Chương 426
Nguyệt Y Y
10/07/2023
Hai nữ nhân cầm tay nhau chạy thục mạng về phía trước, cả hai người đều bị
thương không ít. Phía sau bọn họ hai người một nam một nữ đang không
ngừng đuổi theo hai người phía trước, trên tay cầm bính khí nhuốm máu,
cả người tỏa ra khí tức cổ quái rợn người.
Hai người phía sau đột nhiên tốc độ tăng nhanh, một trong hai thoắt cái đã chắn trước mặt hai nữ nhân.
Một nam, một nữ kia cả hai đều mặc y phục màu trắng, dung mạo đều thuộc vào hàng cực phẩm, chỉ là đôi mắt của bọn họ vô hồn, không khác nào là con rối. Xung quanh tỏa ra từng đợi hắc khí lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Người nam nhân có đôi mắt dị sắc, làm cho bọn họ nhớ tới một người.
"Tiên Hi, ngươi chạy trước, sức chiến đấu của ta mạnh hơn, ta ở lại chặn bọn họ!"
"Không được! Ta đã phát tín hiệu cho cha mẹ, rất nhanh bọn họ sẽ tới, khiên trì thêm một chút nữa!"
Đổng Ngạc Y Nhan so với nàng còn thương nặng hơn, hiện tại chỉ còn chút linh lực đủ để duy trì sức lực, ngay cả ngụy trang cũng đã không thể, đôi mắt đã trở lại thành một màu đen tuyền. Vừa rồi nàng đã nhanh tay truyền tín hiệu cầu cứu đến cha mẹ, thậm chí gửi luôn cho tiểu dì, rất nhanh bọn họ sẽ tới.
Chỉ là hai người muốn giết bọn họ có cảm giác thật quen, đặc biệt là nam nhân kia đôi mắt vô cùng giống tiểu dì. Dung mạo của hai người này nam thì giống tiểu dì, nữ thì giống phụ thân nàng, mới đầu nhìn thấy cảm thấy khá kinh ngạc, nghĩ có khi nào bọn họ có quan hệ gì với nhau không.
Nhưng nhanh chóng phủ nhận điều này. Nàng nhớ phụ thân từng nói, hắn và tiểu dì đã không còn song thân, ngoại trừ bọn họ ra thì không còn người thân nào, hai người này chắc chắn do Ám Giới phái tới!
Đột nhiên trong không trung vang lên tiếng cười dễ nghe như chuông gió nhưng lại vô cùng quỷ mị. Hai người lập tức trở lên căng thẳng, tay nắm chặt nhau, vận linh lực bảo vệ.
Tiếng cười dứt, giọng nói mị hoặc vang lên.
"Chạy lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, chi bằng dừng lại nghỉ ngơi chút đi!"
Nghe thấy giọng nói này, Đổng Ngạc Y Nhan run lên sợ hãi, trong lòng hiện lên vẻ khổ sợ, cúi đầu xuống che giấu đi cảm xúc trong mắt. Cửu Tiên Hi đang đề phòng người tới, nên không có chút ý tới cảm xúc của Đổng Ngạc Y Nhan biến hóa khác lạ.
"Thật thâm tình nha!"
Giọng nói quỷ mị kia lần nữa vang lên, nữ nhân hồng y từ trên trời phi xuống, đạp không đứng đó, ánh mắt trào phúng nhìn hai người.
"Ngươi là ai?"
Cửu Tiên Hi lạnh giọng hỏi, nữ nhân hồng y nghe vậy liền che miệng cười khúc khích, ánh mắt dời sáng Đổng Ngạc Y Nhan.
"Thay vì hỏi ta thì chi bằng hỏi nàng sẽ rõ hơn!"
"Y Nhan, ngươi biết nàng?!"
Cửu Tiên Hi quay lại nhìn Đổng Ngạc Y Nhan. Nàng cắn môi, cảm giác có chút khăn nhưng cuối cùng vẫn là nói ra.
"Nàng là một trong hai đại thống lĩnh của Ám Giới - Mị!"
Cửu Tiên Hi lúc đầu có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Biết được thân phận của đối phương, càng không dám coi kinh. Tay nắm chặt vũ khí, nếu như hôm nay đám người phụ thân tới không kịp chỉ sợ cả hai người bọn họ sẽ vong mang tại đây. Cho dù là vậy thì nàng cũng nhất định bảo hộ Nhan Y bình an rời đi.
"Đề phòng ta như vậy làm gì, ta đâu có ra tay. Ta còn chưa có khôi phục hoàn toàn, phải dữ sức!"
Mị hơi cợt nhả nói, ngón tay thon dài đùa nghịch vài sợi tóc.
"Cửu Tiên Hi, ngươi nhìn hai người này có thấy quen không? Tất nhiên là phải quen rồi, dù sao thì ngươi cũng nên gọi bọn họ một tiếng ngoại nội tổ phụ và nội tổ mẫu!"
Mị khẽ cười nói. Cửu Tiên Hi thoáng chút kinh ngạc nhưng rất nhanh bình ổn lại, nghĩ đây chắc chắn là chiêu trò của Mị. Phụ thân từng nói không còn cha mẹ, hắn không thể nào lừa nàng chuyện này.
"Không tin? Không sao hết, chờ đám người Cửu U Huyền tới nhặt xác các ngươi sẽ rõ. Bắt lấy bọn họ! Bị nhốt lâu năm như vậy thật là nhớ cảm giác hành hạ người khác!"
Nhận được mệnh lệnh, hai người kia lập tức hành động, giơ vũ khí tấn công tới. Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan đồng thời vận linh lực đánh đến hai người bọn họ.
"Sao có thể?!"
Chỉ thấy linh lực khi gần tới hai người thì đột nhiên tiêu tán, nhân cơ hội đó cả Đổng Ngạc Y Nhan lẫn Cửu Tiên Hi đều bị trúng chiêu.
Ôm miệng vết thương lùi lại, lấy đan dược ra bỏ vào miệng, vết thương lập tức lành lại. Chỉ là vừa lành vài giây, vết thương lại vỡ ra, lần này còn mang theo mùi thối rữa. Cả hai kinh hãi, Mị có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.
"Cẩn thận chứ! Đừng để bị đánh trúng. Vết thương mà do bọn họ tạo ra càng dùng đan dược sẽ thúc đẩy tốc độ thối rữa!"
Hai người phía sau đột nhiên tốc độ tăng nhanh, một trong hai thoắt cái đã chắn trước mặt hai nữ nhân.
Một nam, một nữ kia cả hai đều mặc y phục màu trắng, dung mạo đều thuộc vào hàng cực phẩm, chỉ là đôi mắt của bọn họ vô hồn, không khác nào là con rối. Xung quanh tỏa ra từng đợi hắc khí lạnh lẽo khiến người khác cảm thấy không thoải mái. Người nam nhân có đôi mắt dị sắc, làm cho bọn họ nhớ tới một người.
"Tiên Hi, ngươi chạy trước, sức chiến đấu của ta mạnh hơn, ta ở lại chặn bọn họ!"
"Không được! Ta đã phát tín hiệu cho cha mẹ, rất nhanh bọn họ sẽ tới, khiên trì thêm một chút nữa!"
Đổng Ngạc Y Nhan so với nàng còn thương nặng hơn, hiện tại chỉ còn chút linh lực đủ để duy trì sức lực, ngay cả ngụy trang cũng đã không thể, đôi mắt đã trở lại thành một màu đen tuyền. Vừa rồi nàng đã nhanh tay truyền tín hiệu cầu cứu đến cha mẹ, thậm chí gửi luôn cho tiểu dì, rất nhanh bọn họ sẽ tới.
Chỉ là hai người muốn giết bọn họ có cảm giác thật quen, đặc biệt là nam nhân kia đôi mắt vô cùng giống tiểu dì. Dung mạo của hai người này nam thì giống tiểu dì, nữ thì giống phụ thân nàng, mới đầu nhìn thấy cảm thấy khá kinh ngạc, nghĩ có khi nào bọn họ có quan hệ gì với nhau không.
Nhưng nhanh chóng phủ nhận điều này. Nàng nhớ phụ thân từng nói, hắn và tiểu dì đã không còn song thân, ngoại trừ bọn họ ra thì không còn người thân nào, hai người này chắc chắn do Ám Giới phái tới!
Đột nhiên trong không trung vang lên tiếng cười dễ nghe như chuông gió nhưng lại vô cùng quỷ mị. Hai người lập tức trở lên căng thẳng, tay nắm chặt nhau, vận linh lực bảo vệ.
Tiếng cười dứt, giọng nói mị hoặc vang lên.
"Chạy lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, chi bằng dừng lại nghỉ ngơi chút đi!"
Nghe thấy giọng nói này, Đổng Ngạc Y Nhan run lên sợ hãi, trong lòng hiện lên vẻ khổ sợ, cúi đầu xuống che giấu đi cảm xúc trong mắt. Cửu Tiên Hi đang đề phòng người tới, nên không có chút ý tới cảm xúc của Đổng Ngạc Y Nhan biến hóa khác lạ.
"Thật thâm tình nha!"
Giọng nói quỷ mị kia lần nữa vang lên, nữ nhân hồng y từ trên trời phi xuống, đạp không đứng đó, ánh mắt trào phúng nhìn hai người.
"Ngươi là ai?"
Cửu Tiên Hi lạnh giọng hỏi, nữ nhân hồng y nghe vậy liền che miệng cười khúc khích, ánh mắt dời sáng Đổng Ngạc Y Nhan.
"Thay vì hỏi ta thì chi bằng hỏi nàng sẽ rõ hơn!"
"Y Nhan, ngươi biết nàng?!"
Cửu Tiên Hi quay lại nhìn Đổng Ngạc Y Nhan. Nàng cắn môi, cảm giác có chút khăn nhưng cuối cùng vẫn là nói ra.
"Nàng là một trong hai đại thống lĩnh của Ám Giới - Mị!"
Cửu Tiên Hi lúc đầu có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Biết được thân phận của đối phương, càng không dám coi kinh. Tay nắm chặt vũ khí, nếu như hôm nay đám người phụ thân tới không kịp chỉ sợ cả hai người bọn họ sẽ vong mang tại đây. Cho dù là vậy thì nàng cũng nhất định bảo hộ Nhan Y bình an rời đi.
"Đề phòng ta như vậy làm gì, ta đâu có ra tay. Ta còn chưa có khôi phục hoàn toàn, phải dữ sức!"
Mị hơi cợt nhả nói, ngón tay thon dài đùa nghịch vài sợi tóc.
"Cửu Tiên Hi, ngươi nhìn hai người này có thấy quen không? Tất nhiên là phải quen rồi, dù sao thì ngươi cũng nên gọi bọn họ một tiếng ngoại nội tổ phụ và nội tổ mẫu!"
Mị khẽ cười nói. Cửu Tiên Hi thoáng chút kinh ngạc nhưng rất nhanh bình ổn lại, nghĩ đây chắc chắn là chiêu trò của Mị. Phụ thân từng nói không còn cha mẹ, hắn không thể nào lừa nàng chuyện này.
"Không tin? Không sao hết, chờ đám người Cửu U Huyền tới nhặt xác các ngươi sẽ rõ. Bắt lấy bọn họ! Bị nhốt lâu năm như vậy thật là nhớ cảm giác hành hạ người khác!"
Nhận được mệnh lệnh, hai người kia lập tức hành động, giơ vũ khí tấn công tới. Cửu Tiên Hi và Đổng Ngạc Y Nhan đồng thời vận linh lực đánh đến hai người bọn họ.
"Sao có thể?!"
Chỉ thấy linh lực khi gần tới hai người thì đột nhiên tiêu tán, nhân cơ hội đó cả Đổng Ngạc Y Nhan lẫn Cửu Tiên Hi đều bị trúng chiêu.
Ôm miệng vết thương lùi lại, lấy đan dược ra bỏ vào miệng, vết thương lập tức lành lại. Chỉ là vừa lành vài giây, vết thương lại vỡ ra, lần này còn mang theo mùi thối rữa. Cả hai kinh hãi, Mị có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở.
"Cẩn thận chứ! Đừng để bị đánh trúng. Vết thương mà do bọn họ tạo ra càng dùng đan dược sẽ thúc đẩy tốc độ thối rữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.