Chương 94
Hi Hòa Thanh Linh
01/12/2015
Không phiền đến hai người chứ hả
☆ ☆ ☆
Năm trường liên kết tổ chức thi gồm có : Nhất Trung của C thị, Đông Khê, Giang Châu, Hoa Hải, tính tổng cộng cũng có hơn ba ngàn học sinh, cơ hồ như tụ tập toàn bộ những tinh anh của C thị.
Tiếu Lang vốn là ôm trong lòng ước muốn có thể thi đậu vào đại học đi tham gia cuộc thi cuối học kỳ lần cuối cùng trong đời học sinh này của mình, cậu muốn nghiệm chứng lại vấn đề mà cậu vẫn luôn đắn đo dạo trước : nếu như lần thi này quyết định tiền đồ về sau của mình, vậy mình có khả năng thi được bao nhiêu điểm, lỡ như thất bại thì sẽ thế nào?
Loại quyết tâm liều lĩnh một lần xem sao này khiến cho Tiếu Lang so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng càng đầu nhập chuyên tâm và thật lòng hơn nữa. Các buổi thi của bốn môn Tiếu Lang đều làm rất thuận lợi, ngày cuối cùng làm xong đề thi tổng hợp rồi rời khỏi trường thi, Tiếu Lang cảm thấy trong lòng tràn đầy tự tin mà trước giờ chưa từng có, ngoại trừ Ngữ Văn ra, cậu có thể nắm chắc những môn khác mình làm bài đạt được điểm tuyệt đối.
Việc chấm thi do năm vị giáo viên bộ môn thay phiên nhau chấm, không rõ là giáo viên trường khác có nghiêm khắc hay không nữa… Nếu như gặp trúng giáo viên chấm thoải mái, phỏng chừng mình có thể lấy được một cái tổng điểm khá cao.
Kết quả thi vừa phát ra, Tiếu Lang cư nhiên đạt được hạng nhất toàn lớp, đứng thứ tư toàn khối, thứ chín tổng năm trường.
Mà Vương Mân chỉ kém Tiếu Lang có bốn điểm, đứng thứ mười trên tổng năm trường.
Tiếu Lang cơ hồ như không thể tin được vào chính mình, mặc dù lúc làm bài cảm giác làm rất khá, nhưng mà cậu thực sự không ngờ bản thân mình có một ngày có thể chân chính vượt qua Vương Mân… Lần này khác với lần thi thử khảo sát hồi đầu năm, lần đó mình thuần túy là do may mắn, mà Vương Mân cũng không xuất hết toàn lực.
Đối với kết quả thi lần này, Vương Mân thực lòng nói “Tiếu Lang, em rất lợi hại.”
Xưng hô của cậu đối với Tiếu Lang không phải là “Tiểu Tiểu” nữa, ngay cả trong giọng nói cũng không hề có chút khiêm nhường cùng trêu ghẹo, cũng không có sủng nịch bao dung như những lần trước, Vương Mân đây là đang dùng góc độ bản thân nói với một đối thủ ngang hàng với mình.
Không sai, nếu như những cao thủ ở top 50 đứng đầu đều có năng lực đạt được hạng nhất, như vậy tức là nguyên nhân gây ra chênh lệch điểm số giữa bọn họ đơn giản chỉ là vận khí cùng với trạng thái bản thân, hầu hết các cuộc thi đều là như vậy. Cho nên, phát huy cũng là một phần thuộc về thực lực.
Tiếu Lang của lúc này đã có đầy đủ năng lực để tự mình đi chiến đấu, hạ gục đối thủ, cũng bởi vì như vậy sẽ khiến cho cậu thêm tự tin hơn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, thái độ của cậu đối với mỗi một cuộc thi sẽ là hưởng thụ chứ không phải lo lắng sợ hãi nữa.
Nhưng mà, Vương Mân trong lòng cũng có một chút lo lắng tiềm ẩn, lo Tiếu Lang sẽ bởi vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, đánh mất đi trạng thái bình thường. Thôi kệ đi vậy, bây giờ cứ để cho “hoàng tử bé” cười giống như tên ngốc kia của mình vui vẻ một chút đi…
Được đối tượng mình từng hết lòng sùng bái khen ngợi tán thành, bị đối tượng mà mình đang yêu hiện tại mở miệng nói lời khâm phục, loại hạnh phúc này làm cho Tiếu Lang cảm thấy mình cứ như là đang nằm mơ.
Loại cảm giác lâng lâng như không đúng thực này vẫn kéo dài mãi cho đến kỳ học phụ đạo chấm dứt bởi vì nghỉ đông, Tiếu Lang mới dần dần tiếp nhận được sự thật đầy rạng rỡ này…
—rốt cuộc có thể được một lần hạng nhất khi còn học ở Hoa Hải a! Sau này về già hồi tưởng lại có khi đây là những năm tháng rạng rỡ nhất trong nhân sinh của mình cũng không chừng!
☆ ☆ ☆
Học sinh năm ba được cho phép nghỉ đông từ hai mươi tám cuối năm đến mùng sáu tháng giêng, tính ra cũng gần một tuần. Phần lớn các thí sinh đều là nông nóng bất an, không ai dám quá mức hưng phấn, không dám buông bài tập trên tay, sợ không tìm về được tiết tấu học tập.
Tại cái kỳ nghỉ đông vốn dĩ là không thể nào an ổn vui vẻ mà mừng năm mới như vậy, Tiếu Lang ngược lại vô cùng thoải mái vui sướng, cậu đắm chìm bên trong lòng tự tin đang mỗi lúc một bành trước của mình, tự cao tự đại nhận định rằng mình có thể thi đậu vào Khoa Đại.
Nửa năm không gặp, Tiếu Mông tựa hồ như lại cao thêm, Tiếu Lang đến trường dài kỳ không trở về nhà, nghỉ đông gặp lại em trai liền vô cùng thân thiết, hai người ngồi trên giường tán gẫu với nhau.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nét ngạo khí lúc trước trên vẻ mặt của Tiếu Mông đã chuyển hóa thành một loại ẩn nhẫn, nói chuyện cũng không còn cảm giác trẻ con tự cho mình là đúng như trước đây nữa… Sự kiện lần đó quả nhiên ảnh hưởng đối với Tiếu Mông lớn vô cùng.
Nhất Trung vốn dĩ có rất nhiều bạn học quen biết với Tiếu Mông, đối với việc cậu bỏ thi trung học, không thể nào tránh không có người lời ra tiếng vào.
Lúc mới đầu, Tiếu Mông cũng rất khó chịu đựng, mỗi ngày đều sẽ có một vài người nói về mình, bất quá tính tình Tiếu Mông coi như là một loại không chịu thua kém bất cứ ai, kiên trì suốt học kỳ đầu năm nhất giữ vững thành tích nằm trong top đầu cả khối, cũng nhờ vậy mới coi như lấp lại được miệng của mấy kẻ rỗi hơi kia.
Tiếu Lang chợt nhớ lại lời của Tiếu mẹ lần trước thuật lại đoạn nói chuyện giữa mình và giáo viên chủ nhiệm so trung của Tiếu Mông, có một đoạn miêu tả “Rất kỳ quái, rất cao ngạo, thích một mình một cõi, không dễ tiếp cận”… những cụm từ này hoàn toàn tương phản với cảm giác của Tiếu Lang đối với em trai mình. Tiếu Mông là một thiếu niên rất sáng sủa, từ sáu năm học tiểu học đến tận sơ trung năm hai, Tiếu Lang vẫn thường thấy em mình cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi bóng rổ.
Đoạn thời gian sau, số lần Tiếu Lang về nhà càng lúc càng ít, không có cơ hội cùng em trai trò chuyện, không biết thằng nhóc này tự sang sao lại “rẽ nhầm đường xấu” mà phát triển trở thành bộ dáng như thế này nữa.
“A? Mày cùng người ta chia tay rồi?” Tiếu Lang đang cùng em trai tán gẫu về người bạn gái so lớn hơn Tiếu Mông ba tuổi kia, nghe Tiếu Mông hết sức nhẹ nhàng đề cập tới chuyện đã chia tay, bất giác kinh ngạc vô cùng.
Lúc đó thằng quỷ này còn vì người ta dám bỏ nhà trốn đi, sao bây giờ lại nhẹ nhàng chia tay như vậy a? Vì cái gì chứ?
Tiếu Mông nói “Có gì lạ đâu? Bây giờ em có bạn gái mới rồi.”
“…” Má ơi, thằng quỷ này ngon a! Thông đồng con gái nhà lành hết người này tới người khác!
Tiếu Lang hâm mộ vô cùng, rõ ràng là anh em ruột với nhau, vậy mà tại sao mình lại không tìm được nhỏ bạn gái nào ra hồn hồi học năm nhất năm hai vậy a? Bất quá, bây giờ quen với Vương Mân cảm giác rất tốt…
Ờ thôi, anh mày cũng là người có bạn trai rồi, không nên tham lam quá đà như vậy nữa…
“Tại sao lại chia tay bạn gái trước?” Tiếu Lang hỏi em mình, trong lòng thầm nghĩ, cô nàng kia quả thực không thích hợp với Tiếu Mông, nam nữ quen nhau, làm gì có bạn gái nào lớn hơn bạn trai mình nhiều như vậy chứ!
“Nhân sinh quan bất đồng với nhau…” Tiếu Mông nheo nheo mắt, sâu thẳm trong đáy mắt thoáng hiện lên một chút u buồn…
(Tiếu Lang : mày cái đồ nít quỷ bày đặt thâm trầm cái gì! Thiệt muốn đá một cái!)
“Ồ…” Nói chung mình cũng không có quyền can thiệp vào lựa chọn của em trai, nhưng mà trong lòng vẫn còn hơi tò mò…
Tiếu Lang hai mắt tỏa sáng tín hiệu “thông tấn xã”, hỏi “Em dâu mới như thế nào a? Mau mau, nói nghe cái coi.”
Tiếu Mông có chút nghẹn lời bĩu môi, đột nhiên mở miệng “Rất giống với hai.”
Tiếu Lang “…A?” Vụ gì vậy?
Tiếu Mông nói “Là hoa hậu toàn trường của Nhất Trung.”
Tiếu Lang “…” Thằng quỷ sứ này về sau tuyệt đối là biến thành playboy cho coi! Hoa hậu trường đều bị nó túm vào tay! Nhưng mà… con mợ mày nha thằng quỷ (chửi sai rồi, hai người cùng mẹ mà ra đó), cái đó có quan hệ gì với tao a!
“Mân ca lần trước có nói với em hai là hoa hậu toàn trường bên Hoa Hải.” Tiếu Mông cười khẽ, ngữ điệu thoáng có chút trêu chọc.”
“Hoa hậu cái con khỉ! Toàn là ăn nói bậy bạ!” Tiếu Lang điên tiết phản bác lại, Vương Mân rốt cuộc đã nói với em trai mình những gì vậy a! Đừng nói là huỵch toẹt luôn quan hệ của hai đứa cho Tiếu Mông biết luôn đi a!!
Tiếu Mông cảm thấy anh hai mình cảm xúc hóa bốc lên có vẻ như rất thú vị, nhưng mà cậu cũng không tiếp tục đề tài nữa, cậu sợ nếu cứ tiếp tục nói chuyện này, anh hai mình sẽ vô tình để lộ ra khuynh hướng gì gì đó (…), mặc dù bản thân rất ngạc nhiên không hiểu tại sao anh mình lại thích đồng tính, nhưng mà mình là bình thường, tuyệt đối không muốn bị ảnh hưởng, cũng không muốn bởi vì cái kia mà nảy sinh cảm xúc tiêu cực với anh hai.
Tiếu Lang không thể đào bới được chút tin tức nào về cô em dâu mới toanh này, chỉ đành tiếp tục nói sang chuyện khác, về sản phẩm điện tử mới nhất cùng game trên máy tính.
Tiếu Mông cũng đang chơi một vài game online trên mạng, nhưng có điều cậu không thích chơi “Hiệp Minh”, Tiếu Mông có phần thích những game bắn súng hay mạo hiểm phiêu lưu hơn, đối với này Tiếu Lang lại không hứng thú.
Buổi tối, dùng cơm xong rồi, Tiếu Lang về phòng lên QQ, vừa mới bật mở ra trình duyệt web, liền thấy khung tán gẫu bị treo cứng ngắc.
Tiếu Lang quay lại trách móc “Máy tính mày sao yếu tới vậy a, đơ máy luôn rồi!”
Tiếu Mông “Thì vậy, xài hơn bốn năm rồi, không yếu mới lạ.”
Tiếu Lang “Vậy sao mày không nói mẹ đổi cho mày cái khác! Chạy yếu vậy mà mày cũng chơi game nổi sao?”
Tiếu Mông nói “Có chơi ở trong nhà đâu…”
Tiếu Lang “…” Rồi rồi, cũng là dân tiệm Net rồi…
Tiếu Mông trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên phóng nhẹ ngữ điệu nói với Tiếu Lang “Hai, lát nữa anh ra ngoài nói với mẹ đổi máy tính mới đi.”
Tiếu Lang “Sao mày không tự đi nói với mẹ đi, lần nào tao về nhà cũng ở có mấy ngày.”
Tiếu Mông “…”
Tiếu Lang suy nghĩ, phỏng chừng này là dư âm còn đọng lại của việc trốn nhà bỏ đi của Tiếu Mông lần trước, cho nên nó mới nhát không dám đòi mua cái này cái kia với ba mẹ, nếu như là lúc trước, thằng quỷ này bảo đảm là lập tức nói cứ như là đương nhiên cho mà xem.
Tiếu Lang suy qua nghĩ lại trong đầu một, một hồi sau, Tiếu mẹ ôm một chồng quần áo đã được giặt sạch phơi khô đi vào, cậu liền giả vờ tự nhiên mở miệng nói “Mẹ, máy vi tính nhà mình yếu quá trời à, cấu hình lạc hậu so với người ta cả cây số, chúng ta đổi một cái mới đi, Mông Mông học năm hai năm ba cần sử dụng máy tính nhiều lắm.”
Tiếu Mông “…” Tại sao lại là em a! Hai trở về nhà lần nào cũng giành sử dụng không phải sao! Mai mốt hai còn ở nhà hơn hai tháng để chờ thi đại học nữa kìa!!
Tiếu mẹ liếc mắt nhìn hai đứa con trai của mình một cái, Tiếu Lang lúc này đang xem thông tin liên quan đến thi đại học, còn Tiếu Mông thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn học đọc sách.
“Con ở lại trường có cần dùng máy vi tính không?” Tiếu mẹ ngồi xuống giường, tay không ngừng gấp quần áo, miệng hỏi, kỳ thực trong lòng bà đã sớm biết hai tên nhóc này đang muốn bày trò gì rồi.
Tiếu Lang nói “Cần chứ! Tra tư liệu này kia nọ a, dùng nhiều là đằng khắc!” (là chơi game kiêm onl QQ thì đúng hơn a… aiz, cảm giác nói dối quả thực khiến người ta cứ khó chịu sao ấy)
Tiếu mẹ “Vậy còn dùng máy ở đâu?”
“Ở tiệm… Ở phòng máy trong trường a!” Tiếu Lang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bại lộ chuyện mình đi tiệm Net rồi.
Tiếu mẹ gấp xong quần áo rồi đặt ngay ngắn vào tủ chứa đồ, mới hỏi tiếp “Vậy cấu hình máy tính bây giờ giá bao nhiêu?”
Tiếu Mông lập tức tiếp lời “Không mắc lắm đâu, cỡ khoảng bốn năm ngàn là đủ rồi!”
Tiếu mẹ trừng mắt liếc Tiếu Mông một cái, Tiếu Mông lập tức rụt đầu rụt cổ trở về, bộ dạng tội nghiệp ngồi xổm góc tường tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không còn chút nào khí thế như cái hồi “thông đồng con gái người ta”.
Tiếu mẹ hơi hơi mím môi, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Không khí trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có thanh âm xoàn xoạt phát ra giữa những động tác xếp quần áo của Tiếu mẹ, cùng với thanh âm nhấp chuột của Tiếu Lang.
Tiếu mẹ thu dọn xong xuôi, nói “Hai ba bữa nữa mẹ nhờ cậu út của hai đứa dẫn tới trung tâm điện tử xem rồi tính.” Cậu út của Tiếu Lang hiểu biết tương đối khá về máy vi tính, nếu muốn ra ngoài mua máy vi tính nhất định phải kéo cậu theo nếu không muốn bị người ta gạt.
Hai anh em nghe xong lời này của Tiếu mẹ, trong lòng đồng thời vang lên một tiếng hoan hô : Ye!!
“Không phải là mẹ nghe nói rồi tùy tiện đổi cho hai đứa đâu! Lần này bởi vì Lang Lang thi cuối học kỳ đạt được hạng nhất, xem như là quà mẹ thưởng cho Lang Lang, Mông Mông con phải nhớ lần này là nhờ anh con nên con mới được dùng máy tính mới!” Tiếu mẹ nghiêm túc nói.
Tiếu Mông lập tức đáp lời “Dạ biết!” Của hai chính là của mình!
Vài ngày sau, một chiếc máy vi tính mới toanh được giao đến tận nhà, lắp đặt máy xong, lại kết nối dây mạng, cài một đống đủ các loại game, hai anh em bắt đầu chơi tới quên luôn trời đất.
Tiếu Lang đùa một câu “Máy này là của tao nha!”
“Ờ,” Tiếu Mông hết sức thoải mái trả lời “Ngày mốt hai phải trở lại trường đó nha!”
Tiếu Lang “…” Hu hu hu, nhà mình giờ giống khách sạn quá!
☆ ☆ ☆
Bởi vì năm nay Tết âm lịch sớm hơn so với mọi năm, cho nên thời gian nghỉ cũng ngắn, thời điểm Tiếu Lang phải trở lại trường học vẫn là chưa qua ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.
Mà lần này người trở lại trường sớm nhất không phải Tiếu Lang Vương Mân như mọi khi, vừa vào ký túc xá đã thấy Nhạc Bách Kiêu và Cố Thuần đã có mặt.
Bốn người cùng nhau chia sẻ những món ăn tết trong nhà cùng thức ăn vặt, vừa ăn vừa nói đông nói tây, ai nấy cũng đều nhắc đến bản thân muốn làm gì sau khi kỳ thi đại học chấm dứt.
Cố Thuần nói muốn sống chậm lại một chút, một ngày để dành ngủ, một ngày để dành ăn cơm, một ngày để dành chơi đùa… cứ như vậy lặp lại ba vòng tuần hoàn.
Nhạc Bách Kiêu thì bảo muốn đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, đi quán bar uống rượu, đi trượt băng.. coi như “trác táng” một hồi…
Tiếu Lang nói muốn đi tiệm Net chơi game suốt đêm nguyên cả một tuần, đã muốn gần nửa năm cậu không được tiếp xúc với Hiệp Minh, hồi ở nhà ăn tết có cùng mấy người bạn trong game trò chuyện qua QQ, nói chờ khi nào thi đại học xong mới tiếp tục chơi lại.
Vương Mân thì bảo, muốn cùng với Tiếu Lang du lịch khắp nơi trong nước.
Thế là, Tiếu Lang cảm động, lê a lết dời đến bên cạnh Vương Mân, lúc này hai người đều đã tự vệ sinh rửa mặt, áo ngoài cũng cởi, trên người chỉ còn mặc áo len bó sát người cùng quần thun dày, ôm nhau rất là ấm áp.
Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu đối với hai người bọn họ như vậy đều là thấy riết rồi quen, chả có gì kỳ lạ.
Hai người bọn họ thu xếp đồ đạc xong cũng chuẩn bị đi ngủ, Nhạc Bách Kiêu đi WC trở về phòng, bắt gặp Tiếu Lang nằm dựa lên người Vương Mân, tay ôm thắt lưng Vương Mân, hai người đang mặt kề mặt mũi kề mũi nói nhỏ nói to cái gì đó.
Đưa tay giắt bàn chải cùng khăn lau mặt về vị trí cũ, Nhạc Bách Kiêu ngạc nhiên nói “Hai người các ngươi sao dính nhau tới vậy a, ngó coi bộ còn khăng khít hơn tình nhân nữa.”
Tiếu Lang nghe xong giật cả mình, tránh người khác nghi ngờ nên định lùi trở về, lúc trước khi quan hệ giữa cả hai vẫn còn chưa rõ ràng thì thế nào cũng không thấy chột dạ, nhưng mà bây giờ không giống a…
Ai ngờ Tiếu Lang vừa định rụt người về một chút đã bị Vương Mân kéo ôm trở lại, ấn đầu vào ngực mình, Tiếu Lang nhỏ giọng “ây da” một tiếng, liền nghe Vương Mân bình thản đáp lại Nhạc Bách Kiêu “Cậu và Cố Thuần không phải cũng rất thân thiết sao?”
Nhạc Bách Kiêu “xì” một tiếng, nói “Kiểu gì cũng là kém hơn so với hai người, ở đâu có hai tên nam sinh giống như hai người vậy a, ngày ngày đều quấn quít lấy nhau chả khác gì mì sợi…”
Tiếu Lang “…”
Đúng lúc Cố Thuần trở lại phòng ký túc, Nhạc Bách Kiêu liền thuận miệng nói “Cố Thuần ông nói đúng không?”
Cố Thuần cười ha ha nói “Hai người a, thi đại học xong rồi liền mạnh ai nấy đi đường nấy, hiện tại thân nhau như vậy, tới chừng tốt nghiệp rồi tính sao đây?”
Tiếu Lang nói “Tụi tui thi cùng trường a!”
“Ồ?” Nhạc Bách Kiêu đang định bước lên giường, nghe vậy khựng lại, nói “Cũng đúng, Tiểu Long Nhân cũng có thể thi được hạng nhất a, cái gì mà không thể không có khả năng đúng không?”
Tiếu Lang cười mắng “Kháo, nói vậy là ý gì hả!”
Nhạc Bách Kiêu thương xuân tiếc thu nói “Ai, thế giới trong mắt ta không phải là thê giới chân thật.”
Mọi người “…”
Hai người Cố Thuần Nhạc Bách Kiêu đều cởi áo khoác ngoài ra, chừa trên người áo mỏng cùng quần đùi bò vào ổ chăn, Cố Thuần tắt đền, phòng ngủ nháy mắt tối sầm.
Tiếu Lang cùng Vương Mân nằm nghiên người, mặt đối mặt, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, bên dưới lớp chăn ấm, hơi thở nóng rực của cả hai phả trên cổ của đối phương, trong lòng hai người đều muốn làm chuyện “người nhớn”.
Lẫn nhau chạm vào da thịt mà không hề bị ngăn cách bởi thứ gì khiến Tiếu Lang vô cùng hưng phấn, cậu cố kềm nén hơi thở của mình, mà thân thể cũng rất mau nổi lên phản ứng (nói chung còn trẻ, dễ bị đốt lửa…)
Nhưng là lúc này trong phòng chỉ vừa mới tắt đèn, Cố Thuần lẫn Nhạc Bách Kiêu đều chưa ngủ say! Hai người ai cũng không dám phát ra dù chỉ là một chút thanh âm “kỳ lạ” nào, nhưng mà đồng thời, dưới tình huống như thế, thân thể của cả hai thiếu niên càng thêm mẫn cảm, chỉ một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến nhịp đập trái tim không ngừng tăng tốc, khiến cho da thịt run rẩy nóng lên.
Tiếu Lang nhịn không được len một chân của mình vào giữa hai chân Vương Mân, nhẹ nhàng cọ đến cọ đi một chút, Vương Mân nắm lấy cổ tay của cậu dùng sức xiết lại, hai chân cũng đồng thời kẹp lại giữ chặt chân Tiếu Lang không để cậu lộn xộn, một tay mò mẫm chạm đến hai khỏa thù du nơi ngực Tiếu Lang, nhéo một cái coi như là trừng phạt.
Tiếu Lang “…” Mình là dùng bao nhiêu sức mới có thể nghẹn tiếng rên rỉ xuống a ~ thao!
Vương Mân kề sát lại gần, môi áp lên môi cậu, đầu lưởi tựa như ngọn lửa nóng luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu, quấn lấy dây dưa triền miên, khoái cảm trong cấm kỵ khiến cho hạ thân của Tiếu Lang chẳng mấy chốc tinh thần phấn chấn trỗi dậy, căng phồng đội lên lớp quần lót dưới chiếc quần thun dày.
Tiếu Lang muốn Vương Mân giúp mình sờ sờ phía dưới, nhưng lại không thể nói thành tiếng, chỉ có thể lôi kéo tay Vương Mân hướng xuống nơi đó chà xát một chút.
Vương Mân lại không như ý Tiếu Lang chạm vào nơi kia, bàn tay thoáng tránh ra, rút trở về nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dần từ ngực xuống lưng…
Đang định tiến hành thêm một hồi hôn sâu, đột nhiên bên phía giường của Cố Thuần có động tĩnh, cậu chàng ngồi dậy nhảy khỏi giường, “tách” một cái, đèn sáng ngời, khiến Vương Mân cùng Tiếu Lang đều sợ tới mức tựa như bị điện giật dội ra.
Tiếu Lang cố gắng rụt lùi đầu mình, toàn bộ nhét vào mền, trong lòng khẩn trương không biết hành động lúc nãy của mình và Vương Mân có bị phát hiện hay không?
Kết quả lại thấy Cố Thuần xỏ dép lê vội vàng bước đến mở cửa phòng xông ra bên ngoài, thấy vậy Vương Mân cùng Tiếu Lang mới thở phào nhẹ nhõm một cái, mà hai “nhóc đang hưng phấn” kia cũng bởi kinh hách quá độ lúc nãy mà… ỉu xìu…
Chờ Cố Thuần trở lại, Vương Mân mới thuận miệng hỏi “Làm sao vậy?”
Cố Thuần nói “Hồi chiều uống nước hơi nhiều, định là sáng mai rời giường mới đi giải quyết, ai dè lúc nãy nhịn không được, không phiền đến hai người chứ?”
Vương Mân nói “Không có.”
Tiếu Lang “…”
☆ ☆ ☆
Năm trường liên kết tổ chức thi gồm có : Nhất Trung của C thị, Đông Khê, Giang Châu, Hoa Hải, tính tổng cộng cũng có hơn ba ngàn học sinh, cơ hồ như tụ tập toàn bộ những tinh anh của C thị.
Tiếu Lang vốn là ôm trong lòng ước muốn có thể thi đậu vào đại học đi tham gia cuộc thi cuối học kỳ lần cuối cùng trong đời học sinh này của mình, cậu muốn nghiệm chứng lại vấn đề mà cậu vẫn luôn đắn đo dạo trước : nếu như lần thi này quyết định tiền đồ về sau của mình, vậy mình có khả năng thi được bao nhiêu điểm, lỡ như thất bại thì sẽ thế nào?
Loại quyết tâm liều lĩnh một lần xem sao này khiến cho Tiếu Lang so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng càng đầu nhập chuyên tâm và thật lòng hơn nữa. Các buổi thi của bốn môn Tiếu Lang đều làm rất thuận lợi, ngày cuối cùng làm xong đề thi tổng hợp rồi rời khỏi trường thi, Tiếu Lang cảm thấy trong lòng tràn đầy tự tin mà trước giờ chưa từng có, ngoại trừ Ngữ Văn ra, cậu có thể nắm chắc những môn khác mình làm bài đạt được điểm tuyệt đối.
Việc chấm thi do năm vị giáo viên bộ môn thay phiên nhau chấm, không rõ là giáo viên trường khác có nghiêm khắc hay không nữa… Nếu như gặp trúng giáo viên chấm thoải mái, phỏng chừng mình có thể lấy được một cái tổng điểm khá cao.
Kết quả thi vừa phát ra, Tiếu Lang cư nhiên đạt được hạng nhất toàn lớp, đứng thứ tư toàn khối, thứ chín tổng năm trường.
Mà Vương Mân chỉ kém Tiếu Lang có bốn điểm, đứng thứ mười trên tổng năm trường.
Tiếu Lang cơ hồ như không thể tin được vào chính mình, mặc dù lúc làm bài cảm giác làm rất khá, nhưng mà cậu thực sự không ngờ bản thân mình có một ngày có thể chân chính vượt qua Vương Mân… Lần này khác với lần thi thử khảo sát hồi đầu năm, lần đó mình thuần túy là do may mắn, mà Vương Mân cũng không xuất hết toàn lực.
Đối với kết quả thi lần này, Vương Mân thực lòng nói “Tiếu Lang, em rất lợi hại.”
Xưng hô của cậu đối với Tiếu Lang không phải là “Tiểu Tiểu” nữa, ngay cả trong giọng nói cũng không hề có chút khiêm nhường cùng trêu ghẹo, cũng không có sủng nịch bao dung như những lần trước, Vương Mân đây là đang dùng góc độ bản thân nói với một đối thủ ngang hàng với mình.
Không sai, nếu như những cao thủ ở top 50 đứng đầu đều có năng lực đạt được hạng nhất, như vậy tức là nguyên nhân gây ra chênh lệch điểm số giữa bọn họ đơn giản chỉ là vận khí cùng với trạng thái bản thân, hầu hết các cuộc thi đều là như vậy. Cho nên, phát huy cũng là một phần thuộc về thực lực.
Tiếu Lang của lúc này đã có đầy đủ năng lực để tự mình đi chiến đấu, hạ gục đối thủ, cũng bởi vì như vậy sẽ khiến cho cậu thêm tự tin hơn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, thái độ của cậu đối với mỗi một cuộc thi sẽ là hưởng thụ chứ không phải lo lắng sợ hãi nữa.
Nhưng mà, Vương Mân trong lòng cũng có một chút lo lắng tiềm ẩn, lo Tiếu Lang sẽ bởi vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, đánh mất đi trạng thái bình thường. Thôi kệ đi vậy, bây giờ cứ để cho “hoàng tử bé” cười giống như tên ngốc kia của mình vui vẻ một chút đi…
Được đối tượng mình từng hết lòng sùng bái khen ngợi tán thành, bị đối tượng mà mình đang yêu hiện tại mở miệng nói lời khâm phục, loại hạnh phúc này làm cho Tiếu Lang cảm thấy mình cứ như là đang nằm mơ.
Loại cảm giác lâng lâng như không đúng thực này vẫn kéo dài mãi cho đến kỳ học phụ đạo chấm dứt bởi vì nghỉ đông, Tiếu Lang mới dần dần tiếp nhận được sự thật đầy rạng rỡ này…
—rốt cuộc có thể được một lần hạng nhất khi còn học ở Hoa Hải a! Sau này về già hồi tưởng lại có khi đây là những năm tháng rạng rỡ nhất trong nhân sinh của mình cũng không chừng!
☆ ☆ ☆
Học sinh năm ba được cho phép nghỉ đông từ hai mươi tám cuối năm đến mùng sáu tháng giêng, tính ra cũng gần một tuần. Phần lớn các thí sinh đều là nông nóng bất an, không ai dám quá mức hưng phấn, không dám buông bài tập trên tay, sợ không tìm về được tiết tấu học tập.
Tại cái kỳ nghỉ đông vốn dĩ là không thể nào an ổn vui vẻ mà mừng năm mới như vậy, Tiếu Lang ngược lại vô cùng thoải mái vui sướng, cậu đắm chìm bên trong lòng tự tin đang mỗi lúc một bành trước của mình, tự cao tự đại nhận định rằng mình có thể thi đậu vào Khoa Đại.
Nửa năm không gặp, Tiếu Mông tựa hồ như lại cao thêm, Tiếu Lang đến trường dài kỳ không trở về nhà, nghỉ đông gặp lại em trai liền vô cùng thân thiết, hai người ngồi trên giường tán gẫu với nhau.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nét ngạo khí lúc trước trên vẻ mặt của Tiếu Mông đã chuyển hóa thành một loại ẩn nhẫn, nói chuyện cũng không còn cảm giác trẻ con tự cho mình là đúng như trước đây nữa… Sự kiện lần đó quả nhiên ảnh hưởng đối với Tiếu Mông lớn vô cùng.
Nhất Trung vốn dĩ có rất nhiều bạn học quen biết với Tiếu Mông, đối với việc cậu bỏ thi trung học, không thể nào tránh không có người lời ra tiếng vào.
Lúc mới đầu, Tiếu Mông cũng rất khó chịu đựng, mỗi ngày đều sẽ có một vài người nói về mình, bất quá tính tình Tiếu Mông coi như là một loại không chịu thua kém bất cứ ai, kiên trì suốt học kỳ đầu năm nhất giữ vững thành tích nằm trong top đầu cả khối, cũng nhờ vậy mới coi như lấp lại được miệng của mấy kẻ rỗi hơi kia.
Tiếu Lang chợt nhớ lại lời của Tiếu mẹ lần trước thuật lại đoạn nói chuyện giữa mình và giáo viên chủ nhiệm so trung của Tiếu Mông, có một đoạn miêu tả “Rất kỳ quái, rất cao ngạo, thích một mình một cõi, không dễ tiếp cận”… những cụm từ này hoàn toàn tương phản với cảm giác của Tiếu Lang đối với em trai mình. Tiếu Mông là một thiếu niên rất sáng sủa, từ sáu năm học tiểu học đến tận sơ trung năm hai, Tiếu Lang vẫn thường thấy em mình cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi bóng rổ.
Đoạn thời gian sau, số lần Tiếu Lang về nhà càng lúc càng ít, không có cơ hội cùng em trai trò chuyện, không biết thằng nhóc này tự sang sao lại “rẽ nhầm đường xấu” mà phát triển trở thành bộ dáng như thế này nữa.
“A? Mày cùng người ta chia tay rồi?” Tiếu Lang đang cùng em trai tán gẫu về người bạn gái so lớn hơn Tiếu Mông ba tuổi kia, nghe Tiếu Mông hết sức nhẹ nhàng đề cập tới chuyện đã chia tay, bất giác kinh ngạc vô cùng.
Lúc đó thằng quỷ này còn vì người ta dám bỏ nhà trốn đi, sao bây giờ lại nhẹ nhàng chia tay như vậy a? Vì cái gì chứ?
Tiếu Mông nói “Có gì lạ đâu? Bây giờ em có bạn gái mới rồi.”
“…” Má ơi, thằng quỷ này ngon a! Thông đồng con gái nhà lành hết người này tới người khác!
Tiếu Lang hâm mộ vô cùng, rõ ràng là anh em ruột với nhau, vậy mà tại sao mình lại không tìm được nhỏ bạn gái nào ra hồn hồi học năm nhất năm hai vậy a? Bất quá, bây giờ quen với Vương Mân cảm giác rất tốt…
Ờ thôi, anh mày cũng là người có bạn trai rồi, không nên tham lam quá đà như vậy nữa…
“Tại sao lại chia tay bạn gái trước?” Tiếu Lang hỏi em mình, trong lòng thầm nghĩ, cô nàng kia quả thực không thích hợp với Tiếu Mông, nam nữ quen nhau, làm gì có bạn gái nào lớn hơn bạn trai mình nhiều như vậy chứ!
“Nhân sinh quan bất đồng với nhau…” Tiếu Mông nheo nheo mắt, sâu thẳm trong đáy mắt thoáng hiện lên một chút u buồn…
(Tiếu Lang : mày cái đồ nít quỷ bày đặt thâm trầm cái gì! Thiệt muốn đá một cái!)
“Ồ…” Nói chung mình cũng không có quyền can thiệp vào lựa chọn của em trai, nhưng mà trong lòng vẫn còn hơi tò mò…
Tiếu Lang hai mắt tỏa sáng tín hiệu “thông tấn xã”, hỏi “Em dâu mới như thế nào a? Mau mau, nói nghe cái coi.”
Tiếu Mông có chút nghẹn lời bĩu môi, đột nhiên mở miệng “Rất giống với hai.”
Tiếu Lang “…A?” Vụ gì vậy?
Tiếu Mông nói “Là hoa hậu toàn trường của Nhất Trung.”
Tiếu Lang “…” Thằng quỷ sứ này về sau tuyệt đối là biến thành playboy cho coi! Hoa hậu trường đều bị nó túm vào tay! Nhưng mà… con mợ mày nha thằng quỷ (chửi sai rồi, hai người cùng mẹ mà ra đó), cái đó có quan hệ gì với tao a!
“Mân ca lần trước có nói với em hai là hoa hậu toàn trường bên Hoa Hải.” Tiếu Mông cười khẽ, ngữ điệu thoáng có chút trêu chọc.”
“Hoa hậu cái con khỉ! Toàn là ăn nói bậy bạ!” Tiếu Lang điên tiết phản bác lại, Vương Mân rốt cuộc đã nói với em trai mình những gì vậy a! Đừng nói là huỵch toẹt luôn quan hệ của hai đứa cho Tiếu Mông biết luôn đi a!!
Tiếu Mông cảm thấy anh hai mình cảm xúc hóa bốc lên có vẻ như rất thú vị, nhưng mà cậu cũng không tiếp tục đề tài nữa, cậu sợ nếu cứ tiếp tục nói chuyện này, anh hai mình sẽ vô tình để lộ ra khuynh hướng gì gì đó (…), mặc dù bản thân rất ngạc nhiên không hiểu tại sao anh mình lại thích đồng tính, nhưng mà mình là bình thường, tuyệt đối không muốn bị ảnh hưởng, cũng không muốn bởi vì cái kia mà nảy sinh cảm xúc tiêu cực với anh hai.
Tiếu Lang không thể đào bới được chút tin tức nào về cô em dâu mới toanh này, chỉ đành tiếp tục nói sang chuyện khác, về sản phẩm điện tử mới nhất cùng game trên máy tính.
Tiếu Mông cũng đang chơi một vài game online trên mạng, nhưng có điều cậu không thích chơi “Hiệp Minh”, Tiếu Mông có phần thích những game bắn súng hay mạo hiểm phiêu lưu hơn, đối với này Tiếu Lang lại không hứng thú.
Buổi tối, dùng cơm xong rồi, Tiếu Lang về phòng lên QQ, vừa mới bật mở ra trình duyệt web, liền thấy khung tán gẫu bị treo cứng ngắc.
Tiếu Lang quay lại trách móc “Máy tính mày sao yếu tới vậy a, đơ máy luôn rồi!”
Tiếu Mông “Thì vậy, xài hơn bốn năm rồi, không yếu mới lạ.”
Tiếu Lang “Vậy sao mày không nói mẹ đổi cho mày cái khác! Chạy yếu vậy mà mày cũng chơi game nổi sao?”
Tiếu Mông nói “Có chơi ở trong nhà đâu…”
Tiếu Lang “…” Rồi rồi, cũng là dân tiệm Net rồi…
Tiếu Mông trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên phóng nhẹ ngữ điệu nói với Tiếu Lang “Hai, lát nữa anh ra ngoài nói với mẹ đổi máy tính mới đi.”
Tiếu Lang “Sao mày không tự đi nói với mẹ đi, lần nào tao về nhà cũng ở có mấy ngày.”
Tiếu Mông “…”
Tiếu Lang suy nghĩ, phỏng chừng này là dư âm còn đọng lại của việc trốn nhà bỏ đi của Tiếu Mông lần trước, cho nên nó mới nhát không dám đòi mua cái này cái kia với ba mẹ, nếu như là lúc trước, thằng quỷ này bảo đảm là lập tức nói cứ như là đương nhiên cho mà xem.
Tiếu Lang suy qua nghĩ lại trong đầu một, một hồi sau, Tiếu mẹ ôm một chồng quần áo đã được giặt sạch phơi khô đi vào, cậu liền giả vờ tự nhiên mở miệng nói “Mẹ, máy vi tính nhà mình yếu quá trời à, cấu hình lạc hậu so với người ta cả cây số, chúng ta đổi một cái mới đi, Mông Mông học năm hai năm ba cần sử dụng máy tính nhiều lắm.”
Tiếu Mông “…” Tại sao lại là em a! Hai trở về nhà lần nào cũng giành sử dụng không phải sao! Mai mốt hai còn ở nhà hơn hai tháng để chờ thi đại học nữa kìa!!
Tiếu mẹ liếc mắt nhìn hai đứa con trai của mình một cái, Tiếu Lang lúc này đang xem thông tin liên quan đến thi đại học, còn Tiếu Mông thì ngoan ngoãn ngồi trước bàn học đọc sách.
“Con ở lại trường có cần dùng máy vi tính không?” Tiếu mẹ ngồi xuống giường, tay không ngừng gấp quần áo, miệng hỏi, kỳ thực trong lòng bà đã sớm biết hai tên nhóc này đang muốn bày trò gì rồi.
Tiếu Lang nói “Cần chứ! Tra tư liệu này kia nọ a, dùng nhiều là đằng khắc!” (là chơi game kiêm onl QQ thì đúng hơn a… aiz, cảm giác nói dối quả thực khiến người ta cứ khó chịu sao ấy)
Tiếu mẹ “Vậy còn dùng máy ở đâu?”
“Ở tiệm… Ở phòng máy trong trường a!” Tiếu Lang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bại lộ chuyện mình đi tiệm Net rồi.
Tiếu mẹ gấp xong quần áo rồi đặt ngay ngắn vào tủ chứa đồ, mới hỏi tiếp “Vậy cấu hình máy tính bây giờ giá bao nhiêu?”
Tiếu Mông lập tức tiếp lời “Không mắc lắm đâu, cỡ khoảng bốn năm ngàn là đủ rồi!”
Tiếu mẹ trừng mắt liếc Tiếu Mông một cái, Tiếu Mông lập tức rụt đầu rụt cổ trở về, bộ dạng tội nghiệp ngồi xổm góc tường tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không còn chút nào khí thế như cái hồi “thông đồng con gái người ta”.
Tiếu mẹ hơi hơi mím môi, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Không khí trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có thanh âm xoàn xoạt phát ra giữa những động tác xếp quần áo của Tiếu mẹ, cùng với thanh âm nhấp chuột của Tiếu Lang.
Tiếu mẹ thu dọn xong xuôi, nói “Hai ba bữa nữa mẹ nhờ cậu út của hai đứa dẫn tới trung tâm điện tử xem rồi tính.” Cậu út của Tiếu Lang hiểu biết tương đối khá về máy vi tính, nếu muốn ra ngoài mua máy vi tính nhất định phải kéo cậu theo nếu không muốn bị người ta gạt.
Hai anh em nghe xong lời này của Tiếu mẹ, trong lòng đồng thời vang lên một tiếng hoan hô : Ye!!
“Không phải là mẹ nghe nói rồi tùy tiện đổi cho hai đứa đâu! Lần này bởi vì Lang Lang thi cuối học kỳ đạt được hạng nhất, xem như là quà mẹ thưởng cho Lang Lang, Mông Mông con phải nhớ lần này là nhờ anh con nên con mới được dùng máy tính mới!” Tiếu mẹ nghiêm túc nói.
Tiếu Mông lập tức đáp lời “Dạ biết!” Của hai chính là của mình!
Vài ngày sau, một chiếc máy vi tính mới toanh được giao đến tận nhà, lắp đặt máy xong, lại kết nối dây mạng, cài một đống đủ các loại game, hai anh em bắt đầu chơi tới quên luôn trời đất.
Tiếu Lang đùa một câu “Máy này là của tao nha!”
“Ờ,” Tiếu Mông hết sức thoải mái trả lời “Ngày mốt hai phải trở lại trường đó nha!”
Tiếu Lang “…” Hu hu hu, nhà mình giờ giống khách sạn quá!
☆ ☆ ☆
Bởi vì năm nay Tết âm lịch sớm hơn so với mọi năm, cho nên thời gian nghỉ cũng ngắn, thời điểm Tiếu Lang phải trở lại trường học vẫn là chưa qua ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.
Mà lần này người trở lại trường sớm nhất không phải Tiếu Lang Vương Mân như mọi khi, vừa vào ký túc xá đã thấy Nhạc Bách Kiêu và Cố Thuần đã có mặt.
Bốn người cùng nhau chia sẻ những món ăn tết trong nhà cùng thức ăn vặt, vừa ăn vừa nói đông nói tây, ai nấy cũng đều nhắc đến bản thân muốn làm gì sau khi kỳ thi đại học chấm dứt.
Cố Thuần nói muốn sống chậm lại một chút, một ngày để dành ngủ, một ngày để dành ăn cơm, một ngày để dành chơi đùa… cứ như vậy lặp lại ba vòng tuần hoàn.
Nhạc Bách Kiêu thì bảo muốn đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, đi quán bar uống rượu, đi trượt băng.. coi như “trác táng” một hồi…
Tiếu Lang nói muốn đi tiệm Net chơi game suốt đêm nguyên cả một tuần, đã muốn gần nửa năm cậu không được tiếp xúc với Hiệp Minh, hồi ở nhà ăn tết có cùng mấy người bạn trong game trò chuyện qua QQ, nói chờ khi nào thi đại học xong mới tiếp tục chơi lại.
Vương Mân thì bảo, muốn cùng với Tiếu Lang du lịch khắp nơi trong nước.
Thế là, Tiếu Lang cảm động, lê a lết dời đến bên cạnh Vương Mân, lúc này hai người đều đã tự vệ sinh rửa mặt, áo ngoài cũng cởi, trên người chỉ còn mặc áo len bó sát người cùng quần thun dày, ôm nhau rất là ấm áp.
Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu đối với hai người bọn họ như vậy đều là thấy riết rồi quen, chả có gì kỳ lạ.
Hai người bọn họ thu xếp đồ đạc xong cũng chuẩn bị đi ngủ, Nhạc Bách Kiêu đi WC trở về phòng, bắt gặp Tiếu Lang nằm dựa lên người Vương Mân, tay ôm thắt lưng Vương Mân, hai người đang mặt kề mặt mũi kề mũi nói nhỏ nói to cái gì đó.
Đưa tay giắt bàn chải cùng khăn lau mặt về vị trí cũ, Nhạc Bách Kiêu ngạc nhiên nói “Hai người các ngươi sao dính nhau tới vậy a, ngó coi bộ còn khăng khít hơn tình nhân nữa.”
Tiếu Lang nghe xong giật cả mình, tránh người khác nghi ngờ nên định lùi trở về, lúc trước khi quan hệ giữa cả hai vẫn còn chưa rõ ràng thì thế nào cũng không thấy chột dạ, nhưng mà bây giờ không giống a…
Ai ngờ Tiếu Lang vừa định rụt người về một chút đã bị Vương Mân kéo ôm trở lại, ấn đầu vào ngực mình, Tiếu Lang nhỏ giọng “ây da” một tiếng, liền nghe Vương Mân bình thản đáp lại Nhạc Bách Kiêu “Cậu và Cố Thuần không phải cũng rất thân thiết sao?”
Nhạc Bách Kiêu “xì” một tiếng, nói “Kiểu gì cũng là kém hơn so với hai người, ở đâu có hai tên nam sinh giống như hai người vậy a, ngày ngày đều quấn quít lấy nhau chả khác gì mì sợi…”
Tiếu Lang “…”
Đúng lúc Cố Thuần trở lại phòng ký túc, Nhạc Bách Kiêu liền thuận miệng nói “Cố Thuần ông nói đúng không?”
Cố Thuần cười ha ha nói “Hai người a, thi đại học xong rồi liền mạnh ai nấy đi đường nấy, hiện tại thân nhau như vậy, tới chừng tốt nghiệp rồi tính sao đây?”
Tiếu Lang nói “Tụi tui thi cùng trường a!”
“Ồ?” Nhạc Bách Kiêu đang định bước lên giường, nghe vậy khựng lại, nói “Cũng đúng, Tiểu Long Nhân cũng có thể thi được hạng nhất a, cái gì mà không thể không có khả năng đúng không?”
Tiếu Lang cười mắng “Kháo, nói vậy là ý gì hả!”
Nhạc Bách Kiêu thương xuân tiếc thu nói “Ai, thế giới trong mắt ta không phải là thê giới chân thật.”
Mọi người “…”
Hai người Cố Thuần Nhạc Bách Kiêu đều cởi áo khoác ngoài ra, chừa trên người áo mỏng cùng quần đùi bò vào ổ chăn, Cố Thuần tắt đền, phòng ngủ nháy mắt tối sầm.
Tiếu Lang cùng Vương Mân nằm nghiên người, mặt đối mặt, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, bên dưới lớp chăn ấm, hơi thở nóng rực của cả hai phả trên cổ của đối phương, trong lòng hai người đều muốn làm chuyện “người nhớn”.
Lẫn nhau chạm vào da thịt mà không hề bị ngăn cách bởi thứ gì khiến Tiếu Lang vô cùng hưng phấn, cậu cố kềm nén hơi thở của mình, mà thân thể cũng rất mau nổi lên phản ứng (nói chung còn trẻ, dễ bị đốt lửa…)
Nhưng là lúc này trong phòng chỉ vừa mới tắt đèn, Cố Thuần lẫn Nhạc Bách Kiêu đều chưa ngủ say! Hai người ai cũng không dám phát ra dù chỉ là một chút thanh âm “kỳ lạ” nào, nhưng mà đồng thời, dưới tình huống như thế, thân thể của cả hai thiếu niên càng thêm mẫn cảm, chỉ một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến nhịp đập trái tim không ngừng tăng tốc, khiến cho da thịt run rẩy nóng lên.
Tiếu Lang nhịn không được len một chân của mình vào giữa hai chân Vương Mân, nhẹ nhàng cọ đến cọ đi một chút, Vương Mân nắm lấy cổ tay của cậu dùng sức xiết lại, hai chân cũng đồng thời kẹp lại giữ chặt chân Tiếu Lang không để cậu lộn xộn, một tay mò mẫm chạm đến hai khỏa thù du nơi ngực Tiếu Lang, nhéo một cái coi như là trừng phạt.
Tiếu Lang “…” Mình là dùng bao nhiêu sức mới có thể nghẹn tiếng rên rỉ xuống a ~ thao!
Vương Mân kề sát lại gần, môi áp lên môi cậu, đầu lưởi tựa như ngọn lửa nóng luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu, quấn lấy dây dưa triền miên, khoái cảm trong cấm kỵ khiến cho hạ thân của Tiếu Lang chẳng mấy chốc tinh thần phấn chấn trỗi dậy, căng phồng đội lên lớp quần lót dưới chiếc quần thun dày.
Tiếu Lang muốn Vương Mân giúp mình sờ sờ phía dưới, nhưng lại không thể nói thành tiếng, chỉ có thể lôi kéo tay Vương Mân hướng xuống nơi đó chà xát một chút.
Vương Mân lại không như ý Tiếu Lang chạm vào nơi kia, bàn tay thoáng tránh ra, rút trở về nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dần từ ngực xuống lưng…
Đang định tiến hành thêm một hồi hôn sâu, đột nhiên bên phía giường của Cố Thuần có động tĩnh, cậu chàng ngồi dậy nhảy khỏi giường, “tách” một cái, đèn sáng ngời, khiến Vương Mân cùng Tiếu Lang đều sợ tới mức tựa như bị điện giật dội ra.
Tiếu Lang cố gắng rụt lùi đầu mình, toàn bộ nhét vào mền, trong lòng khẩn trương không biết hành động lúc nãy của mình và Vương Mân có bị phát hiện hay không?
Kết quả lại thấy Cố Thuần xỏ dép lê vội vàng bước đến mở cửa phòng xông ra bên ngoài, thấy vậy Vương Mân cùng Tiếu Lang mới thở phào nhẹ nhõm một cái, mà hai “nhóc đang hưng phấn” kia cũng bởi kinh hách quá độ lúc nãy mà… ỉu xìu…
Chờ Cố Thuần trở lại, Vương Mân mới thuận miệng hỏi “Làm sao vậy?”
Cố Thuần nói “Hồi chiều uống nước hơi nhiều, định là sáng mai rời giường mới đi giải quyết, ai dè lúc nãy nhịn không được, không phiền đến hai người chứ?”
Vương Mân nói “Không có.”
Tiếu Lang “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.