Tiểu Mềm Miêu

Chương 1:

Thời Tửu wink

22/09/2021

Mặt trời tháng 9 luôn bá đạo như vậy , cai trị toàn bộ mùa thu với một sức mạnh không thể ngăn cản.

Khương Nguyễn mang cặp sách đã thu thập để chuẩn bị cho kỳ thi đầu tiên của học kỳ mới.

Trước khi đi ra ngoài, Khương phụ còn chu đáo giúp Khương Nguyễn vuốt ve cổ áo, nhìn đứa con gái ngoan ngoãn trước mặt lại cười nhẹ nhõm một hơi.

"Đừng lo lắng Nguyễn Nguyễn , khảo thí dù có được nhiêu điểm ta với mụ mụ đều không trách ngươi ."

Khương Nguyễn nâng nắm đấm nhỏ lên, tự tin gật đầu, "Ba ba , đừng lo lắng, lần này ta đã chuẩn bị rất tốt . Khảo thí lần này con nhất định sẽ không phải là người xếp cuối cùng!"

Khương phụ hài lòng gật đầu, "Ừm, bọn ta biết rằng Khương Nguyễn là tốt nhất!"

Ông nói xong còn quay đầu lén lút nhìn Khương mụ vẫn đang bận rộn dọn dẹp bàn ăn.

Khương phụ từ trong túi móc ra một trăm tệ, nhanh chóng nhét vào trong túi của Khương Nguyễn , sau đó thấp giọng thúc giục: "Mau đi, đừng để mẹ con phát hiện."

Khương Nguyễn ngoan ngoãn nhét tiền vào sâu trong túi.

Nhìn thấy quỹ đen mà mình thầm tích góp biến mất trong tích tắc như vậy, Khương phụ cảm thấy có điểm không muốn từ bỏ.

Ông quay đầu đi, ép chính mình không nhìn vào túi của Khương Nguyễn mà nói với cô : "Trời nóng, trên đường mua một ít kem đi."

Khương Nguyễn mỉm cười , làm nũng câu lấy cổ Khương phụ , sau đó nhón chân lên và hôn lên mặt ông .

Cô ngẩng đầu, ngọt ngào nhìn Khương phụ: "Cảm ơn ba ba ."

Vẻ ngoài ý muốn trong lòng Khương phụ bỗng nhiên biến mất, ông mừng rỡ sờ lên má, trong lòng càng ngọt ngào .

Con gái vẫn là bảo bối , về sau có điểm quỹ đen vẫn là cấp Nguyễn Nguyễn a !

*

Đồng thời trong một phòng thi nào đó của trường cấp 2 xếp số 1 Sùng Đức .

Tạ Ngôn rũ mắt xuống, thản nhiên dựa vào trên ghế, ngón tay mảnh khảnh xoa bóp thái dương .

Thiếu niên tuy rằng không nói lời nào, chỉ lười biếng ngồi ở chỗ này, hơi thở xa cách cùng lãnh đạm khiến người ta chú ý .

Tạ Ngôn bây giờ đặc biệt khó chịu, hắncảm thấy chóng mặt đến đầu óc cũng muốn nổ tung.

Tối qua chơi game vương giả vinh quang , khi thăng cấp thì gặp phải một kẻ thượng cấp biết chửi bới và tặng đầu .

Tạ Ngôn chơi game, khó chịu nhất là người thích xịt thuốc đồng đội, chưa kể loại người này còn cứng cổ đáp trả !

Khiến hắn nóng giận , cãi tay đôi với người ta trong game . Kết quả tên kia cãi không tới, chờ sau khi trò chơi kết thúc, hắn lại không cam lòng cùng bạn tốt bám theoTạ Ngôn cãi nhau .

Vui mừng còn không kịp ,Tạ Ngôn tay trái cầm một quyển sách thơ chữ Hán ngâm thơ, tay phải gõ phím dạy dỗ tên đó làm người, nháo xong cũng đã 3 giờ sáng hôm sau .

Bởi vậy , Tạ Ngôn ngủ còn chưa được bao lâu đã bị báo thức đánh thức , hiện tại bây giờ đầu vẫn còn hơi choáng váng.



Trịnh Viên Triết vỗ vai Tạ Ngôn , nghiêng về phía cậu cười hì hì .

" Ngôn ca , chờ ngươi viết bài thi xong thì dịch bài thi ra ngoài một chút ."

Tạ Ngôn nhướng mày có chút không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Trịnh Viên Triết một cái.

"Không phải, ngươi cũng sao chép ngữ văn sao ? Này chút thủ đoạn xứng với ngươi nguyên tắc sao?"

Trịnh Viên Triết xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: "Đương nhiên nguyên tắc là ta định . Ta vẫn luôn là người có nguyên tắc."

"Bây giờ tất cả chúng ta đều chú ý đến sự công bằng trong tất cả sự kiện . Chúng ta phải đối xử bình đẳng với tất cả thứ , không thể vì ngữ văn mà phân biệt đối xử khác !"

Trịnh Viên Triết chắp tay nháy mắt với Tạ Ngôn, "Đại ca, làm ơn, tháng này ta ăn cơm thịt hay vẫn là cháo là tùy vào ngươi a !"

Tạ Ngôn bị hắn làm cho buồn cười , bất lực xoa đầu, " lấy đi đi được rồi , cho ngươi chép vậy ."

Ban giám thị dần dần bước vào lớp vừa nói vừa cười.

Người giám sát cầm giấy thi bước lên bục, vỗ mạnh vào bàn để giữ trật tự trong phòng thi.

"Mọi người về chỗ ngồi đi, mười phút nữa làm bài thi."

Trịnh Viên Triết ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, sắp xếp bàn làm học , thấy người phía trước còn chưa tới, hắn hả hê nhìn Tạ Ngôn nói: "Ngươi còn nói ta, nhìn đại ca bên cạnh đi , người ta đều không tính toán khảo thí . "

Trịnh Viên Triết sờ sờ cằm, không biết nghĩ đến chuyện tốt gì, cười thành tiếng, " Quá tốt , vẫn có người không chịu đến thi . Ta nhất định sẽ không phải là người xếp cuối cùng trở lên ."

Ngay khi giọng nói của Trịnh Viên Triết vừa rơi xuống, liền cảm thấy bên người có một luồng gió thơm thổi qua, sau đó một bóng trắng lao tới .

Nhìn thấy người đang ngồi trước mặt mình, TrịnhViên Triết cong môi chậc chậc tiếc nuối, giấc mộng tan thành mây khói.

Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, hắn buồn bã gật gù .Thiếu nữ trước mặt trông rất ưa nhìn, sẽ thật tiếc nếu để cô là người xếp cuối bảng khảo thí .

Tạ Ngôn cũng nghĩ như vậy, khi liếc mắt nhìn thấy Khương Nguyễn lúc đầu , Tạ Ngôn trong lòng không khỏi huýt sáo, ngay cả đầu cũng không đau như trước .

Khương Nguyễn hoảng sợ ngồi xuống chỗ của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hôm nay cô đi sớm, lẽ ra cô không đến muộn, nhưng không ngờ trên đường lại gặp một tai nạn nhỏ.

Khi Khương Nguyễn đến cổng trường liền nhìn thấy đối diện có quán trà sữa, trà sữa của họ rất thơm, ai đi xa cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt đậm đà.

Khương Nguyễn không khỏi theo mùi thơm bước vào cửa hàng, cô chỉ muốn gọi một ly trà sữa ngọt ngào, nhưng khi sờ túi lại phát hiện tiền đã hết sạch!

Khương Nguyễn rất lo lắng , rõ ràng lúc xuống xe cô còn lấy tiền ra xem, lúc đó vẫn còn , làm sao có thể biến mất ?

Nha , chẳng lẽ là rơi trên đoạn đường từ nhà ga đến trường học !

Cô mang chiếc cặp nhỏ xinh lắc lư quay lại để tìm số tiền đã đánh mất.



Cô cẩn thận tìm kiếm nhiều lần trên đường đi, nhưng không tìm thấy dấu vết của tiền, cuối cùng, thấy thời gian không còn nhiều, cô đành bỏ cuộc rồi chạy vào trường.

Đây là tiền tiêu vặt ba ba cho mình bây giờ chưa cầm nóng tay đã ném ....(- _ - )!

Cô thật là ngu ngốc!

Đáng lẽ khi cầm được tiền, cô nên giấu nó trong cặp xách nhỏ, như vậy chắc chắn sẽ không bị mất.

Khương Nguyễn lấy cây bút ra khỏi hộp bút chì của mình , buồn bã nghĩ .

Cô quay đầu lại , lơ đãng đụng vào ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Tạ Ngôn .

Này, người này đang nhìn mình .

Hắn vẫn đang nhìn mình .

Hắn ta như thế nào cứ nhìn mình ....!

Chà, chắc là hắn đang tìm góc độ , muốn chép bài thi của bổn cô nương đây mà !

Dung mạo ưa nhìn như vậy không ngờ lại là một tên đẹp trai thích sao chép đáp án!

Thực sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong !

Khương Nguyễn ghét nhất những người sao chép bài thi của người khác!

Khi còn học ở trường cao trung cô xếp hạng nhất đếm ngược từ dưới lên bởi vì hạng nhì đếm ngược đều sao chép bài của hạng ba , bốn đếm ngược .

Mà cô luôn khăng khăng tự làm, vì vậy cô luôn đứng cuối xếp hạng !

Mà cao trung trường đều xếp theo thành tích bài , chi nên trường học này cũng vậy .

Chính mình không được điểm cao ở trường cao trung , vì vậy đến đây để làm bài kiểm tra đánh giá , cho nên phòng thi này chắc hẳn cũng là những người bị điểm kém!

Vì vậy, người lớn lên có điểm đẹp như này chắc chắn thành tích cũng kém !

Chính là như thế !

Khương Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình rất có lý.

Nhất thời không thể cho hắn xem được giấy của chính mình, nếu không điểm của hắn cao hơn chính mình, làm sao bây giờ!

Nghĩ đến Khương Nguyễn mở to mắt , tự cho là rất dữ tợn đối Tạ Ngôn liếc mắt một cái.

Tạ Ngôn, người bị nhìn chằm chằm , không thể không cười thành tiếng, lớn như vậy rồi nhưng đâu là lần đầu tiên hắn bị một cô gái trừng trừng .

Là mới mẻ .

Nhưng, thật ra khi cô trừng mắt , ừm, nó khá dễ thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mềm Miêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook