Chương 48
Hi Hòa Thanh Linh
01/12/2015
Cái đồ lớp tự nhiên dốt đặc
☆ ☆ ☆
Thế giới nội tâm của Vương Mân lúc này cũng là nổi sóng ầm ầm, động tác vô cùng thân thiết của Tiếu Lang khiến cho cậu cảm giác cả người cứ như bị điện giật vậy, thất thần thật lâu vẫn chưa hồi lại.
Chỉ nghe thấy Tiếu Lang ngồi tựa bên chân mình, nói “Phải thắng a.”
Vương Mân cưỡng chế xúc động muốn kéo Tiếu Lang đứng dậy rồi ôm lấy thật chặt vào trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, nói “Ừ.”
Hiệp cuối cùng của trận đấu bóng rổ, không khí cả sân bóng cực kỳ cứng ngắc, không khí ngoài sân cũng biến hóa kỳ lạ vô cùng, ngay cả thanh âm hô cố lên của đội cổ động cũng trở nên lệch pha, ngươi một câu ta một câu mạnh ai nấy hô, loạn vô cùng.
Không chỉ mình Hoa Hải, ngay cả đám cầu thủ bên Trung học huyện Đông cũng có hơi hỗn loạn trạng thái, điểm số chênh lệch giữa hai đội vẫn bị vây trong giai đoạn đếm trên mười đầu ngón tay, bất quá may mắn kẻ dẫn đầu là Hoa Hải.
Tiếu Lang không ngừng nhìn thời gian còn bao nhiêu, hi vọng chênh lệch hai đội vẫn tiếp tục bảo trì như vậy, trận đấu mau chấm dứt một chút.
Hai phút cuối cùng, tỷ số giữa hai đội hơn kém nhau 4 điểm, Ứng Trì giữ bóng, cầu thủ của trung học huyện Đông lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng phòng thủ, bất cứ giá nào cũng không cho phép Hoa Hải đưa bóng vào rổ.
Ứng Trì dẫn bóng đến dưới bảng rổ, Vương Mân cũng theo sát dâng lên, đứng ở vị trí đường tuyến ném ba điểm.
Ứng Trì thấy được, không ai kèm Vương Mân, nhưng đến lúc phải chuyền bóng thì, cậu chàng lại do dự trong chớp mắt, tiếp theo làm một cú xoay người, đưa bóng chuyền đến cho một đồng đội khác, Vương Mân ngẩn người.
Đồng đội nọ không đưa bóng vào rổ thành công, bị cầu thủ tiền đạo của đối phương cướp được bóng, lập tức mang theo bóng xoay người nhanh chóng chạy hướng rổ đối phương–chỉ cần trước khi tiếng còi chấm dứt trận đấu vang lên vào một cú ba điểm, liền có thể chiến thắng!
“Bangg——!”
Tiền đạo nọ dùng hết sức hung hăng một cú lên rổ, bóng vào, toàn trường nháy mắt tiếng hét vang lên dậy trời, ngay cả Tiếu Lang ngồi ở ngoài xem cũng nhaaa! lên một tiếng đầy sợ hãi.
Điểm số chỉ còn hơn kém 2 điểm, thời gian chỉ còn một phút mười giây hơn, rất có thể bị đối thủ lội ngược dòng!
Còn 50 giây, bóng lại được chuyền vào tay Ứng Trì, cậu chàng lại vọt đến dưới bảng rổ, khiếp sợ phát hiện, cảnh tượng cơ hồ hoàn toàn trùng lặp với lúc nãy! Vương Mân vẫn như cũ đứng ở ngay vị trí hết sức trống trải ở vị trí phân tuyến ném ba điểm, vài cao thủ của Trung học huyện Đông chỉ lo ngăn cản chính mình, tiền đạo kia như hổ rình mồi.
Ứng Trì lại do dự trong chớp mắt, chuyền bóng qua cho Vương Mân : nếu như có bản lĩnh, thử ném vào một trái ba điểm đi!
Vương Mân tiếp được bóng, trực tiếp nhảy lên lấy đà ném rổ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “ba” một tiếng, trái bóng vững vàng bang bang lọt thẳng vào võng!
Một giây yên tĩnh qua đi, bảng điểm biểu hiện vào bóng ba điểm.
Toàn trường nháy mắt vang lên tiếng la hét chói tai hơn so với lúc nãy gấp mấy lần! Một cú ba điểm này vào cực đúng lúc, như vậy, thắng thua coi như là đã định ra.
Tiếu Lang nháy nhót la hét, vui vẻ giống như con khỉ con.
Trận đấu chấm dứt, Hoa Hải lấy tỷ số dẫn trước năm điểm tiến vào bát cường giải thi đấu bóng rổ trung học toàn C thị.
Chiến thắng rồi có tổ chức tiệc ăn mừng, thầy thể dục quyết định tìm một nhà ăn bình dân ở khu Thành Bắc, để cả đám ăn một bữa thật no nê.
Nhà của Tiếu Lang là ở Thành Bắc, cho nên có phần quen thuộc với khu vực này hơn hẳn.
Toàn đội trưng cầu ý kiến của cậu, Tiếu Lang nói “Bên đường Tân Nha có cái tiệm lẩu buffet Bé cừu con a, mỗi người vào cửa mười tám tệ, thấy sao hả?”
“Giữa ngày hè mà đi ăn lẩu? Có lộn không đó?”
Thầy thể dục “Chi phí trường học cấp chỉ có mười tệ một người thôi đó! Phần còn lại tự mình bỏ tiền túi a!”
“Không sao hết, không sao hết, lâu lâu mới cùng nhau ăn một bữa mà! Tự mình bỏ tiền ra cũng ok!”
“Ngoại trừ lẩu ra còn gì khác không?”
Tiếu Lang “Bên đường Cẩm Xuyên có tiệm buffet xiên nướng Bé trâu đỏ, tiệm này mắc hơn chút, hai mươi lăm tệ một người!!!”
“Xiên nướng xiên nướng! Xiên nướng ăn ngon hơn lẩu nhiều!”
“Xiên nướng ăn no được sao?” những người sống ở phía Nam rất hiếm khi ăn xiên nướng, loại thức ăn này bị xếp vào cùng loại với cơm Tây, pizza… là loại ăn vặt chơ đỡ buồn miệng thôi.
“Ăn không no thì về nhà tự nấu mì ăn liền mà ăn!”
“Hố hố hố!…”
Cuối cùng cả đám nhất trí quyết định đi ăn xiên nướng, Tiếu Lang ngồi ở bên cạnh ghế lái xe, làm hướng dẫn viên chỉ đường.
☆ ☆ ☆
Xe chở cả đội bon bon chạy, chừng mười phút liền đến nơi, hai mươi mấy người tràn vào tiệm xiên nướng không to lắm, làm cho người bán hàng đi ra nghênh đón thấy giật nảy cả người “Mấy… mấy chỗ ạ?”
Thầy thể dục đếm đếm, trả lời “Hai mươi bảy đứa.”
Người bán hàng nói “Nơi này của chúng tôi một bàn có thể ngồi bốn người là tối đa, mọi người tự mình phân bàn ra đi ha.”
Hai mươi bảy người, chia làm bảy bàn, trong đó sẽ có một bàn ba người.
Mọi người cùng nhau tự chia tổ ra, không ít kẻ muốn gọi Tiếu Lang ngồi chung bàn với mình, nhưng là nếu muốn kêu Tiếu Lang thì phải kêu luôn cả Vương Mân đến… mà cái anh chàng đàn em thoạt nhìn một bộ mặt cấm dục kia… không giống như loại người có thể ăn uống hết mình a! Thử nghĩ xem, có một vị giống như thần giữa cửa ngồi đối diện trước mặt mình, nhìn mình ăn, ai còn có hứng ăn uống nữa chứ…
Kẻ duy nhất chạy tới chủ động hợp thành một bàn ngồi với Tiếu Lang và Vương Mân chỉ có Triệu Vu Kính, ai kêu cả ba đều là bạn học chung lớp đâu.
Hiệp thứ ba của trận đấu ngày hôm nay, Triệu Vu Kính được ra sân năm phút, Tiếu Lang bèn chê cười nói “Triệu Tiểu Quy năm phút”.
Triệu Vu Kính nghe thấy, không giận ngược lại nhe răng cười, trêu lại “Ta tốt xấu còn được năm phút, nhà ngươi được bao lâu a? Năm giây?”
Tiếu Lang lúc mới đầu còn không kịp phản ứng này nghĩa là sao, lại nghe bên cạnh mấy tên con trai phá ra cười, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra, này là câu đùa sắc dục!
Cậu tức giận mắng “Kháo… tui là một đêm bảy lần lang nha!”
Triệu Vu Kính hoài nghi nhìn xuống phía dưới của Tiếu Lang, nhướng mày nói “Bằng bộ dạng như vậy của nhà ngươi?”
Tiếu Lang vung chân muốn đạp vào dưới đũng quần của Triệu Vu Kính, Triệu Vu Kính liền xoay người vòng ra phía sau lưng Tiếu Lang, cong đầu gối lại thụt Tiếu Lang một cái, khiến Tiếu Lang bị mất cân bằng lảo đảo bước về phía trước mấy bước.
Tiếu Lang “…”
Triệu Vu Kính cười ha ha “Tiểu Long Nhân, dám vuốt mao gia đây, lá gan không nhỏ nha!”
Tiếu Lang hùng hổ xoay người lại “Lão tử phế ngươi luôn! Cho ngươi ngay cả một giây cũng không nổi!”
Triệu Vu Kính lập tức dũng cảm nghênh chiến, cả hai người quấn thành một đoàn, nhưng là Tiểu Long Nhân tay thon chân gầy so với Triệu Vu Kính vạm vỡ to con, thực lực cách nhau không chỉ ở một cấp hai cấp.
Đối với Triệu Tiểu Quy mà nói, công kích của Tiếu Lang cũng giống như đám nữ sinh múa tay múa chân.
Vì thế, Tiếu Lang rất nhanh liền bị chế phục.
Triệu Vu Kính cười gian nói “Tiểu Thố Long, có phục hay không a?”
Bên này trò nháo của Tiếu Lang cùng Triệu Vu Kính mới bắt đầu trong chốc lát, liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tất cả thành viên đội bóng rổ, bất quá mọi người vốn dĩ không định nhúng tay vào, đều ngồi ở bên cạnh xem kịch vui là chính.
Tiếu Lang mạnh miệng mắng to “Triệu Tiểu Quy, Triệu Vương Bát!——buông tay!”
“Mắng đến hăng hái quá ta!” Triệu Vu Kính lại cười gian một tiếng, tay dùng sức vỗ mông Tiếu Lang một chút.
“A!” Tiếu Lang bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị đánh vào cái chỗ đó… bất giác có chút đỏ mặt “Ta… thao mụ nội nó!!!”
Triệu Vu Kính nheo mắt quan sát Tiếu Lang một lúc, sau đó dùng sức tóm lấy cánh tay của cậu, đẩy cậu hướng về phía trước, xoay lưng Tiếu Lang lại đối mặt với mình.
Tiếu Lang thấp hơn Triệu Vu Kính khoảng bảy tám cm, bị Triệu Vu Kính như cái tên dã man nhân thoải mái đè dưới tay, cố hết sức giãy dụa cũng không thoát được. Cậu lửa giận bốc lên hừng hực, gấp đến mức muốn há miệng cắn người!!
Đúng lúc ấy, Vương Mân quay trở lại. Mới nãy cậu vừa đi toilet, vừa về tới liền thấy cảnh tượng trước mắt, Tiếu Lang bị Triệu Vu Kính túm lấy trong tay giống như túm một con thỏ, chung quanh một đám người ai nấy đều cười xấu xa, hai mắt sáng quắc.
Mắt thấy Triệu Vu Kính dùng chân đẩy thân thể Tiếu Lang nhấc lên một chút, khiến cậu ngay cả nhón chân đứng cũng không nhón được.
Cổ họng của thiếu niên phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ rất khó phát giác, trong con mắt tràn đầy nước hơn so với bình thường pha đầy bất mãn không cam lòng, càng khiến người khác lo lắng hơn là dưới đáy mắt của cậu phản chiếu ra một mảnh kinh hoàng thất thố.
Một trận lửa giận từ trong lòng bốc lên, Vương Mân bước nhanh về phía trước, một tay túm chặt lấy bả vai Triệu Vu Kính, thanh âm lạnh lùng nói “Buông cậu ấy ra.”
Triệu Vu Kính sửng sốt, xoay mặt lại liền bắt gặp Vương Mân vẻ mặt cực kỳ khủng bố, không khỏi giật mình sợ hãi, khu… hình như chơi hơi quá tay…
“Tiểu Long Nhân…” Triệu Vu Kính ngượng ngùng buông Tiếu Lang ra, có chút chột dạ muốn vỗ vỗ bả vai Tiếu Lang một chút, Tiếu Lang nhìn thấy, chỉ nhẹ mắng một câu “Cút!”, liền né người trốn ra phía sau lưng Vương Mân, tuy rằng ngoài miệng vẫn vờ mạnh mẽ không phục, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra thông qua động tác bản năng kia của Tiếu Lang như muốn biểu đạt chấp nhận lùi bước.
Triệu Vu Kính “…” loại cảm giác giống như tâm bị con mèo nhỏ cào cào khiến người ta bực bội muốn chết này là xảy ra chuyện gì a a a a!!!
Những người khác trong đội bóng rổ cũng hơi hoảng, lần đầu tiên nhìn đến Vương Mân bày ra bộ dạng này, Vương Mân vậy mà cũng nổi giận sao? Đáng sợ thật…
Vương Mân xoay lưng về phía mọi người, nắm lấy tay Tiếu Lang xoa nhẹ, sắc mặt âm u, làm cho người ta không tài nào đoán được thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì.
Tiếu Lang cũng rất ít khi gặp Vương Mân như bây giờ, có điểm bất an, giống như cô vợ nhỏ vừa làm sai chuyện gì, nhẹ giọng hô “Anh~~”
Vương Mân “Hử?”
Tiếu Lang hơi cúi đầu, không khí có phần xấu hổ.
Có hai vị đàn anh năm hai đứng cách đó không xa cất lời kêu bọn họ “Tiếu Lang, Vương Mân, qua đây ngồi đi, còn dư hai chỗ.”
Vương Mân xoay người liếc Triệu Vu Kính—— lúc này đến phiên Triệu Vu Kính tỏ ra đáng thương, một bộ tựa như đại cẩu bị nuôi trong nhà nhân lúc chủ nhân ra ngoài quậy tưng bừng khiến cả căn phòng loạn cả lên, lại còn giả vờ biểu tình như rất vô tội.
Vương Mân hít sâu một hơi, cố gắng đè ép xuống cảm giác khó chịu trong lòng, vững vàng đáp lời hai đàn anh kia “Cảm ơn hai anh, tụi em bên đây có ba người rồi, hai anh tìm người khác hợp bàn đi.”
Triệu Vu Kính cảm động đến nước mắt chảy thành sông : Mân ca không ghét bỏ mình…!
Phía bên phải đột nhiên truyền đến một thanh âm “Cầu nhận nuôi a! Cầu hợp bàn a! Tui cũng bị vứt bỏ rồi!”
Lại một con cún con bị lạc đường.
Vương Mân gọi người nọ “Bên đây có ba người, qua đây ngồi đi!”
Học sinh nọ, cũng chính là tên năm nhất lần đó ước ao có được một em trai giống như Tiếu Lang, học lớp C9, là người duy nhất ở lớp xã hội gia nhập đội bóng rổ.
Học sinh lớp xã hội nọ “ye!” một tiếng, cực kỳ kích động chạy tới “Không cần ngồi chung với thầy thể dục cùng chú lái xe, thực hạnh phúc a!”
Thầy thể dục + Chú lái xe “…..”
Mấy học sinh cao nhị bị từ chối “nhận nuôi”, không còn cách khác phải hợp bàn lại với thầy thể dục cùng chú lái xe “…”
☆ ☆ ☆
Bốn người ngồi một bàn, than nóng nung vỉ nướng dần dần đỏ hồng lên, Vương Mân cầm cọ bôi dầu lên mặt vỉ, Triệu Vu Kính đi bưng thức ăn lại, còn học sinh lớp xã hội kia thì gắp thịt đặt lên vỉ nướng, Tiếu Lang phụ trách trở mặt thịt, bốn người phối hợp có thể gọi là perfect~
Triệu Vu Kính hỏi “Mấy bữa thấy bọn họ gọi ông là ghế dựa, ghế dựa, ông rốt cuộc tên gì vậy?”
Học sinh nọ “Kim Ất Tử.”
Mọi người “…” Kim ghế dựa? Tên này nghe là lạ…
Kim Ất Tử giải thích “Kim của vàng, ất của giáp ất bính đính, tên là ‘ tử ‘ trong tôn tử thêm thảo ở đầu.”
Triệu Vu Kính “Tên cậu nghe thiệt kỳ quái nhen, có phải cậu có một người anh tên là ‘ Kim Giáp Tử ‘ hay không a?”
Kim Ất Tử ” Là chị nha.”
Mọi người “…”
Kim Ất Tử “Tui biết tên tui nghe rất kỳ quái, nhưng là cũng đành chịu thôi, tên là thầy bói tính ra, có lạ mấy cũng phải dùng a, kêu riết cũng thấy quen rồi… À phải rồi, mọi người cũng có thể gọi tui là ‘ ghế dựa ‘ cũng được, ‘ ghế dựa ‘ là biệt danh của tui.” [30]
Mọi người “…Ồ.”
Kim Ất Tử là một nam sinh yêu náo nhiệt ồn ào còn hơn cả Tiếu Lang, nhưng cậu chàng này bất đồng với Tiếu Lang ở chỗ, Tiếu Lang chỉ ở trước mặt người quen mới có thể la hét ồn ào, còn Kim Ất Tử thì điên đều, gặp ai cũng có thể trong ba giây đồng hồ nói toẹt ra hết anh chị em cậu chú cô dì trong nhà mình những ai với ai!
Kim Ất Tử “Ba tui mở siêu thị đó nhen, còn mẹ tui là tổ trưởng tổ dân phố, hai người họ đều là mê tín siêu cấp vô địch luôn, chị tui lớn hơn tui bốn tuổi, hiện tại đang học y tá ở trường hộ giáo, về sau có thể sẽ làm hộ lý đó nha! Bất quá nhà tui ai ai cũng đều hung tàn hết! Tui đoán chắc sau này bà chị của tui kiểu gì cũng biến thành ác ma khoác áo y tá cho xem! Tui từ nhỏ đã bị bả tra tấn đến lớn lên, đáng thương lắm luôn a… Vương Mân, tui cực kỳ hâm mộ ông nha, tui cũng muốn có một đứa em trai giống như Tiếu Lang vậy a!”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang nghĩ nghĩ, đột nhiên phá lên cười ha ha “Làm em trai ông vậy phải đổi tên thành Kim Bính Tử rồi a? Phía sau sẽ là Kim Đinh Tử… Ha ha ha ha!!”
Mọi người “…”
Kim Ất Tử “Mà tên của hai người cũng đâu phải giống nhau đâu? Là anh em ruột sao? A không đúng, hai người khác họ nhau mà, là anh em bà con xa sao? Tiếu Lang nha, ông đối với anh mình siêu cấp siêu cấp tốt luôn, tui cũng muốn có một dứa em đấm bóp chân cho mình ghê…”
Tiếu Lang “Tụi này là anh em kết nghĩa với nhau!”
Kim Ất Tử trợn tròn hai mắt, miệng ngậm một miếng thịt ba chỉ đã nướng chín, hai mắt chớp chớp, sau đó cậu chàng nuốt một hơi hết cả miếng thịt, hít sâu một cái, lớn tiếng kêu lên “Hai người cảm tình tốt như vậy nha, a a a a! Này không khoa học chút nào!”
Nhà ngươi là học sinh lớp xã hội nha, cái gì mà đòi khoa học hay không khoa học…
Triệu Vu Kính xen mồm nói “Lời này nói không đúng nha, anh em ruột còn có thể tàn sát lẫn nhau đó chứ, cái gì mà Lý Tứ Dân thời Thanh triều, vì ngai vàng giết chết anh mình là Lý Siêu Kiện (?), lại giết luôn em mình là Lý cái gì Cát…”
Kim Ất Tử kêu lên “Là Lý Thế Dân chứ không phải Lý Tứ Dân, còn nữa, là Đường triều chứ không phải Thanh triều! Anh ổng là Lý Kiến Thành chứ không phải Lý Siêu Kiện! Em ổng tên là Lý Nguyên Cát chứ không phải Lý cái gì Cát.. Cái đồ lớp tự nhiên dốt đặc!”
Triệu Vu Kính “…”
Lý Siêu Kiện ngồi cách Triệu Vu Kính một bàn gần đó “…”
Tiếu Lang cười đến mức suýt chút nữa phun ra một miệng thịt nướng, chỉ vào Triệu Vu Kính nói “Dốt đặc!”
Triệu Vu Kính nhìn Tiếu Lang cười đến loan loan ánh mắt, không còn giống lúc nãy thi thoảng liếc mắt trừng mình nữa… tâm tình không biết tại sao đột nhiên thoải mái hẳn lên, cậu chàng ngây ngô cười hắc hắc, thật cẩn thận nướng vài miếng thịt, dùng rau diếp gói lại xong rồi gắp qua cho Tiếu Lang “Ăn đi.”
Tiếu Lang “…”
Nhìn thấy Tiếu Lang một hơi chóp chép nhai hết, nuốt xuống rồi còn dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm môi trên.
Cả gương mặt Triệu Vu Kính nháy mắt lóe lên (?) sáng lấp lánh, hai mắt sáng rực, tiếp tục nướng thịt cho Tiếu Lang ăn.
“Ăn nữa.’
“…”
Tiếu Lang cau mày, ăn một miếng cuối cùng, miệng ngậm thịt vừa nhai oàm oàm vừa kêu lên “Ăn no rồi, ăn no rồi, đừng nướng nữa, no bể bụng giờ!”
Triệu Vu Kính mắc điếc tai ngơ, tiếp tục nướng “Phải ăn nhiều một chút, bộ dạng gầy còm như vậy, một chút khí lực cũng không có, gió thổi qua liền bay đi mất…”
Tiếu Lang nghẹn họng nhìn cái chén của mình càng lúc chất càng nhiều thịt nướng, liếc sang Vương Mân.
Vương Mân một bộ tao nhã nhẹ nhàng uống trà lúa mạch, làm bộ như không phát hiện.
Kim Ất Tử nhìn thấy, vui vẻ ồn ào “Nha, quá trời thịt luôn! Tui ăn với!”
Triệu Vu Kính “…”
Thiếu niên đang trong giai đoạn trổ mã, thịt ăn là không có giới hạn. Một trận buffet thịt xiên nướng hơn hai tiếng mấy, tiêu thụ gần hết hàng tồn kho của cả cái tiệm xiên nướng…
Mấy vị phục vụ nhìn thấy cả đám ăn, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ ngóng trông cái đám ăn hàng này mau mau rời đi… Nếu như có thể, về sau mà gặp đàn “ông nội” này, liền treo cái bảng “Tạm dừng buôn bán” bên ngoài cửa tiệm!
Sáu giờ tối hôm đó, Tiếu Lang xoa xoa cái bụng tròn vo trở về nhà.
Bảy giờ rưỡi tối, Tiếu Lang đau bụng, Tiếu mẹ nó có thể là do thịt nướng không được chín, ăn thịt tươi sẽ bị đau bụng, có thể sẽ tiêu chảy nữa.
Sau đó, Tiếu Lang quả thực bị tiêu chảy, Tiếu mẹ lấy cho cậu một viên Chỉ Tả Linh uống vào, thịt ăn cả buổi chiều coi như mất trắng…
Tối hôm đó, Triệu Vu Kính gặp ác mộng, mơ thấy mình đang ức hiếp Tiếu Lang thì Vương Mân xông ra đè mình xuống đánh một trận tưng bừng.
Rạng sáng giật mình tỉnh lại, Triệu Vu Kính chỉ cảm giác bả vai có hơi đau nhức… chạy vào nhà tắm soi gương nhìn thì, phát hiện cái chỗ mà hồi chiều Vương Mân nắm lấy, lúc này phiếm một mảng xanh đen.
“…”
______________________
☆ ☆ ☆
Thế giới nội tâm của Vương Mân lúc này cũng là nổi sóng ầm ầm, động tác vô cùng thân thiết của Tiếu Lang khiến cho cậu cảm giác cả người cứ như bị điện giật vậy, thất thần thật lâu vẫn chưa hồi lại.
Chỉ nghe thấy Tiếu Lang ngồi tựa bên chân mình, nói “Phải thắng a.”
Vương Mân cưỡng chế xúc động muốn kéo Tiếu Lang đứng dậy rồi ôm lấy thật chặt vào trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, nói “Ừ.”
Hiệp cuối cùng của trận đấu bóng rổ, không khí cả sân bóng cực kỳ cứng ngắc, không khí ngoài sân cũng biến hóa kỳ lạ vô cùng, ngay cả thanh âm hô cố lên của đội cổ động cũng trở nên lệch pha, ngươi một câu ta một câu mạnh ai nấy hô, loạn vô cùng.
Không chỉ mình Hoa Hải, ngay cả đám cầu thủ bên Trung học huyện Đông cũng có hơi hỗn loạn trạng thái, điểm số chênh lệch giữa hai đội vẫn bị vây trong giai đoạn đếm trên mười đầu ngón tay, bất quá may mắn kẻ dẫn đầu là Hoa Hải.
Tiếu Lang không ngừng nhìn thời gian còn bao nhiêu, hi vọng chênh lệch hai đội vẫn tiếp tục bảo trì như vậy, trận đấu mau chấm dứt một chút.
Hai phút cuối cùng, tỷ số giữa hai đội hơn kém nhau 4 điểm, Ứng Trì giữ bóng, cầu thủ của trung học huyện Đông lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng phòng thủ, bất cứ giá nào cũng không cho phép Hoa Hải đưa bóng vào rổ.
Ứng Trì dẫn bóng đến dưới bảng rổ, Vương Mân cũng theo sát dâng lên, đứng ở vị trí đường tuyến ném ba điểm.
Ứng Trì thấy được, không ai kèm Vương Mân, nhưng đến lúc phải chuyền bóng thì, cậu chàng lại do dự trong chớp mắt, tiếp theo làm một cú xoay người, đưa bóng chuyền đến cho một đồng đội khác, Vương Mân ngẩn người.
Đồng đội nọ không đưa bóng vào rổ thành công, bị cầu thủ tiền đạo của đối phương cướp được bóng, lập tức mang theo bóng xoay người nhanh chóng chạy hướng rổ đối phương–chỉ cần trước khi tiếng còi chấm dứt trận đấu vang lên vào một cú ba điểm, liền có thể chiến thắng!
“Bangg——!”
Tiền đạo nọ dùng hết sức hung hăng một cú lên rổ, bóng vào, toàn trường nháy mắt tiếng hét vang lên dậy trời, ngay cả Tiếu Lang ngồi ở ngoài xem cũng nhaaa! lên một tiếng đầy sợ hãi.
Điểm số chỉ còn hơn kém 2 điểm, thời gian chỉ còn một phút mười giây hơn, rất có thể bị đối thủ lội ngược dòng!
Còn 50 giây, bóng lại được chuyền vào tay Ứng Trì, cậu chàng lại vọt đến dưới bảng rổ, khiếp sợ phát hiện, cảnh tượng cơ hồ hoàn toàn trùng lặp với lúc nãy! Vương Mân vẫn như cũ đứng ở ngay vị trí hết sức trống trải ở vị trí phân tuyến ném ba điểm, vài cao thủ của Trung học huyện Đông chỉ lo ngăn cản chính mình, tiền đạo kia như hổ rình mồi.
Ứng Trì lại do dự trong chớp mắt, chuyền bóng qua cho Vương Mân : nếu như có bản lĩnh, thử ném vào một trái ba điểm đi!
Vương Mân tiếp được bóng, trực tiếp nhảy lên lấy đà ném rổ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “ba” một tiếng, trái bóng vững vàng bang bang lọt thẳng vào võng!
Một giây yên tĩnh qua đi, bảng điểm biểu hiện vào bóng ba điểm.
Toàn trường nháy mắt vang lên tiếng la hét chói tai hơn so với lúc nãy gấp mấy lần! Một cú ba điểm này vào cực đúng lúc, như vậy, thắng thua coi như là đã định ra.
Tiếu Lang nháy nhót la hét, vui vẻ giống như con khỉ con.
Trận đấu chấm dứt, Hoa Hải lấy tỷ số dẫn trước năm điểm tiến vào bát cường giải thi đấu bóng rổ trung học toàn C thị.
Chiến thắng rồi có tổ chức tiệc ăn mừng, thầy thể dục quyết định tìm một nhà ăn bình dân ở khu Thành Bắc, để cả đám ăn một bữa thật no nê.
Nhà của Tiếu Lang là ở Thành Bắc, cho nên có phần quen thuộc với khu vực này hơn hẳn.
Toàn đội trưng cầu ý kiến của cậu, Tiếu Lang nói “Bên đường Tân Nha có cái tiệm lẩu buffet Bé cừu con a, mỗi người vào cửa mười tám tệ, thấy sao hả?”
“Giữa ngày hè mà đi ăn lẩu? Có lộn không đó?”
Thầy thể dục “Chi phí trường học cấp chỉ có mười tệ một người thôi đó! Phần còn lại tự mình bỏ tiền túi a!”
“Không sao hết, không sao hết, lâu lâu mới cùng nhau ăn một bữa mà! Tự mình bỏ tiền ra cũng ok!”
“Ngoại trừ lẩu ra còn gì khác không?”
Tiếu Lang “Bên đường Cẩm Xuyên có tiệm buffet xiên nướng Bé trâu đỏ, tiệm này mắc hơn chút, hai mươi lăm tệ một người!!!”
“Xiên nướng xiên nướng! Xiên nướng ăn ngon hơn lẩu nhiều!”
“Xiên nướng ăn no được sao?” những người sống ở phía Nam rất hiếm khi ăn xiên nướng, loại thức ăn này bị xếp vào cùng loại với cơm Tây, pizza… là loại ăn vặt chơ đỡ buồn miệng thôi.
“Ăn không no thì về nhà tự nấu mì ăn liền mà ăn!”
“Hố hố hố!…”
Cuối cùng cả đám nhất trí quyết định đi ăn xiên nướng, Tiếu Lang ngồi ở bên cạnh ghế lái xe, làm hướng dẫn viên chỉ đường.
☆ ☆ ☆
Xe chở cả đội bon bon chạy, chừng mười phút liền đến nơi, hai mươi mấy người tràn vào tiệm xiên nướng không to lắm, làm cho người bán hàng đi ra nghênh đón thấy giật nảy cả người “Mấy… mấy chỗ ạ?”
Thầy thể dục đếm đếm, trả lời “Hai mươi bảy đứa.”
Người bán hàng nói “Nơi này của chúng tôi một bàn có thể ngồi bốn người là tối đa, mọi người tự mình phân bàn ra đi ha.”
Hai mươi bảy người, chia làm bảy bàn, trong đó sẽ có một bàn ba người.
Mọi người cùng nhau tự chia tổ ra, không ít kẻ muốn gọi Tiếu Lang ngồi chung bàn với mình, nhưng là nếu muốn kêu Tiếu Lang thì phải kêu luôn cả Vương Mân đến… mà cái anh chàng đàn em thoạt nhìn một bộ mặt cấm dục kia… không giống như loại người có thể ăn uống hết mình a! Thử nghĩ xem, có một vị giống như thần giữa cửa ngồi đối diện trước mặt mình, nhìn mình ăn, ai còn có hứng ăn uống nữa chứ…
Kẻ duy nhất chạy tới chủ động hợp thành một bàn ngồi với Tiếu Lang và Vương Mân chỉ có Triệu Vu Kính, ai kêu cả ba đều là bạn học chung lớp đâu.
Hiệp thứ ba của trận đấu ngày hôm nay, Triệu Vu Kính được ra sân năm phút, Tiếu Lang bèn chê cười nói “Triệu Tiểu Quy năm phút”.
Triệu Vu Kính nghe thấy, không giận ngược lại nhe răng cười, trêu lại “Ta tốt xấu còn được năm phút, nhà ngươi được bao lâu a? Năm giây?”
Tiếu Lang lúc mới đầu còn không kịp phản ứng này nghĩa là sao, lại nghe bên cạnh mấy tên con trai phá ra cười, cậu mới hậu tri hậu giác nhận ra, này là câu đùa sắc dục!
Cậu tức giận mắng “Kháo… tui là một đêm bảy lần lang nha!”
Triệu Vu Kính hoài nghi nhìn xuống phía dưới của Tiếu Lang, nhướng mày nói “Bằng bộ dạng như vậy của nhà ngươi?”
Tiếu Lang vung chân muốn đạp vào dưới đũng quần của Triệu Vu Kính, Triệu Vu Kính liền xoay người vòng ra phía sau lưng Tiếu Lang, cong đầu gối lại thụt Tiếu Lang một cái, khiến Tiếu Lang bị mất cân bằng lảo đảo bước về phía trước mấy bước.
Tiếu Lang “…”
Triệu Vu Kính cười ha ha “Tiểu Long Nhân, dám vuốt mao gia đây, lá gan không nhỏ nha!”
Tiếu Lang hùng hổ xoay người lại “Lão tử phế ngươi luôn! Cho ngươi ngay cả một giây cũng không nổi!”
Triệu Vu Kính lập tức dũng cảm nghênh chiến, cả hai người quấn thành một đoàn, nhưng là Tiểu Long Nhân tay thon chân gầy so với Triệu Vu Kính vạm vỡ to con, thực lực cách nhau không chỉ ở một cấp hai cấp.
Đối với Triệu Tiểu Quy mà nói, công kích của Tiếu Lang cũng giống như đám nữ sinh múa tay múa chân.
Vì thế, Tiếu Lang rất nhanh liền bị chế phục.
Triệu Vu Kính cười gian nói “Tiểu Thố Long, có phục hay không a?”
Bên này trò nháo của Tiếu Lang cùng Triệu Vu Kính mới bắt đầu trong chốc lát, liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tất cả thành viên đội bóng rổ, bất quá mọi người vốn dĩ không định nhúng tay vào, đều ngồi ở bên cạnh xem kịch vui là chính.
Tiếu Lang mạnh miệng mắng to “Triệu Tiểu Quy, Triệu Vương Bát!——buông tay!”
“Mắng đến hăng hái quá ta!” Triệu Vu Kính lại cười gian một tiếng, tay dùng sức vỗ mông Tiếu Lang một chút.
“A!” Tiếu Lang bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị đánh vào cái chỗ đó… bất giác có chút đỏ mặt “Ta… thao mụ nội nó!!!”
Triệu Vu Kính nheo mắt quan sát Tiếu Lang một lúc, sau đó dùng sức tóm lấy cánh tay của cậu, đẩy cậu hướng về phía trước, xoay lưng Tiếu Lang lại đối mặt với mình.
Tiếu Lang thấp hơn Triệu Vu Kính khoảng bảy tám cm, bị Triệu Vu Kính như cái tên dã man nhân thoải mái đè dưới tay, cố hết sức giãy dụa cũng không thoát được. Cậu lửa giận bốc lên hừng hực, gấp đến mức muốn há miệng cắn người!!
Đúng lúc ấy, Vương Mân quay trở lại. Mới nãy cậu vừa đi toilet, vừa về tới liền thấy cảnh tượng trước mắt, Tiếu Lang bị Triệu Vu Kính túm lấy trong tay giống như túm một con thỏ, chung quanh một đám người ai nấy đều cười xấu xa, hai mắt sáng quắc.
Mắt thấy Triệu Vu Kính dùng chân đẩy thân thể Tiếu Lang nhấc lên một chút, khiến cậu ngay cả nhón chân đứng cũng không nhón được.
Cổ họng của thiếu niên phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ rất khó phát giác, trong con mắt tràn đầy nước hơn so với bình thường pha đầy bất mãn không cam lòng, càng khiến người khác lo lắng hơn là dưới đáy mắt của cậu phản chiếu ra một mảnh kinh hoàng thất thố.
Một trận lửa giận từ trong lòng bốc lên, Vương Mân bước nhanh về phía trước, một tay túm chặt lấy bả vai Triệu Vu Kính, thanh âm lạnh lùng nói “Buông cậu ấy ra.”
Triệu Vu Kính sửng sốt, xoay mặt lại liền bắt gặp Vương Mân vẻ mặt cực kỳ khủng bố, không khỏi giật mình sợ hãi, khu… hình như chơi hơi quá tay…
“Tiểu Long Nhân…” Triệu Vu Kính ngượng ngùng buông Tiếu Lang ra, có chút chột dạ muốn vỗ vỗ bả vai Tiếu Lang một chút, Tiếu Lang nhìn thấy, chỉ nhẹ mắng một câu “Cút!”, liền né người trốn ra phía sau lưng Vương Mân, tuy rằng ngoài miệng vẫn vờ mạnh mẽ không phục, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra thông qua động tác bản năng kia của Tiếu Lang như muốn biểu đạt chấp nhận lùi bước.
Triệu Vu Kính “…” loại cảm giác giống như tâm bị con mèo nhỏ cào cào khiến người ta bực bội muốn chết này là xảy ra chuyện gì a a a a!!!
Những người khác trong đội bóng rổ cũng hơi hoảng, lần đầu tiên nhìn đến Vương Mân bày ra bộ dạng này, Vương Mân vậy mà cũng nổi giận sao? Đáng sợ thật…
Vương Mân xoay lưng về phía mọi người, nắm lấy tay Tiếu Lang xoa nhẹ, sắc mặt âm u, làm cho người ta không tài nào đoán được thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì.
Tiếu Lang cũng rất ít khi gặp Vương Mân như bây giờ, có điểm bất an, giống như cô vợ nhỏ vừa làm sai chuyện gì, nhẹ giọng hô “Anh~~”
Vương Mân “Hử?”
Tiếu Lang hơi cúi đầu, không khí có phần xấu hổ.
Có hai vị đàn anh năm hai đứng cách đó không xa cất lời kêu bọn họ “Tiếu Lang, Vương Mân, qua đây ngồi đi, còn dư hai chỗ.”
Vương Mân xoay người liếc Triệu Vu Kính—— lúc này đến phiên Triệu Vu Kính tỏ ra đáng thương, một bộ tựa như đại cẩu bị nuôi trong nhà nhân lúc chủ nhân ra ngoài quậy tưng bừng khiến cả căn phòng loạn cả lên, lại còn giả vờ biểu tình như rất vô tội.
Vương Mân hít sâu một hơi, cố gắng đè ép xuống cảm giác khó chịu trong lòng, vững vàng đáp lời hai đàn anh kia “Cảm ơn hai anh, tụi em bên đây có ba người rồi, hai anh tìm người khác hợp bàn đi.”
Triệu Vu Kính cảm động đến nước mắt chảy thành sông : Mân ca không ghét bỏ mình…!
Phía bên phải đột nhiên truyền đến một thanh âm “Cầu nhận nuôi a! Cầu hợp bàn a! Tui cũng bị vứt bỏ rồi!”
Lại một con cún con bị lạc đường.
Vương Mân gọi người nọ “Bên đây có ba người, qua đây ngồi đi!”
Học sinh nọ, cũng chính là tên năm nhất lần đó ước ao có được một em trai giống như Tiếu Lang, học lớp C9, là người duy nhất ở lớp xã hội gia nhập đội bóng rổ.
Học sinh lớp xã hội nọ “ye!” một tiếng, cực kỳ kích động chạy tới “Không cần ngồi chung với thầy thể dục cùng chú lái xe, thực hạnh phúc a!”
Thầy thể dục + Chú lái xe “…..”
Mấy học sinh cao nhị bị từ chối “nhận nuôi”, không còn cách khác phải hợp bàn lại với thầy thể dục cùng chú lái xe “…”
☆ ☆ ☆
Bốn người ngồi một bàn, than nóng nung vỉ nướng dần dần đỏ hồng lên, Vương Mân cầm cọ bôi dầu lên mặt vỉ, Triệu Vu Kính đi bưng thức ăn lại, còn học sinh lớp xã hội kia thì gắp thịt đặt lên vỉ nướng, Tiếu Lang phụ trách trở mặt thịt, bốn người phối hợp có thể gọi là perfect~
Triệu Vu Kính hỏi “Mấy bữa thấy bọn họ gọi ông là ghế dựa, ghế dựa, ông rốt cuộc tên gì vậy?”
Học sinh nọ “Kim Ất Tử.”
Mọi người “…” Kim ghế dựa? Tên này nghe là lạ…
Kim Ất Tử giải thích “Kim của vàng, ất của giáp ất bính đính, tên là ‘ tử ‘ trong tôn tử thêm thảo ở đầu.”
Triệu Vu Kính “Tên cậu nghe thiệt kỳ quái nhen, có phải cậu có một người anh tên là ‘ Kim Giáp Tử ‘ hay không a?”
Kim Ất Tử ” Là chị nha.”
Mọi người “…”
Kim Ất Tử “Tui biết tên tui nghe rất kỳ quái, nhưng là cũng đành chịu thôi, tên là thầy bói tính ra, có lạ mấy cũng phải dùng a, kêu riết cũng thấy quen rồi… À phải rồi, mọi người cũng có thể gọi tui là ‘ ghế dựa ‘ cũng được, ‘ ghế dựa ‘ là biệt danh của tui.” [30]
Mọi người “…Ồ.”
Kim Ất Tử là một nam sinh yêu náo nhiệt ồn ào còn hơn cả Tiếu Lang, nhưng cậu chàng này bất đồng với Tiếu Lang ở chỗ, Tiếu Lang chỉ ở trước mặt người quen mới có thể la hét ồn ào, còn Kim Ất Tử thì điên đều, gặp ai cũng có thể trong ba giây đồng hồ nói toẹt ra hết anh chị em cậu chú cô dì trong nhà mình những ai với ai!
Kim Ất Tử “Ba tui mở siêu thị đó nhen, còn mẹ tui là tổ trưởng tổ dân phố, hai người họ đều là mê tín siêu cấp vô địch luôn, chị tui lớn hơn tui bốn tuổi, hiện tại đang học y tá ở trường hộ giáo, về sau có thể sẽ làm hộ lý đó nha! Bất quá nhà tui ai ai cũng đều hung tàn hết! Tui đoán chắc sau này bà chị của tui kiểu gì cũng biến thành ác ma khoác áo y tá cho xem! Tui từ nhỏ đã bị bả tra tấn đến lớn lên, đáng thương lắm luôn a… Vương Mân, tui cực kỳ hâm mộ ông nha, tui cũng muốn có một đứa em trai giống như Tiếu Lang vậy a!”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang nghĩ nghĩ, đột nhiên phá lên cười ha ha “Làm em trai ông vậy phải đổi tên thành Kim Bính Tử rồi a? Phía sau sẽ là Kim Đinh Tử… Ha ha ha ha!!”
Mọi người “…”
Kim Ất Tử “Mà tên của hai người cũng đâu phải giống nhau đâu? Là anh em ruột sao? A không đúng, hai người khác họ nhau mà, là anh em bà con xa sao? Tiếu Lang nha, ông đối với anh mình siêu cấp siêu cấp tốt luôn, tui cũng muốn có một dứa em đấm bóp chân cho mình ghê…”
Tiếu Lang “Tụi này là anh em kết nghĩa với nhau!”
Kim Ất Tử trợn tròn hai mắt, miệng ngậm một miếng thịt ba chỉ đã nướng chín, hai mắt chớp chớp, sau đó cậu chàng nuốt một hơi hết cả miếng thịt, hít sâu một cái, lớn tiếng kêu lên “Hai người cảm tình tốt như vậy nha, a a a a! Này không khoa học chút nào!”
Nhà ngươi là học sinh lớp xã hội nha, cái gì mà đòi khoa học hay không khoa học…
Triệu Vu Kính xen mồm nói “Lời này nói không đúng nha, anh em ruột còn có thể tàn sát lẫn nhau đó chứ, cái gì mà Lý Tứ Dân thời Thanh triều, vì ngai vàng giết chết anh mình là Lý Siêu Kiện (?), lại giết luôn em mình là Lý cái gì Cát…”
Kim Ất Tử kêu lên “Là Lý Thế Dân chứ không phải Lý Tứ Dân, còn nữa, là Đường triều chứ không phải Thanh triều! Anh ổng là Lý Kiến Thành chứ không phải Lý Siêu Kiện! Em ổng tên là Lý Nguyên Cát chứ không phải Lý cái gì Cát.. Cái đồ lớp tự nhiên dốt đặc!”
Triệu Vu Kính “…”
Lý Siêu Kiện ngồi cách Triệu Vu Kính một bàn gần đó “…”
Tiếu Lang cười đến mức suýt chút nữa phun ra một miệng thịt nướng, chỉ vào Triệu Vu Kính nói “Dốt đặc!”
Triệu Vu Kính nhìn Tiếu Lang cười đến loan loan ánh mắt, không còn giống lúc nãy thi thoảng liếc mắt trừng mình nữa… tâm tình không biết tại sao đột nhiên thoải mái hẳn lên, cậu chàng ngây ngô cười hắc hắc, thật cẩn thận nướng vài miếng thịt, dùng rau diếp gói lại xong rồi gắp qua cho Tiếu Lang “Ăn đi.”
Tiếu Lang “…”
Nhìn thấy Tiếu Lang một hơi chóp chép nhai hết, nuốt xuống rồi còn dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm môi trên.
Cả gương mặt Triệu Vu Kính nháy mắt lóe lên (?) sáng lấp lánh, hai mắt sáng rực, tiếp tục nướng thịt cho Tiếu Lang ăn.
“Ăn nữa.’
“…”
Tiếu Lang cau mày, ăn một miếng cuối cùng, miệng ngậm thịt vừa nhai oàm oàm vừa kêu lên “Ăn no rồi, ăn no rồi, đừng nướng nữa, no bể bụng giờ!”
Triệu Vu Kính mắc điếc tai ngơ, tiếp tục nướng “Phải ăn nhiều một chút, bộ dạng gầy còm như vậy, một chút khí lực cũng không có, gió thổi qua liền bay đi mất…”
Tiếu Lang nghẹn họng nhìn cái chén của mình càng lúc chất càng nhiều thịt nướng, liếc sang Vương Mân.
Vương Mân một bộ tao nhã nhẹ nhàng uống trà lúa mạch, làm bộ như không phát hiện.
Kim Ất Tử nhìn thấy, vui vẻ ồn ào “Nha, quá trời thịt luôn! Tui ăn với!”
Triệu Vu Kính “…”
Thiếu niên đang trong giai đoạn trổ mã, thịt ăn là không có giới hạn. Một trận buffet thịt xiên nướng hơn hai tiếng mấy, tiêu thụ gần hết hàng tồn kho của cả cái tiệm xiên nướng…
Mấy vị phục vụ nhìn thấy cả đám ăn, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ ngóng trông cái đám ăn hàng này mau mau rời đi… Nếu như có thể, về sau mà gặp đàn “ông nội” này, liền treo cái bảng “Tạm dừng buôn bán” bên ngoài cửa tiệm!
Sáu giờ tối hôm đó, Tiếu Lang xoa xoa cái bụng tròn vo trở về nhà.
Bảy giờ rưỡi tối, Tiếu Lang đau bụng, Tiếu mẹ nó có thể là do thịt nướng không được chín, ăn thịt tươi sẽ bị đau bụng, có thể sẽ tiêu chảy nữa.
Sau đó, Tiếu Lang quả thực bị tiêu chảy, Tiếu mẹ lấy cho cậu một viên Chỉ Tả Linh uống vào, thịt ăn cả buổi chiều coi như mất trắng…
Tối hôm đó, Triệu Vu Kính gặp ác mộng, mơ thấy mình đang ức hiếp Tiếu Lang thì Vương Mân xông ra đè mình xuống đánh một trận tưng bừng.
Rạng sáng giật mình tỉnh lại, Triệu Vu Kính chỉ cảm giác bả vai có hơi đau nhức… chạy vào nhà tắm soi gương nhìn thì, phát hiện cái chỗ mà hồi chiều Vương Mân nắm lấy, lúc này phiếm một mảng xanh đen.
“…”
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.