Chương 446
Nguyệt Y Y
16/11/2023
"Mĩ nhân giận rồi ?"
Ngón tay Cửu U Huyền nâng cằm Hàn Dạ Minh lên, khóe miệng kéo lên một đường cong, đôi mắt rũ xuống, hàng lông mi dài hơi run, khuôn mặt áp sát mặt hắn.
Hàn Dạ Minh nghiêng đầu sang một bên, biểu cảm vẫn rất lạnh lùng đáp lời.
"Vi thần nào dám giận !"
"Ha ha, vậy sao ? Đều nói nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa, quả thực không sai ! Ngươi quả là bức tranh đẹp thứ hai mà ta biết !"
Thứ hai ?!
Hàn Dạ Minh nhíu mày, nắm lấy cổ tay nàng, lấy lại thế chủ động.
"Ngươi nói ta trong lòng ngươi chỉ đẹp thứ hai, vậy trong lòng ngươi ai là người đẹp nhất ?"
Bắc Chi Hạc sao ?
"Dĩ nhiên là ca ca ta - Cửu U Hoàng !"
Cửu U Huyền cười híp mắt mà trả lời. Hàn Dạ Minh buông nàng ra, đi tới phía góc tường ngồi co rúm ở đó, bộ dáng tủi thân khó diễn tả thành lời. Cửu U Huyền cười càng sán lạn hơn.
A Dạ nhà nàng đôi khi thật đáng yêu ! Mà bộ dáng này chỉ có duy nhất mình nàng thấy.
"Dỗi rồi sao ?"
Hàn Dạ Minh không trả lời. Cửu U Huyền nằm úp trên giường, tay chống cằm, vẻ mặt khá thích thú nhìn hắn.
Thời gian trôi qua khoảng mười lăm phút, Cửu U Huyền vẫn không có động tĩnh gì, Hàn Dạ Minh cuối cùng cũng không chịu được nữa đứng dậy đi lại giường.
Vẻ mặt ủ rũ, Cửu U Huyền vừa thương vừa buồn cười, ngồi dậy nghiêm chỉnh lại. Hàn Dạ Minh như mất trọng tâm ngã lên người nàng. Bàn tay Cửu U Huyền xoa xoa đầu hắn, Hàn Dạ Minh ôm chặt lấy nàng.
"Cửu U Hoàng hắn hy sinh vì ta rất nhiều, ta cũng từng *** hắn một nhát, chính vì vậy mà mỗi khi đối mắt với hắn luôn khiến ta day dứt rất nhiều. Ám Sở Giác đã bắt đầu ra tay, hắn từng bảo vệ ta lúc nhỏ, bây giờ ta đã mạnh hơn, ta muốn bảo vệ hắn !"
Cửu U Huyền mỉm cười dịu dàng. Hai huynh muội bọn họ gắn bó từ nhỏ, trải qua biết bao nguy cơ, tình cảm đã sớm không chỉ là huynh muội nữa mà còn là tri kỷ.
"A Cửu, lúc nhỏ Cửu U Hoàng bảo vệ ngươi đến khi trưởng thành thì để ta đồng hành cùng ngươi quãng đường còn lại !"
So với việc bảo vệ nàng, thì không chỉ hắn mà cả nàng đều thích cùng nhau tiến lên phía trước hơn !
Lời nói của Hàn Dạ Minh nỉ non bên tai nàng. Cửu U Huyền nằm đó, hai ngươi không nói gì nữa.
Cả hai người bọn họ, từ nhỏ đều không có cha mẹ bên cạnh, cho đến lúc gặp nhau cũng vậy. Có lẽ cho tới tận bây giờ lời nói trong lòng mới được bộc bạch.
Dưới Đế tộc tồn tại một mật thất, mật thất này chỉ là phòng ngừa có chuyện mới dùng đến nhưng lúc này lại đang giam giữ một người.
Người đàn ông trung niên, hai tay bị xích lại, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao ngồi trên ghế. Mà đối diện chính là Đế Hoắc Tề mặc vest trắng đang ngồi vắt chân đối diện.
"Ngay mai ta tổ chức hôn lễ, thật đáng tiếc gia chủ không thể tham gia !"
Đế Hoắc Tề vẻ mặt nuối tiếc. Đế gia chủ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lúc ban đầu mà không nói gì, hai mắt ông nhắm lại, yên tĩnh ngồi đó.
"Ta đã từng nói chắc chắn sẽ đưa Đế tộc tới nơi dành cho cường giả, đưa Đế tộc chạm tới sức mạnh đỉnh cao và ta sắp làm được !"
"Bằng việc cưới người phụ nữ kia ?"
Đế tộc trưởng mắt vẫn nhắm mà hỏi Đế Hoắc Tề. Đế Hoắc Tề cười, không phủ nhận.
"Có người nói với ta, người phụ nữ đó biết cách tới thế giới mà có thể đạt tới đỉnh cao sức mạnh. Theo ta thấy thì người đó không lừa ta ! Cha à, nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ đưa con dâu tới gặp người sau !"
Đế Hoắc Tề bước ra khỏi mật thất, cửa chưa kịp đóng lại, giọng nói của Đế tộc trưởng đã vọng ra.
"Ngươi còn nhớ mẹ ngươi là gì chứ ?"
"Bà ấy sao ?! Bà ấy có thể bói toán và đã mất cách đây hơn hai mươi năm !"
"Phải ! Hai mươi năm rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy ! Bà ấy trước khi đi đã nói với ta nếu ngươi vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ, ngươi sẽ không được toàn thây !"
Ánh mắt Đế Hoắc Tề hơi tối lại, quay người lại nhìn Đế tộc trưởng. Đột nhiên hắn bật cười.
"Đúng là nhảm nhí ! Mới có hai mươi năm mà bà ta đã nhớ ta rồi sao ? Hay là ta gửi ông xuống đó với bà ấy để cho hai người đoàn tụ ?"
Đế Hoắc Tề rời đi, cánh cửa sắt đóng lại, Đế tộc trưởng lúc này mới mở mắt, vẻ mặt chứ đựng sự bất lực mà thở dài.
Bên ngoài kết giới, mười bốn người đứng thành vòng tròn, bên tay thi tháp. Bọn họ dùng máu để vẽ trận pháp, linh lực dồi dào dao động khắp nơi.
"Ngay bây giờ !"
Sau tiếp hô, một luồng sức mạnh to lớn đâm thẳng tới kết giới. Kết giới như có linh tính, cảm nhận được có người đang phá liền lập tức tăng cường. Một màu đen bắt đầu lan ra toàn bộ kết giới.
"Là hắc khí !"
Cửu U Hoàng sắc mặt trầm xuống, phi thân lên rời khỏi vị trí, tay xuất hiện một thanh kiếm hòa vào luồng linh lực đang đánh vào kết giới kia.
"Cửu U Hoàng, ngươi mau quay lại ! Làm vậy quá nguy hiểm !"
Nhưng Cửu U Hoàng đã biến mất ở đó. Mấy người còn lại không thể rời đi vị trí, chỉ đành tập trung bên ngoài hỗ trợ.
Bên ngoài bận rộn, bên trong cũng không ngồi yên. Hàn Dạ Minh bày thêm một trận pháp có tính công kích cực mạnh ngay bên trong. Trong ngoài kết hợp, cho dù là có chắc đến đâu cũng khó chịu được.
Quả nhiên không bao lâu kết giới đã có vết nứt. Cửu U Hoàng bị văng ra bên ngoài, hắn đã bị thương. Nhưng lúc này từ vết nứt nhỏ đang bắt đầu lan rộng ra cuối cùng như tấm kính hoàn toàn vỡ vụn.
"Ngươi còn ổn chứ, Cửu U Hoàng ?"
Bạch Thần Phong tiến tới đỡ hắn dậy, giúp hắn điều hòa hơi thở. Cửu U Hoàng xua tay, lắc đầu.
"Ta không sao ! Kết giới đã phá ta phải vào đó !"
"Dạ Vũ, đưa hắn về Thời Không Giới !"
"Muội muội ta đang gặp nguy sao ta có thể quay về !"
"Cha mẹ ngươi cũng đang gặp chuyện, ngươi đừng quên ở đây còn có chúng ta. Kết giới không còn, tu vi của nàng cũng trở lại !"
Cửu U Hoàng không phản bác được. Hắn bây giờ đang bị thương ở lại cũng chỉ là gánh nặng.
"Đi thôi, ta sẽ chăm sóc hắn !"
Bạch Dạ Vũ đưa Cửu U Hoàng quay lại Thời Không Giới. Mà bên phía Cửu U Huyền, linh lực vừa quay trở lại nàng liền tặng Đế tộc một trận nổ.
"Xảy ra chuyện gì ?"
Trời lúc này đã là gần sáu giờ sáng, Đế tộc vừa mới thức dậy không bao lâu liền đón nhận món quà bất ngờ.
Cửu U Huyền xuất hiện trước mặt Đế Hoắc Tề, dáng vẻ tinh quái đã được rút đi, ánh mắt lạnh lùng cao cao tại thượng như một vị thần nhìn hắn.
"Ta nghĩ hôn lễ này không cần tổ chức đâu, Thân vương !"
Ngón tay Cửu U Huyền nâng cằm Hàn Dạ Minh lên, khóe miệng kéo lên một đường cong, đôi mắt rũ xuống, hàng lông mi dài hơi run, khuôn mặt áp sát mặt hắn.
Hàn Dạ Minh nghiêng đầu sang một bên, biểu cảm vẫn rất lạnh lùng đáp lời.
"Vi thần nào dám giận !"
"Ha ha, vậy sao ? Đều nói nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa, quả thực không sai ! Ngươi quả là bức tranh đẹp thứ hai mà ta biết !"
Thứ hai ?!
Hàn Dạ Minh nhíu mày, nắm lấy cổ tay nàng, lấy lại thế chủ động.
"Ngươi nói ta trong lòng ngươi chỉ đẹp thứ hai, vậy trong lòng ngươi ai là người đẹp nhất ?"
Bắc Chi Hạc sao ?
"Dĩ nhiên là ca ca ta - Cửu U Hoàng !"
Cửu U Huyền cười híp mắt mà trả lời. Hàn Dạ Minh buông nàng ra, đi tới phía góc tường ngồi co rúm ở đó, bộ dáng tủi thân khó diễn tả thành lời. Cửu U Huyền cười càng sán lạn hơn.
A Dạ nhà nàng đôi khi thật đáng yêu ! Mà bộ dáng này chỉ có duy nhất mình nàng thấy.
"Dỗi rồi sao ?"
Hàn Dạ Minh không trả lời. Cửu U Huyền nằm úp trên giường, tay chống cằm, vẻ mặt khá thích thú nhìn hắn.
Thời gian trôi qua khoảng mười lăm phút, Cửu U Huyền vẫn không có động tĩnh gì, Hàn Dạ Minh cuối cùng cũng không chịu được nữa đứng dậy đi lại giường.
Vẻ mặt ủ rũ, Cửu U Huyền vừa thương vừa buồn cười, ngồi dậy nghiêm chỉnh lại. Hàn Dạ Minh như mất trọng tâm ngã lên người nàng. Bàn tay Cửu U Huyền xoa xoa đầu hắn, Hàn Dạ Minh ôm chặt lấy nàng.
"Cửu U Hoàng hắn hy sinh vì ta rất nhiều, ta cũng từng *** hắn một nhát, chính vì vậy mà mỗi khi đối mắt với hắn luôn khiến ta day dứt rất nhiều. Ám Sở Giác đã bắt đầu ra tay, hắn từng bảo vệ ta lúc nhỏ, bây giờ ta đã mạnh hơn, ta muốn bảo vệ hắn !"
Cửu U Huyền mỉm cười dịu dàng. Hai huynh muội bọn họ gắn bó từ nhỏ, trải qua biết bao nguy cơ, tình cảm đã sớm không chỉ là huynh muội nữa mà còn là tri kỷ.
"A Cửu, lúc nhỏ Cửu U Hoàng bảo vệ ngươi đến khi trưởng thành thì để ta đồng hành cùng ngươi quãng đường còn lại !"
So với việc bảo vệ nàng, thì không chỉ hắn mà cả nàng đều thích cùng nhau tiến lên phía trước hơn !
Lời nói của Hàn Dạ Minh nỉ non bên tai nàng. Cửu U Huyền nằm đó, hai ngươi không nói gì nữa.
Cả hai người bọn họ, từ nhỏ đều không có cha mẹ bên cạnh, cho đến lúc gặp nhau cũng vậy. Có lẽ cho tới tận bây giờ lời nói trong lòng mới được bộc bạch.
Dưới Đế tộc tồn tại một mật thất, mật thất này chỉ là phòng ngừa có chuyện mới dùng đến nhưng lúc này lại đang giam giữ một người.
Người đàn ông trung niên, hai tay bị xích lại, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao ngồi trên ghế. Mà đối diện chính là Đế Hoắc Tề mặc vest trắng đang ngồi vắt chân đối diện.
"Ngay mai ta tổ chức hôn lễ, thật đáng tiếc gia chủ không thể tham gia !"
Đế Hoắc Tề vẻ mặt nuối tiếc. Đế gia chủ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lúc ban đầu mà không nói gì, hai mắt ông nhắm lại, yên tĩnh ngồi đó.
"Ta đã từng nói chắc chắn sẽ đưa Đế tộc tới nơi dành cho cường giả, đưa Đế tộc chạm tới sức mạnh đỉnh cao và ta sắp làm được !"
"Bằng việc cưới người phụ nữ kia ?"
Đế tộc trưởng mắt vẫn nhắm mà hỏi Đế Hoắc Tề. Đế Hoắc Tề cười, không phủ nhận.
"Có người nói với ta, người phụ nữ đó biết cách tới thế giới mà có thể đạt tới đỉnh cao sức mạnh. Theo ta thấy thì người đó không lừa ta ! Cha à, nên nghỉ ngơi đi, ta sẽ đưa con dâu tới gặp người sau !"
Đế Hoắc Tề bước ra khỏi mật thất, cửa chưa kịp đóng lại, giọng nói của Đế tộc trưởng đã vọng ra.
"Ngươi còn nhớ mẹ ngươi là gì chứ ?"
"Bà ấy sao ?! Bà ấy có thể bói toán và đã mất cách đây hơn hai mươi năm !"
"Phải ! Hai mươi năm rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy ! Bà ấy trước khi đi đã nói với ta nếu ngươi vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ, ngươi sẽ không được toàn thây !"
Ánh mắt Đế Hoắc Tề hơi tối lại, quay người lại nhìn Đế tộc trưởng. Đột nhiên hắn bật cười.
"Đúng là nhảm nhí ! Mới có hai mươi năm mà bà ta đã nhớ ta rồi sao ? Hay là ta gửi ông xuống đó với bà ấy để cho hai người đoàn tụ ?"
Đế Hoắc Tề rời đi, cánh cửa sắt đóng lại, Đế tộc trưởng lúc này mới mở mắt, vẻ mặt chứ đựng sự bất lực mà thở dài.
Bên ngoài kết giới, mười bốn người đứng thành vòng tròn, bên tay thi tháp. Bọn họ dùng máu để vẽ trận pháp, linh lực dồi dào dao động khắp nơi.
"Ngay bây giờ !"
Sau tiếp hô, một luồng sức mạnh to lớn đâm thẳng tới kết giới. Kết giới như có linh tính, cảm nhận được có người đang phá liền lập tức tăng cường. Một màu đen bắt đầu lan ra toàn bộ kết giới.
"Là hắc khí !"
Cửu U Hoàng sắc mặt trầm xuống, phi thân lên rời khỏi vị trí, tay xuất hiện một thanh kiếm hòa vào luồng linh lực đang đánh vào kết giới kia.
"Cửu U Hoàng, ngươi mau quay lại ! Làm vậy quá nguy hiểm !"
Nhưng Cửu U Hoàng đã biến mất ở đó. Mấy người còn lại không thể rời đi vị trí, chỉ đành tập trung bên ngoài hỗ trợ.
Bên ngoài bận rộn, bên trong cũng không ngồi yên. Hàn Dạ Minh bày thêm một trận pháp có tính công kích cực mạnh ngay bên trong. Trong ngoài kết hợp, cho dù là có chắc đến đâu cũng khó chịu được.
Quả nhiên không bao lâu kết giới đã có vết nứt. Cửu U Hoàng bị văng ra bên ngoài, hắn đã bị thương. Nhưng lúc này từ vết nứt nhỏ đang bắt đầu lan rộng ra cuối cùng như tấm kính hoàn toàn vỡ vụn.
"Ngươi còn ổn chứ, Cửu U Hoàng ?"
Bạch Thần Phong tiến tới đỡ hắn dậy, giúp hắn điều hòa hơi thở. Cửu U Hoàng xua tay, lắc đầu.
"Ta không sao ! Kết giới đã phá ta phải vào đó !"
"Dạ Vũ, đưa hắn về Thời Không Giới !"
"Muội muội ta đang gặp nguy sao ta có thể quay về !"
"Cha mẹ ngươi cũng đang gặp chuyện, ngươi đừng quên ở đây còn có chúng ta. Kết giới không còn, tu vi của nàng cũng trở lại !"
Cửu U Hoàng không phản bác được. Hắn bây giờ đang bị thương ở lại cũng chỉ là gánh nặng.
"Đi thôi, ta sẽ chăm sóc hắn !"
Bạch Dạ Vũ đưa Cửu U Hoàng quay lại Thời Không Giới. Mà bên phía Cửu U Huyền, linh lực vừa quay trở lại nàng liền tặng Đế tộc một trận nổ.
"Xảy ra chuyện gì ?"
Trời lúc này đã là gần sáu giờ sáng, Đế tộc vừa mới thức dậy không bao lâu liền đón nhận món quà bất ngờ.
Cửu U Huyền xuất hiện trước mặt Đế Hoắc Tề, dáng vẻ tinh quái đã được rút đi, ánh mắt lạnh lùng cao cao tại thượng như một vị thần nhìn hắn.
"Ta nghĩ hôn lễ này không cần tổ chức đâu, Thân vương !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.