Chương 51: Mua bình ngọc.
Trù Trướng Khách Quả Quả
20/02/2016
“Ngày mai là ngày tân sinh ở U Lam học viện phải tham gia huấn luyện thể lực, lần tập huấn này mất ba ngày, các trò tự thân chuẩn bị lương khô và mấy thứ cần thiết. Được rồi, buổi học hôm nay dừng lại ở đây, các trò trở về chuẩn bị một chút.” Lạc Phượng đạo sư khép sách lại, lập lức xoay người rời khỏi phòng học.
Sau khi nàng rời khỏi, lớp học vốn dĩ đang im lặng đột nhiên sôi nổi hẳn lên, vẻ mặt mọi người hưng phấn, nóng bỏng thảo luận buổi huấn luyện cho tân sinh vào ba ngày tiếp theo.
“Nghe nói ngày mai viện trưởng đại nhân sẽ có mặt để động viên tân sinh trước khi bắt đầu huấn luyện đấy.” Một thiếu niên trưng ra vẻ mặt kích động, hưng phấn nói.
“Không phải nghe nói mà là khẳng định, mỗi năm, vào dịp huấn luyện tân sinh, viện trưởng đại nhân chưa bao giờ vắng mặt cả, điều này cũng trở thành việc có ý nghĩa nhất trong lễ khai giảng của mỗi kỳ tân sinh.” Cả lớp học đều trở nên sinh động hẳn, ba, năm người tụ thành một nhóm, một đám tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng.
“Yên Nhi, như thế này thì chúng ta phải đến chỗ nào để ăn cơm?” Hiện tại trong lớp học này, đại khái cũng chỉ có ba người Chỉ Yên là bình tĩnh nhất, người khác vẻ mặt phấn chấn, hân hoan, thảo luận về đợt huấn luyện ngày mai, còn bọn họ thì lại thản nhiên làm việc của mình, bình tĩnh thu dọn xong sách vở, xoay người bước ra khỏi lớp học.
“Tỷ chỉ cần đến chỗ Sa Hiên thúc thúc của tỷ, ăn bữa cơm dinh dưỡng do hắn chuẩn bị sẵn cho tỷ là được rồi, còn muội và Sa Long thì đi ra ngoài một chuyến, cũng nhân tiện mua giúp tỷ mấy thứ để chuẩn bị cho đợt huấn luyện ngày mai, tỷ thấy được không?” Chỉ Yên nháy nháy mắt với Sa Toa, khóe môi gợi lên một chút ý cười trêu tức.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn của Sa Toa ửng hồng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Sa Hiên đang đứng chờ ngoài cửa, không xem còn tốt, vừa xem thì cả người đã trở nên đỏ ửng giống như tôm bị hấp chín.
“Ha ha, chúng ta đi thôi, nếu chần chờ nữa thì mấy cửa hàng cũng đóng cửa mất.” Không đợi Sa Toa tức giận, Chỉ Yên lôi kéo Sa Long chạy xa, phía sau còn vọng lại tiếng thở hổn hểnh vừa xấu hổ, vừa tức giận của Sa Toa.
Được bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên nắm lấy, thân thể của Sa Long run lên, trong nháy mắt cả người như bị bắt mất hồn phách, cái loại xúc cảm mềm mại, trơn bóng này cùng với tay của Sa Toa hoàn toàn không giống, tay của nàng (Chỉ Yên) nho nhỏ, thịt thịt, khi đến gần, còn có thể ngửi được mùi hương thanh nhã truyền đến từ trên người nàng.
“Trước tiên chúng ta đến ngọc điếm* đi, lương khô gì đó chỉ cần tùy tiện mua một chút là được.” Tay nhỏ bé buông ra, Chỉ Yên tự nghĩ tự nói, bình ngọc lúc trước mua ở Cẩm Thành đều dùng hết trong đại hội đan dược lúc trước rồi, gần đây lại bắt đầu luyện đan, nên không thể không chuẩn bị một chút được.
(*cửa hàng chuyên bán ngọc và các vật phẩm từ ngọc)
Sau khi tay Sa Long bị Chỉ Yên buông ra, ánh mắt hắn tối sầm lại, tuấn nhan vốn ôn nhuận lại xẹt qua một tia mất mát.
“Ở góc phố phía nam có một ngọc điếm không tồi, chúng ta đến chỗ đó xem một chút đi.” Nhẹ lắc đầu, mạnh mẽ áp chế cảm xúc khác thường trong lòng, Sa Long dẫn Chỉ Yên đi đến phố phía nam.
Phố phía nam được xây dựng thành nhiều ngõ nhỏ, trong mỗi nhỏ nhỏ là tập hợp của các cửa hàng như trang sức, ngọc khí, thủy tinh, khắc đá, vàng bạc… Một đường đi qua, Chỉ Yên nhìn xem đến hoa cả mắt, cuối cùng cũng đi tới một cửa hàng ở trong góc.
So với những khung cảnh chật chội náo nhiệt phía trước, gian ngọc điếm này có vẻ lạnh lẽo, tiêu điều, mặt tiền cửa hàng cũ kỹ, vắng vẻ, trong cửa hàng chỉ có duy nhất một lão giả canh giữ, mẫu mã ngọc thạch của cửa hàng không tồi, chỉ tiếc là trên đó lại phủ kín một tầng tro bụi, vừa thấy liền biết không thường được người ta lau chùi, làm sạch.
Thấy hai người Chỉ Yên bước tới, lão giả chỉ hơi nâng mắt, tùy ý liếc qua một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở trong tay.
“Lão bản, loại bình ngọc này bán thế nào?” Tầm mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên những chiếc bình ngọc tinh xảo, khéo léo đặt trên chiếc bàn trước mặt lão giả.
“Một kim tệ một bình.” Ánh mắt lão giả không gợn sóng, tùy ý, không chút để ý nói. Sa Long nhăn mày, tuấn nhan ôn nhuận không khỏi nhiễm lên một chút không hờn giận, có lẽ là bị thái độ của lão giả làm hắn khó chịu trong lòng.
Tiến tới một bước, vừa mới chuẩn bị tìm lão giả nói chuyện lại bị Chỉ Yên ngăn lại.
“Loại bình ngọc này ta muốn lấy một ngàn bình, hai loại bên kia là mỗi loại hai trăm bình, còn loại bình ngọc ở gần cửa lấy hai bình hình như hơi thiếu, vậy thì lấy năm bình đi…” Ngón trở phấn nộn của Chỉ Yên điểm điểm trên môi, nghiêng đầu, còn thật sự nghiêm túc tính toán, thanh âm trẻ con thanh thúy non nớt dưới không gian im lặng này lại càng truyền vang, lão giả vốn còn đang đặt sự chú ý vào bình ngọc khắc hoa trong tay, khi nghe thấy lời này, không nhịn được cứng đờ, buông công việc trong tay xuống.
Con ngươi màu tro đầu tiên là chợt lóe mê mang, cuối cùng mới thật sự chăm chú nhìn về phía Chỉ Yên, khuôn mặt già nua trong chốc lát trào ra thần sắc kích động.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Thân thể lảo giả run rẩy không ngừng, lúc này ánh mắt của lão nhìn về phía Chỉ Yên không còn tùy ý, thản nhiên như trước nữa.
Vốn dĩ lão nghĩ đứa nhỏ này chỉ muốn mua vài chiếc bình ngọc để chơi đùa mà thôi, lại không ngờ nàng lại chơi lớn như vậy.
Đơn hàng này ước chừng là một phần ba hàng tồn của cửa hàng đấy, trời ạ, đứa nhỏ này thật sự có tiền sao?
Ánh mắt đảo qua Chỉ Yên, lại dừng lại trên người Sa Long. Thiếu niên này tướng mạo cao quý, nhìn không giống những người tầm thường khác, nhưng có điều nếu phải thanh toán thì đơn hàng này không chỉ là một con số nhỏ đâu!
“Yên tâm, chúng ta sẽ không quỵt nợ.” Hai mắt Chỉ Yên híp lại, thản nhiên châm chọc nói.
“Ách, tiểu cô nương hiểu lầm, lão hủ…” Lão giả nghẹn đến đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng giải thích.
“Một ngàn bình ngọc một ngàn kim tệ, hai trăm bình ngọc cỡ trung, hai trăm bình ngọc cỡ lớn lần lượt mất một ngàn kim tệ, bốn ngàn kim tệ, hai bình ngọc trấn tiệm ở gần cửa hai ngàn kim tệ một cái, số lượng có hạn, cuối cùng cũng chỉ có thể mua hai cái này, tổng cộng là một vạn kim tệ.”
“Một vạn kim tệ, ngươi tính đi.” Ý niệm vừa động, rầm một tiếng, một đống kim tệ thoáng chống xuất hiện trước mặt lão giả, Chỉ Yên nói xong lại đem bình ngọc mình chọn tốt thu vào không gian càn khôn.
Cả người lảo giả run lên, vẻ mặt ngạc nhiên trừng mắt nhìn kim tệ trước mặt, liếc mắt nhìn một cái, chỗ nào cũng là kim tệ, kim quang lóng lánh: Một vạn kim tệ, muốn lão kiểm lại thì cần kiểm đến khi nào đây?
Trên trán lão giả rơi xuống vài vạch hắc tuyến (-_-!!!), nghi ngờ nhìn Chỉ Yên liếc mắt một cái, đã thấy đứa nhỏ trước mặt căn bản hoàn toàn không để ý tới lão. Khóe miệng Sa Long hung hăng run rẩy, hắn dám khẳng định, nhất định vật nhỏ kia là cố ý.
Chỉ Yên len lén đưa tay hình chữ V ra giấu cho hắn, vẻ mặt cười như hồ ly: Đúng vậy, nàng cố ý đó, đã thích tiền như vậy thì nàng sẽ dùng tiền để đập lão một trận. Dù sao một vạn kim tệ đối với nàng cũng không coi là gì, lần trước tại đại hội đan dược ở Cẩm thành, nàng thu được hơn tám trăm vạn kim tệ, đến nay nàng cũng không tiêu được bao nhiêu đâu.
“Xin hỏi một chút, lão bản trước kia ở chỗ này đi đâu vậy?” Sa Long lắc đầu, tiến lên từng bước, nhìn lão giả hỏi.
Sở dĩ hắn mang Chỉ Yên tới chỗ này là vì chỗ này là do bằng hữu của hắn mở, lúc còn ở Long Đằng quốc đã từng đồng ý sẽ đến thăm hắn, nhưng hôm nay đến đây lại không gặp được hắn, trong cửa hàng cũng lạnh lẽo, tiêu điều, vượt quá tưởng tượng.
“Cái gì mà lão bản trước kia chứ? Lúc lão nhân ta tiếp nhận, nơi này đã có dáng vẻ như thế này rồi.” Lão giả một bên kiểm kim tệ, một bên tò mò hòi, xem ra không giống như đang nói dối.
“Không có việc gì, có thể là ta nhầm rồi.” Sa Long lắc lắc đầu, con ngươi màu lục bảo xẹt qua tia sáng u ám, y theo si mê của bằng hữu hắn đối với ngọc khí, trừ khi là trời sập, nếu không hoàn toàn không có khả năng hắn bán lại ngọc điếm này, mà nay chẳng những bán đi, còn bặc vô âm tín (không có tin tức), xem ta, chuyện này hắn phải chú ý tra xét một chút mới được.
Cuối cùng hai người lại đi dạo thêm mấy cửa hàng khác, đặt thêm mấy bình thủy tinh, mua một ít vật phẩm cần thiết cho đợt huấn luyện ngày mai, công thêm một ít dụng cụ để luyện dược và luyện đan rồi mới trở lại trường học.
Sau khi nàng rời khỏi, lớp học vốn dĩ đang im lặng đột nhiên sôi nổi hẳn lên, vẻ mặt mọi người hưng phấn, nóng bỏng thảo luận buổi huấn luyện cho tân sinh vào ba ngày tiếp theo.
“Nghe nói ngày mai viện trưởng đại nhân sẽ có mặt để động viên tân sinh trước khi bắt đầu huấn luyện đấy.” Một thiếu niên trưng ra vẻ mặt kích động, hưng phấn nói.
“Không phải nghe nói mà là khẳng định, mỗi năm, vào dịp huấn luyện tân sinh, viện trưởng đại nhân chưa bao giờ vắng mặt cả, điều này cũng trở thành việc có ý nghĩa nhất trong lễ khai giảng của mỗi kỳ tân sinh.” Cả lớp học đều trở nên sinh động hẳn, ba, năm người tụ thành một nhóm, một đám tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng.
“Yên Nhi, như thế này thì chúng ta phải đến chỗ nào để ăn cơm?” Hiện tại trong lớp học này, đại khái cũng chỉ có ba người Chỉ Yên là bình tĩnh nhất, người khác vẻ mặt phấn chấn, hân hoan, thảo luận về đợt huấn luyện ngày mai, còn bọn họ thì lại thản nhiên làm việc của mình, bình tĩnh thu dọn xong sách vở, xoay người bước ra khỏi lớp học.
“Tỷ chỉ cần đến chỗ Sa Hiên thúc thúc của tỷ, ăn bữa cơm dinh dưỡng do hắn chuẩn bị sẵn cho tỷ là được rồi, còn muội và Sa Long thì đi ra ngoài một chuyến, cũng nhân tiện mua giúp tỷ mấy thứ để chuẩn bị cho đợt huấn luyện ngày mai, tỷ thấy được không?” Chỉ Yên nháy nháy mắt với Sa Toa, khóe môi gợi lên một chút ý cười trêu tức.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ nhắn của Sa Toa ửng hồng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Sa Hiên đang đứng chờ ngoài cửa, không xem còn tốt, vừa xem thì cả người đã trở nên đỏ ửng giống như tôm bị hấp chín.
“Ha ha, chúng ta đi thôi, nếu chần chờ nữa thì mấy cửa hàng cũng đóng cửa mất.” Không đợi Sa Toa tức giận, Chỉ Yên lôi kéo Sa Long chạy xa, phía sau còn vọng lại tiếng thở hổn hểnh vừa xấu hổ, vừa tức giận của Sa Toa.
Được bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên nắm lấy, thân thể của Sa Long run lên, trong nháy mắt cả người như bị bắt mất hồn phách, cái loại xúc cảm mềm mại, trơn bóng này cùng với tay của Sa Toa hoàn toàn không giống, tay của nàng (Chỉ Yên) nho nhỏ, thịt thịt, khi đến gần, còn có thể ngửi được mùi hương thanh nhã truyền đến từ trên người nàng.
“Trước tiên chúng ta đến ngọc điếm* đi, lương khô gì đó chỉ cần tùy tiện mua một chút là được.” Tay nhỏ bé buông ra, Chỉ Yên tự nghĩ tự nói, bình ngọc lúc trước mua ở Cẩm Thành đều dùng hết trong đại hội đan dược lúc trước rồi, gần đây lại bắt đầu luyện đan, nên không thể không chuẩn bị một chút được.
(*cửa hàng chuyên bán ngọc và các vật phẩm từ ngọc)
Sau khi tay Sa Long bị Chỉ Yên buông ra, ánh mắt hắn tối sầm lại, tuấn nhan vốn ôn nhuận lại xẹt qua một tia mất mát.
“Ở góc phố phía nam có một ngọc điếm không tồi, chúng ta đến chỗ đó xem một chút đi.” Nhẹ lắc đầu, mạnh mẽ áp chế cảm xúc khác thường trong lòng, Sa Long dẫn Chỉ Yên đi đến phố phía nam.
Phố phía nam được xây dựng thành nhiều ngõ nhỏ, trong mỗi nhỏ nhỏ là tập hợp của các cửa hàng như trang sức, ngọc khí, thủy tinh, khắc đá, vàng bạc… Một đường đi qua, Chỉ Yên nhìn xem đến hoa cả mắt, cuối cùng cũng đi tới một cửa hàng ở trong góc.
So với những khung cảnh chật chội náo nhiệt phía trước, gian ngọc điếm này có vẻ lạnh lẽo, tiêu điều, mặt tiền cửa hàng cũ kỹ, vắng vẻ, trong cửa hàng chỉ có duy nhất một lão giả canh giữ, mẫu mã ngọc thạch của cửa hàng không tồi, chỉ tiếc là trên đó lại phủ kín một tầng tro bụi, vừa thấy liền biết không thường được người ta lau chùi, làm sạch.
Thấy hai người Chỉ Yên bước tới, lão giả chỉ hơi nâng mắt, tùy ý liếc qua một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở trong tay.
“Lão bản, loại bình ngọc này bán thế nào?” Tầm mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên những chiếc bình ngọc tinh xảo, khéo léo đặt trên chiếc bàn trước mặt lão giả.
“Một kim tệ một bình.” Ánh mắt lão giả không gợn sóng, tùy ý, không chút để ý nói. Sa Long nhăn mày, tuấn nhan ôn nhuận không khỏi nhiễm lên một chút không hờn giận, có lẽ là bị thái độ của lão giả làm hắn khó chịu trong lòng.
Tiến tới một bước, vừa mới chuẩn bị tìm lão giả nói chuyện lại bị Chỉ Yên ngăn lại.
“Loại bình ngọc này ta muốn lấy một ngàn bình, hai loại bên kia là mỗi loại hai trăm bình, còn loại bình ngọc ở gần cửa lấy hai bình hình như hơi thiếu, vậy thì lấy năm bình đi…” Ngón trở phấn nộn của Chỉ Yên điểm điểm trên môi, nghiêng đầu, còn thật sự nghiêm túc tính toán, thanh âm trẻ con thanh thúy non nớt dưới không gian im lặng này lại càng truyền vang, lão giả vốn còn đang đặt sự chú ý vào bình ngọc khắc hoa trong tay, khi nghe thấy lời này, không nhịn được cứng đờ, buông công việc trong tay xuống.
Con ngươi màu tro đầu tiên là chợt lóe mê mang, cuối cùng mới thật sự chăm chú nhìn về phía Chỉ Yên, khuôn mặt già nua trong chốc lát trào ra thần sắc kích động.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Thân thể lảo giả run rẩy không ngừng, lúc này ánh mắt của lão nhìn về phía Chỉ Yên không còn tùy ý, thản nhiên như trước nữa.
Vốn dĩ lão nghĩ đứa nhỏ này chỉ muốn mua vài chiếc bình ngọc để chơi đùa mà thôi, lại không ngờ nàng lại chơi lớn như vậy.
Đơn hàng này ước chừng là một phần ba hàng tồn của cửa hàng đấy, trời ạ, đứa nhỏ này thật sự có tiền sao?
Ánh mắt đảo qua Chỉ Yên, lại dừng lại trên người Sa Long. Thiếu niên này tướng mạo cao quý, nhìn không giống những người tầm thường khác, nhưng có điều nếu phải thanh toán thì đơn hàng này không chỉ là một con số nhỏ đâu!
“Yên tâm, chúng ta sẽ không quỵt nợ.” Hai mắt Chỉ Yên híp lại, thản nhiên châm chọc nói.
“Ách, tiểu cô nương hiểu lầm, lão hủ…” Lão giả nghẹn đến đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng giải thích.
“Một ngàn bình ngọc một ngàn kim tệ, hai trăm bình ngọc cỡ trung, hai trăm bình ngọc cỡ lớn lần lượt mất một ngàn kim tệ, bốn ngàn kim tệ, hai bình ngọc trấn tiệm ở gần cửa hai ngàn kim tệ một cái, số lượng có hạn, cuối cùng cũng chỉ có thể mua hai cái này, tổng cộng là một vạn kim tệ.”
“Một vạn kim tệ, ngươi tính đi.” Ý niệm vừa động, rầm một tiếng, một đống kim tệ thoáng chống xuất hiện trước mặt lão giả, Chỉ Yên nói xong lại đem bình ngọc mình chọn tốt thu vào không gian càn khôn.
Cả người lảo giả run lên, vẻ mặt ngạc nhiên trừng mắt nhìn kim tệ trước mặt, liếc mắt nhìn một cái, chỗ nào cũng là kim tệ, kim quang lóng lánh: Một vạn kim tệ, muốn lão kiểm lại thì cần kiểm đến khi nào đây?
Trên trán lão giả rơi xuống vài vạch hắc tuyến (-_-!!!), nghi ngờ nhìn Chỉ Yên liếc mắt một cái, đã thấy đứa nhỏ trước mặt căn bản hoàn toàn không để ý tới lão. Khóe miệng Sa Long hung hăng run rẩy, hắn dám khẳng định, nhất định vật nhỏ kia là cố ý.
Chỉ Yên len lén đưa tay hình chữ V ra giấu cho hắn, vẻ mặt cười như hồ ly: Đúng vậy, nàng cố ý đó, đã thích tiền như vậy thì nàng sẽ dùng tiền để đập lão một trận. Dù sao một vạn kim tệ đối với nàng cũng không coi là gì, lần trước tại đại hội đan dược ở Cẩm thành, nàng thu được hơn tám trăm vạn kim tệ, đến nay nàng cũng không tiêu được bao nhiêu đâu.
“Xin hỏi một chút, lão bản trước kia ở chỗ này đi đâu vậy?” Sa Long lắc đầu, tiến lên từng bước, nhìn lão giả hỏi.
Sở dĩ hắn mang Chỉ Yên tới chỗ này là vì chỗ này là do bằng hữu của hắn mở, lúc còn ở Long Đằng quốc đã từng đồng ý sẽ đến thăm hắn, nhưng hôm nay đến đây lại không gặp được hắn, trong cửa hàng cũng lạnh lẽo, tiêu điều, vượt quá tưởng tượng.
“Cái gì mà lão bản trước kia chứ? Lúc lão nhân ta tiếp nhận, nơi này đã có dáng vẻ như thế này rồi.” Lão giả một bên kiểm kim tệ, một bên tò mò hòi, xem ra không giống như đang nói dối.
“Không có việc gì, có thể là ta nhầm rồi.” Sa Long lắc lắc đầu, con ngươi màu lục bảo xẹt qua tia sáng u ám, y theo si mê của bằng hữu hắn đối với ngọc khí, trừ khi là trời sập, nếu không hoàn toàn không có khả năng hắn bán lại ngọc điếm này, mà nay chẳng những bán đi, còn bặc vô âm tín (không có tin tức), xem ta, chuyện này hắn phải chú ý tra xét một chút mới được.
Cuối cùng hai người lại đi dạo thêm mấy cửa hàng khác, đặt thêm mấy bình thủy tinh, mua một ít vật phẩm cần thiết cho đợt huấn luyện ngày mai, công thêm một ít dụng cụ để luyện dược và luyện đan rồi mới trở lại trường học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.