Chương 362
Nguyệt Y Y
23/03/2023
Tiểu Tước thấy Cửu U Huyền không ở lại nữa bèn đuổi theo nàng , Tiểu Điền ủ rũ đi theo sau .
Chỉ là chưa đi được bao lâu Cửu U Huyền liền dừng lại , bởi vì phía trước có một nam nhân chặn đường nàng lại.
Cửu U Huyền hai mắt thoáng hiện lên tia khinh ngạc nhưng sau đó đã bị ý cười thay thế.
"Ngươi tìm thấy ta cũng thật nhanh !"
Nam nhân kia không đáp , chỉ cười nhẹ nhìn nàng . Tiểu Tước từ phía sau lưng nàng thò đầu ra , nhìn thấy người chặn đường bọn họ , hai mắt mở to kinh hô.
"Ca ca , ngươi thật soái !"
Ca ca này thật sự vô cùng anh tuấn , là người đẹp nhất mà nàng nhìn thấy . Có vẻ như ca ca và tỷ tỷ là người quen.
"Hai người các ngươi trở về trước đi , lát ta sẽ về sau !"
Dứt lời , hai người liền biến mất ở đó . Tiểu Tước ngưỡng mộ nhìn chỗ hai người vừa đứng . Không biết khi nào hàng mới có tu vi cao như vậy.
Về đến nhà Tiểu Điền , Hạ Hoa thấy cháu trai mình mang theo bộ dạng ủ rũ quay về thì không khỏi lo lắng hỏi.
"Tiểu Điền , có chuyện gì sao ?"
"Không có gì !"
Hạ Hoa còn tính nói thêm gì đó thì Tiểu Tước chạy lại nắm lấy tay bà.
"Hạ bà bà , mấy ngày tới ta có thể ở đây không ?"
"Đương nhiên là được ! Chỉ là Tiểu Tước , không phải mọi người đều nói phụ thân ngươi bị bệnh rồi sao , ngươi ở đây vậy hắn thì sao ?"
Nhắc đến phụ thân , sắc mặt Tiểu Tước trở lên ảm đảm , nhưng khí nghĩ tới Cửu U Huyền đã đồng ý cứu người tâm trạng liền vui vẻ trở lại.
"Hắn không sao , mấy ngày nữa là ổn . Hiện tại phụ thân đang ở Lâm Gia !"
Chuyện phụ thân bị Lâm Gia giam giữ cũng chỉ có Lâm Gia , Tiểu Điền và nàng biết . Bởi vì trong mắt người khác Lâm Gia luôn xây dựng một hình tượng giả dối nhân nghĩ , nếu chuyện bọn họ muốn ép nàng làm thiếp cho nhi tử của hắn lộ ra ngoài , thanh danh gây dựng bao năm sẽ bị sụp đổ , Lâm Gia sao có thể để chuyện này xảy ra . Và hiện tại có thêm tỷ tỷ biết bộ mặt thật của Lâm Gia kia nữa.
"Nếu như ở Lâm Gia vậy đúng là đã yên tâm hơn phần nào . Vào thôi , lát nữa là có cơm rồi !"
"Dạ !"
Trên dãy núi cao nhất của , sương mù quanh năm bao phủ khắp nơi , khó mà nhìn được mọi thứ . Cửu U Huyền ngồi treo neo trên vách núi mà không hề sợ hãi nhìn xuống dưới , tay chống cằm , bộ dáng có phần ung dung.
"Sao ngươi tìm được ta ?"
"Cửu U Hoàng dùng một chút bí thuật tìm người , chỉ cần đem đồ vật người từng sử dụng qua đốt cháy sẽ tìm được tung tích của ngươi !"
"Ồ , vậy sao ?! Bắc Chi Hạc , ta muốn hỏi ngươi một chuyện .Tại sao ngươi lại trở thành Thừa Tướng Thanh Hạm Quốc Vấn Linh Đại Lục ?"
Đôi mắt Bắc Chi Hạc cụp xuống , không biết có phải là do sương mù hay là do nguyên nhân khác mà khiến cho ánh mắt của ánh trở lên mờ mịt.
"Huyền Nhi , trước ngươi trả lời ta câu này . Nếu khi Hàn Dạ Minh vẫn còn là Huyền Dạ , ta giết chết hắn , sau khi ngươi khôi phục có hận ta không ?"
Cửu U Huyền hơi ngẩn người , trong lòng trở lên có chút phức tạp.
"Ngươi hận hắn sao ?"
"Hận !"
"Nếu như ngươi đã hận hắn vì sao còn hỏi ta như vậy ?"
"Bởi vì ta biết ngươi sẽ ngăn cản ta !"
"Ý ngươi là nói lúc ta là Tuyệt Tình Thủy sao ?"
"Cửu U Huyền hay Tuyệt Tình Thủy chỉ cần đó là ngươi , ngươi đều sẽ ngăn cản ta . Ngươi hiểu ta đang nói gì mà !"
Cửu U Huyền đứng đậy , quay người lại nhìn Bắc Chi Hạc . Phải , nàng hiểu hắn đang nói đến chuyện gì !
"Ta thừa nhận , ta động tâm !"
Dù biết sớm hay muộn cũng sẽ chính miệng nàng nói câu này , nhưng hắn vẫn đau , tim như thắt lại . Nữ nhân hắn yêu , nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm , hắn vì nàng từng chết một lần cuối cùng thứ nhận lại được chính là câu nói nàng động tâm , chỉ là người đó không phải hắn !
"Vậy trong tâm ngươi , ta là gì ?"
"Ngoại trừ Cửu U Hoàng , trong tâm ta ngươi chính là một người ca ca !"
"Ca ca, phải rồi , là ca ca ! Ha ha ha !"
Rõ biết nàng chỉ xem hắn như một người ca ca vậy mà hắn vẫn luôn ảo tưởng một ngày nàng sẽ thay đổi mở lòng với hắn . Nhưng hiện tại thì sao , nàng thừa nhận nàng yêu người khác.
"Ngươi đã sớm biết rõ tình cảm của ta ,vì sao không từ chối sớm hơn , để tới tận bây giờ thừa nhận yêu người khác . Cửu U Huyền , ngươi có thể tốt về nhiều mặt , nhưng tình cảm lại tàn nhẫn như vậy !"
"Ta uống Tuyệt Tình Thủy , đem tình cảm hồng trần tuyệt diệt , sau khi ngươi biết chuyện này vì sao cứ phải như vậy . Sớm từ bỏ như vậy không tốt sao ?"
Nàng thừa nhận đối với chuyện tình cảm nam nữ có chút tàn nhẫn , nhưng đôi khi tàn nhẫn một chút mới tốt cho cả hai bên . Tàn nhẫn một chút để cho hắn sớm buông bỏ . Chấp niệm là một thứ vừa đáng thương , vừa đáng sợ , nàng không muốn người nàng quan tâm phải sống dằn vặt suốt đời.
"Từ bỏ sao ? Ngươi cảm thấy ta cố chấp mấy trăm năm nay có thể dễ dàng từ bỏ sao . Tại sao hai lần ngươi đều chọn hắn ? Rõ ràng người đến trước luôn là ta vì sao lại luôn chọn người đến sau là hắn ? Ta có chỗ nào thua kém hắn , ngươi nói ra ta có thể cố gắng . Ngay từ đâu ta không muốn là ca ca của ngươi !"
Bắc Chi Hạc đã rũ bỏ đi hình tượng thường ngày , linh lực bên trong hắn giải phóng , sức mạnh to lớn làm cho cả một dãy núi rung chuyển.
Cửu U Huyền đứng đó , phát tiết ra sẽ dễ chịu hơn . Chuyện này là do lỗi của nàng , có lẽ uống Tuyệt Tình Thủy đã là sai lầm ngay từ đầu !
Nàng hiện tại nên làm sao mới tốt ?
Chỉ là chưa đi được bao lâu Cửu U Huyền liền dừng lại , bởi vì phía trước có một nam nhân chặn đường nàng lại.
Cửu U Huyền hai mắt thoáng hiện lên tia khinh ngạc nhưng sau đó đã bị ý cười thay thế.
"Ngươi tìm thấy ta cũng thật nhanh !"
Nam nhân kia không đáp , chỉ cười nhẹ nhìn nàng . Tiểu Tước từ phía sau lưng nàng thò đầu ra , nhìn thấy người chặn đường bọn họ , hai mắt mở to kinh hô.
"Ca ca , ngươi thật soái !"
Ca ca này thật sự vô cùng anh tuấn , là người đẹp nhất mà nàng nhìn thấy . Có vẻ như ca ca và tỷ tỷ là người quen.
"Hai người các ngươi trở về trước đi , lát ta sẽ về sau !"
Dứt lời , hai người liền biến mất ở đó . Tiểu Tước ngưỡng mộ nhìn chỗ hai người vừa đứng . Không biết khi nào hàng mới có tu vi cao như vậy.
Về đến nhà Tiểu Điền , Hạ Hoa thấy cháu trai mình mang theo bộ dạng ủ rũ quay về thì không khỏi lo lắng hỏi.
"Tiểu Điền , có chuyện gì sao ?"
"Không có gì !"
Hạ Hoa còn tính nói thêm gì đó thì Tiểu Tước chạy lại nắm lấy tay bà.
"Hạ bà bà , mấy ngày tới ta có thể ở đây không ?"
"Đương nhiên là được ! Chỉ là Tiểu Tước , không phải mọi người đều nói phụ thân ngươi bị bệnh rồi sao , ngươi ở đây vậy hắn thì sao ?"
Nhắc đến phụ thân , sắc mặt Tiểu Tước trở lên ảm đảm , nhưng khí nghĩ tới Cửu U Huyền đã đồng ý cứu người tâm trạng liền vui vẻ trở lại.
"Hắn không sao , mấy ngày nữa là ổn . Hiện tại phụ thân đang ở Lâm Gia !"
Chuyện phụ thân bị Lâm Gia giam giữ cũng chỉ có Lâm Gia , Tiểu Điền và nàng biết . Bởi vì trong mắt người khác Lâm Gia luôn xây dựng một hình tượng giả dối nhân nghĩ , nếu chuyện bọn họ muốn ép nàng làm thiếp cho nhi tử của hắn lộ ra ngoài , thanh danh gây dựng bao năm sẽ bị sụp đổ , Lâm Gia sao có thể để chuyện này xảy ra . Và hiện tại có thêm tỷ tỷ biết bộ mặt thật của Lâm Gia kia nữa.
"Nếu như ở Lâm Gia vậy đúng là đã yên tâm hơn phần nào . Vào thôi , lát nữa là có cơm rồi !"
"Dạ !"
Trên dãy núi cao nhất của , sương mù quanh năm bao phủ khắp nơi , khó mà nhìn được mọi thứ . Cửu U Huyền ngồi treo neo trên vách núi mà không hề sợ hãi nhìn xuống dưới , tay chống cằm , bộ dáng có phần ung dung.
"Sao ngươi tìm được ta ?"
"Cửu U Hoàng dùng một chút bí thuật tìm người , chỉ cần đem đồ vật người từng sử dụng qua đốt cháy sẽ tìm được tung tích của ngươi !"
"Ồ , vậy sao ?! Bắc Chi Hạc , ta muốn hỏi ngươi một chuyện .Tại sao ngươi lại trở thành Thừa Tướng Thanh Hạm Quốc Vấn Linh Đại Lục ?"
Đôi mắt Bắc Chi Hạc cụp xuống , không biết có phải là do sương mù hay là do nguyên nhân khác mà khiến cho ánh mắt của ánh trở lên mờ mịt.
"Huyền Nhi , trước ngươi trả lời ta câu này . Nếu khi Hàn Dạ Minh vẫn còn là Huyền Dạ , ta giết chết hắn , sau khi ngươi khôi phục có hận ta không ?"
Cửu U Huyền hơi ngẩn người , trong lòng trở lên có chút phức tạp.
"Ngươi hận hắn sao ?"
"Hận !"
"Nếu như ngươi đã hận hắn vì sao còn hỏi ta như vậy ?"
"Bởi vì ta biết ngươi sẽ ngăn cản ta !"
"Ý ngươi là nói lúc ta là Tuyệt Tình Thủy sao ?"
"Cửu U Huyền hay Tuyệt Tình Thủy chỉ cần đó là ngươi , ngươi đều sẽ ngăn cản ta . Ngươi hiểu ta đang nói gì mà !"
Cửu U Huyền đứng đậy , quay người lại nhìn Bắc Chi Hạc . Phải , nàng hiểu hắn đang nói đến chuyện gì !
"Ta thừa nhận , ta động tâm !"
Dù biết sớm hay muộn cũng sẽ chính miệng nàng nói câu này , nhưng hắn vẫn đau , tim như thắt lại . Nữ nhân hắn yêu , nữ nhân hắn tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm , hắn vì nàng từng chết một lần cuối cùng thứ nhận lại được chính là câu nói nàng động tâm , chỉ là người đó không phải hắn !
"Vậy trong tâm ngươi , ta là gì ?"
"Ngoại trừ Cửu U Hoàng , trong tâm ta ngươi chính là một người ca ca !"
"Ca ca, phải rồi , là ca ca ! Ha ha ha !"
Rõ biết nàng chỉ xem hắn như một người ca ca vậy mà hắn vẫn luôn ảo tưởng một ngày nàng sẽ thay đổi mở lòng với hắn . Nhưng hiện tại thì sao , nàng thừa nhận nàng yêu người khác.
"Ngươi đã sớm biết rõ tình cảm của ta ,vì sao không từ chối sớm hơn , để tới tận bây giờ thừa nhận yêu người khác . Cửu U Huyền , ngươi có thể tốt về nhiều mặt , nhưng tình cảm lại tàn nhẫn như vậy !"
"Ta uống Tuyệt Tình Thủy , đem tình cảm hồng trần tuyệt diệt , sau khi ngươi biết chuyện này vì sao cứ phải như vậy . Sớm từ bỏ như vậy không tốt sao ?"
Nàng thừa nhận đối với chuyện tình cảm nam nữ có chút tàn nhẫn , nhưng đôi khi tàn nhẫn một chút mới tốt cho cả hai bên . Tàn nhẫn một chút để cho hắn sớm buông bỏ . Chấp niệm là một thứ vừa đáng thương , vừa đáng sợ , nàng không muốn người nàng quan tâm phải sống dằn vặt suốt đời.
"Từ bỏ sao ? Ngươi cảm thấy ta cố chấp mấy trăm năm nay có thể dễ dàng từ bỏ sao . Tại sao hai lần ngươi đều chọn hắn ? Rõ ràng người đến trước luôn là ta vì sao lại luôn chọn người đến sau là hắn ? Ta có chỗ nào thua kém hắn , ngươi nói ra ta có thể cố gắng . Ngay từ đâu ta không muốn là ca ca của ngươi !"
Bắc Chi Hạc đã rũ bỏ đi hình tượng thường ngày , linh lực bên trong hắn giải phóng , sức mạnh to lớn làm cho cả một dãy núi rung chuyển.
Cửu U Huyền đứng đó , phát tiết ra sẽ dễ chịu hơn . Chuyện này là do lỗi của nàng , có lẽ uống Tuyệt Tình Thủy đã là sai lầm ngay từ đầu !
Nàng hiện tại nên làm sao mới tốt ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.