Quyển 5 - Chương 239: Sở nhân phương thị
Lão Trang Mặc Hàn
06/11/2020
Kỳ Sĩ Kiệt lĩnh binh tiến lên giữa một trời mưa gió.
Người người vừa lạnh vừa mệt, kiệt sức rã rời, thế nhưng không một ai từng nghĩ chuyện phải dừng lại.
Tần Húc Phi lấy chút ít binh lực đánh Vệ quân tan tác bốn phía, nhưng căn bản không có lực lượng truy nã vây bắt. Mà đám Vệ quân đào vong đó dọc đường tất nhiên sẽ lấy đốt giết cướp bóc làm thủ đoạn bổ cấp sinh tồn.
Quân đội đến sau họ đây, phải gánh vác nhiệm vụ dọn dẹp, sớm một ngày đánh bại một tốp tàn quân, may ra sẽ có thể cứu thêm tính mạng của rất nhiều bách tính hương dã.
Hương thôn dân cư bị tàn sát hết, nhà đổ tro tàn sau khi bị phóng hỏa thiêu hủy… Tình hình tàn khốc như vậy, họ đã nhìn thấy vô số lần, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cho dù có được quân đội cường hãn nhất thiên hạ thì thế nào, cho dù chiến thắng liên tiếp, chưa từng thất bại thì thế nào? Họ dốc hết toàn lực, chẳng qua chỉ làm cho tai nạn giảm bớt một chút mà thôi. Bảo vệ quá nửa bách tính Dĩnh Thành, rồi lại di họa những người đáng thương hương dã thôn cư này.
Kỳ Sĩ Kiệt giục ngựa tiến lên, sắc mặt trầm túc, cho đến khi phía trước có trinh sát đến báo: “Tướng quân, chúng ta đã phát hiện mấy nạn dân.”
Kỳ Sĩ Kiệt thoáng kỳ quái. Loại việc thường quy này, đâu còn cần trinh sát phía trước đặc ý đến báo.
“Chỉ dẫn họ đến phụ cận Dĩnh Thành tạm thời an thân là được.”
“Tướng quân, họ nói, họ từng gặp nhánh binh tàn Vệ quốc chúng ta đang truy tìm kia, hơn nữa…” Thanh âm của thám báo cũng hơi quái dị: “Họ nói, đám binh tàn Vệ quốc đó, đã bị người của họ giết sạch.”
Kỳ Sĩ Kiệt cả kinh: “Họ có bao nhiêu người?”
“Chúng ta gặp phải chỉ có hai người, tự xưng là ra dò đường. Họ nói, họ một nhóm không đến hai mươi người, bởi vì trời mưa, lại không quen đường vùng này. Những người khác đều đang tạm thời nghỉ lại trong một thôn đã bị người Vệ đốt hủy phân nửa.”
Không đến hai mươi nạn dân, giết chết hơn hai trăm tàn binh Vệ quốc? Kỳ Sĩ Kiệt nhíu mày vung tay: “Dẫn người qua đây. Ta hỏi một chút!”
Hai nam nhân bị dẫn đến tuy rằng cũng gầy đét như que củi, tuy rằng vẻ mặt ít nhiều có phần hoảng loạn lo lắng, nhưng không hề có vẻ khủng hoảng và kinh sợ cực độ của nạn dân bình thường.
Hai người luống cuống tay chân quỳ rạp dưới đất dập đầu trước tướng quân cao cao tại thượng kia, trên mặt ít nhiều vẫn có vẻ vui mừng. Rốt cuộc có thể gặp được quân đội trực thuộc tam điện hạ của họ, chiến thần của họ, làm cho những lão bách tính một đường lưu vong lâu lắm lâu lắm rồi này, cảm thấy an toàn và được nương nhờ.
Kỳ Sĩ Kiệt nghe khẩu âm họ nói chuyện, thuận miệng lại hỏi vài câu gia hương quê quán, phong thổ nhân tình, xác định họ quả nhiên là bách tính Tần quốc, nhưng cũng không dám hoàn toàn yên tâm. Dù sao trong thế giới hỗn loạn sát phạt này, vì cầu sinh, không phải không có người Tần quốc hiệu lực cho quân đội dị quốc.
Hắn nhàn nhạt truy hỏi vài câu, hai người này đã cuống quýt phân trần.
“Không phải chúng tôi giết, là Phương công tử dọc đường hộ tống chúng tôi.”
“Phương công tử?”
“Chúng tôi cũng chỉ biết y họ Phương, hơn nữa, y hẳn là người Sở quốc.”
Người Sở quốc? Phương?
Kỳ Sĩ Kiệt ngẩn ra, trong lòng nổi lên chút ý tưởng hoang đường, lại vội vàng quét đi cho mình. “Sao các ngươi lại đồng hành với người Sở quốc.”
“Chúng tôi chạy nạn đến cảnh nội Sở quốc… Quân đội Sở quốc cũng không ngăn chúng tôi lắm.”
Kỳ Sĩ Kiệt càng thấy khó hiểu: “Các ngươi cũng đã đến Sở quốc, tại sao lại quay về?”
Hai người vẻ mặt thê lương, thảm đạm nói: “Không phải quốc gia của mình, căn bản không dung được chúng tôi sinh tồn.”
Một nhóm hơn hai mươi người họ, vốn tưởng chẳng dễ dàng gì trốn khỏi chiến trường, chạy đến một nơi coi như an bình, có thể sống những ngày an sinh. Nhưng không ngờ, bất kể họ chạy đến đâu, chỉ cần bị lão bách tính Sở quốc phát hiện, nhất định sẽ tụ tập một đống người, cầm gậy gộc truy đuổi đánh giết. Tội nghiệp họ sau khi vào Sở quốc, cũng là một ngày ba lần kinh, chạy trốn không ngừng, chẳng khác mấy lúc chạy nạn trong nước.
Kỳ Sĩ Kiệt thoáng cười khổ, không nói gì.
Tần Sở tuy rằng trên danh nghĩa là liên bang, nhưng thực chất bên trong là quan hệ gì, mọi người đều rõ rành rành. Tần quân ở lại Sở quốc, bởi vì rời xa khu vực lúc trước Tần Sở chiến hỏa mạnh nhất, tụ họp một chỗ, hơn nữa có Phương Khinh Trần dặn dò lo liệu, cho nên dân bản địa vẫn chưa làm gì họ.
Mà trên biên cảnh Tần Sở, nhà ai không có thân nhân từng chết trong chinh chiến. Những bách tính Tần quốc chạy nạn đến, vô lực bảo vệ mình cũng không được quan phủ bảo đảm này, tất nhiên sẽ phải chịu đựng hận ý đầy ngập của người Sở quốc. “Chúng tôi chạy đến kiệt sức rã rời, những người đồng hành tử thương mất năm sáu…” Thanh âm của nạn dân nọ cũng nghẹn ngào. Không nghĩ tới những người trên chiến trường chạy thoát ra đây, lại bị bách tính bình thường như họ đánh chết. Những người Sở quốc ấy, mắt đỏ ngầu, đến cả hài tử đã không còn sức lực, chạy không mau cũng chẳng chịu buông tha.
“Sau đó, chúng tôi rốt cuộc bị hơn trăm lão bách tính Sở quốc bao vây, mắt thấy phải bị gậy của họ đánh chết, Phương công tử kia bỗng nhiên xuất hiện. Y chỉ một mình đã đuổi tan hơn trăm người, cứu tính mạng chúng tôi. Y hỏi lai lịch chúng tôi, khuyến cáo đừng nán lại cảnh nội Sở quốc nữa, bằng không y cứu được một lần, không cứu được một đời, sau đó liền đi mất…”
Nạn dân kia nóng lòng nói rõ sự tình, rất nhiều chi tiết không liên quan nặng nhẹ, cũng liền nhẹ nhàng lược bớt.
Ánh mắt Phương công tử nọ có chút kiêu ngạo có chút ưu thương, vị Phương công tử nọ sau khi hỏi rõ họ là người Tần quốc, đột nhiên thở dài, đột nhiên xuất thần, rồi cả giọng điệu vi diệu khi nói chuyện, vẻ mặt ảm đạm không hiểu, hết thảy, lúc ấy những người có mắt có lẽ đều có thể cảm nhận được, chỉ là trong ngôn từ, lại không cách nào phân thuyết rõ ràng.
“Sau đó, chúng tôi tụ lại thương nghị, cuối cùng nghĩ, dù sao cũng là chết, chết tại dị quốc tha hương này còn không bằng chết trên quốc thổ của mình, cho nên cuối cùng chúng tôi lại cùng nhau lên đường về nước, nào ngờ trên đường lại gặp gỡ vị Phương công tử kia, có điều lần này y té xỉu trên đường.”
“Té xỉu?” Kỳ Sĩ Kiệt ngạc nhiên. “Võ công của y đã cao như vậy, còn có người có thể đả thương y hay sao?”
“Không phải bị thương, dường như là phát bệnh. Người y nóng đến lợi hại, mê man chẳng cách nào gọi tỉnh. Y là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi không thể bỏ mặc, lại không dám nấn ná mãi ở cảnh nội Sở quốc, cho nên đành phải mang theo y tiếp tục chạy trốn. Qua vài hôm y mới tỉnh lại, mà khi đó chúng tôi đã qua đường biên cảnh, về tới Đại Tần…”
Hai người kia lắp ba lắp bắp nói hồi lâu, không ngoài là họ khổ cầu y cứu mạng, mà y tuy rằng không muốn, cuối cùng vẫn ở lại, đáp ứng theo họ cùng vượt qua khu chiến loạn, đến nơi an ổn không có chiến tranh ở hậu phương rồi lại đi.
Phương công tử lợi hại thế nào, từ giữa loạn binh du kỵ các quốc, rồi cả những loạn phỉ cường đạo kia, bảo vệ họ an toàn. Mỗi khi lương cạn nước hết, vị Phương công tử kia, tùy tiện lên một ngọn núi nào đi một vòng, là có thể bắt giết dã thú, bảo mệnh cho mọi người.
Chẳng qua vị Phương công tử kia tính tình không tốt, không thích nói chuyện với người ta lắm, dọc đường, chứng kiến thảm trạng các nơi, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, biểu tình càng ngày càng lạnh lùng, mọi người dù cảm kích y hơn, cũng chẳng có gan kết thân, đến bây giờ lại vẫn chưa ai biết rõ y tên gì.
Kỳ Sĩ Kiệt càng nghe càng tò mò, lại hỏi tỉ mỉ vài câu, liền lệnh hai nạn dân này dẫn đường, chỉ là đồng thời cũng đưa mắt ra hiệu cho thân binh thủ hạ.
Thủ hạ của hắn đều là *** binh cường tướng, trong núi đao rừng kiếm lăn lộn ra, tất nhiên người người lanh lợi, lập tức chia ra hai tốp nhân mã, một nhóm chiếu phương hướng hai nạn dân này trước đó chỉ điểm đi tìm kiếm, coi thi thể hai trăm danh Vệ quân bị giết kia có còn đó không, lấy đây nghiệm chứng lời nạn dân nói có phải là thật. Một đội khác khoái mã chạy đi liên hệ với mấy lộ quân đội truy tìm Vệ quân, bảo họ lập tức chạy đến phối hợp, vạn nhất đây là một cái bẫy, phía sau có người mình tiếp ứng, mọi người cũng đều vững lòng.
Sau khi an bài như vậy, Kỳ Sĩ Kiệt yên tâm lớn mật dẫn nhân mã, theo nạn dân đi về phía trước, không bao lâu đã đến một thôn trang tan hoang bị đốt chỉ còn hai ba gian phòng hoàn chỉnh.
Mười mấy nạn dân nhao nhao ra khỏi phòng, nhìn thấy quân đội nước mình, vẻ mặt lại vẫn hoảng sợ chết lặng, cho đến khi hai người dẫn đường trước nhất kia lớn tiếng tuyên bố, đây là quân đội trực thuộc tam điện hạ, trên mặt mọi người mới lộ ra vẻ vui mừng.
Họ dọc đường đào vong trong nước, quân đội Tần quốc cũng thường đụng phải, nhưng không ai để ý sự cầu cứu của họ, có quân đội thậm chí còn đòi lương thực tài vật, nói là cần quân tư kháng địch, khiến sau đó, họ không ngừng phải trốn quân binh dị quốc, trông thấy quân đội nước mình cũng kinh hồn bạt vía.
Có điều, họ cũng từng nghe người ta nói, nhánh quân đội tam điện hạ dẫn về nước kia, lại không hề bóc lột lão bách tính, còn bảo hộ chăm sóc thêm, mà Phương công tử giống như cũng rất tán đồng cách nói này. Phương công tử là thần hộ mệnh, chủ tâm cốt của mọi người, tự nhiên y nói cái gì chính là cái đó.
Lúc này thấy nhiều Tần quân như vậy, hơn nữa phần lớn vẻ mặt hòa khí, mọi người tất nhiên rất yên lòng, cảm thấy nỗi khổ lênh đênh bao lâu nay, cuối cùng đã có hy vọng kết thúc.
Kỳ Sĩ Kiệt đến hỏi chỗ vị Phương công tử kia đang ở, sớm có người dẫn hắn đến bên ngoài một gian phòng: “Phương công tử hơi không thoải mái, đang nghỉ ngơi bên trong.”
Trong thanh âm này ẩn ẩn chút sầu lo, thân thể vị Phương công tử kia dường như không tốt lắm, thường phát bệnh, lại không chịu nói rõ bệnh tình với người ta, chỉ là mỗi lần không thoải mái, liền một mình tránh xa mọi người, mọi người tuy lo lắng, lại chẳng dám vi phạm ý của y, tiếp cận y.
Kỳ Sĩ Kiệt gật đầu, một tay ấn kiếm phòng bị, một tay đẩy cửa phòng, bước vào trong.
Người người vừa lạnh vừa mệt, kiệt sức rã rời, thế nhưng không một ai từng nghĩ chuyện phải dừng lại.
Tần Húc Phi lấy chút ít binh lực đánh Vệ quân tan tác bốn phía, nhưng căn bản không có lực lượng truy nã vây bắt. Mà đám Vệ quân đào vong đó dọc đường tất nhiên sẽ lấy đốt giết cướp bóc làm thủ đoạn bổ cấp sinh tồn.
Quân đội đến sau họ đây, phải gánh vác nhiệm vụ dọn dẹp, sớm một ngày đánh bại một tốp tàn quân, may ra sẽ có thể cứu thêm tính mạng của rất nhiều bách tính hương dã.
Hương thôn dân cư bị tàn sát hết, nhà đổ tro tàn sau khi bị phóng hỏa thiêu hủy… Tình hình tàn khốc như vậy, họ đã nhìn thấy vô số lần, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cho dù có được quân đội cường hãn nhất thiên hạ thì thế nào, cho dù chiến thắng liên tiếp, chưa từng thất bại thì thế nào? Họ dốc hết toàn lực, chẳng qua chỉ làm cho tai nạn giảm bớt một chút mà thôi. Bảo vệ quá nửa bách tính Dĩnh Thành, rồi lại di họa những người đáng thương hương dã thôn cư này.
Kỳ Sĩ Kiệt giục ngựa tiến lên, sắc mặt trầm túc, cho đến khi phía trước có trinh sát đến báo: “Tướng quân, chúng ta đã phát hiện mấy nạn dân.”
Kỳ Sĩ Kiệt thoáng kỳ quái. Loại việc thường quy này, đâu còn cần trinh sát phía trước đặc ý đến báo.
“Chỉ dẫn họ đến phụ cận Dĩnh Thành tạm thời an thân là được.”
“Tướng quân, họ nói, họ từng gặp nhánh binh tàn Vệ quốc chúng ta đang truy tìm kia, hơn nữa…” Thanh âm của thám báo cũng hơi quái dị: “Họ nói, đám binh tàn Vệ quốc đó, đã bị người của họ giết sạch.”
Kỳ Sĩ Kiệt cả kinh: “Họ có bao nhiêu người?”
“Chúng ta gặp phải chỉ có hai người, tự xưng là ra dò đường. Họ nói, họ một nhóm không đến hai mươi người, bởi vì trời mưa, lại không quen đường vùng này. Những người khác đều đang tạm thời nghỉ lại trong một thôn đã bị người Vệ đốt hủy phân nửa.”
Không đến hai mươi nạn dân, giết chết hơn hai trăm tàn binh Vệ quốc? Kỳ Sĩ Kiệt nhíu mày vung tay: “Dẫn người qua đây. Ta hỏi một chút!”
Hai nam nhân bị dẫn đến tuy rằng cũng gầy đét như que củi, tuy rằng vẻ mặt ít nhiều có phần hoảng loạn lo lắng, nhưng không hề có vẻ khủng hoảng và kinh sợ cực độ của nạn dân bình thường.
Hai người luống cuống tay chân quỳ rạp dưới đất dập đầu trước tướng quân cao cao tại thượng kia, trên mặt ít nhiều vẫn có vẻ vui mừng. Rốt cuộc có thể gặp được quân đội trực thuộc tam điện hạ của họ, chiến thần của họ, làm cho những lão bách tính một đường lưu vong lâu lắm lâu lắm rồi này, cảm thấy an toàn và được nương nhờ.
Kỳ Sĩ Kiệt nghe khẩu âm họ nói chuyện, thuận miệng lại hỏi vài câu gia hương quê quán, phong thổ nhân tình, xác định họ quả nhiên là bách tính Tần quốc, nhưng cũng không dám hoàn toàn yên tâm. Dù sao trong thế giới hỗn loạn sát phạt này, vì cầu sinh, không phải không có người Tần quốc hiệu lực cho quân đội dị quốc.
Hắn nhàn nhạt truy hỏi vài câu, hai người này đã cuống quýt phân trần.
“Không phải chúng tôi giết, là Phương công tử dọc đường hộ tống chúng tôi.”
“Phương công tử?”
“Chúng tôi cũng chỉ biết y họ Phương, hơn nữa, y hẳn là người Sở quốc.”
Người Sở quốc? Phương?
Kỳ Sĩ Kiệt ngẩn ra, trong lòng nổi lên chút ý tưởng hoang đường, lại vội vàng quét đi cho mình. “Sao các ngươi lại đồng hành với người Sở quốc.”
“Chúng tôi chạy nạn đến cảnh nội Sở quốc… Quân đội Sở quốc cũng không ngăn chúng tôi lắm.”
Kỳ Sĩ Kiệt càng thấy khó hiểu: “Các ngươi cũng đã đến Sở quốc, tại sao lại quay về?”
Hai người vẻ mặt thê lương, thảm đạm nói: “Không phải quốc gia của mình, căn bản không dung được chúng tôi sinh tồn.”
Một nhóm hơn hai mươi người họ, vốn tưởng chẳng dễ dàng gì trốn khỏi chiến trường, chạy đến một nơi coi như an bình, có thể sống những ngày an sinh. Nhưng không ngờ, bất kể họ chạy đến đâu, chỉ cần bị lão bách tính Sở quốc phát hiện, nhất định sẽ tụ tập một đống người, cầm gậy gộc truy đuổi đánh giết. Tội nghiệp họ sau khi vào Sở quốc, cũng là một ngày ba lần kinh, chạy trốn không ngừng, chẳng khác mấy lúc chạy nạn trong nước.
Kỳ Sĩ Kiệt thoáng cười khổ, không nói gì.
Tần Sở tuy rằng trên danh nghĩa là liên bang, nhưng thực chất bên trong là quan hệ gì, mọi người đều rõ rành rành. Tần quân ở lại Sở quốc, bởi vì rời xa khu vực lúc trước Tần Sở chiến hỏa mạnh nhất, tụ họp một chỗ, hơn nữa có Phương Khinh Trần dặn dò lo liệu, cho nên dân bản địa vẫn chưa làm gì họ.
Mà trên biên cảnh Tần Sở, nhà ai không có thân nhân từng chết trong chinh chiến. Những bách tính Tần quốc chạy nạn đến, vô lực bảo vệ mình cũng không được quan phủ bảo đảm này, tất nhiên sẽ phải chịu đựng hận ý đầy ngập của người Sở quốc. “Chúng tôi chạy đến kiệt sức rã rời, những người đồng hành tử thương mất năm sáu…” Thanh âm của nạn dân nọ cũng nghẹn ngào. Không nghĩ tới những người trên chiến trường chạy thoát ra đây, lại bị bách tính bình thường như họ đánh chết. Những người Sở quốc ấy, mắt đỏ ngầu, đến cả hài tử đã không còn sức lực, chạy không mau cũng chẳng chịu buông tha.
“Sau đó, chúng tôi rốt cuộc bị hơn trăm lão bách tính Sở quốc bao vây, mắt thấy phải bị gậy của họ đánh chết, Phương công tử kia bỗng nhiên xuất hiện. Y chỉ một mình đã đuổi tan hơn trăm người, cứu tính mạng chúng tôi. Y hỏi lai lịch chúng tôi, khuyến cáo đừng nán lại cảnh nội Sở quốc nữa, bằng không y cứu được một lần, không cứu được một đời, sau đó liền đi mất…”
Nạn dân kia nóng lòng nói rõ sự tình, rất nhiều chi tiết không liên quan nặng nhẹ, cũng liền nhẹ nhàng lược bớt.
Ánh mắt Phương công tử nọ có chút kiêu ngạo có chút ưu thương, vị Phương công tử nọ sau khi hỏi rõ họ là người Tần quốc, đột nhiên thở dài, đột nhiên xuất thần, rồi cả giọng điệu vi diệu khi nói chuyện, vẻ mặt ảm đạm không hiểu, hết thảy, lúc ấy những người có mắt có lẽ đều có thể cảm nhận được, chỉ là trong ngôn từ, lại không cách nào phân thuyết rõ ràng.
“Sau đó, chúng tôi tụ lại thương nghị, cuối cùng nghĩ, dù sao cũng là chết, chết tại dị quốc tha hương này còn không bằng chết trên quốc thổ của mình, cho nên cuối cùng chúng tôi lại cùng nhau lên đường về nước, nào ngờ trên đường lại gặp gỡ vị Phương công tử kia, có điều lần này y té xỉu trên đường.”
“Té xỉu?” Kỳ Sĩ Kiệt ngạc nhiên. “Võ công của y đã cao như vậy, còn có người có thể đả thương y hay sao?”
“Không phải bị thương, dường như là phát bệnh. Người y nóng đến lợi hại, mê man chẳng cách nào gọi tỉnh. Y là ân nhân của chúng tôi, chúng tôi không thể bỏ mặc, lại không dám nấn ná mãi ở cảnh nội Sở quốc, cho nên đành phải mang theo y tiếp tục chạy trốn. Qua vài hôm y mới tỉnh lại, mà khi đó chúng tôi đã qua đường biên cảnh, về tới Đại Tần…”
Hai người kia lắp ba lắp bắp nói hồi lâu, không ngoài là họ khổ cầu y cứu mạng, mà y tuy rằng không muốn, cuối cùng vẫn ở lại, đáp ứng theo họ cùng vượt qua khu chiến loạn, đến nơi an ổn không có chiến tranh ở hậu phương rồi lại đi.
Phương công tử lợi hại thế nào, từ giữa loạn binh du kỵ các quốc, rồi cả những loạn phỉ cường đạo kia, bảo vệ họ an toàn. Mỗi khi lương cạn nước hết, vị Phương công tử kia, tùy tiện lên một ngọn núi nào đi một vòng, là có thể bắt giết dã thú, bảo mệnh cho mọi người.
Chẳng qua vị Phương công tử kia tính tình không tốt, không thích nói chuyện với người ta lắm, dọc đường, chứng kiến thảm trạng các nơi, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, biểu tình càng ngày càng lạnh lùng, mọi người dù cảm kích y hơn, cũng chẳng có gan kết thân, đến bây giờ lại vẫn chưa ai biết rõ y tên gì.
Kỳ Sĩ Kiệt càng nghe càng tò mò, lại hỏi tỉ mỉ vài câu, liền lệnh hai nạn dân này dẫn đường, chỉ là đồng thời cũng đưa mắt ra hiệu cho thân binh thủ hạ.
Thủ hạ của hắn đều là *** binh cường tướng, trong núi đao rừng kiếm lăn lộn ra, tất nhiên người người lanh lợi, lập tức chia ra hai tốp nhân mã, một nhóm chiếu phương hướng hai nạn dân này trước đó chỉ điểm đi tìm kiếm, coi thi thể hai trăm danh Vệ quân bị giết kia có còn đó không, lấy đây nghiệm chứng lời nạn dân nói có phải là thật. Một đội khác khoái mã chạy đi liên hệ với mấy lộ quân đội truy tìm Vệ quân, bảo họ lập tức chạy đến phối hợp, vạn nhất đây là một cái bẫy, phía sau có người mình tiếp ứng, mọi người cũng đều vững lòng.
Sau khi an bài như vậy, Kỳ Sĩ Kiệt yên tâm lớn mật dẫn nhân mã, theo nạn dân đi về phía trước, không bao lâu đã đến một thôn trang tan hoang bị đốt chỉ còn hai ba gian phòng hoàn chỉnh.
Mười mấy nạn dân nhao nhao ra khỏi phòng, nhìn thấy quân đội nước mình, vẻ mặt lại vẫn hoảng sợ chết lặng, cho đến khi hai người dẫn đường trước nhất kia lớn tiếng tuyên bố, đây là quân đội trực thuộc tam điện hạ, trên mặt mọi người mới lộ ra vẻ vui mừng.
Họ dọc đường đào vong trong nước, quân đội Tần quốc cũng thường đụng phải, nhưng không ai để ý sự cầu cứu của họ, có quân đội thậm chí còn đòi lương thực tài vật, nói là cần quân tư kháng địch, khiến sau đó, họ không ngừng phải trốn quân binh dị quốc, trông thấy quân đội nước mình cũng kinh hồn bạt vía.
Có điều, họ cũng từng nghe người ta nói, nhánh quân đội tam điện hạ dẫn về nước kia, lại không hề bóc lột lão bách tính, còn bảo hộ chăm sóc thêm, mà Phương công tử giống như cũng rất tán đồng cách nói này. Phương công tử là thần hộ mệnh, chủ tâm cốt của mọi người, tự nhiên y nói cái gì chính là cái đó.
Lúc này thấy nhiều Tần quân như vậy, hơn nữa phần lớn vẻ mặt hòa khí, mọi người tất nhiên rất yên lòng, cảm thấy nỗi khổ lênh đênh bao lâu nay, cuối cùng đã có hy vọng kết thúc.
Kỳ Sĩ Kiệt đến hỏi chỗ vị Phương công tử kia đang ở, sớm có người dẫn hắn đến bên ngoài một gian phòng: “Phương công tử hơi không thoải mái, đang nghỉ ngơi bên trong.”
Trong thanh âm này ẩn ẩn chút sầu lo, thân thể vị Phương công tử kia dường như không tốt lắm, thường phát bệnh, lại không chịu nói rõ bệnh tình với người ta, chỉ là mỗi lần không thoải mái, liền một mình tránh xa mọi người, mọi người tuy lo lắng, lại chẳng dám vi phạm ý của y, tiếp cận y.
Kỳ Sĩ Kiệt gật đầu, một tay ấn kiếm phòng bị, một tay đẩy cửa phòng, bước vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.