Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 15: Cứu người

Trù Trướng Khách Quả Quả

08/09/2015

Thấy Chỉ Yên đã đến, đại hán lò rèn ánh mắt vui vẻ, buông khí cụ trong tay, khẩn cấp từ trong phòng lấy ra đồ mà hắn đã chế tạo tốt.

"Cô nương nhìn xem đi, có tính vừa lòng không?" Đại hán vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Chỉ Yên, mấy thứ này hắn đều tiếp xúc lần đầu tiên cho nên không tránh khỏi sẽ đắn đo một chút.

Ánh mắt Chỉ Yên đảo qua khí cụ, trong mắt hiện lên tia tán thưởng. Nàng nhìn ra được đại hán đã dốc không ít tinh lực. Khí cụ này không chỉ chế tạo tinh xảo, còn cải tiến một vài chi tiết càng tăng sự phù hợp với mục đích sử dụng của nàng. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên hàng châm được sắp xếp một cách chỉnh tề, ngân châm dài ngắn không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau, từ dài tới ngắn theo thứ tự sắp thành hàng, làm nổi bật cùng phá lệ bắt mắt.

"Tốt lắm, ta thực vừa lòng." Chỉ Yên liên tục gật đầu, cúi người, tinh tế cắm ngân châm trên bố bao rồi cuốn lại thật tốt sau đó nhét vào trong lòng, còn những khí cụ khác nàng đều ném vào vòng tay càn khôn. Hành động này làm kinh động đến đại hán bên cạnh, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng lộ ra nhè nhẹ kính sợ. Phàm là người có thể sử dụng không gian trữ vật đều không phú tức quý, xem ra hắn lại dụng đến một nhân vật có lai lịch…

Chỉ Yên thanh toán tiền, tùy ý đi bộ trên đường, khi đi qua trung tâm ngã tư đường nàng nhìn thấy rất nhiều người vây làm một vòng, hiện trường tranh cãi mười phần ầm ĩ, thậm chí nghe thấy tiếng nữ nhân khóc...

Đến gần liền thấy một người phụ nhân ôm một đứa nhỏ mấy tuổi khóc rống, trên đất chảy ra một vũng máu, đứng bên cạnh là một thiếu niên quần áo ngăn nắp, một chiếc xe ngựa đầy quý khí còn con ngựa đã sớm chạy trốn không biết tung tích, xem ra là một vụ tai nạn xe cộ.

"Chậc chậc, đứa nhỏ này cũng thật là, biết rõ xe ngựa đến còn không chạy." Một nam nhân lắc đầu đáng tiếc.

"Ngươi cũng không nhìn xem tình huống ngay lúc đó, con ngựa như phát điên, chạy hướng lại đây, ngay cả Lâm thiếu đều khống chế không được, huống chi là một đứa nhỏ choai choai."

"Bị xe ngựa đụng phải văng ra một trượng, xem ra đứa nhỏ này là không còn hy vọng ..."

...

"Bảo nhi, Bảo nhi của ta..." Tiếng khóc bi thương khàn khàn thoát ra, mọi người xung quanh mọi chỉ trỏ nhưng không có một ai tiến lên hỗ trợ.

Chỉ Yên nhíu mi, chen lên phía trước, dưới ánh mắt khác thường của mọi người đi vào.

“Giao hắn cho ta." Phụ nhân đang khóc đến rung động tâm can, bên tai lại đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm non nớt, thanh âm thanh thúy dễ nghe, mang theo khí thế không thể kháng cự.

"Nơi này không có chuyện của ngươi, tránh ra một bên đi." Lâm Dật Vân khuôn mặt lạnh xuống, đối với việc Chỉ Yên đột nhiên xuất hiện không kiên nhẫn nói. Tình huống nơi này đã đủ rối loạn, tiểu hài tử này còn chạy tới xem náo nhiệt làm gì.

"Mạng người quan trọng, nếu tiếp tục kéo dài thì thật sự không có thuốc nào cứu được nữa!" Chỉ Yên nhìn cũng không nhìn hắn, ánh mắt khóa trên người phụ nhân, thúc giục nói.



"A, ngươi, ngươi có biện pháp cứu Bảo nhi?" Thân thể run lên, khuôn mặt bi thương hiện ra một tia bối rối, giống như đã bắt được lục bình (kiểu như sắp chết đuối bắt được phao vậy), trong mắt chờ mong lại lo lắng.

"Buồn cười, lời nói tiểu hài tử này mà ngươi cũng tin tưởng?"

"Đúng vậy, nữ oa này thấy máu không sợ hãi đã may rồi, huống chi còn cứu người, tin được sao."

"Chậc chậc, hiện tại đứa nhỏ như thế nào không có giáo dưỡng như vậy, oa nhi (đứa bé bị xe ngựa đâm phải) này cũng sắp tuyệt khí, còn ở chỗ này gây sự."

...

Xung quanh châm chọc chế ngạo như thủy triều đánh úp lại, Chỉ Yên nghiêm mặt lạnh lẽo, nàng bất chấp ngồi xổm xuống kiểm tra. Hành y cứu người là việc phải rèn luyện hằng ngày, hơn nữa là một người thầy thuốc, nàng cũng không được thờ ơ lạnh nhạt.

"Ngươi thật sự có biện pháp cứu?" Phụ nhân vẻ mặt khát vọng nhìn Chỉ Yên.

"Đừng lo lắng, hắn còn có thể cứu!" Tay nhỏ bé vươn ra, nhẹ nhàng vỗ trên lưng phụ nhân an ủi.

Tiểu hài tử bộ dáng chỉ khoảng ba bốn tuổi, thân thể gầy yếu, sắc mặt một mảnh trắng bệch, khóe môi bị rách, trước ngực vết máu loan lỗ!

Phượng mâu khẽ nhíu, Chỉ Yên lưu loát từ trong lòng lấy ra bao ngân châm, lấy cây châm nhỏ nhất. Ý niệm vừa động, một đoàn ngọn lửa không dễ nhận ra chậm rãi tiêu độc cho ngân châm.

Xôn xao, hiện trường ồ lên, mọi người khiếp sợ nhìn nữ oa bị họ cười nhạo khi thị lúc nãy. Chỉ thấy đầu ngón tay nữ oa nhi phát ra ngọn lửa nhè nhẹ, khói nhẹ lượn lờ, lại thật thật nhất nhất chiếu vào mi mắt bọn họ, này, đây là nội hỏa trong truyền thuyết?

Mọi người hoảng sợ trừng lớn mắt, giống như không thể tin được việc đang xảy ra trước mắt. Nội hỏa trong truyền thuyết, đó không phải là kỹ năng cần có của luyện đan sư tài năng sao? Chẳng lẽ, nữ oa này cũng là luyện đan sư?

Oanh, mọi người bị chấn trụ, hô hấp xung quanh nặng vài phần, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên như sói như hổ, hận không thể trực tiếp đem nàng hảo hảo phân tích một cách thấu triệt. Luyện đan sư, chức nghiệp tối tôn quý nhất đại lục, là giấc mộng mọi người đều muốn trở thành lại là nữ oa trước mắt này?

Mọi người hỗn độn , tư duy trong nháy mắt trống rỗng, chẳng lẽ hiện tại luyện đan sư không đáng tiền như vậy sao?

Lâm Dật Vân cách nàng gần nhất cả người đều chấn động, con ngươi đen híp lại, vẻ mặt phức tạp. Ngọn lửa này tuy nhỏ lại ẩn chứa năng lượng làm cho người ta kinh hãi, càng làm cho người ta khó hiểu là tu vi của nàng chỉ mới đạt tới sơ linh trung giai, nhưng lại thật sự là một luyện đan sư mà tu vi thấp nhất cần đạt tới là trung cấp linh giả, như vậy nội hỏa của nàng là chuyện gì xảy ra?

"Thả lỏng, ta đem ngân châm kích thích huyệt vị của hắn, không cần lo lắng." Nung qua ngân châm, Chỉ Yên liền nói rõ, sau đó lập tức đem ngân châm sáp nhập vào ngực tiểu hài. Trải qua xe ngựa va chạm, ngực của hắn bị tụ không ít máu bầm, hiện tại việc khẩn cấp cần làm tan máu ra, nếu không một khi lượng quá nhiều sẽ hít thở không thông mà chết.



"A..." Phụ nhân che miệng thét chói tai, đầu tiên là mạc danh kỳ diệu tin tưởng nữ oa này, sau nhìn nàng dùng châm xuyên qua ngực của con mình lại hoảng sợ, tim như vọt lên cổ họng, thân thể run rẩy lợi hại.

Ngân châm nhập vào, một dòng nước ấm theo mũi châm mà vào, tay Chỉ Yên bắn ra một đạo ngân sắc, cúi đầu, ghé vào ngực tiểu hài tinh tế lắng nghe, lồng ngực răng rắc răng rắc rung động, tựa như là âm dương khí khi xâm nhập vào đã có một tia tác dụng.

"Làm cái gì vậy?"

"Đúng vậy, không phải chỉ làm bừa gì đó là có thể đem người cứu được?"

"Rất huyễn hoặc, ta xem, còn không bằng dùng một viên đan dược thì thực tế hơn!"

"Thôi đi, cho dù là luyện đan sư, cũng sẽ không vì một người xa lạ đem đan dược giá trị mấy trăm kim tệ không công lãng phí đi."

...

Xung quanh nghị luận lại lần nữa vang lên, Chỉ Yên vẫn bình thản như lúc ban đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không mảy may biến hóa, chỉ là màu sắc trong đôi con ngươi lại u ám thêm vài phần. Trong mắt tia sáng di động, ngón tay đang đặt trên lồng ngực của tiểu hài bỗng chốc nóng lên. Nàng cảm ứng được một cỗ cực nóng khó hiểu, dương khí của nàng như bị một lực lượng cường đại nào đó hút đi ra.

"A, nàng làm cái gì vậy?"

"Tuy là tiểu hài tử, nhưng ở trên đường lại bị cởi sạch quần áo, hình như không thích hợp đi!"

"Chậc chậc, tiểu nữ oa này thật là cởi ra được."

...

Chỉ Yên cởi bỏ quần áo toàn thân của tiểu hài tử, nghe mọi người xung quanh nghị luận, khóe môi không khỏi run rẩy, nhưng khi ánh mắt chạm đến hạ thân tiểu hài tử, nhất thời bị định trụ!

"Hấp!" Toàn trường bộc phát một trận mãnh liệt hít khí, tập thể lùi về phía sau vài bước, cứ như thấy rắn rết.

"A!" Phụ nhân lại phát ra một tiếng thét chói tai, nhìn Bảo nhi nhà mình bị cái loại này ngược đãi, đã giận mà sợ, cả người run run lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook