành, ngồi chờ Tần Húc Phi một đường công đến. Cho nên Ngô Yên hai quân đều dẫn trọng binh, đi tiền phương chi viện quan tạp thành phòng của mình, mỗi một chỗ đều mượn sức thành quan, tận lực tiêu hao thực lực Tần quân, thật sự thủ không được cũng khỏi cần cố thủ, lấy tốc độ nhanh nhất lùi đến thành trì quan tạp tiếp theo, tiếp tục thủ thành, mài mòn dần binh mã Tần quân.
Vệ quân mặc dù không thể trọng dụng, nhưng hiện giờ họ nhân số nhiều nhất, dưới sự phối hợp của hai nhà, giúp thủ thành vẫn có thể. Sau hiệp thương, tướng lĩnh Vệ quân cuối cùng chỉ đành không cam tâm không tình nguyện dẫn đại đội nhân mã ra khỏi thành.
Kinh thành phú thứ, ý nghĩa phi phàm này, tất nhiên chẳng ai chịu từ bỏ. Ba nhà đều để lại rất nhiều nhân mã tọa trấn, một khi quan tạp tiền phương không ngăn được, không thủ được, một đường lui về kinh thành, mượn thành kiên tường cao, cũng có thể địch mười vạn *** binh, huống chi bách tính, hoàng thất tông thân, văn võ bá quan khắp thành này, đều là con tin cực kỳ có giá trị.
Ngay cả như thế, Phong Trường Thanh và Hứa Phong Trọng vẫn sợ Vệ quân không thể trọng dụng, lại đều tự điều từ bản bộ rất nhiều nhân mã hiệp trợ Vệ quân, coi như là dụng tâm lương khổ.
Cẩn thận mưu tính như vậy, nếu không phải Tần Yên đã lén kết minh, một đường cố công đến, quân đội Tần Húc Phi nhất định tổn thất nặng nề, cuối cùng dưới kinh thành tiến thoái không được, trái phải đều khó.
Đương nhiên, kết quả quyết chiến thực tế, lại khá bất đồng…
Quan tạp Vệ quân bảo vệ, vốn dưới sự trợ giúp của *** nhuệ Ngô Yên hai quốc phái tới, đều có thể bảo vệ vững vàng. Nhưng đến buổi đêm trăng mờ gió cao, cửa thành chẳng biết lại bị người nào mở ra từ bên trong.
Tần quân hò hét mà vào, Vệ quân thần hồn còn chưa quay lại đã bị giết tan tác không thành quân, liên lụy nhân mã Ngô quân phái tới hỗ trợ cũng tử thương nặng nề, Yên quân tất nhiên biết cơ mau chóng, sớm trốn mất tăm, không có mấy người bị sa chân.
Tần quân thay quần áo của Vệ quân bị bắt, ngay sau đó một đường đi vội, gặp quan kiếm quan, lừa được thì lừa, không lừa được thì tập kích bất ngờ, mỗi lần tập kích cũng không cần phí cái giá quá lớn là có thể đánh hạ, đúng là liên tục cướp quan đoạt trại.
Đợi khi chủ lực Ngô quân tiền phương khổ sở kháng kích phát hiện hậu phương đã không thích hợp, Hứa Phong Trọng cắn răng bỏ thành, thần tốc tập kích hậu phương, chỉ cầu có thể mau chóng trở về kinh thành, mượn sự hùng ổn của kinh thành, bảo *** nhuệ bản quân, hơn nữa bằng sự hiểu biết của hắn với năng lực của Yên quân, tin tưởng trên đường quay về, hẳn có thể cùng Phong Trường Thanh cũng đang chạy về kinh hợp binh thành công, đến lúc đó, không phải là không thể chính diện liều mạng với Tần Húc Phi.
Đương nhiên, hắn không thể đợi được Yên quân.
Trong lúc lòng như lửa đốt, một phiến hỗn loạn, chủ lực Ngô quân của Hứa Phong Trọng đã đâm đầu vào trước mặt đại quân *** nhuệ của Tần Húc Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.