Chương 432: Chương 432
Nguyệt Y Y
05/08/2023
Cửu U Huyền đưa Cửu Tiên Hi về phòng, giúp nàng tỉnh rượu, chỉ mất vài phút Cửu Tiên Hi liền thanh tỉnh. Ngớ ngác nhìn xung quanh, khi nhìn đến Hàn Dạ Minh thì có chút giật mình cùng chột dạ.
Những gì nàng nói trong lúc say nàng đều nhớ, bao gồm cả lời nàng nói hắn rất đáng sợ. Chắc là hắn chưa nghe thấy đâu!
Nhưng mà rất tiếc, Hàn Dạ Minh đã nghe thấy câu đó. Chỉ là hắn không thèm chấp mà thôi!
"Ngươi nghỉ ngơi đi! Khi nào muốn tiến hành khôi phục đan điền thì tới tìm ta!"
Nàng đem chăn gối chỉnh lại để cho Cửu Tiên Hi nằm thoải mái hơn. Bộ dáng ân cần này lần đầu tiên Cửu Tiên Hi được chứng kiến.
Trong trí nhớ của nàng Cửu U Huyền luôn là dáng vẻ cao lãnh khí chất hơn người, liếc mắt một cái cũng đủ uy nghiêm khiến người khác kính sợ. Cho dù là người cháu duy nhất nhày cũng từng bị dọa không ít.
Trước đây vì Y Nhan nàng còn trách sao tiểu dì và phụ thân cùng một mẹ sinh ra tính cách lại khác nhau như vậy, xem ra bây giờ là nàng sai.
"Tiểu dì!"
"Hử?"
"Ngày mai ngươi rảnh không, giúp ta khôi phục đan điền!"
"Lúc nào cũng rảnh!"
Để Bạch Thần Phong nghe được câu này chắc chắn là khóc không ra nước mắt. Bao nhiêu công vụ đổ lên đầu hắn nàng đương nhiên rảnh. Cứ tưởng có người thay thế rồi sẽ có thời gian an hưởng tuổi già, ai mà ngờ được còn bận hơn trước.
"Cảm ơn!"
Cửu Tiên Hi nói rất nhỏ nhẹ. Cửu U Huyền ra ngoài đóng cửa lại, nói với Cửu U Hoàng cùng Lam Tiên một tiếng liền cùng Hàn Dạ Minh tới chỗ Nhiếp Cảnh Lan và Cửu Vấn Ảnh.
Tinh Phong Đại Lục, Bắc Cửu Điện.
Phượng Vũ Đình từ sau khi thất bại đoạt Thần Thú ấn tượng của các vị trưởng lão trong Bắc Cửu Điện đã trở lên xấu đi.
Không phải là do Phượng Vũ Đình không đoạt được Thần Thú mà cảm thấy thất vọng, điều khiến bọn họ thất vọng là thái độ và tính cách của Phượng Vũ Đình không giống như lúc mới tới Bắc Cửu Điện.
Lúc tới Bắc Cửu Điện Phượng Vũ Đình khi chưa làm quen được ai thì tỏ ra rất nhút nhát, nhưng lúc quen rồi thì mang dáng vẻ cởi mở và khá hoạt bát hồn nhiên. Còn ngày hôm đó lại tự nhiên là đồ đệ Bắc Chi Hạc, dùng quyền thế ra uy hiếp người khác. Nếu không phải Phượng Vũ Đình là người Điện Chủ đích thân dạy dỗ, thì bọn họ rất muốn bỏ nàng ra ngay tại đó để tránh mất mặt Bắc Cửu Điện.
Phượng Vũ Đình vó lẽ cũng cảm nhận thái độ của mấy vị trưởng lão đã khác thường nên đã cố gắng khôi phục lại quan hệ. Không còn bám dính lấy Bắc Chi Hạc, chuyên tâm tu luyện, dần dà cũng khiến nàng ta lấy lại thiện cảm.
Phượng Vũ Đình dạo này thường xuyên xuống núi, đi mấy ngày mới về, có người hỏi đều nói là tới Xích Huyết Sâm Lâm rèn luyện. Có vị trưởng lão nói cử người đi theo bảo vệ bị nàng từ chối với lí do là muốn tự mình trưởng thành lên. Câu trả lời này đã khiến cho các vị trưởng lão tán thưởng nàng.
Hôm nay như mọi khi Phượng Vũ Đình từ Xích Huyết Sâm Lâm trở về Bắc Cửu Điện, mới đi có vài ngày khí chất trên người đã thay đổi rõ rệt.
"Vũ Đình tiểu thư, ngươi đã trở lại! Thật không ngờ rời đi có vài ngày tu vi đã tăng tiến lên Kim Đan Kỳ. Mới có mười mấy tuổi đã đạt tới trình độ này, thật khiến lão phu khâm phục cùng hổ thẹn không bằng!"
"Ngũ trưởng lão quá khen rồi, Vũ Đình không dám nhận! So với các vị Vũ Đình vẫn còn kém rất xa, Vũ Đình vẫn còn cần phải cố gắng rất nhiều!"
Phượng Vũ Đình cười nhẹ khiêm tốn trả lời, câu trả lời càng khiến Ngũ trưởng lão trong lòng đánh giá càng cao hơn.
"Vũ Đình tiểu thư khiêm tốn rồi! Mới có mấy tháng rèn luyện ở Xích Huyết Sâm Lâm, từ Luyện Khí Kỳ đạt tới Kim Đan Kỳ, quả thực là khó có người sánh bằng. Tốc độ này chỉ có thể dùng hai chữ thiên tài mà hình dung!"
"Hai chữ thiên tài này Vũ Đình không dám nhận!"
"Có gì mà không dám? Hai chữ này rất xứng với ngươi!"
Phượng Vũ Đình mặt rất thản nhiên, không có biểu hiện gì là vui mừng khi được khen như vậy, biểu hiện này càng khiến Ngũ trưởng lão đối với nàng càng hài lòng.
Xem ra Bắc Cửu Điện đã tìm ra Điện Chủ đời tiếp theo!
Cứ tốc độ tu luyện thế này, không quá mấy chục năm nữa có thể đạt tới Linh Thần Kỳ cũng nên. Thật sự đáng mong chờ!
Chỉ là không biết có phải do hắn hoa mắt hay không, cứ cảm thấy Phượng Vũ Đình mỗi lần trở về trên người đều thoát ra cảm giác mê hoặc người khác. Nói đến cũng lạ, mỗi lần trở về Phượng Vũ Đình đều trở lên xinh đẹp hơn một chút. Không lẽ là do tác dụng phụ của tâm pháp nàng đang tu luyện?
Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lí. Dù sao thì trên đời này có rất nhiều tâm pháp kì lạ nhưng rất mạnh.
Những gì nàng nói trong lúc say nàng đều nhớ, bao gồm cả lời nàng nói hắn rất đáng sợ. Chắc là hắn chưa nghe thấy đâu!
Nhưng mà rất tiếc, Hàn Dạ Minh đã nghe thấy câu đó. Chỉ là hắn không thèm chấp mà thôi!
"Ngươi nghỉ ngơi đi! Khi nào muốn tiến hành khôi phục đan điền thì tới tìm ta!"
Nàng đem chăn gối chỉnh lại để cho Cửu Tiên Hi nằm thoải mái hơn. Bộ dáng ân cần này lần đầu tiên Cửu Tiên Hi được chứng kiến.
Trong trí nhớ của nàng Cửu U Huyền luôn là dáng vẻ cao lãnh khí chất hơn người, liếc mắt một cái cũng đủ uy nghiêm khiến người khác kính sợ. Cho dù là người cháu duy nhất nhày cũng từng bị dọa không ít.
Trước đây vì Y Nhan nàng còn trách sao tiểu dì và phụ thân cùng một mẹ sinh ra tính cách lại khác nhau như vậy, xem ra bây giờ là nàng sai.
"Tiểu dì!"
"Hử?"
"Ngày mai ngươi rảnh không, giúp ta khôi phục đan điền!"
"Lúc nào cũng rảnh!"
Để Bạch Thần Phong nghe được câu này chắc chắn là khóc không ra nước mắt. Bao nhiêu công vụ đổ lên đầu hắn nàng đương nhiên rảnh. Cứ tưởng có người thay thế rồi sẽ có thời gian an hưởng tuổi già, ai mà ngờ được còn bận hơn trước.
"Cảm ơn!"
Cửu Tiên Hi nói rất nhỏ nhẹ. Cửu U Huyền ra ngoài đóng cửa lại, nói với Cửu U Hoàng cùng Lam Tiên một tiếng liền cùng Hàn Dạ Minh tới chỗ Nhiếp Cảnh Lan và Cửu Vấn Ảnh.
Tinh Phong Đại Lục, Bắc Cửu Điện.
Phượng Vũ Đình từ sau khi thất bại đoạt Thần Thú ấn tượng của các vị trưởng lão trong Bắc Cửu Điện đã trở lên xấu đi.
Không phải là do Phượng Vũ Đình không đoạt được Thần Thú mà cảm thấy thất vọng, điều khiến bọn họ thất vọng là thái độ và tính cách của Phượng Vũ Đình không giống như lúc mới tới Bắc Cửu Điện.
Lúc tới Bắc Cửu Điện Phượng Vũ Đình khi chưa làm quen được ai thì tỏ ra rất nhút nhát, nhưng lúc quen rồi thì mang dáng vẻ cởi mở và khá hoạt bát hồn nhiên. Còn ngày hôm đó lại tự nhiên là đồ đệ Bắc Chi Hạc, dùng quyền thế ra uy hiếp người khác. Nếu không phải Phượng Vũ Đình là người Điện Chủ đích thân dạy dỗ, thì bọn họ rất muốn bỏ nàng ra ngay tại đó để tránh mất mặt Bắc Cửu Điện.
Phượng Vũ Đình vó lẽ cũng cảm nhận thái độ của mấy vị trưởng lão đã khác thường nên đã cố gắng khôi phục lại quan hệ. Không còn bám dính lấy Bắc Chi Hạc, chuyên tâm tu luyện, dần dà cũng khiến nàng ta lấy lại thiện cảm.
Phượng Vũ Đình dạo này thường xuyên xuống núi, đi mấy ngày mới về, có người hỏi đều nói là tới Xích Huyết Sâm Lâm rèn luyện. Có vị trưởng lão nói cử người đi theo bảo vệ bị nàng từ chối với lí do là muốn tự mình trưởng thành lên. Câu trả lời này đã khiến cho các vị trưởng lão tán thưởng nàng.
Hôm nay như mọi khi Phượng Vũ Đình từ Xích Huyết Sâm Lâm trở về Bắc Cửu Điện, mới đi có vài ngày khí chất trên người đã thay đổi rõ rệt.
"Vũ Đình tiểu thư, ngươi đã trở lại! Thật không ngờ rời đi có vài ngày tu vi đã tăng tiến lên Kim Đan Kỳ. Mới có mười mấy tuổi đã đạt tới trình độ này, thật khiến lão phu khâm phục cùng hổ thẹn không bằng!"
"Ngũ trưởng lão quá khen rồi, Vũ Đình không dám nhận! So với các vị Vũ Đình vẫn còn kém rất xa, Vũ Đình vẫn còn cần phải cố gắng rất nhiều!"
Phượng Vũ Đình cười nhẹ khiêm tốn trả lời, câu trả lời càng khiến Ngũ trưởng lão trong lòng đánh giá càng cao hơn.
"Vũ Đình tiểu thư khiêm tốn rồi! Mới có mấy tháng rèn luyện ở Xích Huyết Sâm Lâm, từ Luyện Khí Kỳ đạt tới Kim Đan Kỳ, quả thực là khó có người sánh bằng. Tốc độ này chỉ có thể dùng hai chữ thiên tài mà hình dung!"
"Hai chữ thiên tài này Vũ Đình không dám nhận!"
"Có gì mà không dám? Hai chữ này rất xứng với ngươi!"
Phượng Vũ Đình mặt rất thản nhiên, không có biểu hiện gì là vui mừng khi được khen như vậy, biểu hiện này càng khiến Ngũ trưởng lão đối với nàng càng hài lòng.
Xem ra Bắc Cửu Điện đã tìm ra Điện Chủ đời tiếp theo!
Cứ tốc độ tu luyện thế này, không quá mấy chục năm nữa có thể đạt tới Linh Thần Kỳ cũng nên. Thật sự đáng mong chờ!
Chỉ là không biết có phải do hắn hoa mắt hay không, cứ cảm thấy Phượng Vũ Đình mỗi lần trở về trên người đều thoát ra cảm giác mê hoặc người khác. Nói đến cũng lạ, mỗi lần trở về Phượng Vũ Đình đều trở lên xinh đẹp hơn một chút. Không lẽ là do tác dụng phụ của tâm pháp nàng đang tu luyện?
Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lí. Dù sao thì trên đời này có rất nhiều tâm pháp kì lạ nhưng rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.