Tiểu Mị Phiêu Lưu Ký: Tác Giả Mẹ Kế Tung Hoành!
Chương 3
PemDan
05/09/2016
Tỉnh lại lần nữa, bầu trời trong xanh đã biến thành hang đá lởm chởm giăng đầy màng tơ trắng đục, bên dưới lắc lư lại còn dinh dính, ta nhìn một lần liền phát hiện hóa ra bản thân đang ‘nằm’ trên một tấm mạng nhện khổng lồ đan mắc rất khéo, mà trên đó và bốn xung quanh như cũ vẫn là một đàn lớn nhỏ to bé nhện nhện và nhện đầy lo âu trông chờ.
“Vương, lần này ngài phúc lớn mạng lớn, may mắn gặp được quý nhân mới có thể thoát một kiếp này. Xin ngài sau này chớ làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, ngài còn chưa có đời sau, lỡ như có mệnh hệ nào thì tộc nhện chúng ta biết làm sao bây giờ?” Con nhện già khi nãy vẫn đứng đầu đàn sụt sà sụt sịt, ta nhận ra hắn tên là Tiểu Phương, là kẻ chăm sóc cho vật chủ mà ta xuyên vào từ nhỏ, hắn là một con nhện lông, hình dáng còn to hơn ta một chút, đốt chân rất dài phủ đầy những sợi lông xơ xác, tám con mắt của hắn rưng rưng, một mồm đầy răng nanh lỉa chỉa không ngừng mấp máy khiến ta nhìn cũng đủ chết khiếp, chỉ có điều giọng nói của hắn quá mức thống thiết nên ta cũng không thể bày ra bộ dạng ghét bỏ gì được.
Cái gọi là ‘phúc lớn mạng lớn’, dựa theo đống ký ức mà ta vừa có được, chính là chủ thân thể này, vốn là một con nhện tinh, còn là loài nhện góa phụ đen, đặc điểm chính của loài này là chuyên đi ‘hấp thụ’ con đực làm chất dinh dưỡng… Nói cách khác, con đường tu luyện của vật chủ này cũng chẳng sạch sẽ gì cho lắm, tu vi phần lớn cũng đều là từ ‘hấp thụ’ con mồi mà ra. Vấn đề là nàng ta đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cà cưa thế nào lại đụng ngay một thứ ‘hàng cứng’, không những không quyến rũ được đối phương mà còn đắc tội hắn, bị hắn thiêu cho suýt chết khô, may mắn lắm mới chạy thoát được nhưng hơi sức cũng cạn kiệt, nằm một chỗ chờ chết, sau đó thì ta vừa vặn xuyên vào… rồi được một kẻ không biết mặt ‘tặng’ cho một giọt máu, nhờ đó mà thoát nạn.
“Tiểu Phương… ta mệt mỏi quá, muốn được yên tĩnh một mình.” Giọng nói khàn khàn lại một lần nữa phát ra từ cái mồm đầy răng, ta không còn giật mình nữa, trải qua một hồi bị dày vò, đầu óc thì vẫn còn ong ong. Nhện biết nói, thậm chí bây giờ ta có đứng lên múa được một bài côn nhị khúc của Lý Tiểu Long thì cũng chẳng còn gì đáng kinh ngạc. “… Để Tiểu Sa lại thôi, còn lại lui ra hết đi, cả lão cũng lui ra đi.” Trong trí nhớ, Tiểu Sa chỉ là một con nhện thường nhỏ bé, không có đầy lông như lão nhện Tiểu Phương, trông cũng đỡ đáng sợ hơn.
“Được được! Chúng ta liền lui ra. Vương ngài bị thương tổn nguyên khí không nhẹ, nghỉ ngơi yên tĩnh cũng là nên làm. Tiểu Sa, mi ở lại chăm sóc cho Vương, chớ để sơ suất, nếu không liền biết hậu quả rồi đó.” Con nhện già Tiểu Phương rung rung tỏ ý đã biết, hắn quay sang nhện nhỏ Tiểu Sa còn chẳng cao hơn một đốt ngón chân của mình dặn dò, sau đó ra hiệu rút lui. Đàn nhện đằng sau nhận mệng xong liền lao xao, âm thanh của hàng ngàn cái chân lách tách ma sát tạo thành những tiếng rào rào sàn sạt, nháy mắt đã như nước triều rút hết ra ngoài.
“Vương, ngài cần phân phó việc gì xin cứ nói với con. Được Vương lựa chọn đó là phúc phận Tiêu Sa tu hành ba đời mới có được.” Trong giọng nói của nhện nhỏ không giấu được hưng phấn, so ra thân nhện của ta còn lớn hơn nó năm lần, tuy cũng là nhện thế nhưng những cặp mắt long lanh của nó nhìn thẳng vào ta lại không khiến ta cảm thấy chán ghét.
“Ngươi chỉ cần báo lại những tin tức gần đây thu thập được cho ta, còn lại nếu ta không mở miệng thì không được phép quấy rầy.”, Ta quay đầu vào trong vách, mạng tơ dưới thân hơi rung động theo từng động tác di chuyển của tám cái chân mảnh khảnh, giấu mặt vào bóng tối, ta nghe được tiếng “Dạ” nho nhỏ của Tiểu Sa mới từ từ nhắm mắt lại.
Hiện tại, ta cần phân tích được tình hình của chính mình.
Nơi mà ta bị xuyên tới có tên là Đại lục Huyễn châu, ở nơi này có người, tiên, ma cùng nhau tồn tại. Có Thiên giới, có Nhân giới, Yêu – Ma giới, cũng có Địa ngục tu la, Tây phương thiền Phật, cấu trúc không khác mấy so với những gì ta từng đọc qua trong sách vở trước kia ở thế giới của mình. Phong tục tập quán, văn hóa giáo dục cũng thế, rất giống. Chỉ là, bên cạnh những điều giống đó cũng tồn tại những cái không giống, có không ít điểm rõ ràng rất lạ lùng, thậm chí còn vô lý, thế nhưng những điều vô lý đó ta vừa nghe qua lại có thể hiểu, thậm chí còn nắm rõ vì sao.
Ở đại lục Huyễn châu tồn tại năm quốc gia lớn là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ - nhìn vào cái tên cũng đủ hiểu kẻ đặt ra những tên này là một kẻ rất nghèo nàn trong vốn từ dành cho việc đặt tên.
Ta hơi rùng mình, cũng dần dần khẳng định.
Kẻ có thể hiểu tường tận những cái vô lý của thế giới này, kẻ có thể nắm nó ở trong tay, chính là kẻ đã tạo đại lục Huyễn châu, một đại lục chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Kẻ đó, chính là Ta.
Hay nói chính xác hơn: Ta xuyên không vào Đại lục Huyễn châu do chính mình nghĩ ra, trong – tiểu – thuyết – của – chính – TA!
Được rồi, tạm thời không bàn đến cái địa phương mà ta được ‘hân hạnh’ xuyên không đến nữa, chúng ta hãy cùng nói về ‘cái vỏ’ mà ta xuyên vào đã.
‘Cái vỏ’ này của ta tên là Tiểu Mị, một nhện tinh, đương nhiên cũng là một nhân vật tồn tại trong thế giới tưởng tượng của ta.
Nói về Tiểu Mị này, có thể dùng một cụm từ để hình dung nàng ta là: nữ phụ bỉ ổi.
Người ta nói ở đời ghét của nào trời trao của đấy, đời này của ta đầu tiên ghét nhất là rắn, căm thù nhất cũng là rắn, cho nên tiềm thức lúc nào cũng coi rắn là thứ xấu xa không đội trời chung, luôn luôn tự động lựa chọn “Xà tinh” là ưu tiên hàng đầu của bất kỳ vai phản diện nào trong truyện mà ta viết.
Tiếp theo ta rất sợ rết, nhưng khác với sợ rắn. Nếu như gặp rắn sẽ khiến ta co quắp chạy xa, thì phản xạ đầu tiên khi ta gặp một con rết chính là tìm kiếm hung khí để đập chết nó. Đừng nhìn nam chính trong truyện ta viết dở dang là một Rết tinh mà hiểu lầm, cứ nhìn vào hắn bị ta hành hạ ra sao cũng đã đủ để hiểu mức độ ‘thương yêu’ của ta dành cho hắn rồi.
Tiếp nữa, chính là nhện. Mặc dù không mãnh liệt như rắn hay rết, nhưng chỉ vì cái ghét đó, cho nên trong lúc nhất thời xúc động, ta liền rắp tâm xây dựng lên một nhân vật nữ phụ phản diện điển hình: lẳng lơ, trơ trẽn, đặt điều, chuyên đi phá hoại cặp đôi nam nữ chính, tính cách thì đố kỵ, mưu mô xảo quyệt, xấu xa não tàn, là một hình tượng đáng phỉ nhổ dưới nguyên hình một nhện tinh.
Chỉ có điều ta vạn vạn không ngờ tới: cái hình tượng ta gắng hết sức bồi đắp để cho người người phỉ nhổ đó, một ngày mưa bão đẹp trời, mở mắt ra đã trở thành chính ‘ta’…
Gào khóc gào khóc!!! Cái này gọi là tự mình gây nghiệt không thể sống!!!
Nếu biết trước bản thân sớm muộn sẽ bị xuyên vào một ‘cái vỏ’ cực phẩm thế này, khi trước nhất định ta phải tu tâm dưỡng tính, phải cực lực yêu quý loài nhện, phải xây dựng Tiểu Mị là nhân vật chính diện xinh đẹp khả ái thông minh tính tình thuần lương người gặp người thương hoa gặp hoa nở, phải là bạn tốt luôn sát cánh bên cạnh nữ chính, phải phóng khoáng vô tư được độc giả khen ngợi hết lời…
… Đùa thôi.
Nếu chỉ vì nhìn Tiểu Mị là nữ phụ mà khinh bỉ rồi chối bỏ, thì cái danh ‘mẹ đẻ’ này của ta nên bỏ đi là vừa rồi. Một nhân vật dù chính dù phụ được viết ra, có ai mà không phải do chính ta tổn hao tâm huyết mà tạo thành?
Nhếch mép, ta còn đang vui vì lại được nhập vào vai Tiểu Mị đấy!
Dựa vào tính cách quái gở của bản thân để nghĩ: Bi thảm không phải là bị xuyên vào siêu cấp nhân vật phụ vừa xuất hiện liền bị giết, mà bi thảm của bi thảm, bi thảm nhất trên đời phải là rơi vào nhân vật vai chính. Không nói tới thời thời khắc khắc đều bị tác giả mẹ kế ta đây ngược đãi cả về thể xác lẫn tinh thần, xuyên suốt nguyên bộ truyện không bị dằn vặt tâm can thì chính là thân thể tàn tạ, vậy mà ngày tháng viên mãn lại chỉ được tính bằng vài dòng chương kết, ta đây không cho ngoại truyện ngọt ngào thì mi cũng chỉ đành ấm ức chứ cũng chẳng thể làm được gì. Thấy không? Nếu lỡ mà bị xuyên vào đúng một trong các nữ chính do mình viết ra thì đời ta khi đó mới coi là thê thảm.
…
Vài ngày tiếp theo chầm chậm trôi qua chẳng có gì đặc biệt, thân thể yêu tinh không có nhu cầu quá cao về vấn đề ăn uống, phần lớn thời gian ta đều nằm một chỗ vừa dưỡng thương vừa ngẩn người, những lúc thanh tỉnh sẽ tranh thủ sắp xếp lại hàng đống thông tin trong đầu. Không chỉ những thông tin về thế giới này, về Tiểu Mị, về những mối quan hệ của Tiểu Mị, mà còn cả những việc diễn ra xung quanh Tiểu Mị, những mốc sự kiện xác định thời gian.
Có một điều ta chưa từng nghĩ Tiểu Mị thế nhưng lại là Vương của tộc nhện. Khi tạo ra hình tượng của nàng ta ta cũng chỉ qua loa vẽ lên một yêu tinh có vẻ ngoài yêu mị, pháp lực không cao cũng không thấp, có thể chạy khắp nơi góp vui mà không bị ai phát hiện, lại không nghĩ đến thân phận của nàng ta có thể lớn như vậy.
Nhưng mà mặc dù thế, tên tuổi Tiểu Mị trong Yêu giới cũng chỉ là một dạng vô danh tiểu tốt chẳng mấy người biết đến. Đối với Yêu giới mà nói, một yêu tộc có quân số hơn mười ngàn như tộc nhện không hề tính là nhỏ, tuy nhiên, kích thước con dân tộc nhện lại thực sự quá khiêm tốn, quá yếu ớt, thậm chí phần lớn tộc chúng tu luyện cả đời cũng chẳng thể biến ra được hình người. Mỗi thành viên lại còn sử dụng tên lót bằng chữ “Tiểu”, giống như càng muốn thu nhỏ giá trị của mình hơn, giống như bất kỳ ai cũng có thể to lớn hơn bọn hắn. Cho nên tộc nhện từ trước đến nay chưa từng được xếp vào hàng đại yêu tộc, cũng như sẽ chẳng ai bận tâm Vương của bọn họ có hình dáng thế nào.
Tiểu Mị mặc dù là Vương tộc nhện, nhưng chức Vương này là kế thừa từ mẫu thân của nàng ta, bản thân nàng ta cũng chẳng có bản lĩnh gì lớn. Bởi vì nàng ta sinh ra đã mang nanh đỏ, là dấu hiệu vương giả trong loài nhện, nên toàn bộ nhện tinh vẫn sẽ gọi nàng ta bằng “Vương”, tôn kính nàng ta, nghe theo tất cả chỉ thị từ nàng ta cho dù nàng ta chẳng hề đem lại phúc lợi gì cho mình. Quyền lợi to lớn là thế, nhưng Tiểu Mị dường như lại chưa từng quan tâm, chỉ mải mê ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, tìm đối tượng ‘tu luyện’.
Lại nói đến tu luyện, điều mà ta đặc biệt quan tâm hiện giờ chính là làm sao để sử dụng được một thân tu vi này của Tiểu Mị. Nàng ta là một yêu tinh đạo hạnh chỉ hơn ba trăm năm, tu vi cũng không cao, yêu thuật biết được không nhiều, thành tựu cao nhất có thể tự hào đó là đã hóa ra được hình người. Mặc dù đối với một số yêu tộc khác cái thành tựu này thật chẳng tính là gì, nhưng so với toàn bộ tộc nhện nhỏ bé mà nói, để có được hình người, đó phải là quá trình khổ tu cả đời, có khi đến vài trăm năm, cả ngàn năm mới có thể đạt được. Tiểu Mị tu luyện ba trăm năm đã có được hình người, đây cũng là do đặc điểm đặc biệt của loài nhện có nanh đỏ: có thể dễ dàng tu luyện đắc đạo hơn những loài nhện khác.
Dưỡng thương hết một tháng, ngay khi cơ thể đã có thể hoàn toàn đứng lên di chuyển bình thường, ta liền điên cuồng lao vào học cách biến thân.
Khẩu quyết trong đầu đã sẵn có, thao tác làm sao cũng rõ ràng, chỉ là về vấn đề thực hành thì ta lại không được giỏi cho lắm, thử đến nhe răng vẫn thất bại ầm ầm.
Ta thật khao khát, khao khát một ngày lại có thể tung tăng trên đôi chân con người một lần nữa. Không cần phải một hai nhịp nhàng học cách đi lại bằng tám chân đến trẹo giò nữa, không cần tìm cách nhả tơ từ cúc hoa nữa. Cho dù không có nhu cầu ăn uống nhưng thói quen một ngày ba bữa lại không thể bỏ, thế nhưng nhìn một bàn la liệt ruồi muỗi ong bướm sâu bọ trùng trùng gì đó thì có thèm ăn đến mấy ta cũng đừng hòng dám đụng, trong khi xung quanh toàn là những cái mồm rau ráu nhai nuốt những thứ đó… ta chỉ muốn làm người, làm người!!!
Mất hơn ba tuần nữa vật lộn cùng với một đống thần chú và vận dụng yêu khí, trốn ở một nơi không quá xa động nhện, dưới sự giám sát đầy căng thẳng cùng lo âu của đám Tiểu Phương và Tiểu Sa, ta vui mừng tìm ra được phương pháp chuẩn xác nhất để làm sao để hóa ra thành hình người.
Đó là một buổi chiều không mây cũng chẳng có gió, dưới tán rừng cây phong trải đầy xác lá vàng đỏ xung quanh vách đá của Động Nhện, sau lần thử thứ hai ngàn bốn trăm tám sáu, ta cuối cùng cũng thành công!
Kim quang lóe lên rồi vụt tắt rất nhanh, phiến lá giây trước còn có thể bao trọn ta nháy mắt trở nên bé tí, cảnh vật xung quanh dần thu nhỏ lại, ngay khi ta vừa định thần thì đã có một tấm áo choàng từ trên cành cây cao cao ở đỉnh đầu nhè nhẹ rớt xuống trùm lên cả người, bám trên vải áo vẫn còn ríu rít tiếng tung hô của vài con nhện nhỏ.
Ta run rẩy giơ lên đôi bàn tay trắng nhợt nhạt có thể nhìn rõ từng đoạn mạch máu ẩn hiện bên trong, vạt áo đen thùi lùi phủ kín thân thể lõa lồ, run rẩy ôm lấy cơ thể có hơi xương xẩu của mình sờ nắn xoa bóp, lắc lư trong tiếng hoan hô của Tiểu Sa, một niềm vui sướng dâng lên đến ướt cả hai hốc mắt.
Cuối cùng… cuối cùng cũng có được hình người!!!
“Chúc mừng Vương, chúc mừng ngài lấy lại được tu vi.”, Tiểu Sa hoan hô nói.
“Vương đại nạn không chết, lại nhanh như vậy có thể lấy lại được hình người, thực là may mắn của chúng ta, may mắn cho con dân trong tộc.” Lão nhện Tiểu Phương cũng rưng rưng nói, hắn hiện giờ ở trước mặt ta cũng chỉ lớn hơn một bàn tay, Tiểu Sa còn chưa đến một đốt ngón tay.
“Chúc mừng Vương!’
“Chúc mừng Vương!’
“…”
Vô số những câu như thế, vui mừng đến mức ta cũng khóc lên, nước mắt như mưa rơi xuống đám nhện khiến cho chúng kinh hãi chạy tán loạn.
…
Thêm vài ngày, tin tức mà ta kêu đám Tiểu Sa đi tìm hiểu cuối cùng cũng có kết quả.
“Vương, bọn con đã phải hỏi thăm rất lâu, quanh vùng núi ở Hỏa quốc đó toàn là đất chết, không có sinh vật nào nguyện ý sống ở nơi đó, lại đúng lúc toàn tộc đang náo loạn đi tìm người, cho nên khi kẻ kia rời đi mới không có ai chứng kiến. Nhưng mà bọn con dựa theo gợi ý của người, cử thêm vài tộc nhân qua bên Bắc Kim quốc dò la hành tung của Rết tinh ngàn năm, lại biết được thời gian đó hắn đúng là không có ở trong Động Rết, các tộc nhân tình cờ thấy hắn đi qua báo lại, xác định được phương hướng của hắn là đang bận đi về hướng Mộc quốc tìm thảo dược, đến giờ vẫn chưa trở lại. Hành tung của hắn bất định, gần nhất cũng là phát hiện hắn đang ở vùng biên giới của Hỏa – Mộc quốc gần nơi người gặp nạn, không chừng, chính là hắn ngày đó đã cứu người đó Vương.”
Tiểu Sa đậu ở trên vai ta thao thao bất tuyệt, còn ta thì lâm vào trầm tư.
Có một chi tiết nho nhỏ trong truyện “Rết tinh ngàn năm” của ta, khi đó viết ra ta cũng không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là đơn giản tìm một cái cớ hợp lý để Tiểu Mị xuất hiện bên cạnh Rết tinh mà thôi. Trong đó viết: Rết tinh hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Tiểu Mị là khi nàng ta sắp bị chết khô, do hắn bỗng nhiên đồng cảm, thấy thương tình cho một con nhện có hoàn cảnh như mình hồi trước, cho nên mới tưới cho nó một giọt máu, vừa vặn cứu được nó một mạng.... Cảnh tượng lúc vừa xuyên qua lập tức tái diễn trong đầu ta… Nói vậy, tên khổng lồ khi đó rưới máu vào mồm ta chính là Rết thúc thúc!!!
Khụ… Chớ trách, ta hiện tại vẫn quen mồm gọi hắn là Rết thúc thúc, từ sau sẽ sửa.
Vốn đã dám chắc bản thân bị đưa tới thế giới của ‘Rết tinh ngàn năm’, cái ta cần xác nhận cuối cùng chính là cái này: Thời điểm xuyên qua. Mà sau khi được Tiểu Sa xác nhận lại, ta liền phát hiện mình bị đưa tới đây so với lúc ‘Tiểu Mị’ xuất hiện lần đầu tiên trong nguyên tác còn sớm những hơn hai trăm năm nữa!
Ta nhăn mày, ban đầu còn dự định dù sao cũng đã xuyên qua, chỉ cần có được hình người liền chuẩn bị tung hoành một phen, nhưng sớm hơn những hai trăm năm thế này, vậy thì mọi kế hoạch chẳng phải đều hỏng bét?
Dựa vào luật bất thành văn của binh đoàn xuyên không, nữ chính chết ở thế giới hiện đại rồi, sau đó xuyên không thì thì tỉ lệ trở về sẽ là zero. Bất ngờ bị xuyên, hay ngủ một giấc tỉnh dậy bị xuyên như ta thế này, thì cơ hội là trở về là 50 – 50, một ngày đẹp trời tỉnh lại ở thế giới thực, mới phát hiện bản thân chẳng qua mới ngủ một giấc hơi dài cũng không phải không có, cũng chỉ phụ thuộc vào độ ác ôn của tác giả thôi. Cho nên đến giờ phút này mà nói, ta sẽ chẳng dở hơi mà tốn thời gian tìm cách trở về làm gì, đã xuyên rồi thì cứ nhập gia tùy tục, còn không biết bao giờ bị tóm trở lại.
Mà một khi đã nhập gia tùy tục, thì việc đầu tiên chính là phải tìm được cho mình mục đích phấn đấu trong thời gian ở thế giới này.
Gì? Thân là một Nhện vương chẳng cần phải lo miếng cơm manh áo, nhưng cứ như vậy mà lắc lư không làm gì thì chẳng phải rất lãng phí cơ hội xuyên không sao? Còn chưa kể thế giới này lại là nơi mà ta còn quen thuộc hơn lòng bàn tay, là thế giới do chính ta tạo ra đấy!
Điểm lại một lần mấy truyện xuyên không vào các tác phẩm tiểu thuyết, ta nhẩm tính có cái nào mà không bị xuyên vào nhân vật éo le đầy đầu đâu? Không phải nữ chính vật lộn cải biến thịt văn thành điền văn, thì chính là dựa vào tình tiết đã biết trước để hóa giải nguy cơ nơi nơi bị người người hãm hại, rồi thì nữ phụ có số mệnh bi thảm thay đổi số phận, hay đơn giản là một nhân vật tép riu tìm cách hạ bệ ‘nữ chính’. Tất cả những cái đó đều có chúng một mục đích: viết lại một kết cục khác chống lại kết cục có sẵn do tác giả định ra.
Còn ta thì sao? Thân là tác giả, kết cục truyện còn chưa nghĩ ra, tình tiết cũng toàn là viết đến đâu nghĩ đến đó, muốn ta biết trước số phận của nhân vật? Biết được mưu ma chước quỷ sau này? Hẳn là nằm mơ rồi! Câu chuyện của ta còn đang rơi vào thế bí đấy!
Nói đến đây thì mục tiêu mà ta xác định đã quá rõ ràng, nếu không tính là ăn gian, vậy thì cứ sắp xếp sao cho tình huống lần nữa xảy ra đúng y chang nguyên tác là được. Sau cùng nhân vật tự mình giải quyết thế nào, tác giả ta đây liền ở một bên ghi lại, vừa có thể giải quyết được thế bí, lại không phải nhọc đầu suy nghĩ, nhất cử lưỡng tiện bao nhiêu!
Cũng may, Tiểu Mị trong truyện cũng là một trong những nhân vật mấu chốt, vậy thì tác giả ta đây cứ việc núp bóng nữ phụ mà tung hoành đi thôi!
“Vương, lần này ngài phúc lớn mạng lớn, may mắn gặp được quý nhân mới có thể thoát một kiếp này. Xin ngài sau này chớ làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, ngài còn chưa có đời sau, lỡ như có mệnh hệ nào thì tộc nhện chúng ta biết làm sao bây giờ?” Con nhện già khi nãy vẫn đứng đầu đàn sụt sà sụt sịt, ta nhận ra hắn tên là Tiểu Phương, là kẻ chăm sóc cho vật chủ mà ta xuyên vào từ nhỏ, hắn là một con nhện lông, hình dáng còn to hơn ta một chút, đốt chân rất dài phủ đầy những sợi lông xơ xác, tám con mắt của hắn rưng rưng, một mồm đầy răng nanh lỉa chỉa không ngừng mấp máy khiến ta nhìn cũng đủ chết khiếp, chỉ có điều giọng nói của hắn quá mức thống thiết nên ta cũng không thể bày ra bộ dạng ghét bỏ gì được.
Cái gọi là ‘phúc lớn mạng lớn’, dựa theo đống ký ức mà ta vừa có được, chính là chủ thân thể này, vốn là một con nhện tinh, còn là loài nhện góa phụ đen, đặc điểm chính của loài này là chuyên đi ‘hấp thụ’ con đực làm chất dinh dưỡng… Nói cách khác, con đường tu luyện của vật chủ này cũng chẳng sạch sẽ gì cho lắm, tu vi phần lớn cũng đều là từ ‘hấp thụ’ con mồi mà ra. Vấn đề là nàng ta đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, cà cưa thế nào lại đụng ngay một thứ ‘hàng cứng’, không những không quyến rũ được đối phương mà còn đắc tội hắn, bị hắn thiêu cho suýt chết khô, may mắn lắm mới chạy thoát được nhưng hơi sức cũng cạn kiệt, nằm một chỗ chờ chết, sau đó thì ta vừa vặn xuyên vào… rồi được một kẻ không biết mặt ‘tặng’ cho một giọt máu, nhờ đó mà thoát nạn.
“Tiểu Phương… ta mệt mỏi quá, muốn được yên tĩnh một mình.” Giọng nói khàn khàn lại một lần nữa phát ra từ cái mồm đầy răng, ta không còn giật mình nữa, trải qua một hồi bị dày vò, đầu óc thì vẫn còn ong ong. Nhện biết nói, thậm chí bây giờ ta có đứng lên múa được một bài côn nhị khúc của Lý Tiểu Long thì cũng chẳng còn gì đáng kinh ngạc. “… Để Tiểu Sa lại thôi, còn lại lui ra hết đi, cả lão cũng lui ra đi.” Trong trí nhớ, Tiểu Sa chỉ là một con nhện thường nhỏ bé, không có đầy lông như lão nhện Tiểu Phương, trông cũng đỡ đáng sợ hơn.
“Được được! Chúng ta liền lui ra. Vương ngài bị thương tổn nguyên khí không nhẹ, nghỉ ngơi yên tĩnh cũng là nên làm. Tiểu Sa, mi ở lại chăm sóc cho Vương, chớ để sơ suất, nếu không liền biết hậu quả rồi đó.” Con nhện già Tiểu Phương rung rung tỏ ý đã biết, hắn quay sang nhện nhỏ Tiểu Sa còn chẳng cao hơn một đốt ngón chân của mình dặn dò, sau đó ra hiệu rút lui. Đàn nhện đằng sau nhận mệng xong liền lao xao, âm thanh của hàng ngàn cái chân lách tách ma sát tạo thành những tiếng rào rào sàn sạt, nháy mắt đã như nước triều rút hết ra ngoài.
“Vương, ngài cần phân phó việc gì xin cứ nói với con. Được Vương lựa chọn đó là phúc phận Tiêu Sa tu hành ba đời mới có được.” Trong giọng nói của nhện nhỏ không giấu được hưng phấn, so ra thân nhện của ta còn lớn hơn nó năm lần, tuy cũng là nhện thế nhưng những cặp mắt long lanh của nó nhìn thẳng vào ta lại không khiến ta cảm thấy chán ghét.
“Ngươi chỉ cần báo lại những tin tức gần đây thu thập được cho ta, còn lại nếu ta không mở miệng thì không được phép quấy rầy.”, Ta quay đầu vào trong vách, mạng tơ dưới thân hơi rung động theo từng động tác di chuyển của tám cái chân mảnh khảnh, giấu mặt vào bóng tối, ta nghe được tiếng “Dạ” nho nhỏ của Tiểu Sa mới từ từ nhắm mắt lại.
Hiện tại, ta cần phân tích được tình hình của chính mình.
Nơi mà ta bị xuyên tới có tên là Đại lục Huyễn châu, ở nơi này có người, tiên, ma cùng nhau tồn tại. Có Thiên giới, có Nhân giới, Yêu – Ma giới, cũng có Địa ngục tu la, Tây phương thiền Phật, cấu trúc không khác mấy so với những gì ta từng đọc qua trong sách vở trước kia ở thế giới của mình. Phong tục tập quán, văn hóa giáo dục cũng thế, rất giống. Chỉ là, bên cạnh những điều giống đó cũng tồn tại những cái không giống, có không ít điểm rõ ràng rất lạ lùng, thậm chí còn vô lý, thế nhưng những điều vô lý đó ta vừa nghe qua lại có thể hiểu, thậm chí còn nắm rõ vì sao.
Ở đại lục Huyễn châu tồn tại năm quốc gia lớn là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ - nhìn vào cái tên cũng đủ hiểu kẻ đặt ra những tên này là một kẻ rất nghèo nàn trong vốn từ dành cho việc đặt tên.
Ta hơi rùng mình, cũng dần dần khẳng định.
Kẻ có thể hiểu tường tận những cái vô lý của thế giới này, kẻ có thể nắm nó ở trong tay, chính là kẻ đã tạo đại lục Huyễn châu, một đại lục chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Kẻ đó, chính là Ta.
Hay nói chính xác hơn: Ta xuyên không vào Đại lục Huyễn châu do chính mình nghĩ ra, trong – tiểu – thuyết – của – chính – TA!
Được rồi, tạm thời không bàn đến cái địa phương mà ta được ‘hân hạnh’ xuyên không đến nữa, chúng ta hãy cùng nói về ‘cái vỏ’ mà ta xuyên vào đã.
‘Cái vỏ’ này của ta tên là Tiểu Mị, một nhện tinh, đương nhiên cũng là một nhân vật tồn tại trong thế giới tưởng tượng của ta.
Nói về Tiểu Mị này, có thể dùng một cụm từ để hình dung nàng ta là: nữ phụ bỉ ổi.
Người ta nói ở đời ghét của nào trời trao của đấy, đời này của ta đầu tiên ghét nhất là rắn, căm thù nhất cũng là rắn, cho nên tiềm thức lúc nào cũng coi rắn là thứ xấu xa không đội trời chung, luôn luôn tự động lựa chọn “Xà tinh” là ưu tiên hàng đầu của bất kỳ vai phản diện nào trong truyện mà ta viết.
Tiếp theo ta rất sợ rết, nhưng khác với sợ rắn. Nếu như gặp rắn sẽ khiến ta co quắp chạy xa, thì phản xạ đầu tiên khi ta gặp một con rết chính là tìm kiếm hung khí để đập chết nó. Đừng nhìn nam chính trong truyện ta viết dở dang là một Rết tinh mà hiểu lầm, cứ nhìn vào hắn bị ta hành hạ ra sao cũng đã đủ để hiểu mức độ ‘thương yêu’ của ta dành cho hắn rồi.
Tiếp nữa, chính là nhện. Mặc dù không mãnh liệt như rắn hay rết, nhưng chỉ vì cái ghét đó, cho nên trong lúc nhất thời xúc động, ta liền rắp tâm xây dựng lên một nhân vật nữ phụ phản diện điển hình: lẳng lơ, trơ trẽn, đặt điều, chuyên đi phá hoại cặp đôi nam nữ chính, tính cách thì đố kỵ, mưu mô xảo quyệt, xấu xa não tàn, là một hình tượng đáng phỉ nhổ dưới nguyên hình một nhện tinh.
Chỉ có điều ta vạn vạn không ngờ tới: cái hình tượng ta gắng hết sức bồi đắp để cho người người phỉ nhổ đó, một ngày mưa bão đẹp trời, mở mắt ra đã trở thành chính ‘ta’…
Gào khóc gào khóc!!! Cái này gọi là tự mình gây nghiệt không thể sống!!!
Nếu biết trước bản thân sớm muộn sẽ bị xuyên vào một ‘cái vỏ’ cực phẩm thế này, khi trước nhất định ta phải tu tâm dưỡng tính, phải cực lực yêu quý loài nhện, phải xây dựng Tiểu Mị là nhân vật chính diện xinh đẹp khả ái thông minh tính tình thuần lương người gặp người thương hoa gặp hoa nở, phải là bạn tốt luôn sát cánh bên cạnh nữ chính, phải phóng khoáng vô tư được độc giả khen ngợi hết lời…
… Đùa thôi.
Nếu chỉ vì nhìn Tiểu Mị là nữ phụ mà khinh bỉ rồi chối bỏ, thì cái danh ‘mẹ đẻ’ này của ta nên bỏ đi là vừa rồi. Một nhân vật dù chính dù phụ được viết ra, có ai mà không phải do chính ta tổn hao tâm huyết mà tạo thành?
Nhếch mép, ta còn đang vui vì lại được nhập vào vai Tiểu Mị đấy!
Dựa vào tính cách quái gở của bản thân để nghĩ: Bi thảm không phải là bị xuyên vào siêu cấp nhân vật phụ vừa xuất hiện liền bị giết, mà bi thảm của bi thảm, bi thảm nhất trên đời phải là rơi vào nhân vật vai chính. Không nói tới thời thời khắc khắc đều bị tác giả mẹ kế ta đây ngược đãi cả về thể xác lẫn tinh thần, xuyên suốt nguyên bộ truyện không bị dằn vặt tâm can thì chính là thân thể tàn tạ, vậy mà ngày tháng viên mãn lại chỉ được tính bằng vài dòng chương kết, ta đây không cho ngoại truyện ngọt ngào thì mi cũng chỉ đành ấm ức chứ cũng chẳng thể làm được gì. Thấy không? Nếu lỡ mà bị xuyên vào đúng một trong các nữ chính do mình viết ra thì đời ta khi đó mới coi là thê thảm.
…
Vài ngày tiếp theo chầm chậm trôi qua chẳng có gì đặc biệt, thân thể yêu tinh không có nhu cầu quá cao về vấn đề ăn uống, phần lớn thời gian ta đều nằm một chỗ vừa dưỡng thương vừa ngẩn người, những lúc thanh tỉnh sẽ tranh thủ sắp xếp lại hàng đống thông tin trong đầu. Không chỉ những thông tin về thế giới này, về Tiểu Mị, về những mối quan hệ của Tiểu Mị, mà còn cả những việc diễn ra xung quanh Tiểu Mị, những mốc sự kiện xác định thời gian.
Có một điều ta chưa từng nghĩ Tiểu Mị thế nhưng lại là Vương của tộc nhện. Khi tạo ra hình tượng của nàng ta ta cũng chỉ qua loa vẽ lên một yêu tinh có vẻ ngoài yêu mị, pháp lực không cao cũng không thấp, có thể chạy khắp nơi góp vui mà không bị ai phát hiện, lại không nghĩ đến thân phận của nàng ta có thể lớn như vậy.
Nhưng mà mặc dù thế, tên tuổi Tiểu Mị trong Yêu giới cũng chỉ là một dạng vô danh tiểu tốt chẳng mấy người biết đến. Đối với Yêu giới mà nói, một yêu tộc có quân số hơn mười ngàn như tộc nhện không hề tính là nhỏ, tuy nhiên, kích thước con dân tộc nhện lại thực sự quá khiêm tốn, quá yếu ớt, thậm chí phần lớn tộc chúng tu luyện cả đời cũng chẳng thể biến ra được hình người. Mỗi thành viên lại còn sử dụng tên lót bằng chữ “Tiểu”, giống như càng muốn thu nhỏ giá trị của mình hơn, giống như bất kỳ ai cũng có thể to lớn hơn bọn hắn. Cho nên tộc nhện từ trước đến nay chưa từng được xếp vào hàng đại yêu tộc, cũng như sẽ chẳng ai bận tâm Vương của bọn họ có hình dáng thế nào.
Tiểu Mị mặc dù là Vương tộc nhện, nhưng chức Vương này là kế thừa từ mẫu thân của nàng ta, bản thân nàng ta cũng chẳng có bản lĩnh gì lớn. Bởi vì nàng ta sinh ra đã mang nanh đỏ, là dấu hiệu vương giả trong loài nhện, nên toàn bộ nhện tinh vẫn sẽ gọi nàng ta bằng “Vương”, tôn kính nàng ta, nghe theo tất cả chỉ thị từ nàng ta cho dù nàng ta chẳng hề đem lại phúc lợi gì cho mình. Quyền lợi to lớn là thế, nhưng Tiểu Mị dường như lại chưa từng quan tâm, chỉ mải mê ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, tìm đối tượng ‘tu luyện’.
Lại nói đến tu luyện, điều mà ta đặc biệt quan tâm hiện giờ chính là làm sao để sử dụng được một thân tu vi này của Tiểu Mị. Nàng ta là một yêu tinh đạo hạnh chỉ hơn ba trăm năm, tu vi cũng không cao, yêu thuật biết được không nhiều, thành tựu cao nhất có thể tự hào đó là đã hóa ra được hình người. Mặc dù đối với một số yêu tộc khác cái thành tựu này thật chẳng tính là gì, nhưng so với toàn bộ tộc nhện nhỏ bé mà nói, để có được hình người, đó phải là quá trình khổ tu cả đời, có khi đến vài trăm năm, cả ngàn năm mới có thể đạt được. Tiểu Mị tu luyện ba trăm năm đã có được hình người, đây cũng là do đặc điểm đặc biệt của loài nhện có nanh đỏ: có thể dễ dàng tu luyện đắc đạo hơn những loài nhện khác.
Dưỡng thương hết một tháng, ngay khi cơ thể đã có thể hoàn toàn đứng lên di chuyển bình thường, ta liền điên cuồng lao vào học cách biến thân.
Khẩu quyết trong đầu đã sẵn có, thao tác làm sao cũng rõ ràng, chỉ là về vấn đề thực hành thì ta lại không được giỏi cho lắm, thử đến nhe răng vẫn thất bại ầm ầm.
Ta thật khao khát, khao khát một ngày lại có thể tung tăng trên đôi chân con người một lần nữa. Không cần phải một hai nhịp nhàng học cách đi lại bằng tám chân đến trẹo giò nữa, không cần tìm cách nhả tơ từ cúc hoa nữa. Cho dù không có nhu cầu ăn uống nhưng thói quen một ngày ba bữa lại không thể bỏ, thế nhưng nhìn một bàn la liệt ruồi muỗi ong bướm sâu bọ trùng trùng gì đó thì có thèm ăn đến mấy ta cũng đừng hòng dám đụng, trong khi xung quanh toàn là những cái mồm rau ráu nhai nuốt những thứ đó… ta chỉ muốn làm người, làm người!!!
Mất hơn ba tuần nữa vật lộn cùng với một đống thần chú và vận dụng yêu khí, trốn ở một nơi không quá xa động nhện, dưới sự giám sát đầy căng thẳng cùng lo âu của đám Tiểu Phương và Tiểu Sa, ta vui mừng tìm ra được phương pháp chuẩn xác nhất để làm sao để hóa ra thành hình người.
Đó là một buổi chiều không mây cũng chẳng có gió, dưới tán rừng cây phong trải đầy xác lá vàng đỏ xung quanh vách đá của Động Nhện, sau lần thử thứ hai ngàn bốn trăm tám sáu, ta cuối cùng cũng thành công!
Kim quang lóe lên rồi vụt tắt rất nhanh, phiến lá giây trước còn có thể bao trọn ta nháy mắt trở nên bé tí, cảnh vật xung quanh dần thu nhỏ lại, ngay khi ta vừa định thần thì đã có một tấm áo choàng từ trên cành cây cao cao ở đỉnh đầu nhè nhẹ rớt xuống trùm lên cả người, bám trên vải áo vẫn còn ríu rít tiếng tung hô của vài con nhện nhỏ.
Ta run rẩy giơ lên đôi bàn tay trắng nhợt nhạt có thể nhìn rõ từng đoạn mạch máu ẩn hiện bên trong, vạt áo đen thùi lùi phủ kín thân thể lõa lồ, run rẩy ôm lấy cơ thể có hơi xương xẩu của mình sờ nắn xoa bóp, lắc lư trong tiếng hoan hô của Tiểu Sa, một niềm vui sướng dâng lên đến ướt cả hai hốc mắt.
Cuối cùng… cuối cùng cũng có được hình người!!!
“Chúc mừng Vương, chúc mừng ngài lấy lại được tu vi.”, Tiểu Sa hoan hô nói.
“Vương đại nạn không chết, lại nhanh như vậy có thể lấy lại được hình người, thực là may mắn của chúng ta, may mắn cho con dân trong tộc.” Lão nhện Tiểu Phương cũng rưng rưng nói, hắn hiện giờ ở trước mặt ta cũng chỉ lớn hơn một bàn tay, Tiểu Sa còn chưa đến một đốt ngón tay.
“Chúc mừng Vương!’
“Chúc mừng Vương!’
“…”
Vô số những câu như thế, vui mừng đến mức ta cũng khóc lên, nước mắt như mưa rơi xuống đám nhện khiến cho chúng kinh hãi chạy tán loạn.
…
Thêm vài ngày, tin tức mà ta kêu đám Tiểu Sa đi tìm hiểu cuối cùng cũng có kết quả.
“Vương, bọn con đã phải hỏi thăm rất lâu, quanh vùng núi ở Hỏa quốc đó toàn là đất chết, không có sinh vật nào nguyện ý sống ở nơi đó, lại đúng lúc toàn tộc đang náo loạn đi tìm người, cho nên khi kẻ kia rời đi mới không có ai chứng kiến. Nhưng mà bọn con dựa theo gợi ý của người, cử thêm vài tộc nhân qua bên Bắc Kim quốc dò la hành tung của Rết tinh ngàn năm, lại biết được thời gian đó hắn đúng là không có ở trong Động Rết, các tộc nhân tình cờ thấy hắn đi qua báo lại, xác định được phương hướng của hắn là đang bận đi về hướng Mộc quốc tìm thảo dược, đến giờ vẫn chưa trở lại. Hành tung của hắn bất định, gần nhất cũng là phát hiện hắn đang ở vùng biên giới của Hỏa – Mộc quốc gần nơi người gặp nạn, không chừng, chính là hắn ngày đó đã cứu người đó Vương.”
Tiểu Sa đậu ở trên vai ta thao thao bất tuyệt, còn ta thì lâm vào trầm tư.
Có một chi tiết nho nhỏ trong truyện “Rết tinh ngàn năm” của ta, khi đó viết ra ta cũng không hề suy nghĩ nhiều, chỉ là đơn giản tìm một cái cớ hợp lý để Tiểu Mị xuất hiện bên cạnh Rết tinh mà thôi. Trong đó viết: Rết tinh hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Tiểu Mị là khi nàng ta sắp bị chết khô, do hắn bỗng nhiên đồng cảm, thấy thương tình cho một con nhện có hoàn cảnh như mình hồi trước, cho nên mới tưới cho nó một giọt máu, vừa vặn cứu được nó một mạng.... Cảnh tượng lúc vừa xuyên qua lập tức tái diễn trong đầu ta… Nói vậy, tên khổng lồ khi đó rưới máu vào mồm ta chính là Rết thúc thúc!!!
Khụ… Chớ trách, ta hiện tại vẫn quen mồm gọi hắn là Rết thúc thúc, từ sau sẽ sửa.
Vốn đã dám chắc bản thân bị đưa tới thế giới của ‘Rết tinh ngàn năm’, cái ta cần xác nhận cuối cùng chính là cái này: Thời điểm xuyên qua. Mà sau khi được Tiểu Sa xác nhận lại, ta liền phát hiện mình bị đưa tới đây so với lúc ‘Tiểu Mị’ xuất hiện lần đầu tiên trong nguyên tác còn sớm những hơn hai trăm năm nữa!
Ta nhăn mày, ban đầu còn dự định dù sao cũng đã xuyên qua, chỉ cần có được hình người liền chuẩn bị tung hoành một phen, nhưng sớm hơn những hai trăm năm thế này, vậy thì mọi kế hoạch chẳng phải đều hỏng bét?
Dựa vào luật bất thành văn của binh đoàn xuyên không, nữ chính chết ở thế giới hiện đại rồi, sau đó xuyên không thì thì tỉ lệ trở về sẽ là zero. Bất ngờ bị xuyên, hay ngủ một giấc tỉnh dậy bị xuyên như ta thế này, thì cơ hội là trở về là 50 – 50, một ngày đẹp trời tỉnh lại ở thế giới thực, mới phát hiện bản thân chẳng qua mới ngủ một giấc hơi dài cũng không phải không có, cũng chỉ phụ thuộc vào độ ác ôn của tác giả thôi. Cho nên đến giờ phút này mà nói, ta sẽ chẳng dở hơi mà tốn thời gian tìm cách trở về làm gì, đã xuyên rồi thì cứ nhập gia tùy tục, còn không biết bao giờ bị tóm trở lại.
Mà một khi đã nhập gia tùy tục, thì việc đầu tiên chính là phải tìm được cho mình mục đích phấn đấu trong thời gian ở thế giới này.
Gì? Thân là một Nhện vương chẳng cần phải lo miếng cơm manh áo, nhưng cứ như vậy mà lắc lư không làm gì thì chẳng phải rất lãng phí cơ hội xuyên không sao? Còn chưa kể thế giới này lại là nơi mà ta còn quen thuộc hơn lòng bàn tay, là thế giới do chính ta tạo ra đấy!
Điểm lại một lần mấy truyện xuyên không vào các tác phẩm tiểu thuyết, ta nhẩm tính có cái nào mà không bị xuyên vào nhân vật éo le đầy đầu đâu? Không phải nữ chính vật lộn cải biến thịt văn thành điền văn, thì chính là dựa vào tình tiết đã biết trước để hóa giải nguy cơ nơi nơi bị người người hãm hại, rồi thì nữ phụ có số mệnh bi thảm thay đổi số phận, hay đơn giản là một nhân vật tép riu tìm cách hạ bệ ‘nữ chính’. Tất cả những cái đó đều có chúng một mục đích: viết lại một kết cục khác chống lại kết cục có sẵn do tác giả định ra.
Còn ta thì sao? Thân là tác giả, kết cục truyện còn chưa nghĩ ra, tình tiết cũng toàn là viết đến đâu nghĩ đến đó, muốn ta biết trước số phận của nhân vật? Biết được mưu ma chước quỷ sau này? Hẳn là nằm mơ rồi! Câu chuyện của ta còn đang rơi vào thế bí đấy!
Nói đến đây thì mục tiêu mà ta xác định đã quá rõ ràng, nếu không tính là ăn gian, vậy thì cứ sắp xếp sao cho tình huống lần nữa xảy ra đúng y chang nguyên tác là được. Sau cùng nhân vật tự mình giải quyết thế nào, tác giả ta đây liền ở một bên ghi lại, vừa có thể giải quyết được thế bí, lại không phải nhọc đầu suy nghĩ, nhất cử lưỡng tiện bao nhiêu!
Cũng may, Tiểu Mị trong truyện cũng là một trong những nhân vật mấu chốt, vậy thì tác giả ta đây cứ việc núp bóng nữ phụ mà tung hoành đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.