Chương 90
Hi Hòa Thanh Linh
01/12/2015
Khẽ hôn bảo bối của ta
☆ ☆ ☆
Tiếu Mông nằm ở trên giường, thân thể đã đến mức cực hạn mệt mỏi, nhưng trí óc lại bị đủ các loại ý tưởng tràn đầy chiếm lấy, kích động đến mức không cách nào tĩnh tâm ngủ được.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về hành vi hoang đường của mình, nghĩ đến tư tưởng ngây thơ của mình đem so sánh với Vương Mân đúng là không bằng được một phần… Tuy tuổi tác chỉ hơn kém nhau ba năm, nhưng nhân cách cùng mị lực của Vương Mân đã ảnh hưởng đến Tiếu Mông thực sâu.
Chỉ có điều, người kia cư nhiên lại là đồng tính luyến ái… Anh ấy thích anh hay mình, mà anh hai mình cũng thích anh ấy…
Bên tai vẳng đến tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Vương Mân, loại cảm giác này quả thực rất…. kỳ diệu, giống như cái loại quan hệ giữa em vợ cùng anh rể, chú nhỏ cùng với chị dâu, đầy ắp ái muội, làm cho Tiếu Mông cảm thấy tế bào toàn thân đều khẩn trương mà kéo căng cả lên.
Anh hai mình với Vương Mân quen nhau… cũng giống như nam sinh quen bạn gái sao? Bọn họ có nắm tay nhau không?
Tiếu Mông nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như giữa nam sinh với nhau nắm tay hay kéo tay gì đó cũng… rất bình thường a.
Sẽ ôm nhau sao? Hình như cái này cũng có thể chấp nhận, bạn bè xa cách lâu ngày không gặp nhau đa phần đều sẽ ôm nhau một cái khi gặp lại, thân hơn còn có thể choàng vai cặp cổ nữa.
Vậy còn hôn nhau?… Trong đầu Tiếu Mông nháy mắt nhảy ra cảnh tượng anh hai mình với Vương MAna ôm lấy nhau, hai đôi môi triền miên hôn nhau… Tiếp theo đó, thân hình nhỏ bé của anh hai mình bị thân hình rắn chắc của Vương Mân áp lên tường, Vương Mân hôn càng lúc càng thêm kịch liệt, tay cũng vói vào kéo áo của anh hai lên, anh hai bắt đầu tránh né, Vương Mân lập tức áp chế không cho anh hai cử động, cường hôn anh hai…
A a a a a!!! Nha nha nha! Rất biến thái! Tuyệt đối không phải là như vậy!! Tiếu Mông cảm thấy cái cảnh kia có chút ghê tởm, nhưng mà nếu như đảo ngược lại là anh hai mình cường hôn Vương Mân thì… càng cảm thấy khó tin hơn nữa!!
Được rồi, Tiếu Mông hơi nhúc nhích thân thể cứng đờ của mình, nằm tránh xa chỗ Vương Mân một chút.
Người này là đồng tính luyến ái a… nếu như anh ta có thể thích anh mình, nói không chừng cũng có thể thích chính mình, lỡ đâu, nửa đêm nửa hôm anh ta nhào tới…
Nha nha nha nha!!!
☆ ☆ ☆
Tối hôm ấy, Tiếu Mông từ trên giường lăn té xuống đất hai lần, sáng sớm khi tỉnh dậy liền phát hiện phía bên giường Vương Mân nằm ngủ đã muốn trống không, chỉ còn lại một chồng mền gối được gấp lại gọn gàng, người nọ dậy lúc nào cũng không rõ.
Tiếu Mông hai mắt sưng húp, mi mắt có chút thâm đen, vẻ mặt vừa buồn bực lại vừa u oán.
Tiếu mẹ chỉ ngủ được có ba tiếng, bà quét dọn phòng khách đến hơn nửa đêm, tới lúc năm giờ sáng lại phải thức dậy sang phòng giúp Tiếu Lang lau lưng, bôi thuốc, sau đó lại trở ra bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Vương Mân chính là giật mình tỉnh dậy giữa một trận hương khí bữa sáng này. Liếc mắt nhìn sang, thấy Tiếu Mông co ro lại ngủ ở sát mép giường một cách tội nghiệp, chừa ra hơn phân nửa cái giường để cho mình nằm.
Vương Mân trong lòng tràn đầy bất an, ngồi dậy gấp mền xếp gối, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa ra ngoài.
“Dì, thức sớm như vậy?” Vương Mân bước đến trước cửa phòng bếp, chào hỏi Tiếu mẹ.
“A, dậy rồi? Sao không nằm ngủ thêm một lát nữa đi?”
“Không cần ạ, bình thường giờ này là con rời giường rồi.”
“Mau đi rửa mặt đi, rồi ra dùng cháo hầm xương.” Tiếu mẹ nói, dùng tay nhẹ nhàng nhấc nắp nồi cháo lên, dùng giá múc nhẹ nhàng khuấy vài cái, nháy mắt mùi xương hầm tỏa ra bốn phía.
“Dạ.” Im lặng nhìn nửa mặt nghiêng của Tiếu mẹ trong chốc lát, mới xoay người đi rửa mặt. Trong nội tâm Vương Mân lúc này đầy ắp cảm giác ấm áp, chẳng phải sao, cuộc sống mà trước giờ mình vẫn luôn hướng đến chẳng phải vẫn là như thế này sao… Loại cuộc sống bình thàn, mà tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Rửa mặt xong, lại đi ra phòng ăn, trên bàn lúc này đã có một bát cháo múc đầy được đặt sẵn, hai quả trứng luộc chiên dầu, một đĩa nước tương.
“Mặn nhạt đã vừa miệng chưa?” Tiếu mẹ ở trong phòng bếp hỏi.
Vương Mân thổi một chút, nhẹ húp một hơi, nói “Được rồi.”
“Từ từ dùng, ăn nhiều một chút, bác nấu cả nồi này.” Tiếu mẹ nói xong liền đi ra.
“Tiếu Lang thức dậy chưa ạ?” Vương Mân hỏi “Lát nữa để con đút bạn ấy ăn.”
Lúm đồng tiền bên khóe môi Tiếu mẹ càng thêm sâu sắc “Hai đứa tình cảm thật tốt, buổi sáng bác mới bôi thuốc cho nó xong, nó thấy bác liền hỏi cháu đã dậy chưa, quả thật là dính cháu như cái gì ấy.”
Vương Mân cười nhẹ “Con xem cậu ấy như em trai ruột của mình, còn cậu ấy xem con như anh trai.”
Ánh mắt của Tiếu mẹ nhìn Vương Mân vừa yêu thích lại vừa cảm động, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, một lúc lâu mới nói “Vương Mân a, dù cho tốt nghiệp cao trung rồi, con với Lang Lang mỗi đứa vào một trường đại học khác nhau, cũng đừng cắt đứt liên hệ, đến đây thường một chút, dì nấu cơm cho hai đứa ăn…”
“Dạ, nhất định.” Vương Mân hứa hẹn.
Bưng cháo đi vào phòng Tiếu Lang, liền thấy Tiếu Lang một bộ thê thảm đầy tội nghiệp nằm úp trên giường nhìn Vương Mân, lưng để trần, bên trên bôi một tầng thuốc thoa đen tuyền, Vương Mân hỏi “Đã khá hơn chưa? Còn đau không?”
Tiếu Lang bĩu bĩu môi nói “Ngứa, cay, nóng.”
Vương Mân “…”
Thuốc thoa trên lưng giống như một tấm thép lá bị nung nóng, thiêu đốt khiến Tiếu Lang đầu chảy đầy mồ hôi, cậu có chút hữu khí vô lực nói “Dược hiệu của thuốc này chừng một hai tiếng gì đó, đợt lát nữa chắc sẽ đỡ hơn.”
“Uống thuốc giảm nhiệt chưa?”
“Sáng sớm mẹ đã bắt em uống rồi.”
“Thức dậy hồi mấy giờ?”
“Có ngủ đâu mà thức chứ…” Tiếu Lang tựa như một chú cún con, dùng đầu của mình đẩy đẩy bàn tay Vương Mân đang vỗ đầu mình.
Vương Mân vỗ vỗ lên gáy Tiếu Lang, nói “Anh gọi lên trường xin phép nghỉ ở nhà với em chịu không?”
Tiếu Lang ngước mắt, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn, giống như muốn xác thực, chỉ nghe Vương Mân ôn nhu nói “Anh nói thật.”
Tiếu Lang nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu nói “Thôi đi, dù sao cũng sắp nghỉ rồi.” Không thể xử sự theo cảm tính được, mình và Vương Mân quan hệ có mức quá tốt đi, ở trường học mọi người ai nấy đều quen nhìn bọn họ ngày ngày đều quấn quít lấy nhau, nhưng ở nhà không giống vậy. Hai người quấn quít một hồi không biết kềm chế, rất nhiều thời điểm đều là không thèm quan tâm đến chuyện xung quanh có người hay là không, nếu ở nhà mà vẫn như vậy không e dè kiêng kị, khẳng định sẽ có chuyện xảy ra. Vẫn là nhịn một chút, tránh một chút đi.
Lúc này, Tiếu Lang vẫn còn chưa biết em trai mình đã muốn rõ mười mươi quan hệ giữa mình và Vương Mân. Tối hôm qua, Vương Mân cũng dặn dò với Tiếu Mông, đừng tỏ vẻ như mình đã biết, nếu không e là Tiếu Lang sẽ cảm thấy áp lực.
Ở lại nhà Tiếu Lang dùng cơm trưa xong, Vương Mân cùng Tiếu mẹ trở về Hoa Hải, Tiếu mẹ thì đi lo liệu thủ tục xin tạm nghỉ cho Tiếu Lang, thời gian xin nghỉ cũng trực tiếp kéo dài đến kỳ nghỉ hè bắt đầu, thi cuối học kỳ cũng không thể tham gia.
Thương lượng đâu vào đấy với Tiếu mẹ xong, Vương Mân dùng lý do Tiếu Lang gặp phải tai nạn xe cô nên phải tạm nghỉ học nói với những người khác trong lớp. Việc này từng chấn động một thời gian trong cả lớp, dù sao Tiếu Lang cũng coi như một thành viên tích cực của lớp C1, hơn nữa, mấy đứa học sinh nghỉ lại ở ký túc xá rất hiếm khi gặp phải chuyện gì mới mẻ, việc bé cỏn con như hạt đậu đều có thể dùng làm đề tài nhai đi nhai lại suốt cả buổi sáng, đừng nói chi là chuyện gặp tai nạn xe cộ đến phải nghỉ học lớn như vậy.
☆ ☆ ☆
Nửa tháng sau đó, trước hôm bắt đầu nghỉ một ngày, giáo viên chủ nhiệm đứng ở bục giảng dặn dò các môn các hạng mục, cũng thông báo về việc học phụ đạo của các học sinh, học sinh năm ba Hoa Hải khai giảng trước một tháng, ngày 1 tháng 8 chính thức đi học.
Một đám học sinh ai nấy đều than rần trời, ngoại trừ số lượng lớn bài tập về nhà được phân phát ra, khóa học phụ đạo hè dành cho học sinh năm hai cơ hồ có thể xem như là chuyện tình thống khổ nhất trong mắt học sinh trung học cả nước. Kỳ thực, việc học phụ đạo này đã sớm thành lệ thường, chẳng qua lúc trước chỉ nhìn người khác phải chịu khổ, chuyện xa lắc xa lơ chẳng liên quan tới mình tận, còn bây giờ đến phiên chính mình thì, cảm thấy thống khổ không tả được.
Vẫn còn chưa đến tháng bảy mà bên ngoài phòng học, ve đã bắt đầu kêu râm ran…
Thanh âm “vee… veee——” kêu đến mức khiến cho người ta cảm thấy bực bội khó chịu. Nhưng dù là như vậy, “hoàng hôn trước đêm đen” chung quy vẫn đỡ hơn “đêm đen trước sáng sớm” rất nhiều, dù gì hoàng hôn vẫn còn là có ánh sáng đó thôi.
Cả dám học sinh quyết định tiêu xài mấy ngày ăn chơi xả láng, trước khi năm ba ập tới, thoải mái mà điên cuồng một lần cuối cùng.
Học sinh trung học tụ họp ăn chơi phần lớn là từ KFC chiến đấu một chầu rồi chuyển sang KTV, hoặc là đồng thời tiến hành… Ngoại trừ những người gia đình ở quá xa ra thì, đại bộ phận học sinh trong lớp đều tham dự.
Mấy hôm trước khi nghỉ, gần hai mươi học sinh của lớp C1 bao gồm những gương mặt quen thuộc như Cố Thuần, Nhạc Bách Kiêu, Vương Mân, Triệu Vu Kính, Phương Húc, Nhan Ny, Dung Hiểu Tuyết… hướng về trung tâm thành phố tấn công, liền ngay cả bình thường hiếm khi tham dự vào hoạt động tập thể lớp như Trần Dư Lâm cũng bị kéo vào.
Đoàn người trong phòng KTV một đám ngồi gặm đùi gà, một đám ngồi hát bài “Nunchaku” của Châu Kiệt Luân, hò hét ầm ĩ không có chút nào để ý hình tượng, Vương Mân gửi tin nhắn cho Tiếu Lang, nói bọn họ đang ở KTV karaoke.
Tiếu Lang dạo gần đây vẫn dùng di động của mẹ mình để liên hệ với Vương Mân, thấy tin nhắn liền lập tức trả lời “Em muốn hát Hi Bá Bá!!!”
“Vương Mân “…Đang hát kìa.”
Từ cái lần họp lớp tình cờ nghe Nhan Ny mở bài Xi Shua Shua xong, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều xem bài này như bài hát của lớp, tổng vệ sinh mở, nghỉ cũng mở, đi KTV vừa vào bài đầu tiên chỉnh cũng là nó, âm nhạc vừa vang lên, cả lớp hùa nhau gào thét—— “Hi bá bá, hi bá bá ố ô!! Hi bá bá…”
Tuổi trẻ muôn năm, điên cuồng vạn tuế!
Hát xong bài hát của lớp, cả đám luân phiên thi nhau bật mấy ca khúc đang lưu hành, Châu Kiệt Luân, rồi Hứa Ngụy, SHE, Trương Thiều Hàm, Phan Vĩ Bách… Nam sinh nào hát không hay lập tức sẽ bị một trận chê bai công kích, sau đó bị cướp mic không cho hát nữa, còn nữ sinh nếu hát không hay vẫn có thể tiếp tục như cũ chiếm lấy mic hát tiếp… Bất quá, càng hát về sau liền cũng chỉ còn lại ba bốn người thay phiên nhau, đại bộ phận lựa chọn làm khán giả cùng với “bình lựng” viên.
Vương Mân cầm một ly Cola ngồi ở một góc, mỉm cười nhìn cả đám bạn học cãi cọ ồn ào, không có Tiếu Lang, cậu cảm thấy có chút cô đơn.
Tiếu Lang thích nhất là những lúc ồn ào náo nhiệt như vầy, mỗi khi có hoạt động tập thể diễn ra, chắc chắn Tiểu Tiểu sẽ là một trong những người làm ầm ĩ nhất… Vương Mân thì hoàn toàn trái ngược, cảm giác tồn tại của Vương Mân lúc nào cũng rất thấp, những lúc có mặt Tiếu Lang, tầm mắt của Vương Mân cũng chỉ đặt trên người mỗi Tiếu Lang.
Vương Mân vốn tính là ngồi như vậy đợi đến khi chấm dứt rồi về, lại không ngờ có một nữ sinh đến gần mình.
“Cậu không hát sao?” Trần Dư Lâm ngồi cạnh nhỏ giọng nói… Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, thanh âm có thể nghe được tất nhiên không phải là kiểu “nhỏ giọng” bình thường, Vương Mân kinh ngạc, cô nàng này hóa ra cũng có thể lớn tiếng nói chuyện a.
“Ừ, nghe mọi người hát cảm giác cũng không tệ lắm!” Vương Mân lớn tiếng đáp trả, thanh âm bị một trận âm nhạc vang dội lấn át, hơi hơi khó nghe.
Trần Dư Lâm nói “Tiếu Lang đã đỡ hơn chưa?”
Vương Mân nhìn cô nàng một cái, nói “Cũng khá rồi.”
Trần Dư Lâm “Không thể tham dự sao?”
Vương Mân lắc đầu, chỉ mỉm cười nhìn Trần Dư Lâm.
Trần Dư Lâm cúi đầu, hơi mấp máy môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Mân “Có thể nói cho tớ biết số điện thoại của cậu ấy không?”
Nụ cười của Vương Mân nhất thời cương ở khóe miệng, qua vài giây, mới kịp phản ứng cầm di động của mình đưa qua, nói “Muốn gọi điện cho cậu ấy sao? Dùng di động của tớ gọi đi!”
Trần Dư Lâm cảm kích gật đầu, cầm di động ra khỏi phòng.
Vương Mân có chút đứng ngồi không yên, lúc nãy nụ cười có chút ngượng ngùng của Trần Dư Lâm khiến cậu phi thường để ý, không lẽ cô nàng kia thích Tiếu Lang?
Đối với người mình quan tâm, Vương Mân rất mẫn cảm… May mắn là Trần Dư Lâm đi không bao lâu liền trở lại, Vương Mân lập tức cầm di động không buông tay.
Hành động đi ra rồi lại đi vào của Trần Dư Lâm khiến cho những người khác chú ý đến, mà đồng thời vị trí ngồi của Vương Mân cũng bị người khác nhìn thấy, Triệu Vu Kính lập tức hét lên bắt Vương Mân hát một bài. Vương Mân từ chối không được, liền tùy tiện chọn một bài của Hứa Ngụy hát, thanh tuyến của cậu rất được, mặc dù không tùy tiện được như Hứa Ngụy, nhưng hát lên nghe cũng rất có ý vị.
Một khúc kết thúc, một nam sinh chợt kêu lên “Nhìn không ra nha Mân ca! Hát nghe rất hay nha!”
Không ít nữ sinh cũng bắt đầu kêu la, bắt Vương Mân lại hát thêm một bài, Vương Mân cười muốn mở miệng cự tuyệt, chưa kịp nói đã thấy một nữ sinh cùng lớp khác hướng về phía mình hô to.
“Cậu hát nghe hay như vậy, Tiếu Lang cũng chưa nghe được a!” Người này là một trong hai cô nàng cùng đội đi chơi xuân với Vương Mân Tiếu Lang năm trước.
Vương Mân chớp mắt mấy cái, nói “Lần sau có dịp hát cho một mình cậu ấy nghe.”
Nữ sinh che miệng cười rộ lên, ánh mắt hơi cong cong, nhãn thần có chút kỳ quái.
Vương Mân theo bản năng hỏi “Có vấn đề gì sao?”
Cô nàng kia nói “Hiện tại cậu hát luôn đi, gọi điện thoại cho Tiếu Lang, để cho cậu ấy nghe qua điện thoại cũng được mà!”
Một nữ sinh khácn gồi cạnh cũng lên tiếng phụ họa “Phải đó, giờ Tiếu Lang ở nhà một mình, chắc chắn là rất buồn chán, nếu được nghe cậu hát, tâm tình của cậu ấy sẽ khá hơn!”
Vương Mân nhướng mày “Vậy mọi người cùng nhau hát, cậu ấy nghe xong chẳng phải tâm tình sẽ càng tốt hơn?”
Hai nữ sinh vội vàng xua tay “Cái đó không giống! Cậu với cậu ấy cảm tình tốt nhất còn gì!!” Hai người kia nói xong, lập tức xoay qua bảo mọi người im lặng một chút, để Vương Mân hát cho Tiếu Lang nghe.
Vương Mân không lay chuyển được, bất đắc dĩ đành phải cười đáp ứng, dù sao bản thân mình cũng không phải không muốn hát cho Tiếu Lang nghe.
Bất quá, hát cái gì bây giờ? Hát tình ca thì thực sự có chút ngượng ngùng…
Lấy di động bấm số của Tiếu Lang, xung quanh buộc Vương Mân phải mở loa di động để nghe, toàn bộ những người đang có mặt trong phòng đều tự giác an tĩnh lại nghe hai tên kia gọi điện thoại, Vương Mân nói “Mọi người bắt anh hát cho em nghe, em muốn nghe hát bài nào?”
Tiếu Lang “…”
Mọi người phá lên cười ha ha, có một nam sinh nói “Không biết dám tưởng là bên kia điện thoại là bạn gái tên này lắm a!”
Vương Mân liếc mắt qua nhìn tên kia một cái, biểu tình trên mặt tự nhiên, vô cùng bình tĩnh.
Nữ sinh giúp Vương Mân chỉnh nhạc thúc giục hô lên “Nhanh lên, tuyển bài đi!”
Tiếu Lang 囧 cả người, phát giác mặt cũng nóng lên, nói qua điện thoại “Cái gì cũng được, hát bài của lớp mình đi!”
Mọi người nghe vậy đều rú lên cười, không thể tưởng tượng cảnh một Vương Mân nghiêm trang đi hát bài hát nhí nhảnh hồn nhiên như vậy, Vương Mân sợ bọn họ thực sự bắt mình hát bài Hi Bá Bá kia, liền nhanh chóng đứng dậy tự mình lựa bài.
“Bằng hữu của Châu Hoa Kiện đi.” Vương Mân nói với nữ sinh đang đứng trước máy mix nhạc đổi nhạc giúp mình.
Màn hình tivi sáng lên một cái, khúc nhạc dạo đầu bài vang lên khắp cả phòng, hoàn toàn không phải là bài《 Bằng hữu 》. Vương Mân sửng sốt, nữ sinh kia lập tức nói “Ấn nhầm số rồi! Không cẩn thận chọn nhầm bài 《 Hôn em bảo bối của anh 》…!”
Vương Mân “…”
Mọi người “Ha ha ha, sai rồi tới luôn đi!!”
Vương Mân cầm mic ngồi xuống ghế, cũng may là bài này không khó hát lắm, cậu ho nhẹ một tiếng điều chỉnh giọng, chờ phụ đề chạy ra, đếm ngược ba giây——
“…Khẽ hôn bảo bối của ta, ta muốn vượt qua núi cao, tìm kiếm vầng thái dương đã mất tích kia, tìm kiếm ánh trăng đã mất tích kia, khẽ hôn bảo bối của ta…
“…Ta muốn bay đến bầu trời đêm vô tận, hái vì sao kia xuống cho con làm quà chơi, ta muốn tự tay chạm đến ánh trăng kia, rồi viết lên trên nó tên của con..
“…La la, ho ho la la, ho la la… Rồi sau đó ta sẽ bình an quay trở về, trở lại nói cho con biết hết thảy những thứ kia, khẽ hôn bảo bối của ta…”
Vốn là bài hát mà người cha hát dành tặng cho con trai, lại bị Vương Mân hát nghe giông giống như tình ca, nhất là cái câu “khẽ hôn bảo bối của ta”, mỗi lần nghe thấy, hai vị nữ sinh bày ra trò này đều cảm giác mặt đỏ tip đập, mơ màng liên tục…
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Vương Mân thở phào một cái, mọi người trêu chọc xong cũng thấy mỹ mãn, liền cùng nhau thông qua điện thoại chúc Tiếu Lang sớm ngày khang phục.
Cúp điện thoại, Vương Mân lại gửi cho Tiếu Lang tin nhắn “Bảo bối, lần đầu tiên hát cho em nghe, cảm thấy vừa lòng sao?”
Tiếu Lang “Um, lại hun cái nè~”
Vương Mân “Muah~”… nội dung mấy tin nhắn này mà bị hai nữ sinh kia biết được, mấy nhỏ thể nào cũng phát rồ lên cho mà xem!
Trước khi kết thúc, Nhan Ny đặc biệt lựa ba bài, 《 Giấc mộng lúc ban đầu 》của Phạm Vĩ Kỳ, 《 Tương lai của tôi không phải là mộng 》của Trương Vũ Sinh, 《 Sinh mệnh bừng nở 》của Uông Phong, xem như là lời cổ vũ tự toàn thể học sinh đối với năm học sau của chính mình.
Vương Mân dùng mp3 ghi lại tất cả những khúc hợp xướng của mọi người, vốn định là mang về cho Tiếu Lang nghe thôi, nhưng mà lại không ngờ một năm sau ở buổi họp lớp vô tình làm lộ ra ngoài, kết quả lại trở thành ca khúc kinh điển được phát mỗi lần họp lớp của C1, bất quá đây là về sau.
Trở về nhà, Vương Mân liền nhờ cha mình hỗ trợ xử lý chuyện của Tiếu Mông, đến lúc này xem như chuyện của “cậu em vợ” được giải quyết một cách viên mãn.
☆ ☆ ☆
Đầu tháng bảy, Tiếu Lang có thể xuống giường đi lại, cũng có thể xoay người nằm ngủ như bình thường, cũng như khôi phục sinh hoạt cơ bản. Trở lại bệnh viện tại khám, bác sĩ cho biết xương cốt khép lại rất tốt, nhưng là trong một đoạn thời gian ngắn vẫn không thể thực hiện những hoạt động cần liên tục trong thời gian dài, ngồi cùng đứng cũng không thể vượt quá một trờ, nên tận lực bảo trì nằm im.
Tiếu Lang oản giận trong điện thoại “Em nằm úp đến mức ngực cũng đau luôn, cứ nằm úp vậy kiểu gì xương sườn đằng trước cũng bị gãy cho coi!”
Vương Mân an ủi “Cố gắng dưỡng thương cho tốt, đừng bướng bỉnh, đến tháng tám phải học phụ đạo rồi, hi vọng em có thể kịp quay lại trường.”
Tiếu Lang nói “Dạo này anh đang làm gì a? Em cái gì cũng không có học, cảm thấy hoảng hốt sao ấy!”
Vương Mân nói “Anh cũng không học được gì, phải giúp trong nhà làm vài chuyện, hơi bận chút.”
Tiếu Lang “Thảo nào dạo này không thấy anh đến chơi với em!”
Vương Mân cười nói “Ngoan ha, anh rất nhớ em.”
☆ ☆ ☆
Tiếu Mông nằm ở trên giường, thân thể đã đến mức cực hạn mệt mỏi, nhưng trí óc lại bị đủ các loại ý tưởng tràn đầy chiếm lấy, kích động đến mức không cách nào tĩnh tâm ngủ được.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về hành vi hoang đường của mình, nghĩ đến tư tưởng ngây thơ của mình đem so sánh với Vương Mân đúng là không bằng được một phần… Tuy tuổi tác chỉ hơn kém nhau ba năm, nhưng nhân cách cùng mị lực của Vương Mân đã ảnh hưởng đến Tiếu Mông thực sâu.
Chỉ có điều, người kia cư nhiên lại là đồng tính luyến ái… Anh ấy thích anh hay mình, mà anh hai mình cũng thích anh ấy…
Bên tai vẳng đến tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Vương Mân, loại cảm giác này quả thực rất…. kỳ diệu, giống như cái loại quan hệ giữa em vợ cùng anh rể, chú nhỏ cùng với chị dâu, đầy ắp ái muội, làm cho Tiếu Mông cảm thấy tế bào toàn thân đều khẩn trương mà kéo căng cả lên.
Anh hai mình với Vương Mân quen nhau… cũng giống như nam sinh quen bạn gái sao? Bọn họ có nắm tay nhau không?
Tiếu Mông nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như giữa nam sinh với nhau nắm tay hay kéo tay gì đó cũng… rất bình thường a.
Sẽ ôm nhau sao? Hình như cái này cũng có thể chấp nhận, bạn bè xa cách lâu ngày không gặp nhau đa phần đều sẽ ôm nhau một cái khi gặp lại, thân hơn còn có thể choàng vai cặp cổ nữa.
Vậy còn hôn nhau?… Trong đầu Tiếu Mông nháy mắt nhảy ra cảnh tượng anh hai mình với Vương MAna ôm lấy nhau, hai đôi môi triền miên hôn nhau… Tiếp theo đó, thân hình nhỏ bé của anh hai mình bị thân hình rắn chắc của Vương Mân áp lên tường, Vương Mân hôn càng lúc càng thêm kịch liệt, tay cũng vói vào kéo áo của anh hai lên, anh hai bắt đầu tránh né, Vương Mân lập tức áp chế không cho anh hai cử động, cường hôn anh hai…
A a a a a!!! Nha nha nha! Rất biến thái! Tuyệt đối không phải là như vậy!! Tiếu Mông cảm thấy cái cảnh kia có chút ghê tởm, nhưng mà nếu như đảo ngược lại là anh hai mình cường hôn Vương Mân thì… càng cảm thấy khó tin hơn nữa!!
Được rồi, Tiếu Mông hơi nhúc nhích thân thể cứng đờ của mình, nằm tránh xa chỗ Vương Mân một chút.
Người này là đồng tính luyến ái a… nếu như anh ta có thể thích anh mình, nói không chừng cũng có thể thích chính mình, lỡ đâu, nửa đêm nửa hôm anh ta nhào tới…
Nha nha nha nha!!!
☆ ☆ ☆
Tối hôm ấy, Tiếu Mông từ trên giường lăn té xuống đất hai lần, sáng sớm khi tỉnh dậy liền phát hiện phía bên giường Vương Mân nằm ngủ đã muốn trống không, chỉ còn lại một chồng mền gối được gấp lại gọn gàng, người nọ dậy lúc nào cũng không rõ.
Tiếu Mông hai mắt sưng húp, mi mắt có chút thâm đen, vẻ mặt vừa buồn bực lại vừa u oán.
Tiếu mẹ chỉ ngủ được có ba tiếng, bà quét dọn phòng khách đến hơn nửa đêm, tới lúc năm giờ sáng lại phải thức dậy sang phòng giúp Tiếu Lang lau lưng, bôi thuốc, sau đó lại trở ra bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Vương Mân chính là giật mình tỉnh dậy giữa một trận hương khí bữa sáng này. Liếc mắt nhìn sang, thấy Tiếu Mông co ro lại ngủ ở sát mép giường một cách tội nghiệp, chừa ra hơn phân nửa cái giường để cho mình nằm.
Vương Mân trong lòng tràn đầy bất an, ngồi dậy gấp mền xếp gối, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa ra ngoài.
“Dì, thức sớm như vậy?” Vương Mân bước đến trước cửa phòng bếp, chào hỏi Tiếu mẹ.
“A, dậy rồi? Sao không nằm ngủ thêm một lát nữa đi?”
“Không cần ạ, bình thường giờ này là con rời giường rồi.”
“Mau đi rửa mặt đi, rồi ra dùng cháo hầm xương.” Tiếu mẹ nói, dùng tay nhẹ nhàng nhấc nắp nồi cháo lên, dùng giá múc nhẹ nhàng khuấy vài cái, nháy mắt mùi xương hầm tỏa ra bốn phía.
“Dạ.” Im lặng nhìn nửa mặt nghiêng của Tiếu mẹ trong chốc lát, mới xoay người đi rửa mặt. Trong nội tâm Vương Mân lúc này đầy ắp cảm giác ấm áp, chẳng phải sao, cuộc sống mà trước giờ mình vẫn luôn hướng đến chẳng phải vẫn là như thế này sao… Loại cuộc sống bình thàn, mà tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Rửa mặt xong, lại đi ra phòng ăn, trên bàn lúc này đã có một bát cháo múc đầy được đặt sẵn, hai quả trứng luộc chiên dầu, một đĩa nước tương.
“Mặn nhạt đã vừa miệng chưa?” Tiếu mẹ ở trong phòng bếp hỏi.
Vương Mân thổi một chút, nhẹ húp một hơi, nói “Được rồi.”
“Từ từ dùng, ăn nhiều một chút, bác nấu cả nồi này.” Tiếu mẹ nói xong liền đi ra.
“Tiếu Lang thức dậy chưa ạ?” Vương Mân hỏi “Lát nữa để con đút bạn ấy ăn.”
Lúm đồng tiền bên khóe môi Tiếu mẹ càng thêm sâu sắc “Hai đứa tình cảm thật tốt, buổi sáng bác mới bôi thuốc cho nó xong, nó thấy bác liền hỏi cháu đã dậy chưa, quả thật là dính cháu như cái gì ấy.”
Vương Mân cười nhẹ “Con xem cậu ấy như em trai ruột của mình, còn cậu ấy xem con như anh trai.”
Ánh mắt của Tiếu mẹ nhìn Vương Mân vừa yêu thích lại vừa cảm động, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, một lúc lâu mới nói “Vương Mân a, dù cho tốt nghiệp cao trung rồi, con với Lang Lang mỗi đứa vào một trường đại học khác nhau, cũng đừng cắt đứt liên hệ, đến đây thường một chút, dì nấu cơm cho hai đứa ăn…”
“Dạ, nhất định.” Vương Mân hứa hẹn.
Bưng cháo đi vào phòng Tiếu Lang, liền thấy Tiếu Lang một bộ thê thảm đầy tội nghiệp nằm úp trên giường nhìn Vương Mân, lưng để trần, bên trên bôi một tầng thuốc thoa đen tuyền, Vương Mân hỏi “Đã khá hơn chưa? Còn đau không?”
Tiếu Lang bĩu bĩu môi nói “Ngứa, cay, nóng.”
Vương Mân “…”
Thuốc thoa trên lưng giống như một tấm thép lá bị nung nóng, thiêu đốt khiến Tiếu Lang đầu chảy đầy mồ hôi, cậu có chút hữu khí vô lực nói “Dược hiệu của thuốc này chừng một hai tiếng gì đó, đợt lát nữa chắc sẽ đỡ hơn.”
“Uống thuốc giảm nhiệt chưa?”
“Sáng sớm mẹ đã bắt em uống rồi.”
“Thức dậy hồi mấy giờ?”
“Có ngủ đâu mà thức chứ…” Tiếu Lang tựa như một chú cún con, dùng đầu của mình đẩy đẩy bàn tay Vương Mân đang vỗ đầu mình.
Vương Mân vỗ vỗ lên gáy Tiếu Lang, nói “Anh gọi lên trường xin phép nghỉ ở nhà với em chịu không?”
Tiếu Lang ngước mắt, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn, giống như muốn xác thực, chỉ nghe Vương Mân ôn nhu nói “Anh nói thật.”
Tiếu Lang nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu nói “Thôi đi, dù sao cũng sắp nghỉ rồi.” Không thể xử sự theo cảm tính được, mình và Vương Mân quan hệ có mức quá tốt đi, ở trường học mọi người ai nấy đều quen nhìn bọn họ ngày ngày đều quấn quít lấy nhau, nhưng ở nhà không giống vậy. Hai người quấn quít một hồi không biết kềm chế, rất nhiều thời điểm đều là không thèm quan tâm đến chuyện xung quanh có người hay là không, nếu ở nhà mà vẫn như vậy không e dè kiêng kị, khẳng định sẽ có chuyện xảy ra. Vẫn là nhịn một chút, tránh một chút đi.
Lúc này, Tiếu Lang vẫn còn chưa biết em trai mình đã muốn rõ mười mươi quan hệ giữa mình và Vương Mân. Tối hôm qua, Vương Mân cũng dặn dò với Tiếu Mông, đừng tỏ vẻ như mình đã biết, nếu không e là Tiếu Lang sẽ cảm thấy áp lực.
Ở lại nhà Tiếu Lang dùng cơm trưa xong, Vương Mân cùng Tiếu mẹ trở về Hoa Hải, Tiếu mẹ thì đi lo liệu thủ tục xin tạm nghỉ cho Tiếu Lang, thời gian xin nghỉ cũng trực tiếp kéo dài đến kỳ nghỉ hè bắt đầu, thi cuối học kỳ cũng không thể tham gia.
Thương lượng đâu vào đấy với Tiếu mẹ xong, Vương Mân dùng lý do Tiếu Lang gặp phải tai nạn xe cô nên phải tạm nghỉ học nói với những người khác trong lớp. Việc này từng chấn động một thời gian trong cả lớp, dù sao Tiếu Lang cũng coi như một thành viên tích cực của lớp C1, hơn nữa, mấy đứa học sinh nghỉ lại ở ký túc xá rất hiếm khi gặp phải chuyện gì mới mẻ, việc bé cỏn con như hạt đậu đều có thể dùng làm đề tài nhai đi nhai lại suốt cả buổi sáng, đừng nói chi là chuyện gặp tai nạn xe cộ đến phải nghỉ học lớn như vậy.
☆ ☆ ☆
Nửa tháng sau đó, trước hôm bắt đầu nghỉ một ngày, giáo viên chủ nhiệm đứng ở bục giảng dặn dò các môn các hạng mục, cũng thông báo về việc học phụ đạo của các học sinh, học sinh năm ba Hoa Hải khai giảng trước một tháng, ngày 1 tháng 8 chính thức đi học.
Một đám học sinh ai nấy đều than rần trời, ngoại trừ số lượng lớn bài tập về nhà được phân phát ra, khóa học phụ đạo hè dành cho học sinh năm hai cơ hồ có thể xem như là chuyện tình thống khổ nhất trong mắt học sinh trung học cả nước. Kỳ thực, việc học phụ đạo này đã sớm thành lệ thường, chẳng qua lúc trước chỉ nhìn người khác phải chịu khổ, chuyện xa lắc xa lơ chẳng liên quan tới mình tận, còn bây giờ đến phiên chính mình thì, cảm thấy thống khổ không tả được.
Vẫn còn chưa đến tháng bảy mà bên ngoài phòng học, ve đã bắt đầu kêu râm ran…
Thanh âm “vee… veee——” kêu đến mức khiến cho người ta cảm thấy bực bội khó chịu. Nhưng dù là như vậy, “hoàng hôn trước đêm đen” chung quy vẫn đỡ hơn “đêm đen trước sáng sớm” rất nhiều, dù gì hoàng hôn vẫn còn là có ánh sáng đó thôi.
Cả dám học sinh quyết định tiêu xài mấy ngày ăn chơi xả láng, trước khi năm ba ập tới, thoải mái mà điên cuồng một lần cuối cùng.
Học sinh trung học tụ họp ăn chơi phần lớn là từ KFC chiến đấu một chầu rồi chuyển sang KTV, hoặc là đồng thời tiến hành… Ngoại trừ những người gia đình ở quá xa ra thì, đại bộ phận học sinh trong lớp đều tham dự.
Mấy hôm trước khi nghỉ, gần hai mươi học sinh của lớp C1 bao gồm những gương mặt quen thuộc như Cố Thuần, Nhạc Bách Kiêu, Vương Mân, Triệu Vu Kính, Phương Húc, Nhan Ny, Dung Hiểu Tuyết… hướng về trung tâm thành phố tấn công, liền ngay cả bình thường hiếm khi tham dự vào hoạt động tập thể lớp như Trần Dư Lâm cũng bị kéo vào.
Đoàn người trong phòng KTV một đám ngồi gặm đùi gà, một đám ngồi hát bài “Nunchaku” của Châu Kiệt Luân, hò hét ầm ĩ không có chút nào để ý hình tượng, Vương Mân gửi tin nhắn cho Tiếu Lang, nói bọn họ đang ở KTV karaoke.
Tiếu Lang dạo gần đây vẫn dùng di động của mẹ mình để liên hệ với Vương Mân, thấy tin nhắn liền lập tức trả lời “Em muốn hát Hi Bá Bá!!!”
“Vương Mân “…Đang hát kìa.”
Từ cái lần họp lớp tình cờ nghe Nhan Ny mở bài Xi Shua Shua xong, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều xem bài này như bài hát của lớp, tổng vệ sinh mở, nghỉ cũng mở, đi KTV vừa vào bài đầu tiên chỉnh cũng là nó, âm nhạc vừa vang lên, cả lớp hùa nhau gào thét—— “Hi bá bá, hi bá bá ố ô!! Hi bá bá…”
Tuổi trẻ muôn năm, điên cuồng vạn tuế!
Hát xong bài hát của lớp, cả đám luân phiên thi nhau bật mấy ca khúc đang lưu hành, Châu Kiệt Luân, rồi Hứa Ngụy, SHE, Trương Thiều Hàm, Phan Vĩ Bách… Nam sinh nào hát không hay lập tức sẽ bị một trận chê bai công kích, sau đó bị cướp mic không cho hát nữa, còn nữ sinh nếu hát không hay vẫn có thể tiếp tục như cũ chiếm lấy mic hát tiếp… Bất quá, càng hát về sau liền cũng chỉ còn lại ba bốn người thay phiên nhau, đại bộ phận lựa chọn làm khán giả cùng với “bình lựng” viên.
Vương Mân cầm một ly Cola ngồi ở một góc, mỉm cười nhìn cả đám bạn học cãi cọ ồn ào, không có Tiếu Lang, cậu cảm thấy có chút cô đơn.
Tiếu Lang thích nhất là những lúc ồn ào náo nhiệt như vầy, mỗi khi có hoạt động tập thể diễn ra, chắc chắn Tiểu Tiểu sẽ là một trong những người làm ầm ĩ nhất… Vương Mân thì hoàn toàn trái ngược, cảm giác tồn tại của Vương Mân lúc nào cũng rất thấp, những lúc có mặt Tiếu Lang, tầm mắt của Vương Mân cũng chỉ đặt trên người mỗi Tiếu Lang.
Vương Mân vốn tính là ngồi như vậy đợi đến khi chấm dứt rồi về, lại không ngờ có một nữ sinh đến gần mình.
“Cậu không hát sao?” Trần Dư Lâm ngồi cạnh nhỏ giọng nói… Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, thanh âm có thể nghe được tất nhiên không phải là kiểu “nhỏ giọng” bình thường, Vương Mân kinh ngạc, cô nàng này hóa ra cũng có thể lớn tiếng nói chuyện a.
“Ừ, nghe mọi người hát cảm giác cũng không tệ lắm!” Vương Mân lớn tiếng đáp trả, thanh âm bị một trận âm nhạc vang dội lấn át, hơi hơi khó nghe.
Trần Dư Lâm nói “Tiếu Lang đã đỡ hơn chưa?”
Vương Mân nhìn cô nàng một cái, nói “Cũng khá rồi.”
Trần Dư Lâm “Không thể tham dự sao?”
Vương Mân lắc đầu, chỉ mỉm cười nhìn Trần Dư Lâm.
Trần Dư Lâm cúi đầu, hơi mấp máy môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Mân “Có thể nói cho tớ biết số điện thoại của cậu ấy không?”
Nụ cười của Vương Mân nhất thời cương ở khóe miệng, qua vài giây, mới kịp phản ứng cầm di động của mình đưa qua, nói “Muốn gọi điện cho cậu ấy sao? Dùng di động của tớ gọi đi!”
Trần Dư Lâm cảm kích gật đầu, cầm di động ra khỏi phòng.
Vương Mân có chút đứng ngồi không yên, lúc nãy nụ cười có chút ngượng ngùng của Trần Dư Lâm khiến cậu phi thường để ý, không lẽ cô nàng kia thích Tiếu Lang?
Đối với người mình quan tâm, Vương Mân rất mẫn cảm… May mắn là Trần Dư Lâm đi không bao lâu liền trở lại, Vương Mân lập tức cầm di động không buông tay.
Hành động đi ra rồi lại đi vào của Trần Dư Lâm khiến cho những người khác chú ý đến, mà đồng thời vị trí ngồi của Vương Mân cũng bị người khác nhìn thấy, Triệu Vu Kính lập tức hét lên bắt Vương Mân hát một bài. Vương Mân từ chối không được, liền tùy tiện chọn một bài của Hứa Ngụy hát, thanh tuyến của cậu rất được, mặc dù không tùy tiện được như Hứa Ngụy, nhưng hát lên nghe cũng rất có ý vị.
Một khúc kết thúc, một nam sinh chợt kêu lên “Nhìn không ra nha Mân ca! Hát nghe rất hay nha!”
Không ít nữ sinh cũng bắt đầu kêu la, bắt Vương Mân lại hát thêm một bài, Vương Mân cười muốn mở miệng cự tuyệt, chưa kịp nói đã thấy một nữ sinh cùng lớp khác hướng về phía mình hô to.
“Cậu hát nghe hay như vậy, Tiếu Lang cũng chưa nghe được a!” Người này là một trong hai cô nàng cùng đội đi chơi xuân với Vương Mân Tiếu Lang năm trước.
Vương Mân chớp mắt mấy cái, nói “Lần sau có dịp hát cho một mình cậu ấy nghe.”
Nữ sinh che miệng cười rộ lên, ánh mắt hơi cong cong, nhãn thần có chút kỳ quái.
Vương Mân theo bản năng hỏi “Có vấn đề gì sao?”
Cô nàng kia nói “Hiện tại cậu hát luôn đi, gọi điện thoại cho Tiếu Lang, để cho cậu ấy nghe qua điện thoại cũng được mà!”
Một nữ sinh khácn gồi cạnh cũng lên tiếng phụ họa “Phải đó, giờ Tiếu Lang ở nhà một mình, chắc chắn là rất buồn chán, nếu được nghe cậu hát, tâm tình của cậu ấy sẽ khá hơn!”
Vương Mân nhướng mày “Vậy mọi người cùng nhau hát, cậu ấy nghe xong chẳng phải tâm tình sẽ càng tốt hơn?”
Hai nữ sinh vội vàng xua tay “Cái đó không giống! Cậu với cậu ấy cảm tình tốt nhất còn gì!!” Hai người kia nói xong, lập tức xoay qua bảo mọi người im lặng một chút, để Vương Mân hát cho Tiếu Lang nghe.
Vương Mân không lay chuyển được, bất đắc dĩ đành phải cười đáp ứng, dù sao bản thân mình cũng không phải không muốn hát cho Tiếu Lang nghe.
Bất quá, hát cái gì bây giờ? Hát tình ca thì thực sự có chút ngượng ngùng…
Lấy di động bấm số của Tiếu Lang, xung quanh buộc Vương Mân phải mở loa di động để nghe, toàn bộ những người đang có mặt trong phòng đều tự giác an tĩnh lại nghe hai tên kia gọi điện thoại, Vương Mân nói “Mọi người bắt anh hát cho em nghe, em muốn nghe hát bài nào?”
Tiếu Lang “…”
Mọi người phá lên cười ha ha, có một nam sinh nói “Không biết dám tưởng là bên kia điện thoại là bạn gái tên này lắm a!”
Vương Mân liếc mắt qua nhìn tên kia một cái, biểu tình trên mặt tự nhiên, vô cùng bình tĩnh.
Nữ sinh giúp Vương Mân chỉnh nhạc thúc giục hô lên “Nhanh lên, tuyển bài đi!”
Tiếu Lang 囧 cả người, phát giác mặt cũng nóng lên, nói qua điện thoại “Cái gì cũng được, hát bài của lớp mình đi!”
Mọi người nghe vậy đều rú lên cười, không thể tưởng tượng cảnh một Vương Mân nghiêm trang đi hát bài hát nhí nhảnh hồn nhiên như vậy, Vương Mân sợ bọn họ thực sự bắt mình hát bài Hi Bá Bá kia, liền nhanh chóng đứng dậy tự mình lựa bài.
“Bằng hữu của Châu Hoa Kiện đi.” Vương Mân nói với nữ sinh đang đứng trước máy mix nhạc đổi nhạc giúp mình.
Màn hình tivi sáng lên một cái, khúc nhạc dạo đầu bài vang lên khắp cả phòng, hoàn toàn không phải là bài《 Bằng hữu 》. Vương Mân sửng sốt, nữ sinh kia lập tức nói “Ấn nhầm số rồi! Không cẩn thận chọn nhầm bài 《 Hôn em bảo bối của anh 》…!”
Vương Mân “…”
Mọi người “Ha ha ha, sai rồi tới luôn đi!!”
Vương Mân cầm mic ngồi xuống ghế, cũng may là bài này không khó hát lắm, cậu ho nhẹ một tiếng điều chỉnh giọng, chờ phụ đề chạy ra, đếm ngược ba giây——
“…Khẽ hôn bảo bối của ta, ta muốn vượt qua núi cao, tìm kiếm vầng thái dương đã mất tích kia, tìm kiếm ánh trăng đã mất tích kia, khẽ hôn bảo bối của ta…
“…Ta muốn bay đến bầu trời đêm vô tận, hái vì sao kia xuống cho con làm quà chơi, ta muốn tự tay chạm đến ánh trăng kia, rồi viết lên trên nó tên của con..
“…La la, ho ho la la, ho la la… Rồi sau đó ta sẽ bình an quay trở về, trở lại nói cho con biết hết thảy những thứ kia, khẽ hôn bảo bối của ta…”
Vốn là bài hát mà người cha hát dành tặng cho con trai, lại bị Vương Mân hát nghe giông giống như tình ca, nhất là cái câu “khẽ hôn bảo bối của ta”, mỗi lần nghe thấy, hai vị nữ sinh bày ra trò này đều cảm giác mặt đỏ tip đập, mơ màng liên tục…
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Vương Mân thở phào một cái, mọi người trêu chọc xong cũng thấy mỹ mãn, liền cùng nhau thông qua điện thoại chúc Tiếu Lang sớm ngày khang phục.
Cúp điện thoại, Vương Mân lại gửi cho Tiếu Lang tin nhắn “Bảo bối, lần đầu tiên hát cho em nghe, cảm thấy vừa lòng sao?”
Tiếu Lang “Um, lại hun cái nè~”
Vương Mân “Muah~”… nội dung mấy tin nhắn này mà bị hai nữ sinh kia biết được, mấy nhỏ thể nào cũng phát rồ lên cho mà xem!
Trước khi kết thúc, Nhan Ny đặc biệt lựa ba bài, 《 Giấc mộng lúc ban đầu 》của Phạm Vĩ Kỳ, 《 Tương lai của tôi không phải là mộng 》của Trương Vũ Sinh, 《 Sinh mệnh bừng nở 》của Uông Phong, xem như là lời cổ vũ tự toàn thể học sinh đối với năm học sau của chính mình.
Vương Mân dùng mp3 ghi lại tất cả những khúc hợp xướng của mọi người, vốn định là mang về cho Tiếu Lang nghe thôi, nhưng mà lại không ngờ một năm sau ở buổi họp lớp vô tình làm lộ ra ngoài, kết quả lại trở thành ca khúc kinh điển được phát mỗi lần họp lớp của C1, bất quá đây là về sau.
Trở về nhà, Vương Mân liền nhờ cha mình hỗ trợ xử lý chuyện của Tiếu Mông, đến lúc này xem như chuyện của “cậu em vợ” được giải quyết một cách viên mãn.
☆ ☆ ☆
Đầu tháng bảy, Tiếu Lang có thể xuống giường đi lại, cũng có thể xoay người nằm ngủ như bình thường, cũng như khôi phục sinh hoạt cơ bản. Trở lại bệnh viện tại khám, bác sĩ cho biết xương cốt khép lại rất tốt, nhưng là trong một đoạn thời gian ngắn vẫn không thể thực hiện những hoạt động cần liên tục trong thời gian dài, ngồi cùng đứng cũng không thể vượt quá một trờ, nên tận lực bảo trì nằm im.
Tiếu Lang oản giận trong điện thoại “Em nằm úp đến mức ngực cũng đau luôn, cứ nằm úp vậy kiểu gì xương sườn đằng trước cũng bị gãy cho coi!”
Vương Mân an ủi “Cố gắng dưỡng thương cho tốt, đừng bướng bỉnh, đến tháng tám phải học phụ đạo rồi, hi vọng em có thể kịp quay lại trường.”
Tiếu Lang nói “Dạo này anh đang làm gì a? Em cái gì cũng không có học, cảm thấy hoảng hốt sao ấy!”
Vương Mân nói “Anh cũng không học được gì, phải giúp trong nhà làm vài chuyện, hơi bận chút.”
Tiếu Lang “Thảo nào dạo này không thấy anh đến chơi với em!”
Vương Mân cười nói “Ngoan ha, anh rất nhớ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.