Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 64: Lưu manh, không biết xấu hổ.

Trù Trướng Khách Quả Quả

25/04/2016



Edit: Thủy Lưu Ly.

“Chỉ Yên tiểu thư.” Hơn năm mươi ánh mắt đều đồng loạt dừng trên người Chỉ Yên, vẻ mặt mọi người căng thẳng, trong lòng lại bùng lên lửa giận ngút trời: Bọn họ đã chờ đợi một lúc lâu, đến khi có thể đến sơn động để tu luyện lại nhìn thấy cảnh Chỉ Yên bị người ám sát.

Mẹ nó, nghĩ người của linh giả nhất ban rất dễ bị ức hiếp phải không? Nghĩ đến đó, mọi người đều mạnh mẽ xoay người, ánh mắt tức giận nhìn nữ nhân đã ra tay với Chỉ Yên: Dám bất khính với Chỉ Yên tiểu thư, là đối địch với toàn bộ linh giả nhất ban bọn họ.

Nhưng mà tình trạng của nữ nhân kia hình như cũng không tốt như bọn họ nghĩ. Tiếng kêu gào thêm thảm, thảm thiết không ngừng phát ra, một loại chất lỏng màu đỏ dần dần lan từ đầu đến chân nàng ta, khiến da thịt trên người nàng ta lấy một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần bị ăn mòn.

Làn da bị tổn hại, máu thịt mơ hồ, một bên lỗ tai đều bị tan mất một nửa, gương mặt khủng bố, dũ tợn, phần lớn xương trắng đều bị lộ ra ngoài không khí, thối rữa thành bùn nhão màu đỏ đậm. Từng đợt mùi khét thối tràn ngập trong không khí, nữ nhân đau đớn đến mức cả người không ngừng run rẩy, cuối cùng không chịu được nữa mà được xụi lơ trên cầu gỗ, chất lỏng màu đỏ, mang theo một ít da thịt thối rữa chảy tràn xuống…

Quần áo trên người nàng ta không biết từ khi nào đã bị tàn phá không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng che một da thịt trên người, nhưng mà, mọi người xung quanh lại không có ai có ý nghĩ muốn nhìn trôm cảnh xuân của nàng ta, mà chỉ cảm thấy khủng bố và ghê tởm.

“Á… Cứu mạng, cứu mạng…” Tiếu kêu thảm thiết liên tục vang lên, rất nhanh đã kinh động những đệ tử khác trong học viện, khiến nơi này ngày càng có nhiều người chạy đến vây xem.

“Yên Nhi, tỉnh tỉnh, Yên Nhi…” Cánh tay ôm Chỉ Yên của Sa Long không nhịn được run rẩy, hắn cảm thấy nhiệt độ của người trong lòng càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức khiến hắn phải khủng hoảng: Trăm ngàn lần đừng xảy ra bất cứ chuyện không may nào…

“Tránh ra…” Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, vẻ mặt Diệp Văn lạnh lẽo, từ trong đám đông chen chút tiến lại gần.

Đợi đến khi nhìn thấy cả ngươi toàn là máu của Chỉ Yên, con ngươi của lão mạnh mẽ co lại, lộ ra một tia đau đớn. Lão không nghĩ tới hành động của mình lại khiến tiểu nha đầu gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy. Nếu sớm biết thì lão đã dùng một chưởng đánh chết người nọ rồi…

Nhìn thấy Diệp Văn tôn giả xuất hiện, ánh mắt Sa Long vui vẻ, khuôn mặt tuấn dật như ngọc tỏ ý cầu xin: “Tôn giả, cầu xin ngài cứu Yên Nhi.” Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép như thế này trước mặt người khác.

“Đừng lo lắng, hơi thở của nàng vẫn rất ổn định.” Diệp Văn an ủi một câu, từ trong lòng lấy một viên đan dược cầu máu, cho vào trong miệng của Chỉ Yên.

Máu ngừng chảy, linh lực của Diệp Văn tản ra, bàn tay lão vươn tới, trong nháy mắt đã nhanh chóng rút thanh chủy thủ trên ngực Chỉ Yên ra ngoài.

Thật may khi không bị đâm trúng tim. Diệp Văn âm thầm thở phào, lại lấy một viên Phục Nguyên đan từ trong lòng ra, dưới ánh mắt khinh ngạc của mọi người cho Chỉ Yên nuốt vào.

Phục Nguyên đan!

Mọi người kinh ngạc hô nhỏ, trong mắt lưu động tia sáng cuồng nhiệt: Phục Nguyên đan, đó là đan dược tứ phẩm đấy.

Giá trị của nó hơn trăm vạn kim tệ, hoặc là nói cho dù có trăm vạn kim tệ cũng chưa chắc có thể mua được, vậy mà Diệp Văn tôn giả lại không hề có chút do dự nào đút Phục Nguyên đan cho đứa nhỏ trước mắt! Trời ạ, bọn họ không có nhìn nhầm chứ.

Mọi người xoa xoa mắt, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này hơi quen mắt: Đợi chút, đây không phải là người được viện trưởng đại nhân hứa hẹn trao cho một lời hứa sao?

Nói như vậy, nàng không chỉ được viện trưởng đại nhân coi trọng mà còn có cả Diệp Văn tôn giả nữa…

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng mọi người run lên, tập thể nhịn không được hít vào vài ngụm khí lạnh: Trời ạ, rốt cuộc nàng là người thế nào vậy?

Có thể được viện trưởng đại nhân coi trọng đã như nhân bánh từ trên trời rớt xuống, là chuyện trăm năm khó gặp rồi, vậy mà nàng lại có thêm sự chú ý của Diệp Văn tôn giả nữa. Không những thế nàng còn được tôn giả ban cho đan dược tứ phẩm! Loại may mắn này, thật sự khiến người khác phải đỏ mắt, hận không thể là người thay nàng nằm trên mặt đất.

Phục Nguyên đan màu trắng sữa vừa vào trong miệng Chỉ Yên đã lập tức tan ra, khiến người vẫn chìm trong ngủ say như nàng cảm thấy trên ngực ấm áp, âm dương khí trong cơ thể cũng theo đó mà yên lặng lưu động.

Lông mi run rẩy, giây tiếp theo, Chỉ Yên mở choàng mắt ra, đợi đến khi nhìn rõ mới phát hiện khuôn mặt tang thương, mang theo áy phóng đại trước mặt nàng là của Diệp Văn tôn giả.

“Đứa nhỏ, ngươi chịu khổ rồi.” Giọng nói của Diệp Văn khàn khan, mang theo một tia run nhẹ, vô tình hù dọa mọi người xung quanh một trận, khiến thân thể bọn họ không nhịn được lảo đảo, tập thể trợn tròn mắt.

Người luôn cao cao tại thượng, chịu sự kính ngưỡng của mọi người như Diệp Văn tôn giả vậy mà lại có thể nói ra những lời này? Còn cả vẻ mặt của vị tôn giả này nữa, trời ạ, bọn họ nhất định vẫn còn đang nằm mơ rồi, nhất định là như vậy.

“Không liên quan đến ngươi, là do ta không cẩn thận. Còn nữa, cám ơn đan dược của ngươi.” Chỉ Yên lắc đầu, suy yếu nói: Diệp Văn vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy đã khiến nàng rất cảm động, nhưng chuyện bị thương này thật sự là do sự sơ suất của bản thân nàng.

Nếu lúc đó không phải vừa vặn đứng trên cầu, nếu không phải đồng học cùng ban vừa vặn chạy tới, có lẽ kết quả sẽ không giống. Nhưng qua chuyện này, nàng cũng hiểu ra, nàng đã quá mức ỷ lại không gian càn khôn, mà không chú ý nhiều vào công phu, kỹ xảo chiến đấu.

“Đừng nói nữa, muội cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sa Long cau mày, nhẹ giọng nói với Chỉ Yên vẫn suy yếu nằm trong lòng: Vừa mới tỉnh lại, gương mặt của nàng vẫn tái nhợt dọa người như cũ. Hơn nữa khi nghe đuợc giọng nói yếu ớt của nàng, trong lòng hắn lại dâng lên từng trận đau đớn, hận không thể để bản thân chịu tội thay nàng.

“Hu hu, Tiểu Yên Nhi nhất định cảm thấy rất đau, chúng ta mau về nhà đi, phải mời lang trung tốt nhất (thầy thuốc) cho muội ấy nữa…” Thấy Chỉ Yên không còn việc gì đáng ngại nữa, Sa Toa rốt cuộc thả lỏng, không tiếp tục áp chế tình cảm trong lòng, nước mắt rơi như mưa nói.

Có trời mới biết vừa rồi nàng đã sợ hãi bao nhiêu, nàng sợ từ nay về sau Tiểu Yên Nhi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhìn thanh chủy thủ trên ngực Tiểu yên Nhi, nàng càng hận nữ nhân kia thấu xương. Nếu Tiểu Yên Nhi có mệnh hệ gì, nàng tuyệt đối, nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà nàng ta, tuyệt đối, tuyệt đối…

“Được rồi, đường đường là một vị công múa mà lại khóc nhè trước mặt mọi người như vậy, tỷ không biết ngượng ngùng à.” Chỉ Yên cong môi, trêu ghẹo, trong lòng lại dâng lên từng đợt hơi ấm.

“Hừ, còn không phải tại muội. Chờ muội khỏe lại, xem tỷ có dạy dỗ muội một trận không.” Gương mặt xinh đẹp của Sa Toa đỏ lên, hung hăng lau vệt nước mắt trên mặt, nhìn Chỉ Yên hung tợn uy hiếp: Nha đầu này không nghĩ đến việc nàng đã lo lắng cho muội ấy bao nhiêu, vậy mà còn dám bôi nhọa nàng trước mặt mọi người. Hừ, tốt nhất là muội ấy mau mau khỏe lại đi, đến lúc đó nàng lại tính sổ một lượt sau cũng không muộn.

“A…A…” Vương Miểu Miểu vốn dĩ đã đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng đồng thời bị cơn đau tra tấn khiến nàng ta không thể không tỉnh lại lần nữa. Cõi lòng tan nát bị cơn đau xâm nhập, dằn xéo, nàng ta tê dại rống không thành tiếng: Đau, khổ! Thật hận không thể cứ như vậy ngất xỉu mà không bao giờ tỉnh lại nữa…

Ánh mắt của mọi người từ trên người Chỉ Yên lần lượt dời lên nữ nhân mang vẻ mặt dữ tợn kia. Không xem không biết, vừa xem đã bị dọa nhảy dựng, trong lòng không nhịn được cảm thấy lạnh run, ngay cả lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.

Chất lỏng màu đỏ đã sớm thấm sâu vào trong gia thịt của nữ nhân, không ngừng khuếch tán trong cơ thể nàng ta, từng chút từng chút lan tràn, hương thơm nồng đợm, khiến thần kinh mọi người dần dần tê dại. Trừ những người ở linh giả nhất ban, những người còn lại đều không nhìn thấy cảnh Chỉ Yên hắt chất lỏng màu đỏ đó lên người của nữ nhân này, cho nên một đám đều lộ vẻ mặt kinh dị, trong lòng âm thầm phỏng đoán không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Tiểu nha đầu, ngươi có thể nói cho ta biết thứ đó là gì không?” xác định Chỉ Yên không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa, Diệp Văn khôi phụ lại sự bình tĩnh vốn có từ trong cảm giác xao động vừa rồi, vẻ mặt bình thản hỏi.

Mùi thơm lạ lùng lan tràn, lấy tu vi luyện đan sư tứ phẩm của lão mà lại không thể xác định được điểm gì bất thường trong đó, khiến lão rất ngạc nhiên. Loại chất lỏng màu đỏ này rốt cuộc là cái gì, vậy là lại có thể bá đạo đến mức gây bỏng như bị cháy da cháy thịt.

“Huyết Diễm.” Chỉ Yên đọc nhấn rõ từng chữ, thản nhiên trả lời.

Huyết Diễm, đỏ sậm như máu, lại xinh đẹp đến trí mạng.

“Huyết Diễm, tên rất hay. Thời gian này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ba ngày sau ta lại đến thăm ngươi.” Diệp Văn nói xong, cũng nhân tiện xua tan đám đông trên sân, sau đó gật gật đầu với Sa Long, ý bảo hắn cẩn thận chăm sóc nàng, rồi mới phi thân, biến mất tại chỗ.

“Huyết Diễm, tên rất đẹp.” Sa Toa thì thào tự nói, đối với sự thần bí của Chỉ Yên lại tò mò hơn một phần.

“Ôm muội trở về nghỉ ngơi đi.” Chỉ Yên hơi quay đầu, nhẹ giọng nói với Sa Long.



“Mọi người đều tan được rồi, mấy ngày nay cứ tăng cường thảo luận, rèn luyện kỹ xảo chiến đấu là được, còn tu luyện, chờ qua một thời gian nữa lại nói sau.” Sa Long ôm lấy Chỉ Yên, ánh mắt đảo qua nữ nhân còn đang ôm đầu khóc rống trên cầu, cuối cùng ném cho Trình Trong một ánh mắt ngươi xử lý, mới mang theo Chỉ Yên rời đi.

...

Bắc viện, Đông sương phòng.

“Tiểu Yên Nhi, mau nằm xuống, muốn cái gì thì chỉ cần gọi tỷ một tiếng là được.” Sa Toa bưng một chén canh bước vào, nhìn thấy động tác của Chỉ Yên, thoáng chốc hoảng sợ, hô to một tiếng, ngăn lại hành động của nàng.

Đều nói bị thương đến gân cốt phải dưỡng một trăm ngày, tuy Tiểu Yên Nhi không bị thương đến gân, cũng không bị thương đến cốt, nhưng tốt xấu gì cũng đã chảy rất nhiều máu, huống hồ còn xém chút là bị đâm đến trái tim, không nghỉ ngơi tốt thì sao được?

“Xin tỷ, lại tiếp tục nằm trên giường thì muội sẽ mốc meo mất, hơn nữa, vết thương trên người muội đã tốt hơn rồi, tỷ đừng tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy mà.” Chỉ Yên liếc mắt xem thường, không biết phải nói gì với vị Sa Toa công chúa này nữa.

Đường đường là công chúa mà tính tình lại y hệt bà quản gia, cả ngày lẫn đêm đều càm ràm, dong dài bên tai nàng, khủng bố nhất là cứ không đến một canh giờ liền bưng một bát canh tới, nghe nói là bổ máu, dưỡng khí gì đó. Tuy rằng nàng không ngại thưởng thức mỹ thực (đồ ăn ngon) nhưng tốt xấu cũng nên có hạn lượng chứ, còn bây giờ hả, chỉ cần ngửi thấy mùi canh gì đó là nàng đã cảm thấy buồn nôn rồi.

“Mới hai ngày, sao có thể tốt nhanh như vậy được.” Sa Toa lộ liễu ném qua cho nàng một ánh mắt không tin tưởng.

Chỉ Yên chán nản, nếu là thân thể của người bình thường thì đúng là không có khả năng, nhưng tốt xấu gì thân phận nàng cũng là một ma y, huống chi nàng chỉ bị thương da thịt, cộng thêm chảy một chút máu, chỉ cần dùng âm dương khí điều dưỡng là hồi phục rất nhanh. Như bây giờ đây, nàng chỉ cần chờ miệng vết thương kéo vảy, hồi phục như cũ nữa là được rồi.

Kết quả này là do nàng đã cố tình hạn chế sử dụng âm dương khí để chữa thương, bởi dù sao trong mắt bọn họ nàng đã đủ đặc biệt rồi, nếu thêm việc khôi phục sức khỏe một cách kỳ tích như vậy nữa thì đoán chắc bọn họ sẽ dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn nàng mất.

“Nhưng muội cảm thấy vô cùng buồn chán nha~.” Chỉ Yên bĩu môi, vẻ mặt uất ức nói.

“Đến, Tiểu Yên Nhi muốn đến chỗ nào? Tỷ gọi ca ca ôm muội đi.” Sa Toa nằm úp sấp bên gường Chỉ Yên, đau lòng nhìn nàng hỏi.

“Không cần, muội muốn tự mình đi.” Chỉ Yên lắc đầu: Nàng mới không cần người khác ôm đâu, nàng cũng không phải không có chân, với lại nếu không thừa dịp hoạt động nhiều một chút, thì có khi nàng sẽ quên luôn cách đi đường mất thôi.

“Không được, đã như vậy thì chỗ nào cũng không cho đi, muội cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt là được, chờ khi muội khỏe lại, tỷ lại dẫn muội đi chơi sau.” Hai tay Sa Toa chống nạnh, bá đạo nói: Thật ra sao nàng không muốn để muội ấy thư giãn đuợc, nhưng hiện tại thân thể Tiểu Yên Nhi quan trọng hơn, tuyệt đối không thể để Tiểu Yên Nhi lưu lại di chứng.

“Được rồi, vậy thì mang muội đi Thính Phong lâu đi, chắc được rồi chứ?” Khí thế Chỉ Yên mềm nhũn, lấy lui làm tiến nói: ít nhất đến đó còn có thể nghe tiếng gió một chút, nói chung thì so với việc nằm buồn mốc meo trong phòng này thì lý tưởng hơn nhiều.

“Thính Phong lâu? Ừm, không tồi không tồi, chỗ đó có nhiều đồ ăn ngon, vừa vặn để muội bồi bổ thân thể.” Sa Toa tươi cười sáng lạn, vẻ mặt như đang cân nhắc việc gì cao thâm lắm, kết quả, khi nghe được nửa câu sau của nàng, Chỉ Yên chỉ muốn hộc máu: Lại là mỹ thực…

Cuối cùng Chỉ Yên vẫn bị Sa Long ôm đến Thính Phong lâu, vốn là nơi dùng để ăn cơm lại bị bọn họ đặt thêm vào một chiếc giường mềm. Sa Toa và Sa Long còn có lịch học, nên cuối cùng chỉ còn Sa Hiên ở lại nói chuyện với nàng.

Chỉ Yên híp mắt, nằm trên giường, lẳng lặng nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, khi lên cao, khi xuống thất, khi lại uyển chuyển, dồn dập… Giống như một giai điệu tuyệt diệu của thiên nhiên, luôn quanh quẩn, bồi hồi không ngừng bên tai nàng.

“Thật ra huynh không cần phải ở đây trông chừng ta.” Cảm thấy Sa Hiên nhàm chán ngồi một bên, Chỉ Yên mở mắt ra, nói khẽ.

Thật ra nàng ước gì hắn rời đi nhanh một chút, như vậy nàng có thể tùy ý xuống giường mà hoạt động.

“Chỉ bằng một chút kỹ xảo nho nhỏ của muội mà còn muốn qua mắt ta sao?” Sa Hiên nhíu mày, khóe miệng gợi lên ý cười trêu tức: Toa nhi đã ngàn dặn vạn bảo, muốn hắn trông chừng không để Chỉ Yên xuống giường, bọn họ chân trước vừa đi, mà sau lưng, bé con này đã muốn đuổi hắn đi chỗ khác rồi.

“Tùy muội vậy.” Chỉ Yên hừ nhẹ, bị người nói trúng ý đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng: Hừm, một đám có cần phải trông chừng nàng nghiêm ngặt như vậy không, nhìn nàng yếu ớt lắm à?

“Được rồi, chính muội tự chơi đi, nhưng chú ý vết thương một chút. Trước khi Sa Toa tan học, ta sẽ trở lại.” Sa Hiên đứng lên, không tính lại tiếp tục trêu ghẹo Chỉ Yên nữa, hắn đoán chắc hai ngày này chắc tiểu nha đầu bị nghẹn hỏng rồi.

Sa Hiên vừa rời khỏi, Chỉ Yên lập tức sống lại, hảo cảm với hắn trong lòng lại cọ cọ tăng thêm vài điểm: Hừ, Sa Toa và Sa Long đều là trứng thối, nếu tiếp tục nằm trên giường thì đừng nói đến việc dưỡng thương, khẳng định nàng sẽ bị buồn chán nghẹn chết.

Cảm giác hai chân thật sự đứng trên mặt đất thật sự rất tốt, trong nháy mắt, nàng có một loại xúc động muốn hô to ba tiếng, có điều, xúc động thì xúc động, nàng cũng chỉ có thể đè nén xuống.

Đi đến bên cửa sổ, bàn tay nhỏ bé duỗi ra ngoài, gió lạnh phất qua, không khí trong lành, tươi mát phả vào mặt, Chỉ Yên nhịn không được hung hăng hít sâu hai hơi.

Cảnh đẹp ngoài của sổ ánh vào mi mắt, núi xa, đồng gần, dòng người qua lại nơi ngã tư, nhà ở cao thấp phập phồng, chằng chịt thú vị, con sông cong cong, giống như một dải lụa màu xanh lá đậm, uốn lượn xuyên qua phòng ở và ruộng vườn…

Tâm tình tốt lên, nên nhìn cái gì cũng đẹp… Nửa canh giờ trôi qua, Chỉ Yên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, không thể không lòng vòng vài vòng trong phòng giết thời gian.

Trong chốc lát, nàng hết chạm vào cái này một cái, lại chạm vào cái kia một cái, cuối cùng mới dừng trước một nơi nhô ra kỳ quái trên bức tường.

Là một khối tròn tròn, như cúc áo nạm trên bức tường màu trắng, nhìn qua giống như một con mắt, khiến nàng nghĩ đến camera ở kiếp trước.

Tò mò, Chỉ Yên vươn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ, nhưng có điều khi nàng vừa chạm vào, dưới chân lại đột nhiên xuất hiện một khe hở, hoàn toàn nuốt trọn Chỉ Yên vào trong đó, đợi đến khi nàng phản ứng lại chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thân thể không ngừng rơi xuống.

Ôi, tuy nàng rất nhàm chán nhưng không cần tìm một cái động đen thui, u ám như thế này đến ngược nàng, có được không hả!

Trong lúc rơi xuống, trong lòng Chỉ Yên nghĩ nghĩ, lại hung hăng khinh bỉ mình một phen.

Một khắc trôi qua, trước mắt Chỉ Yên sáng ngời, dưới chân trống rỗng, bùm một tiếng, nàng đã bị rơi vào trong nước.

Đã ở trong bóng tối một thời gian dài, trong thời gian ngắn nàng không thể chịu được sự kích thích đột ngột của ánh sáng, cho nên khi rơi vào trong nước, hai mắt Chỉ Yên vẫn nhắm chặt như cũ.

Nước nóng! Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.

Cánh tay nhỏ bé huơ loạn, đột nhiên, nàng đụng được một vật cản vô cùng cứng rắn, còn rất co giãn. Ngón tay nho nhỏ không nhịn được chọt chọt vài cái, trơn trơn, đàn hồi, xúc cảm vô cùng tốt.

Một tay không đủ, lại thêm một cái: Thì ra rơi vào trong nước còn có thể tìm được món đồ chơi thú vị như vậy.

Ừm, thơm quá, thân thể tự giác tiến sát về phía trước, mùi thơm thanh nhã quanh quẩn tại chóp mũi, khiến cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi chu ra, cái mũi xinh xắn cũng theo bản năng ngửi ngửi vài cái.

“Sờ đủ chưa?” Một tiếng nói đạm mạt hơi lạnh từ đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp, dễ nghe, giống như rượu ngon được ủ nhiều năm khiến người ta mê mẫn. Chỉ Yên giật mình một cái, mãnh mẽ mở hai mắt ra.

Một đôi con ngươi màu xanh biếc đang thản nhiên nhìn chính mình, dung mạo nam nhân tuyệt sắc, lại mang theo khí chất thanh nhã, trong sáng. Mái tóc dài đen bóng bị nước thấm ướt nhẹp, rối loạn dán trên người hắn, khiến hắn nhìn qua có một loại cảm giác cuồng dã không kiềm chế được.

Thân thể cường tráng trắng nõn chìm trong nước, toàn thân trần trụi, quan trọng là hai cánh tay của mình vẫn đặt trên người hắn, cảm xúc tinh tế, trơn mượt truyền đến khiến nàng âm thầm hung hăng nuốt hai ngụm nước miếng.



Là hắn, là nam nhân nàng đã vô tình đụng phải ở Vân Vụ sơn, là vị Ma đế cao cao tại tượng, đạm mạt tuyệt tình kia.

Thân thể khêu gợi giấu trong làn nước, đôi mắt u lam thâm thúy, khiến người ta chỉ liếc mắt một cái đã không thể dời đi. Môi mỏng gợi cảm, cả người như trích tiên, thản nhiên nhìn chính mình.

“Còn chưa sờ đủ, hữm?” Minh Dập Hàn nhíu mày, châm chọc nhìn vẻ mặt háo sắt của đứa nhỏ trước ngực, nói.

“A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Yên đỏ ửng một cách khả nghi, ánh mắt hơi tránh, lại không nhịn được tò mò dùng khóe mắt nhìn chăm chú nam nhân trước mặt: Tại sao chính mình lại chạy đến ao tắm của hắn chứ…

Oanh, vừa nghĩ đến cô nam quả nữ ở nơi thế này, trong khoảnh khắc nàng đột nhiên không biết phải làm sao, chỉ theo bản năng huơ loạn hai tay, ý đồ muốn từ trong nước đứng dậy. Kết quả mới lắc lư hai cái, lại đột ngột bị đẩy ngã vào trong lòng nam nhân: Ôi, tập kích sau lưng, lưu manh, không biết xấu hổ

Chỉ Yên bị đẩy đau đến nhe răng trợn mắt, hung hăng nhíu chặt mày: Ánh mắt của nam nhân u ám, thâm trầm, như thẳng tắt đâm vào nơi sâu nhất trong lòng nàng vậy.

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Một tay cố định, kéo dài khoảng cách giữa hai bên, nam nhân đạm mạt hỏi.

“Ồ, cái này phải là ta hỏi mới đúng. Ngươi không có việc gì thì chạy đến đây tắm làm gì, còn hại ta rớt trúng chỗ này.” Chỉ Yên nói xong, đôi mắt long lanh của nàng lại không khống chế được quét loạn trên người hắn: Làn da thật trắng, bị nước ấm bao vây, thản nhiên nhiễm lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt. Nghĩ đến xúc cảm trắng mịn vừa rồi, nàng không thể không hung hăng nhịn xuống xúc động muốn sờ sờ hắn một lần nữa.

Nam nhân thì cần chi bộ dạng mê người như vậy hả?

“Ngươi nói cái gì?” Minh Dập Hàn híp mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn Chỉ Yên: Đừng tưởng rằng ngươi nhỏ giọng nói thầm thì ta không nghe được.

“Hu hu, ngươi lại làm ta sợ, ngươi không phải là nam nhân, ngươi bắt nạt nữ nhân, không đúng, là ngươi bắt nạt con nít.” Khuôn mặt Chỉ Yên nhăn lại, oa một tiếng khóc lên, nắm tay nhỏ bé cũng không rảnh rổi mà nhiệt tình đấm đấm trước ngực nam nhân, trong lòng lại hung hăng đắc ý vài cái: Vũ khí tốt nhất để đối phó với nam nhân chính là nước mắt.

Nàng cũng không tin không đùa giỡn được hắn, hừ, ai bảo hắn vừa nhìn thấy nàng đã trưng ra vẻ mặt vừa đen vừa thối như vậy. Nếu hắn còn dám hung hăng với nàng, nàng sẽ khóc cho hắn xem.

Chỉ Yên vừa khóc vừa ăn đậu hũ của nam nhân, hoàn toàn không hay biết hành động lúc này của mình khác hẳn so với lúc bình thường. Có lẽ nam nhân này trời sinh có một cỗ khí chất vương giả, khiến nàng nổi lên ham muốn muốn chà đạp hắn chăng!

(lời edit: đốt cho anh 32 ngọn nến =)))

Tia sáng gian xảo trong mắt nàng xẹt qua cực nhanh, cho nên nam nhân không phát hiện được. Lúc này, nhìn thấy nàng khóc thương tâm, đến mức hai má tinh xảo mềm mại cũng hồng hồng như vậy, cả cái miệng nhỏ nhắn cũng trề ra, căng mọng, mê người, lại thêm bàn tay nhỏ nhắn mềm yếu như không xương không ngừng đấm đấm trước ngực mình, nhất thời khiến ánh mắt hắn tối sầm lại, cảm giác trong lòng như nổi lên một ngọn lửa khó hiểu.

(lời edit: thật sự anh là M đúng không =.=)

“Đừng khóc.” Hắn vươn một tay nhẹ nhàng nâng mặt Chỉ Yên lên, một tay lại không nặng không nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại không biết sức lực của hắn khiến nàng đau đến nổi phải hít vào vài ngụm khí lạnh: Á, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, ra tay nặng như vậy, ta nguyền rủa hắn cả đời không tìm được nữ nhân.

“Được rồi, đừng khóc.” Minh Dập Hàn sẽ không an ủi người khác, nhưng nhìn vật nhỏ khóc không ngừng, trong lòng hắn lại cảm thấy phiền chán một trận, giọng nói cũng không khỏi đề cao vài phần.

“Oa, ngươi rống ta, hu hu, người xấu, lưu manh xấu xa.” Oa một tiếng, tiếng khóc càng thêm to rõ vang vọng khắp không gian, Chỉ Yên làm bộ bả vai run rẩy vài cái. Nhìn thấy vậy, vẻ mặt nam nhân càng thêm rối rắm, mày kiếm nhăn lại thành hình chữ xuyên (川)

Lần đầu tiên nhìn thấy vật nhỏ này, hắn đã bị tiếng khóc của nàng dọa, lần thứ hai gặp mặt nàng vẫn khóc không ngừng trước mặt hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét như vậy sao?

Theo tiếng khóc càng lúc càng to, càng lúc càng nức nở của Chỉ Yên, Minh Dập Hàn bất giác kéo lại suy nghĩ đã bay xa tận đâu của mình.

“Được rồi, đừng khóc.” Giọng nói mềm nhũn, Minh Dập Hàn dỗ dành, nhưng tiếng nói trầm thấp của hắn lại như quanh quẩn bên tai Chỉ Yên, khiến nàng không có tiền đồ mà đỏ mặt.

Hắn đúng là có khả năng dụ dỗ người khác phạm tội mà, chỉ mới nghe được giọng nói của hắn mà đã khiến nàng mất hồn như vậy.

“Hừ.” Chỉ Yên hừ nhẹ, ngừng khóc, lại đột nhiên cảm thấy trước ngực bất thường, có vẻ như vết thương trên ngực nàng đã bị thấm nước, lại bị vỡ ra do hoạt động hơi mạnh lúc nãy rồi.

Đang nghĩ thì nàng phát hiện ánh mắt của Minh Dập Hàn nhìn nàng đã thay đổi.

“Ngươi bị thương?” Minh Dập Hàn híp mắt, nhìn vết máu loan dần trước ngực Chỉ Yên, lạnh giọng hỏi.

“Đúng vậy, bị người dùng chủy thủ đâm một nhát, bây giờ lại bị thấm nước, đoán chắc vết thương bị nứt ra rồi.

Chỉ Yên trả lời thật tùy ý, trong lòng cũng tự hỏi có nên dùng dương khí chữa trị hay không, bởi nếu trở về mà bị Sa Toa phát hiện, thì chắc chắn nàng sẽ tiếp tục bị cấm chừng, đến lúc đó nàng phải nằm trên giường đến khi nào đây. Ừm, vẫn nên chữa trị một chút thì hơn.

Chỉ Yên còn đang suy nghĩ, lại đột nhiên cảm thấy cả người bất thăng bằng, cùng một tiếng ào, nàng đã bị Minh Dập Hàn ‘ném’ lên giường.

Trong nháy mắt hắn đã mặc lên người một bộ áo ngủ bằng lụa màu đen tuyền, tóc đen lộn xộn trên người, quần áo bị nhiễm ướt một mảng lớn, da thịt trắng nõn, thanh nhã nhờ màu áo mà càng thêm nổi bậc, nhìn qua có vẻ đặc biệt chói mắt, hơn nữa, cùng với đôi con ngươi màu u lam, trong suốt, lóng lánh như thủy tinh, càng làm hắn hấp dẫn hơn.

Lúc này hắn đang chậm rãi bước từng bước về phía nàng: Sặc, hắn muốn làm gì, không được lấy tay chạm vào nàng.

“A, lưu manh, vô lại, không biết xấu hổ!” Hai tay Chỉ Yên che ngực, vẻ mặt cảnh giác, trừng mắt nhìn tên nam nhân có ý đồ ‘lột’ quần áo nàng: Cho dù bộ dạng hắn mê người nhưng cũng đừng mơ có thể chạm vào nàng, dù chỉ một chút.

Trên trán Minh Dập Hàn xuất hiện vài vạch đen, khóe miệng hung hăng run rẩy: Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên có người mắng hắn là lưu manh, vô lại, không biết xấu hổ như vậy.

“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Nhẹ dỗ một tiếng, lại tiếp tục vươn tay tới gần. (=.=!!)

Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, trong lòng dâng lên một chút tình cảm không hiểu: Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy.

Thừa dịp Chỉ Yên ngây người, Minh Dập Hàn đã nhanh chóng tháo dây lưng trên quần áo nàng.

“Vô lại, lưu manh, ngay cả con nít cũng không tha. Đồ tinh trùng thượng não, biến thái, không biết xấu hổ…” Gần như trong nháy mắt, Chỉ Yên đã lấy lại tinh thần, nhìn nam nhân nhanh gọn cởi xong dây lưng của mình, nháy mắt máu trong người như bị chảy ngược, nhịn không được mà tức giận mắng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, trong mắt bùng lên hai ngọn lửa giận nóng rực.

“Đây là thuốc bột và băng vải, tự mình xử lý miệng vết thương đi.” Mày Minh Dập Hàn nhíu chặt, không nói gì mà đưa thuốc bột và băng vải trong tay cho nàng: “Ta ra ngoài một lát, ngươi chuẩn bị cho tốt rồi trở về đi.”

Giọng nói lạnh lạnh, mang theo xa cách nhàn nhạt, khiến Chỉ Yên nghe được không khỏi giật mình một cái: Trời ạ, thì ra hắn muốn xử lý miệng vết thương giúp nàng, lần này nàng hiểu lầm lớn rồi.

“Không cần, đừng đi được không.” Nhìn hắn xoay người muốn đi khỏi, Chỉ Yên đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, từ trên giường nhảy lên, bàn tay nhỏ bé cũng nhanh chóng nắm chặt ống tay áo hắn.

Động tác quá mạnh, không cẩn thận động đến miệng vết thương, khiến nàng đau đến há miệng, hung hăng hít vào vài ngụm khí lạnh.

“Ngồi xuống, đừng nhúc nhích.” Minh Dập Hàn xoay người, bất đắc dĩ nhìn nàng nói.

“Bây giờ ta giúp ngươi làm?” Nhíu mày, Minh Dập Hàn nhìn Chỉ Yên hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook