Chương 1
Chiêu Tài Miêu
22/10/2023
1.
Quay xong phân cảnh ban đêm trở về, đèn thư phòng của Thẩm Chiêu vẫn còn sáng.
Tôi cởi giày cao gót, cẩn thận bước chân rón rén.
Đột nhiên có tiếng vặn nắm cửa vang lên từ phía sau lưng, giọng đàn ông trầm trầm vang lên:
“Cô đã suy nghĩ xong chưa?”
Điều mà hắn nói đến chính là việc muốn tôi rời khỏi ngành giải trí và lui về ở nhà chuyên tâm hoàn thành bổn phận của một người vợ toàn thời gian.
Tôi dừng bước, quay lại nhìn hắn.
Thẩm Chiêu là thái tử gia nổi tiếng lạnh lùng khắp giới Bắc Kinh, ánh mắt hắn nhìn người lạnh lùng không có một tia ấm áp.
Đối với vị hôn thê là tôi cũng không có ngoại lệ.
Tôi đứng ngồi không yên*, hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới mở miệng:
“Tôi không muốn từ bỏ sự nghiệp mà tôi đã cố gắng nhiều năm...”
(* 芒刺在背 [mángcìzàibèi]
Hán Việt là Mang si tại bối, nghĩa là đứng ngồi không yên, lo ngay ngáy, lo sốt vó, ruột như lửa đốt, lưng như chim chích...) /Mọi người thấy nên sửa thành như nào thì sát nghĩa nhất bảo tui nha!/
“Ồ!”
Đang nói giữa chừng tôi bị cắt ngang bởi tiếng cười chế nhạo của người đàn ông đó.
“Diễn viên phim khiêu dâm mà cũng được coi là một nghề nghiệp?”
Ánh mắt Thẩm Chiêu không có ý tốt nhìn lướt qua ngực và đùi tôi, đôi mắt hắn đầy vẻ châm chọc.
Tôi chết lặng.
Sau hàng chục giây im lặng, hắn buông một câu sau đó đóng sầm cửa lại.
“Nếu cô không từ chức, vậy thì từ hôn.”
“Cô chọn đi.”
2.
Đây là cuộc cãi vã thứ mười nổ ra kể từ khi tôi và Thẩm Chiêu đính hôn.
Giống như chín lần trước, hắn ra lệnh cho tôi nghỉ việc, nhưng tôi không đồng ý.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Thẩm Chiêu đối xử với tôi vô cùng tốt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sẽ ôm eo tôi mỗi khi tôi không cẩn thận vấp ngã.
“Đường Lê, cẩn thận.”
Cũng sẽ đứng ra bảo vệ khi tôi bị bắt nạt.
Rõ ràng là hắn cũng bị đánh thậm tệ, nhưng hắn lại quay sang an ủi tôi:
“Không đau đâu, trông hơi đáng sợ tí thôi.”
Tôi không nhớ mình đã yêu Thẩm Chiêu từ khi nào.
Tôi chỉ nhớ vào mùa hè năm tôi mười bảy tuổi.
Hắn đeo vào ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn hồng ngọc với nụ cười trong veo.
“Đường Lê, đừng bao giờ tháo nó ra.”
Đó là di vật của mẹ Thẩm Chiêu, cũng là đồ vật quý giá nhất của hắn.
Tiếc là sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, ít lâu sau đó gia đình tôi phá sản, nợ nần chồng chất.
Bố mẹ tôi đã nhảy lầu tự tử, chỉ còn lại tôi sống với bà ngoại ốm yếu bệnh tật.
Tôi cần tiền.
Nhiều và rất nhiều tiền.
Tôi đã tìm đến Thẩm Chiêu nhờ giúp đỡ, nhưng hắn quá bận rộn với những tranh chấp trong gia tộc nên đã không thể giúp đỡ tôi.
Lúc tôi tuyệt vọng, một người tự xưng là nhân viên A&R* xuất hiện đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
(*) nhân viên A&R: từ gốc là tinh tham/星探, đây là công việc tìm kiếm những người có tài năng làm nghệ sĩ. Có thể coi đây là một phần của bộ phận A&R – Artist & Repertoire; phụ trách tìm kiếm và quản lý nghệ sĩ.
“Cô có dáng người đẹp như vậy, đi đóng phim đi, cô có thể kiếm tiền nhanh chóng.”
Tôi đã ký hợp đồng trong sự bàng hoàng choáng váng, sau khi biết gần một nừa các cảnh quay của bộ phim này yêu cầu phải mặc bikini.
Mặc đồ xong, tôi ôm chặt lấy ngực mình.
Thấy thế, đạo diễn chỉ vào tôi mà mắng:
“Không phải Lộ Câu à?”
“Bỏ tay xuống đi, bỏ luôn cái lòng tự trọng lố bịch của cô đi.”
“Có muốn kiếm tiền không? Quay hay không, không quay thì cút đi!”
Nghĩ tới chi phí phẫu thuật cao ngất của bà ngoại, tôi nghiến răng buông tay ra.
Bộ phim cải biên này vừa ra mắt đã giúp tôi bạo hồng, sau đó liên tiếp tài nguyên tìm đến.
Nhưng có lợi thì cũng có hại, từ đó tôi bị gán cho cái danh là “ngôi sao khiêu dâm”.
Dù cho tôi có đóng bao nhiêu phim truyền hình, diễn ra bao nhiêu kiểu nhân vật khác nhau đi chăng nữa khán giả vẫn sẽ cười đùa khi nhắc đến tôi:
“Đường Lê sao?”
“Dáng người cô ấy đỉnh thật nha.”
3.
Thẩm Chiêu dường như rất để tâm điều này.
Hắn đã đạp đổ người anh cùng cha khác mẹ của mình sau đó ngồi vào vị trí gia chủ và quay lại với tôi.
Hôm đó tôi, tôi nhận lời tham gia một chương trình.
Sau khi kết thúc, lúc tôi chuẩn bị rời đi, một tên lão tổng bụng phệ đã chặn tôi lại.
“Đường tiểu thư, ngủ với tôi một đêm cô muốn bao nhiêu?”
Tôi run lên vì tức giận.
Ông ta lại nghĩ rằng tôi đang giả bộ.
“Sao nào? Ra mắt bằng phim khiêu dâm, cô vẫn nghĩ mình còn ngây thơ trong trắng đấy à?”
Dù cho tôi đã cố gắng làm việc chăm chỉ trong suốt bảy năm, ngay cả khi tôi đã bước vào hàng diễn viên tuyến một, một số người vẫn nghĩ rằng tôi dựa vào cơ thể của mình để nổi tiếng.
Trước khi tôi phát hỏa, lão ta bất ngờ bị đạp ngã xuống đất.
Một đôi giày da dẫm lên bàn tay lão.
“Xin lỗi, tôi nghe không rõ lắm.”
“Ông muốn đi cùng ai?”
Lão ta thấy rõ mặt Thẩm Chiêu, vội vàng cười lấy lòng, thậm chí còn quỳ xuống đất xin lỗi tôi.
Sau khi trò hề này kết thúc, Thẩm Chiêu kéo tôi vào lòng với gương mặt lạnh băng.
Hơi thở nóng bỏng phun vào tai tôi.
“Mấy năm không gặp, cô đây là tự chà đạp mình sao?”
Tôi cụp mắt xuống, vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay, chợt bật cười:
“Đúng thì sao, A Chiêu.”
“Không một ai giúp tôi, tôi chỉ có thể tự dựa vào bản thân.”
Thẩm Chiêu nhìn tôi một lúc lâu, vẻ mặt hắn giãn ra, hắn ôm tôi chặt hơn, gần như cọ xát, dán tôi vào cơ thể hắn.
“Là lỗi của tôi, tôi đến muộn.”
Điều tiếp theo đó xảy ra một cách tự nhiên.
Nhưng không biết vì sao, khi sắp làm tới bước cuối cùng, Thẩm Chiêu lại đẩy tôi ra.
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt tối tăm không xác định.
“Em... bị vấy bẩn sao?”
Ngay lúc đó, tôi như đóng băng tại chỗ.
Quay xong phân cảnh ban đêm trở về, đèn thư phòng của Thẩm Chiêu vẫn còn sáng.
Tôi cởi giày cao gót, cẩn thận bước chân rón rén.
Đột nhiên có tiếng vặn nắm cửa vang lên từ phía sau lưng, giọng đàn ông trầm trầm vang lên:
“Cô đã suy nghĩ xong chưa?”
Điều mà hắn nói đến chính là việc muốn tôi rời khỏi ngành giải trí và lui về ở nhà chuyên tâm hoàn thành bổn phận của một người vợ toàn thời gian.
Tôi dừng bước, quay lại nhìn hắn.
Thẩm Chiêu là thái tử gia nổi tiếng lạnh lùng khắp giới Bắc Kinh, ánh mắt hắn nhìn người lạnh lùng không có một tia ấm áp.
Đối với vị hôn thê là tôi cũng không có ngoại lệ.
Tôi đứng ngồi không yên*, hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới mở miệng:
“Tôi không muốn từ bỏ sự nghiệp mà tôi đã cố gắng nhiều năm...”
(* 芒刺在背 [mángcìzàibèi]
Hán Việt là Mang si tại bối, nghĩa là đứng ngồi không yên, lo ngay ngáy, lo sốt vó, ruột như lửa đốt, lưng như chim chích...) /Mọi người thấy nên sửa thành như nào thì sát nghĩa nhất bảo tui nha!/
“Ồ!”
Đang nói giữa chừng tôi bị cắt ngang bởi tiếng cười chế nhạo của người đàn ông đó.
“Diễn viên phim khiêu dâm mà cũng được coi là một nghề nghiệp?”
Ánh mắt Thẩm Chiêu không có ý tốt nhìn lướt qua ngực và đùi tôi, đôi mắt hắn đầy vẻ châm chọc.
Tôi chết lặng.
Sau hàng chục giây im lặng, hắn buông một câu sau đó đóng sầm cửa lại.
“Nếu cô không từ chức, vậy thì từ hôn.”
“Cô chọn đi.”
2.
Đây là cuộc cãi vã thứ mười nổ ra kể từ khi tôi và Thẩm Chiêu đính hôn.
Giống như chín lần trước, hắn ra lệnh cho tôi nghỉ việc, nhưng tôi không đồng ý.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Thẩm Chiêu đối xử với tôi vô cùng tốt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sẽ ôm eo tôi mỗi khi tôi không cẩn thận vấp ngã.
“Đường Lê, cẩn thận.”
Cũng sẽ đứng ra bảo vệ khi tôi bị bắt nạt.
Rõ ràng là hắn cũng bị đánh thậm tệ, nhưng hắn lại quay sang an ủi tôi:
“Không đau đâu, trông hơi đáng sợ tí thôi.”
Tôi không nhớ mình đã yêu Thẩm Chiêu từ khi nào.
Tôi chỉ nhớ vào mùa hè năm tôi mười bảy tuổi.
Hắn đeo vào ngón áp út của tôi một chiếc nhẫn hồng ngọc với nụ cười trong veo.
“Đường Lê, đừng bao giờ tháo nó ra.”
Đó là di vật của mẹ Thẩm Chiêu, cũng là đồ vật quý giá nhất của hắn.
Tiếc là sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, ít lâu sau đó gia đình tôi phá sản, nợ nần chồng chất.
Bố mẹ tôi đã nhảy lầu tự tử, chỉ còn lại tôi sống với bà ngoại ốm yếu bệnh tật.
Tôi cần tiền.
Nhiều và rất nhiều tiền.
Tôi đã tìm đến Thẩm Chiêu nhờ giúp đỡ, nhưng hắn quá bận rộn với những tranh chấp trong gia tộc nên đã không thể giúp đỡ tôi.
Lúc tôi tuyệt vọng, một người tự xưng là nhân viên A&R* xuất hiện đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
(*) nhân viên A&R: từ gốc là tinh tham/星探, đây là công việc tìm kiếm những người có tài năng làm nghệ sĩ. Có thể coi đây là một phần của bộ phận A&R – Artist & Repertoire; phụ trách tìm kiếm và quản lý nghệ sĩ.
“Cô có dáng người đẹp như vậy, đi đóng phim đi, cô có thể kiếm tiền nhanh chóng.”
Tôi đã ký hợp đồng trong sự bàng hoàng choáng váng, sau khi biết gần một nừa các cảnh quay của bộ phim này yêu cầu phải mặc bikini.
Mặc đồ xong, tôi ôm chặt lấy ngực mình.
Thấy thế, đạo diễn chỉ vào tôi mà mắng:
“Không phải Lộ Câu à?”
“Bỏ tay xuống đi, bỏ luôn cái lòng tự trọng lố bịch của cô đi.”
“Có muốn kiếm tiền không? Quay hay không, không quay thì cút đi!”
Nghĩ tới chi phí phẫu thuật cao ngất của bà ngoại, tôi nghiến răng buông tay ra.
Bộ phim cải biên này vừa ra mắt đã giúp tôi bạo hồng, sau đó liên tiếp tài nguyên tìm đến.
Nhưng có lợi thì cũng có hại, từ đó tôi bị gán cho cái danh là “ngôi sao khiêu dâm”.
Dù cho tôi có đóng bao nhiêu phim truyền hình, diễn ra bao nhiêu kiểu nhân vật khác nhau đi chăng nữa khán giả vẫn sẽ cười đùa khi nhắc đến tôi:
“Đường Lê sao?”
“Dáng người cô ấy đỉnh thật nha.”
3.
Thẩm Chiêu dường như rất để tâm điều này.
Hắn đã đạp đổ người anh cùng cha khác mẹ của mình sau đó ngồi vào vị trí gia chủ và quay lại với tôi.
Hôm đó tôi, tôi nhận lời tham gia một chương trình.
Sau khi kết thúc, lúc tôi chuẩn bị rời đi, một tên lão tổng bụng phệ đã chặn tôi lại.
“Đường tiểu thư, ngủ với tôi một đêm cô muốn bao nhiêu?”
Tôi run lên vì tức giận.
Ông ta lại nghĩ rằng tôi đang giả bộ.
“Sao nào? Ra mắt bằng phim khiêu dâm, cô vẫn nghĩ mình còn ngây thơ trong trắng đấy à?”
Dù cho tôi đã cố gắng làm việc chăm chỉ trong suốt bảy năm, ngay cả khi tôi đã bước vào hàng diễn viên tuyến một, một số người vẫn nghĩ rằng tôi dựa vào cơ thể của mình để nổi tiếng.
Trước khi tôi phát hỏa, lão ta bất ngờ bị đạp ngã xuống đất.
Một đôi giày da dẫm lên bàn tay lão.
“Xin lỗi, tôi nghe không rõ lắm.”
“Ông muốn đi cùng ai?”
Lão ta thấy rõ mặt Thẩm Chiêu, vội vàng cười lấy lòng, thậm chí còn quỳ xuống đất xin lỗi tôi.
Sau khi trò hề này kết thúc, Thẩm Chiêu kéo tôi vào lòng với gương mặt lạnh băng.
Hơi thở nóng bỏng phun vào tai tôi.
“Mấy năm không gặp, cô đây là tự chà đạp mình sao?”
Tôi cụp mắt xuống, vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay, chợt bật cười:
“Đúng thì sao, A Chiêu.”
“Không một ai giúp tôi, tôi chỉ có thể tự dựa vào bản thân.”
Thẩm Chiêu nhìn tôi một lúc lâu, vẻ mặt hắn giãn ra, hắn ôm tôi chặt hơn, gần như cọ xát, dán tôi vào cơ thể hắn.
“Là lỗi của tôi, tôi đến muộn.”
Điều tiếp theo đó xảy ra một cách tự nhiên.
Nhưng không biết vì sao, khi sắp làm tới bước cuối cùng, Thẩm Chiêu lại đẩy tôi ra.
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt tối tăm không xác định.
“Em... bị vấy bẩn sao?”
Ngay lúc đó, tôi như đóng băng tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.