Chương 16: Thiếu niên trên tháp cao
Thiên Y Hữu Phong
02/04/2017
Đáng ra việc điều tra tiện thể diệt trừ ma pháp sư tà ác vốn là việc của
tiểu đội bảng màu, không cần phải thông báo với Ngải Thụy Khắc. Nhưng vì Y Tư Lợi không muốn rời Dịch Long Long quá lâu, đồng thời cũng sợ Ngải
Thụy Khắc thừa lúc bọn họ chiến đấu cùng với ma pháp sư tà ác kia mà đào tẩu, nên tính toán đưa hắn cùng tiến vào tháp.
Xác định tháp ở ngay phía trước, tiểu đội bảng màu cũng không có vội vã tiến đến, ăn xong bữa trưa, đoàn người đều tự chuẩn bị một chút, kiểm tra lại đao kiếm, kiểm tra lại cung nỏ và các vũ khĩ, ma pháp sư thì ngồi nghỉ ngơi để khôi phục đầy đủ sức lực.
Y Tư Lợi đến bây giờ vẫn cho rằng Ngải Thụy Khắc chỉ là một kiếm khách quèn, lo rằng hắn vào trong tháp sẽ cản trở, hoặc vô ý lại làm cho Dịch Long Long bị thương, nhìn Ngải Thụy Khắc, hắn cũng chuẩn bị một chút, kiếm thuật thì không thể cấp tốc học trong nhất thời được, chỉ có thể đem theo ít trang bị. Hắn tháo bội kiếm bên hông xuống, bảo tùy tùng đưa cho Ngải Thụy Khắc làm vũ khí.
Bội kiếm của Y Tư Lợi tất nhiên là tinh phẩm hiếm có, Ngải Thụy Khắc trong lòng cười thầm, nhưng vẫn tiếp nhận “hảo ý” của vị quý công tử, Dịch Long Long ghé đầu trên vai hắn, có chút tò mò thuận miệng hỏi: “Bội kiếm đưa cho Ngải Văn, vậy ngươi lấy kiếm đâu mà dùng?”
Từ lúc ban đầu chào hỏi đến giờ, Dịch Long Long mới lần đầu nói chuyện cùng Y Tư Lợi.
Y Tư Lợi sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên nét tươi cười vui mừng: “Không cần để tâm, à, không cần phải lo lắng cho ta.” Khó mà được rồng chủ động nói với hắn, Y Tư Lợi ngoài ý muốn mà phấn khởi, thậm chí có chút lúng túng, ý thức được chính mình thất thố, hắn ta vội vàng sửa lại.
Dịch Long Long bĩu môi, nhỏ tiếng phản bác: “Không hề.” Nàng làm sao phải đi lo lắng cho cái kẻ muốn dùng tiền mua mình?
Y Tư Lợi cẩn thận sửa sang lại quần áo, khoác một chiếc áo choàng màu xám bạc ngắn đến eo, sau đó từ trong tay tùy tùng tóc đen, đón lấy thứ vẫn được tùy tùng đeo trên lưng, đó là một vật khá dài được bọc cẩn thận trong tấm vải lụa, tháo bỏ nút thắt, bên trong lộ ra là một chuôi kiếm ngọc bích tuyệt đẹp.
Danh kiếm màu xanh thẳm, chuôi kiếm hoàn toàn từ ngọc bích điêu khắc mà thành.
Cái này vốn là bội kiếm của Ngải Thụy Khắc, nhưng khi Ngải Thụy Khắc rời khỏi gia tộc Hải Nhân Niết, đã giao lại cho anh mình, sau đó được tặng lại cho Y Tư Lợi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mất khoảng chừng một giờ, tiểu đội bảng màu dưới sự dẫn đường của La Lan, tiến đến tòa tháp.
Đi cỡ nửa giờ nữa, không biết xuyên qua bao nhiêu cây to, dây leo chằng chịt, tòa tháp ẩn náu trong rừng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Dịch Long Long.
Tòa tháp này hơi giống trong truyện cổ tích, cái loại tháp chuyên môn dùng để giam giữ công chúa, cao khoảng ba mươi thước, thân tháp hình trụ, từ dưới lên trên, bề rộng từ từ thu lại, từng viên gạch màu xám sáng bóng xếp vào nhau chặt chẽ đến khó tin, thậm chí muốn lách lưỡi dao lam vào cũng không lọt, trên thân tháp có khắc những hoa văn màu đen tỏa ra một làn hơi thở thần bí cổ xưa.
Cây cối xung quanh đều cao lớn vô cùng, tán cây rậm rạp nhưng không cao quá đỉnh tháp, xa xa nhìn lại căn bản không thể nhìn thấy được nơi này.
Ở phía dưới tòa tháp cao, có một cửa gỗ hình vòm, trên cửa có một chiếc khóa bằng đồng, La Lan chỉ liếc nhìn một cái đã kết luận: “Cái khóa cửa này rất bình thường, nhưng là phía khóa lại không đúng, tại sao lại là khóa ngoài? Chẳng lẽ chủ nhân tòa tháp không ở đây?” Hắn quay đầu sang Y Tư Lợi, được người phía sau cho phép, hắn tiến lên mở khóa, bỗng nhiên một bóng người ngăn trước mặt hắn.
Ngăn cản La Lan chính là thần quan trong đội, mái tóc màu xám dài bay trên vai, vẻ yếu ớt như con gái nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc: “Ta có thể cảm giác được, phía sau cách cửa này có thứ hắc ám tà ác nào đó, cái này thật nguy hiểm, ngươi tốt nhất không nên đến gần.”
Trong đội ngũ thần quan tất nhiên có một tác dụng đặc thù, đối với lời hắn nói, những người khác không dám không tin, La Lan rất nhanh thu tay, hỏi: “Như vậy chúng ta nên làm thế nào? Ngài có thể đối phó với thứ sau cánh cửa chứ?”
Thần quan do dự một chút, lắc lắc đầu:” Năng lực của ta có hạn, mà cái thứ gì đó phía sau cửa này quá mạnh, ta không thể thanh tẩy chúng, nhưng ta có thể cảm thấy, mấy thứ này chỉ tập trung ở phía dưới tháp, phía trên vẫn sạch sẽ.”
La Lan nhìn lại phía trên, chỉ thấy đoạn hai phần ba độ cao của tháp, quả thực có một cái cửa sổ, hắn bỗng nhiên cười lạnh: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi, cánh cửa phía dưới này kỳ thực là dùng để ngụy trang, nếu có người xâm nhập, sẽ đi thẳng vào bẫy, cửa vào thực sự, chính là cái cửa sổ kia.”
Đã biết cách chính xác để vào, tiểu đội bảng màu lập tức quyết định phương thức chiến đấu, thân tòa tháp quá mức nhẵn mịn không thể bám vào leo lên, La Lan liền dùng cung nỏ kết hợp với dây thừng bắn thật mạnh lên phía cửa sổ, hắn kéo mạnh dây để xác định đã móc được vào cửa sổ, lập tức đem đầu dây còn lại buộc vào một thân cây gần tháp, tất cả đã chắc chắn, hắn linh hoạt đu dọc theo dây thừng vào cửa sổ trên tháp.
Ngồi trên cửa sổ, La Lan nhìn vào bên trong, quay đầu lại đưa tay ra hiệu an toàn, sau đó, đám người Y Tư Lợi theo thứ tự mà đi lên, đương nhiên, lấy khả năng của Y Tư Lợi, hắn tuyệt đối không giống những người khác tiến vào như vậy, hắn đạp lên mặt đất một cái, cả người nhanh nhẹn phóng lên, đến lưng chừng chân hắn nương theo dây thừng đạp nhẹ, mượn lực phản lại, trực tiếp nhảy lên cửa sổ.
Toàn bộ quá trình, động tác của hắn lưu loát tuyệt đẹp, nhẹ nhàng giống như chim én, rõ ràng cú nhảy này hắn cũng không cần dốc toàn lực.
Điều này làm cho Dịch Long Long nhìn hắn hơi khác: Xem ra thằng nhóc này có vẻ cũng không phải cái dạng “gối thêu hoa”, cũng có chút tài thật.
Ngải Thụy Khắc đem hộp gỗ đặt trên mặt đất, ôm lấy Dịch Long Long, cũng giống như Y Tư Lợi trực tiếp phi thân lên cửa sổ, chẳng qua hắn thậm chí còn không mượn lực ở dây thừng, cứ như vậy nhẹ nhàng không tiếng động, dừng ở cửa sổ trên tháp cao.
Lúc này Y Tư Lợi vừa mới nhảy khỏi cửa sổ vào trong, đang định xoay người gọi Ngải Thụy Khắc đi lên, ai ngờ lại nhìn thấy gã kiếm khách lang thang đó không biết đã lên đến nơi từ lúc nào, con rồng nhỏ yên ổn mà nằm trong ngực hắn, giống như đang nằm thoải mái trên đệm.
Nhìn thấy Dịch Long Long, Y Tư Lợi lại có chút đố kỵ, thậm chí đã quên không nghĩ xem Ngải Thụy Khắc làm sao có thể theo sau hắn đi lên mà hắn không phát hiện ra.
Hai móng vuốt của Dịch Long Long bám lên một bên vai Ngải Thụy Khắc, trái phải xung quanh đều không an toàn, nàng sống hai lần rồi, đây là lần đầu không đi cửa chính mà trèo cửa sổ, có cái loại cảm giác giống như đang đi ăn trộm vậy.
Kết cấu phân tầng trong tháp, có cầu thang thông lên trên và xuống dưới, rất nhanh, đoàn người bảng màu liền tìm được mục tiêu của bọn họ, một người mặc áo choàng màu đen, diện mạo vừa nhìn đã biết không phải người tốt, hắn đang điều phối thuốc bột.
Thấy vị ma pháp sư kia, La Lan chuẩn bị tiến lên hỏi, thương thuyết cũng là một công việc của hắn, nhưng tài ăn nói của La Lan cũng không được phát huy, bởi vì ma pháp sư kia vừa nhìn thấy bọn họ, liền lập tức tấn công.
Giống như tất cả các tiểu thuyết phiêu lưu huyền ảo miêu tả, tiểu đội bảng màu cùng người kia lao vào một trận chiến kịch liệt, bên màu mè cũng anh dũng không hề sợ, cuối cùng đánh bại hắn.
Dịch Long Long có chút sợ hãi dùng móng vuốt nhỏ mà che mắt, nhưng lại nhịn không được tò mò mà trộm nhìn qua khe hở, nàng luôn có một chút bất an, nhưng vì sao lại bất an như vậy thì nàng không hiểu.
Quá trình chiến đấu thực hoa lệ, lúc ma pháp sư ngã xuống, La Lan xuất ra một kích cuối cùng, hắn tiến tới phía sau ma pháp sư, dùng đoản kiếm đâm vào thân thể hắn.
Dịch Long Long hoảng sợ, cả người rúc vào trong lòng Ngải Thụy Khắc.
Giết người thật rồi, một kiếm kia là hàng thật luôn. Cứ tưởng rằng nhóm màu mè này ít nhất trước tiên sẽ bắt lấy ma pháp sư hỏi một câu, không ngờ bọn họ xuống tay dứt khoát gọn gàng như vậy.
Không, chính xác là, xuống tay gọn gàng là La Lan kìa, Y Tư Lợi đối với hành động tự ý của La Lan có chút bất mãn, nhưng hắn ở trong lòng cảm thấy thấy được ma pháp sư này cũng không phải người tốt, nghĩ qua, cũng không vì vậy mà chỉ trích La Lan.
Đem thanh kiếm xanh thẳm hoa mỹ tra vào vỏ kiếm, Y Tư Lợi nhẹ nhõm thở ra, xác nhận toàn đội không có thương tổn lớn, hạ lệnh cho những người khác xử lý thương thế, Y Tư Lợi không để ý tới chính mình cũng bị chảy máu ở mu bàn tay, chỉ vội vã đi về chỗ Địch Tu An.
Hai thiếu niên tóc vàng và tóc đỏ, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ phấn chấn, hai người đều tự vươn tay lên, ở giữa không trung vỗ một cái, phát ra tiếng vang dội.
Tại một khắc đấy, Y Tư Lợi rốt cục không hề giữ lấy lễ nghi thường ngày, một nụ cười hiếm hoi tràn đầy vẻ hồn nhiên.
Tùy tùng tóc đen đi lên trước, kiểm tra tim của ma pháp sư, xác định ma pháp sư tà ác đã chết, sau đó, liền có người hầu đem ma pháp sư vác sang một bên.
Dựa theo lệ thường, mọi người ở xung quanh tìm tòi, thu hoạch chiến lợi phẩm lần này.
Bên cạnh có một khối thi thể, Dịch Long Long rất khó chịu, nhưng nhìn Ngải Thụy Khắc vẻ mặt như cũ, vẫn bình tĩnh, giống như là việc này rất bình thường. Điều này làm cho Dịch Long Long nhịn không được mà hoài nghi, chẵng lẽ thế giới này đáng sợ như vậy?
Thật sự không nghĩ đến việc xem thi thể, Dịch Long Long để cho Ngải Thụy Khắc ôm nàng đi xung quanh một chút nhìn xem, trong chốc lát, nàng nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, nghe thanh âm tựa hồ là tiếng kêu của thần quan, nàng động tay túm túm cổ áo Ngải Thụy Khắc, người đó lập tức hiểu ý, bước ngay lên trên gác.
Theo cầu thang đi lên đỉnh tháp, Dịch Long Long thấy được thần quan, và nguyên nhân khiến thần quan phát ra tiếng kêu sợ hãi — đó là một thiếu niên.
Xác định tháp ở ngay phía trước, tiểu đội bảng màu cũng không có vội vã tiến đến, ăn xong bữa trưa, đoàn người đều tự chuẩn bị một chút, kiểm tra lại đao kiếm, kiểm tra lại cung nỏ và các vũ khĩ, ma pháp sư thì ngồi nghỉ ngơi để khôi phục đầy đủ sức lực.
Y Tư Lợi đến bây giờ vẫn cho rằng Ngải Thụy Khắc chỉ là một kiếm khách quèn, lo rằng hắn vào trong tháp sẽ cản trở, hoặc vô ý lại làm cho Dịch Long Long bị thương, nhìn Ngải Thụy Khắc, hắn cũng chuẩn bị một chút, kiếm thuật thì không thể cấp tốc học trong nhất thời được, chỉ có thể đem theo ít trang bị. Hắn tháo bội kiếm bên hông xuống, bảo tùy tùng đưa cho Ngải Thụy Khắc làm vũ khí.
Bội kiếm của Y Tư Lợi tất nhiên là tinh phẩm hiếm có, Ngải Thụy Khắc trong lòng cười thầm, nhưng vẫn tiếp nhận “hảo ý” của vị quý công tử, Dịch Long Long ghé đầu trên vai hắn, có chút tò mò thuận miệng hỏi: “Bội kiếm đưa cho Ngải Văn, vậy ngươi lấy kiếm đâu mà dùng?”
Từ lúc ban đầu chào hỏi đến giờ, Dịch Long Long mới lần đầu nói chuyện cùng Y Tư Lợi.
Y Tư Lợi sửng sốt, trên mặt lập tức hiện lên nét tươi cười vui mừng: “Không cần để tâm, à, không cần phải lo lắng cho ta.” Khó mà được rồng chủ động nói với hắn, Y Tư Lợi ngoài ý muốn mà phấn khởi, thậm chí có chút lúng túng, ý thức được chính mình thất thố, hắn ta vội vàng sửa lại.
Dịch Long Long bĩu môi, nhỏ tiếng phản bác: “Không hề.” Nàng làm sao phải đi lo lắng cho cái kẻ muốn dùng tiền mua mình?
Y Tư Lợi cẩn thận sửa sang lại quần áo, khoác một chiếc áo choàng màu xám bạc ngắn đến eo, sau đó từ trong tay tùy tùng tóc đen, đón lấy thứ vẫn được tùy tùng đeo trên lưng, đó là một vật khá dài được bọc cẩn thận trong tấm vải lụa, tháo bỏ nút thắt, bên trong lộ ra là một chuôi kiếm ngọc bích tuyệt đẹp.
Danh kiếm màu xanh thẳm, chuôi kiếm hoàn toàn từ ngọc bích điêu khắc mà thành.
Cái này vốn là bội kiếm của Ngải Thụy Khắc, nhưng khi Ngải Thụy Khắc rời khỏi gia tộc Hải Nhân Niết, đã giao lại cho anh mình, sau đó được tặng lại cho Y Tư Lợi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mất khoảng chừng một giờ, tiểu đội bảng màu dưới sự dẫn đường của La Lan, tiến đến tòa tháp.
Đi cỡ nửa giờ nữa, không biết xuyên qua bao nhiêu cây to, dây leo chằng chịt, tòa tháp ẩn náu trong rừng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Dịch Long Long.
Tòa tháp này hơi giống trong truyện cổ tích, cái loại tháp chuyên môn dùng để giam giữ công chúa, cao khoảng ba mươi thước, thân tháp hình trụ, từ dưới lên trên, bề rộng từ từ thu lại, từng viên gạch màu xám sáng bóng xếp vào nhau chặt chẽ đến khó tin, thậm chí muốn lách lưỡi dao lam vào cũng không lọt, trên thân tháp có khắc những hoa văn màu đen tỏa ra một làn hơi thở thần bí cổ xưa.
Cây cối xung quanh đều cao lớn vô cùng, tán cây rậm rạp nhưng không cao quá đỉnh tháp, xa xa nhìn lại căn bản không thể nhìn thấy được nơi này.
Ở phía dưới tòa tháp cao, có một cửa gỗ hình vòm, trên cửa có một chiếc khóa bằng đồng, La Lan chỉ liếc nhìn một cái đã kết luận: “Cái khóa cửa này rất bình thường, nhưng là phía khóa lại không đúng, tại sao lại là khóa ngoài? Chẳng lẽ chủ nhân tòa tháp không ở đây?” Hắn quay đầu sang Y Tư Lợi, được người phía sau cho phép, hắn tiến lên mở khóa, bỗng nhiên một bóng người ngăn trước mặt hắn.
Ngăn cản La Lan chính là thần quan trong đội, mái tóc màu xám dài bay trên vai, vẻ yếu ớt như con gái nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc: “Ta có thể cảm giác được, phía sau cách cửa này có thứ hắc ám tà ác nào đó, cái này thật nguy hiểm, ngươi tốt nhất không nên đến gần.”
Trong đội ngũ thần quan tất nhiên có một tác dụng đặc thù, đối với lời hắn nói, những người khác không dám không tin, La Lan rất nhanh thu tay, hỏi: “Như vậy chúng ta nên làm thế nào? Ngài có thể đối phó với thứ sau cánh cửa chứ?”
Thần quan do dự một chút, lắc lắc đầu:” Năng lực của ta có hạn, mà cái thứ gì đó phía sau cửa này quá mạnh, ta không thể thanh tẩy chúng, nhưng ta có thể cảm thấy, mấy thứ này chỉ tập trung ở phía dưới tháp, phía trên vẫn sạch sẽ.”
La Lan nhìn lại phía trên, chỉ thấy đoạn hai phần ba độ cao của tháp, quả thực có một cái cửa sổ, hắn bỗng nhiên cười lạnh: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi, cánh cửa phía dưới này kỳ thực là dùng để ngụy trang, nếu có người xâm nhập, sẽ đi thẳng vào bẫy, cửa vào thực sự, chính là cái cửa sổ kia.”
Đã biết cách chính xác để vào, tiểu đội bảng màu lập tức quyết định phương thức chiến đấu, thân tòa tháp quá mức nhẵn mịn không thể bám vào leo lên, La Lan liền dùng cung nỏ kết hợp với dây thừng bắn thật mạnh lên phía cửa sổ, hắn kéo mạnh dây để xác định đã móc được vào cửa sổ, lập tức đem đầu dây còn lại buộc vào một thân cây gần tháp, tất cả đã chắc chắn, hắn linh hoạt đu dọc theo dây thừng vào cửa sổ trên tháp.
Ngồi trên cửa sổ, La Lan nhìn vào bên trong, quay đầu lại đưa tay ra hiệu an toàn, sau đó, đám người Y Tư Lợi theo thứ tự mà đi lên, đương nhiên, lấy khả năng của Y Tư Lợi, hắn tuyệt đối không giống những người khác tiến vào như vậy, hắn đạp lên mặt đất một cái, cả người nhanh nhẹn phóng lên, đến lưng chừng chân hắn nương theo dây thừng đạp nhẹ, mượn lực phản lại, trực tiếp nhảy lên cửa sổ.
Toàn bộ quá trình, động tác của hắn lưu loát tuyệt đẹp, nhẹ nhàng giống như chim én, rõ ràng cú nhảy này hắn cũng không cần dốc toàn lực.
Điều này làm cho Dịch Long Long nhìn hắn hơi khác: Xem ra thằng nhóc này có vẻ cũng không phải cái dạng “gối thêu hoa”, cũng có chút tài thật.
Ngải Thụy Khắc đem hộp gỗ đặt trên mặt đất, ôm lấy Dịch Long Long, cũng giống như Y Tư Lợi trực tiếp phi thân lên cửa sổ, chẳng qua hắn thậm chí còn không mượn lực ở dây thừng, cứ như vậy nhẹ nhàng không tiếng động, dừng ở cửa sổ trên tháp cao.
Lúc này Y Tư Lợi vừa mới nhảy khỏi cửa sổ vào trong, đang định xoay người gọi Ngải Thụy Khắc đi lên, ai ngờ lại nhìn thấy gã kiếm khách lang thang đó không biết đã lên đến nơi từ lúc nào, con rồng nhỏ yên ổn mà nằm trong ngực hắn, giống như đang nằm thoải mái trên đệm.
Nhìn thấy Dịch Long Long, Y Tư Lợi lại có chút đố kỵ, thậm chí đã quên không nghĩ xem Ngải Thụy Khắc làm sao có thể theo sau hắn đi lên mà hắn không phát hiện ra.
Hai móng vuốt của Dịch Long Long bám lên một bên vai Ngải Thụy Khắc, trái phải xung quanh đều không an toàn, nàng sống hai lần rồi, đây là lần đầu không đi cửa chính mà trèo cửa sổ, có cái loại cảm giác giống như đang đi ăn trộm vậy.
Kết cấu phân tầng trong tháp, có cầu thang thông lên trên và xuống dưới, rất nhanh, đoàn người bảng màu liền tìm được mục tiêu của bọn họ, một người mặc áo choàng màu đen, diện mạo vừa nhìn đã biết không phải người tốt, hắn đang điều phối thuốc bột.
Thấy vị ma pháp sư kia, La Lan chuẩn bị tiến lên hỏi, thương thuyết cũng là một công việc của hắn, nhưng tài ăn nói của La Lan cũng không được phát huy, bởi vì ma pháp sư kia vừa nhìn thấy bọn họ, liền lập tức tấn công.
Giống như tất cả các tiểu thuyết phiêu lưu huyền ảo miêu tả, tiểu đội bảng màu cùng người kia lao vào một trận chiến kịch liệt, bên màu mè cũng anh dũng không hề sợ, cuối cùng đánh bại hắn.
Dịch Long Long có chút sợ hãi dùng móng vuốt nhỏ mà che mắt, nhưng lại nhịn không được tò mò mà trộm nhìn qua khe hở, nàng luôn có một chút bất an, nhưng vì sao lại bất an như vậy thì nàng không hiểu.
Quá trình chiến đấu thực hoa lệ, lúc ma pháp sư ngã xuống, La Lan xuất ra một kích cuối cùng, hắn tiến tới phía sau ma pháp sư, dùng đoản kiếm đâm vào thân thể hắn.
Dịch Long Long hoảng sợ, cả người rúc vào trong lòng Ngải Thụy Khắc.
Giết người thật rồi, một kiếm kia là hàng thật luôn. Cứ tưởng rằng nhóm màu mè này ít nhất trước tiên sẽ bắt lấy ma pháp sư hỏi một câu, không ngờ bọn họ xuống tay dứt khoát gọn gàng như vậy.
Không, chính xác là, xuống tay gọn gàng là La Lan kìa, Y Tư Lợi đối với hành động tự ý của La Lan có chút bất mãn, nhưng hắn ở trong lòng cảm thấy thấy được ma pháp sư này cũng không phải người tốt, nghĩ qua, cũng không vì vậy mà chỉ trích La Lan.
Đem thanh kiếm xanh thẳm hoa mỹ tra vào vỏ kiếm, Y Tư Lợi nhẹ nhõm thở ra, xác nhận toàn đội không có thương tổn lớn, hạ lệnh cho những người khác xử lý thương thế, Y Tư Lợi không để ý tới chính mình cũng bị chảy máu ở mu bàn tay, chỉ vội vã đi về chỗ Địch Tu An.
Hai thiếu niên tóc vàng và tóc đỏ, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ phấn chấn, hai người đều tự vươn tay lên, ở giữa không trung vỗ một cái, phát ra tiếng vang dội.
Tại một khắc đấy, Y Tư Lợi rốt cục không hề giữ lấy lễ nghi thường ngày, một nụ cười hiếm hoi tràn đầy vẻ hồn nhiên.
Tùy tùng tóc đen đi lên trước, kiểm tra tim của ma pháp sư, xác định ma pháp sư tà ác đã chết, sau đó, liền có người hầu đem ma pháp sư vác sang một bên.
Dựa theo lệ thường, mọi người ở xung quanh tìm tòi, thu hoạch chiến lợi phẩm lần này.
Bên cạnh có một khối thi thể, Dịch Long Long rất khó chịu, nhưng nhìn Ngải Thụy Khắc vẻ mặt như cũ, vẫn bình tĩnh, giống như là việc này rất bình thường. Điều này làm cho Dịch Long Long nhịn không được mà hoài nghi, chẵng lẽ thế giới này đáng sợ như vậy?
Thật sự không nghĩ đến việc xem thi thể, Dịch Long Long để cho Ngải Thụy Khắc ôm nàng đi xung quanh một chút nhìn xem, trong chốc lát, nàng nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, nghe thanh âm tựa hồ là tiếng kêu của thần quan, nàng động tay túm túm cổ áo Ngải Thụy Khắc, người đó lập tức hiểu ý, bước ngay lên trên gác.
Theo cầu thang đi lên đỉnh tháp, Dịch Long Long thấy được thần quan, và nguyên nhân khiến thần quan phát ra tiếng kêu sợ hãi — đó là một thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.