Chương 13: Tùy tùng
Thiên Y Hữu Phong
02/04/2017
Y Tư Lợi nghĩ Ngải Thụy Khắc là một gã kiếm khách lang thang may mắn,
ngẫu nhiên nhặt được một con rồng sơ sinh, dắt theo bên người, còn có sở thích làm áo lá cây cho nó mặc. Hắn đương nhiên coi Dịch Long Long là
thú cưng của Ngải Thụy Khắc.
Đây là, con rồng cuối cùng trên đời này nha.
Trong đầu Y Lợi Tư ngừng suy nghĩ, tuy rằng con rồng này rất nhỏ, nhưng nếu có thể đem con rồng cuối cùng này mang về nhà, điểm khảo nghiệm của hắn nhất định sẽ được tăng không ít.
Về phần Dịch Long Long, hắn tin rằng gia tộc Hải Nhân Niết có thể cung cấp thực vật tốt nhất cho Dịch Long Long, bảo vệ an toàn cho nó, thế là đủ rồi.
Dịch Long Long quá yếu ớt.
Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng — đây là quy luật, cũng là gia huấn mà gia tộc Hải Nhân Niết vẫn dùng để đào tạo tộc nhân.
Tuy rằng gia tộc Hải Nhân Niết luôn luôn giữ được tiếng là phong độ, lễ tiết khiêm tốn, cho dù là ở giới quý tộc hay bình dân cũng đều được đánh giá rất tốt, nhưng cái câu “gặp kẻ yếu không được bắt nạt”, nói cho đúng thì, trước tiên bản thân mình phải đứng ở vị trí kẻ mạnh, nắm quyền sinh sát trong tay, thì đối với kẻ yếu sẽ ban ơn chứ không tôn trọng.
Dưới cái mặt nạ đẹp đẽ ôn hòa, chính là sự lạnh lùng như vậy.
Bản thân Ngải Thụy Khắc cũng là người của gia tộc Hải Nhân Niết, hắn đương nhiên hiểu lũ trẻ trong gia tộc phải chịu kiểu giáo dục gì, cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư và hành động của Y Tư Lợi lúc này.
Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là đồng tình, Dịch Long Long là đứa con quan trọng của bạn hắn, trên thế giới này chỉ còn một con rồng hay ngàn vạn con cũng vậy thôi. Bởi vì chỉ có một Tháp Hi Ny Nhã, mà cũng chỉ có một đứa con của Tháp Hi Ny Nhã.
Đó là điều đương nhiên, không cần bàn cãi.
Ngải Thụy Khắc không hề có ý muốn giải thích quan hệ của mình và Dịch Long Long cho Y Tư Lợi, có rất nhiều rắc rối, mà với tính cách và kinh nghiệm hiện giờ của Y Tư Lợi sẽ không thể nào hiểu được, thứ hai là hắn cũng không muốn để lộ thân phận, nhắc đến quan hệ của hắn và Tháp Hi Ny Nhã.
Càng giải thích thì càng phiền toái, tốt nhất là chẳng nói gì.
Vẻ tươi cười trên mặt Y Tư Lợi hơi gượng gạo, từ trước đến giờ, hễ hắn nói mình thuộc gia tộc Hải Nhân Niết, thì đều khiến người ta chú ý, hoặc là kinh ngạc, hoặc là sợ hãi, tôn kính, nhưng chưa có kẻ nào bình tĩnh như tên kiếm khách lang thang trước mặt.
Từ lúc Y Tư Lợi rời gia tộc, ra ngoài lịch lãm đến nay, dọc đường đi luôn được người ta chào đón và ca ngợi, chưa từng bị ai không nể mặt từ chối thế này, nhìn Ngải Thụy Khắc nâng niu ôm con rồng trắng vào ngực, hắn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi không lo lắng chút nào sao? Ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, cũng có thể tìm cho ngươi một công việc nhàn hạ, thậm chí nếu ngươi muốn, ta có thể xin cha ta thu xếp cho ngươi một chức quan.”
Ngải Thụy Khắc mỉm cười:” Không có gì phải lo cả, quý công tử của gia tộc Hải Nhân Niết, ta đã nói rất rõ ràng, không phải vì ngài từ bé quen được người ta tâng bốc nên không chấp nhận nổi từ chối nho nhỏ này của ta chứ?” Hắn cố tình thêm vài phần khiêu khích trong giọng nói, thầm chuẩn bị sẵn sàng, đợi Y Tư Lợi gây khó cho mình.
Đây đồng thời cũng là thử thách của hắn với đứa cháu này, hắn sẽ quan sát thái độ và cách hành xử của Y Tư Lợi để cho điểm.
Thần Quan có chút khẩn trương muốn khuyên Y Tư Lợi không nên đả thương người khác, nhưng kẻ hành động nhanh nhất trong tất cả mọi người, cũng chính là kẻ trầm lặng ít nói nhất trong đội bảng màu, thiếu niên tóc đen. Gần như sát lúc Ngải Thụy Khắc vừa buông lời khiêu kích, chỉ trong nháy mắt hắn đã ở phía sau, đặt mũi kiếm lên lưng Ngải Thụy Khắc.
Tuy nhìn có vẻ giống cảnh một tên công tử quý tộc không có gì làm rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi, nhưng đội ngũ này thực sự cũng rất đáng tin.
La Lan vốn là đạo tặc, hắn không thích hợp đánh trực diện, khi xảy ra chuyện, hắn sẽ lánh vào nơi ẩn nấp, tìm cơ hội đánh lén hoặc hỗ trợ đồng bạn. Mà Ngải Thụy Khắc nhìn qua giống một gã kiếm khách lang thang, nhưng kinh nghiệm phong phú lão luyện của đạo tặc lại mơ hồ có thể cảm giác được gã không đơn giản, bởi vậy La Lan chọn một cách cẩn thận nhất.
Những người còn lại, đám người hầu thì vì bảo vệ danh dự của gia tộc và chủ nhân, thiếu niên tóc đỏ rút kiếm để bảo vệ bạn, thần quan tóc xám tuy rằng đi chung với Y Tư Lợi, nhưng vẫn giữ thái độ trung lập.
Mà hơn hết là thiếu niên tóc đen, thân phận của hắn là tùy tùng của Y Tư Lợi.
Trong Hải Nhân Niết gia tộc, phàm là những thành viên tương đối được coi là trọng điểm bồi dưỡng, như Y Tư Lợi và Ngải Thụy Khắc vậy, mỗi người, đều có một người tùy tùng tuổi gần bằng nhau bên cạnh, được tuyển chọn từ những gia đình tướng sĩ trong gia tộc, để cho đứa nhỏ từ bé cùng học tập với cậu chủ, hơn nữa còn được dạy dỗ thấm nhuần tư tưởng trung thành, chờ sau này lớn, tùy tùng và chủ nhân như hình với bóng, là một kiếm sĩ chỉ trung thành với một người.
Chức trách của tùy tùng là bảo vệ chủ nhân, phòng bị kẻ thù ám sát, thời điểm cần thiết sẽ thay chủ nhân giết người.
Tầm mắt lướt qua đầu vai Ngải Thụy Khắc, nhìn ánh mắt lạnh băng không có cảm tình của thiếu niên tóc đen, màu xanh của đôi mắt ấy thật lạnh, Dịch Long Long hoảng sợ, nàng hồi trước tuy rằng bị bệnh, nhưng dù sao chưa từng tiếp xúc với người lạnh lùng đến như vậy, nàng theo bản năng rúc vào vòng tay ấm áp của Ngải Thụy Khắc, cái móng vuốt trắng thanh tú nắm lấy áo hắn, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có sao không?”
Trên lưng bị một thanh kiếm sắc bén chĩa vào, Ngải Thụy Khắc vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn cúi đầu vỗ vỗ móng vuốt của Dịch Long Long, nở nụ cười ầm áp trấn an, ý nói mình không sao hết.
Sự việc xảy ra chỉ trong trong chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên của Y Tư Lợi cũng chỉ duy trì có một lúc, hắn hít sâu một hơi, liền lấy lại vẻ khiêm tốn lễ độ mà cười: “Không được thất lễ với vị tiên sinh này, mọi người lui xuống đi… Giờ cũng không còn sớm, đến lúc đi ngủ rồi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường.” Hắn nói có vẻ mệt mỏi, dứt lời liền quay về chỗ của mình, đi vào trong lều.
Hắn ra lệnh một tiếng, tùy tùng tóc đen lập tức chấp hành, thu kiếm nhanh như chớp, không nói một lời nhanh chóng theo sát Y Tư Lợi đi vào lều.
Địch Tu An chậm rãi tra kiếm vào vỏ, sáu người hầu cũng lui ra làm việc, La Lan từ trong rừng đi ra, thần quan cũng nhẹ nhõm thở phào.
Không khí căng thẳng gần như sắp bùng nổ nhưng chỉ vì một câu nói của Y Tư Lợi, tất cả lại dễ dàng hóa giải, chẳng qua hai bên chia ranh giới có vẻ vô cùng rõ ràng, tiểu đội bảng màu đều tự động trở về chuẩn bị nghỉ ngơi, không ai liếc mắt nhìn Ngải Thụy Khắc lấy một cái.
Tiểu đội bảng màu thực sự rất quy củ, nói nghỉ ngơi, chỉ hơn mười phút liền rất nhanh thu dọn xong tất cả, đa số đều vào lều ngủ, chỉ có hai người hầu phụ trách gác đêm.
Ngải Thụy Khắc ngồi tựa vào dưới gốc cây, Dịch Long Long ngồi ở trên hộp gỗ bên cạnh hắn, vừa vặn cao ngang người hắn, nàng một tay đặt ở cạnh thùng, một tay khác giơ vẫy vẫy Ngải Thụy Khắc:” Ai, ngày mai chúng ta tiếp tục đi theo tên thiếu gia kia hay là thôi?””
Đây là, con rồng cuối cùng trên đời này nha.
Trong đầu Y Lợi Tư ngừng suy nghĩ, tuy rằng con rồng này rất nhỏ, nhưng nếu có thể đem con rồng cuối cùng này mang về nhà, điểm khảo nghiệm của hắn nhất định sẽ được tăng không ít.
Về phần Dịch Long Long, hắn tin rằng gia tộc Hải Nhân Niết có thể cung cấp thực vật tốt nhất cho Dịch Long Long, bảo vệ an toàn cho nó, thế là đủ rồi.
Dịch Long Long quá yếu ớt.
Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng — đây là quy luật, cũng là gia huấn mà gia tộc Hải Nhân Niết vẫn dùng để đào tạo tộc nhân.
Tuy rằng gia tộc Hải Nhân Niết luôn luôn giữ được tiếng là phong độ, lễ tiết khiêm tốn, cho dù là ở giới quý tộc hay bình dân cũng đều được đánh giá rất tốt, nhưng cái câu “gặp kẻ yếu không được bắt nạt”, nói cho đúng thì, trước tiên bản thân mình phải đứng ở vị trí kẻ mạnh, nắm quyền sinh sát trong tay, thì đối với kẻ yếu sẽ ban ơn chứ không tôn trọng.
Dưới cái mặt nạ đẹp đẽ ôn hòa, chính là sự lạnh lùng như vậy.
Bản thân Ngải Thụy Khắc cũng là người của gia tộc Hải Nhân Niết, hắn đương nhiên hiểu lũ trẻ trong gia tộc phải chịu kiểu giáo dục gì, cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư và hành động của Y Tư Lợi lúc này.
Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là đồng tình, Dịch Long Long là đứa con quan trọng của bạn hắn, trên thế giới này chỉ còn một con rồng hay ngàn vạn con cũng vậy thôi. Bởi vì chỉ có một Tháp Hi Ny Nhã, mà cũng chỉ có một đứa con của Tháp Hi Ny Nhã.
Đó là điều đương nhiên, không cần bàn cãi.
Ngải Thụy Khắc không hề có ý muốn giải thích quan hệ của mình và Dịch Long Long cho Y Tư Lợi, có rất nhiều rắc rối, mà với tính cách và kinh nghiệm hiện giờ của Y Tư Lợi sẽ không thể nào hiểu được, thứ hai là hắn cũng không muốn để lộ thân phận, nhắc đến quan hệ của hắn và Tháp Hi Ny Nhã.
Càng giải thích thì càng phiền toái, tốt nhất là chẳng nói gì.
Vẻ tươi cười trên mặt Y Tư Lợi hơi gượng gạo, từ trước đến giờ, hễ hắn nói mình thuộc gia tộc Hải Nhân Niết, thì đều khiến người ta chú ý, hoặc là kinh ngạc, hoặc là sợ hãi, tôn kính, nhưng chưa có kẻ nào bình tĩnh như tên kiếm khách lang thang trước mặt.
Từ lúc Y Tư Lợi rời gia tộc, ra ngoài lịch lãm đến nay, dọc đường đi luôn được người ta chào đón và ca ngợi, chưa từng bị ai không nể mặt từ chối thế này, nhìn Ngải Thụy Khắc nâng niu ôm con rồng trắng vào ngực, hắn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi không lo lắng chút nào sao? Ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, cũng có thể tìm cho ngươi một công việc nhàn hạ, thậm chí nếu ngươi muốn, ta có thể xin cha ta thu xếp cho ngươi một chức quan.”
Ngải Thụy Khắc mỉm cười:” Không có gì phải lo cả, quý công tử của gia tộc Hải Nhân Niết, ta đã nói rất rõ ràng, không phải vì ngài từ bé quen được người ta tâng bốc nên không chấp nhận nổi từ chối nho nhỏ này của ta chứ?” Hắn cố tình thêm vài phần khiêu khích trong giọng nói, thầm chuẩn bị sẵn sàng, đợi Y Tư Lợi gây khó cho mình.
Đây đồng thời cũng là thử thách của hắn với đứa cháu này, hắn sẽ quan sát thái độ và cách hành xử của Y Tư Lợi để cho điểm.
Thần Quan có chút khẩn trương muốn khuyên Y Tư Lợi không nên đả thương người khác, nhưng kẻ hành động nhanh nhất trong tất cả mọi người, cũng chính là kẻ trầm lặng ít nói nhất trong đội bảng màu, thiếu niên tóc đen. Gần như sát lúc Ngải Thụy Khắc vừa buông lời khiêu kích, chỉ trong nháy mắt hắn đã ở phía sau, đặt mũi kiếm lên lưng Ngải Thụy Khắc.
Tuy nhìn có vẻ giống cảnh một tên công tử quý tộc không có gì làm rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi, nhưng đội ngũ này thực sự cũng rất đáng tin.
La Lan vốn là đạo tặc, hắn không thích hợp đánh trực diện, khi xảy ra chuyện, hắn sẽ lánh vào nơi ẩn nấp, tìm cơ hội đánh lén hoặc hỗ trợ đồng bạn. Mà Ngải Thụy Khắc nhìn qua giống một gã kiếm khách lang thang, nhưng kinh nghiệm phong phú lão luyện của đạo tặc lại mơ hồ có thể cảm giác được gã không đơn giản, bởi vậy La Lan chọn một cách cẩn thận nhất.
Những người còn lại, đám người hầu thì vì bảo vệ danh dự của gia tộc và chủ nhân, thiếu niên tóc đỏ rút kiếm để bảo vệ bạn, thần quan tóc xám tuy rằng đi chung với Y Tư Lợi, nhưng vẫn giữ thái độ trung lập.
Mà hơn hết là thiếu niên tóc đen, thân phận của hắn là tùy tùng của Y Tư Lợi.
Trong Hải Nhân Niết gia tộc, phàm là những thành viên tương đối được coi là trọng điểm bồi dưỡng, như Y Tư Lợi và Ngải Thụy Khắc vậy, mỗi người, đều có một người tùy tùng tuổi gần bằng nhau bên cạnh, được tuyển chọn từ những gia đình tướng sĩ trong gia tộc, để cho đứa nhỏ từ bé cùng học tập với cậu chủ, hơn nữa còn được dạy dỗ thấm nhuần tư tưởng trung thành, chờ sau này lớn, tùy tùng và chủ nhân như hình với bóng, là một kiếm sĩ chỉ trung thành với một người.
Chức trách của tùy tùng là bảo vệ chủ nhân, phòng bị kẻ thù ám sát, thời điểm cần thiết sẽ thay chủ nhân giết người.
Tầm mắt lướt qua đầu vai Ngải Thụy Khắc, nhìn ánh mắt lạnh băng không có cảm tình của thiếu niên tóc đen, màu xanh của đôi mắt ấy thật lạnh, Dịch Long Long hoảng sợ, nàng hồi trước tuy rằng bị bệnh, nhưng dù sao chưa từng tiếp xúc với người lạnh lùng đến như vậy, nàng theo bản năng rúc vào vòng tay ấm áp của Ngải Thụy Khắc, cái móng vuốt trắng thanh tú nắm lấy áo hắn, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có sao không?”
Trên lưng bị một thanh kiếm sắc bén chĩa vào, Ngải Thụy Khắc vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn cúi đầu vỗ vỗ móng vuốt của Dịch Long Long, nở nụ cười ầm áp trấn an, ý nói mình không sao hết.
Sự việc xảy ra chỉ trong trong chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên của Y Tư Lợi cũng chỉ duy trì có một lúc, hắn hít sâu một hơi, liền lấy lại vẻ khiêm tốn lễ độ mà cười: “Không được thất lễ với vị tiên sinh này, mọi người lui xuống đi… Giờ cũng không còn sớm, đến lúc đi ngủ rồi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường.” Hắn nói có vẻ mệt mỏi, dứt lời liền quay về chỗ của mình, đi vào trong lều.
Hắn ra lệnh một tiếng, tùy tùng tóc đen lập tức chấp hành, thu kiếm nhanh như chớp, không nói một lời nhanh chóng theo sát Y Tư Lợi đi vào lều.
Địch Tu An chậm rãi tra kiếm vào vỏ, sáu người hầu cũng lui ra làm việc, La Lan từ trong rừng đi ra, thần quan cũng nhẹ nhõm thở phào.
Không khí căng thẳng gần như sắp bùng nổ nhưng chỉ vì một câu nói của Y Tư Lợi, tất cả lại dễ dàng hóa giải, chẳng qua hai bên chia ranh giới có vẻ vô cùng rõ ràng, tiểu đội bảng màu đều tự động trở về chuẩn bị nghỉ ngơi, không ai liếc mắt nhìn Ngải Thụy Khắc lấy một cái.
Tiểu đội bảng màu thực sự rất quy củ, nói nghỉ ngơi, chỉ hơn mười phút liền rất nhanh thu dọn xong tất cả, đa số đều vào lều ngủ, chỉ có hai người hầu phụ trách gác đêm.
Ngải Thụy Khắc ngồi tựa vào dưới gốc cây, Dịch Long Long ngồi ở trên hộp gỗ bên cạnh hắn, vừa vặn cao ngang người hắn, nàng một tay đặt ở cạnh thùng, một tay khác giơ vẫy vẫy Ngải Thụy Khắc:” Ai, ngày mai chúng ta tiếp tục đi theo tên thiếu gia kia hay là thôi?””
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.