Chương 1: Tiểu bạch cầu kì lạ
Aiden
30/03/2018
Author: Aiden
"Xoẹt"
Thân ảnh linh động thoắt ẩn thoắt hiện. Hồng y thiếu nữ mạnh mẽ vung trường kiếm trong tay lên, vạt áo đỏ lay động theo từng bước chân của nàng. Mỗi lần trường kiếm xoẹt qua rừng trúc liền xào xạc.
Dung nhan yêu nghiệt tăng thêm vài phần sắc sảo, mắt phượng xinh đẹp chăm chú dõi theo từng động tác, lông mày anh khí nhíu chặt.
"Mau, mau bắt lấy con súc sinh kia cho ta." - Tiếng hét the thé vang vọng, nam tử quần áo lụa là thở hổn hển đuổi theo hai tên gia đinh, vừa chạy vừa kêu. Đằng trước hắn là hai nam nhân mặt mày hung hãn đang dùng hết tốc lực chạy theo quả cầu trắng trắng tròn tròn.
Tiểu bạch cầu hớn hở chạy thật nhanh, bộ dáng rất chi là vui vẻ, tí tí lại quay lại phía sau nhìn hai tên gia đinh mệt lả đang đuổi theo mình.
Vân Tư Khuynh khiêu mi quan sát mấy kẻ đang xông về phía mình, nàng hạ trường kiếm trong tay xuống, chậm rãi vén vài lọn tóc hai bên má lên. Đôi mắt hẹp dài hứng thú nhìn tiểu bạch cầu đang chạy hết tốc lực về phía mình, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
"Oạch"
Nặng nề đặt mông xuống đất, tiểu bạch cầu nghiêng cái đầu nhỏ của mình sang một bên, ngu ngơ nhìn Vân Tư Khuynh. Thấy bộ dáng đáng yêu của nó Vân Tư Khuynh dịu dàng mỉm cười, nụ cười chưa giương lên được mấy giây đã bị tiếng kêu như chọc tiết của nam nhân cắt ngang:
"Nữ nhân kia, mau bắt lấy tiểu súc sinh đó cho ta." - Nam tử cùng mấy tay sai gào lên, so với lúc nãy càng nhức óc hơn.
Tiểu bạch cầu lăn lăn vài vòng đến chân Vân Tư Khuynh, bàn chân mềm mại ôm lấy bắp chân nàng, đôi mắt to tròn trong suốt ngước lên.
Ách, điệu bộ này sao lại đáng yêu đến thế? Vân Tư Khuynh chậm rãi ngồi xuống, bàn tay ngọc ngà trắng muốt nâng ai đó lên, tiểu bạch cầu dường như cảm thấy sự hài lòng của nàng đối với mình, nó to gan hơn thơm nhẹ vào mu bàn tay của nàng, bộ dạng lấy lòng.
"Mau bắt lấy nữ nhân kia cùng với tiểu súc sinh cho ta." - Tên thiếu gia tham lam nhìn Vân Tư Khuynh, đôi mắt vẩn đục si mê liếc toàn thân hồng y thiếu nữ.
Tiếng gió xào xạc, vạt váy đỏ rực bay nhảy, phượng mâu lạnh lùng nhìn thẳng vào Triệu Lâm khiến toàn thân hắn run lên. Trường kiếm trên tay vung lên cao, tiếng gió rì rào như bị xé ra làm đôi, bóng dáng mờ ảo xuyên qua ba tên nam nhân.
Trường kiếm sắc bén dính đầy máu tanh, dung nhan yêu nghiệt lãnh huyết nhìn ba cỗ thi thể dưới đất.
Ngay cả khi nằm dưới đất bọn chúng cũng không biết người giết mình là ai, mắt bọn hắn còn chưa kịp nhìn ra ai là người ra tay đã lặng lẽ trở thành ba cỗ thi thể. Lạnh lẽo giống như trái tim của hồng y nữ tử kia vậy, không chút độ ấm.
Nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của tiểu gia hỏa trong lòng, nhìn tiểu bạch cầu làm nũng với mình, Vân Tư Khuynh không khỏi nhếch khóe môi.
Càng sờ càng thích nha, lấy bộ lông này mà làm khăn thì thật tốt!!!
~Vân gia~
"Khuynh nhi, mau lại đây" - Nữ nhân trung niên vận bộ lam y thanh nhã dịu dàng vẫy tay với nàng.
Thấy mẫu thân, bước chân Vân Tư Khuynh như đạp mây cưỡi gió mà tiến đến. Bộ dáng lạnh lùng lãnh huyết giờ dịu dàng như nước, nàng nhu thuận như các nữ nhi khác mà dựa vào người mẫu thân của mình.
"Nương" - Nàng nhẹ nhàng kêu. Thân thể thon dài cuộn lại, cố gắng đưa cái đầu to vào lòng Vãn Như Ly.
"Ai, con thật là..." - Gia gia thương yêu nhìn cháu gái mình, bàn tay nhăn nheo xoa nhẹ mái tóc óng mượt của nàng.
"Gia gia" - Làm nũng với mẫu thân xong, Vân Tư Khuynh quay sang tấn công gia gia của mình, dung nhan xinh đẹp mếu máo như sắp khóc.
"Cái con bé này, thật là..." - Lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, ngay khi đôi mắt chuyển đến vạt áo đỏ lay động trước ngực nàng liền đờ đẫn, nhìn cái đuôi trắng muốt to tròn của tiểu bạch cầu.
"Khuynh nhi, nó là..." - Nhìn theo ánh mắt của bà, tất cả đều nghi hoặc, kinh hỉ nhìn tiểu bạch cầu.
"A, nó là tiểu bạch cầu con mới nhặt được ở trong rừng trúc." - Vân Tư Khuynh bình tĩnh đáp, suýt nữa nàng cũng quên mất vật nhỏ đáng yêu này.
"Xoẹt"
Thân ảnh linh động thoắt ẩn thoắt hiện. Hồng y thiếu nữ mạnh mẽ vung trường kiếm trong tay lên, vạt áo đỏ lay động theo từng bước chân của nàng. Mỗi lần trường kiếm xoẹt qua rừng trúc liền xào xạc.
Dung nhan yêu nghiệt tăng thêm vài phần sắc sảo, mắt phượng xinh đẹp chăm chú dõi theo từng động tác, lông mày anh khí nhíu chặt.
"Mau, mau bắt lấy con súc sinh kia cho ta." - Tiếng hét the thé vang vọng, nam tử quần áo lụa là thở hổn hển đuổi theo hai tên gia đinh, vừa chạy vừa kêu. Đằng trước hắn là hai nam nhân mặt mày hung hãn đang dùng hết tốc lực chạy theo quả cầu trắng trắng tròn tròn.
Tiểu bạch cầu hớn hở chạy thật nhanh, bộ dáng rất chi là vui vẻ, tí tí lại quay lại phía sau nhìn hai tên gia đinh mệt lả đang đuổi theo mình.
Vân Tư Khuynh khiêu mi quan sát mấy kẻ đang xông về phía mình, nàng hạ trường kiếm trong tay xuống, chậm rãi vén vài lọn tóc hai bên má lên. Đôi mắt hẹp dài hứng thú nhìn tiểu bạch cầu đang chạy hết tốc lực về phía mình, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
"Oạch"
Nặng nề đặt mông xuống đất, tiểu bạch cầu nghiêng cái đầu nhỏ của mình sang một bên, ngu ngơ nhìn Vân Tư Khuynh. Thấy bộ dáng đáng yêu của nó Vân Tư Khuynh dịu dàng mỉm cười, nụ cười chưa giương lên được mấy giây đã bị tiếng kêu như chọc tiết của nam nhân cắt ngang:
"Nữ nhân kia, mau bắt lấy tiểu súc sinh đó cho ta." - Nam tử cùng mấy tay sai gào lên, so với lúc nãy càng nhức óc hơn.
Tiểu bạch cầu lăn lăn vài vòng đến chân Vân Tư Khuynh, bàn chân mềm mại ôm lấy bắp chân nàng, đôi mắt to tròn trong suốt ngước lên.
Ách, điệu bộ này sao lại đáng yêu đến thế? Vân Tư Khuynh chậm rãi ngồi xuống, bàn tay ngọc ngà trắng muốt nâng ai đó lên, tiểu bạch cầu dường như cảm thấy sự hài lòng của nàng đối với mình, nó to gan hơn thơm nhẹ vào mu bàn tay của nàng, bộ dạng lấy lòng.
"Mau bắt lấy nữ nhân kia cùng với tiểu súc sinh cho ta." - Tên thiếu gia tham lam nhìn Vân Tư Khuynh, đôi mắt vẩn đục si mê liếc toàn thân hồng y thiếu nữ.
Tiếng gió xào xạc, vạt váy đỏ rực bay nhảy, phượng mâu lạnh lùng nhìn thẳng vào Triệu Lâm khiến toàn thân hắn run lên. Trường kiếm trên tay vung lên cao, tiếng gió rì rào như bị xé ra làm đôi, bóng dáng mờ ảo xuyên qua ba tên nam nhân.
Trường kiếm sắc bén dính đầy máu tanh, dung nhan yêu nghiệt lãnh huyết nhìn ba cỗ thi thể dưới đất.
Ngay cả khi nằm dưới đất bọn chúng cũng không biết người giết mình là ai, mắt bọn hắn còn chưa kịp nhìn ra ai là người ra tay đã lặng lẽ trở thành ba cỗ thi thể. Lạnh lẽo giống như trái tim của hồng y nữ tử kia vậy, không chút độ ấm.
Nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của tiểu gia hỏa trong lòng, nhìn tiểu bạch cầu làm nũng với mình, Vân Tư Khuynh không khỏi nhếch khóe môi.
Càng sờ càng thích nha, lấy bộ lông này mà làm khăn thì thật tốt!!!
~Vân gia~
"Khuynh nhi, mau lại đây" - Nữ nhân trung niên vận bộ lam y thanh nhã dịu dàng vẫy tay với nàng.
Thấy mẫu thân, bước chân Vân Tư Khuynh như đạp mây cưỡi gió mà tiến đến. Bộ dáng lạnh lùng lãnh huyết giờ dịu dàng như nước, nàng nhu thuận như các nữ nhi khác mà dựa vào người mẫu thân của mình.
"Nương" - Nàng nhẹ nhàng kêu. Thân thể thon dài cuộn lại, cố gắng đưa cái đầu to vào lòng Vãn Như Ly.
"Ai, con thật là..." - Gia gia thương yêu nhìn cháu gái mình, bàn tay nhăn nheo xoa nhẹ mái tóc óng mượt của nàng.
"Gia gia" - Làm nũng với mẫu thân xong, Vân Tư Khuynh quay sang tấn công gia gia của mình, dung nhan xinh đẹp mếu máo như sắp khóc.
"Cái con bé này, thật là..." - Lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, ngay khi đôi mắt chuyển đến vạt áo đỏ lay động trước ngực nàng liền đờ đẫn, nhìn cái đuôi trắng muốt to tròn của tiểu bạch cầu.
"Khuynh nhi, nó là..." - Nhìn theo ánh mắt của bà, tất cả đều nghi hoặc, kinh hỉ nhìn tiểu bạch cầu.
"A, nó là tiểu bạch cầu con mới nhặt được ở trong rừng trúc." - Vân Tư Khuynh bình tĩnh đáp, suýt nữa nàng cũng quên mất vật nhỏ đáng yêu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.