Chương 17: Chuyện Này Khó Có Thể Hiểu Rõ
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Bên cạnh ao, một người một mèo không quan tâm đến ánh nhìn của liên nữ ở phía sau, cứ như vậy không chút hình tượng mà đùa giỡn nhau.
Ngay lúc đôi giày của Đường Lăng sắp bị cào nát thì trong ao rốt cuộc bay ra một bóng người. Hai người bọn họ nghe được động tĩnh, đầu tiên là thân hình cứng đờ, sau đó liền quay đầu nhìn lại.
Họ chỉ thấy người kia điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên bờ, nhưng áo bào trắng xám vẫn sạch sẽ như trước, không thấy ướt chỗ nào, vững vàng đứng đó, tiên phong đạo cốt.
"Meo!" tiểu bạch miêu thốt lên.
"Phốc!" Đường Lăng nhịn không được bật cười, kết quả trên chân lại bị cào thêm vài đường.
"Hiện tại ổn rồi" ánh mắt Phàn Thiện xẹt qua đoàn tuyết trắng đang vui vẻ chạy về phía mình, sau dừng lại nhìn đến thiếu nữ áo hồng trong chốc lát. Vung tay lên, trong ao bay ra một bóng người nữa.
Rầm một tiếng, nữ quỷ kia như cá cắn câu, miễn cưỡng bị một sức mạnh vô hình từ trong nước kéo ra ngoài, rơi vào rào chắn. Phiến đá và mặt đất bị ướt một mảng, nàng bị thương không nhẹ, nằm trên đất thở hổn hển, đôi chân dị hóa thành rễ cây đã bị chặt đứ, ở miệng vết thương vẫn còn một mảng máu đỏ sậm cuồn cuộn chảy ra.
"Gừ!!" lúc này nàng như lạc vào thế yếu, chống lại đàn thú vây quanh, gầm nhẹ một tiếng dùng móng tay móc vào khẽ hở của phiến đá, duy trì tư thế phòng bị, ngẩng đầu lên, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm mấy người trước mắt.
"Ồ? Chân nàng... đã biến thành như vậy rồi..." Câu Nguyệt ở khoảng cách gần nhìn bộ dạng kinh dị của ma nữ, sau đó tựa hồ hiểu ra theo bản năng quay đầu thì thấy Đường Lăng cũng quay mặt đi, nghĩ đến cũng có chút khó chịu trong lòng không đành lòng nhìn thêm.
"Lưu Tuệ Như!" trong lúc giằng co, Phàn Thiện bỗng nhẹ giọng nói.
Ma nữ ngẩn ra, đọt nhiên nhìn về phía nàng, vẻ mặt chốc lại dại ra, mà thanh âm lành aljnh này cũng đang không ngừng vang vọng trong đầu nàng. Tiếng gào của nàng thấp dần, lệ khí quanh thân lập tức tiêu tan rất nhiều, đáy mắt lại nổi lên mấy phần phức tạp, tựa như đang cố gắng nhớ lại cái gì đó.
Từ từ vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng quái alj, trong miệng còn liên tục phát ra một thanh âm trầm thấp. Một hồi lâu mới nghe rõ, hóa ra là đang lẩm bẩm ba chữ kia.
Lưu Tuệ Như... Lưu Tuệ Như... Đó là tên của nàng sao... tròng mắt ma nữ bỗng nhiên co rút lại, một lát sau mới chậm rãi giãn ra, ngữ quan trên mặt vặn vẹo nhíu thành một chỗ, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Bao lâu rồi không nghe thấy ai gọi danh tự này... phục hồi tinh thần lại, ký ức lúc chính mình vẫn là con người thì ra đã xa vời như vậy rồi, xa tới không thể quay trở về được nữa rồi.
Như thể tỉnh lại từ giấc mộng lớn, giấc mộng trước đó là một ác mộng dài, kêu nàng đừng quay đầu nhìn lại.
"Ư ư——" ma nữ phát ra một tiếng gào khóc như kêu rên, rốt cuộc tháo bỏ lớp phòng bị chán nản cúi đầu, mái tóc lộn xộn che khuất cả gương mặt. Lạch cạch, một tiếng vang nhỏ phát ra, những vết ướt chưa kịp khổ trên mặt đất lại rất nhanh tan ra, ngấm vào trong phiến đá.
Câu Nguyệt nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng có chút biến hóa. Lúc này các nàng đều trầm mặc, gió đêm thôi góc áo, thanh âm rì rào như hòa mình hoàn toàn vào hoang vu trống trải, một cảm giác ngột ngạt không tên.
Phàn Thiện chậm rãi giơ tay lên, trong hư không ra một lá bùa, sau đó liền thấy một đạo quang từ trong thi thể ma nữ thoát ra, một con hồ điệp bay lượn chợt cao chợt thấp, cuối cùng dừng lại rơi xuống trong lòng bàn tay nàng. Mà xác chết còn lưu lại kia trong nháy mắt hóa thành bùn hôi, rải rác khắp mặt đất.
"Các ngươi đừng tổn thương nàng!" xoay người lại, thiếu nữ áo hồng vốn dĩ không cách nào nhúc nhích được lại cho rằng các nàng sẽ gây ra bất lợi cho ma nữ liền giãy giụa, nói với Phàn Thiện. Đường Lăng thấy thế vội vã lấy trong ống tay áo ra một lá bùa định thân, chuẩn bị dán lên cho nàng.
Phàn Thiện vung tay với Đường Lăng, sau đó đi đến chỗ liên nữ.
Hoa sen sinh tại đây, ma nữ cũng biến hóa tại đây. Ngày đêm làm bạn, loại ràng buộc như người thân cũng từ từ bị ai oán cảm hóa, biết rõ là đau, cảm giác đau khổ sâu sắc... những thứ này, nàng có thể hiểu được, nhưng chỉ là không thể dung túng.
Thiếu nữ đứng trước mặt nàng, cúi đầu không tiếng động nhìn đối phương hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ra.
Phốc một tiếng, búng một cái thật mạnh lên trán.
Câu Nguyệt và Đường Lăng ngây người, liên nữ cũng ngẩn cả người, mở to cặp mắt long lanh, ngẩng đầu nhìn nữ tử lạnh lụng búng lên trán mình, trong vẻ ngượng ngùng có mang theo oan ức, dáng dấp như muốn bật khóc.
"Ngươi đây là đang giúp giặc đó, biết chưa?" Phàn Thiện nói với nàng, ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng mang theo vài phần nghiêm khắc.
Thiếu nữ che trán, có chút sợ sệt nhỏ giọng nghẹn ngào: "Thật ra bản tính của nàng không xấu, rất...rất đáng thương, nàng chỉ là muốn giải thoát..."
"Đáng thương không phải là lí do để hại người khác!" Phàn Thiện lạnh giọng cắt ngang "Ngươi làm như vậy không phải là giúp nàng giải quyết xong tâm nguyện, mà là khiến nàng rơi vào cảnh giới vạn kiếp bất phục, triệt để mất đi tư cách đầu thai làm người"
Đầu thai làm người... Liên nữ kinh ngạc nhìn nàng. Thấy nàng đang muốn chạy liền vọi vã gọi alji: "Các ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?"
"Đi đến nơi nàng nên đi" . Đọc truyện hay, truy cập ngay [ t r u m t r u y e n .ne t ]
"Chờ đã, ta đi với ngươi!" lần này nói ra lại là Câu Nguyệt. Phàn Thiện dừng bước, xoay người lại nhìn tiêu bạch miêu một chút, sau đó thuần thục vung tay áo lên rồi biến mất. Đường Lăng đứng tại chỗ trừng mắt nhìn, yên lặng đem bùa định thân để lên gáy liên nữ...
Một lát sau, các nàng đã đi tới ngoại ô cách Huyện Diệu rất xa.
Cách đó không xa trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu a a của quạ, cỏ dại xugn quanh cao không đến mắt cá chaan, từng phần mộ lờ mờ lộ dưới ánh trắng, bia đá mọc lên như rừng, điều này cho thấy đây là một nghĩa địa bị bỏ hoang. Những người mai táng ở đây, đều là hài cốt tha hương.
Phàn Thiện đi tới trước mộ bia thoạt nhìn đã trôi qua khá lâu, đưa tay thả hồn phách ma nữ kia ra. Ánh sáng lóe lên, một đoàn khói đen hư ảo như không hiện ra bên mộ bia, mơ hồ hiện ra một hình người.
"Đây là phần mộ người chồng kiếp trước của ngươi" nàng chỉ vào mộ bia đã bị rêu xanh che kín. Bóng đen kia nhúc nhích một chút, chậm rãi nhích tới gần, tay chạm đến để lại trên đó những dấu vất, một lúc lâu sau mới nói: "Thì ra, hắn đã chết..."
Âm thanh nhẹ nhàng, rất lạnh, cũng không có vẻ mất khống chế như dự đoán. Nhưng mà phần bình tĩnh này lại không kiên trì quá lâu.
"A, nhanh như vậy đã chết rồi..." ma nữ cười khanh khách, không biết là cao hứng hay là phẫn nộ. Nàng ngã ngồi trước tấm bia đá, thân thể bỗng nhiên rung động đến lạ.
Ánh mắt Phàn Thiện trầm xuống "Hắn rất hối hận, sau đó thì bệnh không gượng nổi, chết lúc trên đường đến phương Bắc"
Bóng đen bỗng nhiên yên tĩnh lại. Ma nữ không hề nở nụ cười, trầm mặc đến không nghe được tiếng động gì.
"Ngươi còn yêu hắn không?" Phàn Thiện hỏi.
Ma nữ không trả lời nàng.
Nàng lắc đầu, gằn từng chữ: "Ngươi đã từng rất yêu người đàn ông này"
"Năm ngươi 18 tuổi, ngươi đã trái ngược lại ý nguyện của cha mẹ, theo hắn bỏ đi, đi đến một nơi xa lạ, đoạn tuyệt liên lạc với gia đình" nàng nhìn thấy ma nữ bỗng nhiên run rẩy một chút, tiếp tục nói: "Ngươi đồng ý gả cho hắn, cùng nhau vượt qua tháng ngày nghèo khó, mặc những bộ quần áo thô cứng, làm những công việc của nông dân, từ từ hai bàn tay cũng thô ráp"
"Ngươi đem ngọc bội vẫn đeo bên mình đi cầm cố, mua cho hắn giấy và bút tốt nhất để vẽ tranh, viết chữ" thanh âm lành lạnh như dòng nước chậm rãi chảy xuôi dưới ánh trắng, chấn động đến ký ức đã bị đóng bụi.
"Ngươi thậm chí không nỡ để hắn ăn mặc giản dị, tự mình bớt ăn bớt mặc mua vải vóc tự may quần áo cho hắn, đến cả ánh đèn cũng không nỡ dùng nhiều. May vá trong đêm tối thiếu ánh sáng đến bỏ cả đôi mắt, đôi tay bị kim đâm thương cũng không một lời oán hận"
"Ngày hắn cưới vợ nhỏ, ngươi một mình khóc cả đêm, ngày tiếp theo lại miễn cưỡng vui cười, chỉ vì không muốn làm khó dễ hắn" Phàn Thiện khẽ thở dìa một tiếng "Lúc ấy, ngươi vẫn không trách hắn, vì ngươi cảm thấy mình không thể sinh cho hắn một đứa con, tự mình thấy hổ thẹn"
Nàng nhẹ nhàng kể lại, Câu Nguyệt ở một bên nghe đến xuất thân, dần dần cảm giác trong mắt có chút cay xè, ê ẩm. Mà bóng đen trước bia mộ kia lại rung động đến lợi hại, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh nghẹn ngào ngột ngạt.
"Không muốn... đừng nói nữa" ma nữ vùi đầu vào cánh tay, âm thanh khàn khàn.
Nhưng Phàn Thiện không có dừng lại. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt ma nữ, đưa tay ra, đem hai ngón tay điểm lên đầu đối phương: "Sau khi ngươi gả cho hắn cũng không có đeo một vật trang sức nào, mà thứ ngươi cất giấu trong hộp chính là bài thơ mà lúc trước hắn viết cho ngươi. Mỗi ngày, mỗi trang, ngươi đều cẩn thận cất giữ, cho dù bị lạnh nhạt, cũng có thứ để an ủi"
Vừa dứt lời, từng tia từng sợi màu đen không ngừng từ trong quỷ hồn bay ra: "Nhưng mà, hắn vẫn chối bỏ ngươi. Hắn không thể cưỡng lại được mê hoặc của tiền tài và danh lợi"
"Ngươi nên hận hắn" Phàn Thiện nhẹ giọng xuống "Nhưng mà, cũng vì nỗi hận này, ngươi đem mình vây vào vũng bùn"
"Hắn đã đầu thai, không hề nhớ tới ngươi nữa, kiếp trước của hắn phạm vào tội nghiệt thì kiếp này cũng sẽ có báo ứng. Còn ngươi thì sao, ngươi còn muốn dằn vặt mình đến bao lâu nữa?"
Nói xong những lời này, nàng rủ mắt xuống, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu ma nữ, nhẹ nhàng an ủi vỗ một cái.
Ma nữ rốt cuộc đã òa lên tiếng khóc. Nước mắt như vỡ đê tuôn ra từ viền mắt nhăn nheo, rơi xuống cỏ dại trước mộ bia. Mà những khí màu đen sau khi bay ra khỏi cơ thể cũng biến mất, cuối cùng lộ ra dáng dấp của một hồn phách, chậm rãi biến trở về gương mặt một nữ tử xinh đẹp, như một viên ngọc đã đường rửa sạch bùn.
Nàng khóc lóc đau khổ không ngừng, tiếng khóc thê thảm vang vọng trong rừng, đau buồn bi thương.
Xa xa, Hắc Bạch Vô Thường như đã chờ ở đó hồi lâu đi tới. Phàn Thiện gật đầu với họ, sau đó mang theo con mèo rời đi.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu?" tiểu bạch miêu ngẩng đầu hỏi nàng.
"Trời sắp sáng, chúng ta phải về tẩy sạch cái ao kia, nếu không họa loạn nơi này sẽ không ngừng lại"
"Nha..." bạch miêu cúi đầu, run run lỗ tai. Phàn Thiện nghe trong thanh âm của nàng tựa hồ có hơi lạ, dừng lại động tác muốn ngự phong, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
"Nữ quỷ vừa nãy..." Câu Nguyệt do dự một chút: "Chồng của nàng nhẫn tâm phụ bạc nàng, còn hại chết nàng. Không phải nàng nên hận hắn thấu xương sao, vì sao còn ôm mộ bia kia khóc thành như vậy"
Phàn Thiện hơi kinh ngạc, cụp mắt nhìn chăm chú nàng một lúc lâu mới quay ngươi lại "Ai biết được... có lúc, yêu và hận, rất khó phân rõ"
"Yêu và hận..." Câu Nguyệt thấp giọng lặp lại, đáy lòng như có cái gì đó nhẹ nhàng xúc động, nhưng không cách nào cảm nhận được rõ ràng, lập lờ, như gần như xa.
Cái cảm giác mơ hồ sốt ruột này... là sao? Bạch miêu nhìn bóng lưng lạnh lùng phía trước, con ngươi màu lam xanh biếc dần thất thần.
Nàng từ nhỏ đã có sự lạnh lùng của Ma tộc, không biết đến sinh vật con người phiền toái này, lại càng không rõ những tình cảm xoắn xuýt của bọn họ. Nhưng mà nói tới yêu, thì rốt cuộc là cảm giác thế nào...
Giờ khắc này dường như nàng có chút hiểu rõ, nhưng rồi lại không hiểu...
Ngay lúc đôi giày của Đường Lăng sắp bị cào nát thì trong ao rốt cuộc bay ra một bóng người. Hai người bọn họ nghe được động tĩnh, đầu tiên là thân hình cứng đờ, sau đó liền quay đầu nhìn lại.
Họ chỉ thấy người kia điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên bờ, nhưng áo bào trắng xám vẫn sạch sẽ như trước, không thấy ướt chỗ nào, vững vàng đứng đó, tiên phong đạo cốt.
"Meo!" tiểu bạch miêu thốt lên.
"Phốc!" Đường Lăng nhịn không được bật cười, kết quả trên chân lại bị cào thêm vài đường.
"Hiện tại ổn rồi" ánh mắt Phàn Thiện xẹt qua đoàn tuyết trắng đang vui vẻ chạy về phía mình, sau dừng lại nhìn đến thiếu nữ áo hồng trong chốc lát. Vung tay lên, trong ao bay ra một bóng người nữa.
Rầm một tiếng, nữ quỷ kia như cá cắn câu, miễn cưỡng bị một sức mạnh vô hình từ trong nước kéo ra ngoài, rơi vào rào chắn. Phiến đá và mặt đất bị ướt một mảng, nàng bị thương không nhẹ, nằm trên đất thở hổn hển, đôi chân dị hóa thành rễ cây đã bị chặt đứ, ở miệng vết thương vẫn còn một mảng máu đỏ sậm cuồn cuộn chảy ra.
"Gừ!!" lúc này nàng như lạc vào thế yếu, chống lại đàn thú vây quanh, gầm nhẹ một tiếng dùng móng tay móc vào khẽ hở của phiến đá, duy trì tư thế phòng bị, ngẩng đầu lên, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm mấy người trước mắt.
"Ồ? Chân nàng... đã biến thành như vậy rồi..." Câu Nguyệt ở khoảng cách gần nhìn bộ dạng kinh dị của ma nữ, sau đó tựa hồ hiểu ra theo bản năng quay đầu thì thấy Đường Lăng cũng quay mặt đi, nghĩ đến cũng có chút khó chịu trong lòng không đành lòng nhìn thêm.
"Lưu Tuệ Như!" trong lúc giằng co, Phàn Thiện bỗng nhẹ giọng nói.
Ma nữ ngẩn ra, đọt nhiên nhìn về phía nàng, vẻ mặt chốc lại dại ra, mà thanh âm lành aljnh này cũng đang không ngừng vang vọng trong đầu nàng. Tiếng gào của nàng thấp dần, lệ khí quanh thân lập tức tiêu tan rất nhiều, đáy mắt lại nổi lên mấy phần phức tạp, tựa như đang cố gắng nhớ lại cái gì đó.
Từ từ vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng quái alj, trong miệng còn liên tục phát ra một thanh âm trầm thấp. Một hồi lâu mới nghe rõ, hóa ra là đang lẩm bẩm ba chữ kia.
Lưu Tuệ Như... Lưu Tuệ Như... Đó là tên của nàng sao... tròng mắt ma nữ bỗng nhiên co rút lại, một lát sau mới chậm rãi giãn ra, ngữ quan trên mặt vặn vẹo nhíu thành một chỗ, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Bao lâu rồi không nghe thấy ai gọi danh tự này... phục hồi tinh thần lại, ký ức lúc chính mình vẫn là con người thì ra đã xa vời như vậy rồi, xa tới không thể quay trở về được nữa rồi.
Như thể tỉnh lại từ giấc mộng lớn, giấc mộng trước đó là một ác mộng dài, kêu nàng đừng quay đầu nhìn lại.
"Ư ư——" ma nữ phát ra một tiếng gào khóc như kêu rên, rốt cuộc tháo bỏ lớp phòng bị chán nản cúi đầu, mái tóc lộn xộn che khuất cả gương mặt. Lạch cạch, một tiếng vang nhỏ phát ra, những vết ướt chưa kịp khổ trên mặt đất lại rất nhanh tan ra, ngấm vào trong phiến đá.
Câu Nguyệt nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng có chút biến hóa. Lúc này các nàng đều trầm mặc, gió đêm thôi góc áo, thanh âm rì rào như hòa mình hoàn toàn vào hoang vu trống trải, một cảm giác ngột ngạt không tên.
Phàn Thiện chậm rãi giơ tay lên, trong hư không ra một lá bùa, sau đó liền thấy một đạo quang từ trong thi thể ma nữ thoát ra, một con hồ điệp bay lượn chợt cao chợt thấp, cuối cùng dừng lại rơi xuống trong lòng bàn tay nàng. Mà xác chết còn lưu lại kia trong nháy mắt hóa thành bùn hôi, rải rác khắp mặt đất.
"Các ngươi đừng tổn thương nàng!" xoay người lại, thiếu nữ áo hồng vốn dĩ không cách nào nhúc nhích được lại cho rằng các nàng sẽ gây ra bất lợi cho ma nữ liền giãy giụa, nói với Phàn Thiện. Đường Lăng thấy thế vội vã lấy trong ống tay áo ra một lá bùa định thân, chuẩn bị dán lên cho nàng.
Phàn Thiện vung tay với Đường Lăng, sau đó đi đến chỗ liên nữ.
Hoa sen sinh tại đây, ma nữ cũng biến hóa tại đây. Ngày đêm làm bạn, loại ràng buộc như người thân cũng từ từ bị ai oán cảm hóa, biết rõ là đau, cảm giác đau khổ sâu sắc... những thứ này, nàng có thể hiểu được, nhưng chỉ là không thể dung túng.
Thiếu nữ đứng trước mặt nàng, cúi đầu không tiếng động nhìn đối phương hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay ra.
Phốc một tiếng, búng một cái thật mạnh lên trán.
Câu Nguyệt và Đường Lăng ngây người, liên nữ cũng ngẩn cả người, mở to cặp mắt long lanh, ngẩng đầu nhìn nữ tử lạnh lụng búng lên trán mình, trong vẻ ngượng ngùng có mang theo oan ức, dáng dấp như muốn bật khóc.
"Ngươi đây là đang giúp giặc đó, biết chưa?" Phàn Thiện nói với nàng, ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng mang theo vài phần nghiêm khắc.
Thiếu nữ che trán, có chút sợ sệt nhỏ giọng nghẹn ngào: "Thật ra bản tính của nàng không xấu, rất...rất đáng thương, nàng chỉ là muốn giải thoát..."
"Đáng thương không phải là lí do để hại người khác!" Phàn Thiện lạnh giọng cắt ngang "Ngươi làm như vậy không phải là giúp nàng giải quyết xong tâm nguyện, mà là khiến nàng rơi vào cảnh giới vạn kiếp bất phục, triệt để mất đi tư cách đầu thai làm người"
Đầu thai làm người... Liên nữ kinh ngạc nhìn nàng. Thấy nàng đang muốn chạy liền vọi vã gọi alji: "Các ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?"
"Đi đến nơi nàng nên đi" . Đọc truyện hay, truy cập ngay [ t r u m t r u y e n .ne t ]
"Chờ đã, ta đi với ngươi!" lần này nói ra lại là Câu Nguyệt. Phàn Thiện dừng bước, xoay người lại nhìn tiêu bạch miêu một chút, sau đó thuần thục vung tay áo lên rồi biến mất. Đường Lăng đứng tại chỗ trừng mắt nhìn, yên lặng đem bùa định thân để lên gáy liên nữ...
Một lát sau, các nàng đã đi tới ngoại ô cách Huyện Diệu rất xa.
Cách đó không xa trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu a a của quạ, cỏ dại xugn quanh cao không đến mắt cá chaan, từng phần mộ lờ mờ lộ dưới ánh trắng, bia đá mọc lên như rừng, điều này cho thấy đây là một nghĩa địa bị bỏ hoang. Những người mai táng ở đây, đều là hài cốt tha hương.
Phàn Thiện đi tới trước mộ bia thoạt nhìn đã trôi qua khá lâu, đưa tay thả hồn phách ma nữ kia ra. Ánh sáng lóe lên, một đoàn khói đen hư ảo như không hiện ra bên mộ bia, mơ hồ hiện ra một hình người.
"Đây là phần mộ người chồng kiếp trước của ngươi" nàng chỉ vào mộ bia đã bị rêu xanh che kín. Bóng đen kia nhúc nhích một chút, chậm rãi nhích tới gần, tay chạm đến để lại trên đó những dấu vất, một lúc lâu sau mới nói: "Thì ra, hắn đã chết..."
Âm thanh nhẹ nhàng, rất lạnh, cũng không có vẻ mất khống chế như dự đoán. Nhưng mà phần bình tĩnh này lại không kiên trì quá lâu.
"A, nhanh như vậy đã chết rồi..." ma nữ cười khanh khách, không biết là cao hứng hay là phẫn nộ. Nàng ngã ngồi trước tấm bia đá, thân thể bỗng nhiên rung động đến lạ.
Ánh mắt Phàn Thiện trầm xuống "Hắn rất hối hận, sau đó thì bệnh không gượng nổi, chết lúc trên đường đến phương Bắc"
Bóng đen bỗng nhiên yên tĩnh lại. Ma nữ không hề nở nụ cười, trầm mặc đến không nghe được tiếng động gì.
"Ngươi còn yêu hắn không?" Phàn Thiện hỏi.
Ma nữ không trả lời nàng.
Nàng lắc đầu, gằn từng chữ: "Ngươi đã từng rất yêu người đàn ông này"
"Năm ngươi 18 tuổi, ngươi đã trái ngược lại ý nguyện của cha mẹ, theo hắn bỏ đi, đi đến một nơi xa lạ, đoạn tuyệt liên lạc với gia đình" nàng nhìn thấy ma nữ bỗng nhiên run rẩy một chút, tiếp tục nói: "Ngươi đồng ý gả cho hắn, cùng nhau vượt qua tháng ngày nghèo khó, mặc những bộ quần áo thô cứng, làm những công việc của nông dân, từ từ hai bàn tay cũng thô ráp"
"Ngươi đem ngọc bội vẫn đeo bên mình đi cầm cố, mua cho hắn giấy và bút tốt nhất để vẽ tranh, viết chữ" thanh âm lành lạnh như dòng nước chậm rãi chảy xuôi dưới ánh trắng, chấn động đến ký ức đã bị đóng bụi.
"Ngươi thậm chí không nỡ để hắn ăn mặc giản dị, tự mình bớt ăn bớt mặc mua vải vóc tự may quần áo cho hắn, đến cả ánh đèn cũng không nỡ dùng nhiều. May vá trong đêm tối thiếu ánh sáng đến bỏ cả đôi mắt, đôi tay bị kim đâm thương cũng không một lời oán hận"
"Ngày hắn cưới vợ nhỏ, ngươi một mình khóc cả đêm, ngày tiếp theo lại miễn cưỡng vui cười, chỉ vì không muốn làm khó dễ hắn" Phàn Thiện khẽ thở dìa một tiếng "Lúc ấy, ngươi vẫn không trách hắn, vì ngươi cảm thấy mình không thể sinh cho hắn một đứa con, tự mình thấy hổ thẹn"
Nàng nhẹ nhàng kể lại, Câu Nguyệt ở một bên nghe đến xuất thân, dần dần cảm giác trong mắt có chút cay xè, ê ẩm. Mà bóng đen trước bia mộ kia lại rung động đến lợi hại, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh nghẹn ngào ngột ngạt.
"Không muốn... đừng nói nữa" ma nữ vùi đầu vào cánh tay, âm thanh khàn khàn.
Nhưng Phàn Thiện không có dừng lại. Nàng chậm rãi đi đến trước mặt ma nữ, đưa tay ra, đem hai ngón tay điểm lên đầu đối phương: "Sau khi ngươi gả cho hắn cũng không có đeo một vật trang sức nào, mà thứ ngươi cất giấu trong hộp chính là bài thơ mà lúc trước hắn viết cho ngươi. Mỗi ngày, mỗi trang, ngươi đều cẩn thận cất giữ, cho dù bị lạnh nhạt, cũng có thứ để an ủi"
Vừa dứt lời, từng tia từng sợi màu đen không ngừng từ trong quỷ hồn bay ra: "Nhưng mà, hắn vẫn chối bỏ ngươi. Hắn không thể cưỡng lại được mê hoặc của tiền tài và danh lợi"
"Ngươi nên hận hắn" Phàn Thiện nhẹ giọng xuống "Nhưng mà, cũng vì nỗi hận này, ngươi đem mình vây vào vũng bùn"
"Hắn đã đầu thai, không hề nhớ tới ngươi nữa, kiếp trước của hắn phạm vào tội nghiệt thì kiếp này cũng sẽ có báo ứng. Còn ngươi thì sao, ngươi còn muốn dằn vặt mình đến bao lâu nữa?"
Nói xong những lời này, nàng rủ mắt xuống, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu ma nữ, nhẹ nhàng an ủi vỗ một cái.
Ma nữ rốt cuộc đã òa lên tiếng khóc. Nước mắt như vỡ đê tuôn ra từ viền mắt nhăn nheo, rơi xuống cỏ dại trước mộ bia. Mà những khí màu đen sau khi bay ra khỏi cơ thể cũng biến mất, cuối cùng lộ ra dáng dấp của một hồn phách, chậm rãi biến trở về gương mặt một nữ tử xinh đẹp, như một viên ngọc đã đường rửa sạch bùn.
Nàng khóc lóc đau khổ không ngừng, tiếng khóc thê thảm vang vọng trong rừng, đau buồn bi thương.
Xa xa, Hắc Bạch Vô Thường như đã chờ ở đó hồi lâu đi tới. Phàn Thiện gật đầu với họ, sau đó mang theo con mèo rời đi.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu?" tiểu bạch miêu ngẩng đầu hỏi nàng.
"Trời sắp sáng, chúng ta phải về tẩy sạch cái ao kia, nếu không họa loạn nơi này sẽ không ngừng lại"
"Nha..." bạch miêu cúi đầu, run run lỗ tai. Phàn Thiện nghe trong thanh âm của nàng tựa hồ có hơi lạ, dừng lại động tác muốn ngự phong, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
"Nữ quỷ vừa nãy..." Câu Nguyệt do dự một chút: "Chồng của nàng nhẫn tâm phụ bạc nàng, còn hại chết nàng. Không phải nàng nên hận hắn thấu xương sao, vì sao còn ôm mộ bia kia khóc thành như vậy"
Phàn Thiện hơi kinh ngạc, cụp mắt nhìn chăm chú nàng một lúc lâu mới quay ngươi lại "Ai biết được... có lúc, yêu và hận, rất khó phân rõ"
"Yêu và hận..." Câu Nguyệt thấp giọng lặp lại, đáy lòng như có cái gì đó nhẹ nhàng xúc động, nhưng không cách nào cảm nhận được rõ ràng, lập lờ, như gần như xa.
Cái cảm giác mơ hồ sốt ruột này... là sao? Bạch miêu nhìn bóng lưng lạnh lùng phía trước, con ngươi màu lam xanh biếc dần thất thần.
Nàng từ nhỏ đã có sự lạnh lùng của Ma tộc, không biết đến sinh vật con người phiền toái này, lại càng không rõ những tình cảm xoắn xuýt của bọn họ. Nhưng mà nói tới yêu, thì rốt cuộc là cảm giác thế nào...
Giờ khắc này dường như nàng có chút hiểu rõ, nhưng rồi lại không hiểu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.