Tiểu Mị Phiêu Lưu Ký: Tác Giả Mẹ Kế Tung Hoành!
Chương 1: Mở đầu
PemDan
05/09/2016
Ta là một tác giả đáng thương~
Vẫn biết ở trong văn cảnh hiện đại thì nên xưng “tôi”, nhưng ta đây là tác giả chuyên viết cổ đại, xưng ta vẫn có chút ngông nghênh hơn, cho nên độc giả chớ có bắt bẻ.
Quay lại vấn đề, ta là một tác giả đáng thương.
Ta đáng thương ở chỗ, đã tác nghiệp viết lách được một thời gian, nhưng lại vẫn mắc vào mấy vấn đề hết sức củ chuối.
Là thế này: Ta là một tác giả nghiệp dư chuyên viết văn trên mạng, gia tài không có nhiều, chỉ có một bộ truyện dài đã hoàn tên là “Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu” – mà ta đã phải vừa nước mắt ngắn nước mắt dài viết lại toàn bộ sau một năm mở ra đọc lại, và một bộ đoản văn “Sư phụ! Đồ nhi là Nam nhân!!”. Ơn trời, những tác phẩm của ta đều được yêu thích, khiến cho ta hết sức tự mãn.
Sẽ không có gì đáng nói nếu ta không bắt tay vào viết tiếp bộ truyện thứ ba: “Rết tinh ngàn năm: Bọn họ nói thúc thích phụ thân ta…”.
Bởi vì… khụ khụ… ta bí ý tưởng!!!
Không giống như những tác giả chuyên nghiệp khác, bọn họ thường sẽ vẽ xong mọi ý tưởng, chuẩn bị đủ loại tình tiết, tìm kiếm đủ thứ tư liệu sẵn sàng, có phác họa nhân vật, khung xương cốt truyện rõ ràng rồi mới bắt tay vào việc viết lách thêm da đắp thịt, cuối cùng hoàn thành một tác phẩm hoàn chính. Ta thì không giống, tất cả những gì ta có để bắt đầu một bộ truyện chỉ có hai thứ: ý tưởng lóe lên bất chợt và… nổi hứng, ngay cả tên của nhân vật cũng là viết đến đâu nghĩ tới đó.
Tự mình tạo nghiệt không thể sống! Cho nên lẽ tất nhiên, ta đang viết dở chừng thì bế tắc rồi! Ngâm tác phẩm thật lâu, mãi chẳng thể nghĩ ra tiếp theo nhân vật sẽ làm gì.
Nhìn vào những ủng hộ do độc giả để lại, tác giả này thật thấy hổ thẹn!
...
Đó là một đêm mưa bão trắng trời, sét đánh ầm ầm, để đảm bảo cho mạng lưới điện nước nhà, cho nên cả khu phố nhà ta đều bị… cắt điện.
Ta ngồi trước laptop thân yêu, vạch pin báo đã đỏ lè, bất kỳ lúc nào cũng có thể sập nguồn.
Cắn móng tay, Song Linh sau khi nhập quan nên làm thế nào? Để cho Rết tinh chờ đợi mười năm, nhưng mà bế quan xong đi ra, nếu chỉ là gặp nhau giải tỏa hiểu lầm thì quá nhàm chán! Phải thêm một màn ngược!
Ví dụ như… Rết tinh bị đánh cho hồn phi phách tán thì thế nào? Một màn ngược luyến tàn tâm, chắc chắn sẽ lấy được không ít nước mắt của độc giả!
Ta còn đang cười hắc hắc chuẩn bị đưa tay lướt trên bàn phím, màn hình bỗng tắt phụt!
Trước mắt một màu tối om đen ngòm.
Mẹ nó! Đang lúc có hứng!
Bực bội! Ta vứt laptop thân yêu một góc, lên giường đi ngủ.
Chỉ là ta không biết… sau khi tỉnh dậy, ta sẽ không còn được múa may trên bàn phím nữa, mà cảm hứng của ta, từ nay sẽ tuôn ào ạt không dứt, không ngừng không nghỉ!!!
Vẫn biết ở trong văn cảnh hiện đại thì nên xưng “tôi”, nhưng ta đây là tác giả chuyên viết cổ đại, xưng ta vẫn có chút ngông nghênh hơn, cho nên độc giả chớ có bắt bẻ.
Quay lại vấn đề, ta là một tác giả đáng thương.
Ta đáng thương ở chỗ, đã tác nghiệp viết lách được một thời gian, nhưng lại vẫn mắc vào mấy vấn đề hết sức củ chuối.
Là thế này: Ta là một tác giả nghiệp dư chuyên viết văn trên mạng, gia tài không có nhiều, chỉ có một bộ truyện dài đã hoàn tên là “Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu” – mà ta đã phải vừa nước mắt ngắn nước mắt dài viết lại toàn bộ sau một năm mở ra đọc lại, và một bộ đoản văn “Sư phụ! Đồ nhi là Nam nhân!!”. Ơn trời, những tác phẩm của ta đều được yêu thích, khiến cho ta hết sức tự mãn.
Sẽ không có gì đáng nói nếu ta không bắt tay vào viết tiếp bộ truyện thứ ba: “Rết tinh ngàn năm: Bọn họ nói thúc thích phụ thân ta…”.
Bởi vì… khụ khụ… ta bí ý tưởng!!!
Không giống như những tác giả chuyên nghiệp khác, bọn họ thường sẽ vẽ xong mọi ý tưởng, chuẩn bị đủ loại tình tiết, tìm kiếm đủ thứ tư liệu sẵn sàng, có phác họa nhân vật, khung xương cốt truyện rõ ràng rồi mới bắt tay vào việc viết lách thêm da đắp thịt, cuối cùng hoàn thành một tác phẩm hoàn chính. Ta thì không giống, tất cả những gì ta có để bắt đầu một bộ truyện chỉ có hai thứ: ý tưởng lóe lên bất chợt và… nổi hứng, ngay cả tên của nhân vật cũng là viết đến đâu nghĩ tới đó.
Tự mình tạo nghiệt không thể sống! Cho nên lẽ tất nhiên, ta đang viết dở chừng thì bế tắc rồi! Ngâm tác phẩm thật lâu, mãi chẳng thể nghĩ ra tiếp theo nhân vật sẽ làm gì.
Nhìn vào những ủng hộ do độc giả để lại, tác giả này thật thấy hổ thẹn!
...
Đó là một đêm mưa bão trắng trời, sét đánh ầm ầm, để đảm bảo cho mạng lưới điện nước nhà, cho nên cả khu phố nhà ta đều bị… cắt điện.
Ta ngồi trước laptop thân yêu, vạch pin báo đã đỏ lè, bất kỳ lúc nào cũng có thể sập nguồn.
Cắn móng tay, Song Linh sau khi nhập quan nên làm thế nào? Để cho Rết tinh chờ đợi mười năm, nhưng mà bế quan xong đi ra, nếu chỉ là gặp nhau giải tỏa hiểu lầm thì quá nhàm chán! Phải thêm một màn ngược!
Ví dụ như… Rết tinh bị đánh cho hồn phi phách tán thì thế nào? Một màn ngược luyến tàn tâm, chắc chắn sẽ lấy được không ít nước mắt của độc giả!
Ta còn đang cười hắc hắc chuẩn bị đưa tay lướt trên bàn phím, màn hình bỗng tắt phụt!
Trước mắt một màu tối om đen ngòm.
Mẹ nó! Đang lúc có hứng!
Bực bội! Ta vứt laptop thân yêu một góc, lên giường đi ngủ.
Chỉ là ta không biết… sau khi tỉnh dậy, ta sẽ không còn được múa may trên bàn phím nữa, mà cảm hứng của ta, từ nay sẽ tuôn ào ạt không dứt, không ngừng không nghỉ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.