Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 66: Hiệp hội đan sư

Trù Trướng Khách Quả Quả

09/05/2016



Edit: Thủy Lưu Ly.

Linh khí tràn ngập, bao quanh thân thể mọi người, mọi người nhắm chặt mắt, nét mặt vui sướng, tự giác ngồi xếp bằng, thúc giục linh lực trong cơ thể tiếp cận với linh khí bên ngoài, thu hút chúng, tạo thành một lốc xoáy nho nhỏ, lấy họ làm trung tâm, kịch liệt cắn nuốt linh khí xung quanh.

Cái loại khí thế như chẻ tre này, mặc dù chỉ mới trải nghiệm một lần, nhưng vẫn có thể khiến lòng người kinh hãi.

Hai mắt Trình Lãng* nhắm chặt, gương mặt nóng rực, đỏ ửng như uống say.

(* Từ bây giờ Trình Trong sẽ đổi thành Trình Lãng, vì lúc trước không có raw, giờ ta tìm thấy raw rồi, nên sẽ sửa từ đây, còn mấy chương trước thì khi rảnh sẽ sửa lại )

Lượng linh khí khổng lồ đánh sâu vào thân thể hắn, vô số phần tử linh khí thẩm thấu, chạy đến mọi ngõ ngách trong cơ thể, khiến linh lực vốn không có tiến triển lại đột nhiên có dấu hiệu bùng lên. Trong lòng Trình Lãng mừng như điên, linh khí ồ ạt lưu động, giống như bão táp xẹt qua da thịt khiến hắn cảm thấy hơi đau rát.

Xung quanh thân thể mềm mại hình thành một vòng xoáy linh khí, linh khí đè ép, chui vào cơ thể, sau đó lại bị âm dương khí nhanh chóng hấp thu, so với những người xung quanh, Chỉ Yên có vẻ thoải mái hơn không ít, ít nhất là nàng không phải chịu sự đau đớn như xé rách khi hấp thu linh khí với tốc độ cao.

Phi lão lơ lửng trong không gian Càn Khôn, xuyên qua thiên nhãn (mắt trời) của vòng tay, xem xét tình huống bên ngoài: Dùng tinh thạch tạo thành Tụ Linh trận tất nhiên không tồi, cho dù không đạt được hiệu quả tuyệt đối như lão mong muốn, nhưng Tụ Linh trận này có thể nói là một loại trận pháp nghịch thiên, một khi bị truyền ra ngoài, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Lão không khỏi lắc đầu, vì tiền đồ của Chỉ Yên mà thở dài một tiếng: Nha đầu này vẫn còn rất trẻ tuổi, bồng bột.

Thời gian tu luyện luôn nhanh chóng trôi qua, một lúc lâu sau, sắc trời dần tối, Chỉ Yên từ từ tỉnh lại, vẻ mặt do dự nhìn mọi người vẫn còn chìm đắm trong tu luyện.

Rốt cuộc nàng có nên dừng lại hay không?

Lúc nàng còn chưa đưa ra quyết định, đã thấy màn linh khí trong Tụ Linh trận run rẩy, ánh sáng đột nhiên biến mất, linh khí tán đi. Không có linh khí trợ giúp, mọi người cũng dần dần tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, bộ dạng tiếc nuối vì chưa được thỏa mãn.

Chỉ Yên cau mày, không biết vì sao Phi lão lại tự tiện ngừng Tụ Linh trận lại như vậy.

“Hả! Nhanh như vậy sao?” Sa Toa duyên dáng gọi to, từ lúc tỉnh lại, bộ dạng nàng vẫn như say như mê: Thật tốt quá, linh khí trong cơ thể nàng đã được tích lũy không ít, so với hiệu quả tu luyện một tháng trước đây của nàng còn tuyệt vời hơn. Tụ Linh trận này thật thần kỳ!

Vẻ mặt Sa Toa sùng bái nhìn Chỉ Yên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt trong trẻo, lập lòe sáng, nhìn qua đặc biệt háo sắc.

Tiểu Yên Nhi thật lợi hại!

“Được rồi, mọi người mời ta ăn một bữa đi, à, còn canh gì đó thì không cần.” Chỉ Yên đứng lên, tà tà liếc Sa Toa, gian xảo nói.

“Ha ha, được, dù có phải mời muội ăn cả đời cũng không có vấn đề gì.” Sa Toa sảng khoái nhận lời, trong lòng lại nghĩ nếu chỉ có chút chuyện thế này mà để Tiểu Yên Nhi tiêu tốn thì nàng cũng không còn mặt mũi mà nhìn nữa.

“Mọi người tan đi, trở về tiếp tục nghiên cứu kỹ xảo chiến đấu, ngày mai chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này.” Sa Long đứng lên ôn hòa nói với mọi người.



Cơm nước xong, Chỉ Yên và Sa Toa cùng nhau trở về Bắc uyển để nghỉ ngơi. Chỉ Yên nằm trên giường, vẫn cảm thấy khó hiểu vì chuyện Phi lão tự động ngừng Tụ Linh trận, cho nên nàng không nhịn được mà lắc mình tiến vào không gian Càn Khôn.

“Thế nào, trong lòng không thoải mái?” Nhìn gương mặt cáu kỉnh của nàng, Phi lão vuốt râu chế nhạo.

“Chuyện vừa rồi là thế nào?” Chỉ Yên hỏi thẳng vào vấn đề chính, con ngươi trong trẻo của nàng nhìn Phi lão chăm chú: Bình thường Phi lão không hề can thiệp vào chuyện của nàng, trừ khi chính nàng tự mình cầu xin, nhưng hôm nay sao lại xảy ra chuyện ngoại lệ thế này?

“Ngươi không nên sử dụng linh khí trong không gian nữa.” Phi lão thở dài một tiếng, chi tiết giảng giải: “Là người đều có tư tâm, ai có thể đảm bảo chuyện Tụ Linh trận không bị truyền ra? Đến lúc đó, lợi ích thì bọn hắn nhận, còn thu thập tàn cuộc lại là chính ngươi, sẽ mất nhiều hơn được, cho nên, tội gì chứ?”

Con ngươi Chỉ Yên hơi co lại, từ lúc nàng đề nghị xây dựng Tu Linh trận, nàng đã nghĩ đến chuyện sau này, mặc dù lúc quyết định vẫn có một chút cảm xúc dao động bên trong, nhưng càng nhiều hơn là ý muốn báo đáp ân tình cho viện trưởng Lôi Minh của nàng.

Ở trước mặt nhiều người như vậy nhưng viện trưởng có thể bất chấp mà trao cho nàng một lời hứa hẹn, chỉ với phần tình cảm bảo vệ, ủng hộ này, nàng tất nhiên sẽ chia sẻ một vài việc với viện trưởng.

Với lại việc làm cho viện trưởng đau đầu nhất chính là cuộc so tài giữa các học viện sẽ diễn ra vào đầu xuân sang năm, nếu U Lam học viện có thể đoạt giải nhất, thì viện trưởng có thể dựa vào đó mà thoát khỏi sự trói buộc của tứ đại gia tộc, thật sự nắm được học viện trong tay.

Tất cả những chuyện này đều do Sa Long điều tra mà nói lại cho nàng, cho nên mới khiến nàng bất ngờ vì trong tình huống bị áp bức như vật mà viện trưởng lại dám công khai trở thành ô dù cho nàng.

“Được rồi, nếu đã dùng, thì dù bây giờ có hối hận cũng không kịp. Có điều, ta đề nghị lần sau ngươi nên làm nhạt bớt linh khí đi, giảm lượng xuống, sẽ khiến Tụ Linh trận trở thành bình thường một chút, làm giảm sự chú ý của mọi người.” Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể lấy lui mà tiến, chỉ cần mọi người không chú ý nhiều tới Tụ Linh trận, thì có lẽ hậu quả cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của lão.

Chỉ Yên gật gật đầu, trong lòng nhớ kỹ lời nói của Phi lão.

“Còn chuyện dược liệu, ngươi nên tranh thủ tiến hành, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tăng tiến tu vi của ngươi.” Ánh mắt Phi lão sâu thẳm, nhắc nhở Chỉ Yên.

Trước mắt, linh lực của Chỉ Yên vẫn bị vây trong trạng thái trung cấp linh giả cao giai, cấp bậc ma y thì chỉ mới bước vào sơ kỳ của Trúc Cơ. Hơn nữa, thời gian luyện đan càng dài, âm dương khí trong cơ thể nàng càng mất cân bằng, nếu không giải quyết vấn đề này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình nâng cao tu vi, không có lợi cho việc thăng cấp sau này.

“Biết rồi, ngày mai ta sẽ đi đến mấy hiệu thuốc, nơi bán đấu giá và hiệp hội luyện đan nhìn xem thử.” Chỉ Yên gật gật đầu, quyết định ngày mai xin phép nghỉ một ngày.



Sáng sớm hôm sau.

“Ôi, Tiểu Yên Nhi, muội không đi học sao?” Sa Toa ngạc nhiên nhìn Chỉ Yên: Sao đột nhiên lại muốn nghỉ? Chẳng lẽ do vết thương trên ngực?

“Muội không sao, muội chỉ muốn ra ngoài đi dạo, mua chút dược liệu mà thôi.” Chỉ Yên lắc đầu, ý bảo Sa Toa yên tâm.

“Ngày kia thì được nghỉ rồi, nếu không, muội chờ đến hôm đó chúng ta lại đi cùng nhau được không?” Sa Long cau mày, tuấn nhan ôn nhuận như ngọc lộ vẻ lo lắng.

“Chuyện của muội không phải chỉ cần một hai ngày là hoàn thành. Được rồi, hai người đi học đi, muội đi một mình là được.” Chỉ Yên lắc đầu, từ chối.

“Không được, chỉ một mình muội, tỷ sẽ lo lắng, vẫn nên để tiểu thúc thúc đi cùng với muội đi, dù sao chàng cũng không có việc gì, còn thuận tiện trả tiền giúp muội nữa.” Sa Toa cau mày, bá đạo đẩy Sa Hiên đến trước mặt Chỉ Yên: Do chuyện xảy ra lần trước nên lần này nàng không thể nào yên tâm để một mình Tiểu Yên Nhi ra ngoài, bất kể thế nào cũng phải để một người đi theo.

“Hừ, nếu lần này Tiểu Yên Nhi lại có chuyện gì nữa thì… hừm hừm…” Giơ giơ nắm tay, Sa Toa ‘hung ác’ uy hiếp Sa Hiên.

“Đi thôi, nếu lại dây dưa thì bọn sẽ bị muộn học mất.” Sa Hiên cười khổ một trận, tại sao hắn lại có cảm giác đưa dê vào miệng cọp nhỉ?

(không sai, dê là anh Sa Hiên nhé =)))

Cuối cùng Sa Hiên cũng ra ngoài với Chỉ Yên, trạm thứ nhất của hai người là Thiện Xuân đường nổi tiếng ở Minh đô.

Thiện Xuân đường ở Minh đô lớn hơn không ít so với Tể Thiện đường ở Cẩm thành, trong cửa hàng, dòng người di chuyển qua lại, các loại hương thơm của dược liệu lan tỏa tràn ngập không gian, tiểu nhị, chưởng quầy đều ồn ào, bận rộn qua lại, nhìn qua đặc biệt khiến người khác phấn chấn.

Chỉ Yên, Sa Hiên vừa bước vào đã đưa đến không ít sự chú ý của mọi người. Bề ngoài Sa Hiên hiên ngang, dáng vẻ không tầm thường, Chỉ Yên lại tinh xảo, khéo léo, kiều mị, đáng yêu, hai người quần áo gọn gàng ngăn nắp, vừa thấy đã biết là người có thân phận không nhỏ.

“Hai vị khách quan, xin hỏi hai vị cần giúp gì ạ?” Tiểu nhị đang sắp xếp dược liệu gần quầy, khi nhìn thấy hai người lập tức bước lên nghênh đón, khiêm tốn hỏi.

Chỉ Yên lấy ra một tờ danh sách đứa cho hắn: “Không biết trong cửa hàng có mấy loại dược liệu này không?” Mặt trên trang giấy nàng đưa cho tiểu nhị chỉ liệt kê những loại dược liệu nhị phẩm, tam thẩm.

Một đứa nhỏ chín tuổi thì cần dược liệu làm gì?

Lại nghe thấy câu hỏi của nàng, trong lòng tiểu nhị âm thầm nghĩ: Thiện Xuân đường là một sự tồn tại vô cùng có trọng lượng tại Minh đô, nếu nói bọn họ không có thì những dược đường khác càng không thể có.

Vươn tay nhận lấy tờ giấy trên tay Chỉ Yên, đến khi nhìn thấy tên dược liệu được liệt kê bằng bút than bên trên, tiểu nhị không khỏi ngây người: Đây, đây, đây, đều là dược liệu nhị phẩm, tam phẩm?

Một hai vị còn tốt, nhưng có cần phải nhiều như vậy không?

Khóe miệng tiểu nhị hung hăng run rẩy, ánh mắt quái dị nhìn lướt qua đứa nhỏ trước mặt: Đây đều là những thứ đứa nhỏ này cần?

Nàng muốn những loại dược liệu này để làm gì?

“Tiểu Đông Tử, có chuyện gì vậy?” Chưởng quầy ngẩng đầu khỏi đống số sách, nhìn tiểu nhị ngây người đứng im một chỗ, nghi ngờ hỏi: Bây giờ đang bận rộn như vậy mà hắn còn đứng đó làm gì?

“Ha, hả! Chưởng, chưởng quầy.” Tiểu Đông Tử cảm thấy đầu lưỡi mình giống như bị thắt lại.

“Sao lại thế này, có còn muốn buôn bán nữa hay không.” Chưởng quầy từ trong quầy bước ra ngoài, trợn mắt, không hờn giận quát.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc nhiều người thì phải nhanh nhẹn một chút.” Thầm oán một câu, nhưng đến khi nhận lấy tờ giấy trên tay tiểu nhị và nhìn thấy nội dung trong đó, thân thể lão run lên một chút: Hơn một trăm vị dược liệu, nhưng vấn đề không phải ở số lượng, mà mấu chốt chúng đều là những dược liệu trên nhị phẩm?

Lão giả ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn chằm chằm hai người Chỉ Yên, Sa Hiên, cuối cùng đem ánh mắt tập trung trên người Sa Hiên: "Vị tiểu huynh đệ này, đây đều là những loại dược liệu mà ngươi muốn sao?" Giọng điệu vô cùng khiêm tốn, còn mang theo một tia thăm dò.

Tiếp xúc với dược liệu nhiều năm như vậy, so với những luyện đan sư bình thường, lão ít nhiều cũng hiều rõ dược tính, dược liệu của nhiều loại thảo dược và đơn thuốc. Nhưng mà khi nhìn thấy mấy loại dược liệu nhị phẩm thậm chí là tam phẩm này, nếu phối chúng với nhau thì lão hoàn toàn không có cách nào hiểu được sẽ có tác dụng như thế nào. Rốt cuộc những loại dược liệu này là dùng để làm gì?

Lão rất ngạc nhiên, đồng thời cũng âm thầm vui vẻ vì đã gặp được mối làm ăn lớn này. Chỉ cần chuẩn bị đủ theo yêu cầu trên giấy thì Thiện Xuân đường có thể kiếm được không ít kim tệ.

"Ta chỉ đi theo mà thôi, những loại dược liệu này đều là thứ mà vị tiểu thư này cần." Sa Hiên cười nhạt, ánh mắt dừng trên người Chỉ Yên, lơ đãng trả lời.

Khóe mắt lão giả run lên: Là vị tiểu thư này?

Bộ dạng đứa nhỏ này nhìn qua chưa đến mười tuổi, như vậy, nàng muốn những thứ này để làm gì?

"Ngươi xem thử trong cửa hàng có những loại dược liệu mà ta cần không, nếu có thì mau đóng gói lại cho ta, có bao nhiêu thì gói bấy nhiêu." Chỉ Yên không nhìn ánh mắt tò mò của lão giả, thản nhiên nói.

"Được, được, các ngươi chờ, ta lập tức đi chuẩn bị." Nhìn ra vẻ không kiên nhẫn trong mắt nàng, dây thần kinh trong đầu lão giả run lên, vội vàng dặn dò tiểu nhị cẩn thận tiếp đón hai người rồi mới xoay người đi vào kho bảo quản dược liệu.

Đại khái qua nửa canh giờ, lão giả mới từ bên trong đi ra, ánh mắt lão nhiễm lên một tia u sầu.

"Cái kia, đã để hai vị đợi lâu, nhưng thật xin lỗi, số dược liệu dự trữ trong cửa hàng không có nhiều như hai vị muốn." Nói xong, lão giả đem một chiếc hộp gỗ sơn đỏ đặt lên bàn trà trước mặt Chỉ Yên.

Chiếc hộp gỗ này có giá chế tạo rất cao cho nên bình thường đều được xem là dụng cụ để cất giữ các loại dược liệu quý giá mà dược dường chuẩn bị. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy chưởng quầy mang chiếc hộp gỗ lớn như vậy ra ngoài, mọi người không khỏi kinh ngạc, tò mò tụ tập lại đây.

Hộp gỗ được mở ra, hương thơm của thảo dược tản ra bốn phía, lộ ra hình dạng của dược liệu bên trong, là bảy, tám mươi gốc dược liệu lẳng lặng nằm trên vải lót bằng gấm màu vàng sậm.

Đến khi nhìn thấy rõ thứ bên trong hộp, mọi người không nhịn được mà hít vào vài ngụm khí lạnh: Trời ạ, là bảy, tám mươi gốc dược liệu nhị phẩm?

Cái này thì phải xài hết bao nhiêu tiền mới mua được?

"Ngươi đánh dấu lại những loại được liệu đã chuẩn bị tốt rồi sau đó tính tiền cho ta đi." Chỉ Yên gật gật đầu, có thể thu thập nhiều như vậy là đã ngoài dự đoán của nàng rồi.

"Vâng, vâng, lão hủ sẽ tính toán ngay cho hai vị." Thấy Chỉ Yên không có ý muốn khó xử nào, chưởng quầy lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng lấy bàn tính bằng vàng của mình, bắt đầu tính toán giá tiền số dược liệu này.



Con số vừa ra, xung quanh kinh ngạc hô nhỏ một trận.

Chỉ Yên mày không nhíu mắt không nháy, từ trong không gian lấy ra ba mươi ba tử tinh tệ cộng thêm năm trăm kim tệ. Hơn ba vạn kim tệ, đối người khác, cái giá này có lẽ là giá trên trời, nhưng đối với người chỉ cần tùy tiện đưa ra một lọ dược thủy tam phẩm với giá hơn một vạn chín ngàn kim tệ như Chỉ Yên mà nói thì thật ra đây cũng không phải là chuyện lớn gì.

"Trời ạ, đứa nhỏ này cũng quá rộng rãi rồi." Nhìn Chỉ Yên không chút do dự trả tiền, có người nhịn không được nỉ non: Đó là mấy vạn kim tệ đấy!

Khóe môi Sa Hiên hơi cong lên, đối với những tiếng hô nhỏ của mấy người này cảm thấy vô cùng buồn cười. Nếu bọn họ biết bé con này có thể dùng trăm ngàn kim tệ để tạo ra một Tụ Linh trận kỳ tích, thì không biết những người này sẽ bị kinh ngạc thành cái dạng gì?

Từ Thiện Xuân đường ra ngoài, Chỉ Yên và Sa Hiên đến thẳng hiệp hội luyện đan.

Hiệp hội luyện đan ở Minh đô là một thế lực có quyền uy, được xây dựng ở quảng trường trung tâm của Minh đô, nơi đó dòng người tấp nập, phồn vinh vô cùng.

Hiệp hội luyện đan có khí phách uy nghiêm, cảnh tượng thống nhất một màu nâu sậm, cao chừng mười mét, chỉ có hai tầng, bên ngoài cửa lớn rộng sáu thước có hai gãi hộ vệ nghiêm túc canh giữ. Trong hiệp hội luyện đan thỉnh thoảng có không ít người mặc trang phục luyện đan màu xám, vẻ mặt nghiêm cẩn, cao ngạo qua lại.

Dưới sàn được thống nhất lát bằng thủy tinh đen, vách tường xung quanh cũng được gắn lên những dụng cụ chiếu sáng đặc sắc, trên đỉnh đầu còn gắn thêm một viên dạ minh châu thật lớn, ánh sáng chiếu rọi xuống nền nhà đen sâu thẳm giống như một dãi ngân hà tinh xảo, tráng lệ, toàn bộ khung cảnh đều tản mát một luồn hơi thở trang nghiêm, im lặng mà thành kính.

Hai người Chỉ Yên tiến vào, những người bên trong không có chút phản ứng nào, nên làm gì thì cứ làm, hoàn toàn xem hai người như không khí.

Sa Hiên nhíu mày, đáy mắt chợt lóe một tia sáng không hờn giận, nhưng không hề nói gì, chỉ lẳng lặng chú ý hành động của Chỉ Yên.

"Xin hỏi, chỗ các ngươi có dược liệu phẩm cấp cao không?" Chỉ Yên đến gần quầy, nhìn nhìn nữ tử mặc trang phục đại diện cho nhân viên công vụ của hiệp hội luyện đan hỏi.

Trước quầy được làm bằng thủy tinh đã tụ tập không ít người, mà nhân viên công vụ trước quầy cũng chỉ có hai người.

Nữ nhân viên công vụ bị hỏi, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, lại đem lực chú ý tập trung trên người người khác.

"Xin hỏi, chỗ các ngươi có dược liệu phẩm cấp cao không?" Chỉ Yên nhíu mày, hơi nâng giọng thêm một chút, khiến những người tụ tập trước quầy đều quay đầu, tò mò đánh giá nàng.

"Ngươi có tiền sao?" Nữ nhân viên công vụ thình lình châm chọc một tiếng: Nơi này là hiệp hội luyện đan, sao có thể tùy tùy tiện tiện để một đứa nhỏ xông loạn vào? Gây trở ngại công việc của nàng không nói, còn dám trâng tráo hỏi có bán dược liệu phẩm cấp cao hay không!

"Ý của ngươi là chỉ cần ta có tiền, thì loại dược liệu nào cũng có thể mua được ở đây?" Chỉ Yên híp mắt, con ngươi trong suốt như nước xẹt qua một tia sáng bén nhọn, lạnh lẽo.

"Buồn cười, chỉ bằng ngươi?" Nữ nhân đố kỵ nhìn con nhóc trước mặt. Ả thân là hoa khôi của hiệp hội luyện đan, vậy mà khi con nhóc này tới đã khiến giá trị của ả giảm xuống một cách trầm trọng.

Gặp quỷ*, làn da của nó tốt hơn so với ả, còn thêm một đôi mắt dụ dỗ người kia nữa chứ.

(*một kiểu biểu hiện sự bất ngờ, kèm theo ghen tị hận và không thể tin được)

Nữ nhân viên công vụ ghen ghét quét tới quét lui trên người Chỉ Yên, bỗng “rầm” một tiếng, một đống vật thể không rõ, từ trên trời nặng nề giáng xuống, đập ả ta ngớ người, đợi đến khi phản ứng lại, ả và mọi người đã bị đống kim tệ trước mặt làm chói muốn mù mắt chó.

Hít!

Mọi người khó nhọc hít vào một ngụm khí lạnh, trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Đây, thật nhiều kim tệ!

Động tĩnh bên này đã hấp dẫn sự chú ý của những người khác, không ít nhân viên công vụ của hiệp hội luyện đan cũng chạy lại đây, ngay cả luyện đan sư đi lại trong đại sảnh cũng không nhịn được tò mò mà ghé mắt lại.

"Mẹ nó, đứa nhỏ này thật trâu bò!" Trong đám người có người không nhịn được thô tục hô ra một câu, trong giọng nói không hề che giấu sự bội phục của mình đối với đứa nhỏ đang hờ hững đứng trước quầy.

"Nhìn không ra đứa nhỏ này lại giàu có như vậy, số kim tệ này ít nhất cũng hơn trăm vạn kim tệ đấy."

...

Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào bàn tán, thậm chí còn trắng trợn chỉ chỏ Chỉ Yên và nữ nhân viên công vụ kia. Nữ nhân viên công vụ lấy lại tinh thần từ trong sững sờ, ngẩn ngơ, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn đống kim tệ chói lóa trước mặt: Trời ạ! Nhiều kim tệ như vậy?

"Cảm giác bị tiền đập vào mặt chắc không tồi nhỉ?" Khóe môi Chỉ Yên khẽ nhếch, khuôn mặt tinh xảo mềm mại chợt lóe một tia tà nịnh, nhìn nữ tử châm chọc nói.

Nàng ta đã thích tiền như vậy, thì nàng sẽ toại nguyện cho nàng ta, dùng tiền hung hăng đập, nếu còn không đủ nữa… Nàng cũng không ngại lại đập thêm một lần đâu.

Xoạt! Khuôn mặt vốn cười ngu của nữ tử đột nhiên đỏ bừng, trong mắt lóe ra lửa giận. Những ngươi xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng hiểu rõ, thật ra vị nữ tử được xem là hoa khôi này (nữ nhân viên công vụ) là một kẻ thấy tiền sáng mắt có tiếng trong hiệp hội luyện đan, loại chuyện ồn ào như hôm nay, trước kia cũng không thiếu, cho nên, bọn họ nghĩ việc này chắc hẳn do ả ta khơi mào trước rồi.

Chậc chậc, ánh mắt không tồi, ả ta đúng là kẻ xứng đáng bị người đập. Những luyện đan sư trước kia bị ả ta gây sự đều cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, âm thầm, ác ý suy nghĩ.

"Ngươi, ngươi, tiện nhân này!" Nữ nhân viên công vụ tức giận đến phát run, không hề suy nghĩ trước sau mà há miệng chửi ầm lên.

Mọi người thổn thức, ấn tượng đối nữ tử này lại kém thêm một phần.

"Sao lại thế này?" Một giọng nói uy nghiêm, xuyên thấu qua đám người truyền đến tận tai những người có mặt trong sảnh, khiến bọn họ không tự giác nghiêng người, nhường đường cho kẻ lên tiếng.

"Là hội trưởng Tây Môn." Đám người hô nhỏ, trên mặt mọi người lộ ra kính sợ, Tây Môn Thịnh là hội trưởng hiệp hội luyện đan ở Minh đô.

Theo đám người tránh ra, một vị nam tử trung niên diện mạo đường đường chính chính xuất hiện, ánh mắt hắn kiên nghị mà lợi hại, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn mọi người trong sảnh.

Khi ánh mắt hắn dừng lại trên đống kim tệ rớt đầy đất và sắc tức giận của nữ nhân viên công vụ, trong nháy mắt, sắc mặt hắn càng u ám thêm vài phần.

"Sao lại thế này?" Những lời này cũng là điều hắn muốn hỏi nữ nhân viên công vụ, tầm mắt sắc bén lộ ra, thân thể mềm mại của nữ nhân viên công vụ run rẩy, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước.

"Là nàng, là nàng vô duyên vô cớ lấy kim tệ đập ta." Dưới ánh nhìn lãnh liệt của nam tử trung niên, ả cố gắng giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt hung ác, nham hiểm chỉ trích Chỉ Yên.

Lúc này, ánh mắt của nam tử trung niên mới dời lên bóng người nho nhỏ mặc váy áo phấn hồng, đang hờ hững đứng một bên kia, ánh mắt của nàng bình tĩnh, không gợn sóng, giống như đang nhìn một vở kịch hài hước, khóe môi ôm lấy nụ cười yếu ớt như có như không.

Tây Môn Thịnh không hỏi, Chỉ Yên cũng không đáp, hai người cứ như vậy giằng co trong thời gian nửa chung trà, rốt cục, Tây Môn Thịnh buông tha, đánh vỡ sự im lặng: "Ngươi tới hiệp hội luyện đan của ta là muốn gây sự sao?"

Tây Môn Thịnh nhíu mày, uyển chuyển dò hỏi, trực tiếp đem toàn bộ trách nhiệm của việc này đẩy lên người Chỉ Yên.

"Ồ, phải không? Nếu ta muốn gây sự thì thế nào? Ngươi cảm thấy ta sẽ làm mấy chuyện thừa thải như kiểu lấy kim tệ đập nàng ta sao?" Chỉ Yên cười lạnh, vẻ mặt hơi châm chọc.

"Hiệp hội luyện đan không gì hơn cái này, trừ việc chỉ biết bao che cho kẻ phạm tội thì đúng là không nhìn ra nơi này còn có năng lực gì nữa? Xem ra chúng ta không cần tiếp tục ở lại đây nữa rồi." Chỉ Yên xoay người, làm bộ muốn rời khỏi, thân hình nhỏ nhắn, mỏng manh, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu như được bao phủ một tầng lụa mỏng màu vàng nhạt ấm áp, toàn thân tản mát một loại ngạo khí khiến người ta không thể nhìn gần.

Nàng thật sự dám nói như vậy?

Trên trán mọi người không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đều muốn cầu phúc thay cho đứa nhỏ này: Trời ạ, đứng trước mặt ngươi là hội trưởng hiệp hội luyện đan, Tây Môn Thịnh đấy! Chậc chậc, ngươi thật sự không sợ đắc tội với người ta sao?

Nghe Chỉ Yên nói, Tây Môn Thịnh không khỏi híp hai mắt lại.

Thật ra khi nhìn thấy đống kim tệ dưới đất, hắn cũng hơi đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của đứa nhỏ trước mặt, hắn không khỏi muốn đùa giỡn một phen, kết quả thật rõ ràng, không chỉ bị người ta vô cớ khinh bỉ, còn kéo luôn danh dự của hiệp hội luyện đan vào, mất nhiều hơn được.

"Đợi chút, ta có thể cho ngươi một đáp án, nhưng trước đó ngươi cũng phải kể lại chuyện gì đã xảy ra cho ta biết chứ." Bóng người cao lớn của hắn đứng trước mặt Chỉ Yên, không mặn không nhạt thương lượng. Chỉ Yên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân đột nhiên thay đổi thái độ này, trong lòng âm thầm suy đoán.

Hắn muốn nghe nàng giải thích?

"Hiệp hội luyện đan tất nhiên không tầm thường và đối tượng nó phục vụ luôn là luyện đan giả*. Vậy xin hỏi, nếu không có luyện đan giả, nơi này còn có ý nghĩa tồn tại không? Còn phải nuôi dưỡng những kẻ phế vật này làm gì nữa?”

(* luyện đan giả gọi chung cho cả những người tiếp xúc với luyện đan dù đã có cấp bậc hay chưa, kiểu gọi này nó rộng hơn luyện đan sư)

"Bởi vì thân phận của luyện đan giả cao quý, cho nên hiệp hội luyện đan cũng trở nên cao quý. Uống nước phải nhớ nguồn, trong lúc các ngươi khoe khoan sự cao quý của mình, các ngươi có nghĩ đến bản chất của nơi này là vì cung cấp, trợ giúp tài liệu cho luyện đan giả mà không phải lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lẽo, cao cao tại thượng giống như người khác phải cầu xin các ngươi như vậy không?”

Chỉ Yên không có giải thích, chỉ chăm chăm nhìn Tây Môn Thịnh hỏi ngược lại.

Oanh!

Mọi người ngây người, trong lòng quanh quẩn câu nói kia thật lâu: Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bọn họ nghe thấy những điều như vậy, cũng là lần đầu tiên, có người đứng trên góc độ của luyện đan giả mà phê phán sự bất công của hiệp hội luyện đan.

"Vị tiểu thư này rất xinh đẹp, khí chất cao quý lãnh diễm, ngạo khí bức người, chỉ tiếc, hành động lại hời hợt, không nhận rõ vị trí của mình ở đâu, hoàn toàn không xứng phụ vụ những luyện đan giả cao quý, lại càng không xứng đứng ở nơi thần thánh, trang nghiêm như thế này. Nếu ta là hội trưởng hiệp hội luyện đan, người đâu tiên ta muốn khai trừ chính là ngươi."

Chỉ Yên tùy ý đứng đó, trên môi lơ đãng một nụ cười lạnh, con ngươi đen như mực cũng lấp lánh tia sáng sáng rọi, toàn thân tản mát sức quyến rũ mê người, nhìn vị tiểu thư cao ngạo kia, thản nhiên nói, giống như chỉ một câu tùy tùy tiện tiện của nàng có thể quyết định tất cả vậy.

Xung quanh bị sự im lặng bao phủ, vẻ mặt mọi người mê mang nhìn đứa nhỏ không biết xuất hiện từ chỗ nào này, nhìn đôi mắt trong suốt, sáng ngời của nàng và đôi môi nhỏ nhắn luôn giữ một độ cong lạnh nhạt, trong lòng đột nhiên bị chấn động mạnh mẽ.

Thấy qua người ngông cuồng, lại chưa thấy ai ngông cuồng như vậy, huống chi đứa nhỏ trước mắt tuy ngông cuồng lại ngông cuồng đến mức đáng yêu, khiến người ta vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy vui sướng.

Không ít luyện đan giả lộ ra vẻ mặt vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên mang theo vẻ thân mật trước nay chưa từng có.

Nếu ta là hội trưởng hiệp hội luyện đan, người đâu tiên ta muốn khai trừ chính là ngươi!

Cả người nữ nhân viên run lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tây Môn Thịnh, hốc mắt xinh đẹp ngân ngấn nước mắt, bộ dạng đáng thương, không tiếng động cầu xin: Đừng mà, trăm ngàn lần đừng khai trừ nàng, trăm ngàn lần đừng bị yêu ngôn của yêu nữ này mê hoặc.

"Cách giải thích của tiểu cô nương thật độc đáo, làm Tây mỗ bội phục. Nếu đã do người của chúng ta phạm lỗi, thì trước mặt mọi ngươi, ta tuyên bố hủy bỏ chức vị của nàng ta, từ hôm nay trở đi, nàng ta không còn chút quan hệ nào với hiệp hội luyện đan nữa." Tây Môn Thịnh im lặng tự hỏi thật lâu, rốt cục cũng mở miệng nói, ánh mắt không hề đồng tình hơi dừng trên người nữ nhân viên kia, lời vừa nói ra, lập tức đã có ngay một người khác bước lên, tiếp quản công việc của nàng ta, hoàn toàn xóa sạch sự tồn tại của nàng ta trong hiệp hội.

"Đừng mà, cầu xin hội trưởng, đừng khai trừ ta, đừng bị yêu ngôn của nàng ta mê hoặc. Nàng ta đều là nói xấu, nói xấu..." Tiếng gào thét bén nhọn, chói tai vang vọng trong đại sảnh, mọi người há miệng, trong mắt lộ ra ý hèn mọn.

Yêu ngôn? Nữ nhân này còn dám nói như vậy! Không phải ý của ả ta là đường đường một vị hội trưởng đại nhân như Tây Môn Thịnh lại không biết phân biệt phải trái, trắng đen hay sao? Hay là nói tất cả mọi người ở đây đều là những kẻ ngu dốt, dễ dàng bị một tiểu nha đầu lừa gạt?

Lời nói của nữ nhân kia không thể nghi ngờ đúng là họa vô đơn chí*, hoàn toàn kích thích điểm mấu chốt của mọi người, khiến những luyện đan giả vốn muốn giữ im lặng đều không nhịn được nhảy ra, lên tiếng quở trách tội trạng của ả ta.

(*họa không đến một mình, ý là bên trên ả đã gặp xui bị đuổi nhưng vì câu nói này, khiến ả càng thảm hơn, nói đơn giản alf xui gấp mấy lần)

"Vị tiểu thư này tính tình cay nghiệt, khai trừ nàng ta là chuyện may mắn của hiệp hội luyện đan."

"Đúng vậy, uổng công bình thường ta luôn nhường nhịn, nhưng mỗi khi gặp phải nàng ta, đều phải chịu sự hà khắc, bắt chẹt của nàng ta. Chỗ này ép một chút, chỗ kia dằn một chút, phải mất một hai kim tệ là chuyện nhỏ nhưng liên quan đến danh dự của hiệp hội lại là chuyện lớn..."

"Chẳng qua chỉ là một cái bình hoa (vô dụng), kiêu ngạo cái rắm (ừ là xì hơi đấy =)), mẹ nó, lão tử dù gì cũng là một luyện đan sư, bị một nữ nhân ức hiếp, lão tử còn mặt mũi nào nữa."

"Đúng vậy, tốt nhất là đừng để ta thấy mặt ngươi một lần nữa, nếu không… Hừ! Nghĩ lại lúc ta còn là một luyện đan sư nhất phẩm, bị ngươi xem thường không ít lần, mẹ nó, nếu không phải nể mặt mũi của hiệp hội, lão tử đã sớm đá văng ngươi, còn phải hung hăng đánh một trận mới hả giận..."

...

Càng nghe tiếng bàn luận của mọi người, sắc mặt Tây Môn Thịnh càng lúc càng khó coi, thân là hội trưởng hiệp hội luyện đan, hắn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên thời gian có mặt ở hiệp hội rất ít, lại không nghĩ rằng nữ tử này lại dám làm những chuyện khiến người ta muốn phỉ nhổ như vậy.



Từng chuyện mà nàng ta gây ra đều không phải đang bôi đen danh dự của hiệp hội sao? Nếu không phải hôm nay trùng hợp xảy ra chuyện này, nếu không phải hắn vừa vặn có mặt ở đây, thì nữ nhân dối trá hay làm ra vẻ này có phải còn muốn bôi đen danh dự của hiệp hội luyện đan nữa hay không?

Vừa nghĩ đến khả năng như vậy, tuấn nhan của hắn trong nháy mắt đã đen như đáy nồi, con ngươi u ám, toàn thân tản ra một cỗ khí thế đáng sợ: "Người đâu, ném nàng ta ra ngoài, vĩnh viễn trục xuất khỏi hiệp hội luyện đan."

Một tiếng quát lạnh vang lên, mấy hộ vệ của hiệp hội luyện đan lập tức xuất hiện, không thèm quan tâm sự phản kháng, giãy dụa của nữ nhân này, mạnh mẽ ném ả ta ra khỏi hiệp hội luyện đan.

Nhìn nữ nhân biến mất khỏi tầm mắt, mọi người thở dài một hơi, vẻ mặt tươi cười sảng khoái.

"Không còn việc gì nữa, mọi người ai làm việc nấy đi, đã để mọi người phải chê cười rồi." Tây Môn Thịnh xoay người, xin lỗi nhìn mọi người nói, cuối cùng lại đem ánh mắt dời lên người Chỉ Yên.

"Không biết Tây mỗ có thể giúp gì cho cô nương?"

Oanh, lời này vừa nói ra, đám người chuẩn bị tản di lập tức bị chấn kinh, không nhịn được dừng bước: Không biết Tây mỗ có thể giúp gì cho cô nương?

Chẳng lẽ đường đường là một hội trưởng đại nhân lại muốn đích thân phục vụ tiểu cô nương này?

"Ta muốn mua một ít dược liệu có phẩm cấp cao." Rốt cục nói đến vấn đề chính, Chỉ Yên không chút nào che giấu nói.

“Ồ, mua thảo dược?" Tây Môn Thịnh không biết nghĩ tới chuyện gì, hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười tủm tỉm: "Có điều, giống như lời cô nương vừa mới nói, hiệp hội là nơi được xây dựng để phục vụ luyện đan sư, trừ luyện đan sư, nơi này của chúng ta sẽ không cung cấp dược liệu cho người ngoài, cho dù có đưa ra giá cao cỡ nào cũng nhất định không bán."

Tự bê tảng đá đập chân mình! Trong đầu mọi người đều xuất hiện một câu như vậy, ánh mắt của bọn họ khi nhìn nàng không khỏi mang theo một tầng đồng tình sâu sắc.

"Vì biết nên ta mới xuất hiện trong này." Giọng nói non nớt truyền ra, ý niệm vừa động, một ngọn lửa màu cam phụt ra từ ngón trỏ của nàng.

Khóe mắt mọi người run lên, ngạc nhiên nhìn ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, màu cam, cực nóng, khiến lòng người run sợ.

Không ngờ nàng cũng là luyện đan sư, lại là một luyện đan sư trẻ tuổi có thể nội hỏa ngoại phóng?

Trong mắt Tây Môn Thịnh xẹt qua một tia ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên mang theo một chút nghi ngờ: "Ngươi chính là luyện đan sư chín tuổi của U Lam học viện?"

Cái gì, luyện đan sư chín tuổi của U Lam học viện?

"Bây giờ chắc ta đã có tư cách mua rồi chứ?" Chỉ Yên từ chối cho ý kiến, hỏi lại.

"Ha ha, thì ra ngươi chính là tiểu nha đầu trong miệng Diệp Văn tôn giả. Không tồi không tồi, có can đảm, có khí độ, khó trách hắn lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ như vậy." Tây Môn Thịnh híp mắt, mỉm cười.

Oanh! Một tia sét xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, mọi người kinh ngạc trừng mắt, há to miệng, giống như không thể tin được những gì mà bản thân vừa mới nghe thấy .

Tiểu nha đầu trong miệng Diệp Văn tôn giả? Muốn thu nàng làm đồ đệ?

Đứa nhỏ này có địa vị cao như vậy sao?

Diệp Văn tôn giả là ai, chỉ sợ toàn bộ Minh đô không người không biết, không người không hiểu.

Đó là tượng đài trong giới luyện đan, là luyện đan sư tứ phẩm có thể đếm trên đầu ngón tay ở đại lục U Minh, cũng đồng thời là sự tồn tại mạnh mẽ, cao quý như thần thánh trong lòng bọn họ, nhưng người như vậy lại muốn nhận đứa nhỏ trước mặt này làm đồ đệ?

Nói như vậy thì nữ nhân vừa rồi không phải đã đắc tội với đồ đệ của Diệp Văn tôn giả sao? Gián tiếp trở thành kẻ địch của tôn giả, là kẻ địch của toàn bộ giới luyện đan?

Bọn họ hung hăng lau mồ hôi lạnh không có trên trán, trong lòng âm thầm may mắn vì bản thân đã không đắc tội đứa nhỏ này: Đừng nói đến tôn giả, cho dù chỉ có một mình đứa nhỏ này, nhìn lời nói sắc bén của nàng lúc trước, thì bọn hắn cũng chưa chắc đã có thể là đối thủ của nàng. Trong lòng bọn họ không khỏi cảm thán: Người Diệp Văn tôn giả nhìn trúng quả nhiên không tầm thường.

Sa Hiên thản nhiên nhìn vẻ mặt phấn khích của mọi người, đáy lòng trào lên một tia bất đắc dĩ: Nha đầu nghịch ngợm, cổ quái này đến chỗ nào đều có thể tỏa sáng, lại giống như không gây chuyện sẽ không ngồi yên vậy.

Đứa nhỏ mạnh mẽ, đặc biệt như thế, thật không hiểu sau này có ai mới có thể quản được. Dù sao, hắn hoàn toàn không nghĩ Sa Long có thể, bởi lấy khí thế của Sa Long, hắn (Sa Long) tuyệt đối không áp chế được đứa nhỏ này. Ai, mặc kệ, sau đó thế nào, thì đành xem tạo hóa của bọn họ.

"Không cần nhiều lời, làm chính sự." Nếu đã quen biết với Diệp Văn thì nàng càng không cần khách sáo nữa, trực tiếp lấy danh sách dược liệu mình cần đưa cho Tây Môn Thịnh.

Tây Môn Thịnh tò mò, nhận lấy, mở ra, đến khi thấy rõ tên các loại dược liệu trên giấy, cả người hắn không thể không chấn động, vẻ mặt cổ quái nhìn Chỉ Yên: "Ngươi muốn mấy thứ này làm gì?"

Trừ hai vị dược liệu nhị phẩm, những loại khác đều là dược liệu tam phẩm và trên tam phẩm, thậm chí còn có mười vị là tứ phẩm, năm vị là ngũ phẩm nữa. Xem bộ dạng của nàng, nhìn thế nào cũng không giống một vị luyện đan sư nhị phẩm trở lên. Nàng muốn những loại dược liệu này chẳng lẽ chỉ vì muốn nhìn cho vui?

Không không, trong lòng hắn lập tức phủ định: Đứa nhỏ này không giống người ham chơi, hoặc là có nguyên nhân đặc thù, hoặc là muốn mua giúp Diệp Văn tôn giả.

"Không thể trả lời." Chỉ Yên bĩu môi, không muốn nói.

Khóe miệng Tây Môn Thịnh run rẩy, còn thật sự cẩn thận xem lại danh sách một lần nữa: "Dược liệu nhị phẩm, tam phẩm ta có, còn có thể lấy giá thấp nhất bán cho ngươi. Nhưng về phần những dược liệu tứ phẩm, ngũ phẩm… Thật xin lỗi, hàng dự trữ của chúng ta cũng không có nhiều."

Ý của hắn là không muốn bán!

Mợ nó*, nói nửa ngày, cuối cùng đến một cọng lông cũng không có. Chỉ Yên giận dữ, trong lòng đã âm thầm đem con hồ ly này mắng đến máu chó đầy đầu.

(*ta tự chệch đi đấy, vì đây là câu chửi nhưng để … thì nó không phù hợp hình tượng nữ chính lắm =.=)

Đúng vậy, không phải không có, mà là không bán.

Hắn đã sớm nghe Diệp Văn tôn giả nói qua nha đầu kia rất lợi hại, hôm nay chỉ nhìn thấy bản lĩnh lanh mồm lanh miệng của nàng, nhưng vẫn không biết rốt cuộc nàng lợi hại bao nhiêu, cho nên hắn mới nói như vậy để thăm dò một chút.

"Thật sự không bán?" Chỉ Yên nhíu mày, hỏi.

"Thật sự không bán!" Tây Môn Thịnh gật đầu, quyết đoán trả lời.

"Được rồi, mấy loại dược liệu đó ta cũng không cần nữa, hiệp hội đan sư cũng không có gì đặc biệt hơn người!" Chỉ Yên gật gật đầu, rút tờ giấy về, nháy mắt mấy cái với Sa Hiên, rồi dứt khoát xoay người ra ngoài: Hừ, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn muốn làm gì, đến Diệp Văn cũng không có cách nào với nàng, nàng mới không tin mình không đối phó được hắn.

Quả nhiên, Chỉ Yên vừa bước được hai bước, Tây Môn Thịnh đã lên tiếng giữ lại: "Khụ khụ, có việc gì thì cứ từ từ thương lượng, không cần phải xé rách mặt như vậy. Cái kia, ta cứ nghĩ ngươi sẽ có cách nào khác."

Chỉ Yên dừng bước, khóe môi gợi lên ý cười tà nịnh.

"Ý của hội trưởng đại nhân là đồng ý bán cho ta?" Chỉ Yên nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi, giọng nói non nớt, trong trẻo lại vang vọng trong đại sảnh, khiến những người vây xem náo nhiệt câm nín, không biết nên nói gì: Tại sao khi nghe lời đứa nhỏ này nói lại có cảm giác rất gian xảo nhỉ?

"Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, nói thật cho ngươi biết, dược liệu tứ phẩm chúng ta có tám loại, nhưng ngũ phẩm thì chỉ có hai vị, còn lại thì tự ngươi nghĩ cách đi, hoặc là ngươi có thể hỏi Diệp Văn tôn giả, lấy trình độ hiểu biết của hắn, chắc hẳn không thành vấn đề."

Tây Môn Thịnh trừng mắt nhìn Chỉ Yên: Hắn dám không bán sao? Nếu để rơi vào tai của Diệp Văn tôn giả, thì chắc chắn hắn sẽ bị coi là kẻ hà khắc đối với đồ đệ của hắn ta (Diệp Văn), đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ bị hắn ta ngược chết.

Năm mươi gốc nhị phẩm, tam phẩm, tám gốc tứ phẩm, lại thêm hai gốc ngũ phẩm, tổng cộng năm vạn bảy ngàn bốn trăm kim tệ, trừ đi số lẻ, thì nàng phải thanh toán năm vạn bảy ngàn kim tệ. Con số khổng lồ như thế, lại một lần nữa dọa mọi người kinh hãi.

"Cảm ơn!" Chỉ Yên nói cảm ơn một tiếng, rồi mới cùng Sa Hiên rời khỏi hiệp hội đan sư.

Nhìn bóng dáng đã đi xa của nàng, Tây Môn Thịnh híp mắt: Xem ra hắn phải tìm thời gian đi đến U Lam học viện một chuyến rồi. Dược liệu ngũ phẩm được bán ra, chuyện này cũng không phải là chuyện đùa, hắn rất tò mò rốt cuộc tiểu nha đầu này muốn làm gì.

Rời khỏi hiệp hội đan sư, từ rất xa hai người Chỉ Yên đã nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân viên công vụ bị đuổi trước đó và hai gã nam nhân cao lớn vạm vỡ đang lén lút ngồi xổm trong quán rượu đối diện quảng trường, khi thấy Chỉ Yên đi ra, vẻ mặt bọn hắn lập tức thay đổi, dần dần trở nên hung ác.

"Lại là mấy con ruồi bọ không sợ chết." Sa Hiên hừ lạnh, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.

"Đám ruồi bọ bám người này giao cho huynh, ta đi đến nơi đấu giá trước đây." Chỉ Yên tà tà liếc mắt nhìn qua ba người kia một cái, lười biếng thông báo cho Sa Hiên một tiếng, rồi mới nghênh ngang đi qua trước mắt ba người.

Sa Hiên lắc đầu: Thật sự xem hắn làm hộ vệ à. Thôi, xem như lần này là một lần trải nghiệm của người đường đường là thân vương như hắn vậy, ai bảo đám ruồi bọ này thật sự quá đáng ghét chi!

"Đứng lại, đã đắc tội bản tiểu thư mà còn nghĩ có thể dễ dàng thoát tội như vậy sao?" Nữ nhân hung ác nham hiểm, nhìn Chỉ Yên ghen ghét nói, theo tiếng quát nhẹ của ả, hai gã nam nhân cao to, vạm vỡ cũng đồng thời tiến lên, áp sát Chỉ Yên.

"Thoát tội? Ngươi hình như tự đánh giá mình rất cao nhỉ! Không cần khách sáo với bọn họ." Chỉ Yên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nửa câu nói sau cũng là nói với Sa Hiên.

"Còn ngây người làm gì, đánh cho ta." Thấy Chỉ Yên muốn đi, nữ nhân thét chói tai một tiếng, lắc mình đánh về phía Chỉ Yên, bởi theo ả nghĩ, Chỉ Yên chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt không làm được gì, chỉ cần ả dùng một bàn tay là có thể giải quyết, cho nên mới để hai gã nam nhân kia đối phó với Sa Hiên .

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn đâm đầu vào. Nếu đã như vậy, thì đừng trách ta không khách sáo." Ánh mắt Chỉ Yên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khóe môi tinh xảo gợi lên một độ cong thô bạo, toàn thân phản phất một luồng sát khí mạnh mẽ, như có như không.

Bàn tay nhỏ bé hơi động, ngón tay mang theo mấy cây ngân châm, đến khi ả ta xông tới trước mặt, xoát xoát xoát, ba tiếng xé gió vang lên, theo đó là ba cây ngân châm cũng đồng thời cắm vào ba huyệt huyệt đau, huyệt cười và huyệt cố định trên người ả ta.

Chỉ thấy nữ nhân vừa rồi còn kiêu căng, ngang ngạnh nay đã bị cố định lại chỗ, trên mặt đau đớn vạn phần, nhưng trong miệng lại không thể đè nén được những tràng cười quái dị. Ả ta muốn giãy dụa thân thể, lại phát hiện không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt căm ghét nhìn chằm chằm Chỉ Yên.

Nước mắt tràn ra, ả càng trừng lớn thì nước mắt càng chảy xuống không ngừng, vì thế trong nháy mắt, gương mặt được trang điểm kỹ càng, xinh đẹp của ả đã bị nước mắt làm hỏng, cả người nhìn qua đặc biệt chật vật không chịu nổi, không những thế còn thêm tràng cười kinh dị kia, càng khiến người các cảm thấy lông tóc dựng đứng.

Trong khi đó, hai gã đồng bọn với ả đã bị Sa Hiên dễ dàng khống chế, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt cầu xin tha thứ: Bọn họ hối hận rồi, hối hận đến mức ruột cũng xanh. Bọn họ chỉ nghe nói nữ nhân này muốn đối phó với một tiểu nha đầu, lại không đoán được bên cạnh tiểu nha đầu ấy còn có một người nam nhân lợi hại như vậy.

Mẹ nó, nếu sớm biết nam nhân này là linh giả cao cấp, thì cho dù có đánh chết bọn họ cũng không nhúng tay vào vũng bùn này. Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ bị mất tiền, còn bị người khác đánh một trận, mà quan trọng hơn là bọn họ không biết sẽ còn chuyện gì chờ đợi bọn họ sau đó. Nghe nữ nhân đau đớn cười lớn, trong lòng bọn họ sợ hãi vô cùng, cả người cũng run rẩy không ngừng.

"Yên tâm, ta sẽ không đối xử với các người giống nàng ta đâu." Chỉ Yên ngồi xổm xuống, nhìn hai kẻ bị Sa Hiên dẫm nát dưới chân, nói.

"Nghe nói nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ, yên tâm, ta sẽ để các ngươi hưởng thụ cảm giác sung sướng." Những lời này của Chỉ Yên vừa nói ra, bàn chân dẫm trên lưng hai kẻ kia của Sa Hiên run lên. Nếu lúc này hắn đang uống nước, thì khẳng định hắn sẽ phun ra toàn bộ: Đứa nhỏ này lại muốn làm gì đây?

Nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ? Trên trán Sa Hiên đầy vạch đen, vẻ mặt không biết nói gì. Ít nhất hắn không phải là được rồi, hắn chưa bao giờ xâm phạm Toa nhi một lần nào cả.

"Tiểu, tiểu thư tha mạng." Nhìn nụ cười lạnh tà ác trên mặt Chỉ Yên, cả người hai gã run lên, sau lưng lạnh toát.

"Ta nói rồi, ta sẽ không lấy mạng của các ngươi, ta chỉ khiến các ngươi cảm thấy sung sướng mà thôi." Híp mắt, Chỉ Yên lấy một cái bình ngọc từ trong lòng ra, bàn tay nhỏ bé hơi động, lưu loát rắc một ít thuốc bột màu trắng lên chóp mũi của hai gã.

"Được rồi, buông bọn họ ra." Thu lại bình ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra ý cười hàm xúc. Sa Hiên theo bản năng thu chân lại, trên mặt khó hiểu.

Chỉ thấy thân thể hai gã kia đột nhiên vặn vẹo, theo thuốc bột bị hít vào, sắc mặt hai gã càng thêm đỏ rực, trong mắt cũng tràn ngập tia máu.

Dục vọng nóng rực thiêu đốt, đến khi tầm mắt bọn họ rơi trên người nữ nhân kia, lửa nóng trong mắt càng tăng vọt, bộ dạng điên cuồng như muốn ăn thịt người.

Sa Hiên nhíu mày, trong lòng hơi có cảm giác không lành. Quả nhiên, chỉ thấy hai nam nhân kia nặng nề tiến lên, ôm nữ nhân cuồng cắn một trận, dục vọng dâng trào khiến bọn họ quên mất địa điểm, quên mất đạo đức, quên hết tất cả, chỉ dựa theo dục vọng nguyên thủy trong lòng mà thô bạo xé rách quần áo của nữ nhân kia.

Bàn tay to lớn, thô kệch không ngừng chà đạp trên da thịt nữ nhân, chỉ một lát sau, quần áo của nữ nhân đã bị xé nát thành vải vụn, lộ ra một thân da thịt tuyết trắng, mùi thơm nữ nhân cũng ồ ạt truyền đến, càng thêm kích thích lửa nóng của hai gã.

Hai nam nhân một trước một sau, vây chặt lấy nữ nhân...

Vẻ mặt nữ nhân kinh hãi, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, thân thể bị cố định không thể nhúc nhích, trong miệng lại phát ra từng tràng cười quái dị. Đau đớn trên thân thể có thể nhẫn nhịn, nhưng ả lại không có cách nào đẩy hai tên dã thú đang chiếm đoạt ả. Ác ma, nàng ta (Chỉ Yên) chính là ác ma...

Nhìn đứa nhỏ tươi cười yếu ớt trước mặt, đến thời khắc cuối cùng trước khi thân thể ả bị xỏ xuyên, trong lòng của ả chỉ quanh quẩn hai chữ ác ma, thật lâu không tiêu tan...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook