Chương 94: Đêm đại hôn
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Giờ Dậu bốn khắc, sắc trời chuyển màu cam, sáng rực vạn trượng. Âm thanh của ba hồi trống, kèn đồng tấu nhạc vang lên khắp cánh đồng lớn, đẩy từng lớp người ra, làm cho bầu không khí càng thêm trang nghiêm và long trọng.
Các khách mời ngưng cười nói, tự giác lùi lại, không vây quanh hai người nữa, ngồi về bàn của mình. Người chủ trì cầm hai dải lụa đỏ của hai nàng, kết thành một đóa hoa đỏ thẫm ở giữa.
Nữ quan mặc y phục tím cầm nến đi trước, Phàn Thiện và Câu Nguyệt cầm mỗi bên dải lụa đỏ, sóng vai đi lên thềm đá. Mà theo sau các nàng là hai thiếu nữ ôm hoa nghiêng sang hai bên, lần lượt là Vân Lê và Đại nữ nhi Lan Y của Tư Đồ Ngu.
Hai nữ tử đều cao tựa nhau, đều diện y phục màu hồng phấn, nét mặt xinh đẹp tao nhã, vì ôm lấy cành hoa nên càng nổi bật hơn, xinh đẹp hơn, rất dễ gây sự chú ý.
Câu Nguyệt thì rất tò mò với vị tiểu biểu muội đến từ Vân Tung của Phàn Thiện kia, nên lặng lẽ quay đầu liếc mắt tới muốn nhìn rõ một chút, không ngờ đúng lúc chạm vào đường nhìn của đối phương, vừa vặn bắt tại trận. Sau đó nàng còn chưa kịp mỉm cười chào hỏi thì đã nhận được một ánh mắt sắc bén. Tiểu tử kia dùng đôi mắt hạnh trừng nàng, rồi lập tức xoay mặt đi, bày ra bộ dạng ngạo kiều không thèm phản ứng tới!
Câu Nguyệt kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh.
- -Bộ dạng tràn đầy địch ý này là gì? Là nàng bị tiểu cô tử (*) ghét sao? Nghe nói ngoan ngoãn, tốt bụng, đáng yêu mà... Câu Nguyệt rơi nước mắt trong lòng, nhưng không dám nhìn lén nữa mà đứng sát vào người yêu bên cạnh tìm an ủi, hoàn toàn không ý thức được động tác này của nàng lại chọc cho hài tử kia càng thêm xù lông.
(*) Tiểu cô tử: em chồng.
Lúc này lại thêm một trận kèn vang lên, ánh sáng nơi chân trời dần tan đi, cuối cùng kéo lại màn đêm sâu thẳm. Các nàng vẫn còn đang bước trên thềm đá, thỉnh thoảng có cánh hoa theo gió bay đến, tựa như một vị tiên nào đó bay lượn, cuối cùng đáp xuống trên đầu vai.
Những ma binh mặc giáp vàng xếp thành hàng thành trận bên ngoài, giữa không trung là những ghế mây được xếp ngay ngắn, các khách mời của Vân Tung và Thiên giới đều đứng lên, mấy nghìn người đều tươi cười ngóng nhìn các nàng bước qua phiến đá bạch ngọc chạm trổ hoa văn, đi lên từng bậc từng bậc. Đèn nến ở hai bên cũng theo bước chân của hai người mà thắp sáng.
"Khẩn trương à?" Kéo nhẹ tấm khăn lụa trong tay, Phàn Thiện thấp giọng hỏi người bên cạnh.
Câu Nguyệt lắc đầu, nhịn không được tới gần một chút, len lén câu lấy ngón tay đối phương dưới ống tay áo, hai ngón út câu lại với nhau. Im lặng chốc lát, nàng mới cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy giống như nằm mơ"
Trong những lời này hàm chứa sự mừng rỡ và thỏa mãn rất rõ ràng, tuy thẹn thùng nhưng lại khiến người ta mỉm cười. Phàn Thiện cong khóe môi lên, trong lòng cũng dâng lên đầy ngọt ý. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên cao được mây trắng bao phủ, ẩn mờ trong chín tầng mây là mái hiên bát diện, bên trong là một cái chuông lưu ly với hình dạng của mỏ diều hâu.
"Thật sự rất giống nằm mơ" Phàn Thiện thở dài, sau đó vô cùng thân thiết đáp lại đối phương, đầu ngón tay của nàng nhẹ xẹt qua lòng bàn tay Câu Nguyệt, dùng tâm ngữ nhắn nhủ: "Bởi vì dạo gần đây, hình ảnh này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta"
Nghe vậy Câu Nguyệt thoáng ngước mắt lên, lông mi dài khẽ rung động, tựa như kinh hỉ cùng xấu hổ. Thường xuyên mơ thấy... có phải đại biểu cho việc ba tháng nay người nọ cũng bị nhớ nhung dày vò, cũng hi vọng có thể nhanh chóng thành thân không?
Hai bên má nổi lên màu hồng nhàn nhạt, răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ chu sa. Nàng không ngờ Phàn Thiện sẽ nói ra lời tình tứ trêu chọc người như vậy, so với trước đây thì tiến bộ không ít. Nàng thầm mừng một trận, cuối cùng lại giả vờ hung dữ nói: "Hừ, nói lời dễ nghe cũng vô dụng, hôm nay ngươi thật sự cưới được ta rồi, phải biết quý trọng ta đó, biết không? Nếu như sau này dám hoa tâm làm ra chuyện có lỗi với ta thì ta sẽ trói ngươi lại, sau đó đạp ngươi từ trên đài cao xuống"
"Lúc trước sao ta không phát hiện ngươi xảo quyệt như thế nhỉ" Phàn Thiện buồn cười nhướn mày.
"Vậy bây giờ ngươi biết rồi đó, nhưng mà không cho phép đổi ý" Mỗ mèo hất cao cằm lên.
Phàn Thiện không đáp mà dịu dàng nhìn nàng, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu lại nàng cùng với ánh sáng đèn phù xung quanh, tựa như ngưng tụ lại thành một ngọn lửa, lúc sáng lúc tối. Câu Nguyệt không đỡ được ánh nhìn chăm chú như vậy, thoáng chốc bị câu mất hồn, chờ khi ý thức lại thì vội vàng buông tay Phàn Thiện ra, xoay mặt đi.
Vành tai nóng lên, tim đập nhanh không thể khống chế được.
Lan Y đi phía sau các nàng như khó hiểu mà nhìn những động tác thân mật lén lút của các nàng, cuối cùng cong môi cười cười. Chỉ có Vân Lê vẫn còn ngạo kiều, dọc theo đường đi thấy nét mặt tươi cười của Phàn Thiện thì ánh mắt cũng dịu lại, lộ ra một chút vui sướng.
Lúc này đoàn người đã đi đến cổng đá thứ năm. Thầy tế bắt đầu cao giọng hát khẩn cầu thần linh, thị nữ chậm rãi vén rèm đỏ sang hai bên, treo lên móc đồng.
Trọng Yên Tuyết đứng trong sân đưa mắt nhìn hai người ở xa xa cùng nhau đi qua thêm một cổng đá, sau đó bước lên Cửu Tôn Đài, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người. Trong nháy mắt pháo hoa nổ tung khắp bầu trời, các ngọn đèn dầu trong tẩm cung đều được thắp sáng toàn bộ, đêm như ngày, ngũ sắc sáng lạn. Tiếng reo hò của mọi người đều hòa vào trong tiếng vang bùm bụp của pháo hoa.
Giờ khắc này trong tai đều bị âm thanh ồn ào làm nhiễu, suy nghĩ cũng bị đình trệ lại, rất nhiều hình ảnh bị bỏ quên trong ký ức lại một lần nữa bị gợi lại, hiện ra từng chút một. Chợt nàng không kiềm nén được cảm giác buồn bã ở sâu dưới đáy lòng.
Thật sự... rất ngưỡng mộ. Vén sợi tóc bị gió đêm thổi loạn, trong lòng tràn đầy cô đơn.
Trọng Yên Tuyết buồn bã xoay người lại, đúng lúc trong đám đông cũng có người xoay qua, gương mặt quen thuộc bất ngờ đập vào tầm mắt. Khi bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cùng sửng sốt, chưa thể hoàn hồn trở lại. Nhưng chờ khi phản ứng lại thì nàng chưa kịp cất bước đi qua, nữ tử bên kia đã xoay người rời đi, bóng lưng có vẻ rất hoảng hốt, giống như rất sợ nàng tới gần.
Vẫn còn trốn tránh nàng như vậy. Người này thật vất vả từ Nam Hải trở về, vậy mà vẫn còn trốn nàng!
Mừng rỡ vừa sinh ra đột nhiên hóa thành nỗi thất vọng tràn trề, như trái tim bị té xuống từ nơi cao, tan thành từng mảnh vỡ. Trọng Yên Tuyết chạm a rãi siết chặt nắm tay, khóe miệng vung lên độ cong lạnh giá.
"A..."
Hai người các nàng đã bái thiên địa xong, sau đó đi vào trong đại điện lạy bái tổ tiên, cuối cùng kết thúc nghi thức. Hôn lễ vốn đang rất trang trọng đột nhiên biến thành một trận ồn ào nhốn nháo vui mừng. Phàn Thiện và Câu Nguyệt mới vừa xuống khỏi Cửu Tôn Đài thì đã bị mọi người vây quanh đi chỗ này chỗ kia kính rượu. Các hậu bối còn thanh niên trong Yêu tộc rất vui vẻ, đối với bọn họ mà nói thì đã lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy.
Khi đến chỗ của Tư Đồ Ngu thì Phàn Thiện đã bị đám người Doãn Bạc Yến chuốc không ít rượu, trên mặt đều đã nổi lên tầng đỏ ửng, nhưng ý thức của nàng vẫn rất rõ ràng, cử chỉ bình thường như không có vẻ say rượu. Ngược lại vài vị trên bàn đã sớm uống đến không thể thỏa mãn nổi nữa rồi.
Tư Đồ Ngu đã cai rượu từ lâu, mà hôm nay là ngày đại hỉ, Mộ Dung Ly Túc cho nàng phá lệ nên hoàn toàn không kiềm chế nữa, nàng lôi kéo Ma Tôn và Thần Đế uống mấy chén, lúc này thấy Phàn Thiện đi tới cũng cạn mấy chén với nàng, sau đó say khướt vỗ bàn cười to: "Ahaha Tam nhi à, ta vốn muốn đưa cho ngươi vài viên thai mẫu thạch, xem ra không cần nữa rồi! Viên bảo châu của Vân Tung các ngươi quả thật rất thần kỳ!"
Phàn Thiện không rõ lắm: "Bảo châu gì?"
Tư Đồ Ngu chớp mắt khoa tay múa chân: "Chính là... chính là viên châu mà Tiểu Nguyệt Nguyệt đã ăn đó, là bảo vật gia truyền của Phàn gia các ngươi, cái gì Linh... Linh Ỷ châu! Nghe nói ăn viên bảo châu đó rồi, không chỉ tạo lại nguyên thần mà sau này... còn rất dễ hoài thai tiểu bảo bối đó!"
Câu Nguyệt nghe xong đỏ mặt lên. Phàn Thiện nhướn mày: "Ai nói với ngươi vậy?"
"Là ta!" Phụ thân Phàn Thiện trước giờ luôn lịch sự tao nhã, đột nhiên thẳng lưng lên, ồn ào nói: "Là ta nói!" Hắn say đến đỏ mặt, nói năng lung tung: "Ta nói với các ngươi nha, ăn viên Linh Ỷ thần châu đó, rồi dùng phương pháp song tu bí truyền, đảm bảo 10 năm các nàng sẽ ôm được 2 đứa, không tới 50 năm là có thể sinh ra một đám tiểu long ngao rồi ahaha..."
Ma Tôn cũng uống đã say nổi giận nói: "Tại sao không phải tiểu miêu!?"
Phụ thân Phàn Thiện bĩu môi chăm chú suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Tiểu miêu tôn không đủ uy vũ, tương lai sao có thể kế thừa vị trí Quốc chủ Vân Tung của ta. Vẫn là sinh trước mấy tiểu long ngao rồi tính tiếp..."
"Nói bậy! Miêu thì sao lại không được!" Ma Tôn đập xuống bàn: "Ma Tôn ta đường đường là một bổn miêu! Miêu không chỉ có diện mạo hiên ngang, uy vũ bất phàm, mà còn... còn khiến người khác yêu thích, meo meo! Nhìn xem, nhìn lỗ tai ta đi!" Nói xong liền vung tay, biến ra một đôi tai mèo đầy lông.
"Phụt!!" Thần Đế khó có khi vẫn duy trì được sự thanh tỉnh, hắn phun ra một miệng đầy nước trà. Các trưởng lão trong Ma giới cũng không nhìn nổi nữa, yên lặng đi tới đỡ Ma Tôn đi. Mà ở một bên mẫu thân của Phàn Thiện cùng Mộ Dung Ly Túc đều dứt khoát mặc kệ ái nhân của mình, đứng dậy lôi kéo Phàn Thiện và Câu Nguyệt cùng trò chuyện, nhưng chỉ được một lát rồi thả người đi, sau đó còn cười cười nói "Sướng nhiều khổ ít"
"Đúng là sướng nhiều khổ ít đó ~" Thần Đề bật cười vuốt bộ râu của mình, đồng thời cũng rất săn sóc mà giục các nàng về phòng tân hôn. Phụ thân Phàn Thiện cũng xua tay nói: "Đúng vậy, hai đứa mau đi đi, có chúng ta đỡ rượu được rồi haha"
Câu Nguyệt đỏ mặt liếc nhìn người yêu bên cạnh, cúi đầu giật nhẹ ống tay áo đối phương. Lúc này có một người tìm tới, nàng vừa ngẩng đầu thì thấy người đến là Tấn di thì lập tức vén váy đi nghênh đón.
"Tấn di, cuối cùng người cũng về rồi!" Câu Nguyệt ôm chặt lấy tay đối phương, ngữ khí oán giận nũng nịu: "Sao bây giờ mới tới chứ, muộn rồi đó!"
"Lúc chiều ta đã tới rồi, bất quá có một số việc cần xử lý" Tấn di áy náy xoa đầu Câu Nguyệt.
"Khó trách vừa rồi đi kính rượu lại không thấy người ngồi với tỷ tỷ"
Lời vừa nói xong, thần sắc của người đối diện khẽ biến, khó mà phát hiện được. Sau đó lại giãn mi cười, nhìn hai người các nàng, tràn đầy vui mừng nói: "Tuy là đã trải qua không ít khó khăn, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi mỹ mãn mà thành hôn với nhau, Tấn di ta cũng vui cho các ngươi. Sau này phải sống với nhau thật tốt, con đường phía trước còn rất dài"
"Ừm, ta biết rồi" Câu Nguyệt và Phàn Thiện liếc nhìn nhau, trong nét tươi cười đều là ngọt ngào.
"Dính nhau quá" Tấn di nhịn không được trêu ghẹo.
"Tấn Vân đó à, sao bây giờ mới đến!" Tư Đồ Ngu ở phía sau lớn tiếng kêu lên: "Đều đã lâu không gặp nhau rồi, mau tới đây uống vài chén đi ~ ai nha mặc kệ đôi vợ chồng son bọn họ, mau tới đây với chúng ta ~"
"Được, đến liền" Tấn Vân cười một tiếng đáp lại, sau đó nghĩ tới cái gì rồi lại do dự, đưa mắt nhìn Câu Nguyệt, muốn nói nhưng lại thôi. Câu Nguyệt lần đầu thấy thần sắc này của đối phương nên vội vàng hỏi: "Sao vậy? Tấn di có tâm sự sao?"
"Không có gì" Nàng do dự một chút rồi cong môi cười cười, giả vờ như không chú ý lắm mà hỏi: "Đúng rồi, Nguyệt nhi à, tỷ của ngươi..."
Vốn dĩ muốn hỏi một chút về Trọng Yên Tuyết trong thời gian này, rất may người trước mắt nhanh chóng đáp lời: "À, hiện tại chắc là tỷ tỷ vẫn còn đi chung với vị công tử nào đó"
Câu Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Hôm nay tỷ ấy rất hăng say, vừa rồi còn dẫn theo một đám công tử tiểu thư Yêu tộc đến Quỳnh Tuyết cung tiếp tục bày tiệc rượu vui vẻ rồi"
Quỳnh Tuyết cung? Tấn Vân khẽ nhíu mày. Đứa nhỏ này rất ít khi cho người ngoài vào tẩm cung của mình, chứ đừng nói là bày yến tiệc ở đó... Chợt nàng nhớ đến thần sắc bất an khi nàng vừa xoay người đi, bỗng nhiên lòng sinh bất an.
Vừa là hổ thẹn, cũng vừa đau lòng, còn có những cảm xúc chua xót hòa lẫn vào nhau. Nàng không rõ rốt cuộc đây là cảm giác gì, nhưng ý tứ trong đó khiến nàng không dám đuổi theo.
Mà Câu Nguyệt xem như không thấy nàng khác thường, vẫn còn đứng đó thêm mắm thêm muối, càng nói càng hăng say: "Hôm nay có không ít Vương tử Yêu tộc tuấn mỹ tham gia, bọn họ đều có ý với tỷ tỷ. Vừa rồi lúc chúng ta đi kính rượu còn nhìn thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ mà chảy nước dãi nữa, haha. A, Tấn di, người biết công tử Minh ngọc của Khổng Tước tộc không, chính là vị mỹ nam tử vẫn luôn thích tỷ tỷ đó, vừa rồi hắn cũng đến chỗ tỷ tỷ rồi..."
"Ta đi xem thử" Chưa đợi nàng nói xong, người trước mặt đã vội vã đi về phía Quỳnh Tuyết Cung.
"Ai, Tấn Vân..." Tư Đồ Ngu ngẩn người ra, muốn đi theo gọi người lại. Ly Túc ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu một cái, nói: "Để nàng ấy đi đi. Ngươi cũng uống không ít rượu, không được uống nữa, chờ lát nữa còn phải đến chỗ Linh nhi đón Doãn nhi về"
"Ừm..." Nháy mắt Tiên Quân đại nhân ngoan ngoãn lại, nét mặt tươi cười vùi vào lòng phu nhân, giống như đại lang khuyển ngoan ngoãn, chỉ là trong miệng không biết đang nỉ non những gì. Câu Nguyệt và Phàn Thiện nhìn nhau cười, sau đó được các thị nữ dẫn đường đi đến phòng tân hôn.
"Vừa rồi là ta cố ý nói như vậy cho Tấn di nghe" Trên đường đi, Câu Nguyệt câu tay Phàn Thiện, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo vài phần nghịch ngợm: "Chỉ là muốn thử một chút xem nàng có khẩn trương không"
"Ừm, ta thấy được" Phàn Thiện ôn nhu đáp. Về chuyện này, miêu mị nhà nàng sao có thể không rõ được, chỉ là có người vì quan tâm mà sinh loạn, không phát hiện mình bị trúng kế.
"Cũng không phải là gạt nàng ấy, thật sự là tỷ của ta về cung uống rượu mà" Câu Nguyệt tựa đầu lên vai Phàn Thiện, lộ ra một chút gian xảo: "Thật ra trong lòng Tấn di có tỷ tỷ, chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận"
Trước kia nàng đã cảm nhận được giữa Tấn di và tỷ tỷ có gì đó không thích hợp, nàng cũng đoán được trong khoảng thời gian gần đây hai người nhất định đã phát sinh chuyện gì đó. Suy ngẫm đủ thứ, đột nhiên một suy nghĩ mạnh bao nảy ra trong đầu, càng lúc càng mãnh liệt hơn.
"Nàng ấy cũng có lo lắng của riêng mình. Một bước đó ở trong lòng không dễ đi" Phàn Thiện nói.
Câu Nguyệt tức giận liếc nàng: "Nếu như lo lắng nhiều như ngươi thì tốt rồi, tỷ tỷ ta cũng không bị dằn vặt khổ sở như vậy". Dừng một chút, lại nói tiếp: "Mặc kệ dù thế nào, ta hi vọng cuối cùng các nàng có thể hạnh phúc". Tuy là cảm giác rất vi diệu, nhưng nếu chuyện đúng như nàng suy nghĩ thì nhất định nàng sẽ ủng hộ hai người, chỉ nguyện phần tình cảm đó đừng gian nan như nàng và Phàn Thiện trước kia thôi.
Khẽ thở dài một cái, Câu Nguyệt vẫn có chút lo lắng. Nàng thấp giọng nói: "Đêm nay các nàng..."
"Đừng lo lắng" Phàn Thiện khẽ ôm nàng, nâng mắt nhìn ra phương xa, nhẹ nhàng cười, thanh âm dịu dàng như đè xuống mọi cảm xúc bất an: "Rồi sẽ ổn thôi, giống như chúng ta vậy"
Các khách mời ngưng cười nói, tự giác lùi lại, không vây quanh hai người nữa, ngồi về bàn của mình. Người chủ trì cầm hai dải lụa đỏ của hai nàng, kết thành một đóa hoa đỏ thẫm ở giữa.
Nữ quan mặc y phục tím cầm nến đi trước, Phàn Thiện và Câu Nguyệt cầm mỗi bên dải lụa đỏ, sóng vai đi lên thềm đá. Mà theo sau các nàng là hai thiếu nữ ôm hoa nghiêng sang hai bên, lần lượt là Vân Lê và Đại nữ nhi Lan Y của Tư Đồ Ngu.
Hai nữ tử đều cao tựa nhau, đều diện y phục màu hồng phấn, nét mặt xinh đẹp tao nhã, vì ôm lấy cành hoa nên càng nổi bật hơn, xinh đẹp hơn, rất dễ gây sự chú ý.
Câu Nguyệt thì rất tò mò với vị tiểu biểu muội đến từ Vân Tung của Phàn Thiện kia, nên lặng lẽ quay đầu liếc mắt tới muốn nhìn rõ một chút, không ngờ đúng lúc chạm vào đường nhìn của đối phương, vừa vặn bắt tại trận. Sau đó nàng còn chưa kịp mỉm cười chào hỏi thì đã nhận được một ánh mắt sắc bén. Tiểu tử kia dùng đôi mắt hạnh trừng nàng, rồi lập tức xoay mặt đi, bày ra bộ dạng ngạo kiều không thèm phản ứng tới!
Câu Nguyệt kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh.
- -Bộ dạng tràn đầy địch ý này là gì? Là nàng bị tiểu cô tử (*) ghét sao? Nghe nói ngoan ngoãn, tốt bụng, đáng yêu mà... Câu Nguyệt rơi nước mắt trong lòng, nhưng không dám nhìn lén nữa mà đứng sát vào người yêu bên cạnh tìm an ủi, hoàn toàn không ý thức được động tác này của nàng lại chọc cho hài tử kia càng thêm xù lông.
(*) Tiểu cô tử: em chồng.
Lúc này lại thêm một trận kèn vang lên, ánh sáng nơi chân trời dần tan đi, cuối cùng kéo lại màn đêm sâu thẳm. Các nàng vẫn còn đang bước trên thềm đá, thỉnh thoảng có cánh hoa theo gió bay đến, tựa như một vị tiên nào đó bay lượn, cuối cùng đáp xuống trên đầu vai.
Những ma binh mặc giáp vàng xếp thành hàng thành trận bên ngoài, giữa không trung là những ghế mây được xếp ngay ngắn, các khách mời của Vân Tung và Thiên giới đều đứng lên, mấy nghìn người đều tươi cười ngóng nhìn các nàng bước qua phiến đá bạch ngọc chạm trổ hoa văn, đi lên từng bậc từng bậc. Đèn nến ở hai bên cũng theo bước chân của hai người mà thắp sáng.
"Khẩn trương à?" Kéo nhẹ tấm khăn lụa trong tay, Phàn Thiện thấp giọng hỏi người bên cạnh.
Câu Nguyệt lắc đầu, nhịn không được tới gần một chút, len lén câu lấy ngón tay đối phương dưới ống tay áo, hai ngón út câu lại với nhau. Im lặng chốc lát, nàng mới cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy giống như nằm mơ"
Trong những lời này hàm chứa sự mừng rỡ và thỏa mãn rất rõ ràng, tuy thẹn thùng nhưng lại khiến người ta mỉm cười. Phàn Thiện cong khóe môi lên, trong lòng cũng dâng lên đầy ngọt ý. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên cao được mây trắng bao phủ, ẩn mờ trong chín tầng mây là mái hiên bát diện, bên trong là một cái chuông lưu ly với hình dạng của mỏ diều hâu.
"Thật sự rất giống nằm mơ" Phàn Thiện thở dài, sau đó vô cùng thân thiết đáp lại đối phương, đầu ngón tay của nàng nhẹ xẹt qua lòng bàn tay Câu Nguyệt, dùng tâm ngữ nhắn nhủ: "Bởi vì dạo gần đây, hình ảnh này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta"
Nghe vậy Câu Nguyệt thoáng ngước mắt lên, lông mi dài khẽ rung động, tựa như kinh hỉ cùng xấu hổ. Thường xuyên mơ thấy... có phải đại biểu cho việc ba tháng nay người nọ cũng bị nhớ nhung dày vò, cũng hi vọng có thể nhanh chóng thành thân không?
Hai bên má nổi lên màu hồng nhàn nhạt, răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ chu sa. Nàng không ngờ Phàn Thiện sẽ nói ra lời tình tứ trêu chọc người như vậy, so với trước đây thì tiến bộ không ít. Nàng thầm mừng một trận, cuối cùng lại giả vờ hung dữ nói: "Hừ, nói lời dễ nghe cũng vô dụng, hôm nay ngươi thật sự cưới được ta rồi, phải biết quý trọng ta đó, biết không? Nếu như sau này dám hoa tâm làm ra chuyện có lỗi với ta thì ta sẽ trói ngươi lại, sau đó đạp ngươi từ trên đài cao xuống"
"Lúc trước sao ta không phát hiện ngươi xảo quyệt như thế nhỉ" Phàn Thiện buồn cười nhướn mày.
"Vậy bây giờ ngươi biết rồi đó, nhưng mà không cho phép đổi ý" Mỗ mèo hất cao cằm lên.
Phàn Thiện không đáp mà dịu dàng nhìn nàng, trong con ngươi màu hổ phách phản chiếu lại nàng cùng với ánh sáng đèn phù xung quanh, tựa như ngưng tụ lại thành một ngọn lửa, lúc sáng lúc tối. Câu Nguyệt không đỡ được ánh nhìn chăm chú như vậy, thoáng chốc bị câu mất hồn, chờ khi ý thức lại thì vội vàng buông tay Phàn Thiện ra, xoay mặt đi.
Vành tai nóng lên, tim đập nhanh không thể khống chế được.
Lan Y đi phía sau các nàng như khó hiểu mà nhìn những động tác thân mật lén lút của các nàng, cuối cùng cong môi cười cười. Chỉ có Vân Lê vẫn còn ngạo kiều, dọc theo đường đi thấy nét mặt tươi cười của Phàn Thiện thì ánh mắt cũng dịu lại, lộ ra một chút vui sướng.
Lúc này đoàn người đã đi đến cổng đá thứ năm. Thầy tế bắt đầu cao giọng hát khẩn cầu thần linh, thị nữ chậm rãi vén rèm đỏ sang hai bên, treo lên móc đồng.
Trọng Yên Tuyết đứng trong sân đưa mắt nhìn hai người ở xa xa cùng nhau đi qua thêm một cổng đá, sau đó bước lên Cửu Tôn Đài, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người. Trong nháy mắt pháo hoa nổ tung khắp bầu trời, các ngọn đèn dầu trong tẩm cung đều được thắp sáng toàn bộ, đêm như ngày, ngũ sắc sáng lạn. Tiếng reo hò của mọi người đều hòa vào trong tiếng vang bùm bụp của pháo hoa.
Giờ khắc này trong tai đều bị âm thanh ồn ào làm nhiễu, suy nghĩ cũng bị đình trệ lại, rất nhiều hình ảnh bị bỏ quên trong ký ức lại một lần nữa bị gợi lại, hiện ra từng chút một. Chợt nàng không kiềm nén được cảm giác buồn bã ở sâu dưới đáy lòng.
Thật sự... rất ngưỡng mộ. Vén sợi tóc bị gió đêm thổi loạn, trong lòng tràn đầy cô đơn.
Trọng Yên Tuyết buồn bã xoay người lại, đúng lúc trong đám đông cũng có người xoay qua, gương mặt quen thuộc bất ngờ đập vào tầm mắt. Khi bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cùng sửng sốt, chưa thể hoàn hồn trở lại. Nhưng chờ khi phản ứng lại thì nàng chưa kịp cất bước đi qua, nữ tử bên kia đã xoay người rời đi, bóng lưng có vẻ rất hoảng hốt, giống như rất sợ nàng tới gần.
Vẫn còn trốn tránh nàng như vậy. Người này thật vất vả từ Nam Hải trở về, vậy mà vẫn còn trốn nàng!
Mừng rỡ vừa sinh ra đột nhiên hóa thành nỗi thất vọng tràn trề, như trái tim bị té xuống từ nơi cao, tan thành từng mảnh vỡ. Trọng Yên Tuyết chạm a rãi siết chặt nắm tay, khóe miệng vung lên độ cong lạnh giá.
"A..."
Hai người các nàng đã bái thiên địa xong, sau đó đi vào trong đại điện lạy bái tổ tiên, cuối cùng kết thúc nghi thức. Hôn lễ vốn đang rất trang trọng đột nhiên biến thành một trận ồn ào nhốn nháo vui mừng. Phàn Thiện và Câu Nguyệt mới vừa xuống khỏi Cửu Tôn Đài thì đã bị mọi người vây quanh đi chỗ này chỗ kia kính rượu. Các hậu bối còn thanh niên trong Yêu tộc rất vui vẻ, đối với bọn họ mà nói thì đã lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy.
Khi đến chỗ của Tư Đồ Ngu thì Phàn Thiện đã bị đám người Doãn Bạc Yến chuốc không ít rượu, trên mặt đều đã nổi lên tầng đỏ ửng, nhưng ý thức của nàng vẫn rất rõ ràng, cử chỉ bình thường như không có vẻ say rượu. Ngược lại vài vị trên bàn đã sớm uống đến không thể thỏa mãn nổi nữa rồi.
Tư Đồ Ngu đã cai rượu từ lâu, mà hôm nay là ngày đại hỉ, Mộ Dung Ly Túc cho nàng phá lệ nên hoàn toàn không kiềm chế nữa, nàng lôi kéo Ma Tôn và Thần Đế uống mấy chén, lúc này thấy Phàn Thiện đi tới cũng cạn mấy chén với nàng, sau đó say khướt vỗ bàn cười to: "Ahaha Tam nhi à, ta vốn muốn đưa cho ngươi vài viên thai mẫu thạch, xem ra không cần nữa rồi! Viên bảo châu của Vân Tung các ngươi quả thật rất thần kỳ!"
Phàn Thiện không rõ lắm: "Bảo châu gì?"
Tư Đồ Ngu chớp mắt khoa tay múa chân: "Chính là... chính là viên châu mà Tiểu Nguyệt Nguyệt đã ăn đó, là bảo vật gia truyền của Phàn gia các ngươi, cái gì Linh... Linh Ỷ châu! Nghe nói ăn viên bảo châu đó rồi, không chỉ tạo lại nguyên thần mà sau này... còn rất dễ hoài thai tiểu bảo bối đó!"
Câu Nguyệt nghe xong đỏ mặt lên. Phàn Thiện nhướn mày: "Ai nói với ngươi vậy?"
"Là ta!" Phụ thân Phàn Thiện trước giờ luôn lịch sự tao nhã, đột nhiên thẳng lưng lên, ồn ào nói: "Là ta nói!" Hắn say đến đỏ mặt, nói năng lung tung: "Ta nói với các ngươi nha, ăn viên Linh Ỷ thần châu đó, rồi dùng phương pháp song tu bí truyền, đảm bảo 10 năm các nàng sẽ ôm được 2 đứa, không tới 50 năm là có thể sinh ra một đám tiểu long ngao rồi ahaha..."
Ma Tôn cũng uống đã say nổi giận nói: "Tại sao không phải tiểu miêu!?"
Phụ thân Phàn Thiện bĩu môi chăm chú suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Tiểu miêu tôn không đủ uy vũ, tương lai sao có thể kế thừa vị trí Quốc chủ Vân Tung của ta. Vẫn là sinh trước mấy tiểu long ngao rồi tính tiếp..."
"Nói bậy! Miêu thì sao lại không được!" Ma Tôn đập xuống bàn: "Ma Tôn ta đường đường là một bổn miêu! Miêu không chỉ có diện mạo hiên ngang, uy vũ bất phàm, mà còn... còn khiến người khác yêu thích, meo meo! Nhìn xem, nhìn lỗ tai ta đi!" Nói xong liền vung tay, biến ra một đôi tai mèo đầy lông.
"Phụt!!" Thần Đế khó có khi vẫn duy trì được sự thanh tỉnh, hắn phun ra một miệng đầy nước trà. Các trưởng lão trong Ma giới cũng không nhìn nổi nữa, yên lặng đi tới đỡ Ma Tôn đi. Mà ở một bên mẫu thân của Phàn Thiện cùng Mộ Dung Ly Túc đều dứt khoát mặc kệ ái nhân của mình, đứng dậy lôi kéo Phàn Thiện và Câu Nguyệt cùng trò chuyện, nhưng chỉ được một lát rồi thả người đi, sau đó còn cười cười nói "Sướng nhiều khổ ít"
"Đúng là sướng nhiều khổ ít đó ~" Thần Đề bật cười vuốt bộ râu của mình, đồng thời cũng rất săn sóc mà giục các nàng về phòng tân hôn. Phụ thân Phàn Thiện cũng xua tay nói: "Đúng vậy, hai đứa mau đi đi, có chúng ta đỡ rượu được rồi haha"
Câu Nguyệt đỏ mặt liếc nhìn người yêu bên cạnh, cúi đầu giật nhẹ ống tay áo đối phương. Lúc này có một người tìm tới, nàng vừa ngẩng đầu thì thấy người đến là Tấn di thì lập tức vén váy đi nghênh đón.
"Tấn di, cuối cùng người cũng về rồi!" Câu Nguyệt ôm chặt lấy tay đối phương, ngữ khí oán giận nũng nịu: "Sao bây giờ mới tới chứ, muộn rồi đó!"
"Lúc chiều ta đã tới rồi, bất quá có một số việc cần xử lý" Tấn di áy náy xoa đầu Câu Nguyệt.
"Khó trách vừa rồi đi kính rượu lại không thấy người ngồi với tỷ tỷ"
Lời vừa nói xong, thần sắc của người đối diện khẽ biến, khó mà phát hiện được. Sau đó lại giãn mi cười, nhìn hai người các nàng, tràn đầy vui mừng nói: "Tuy là đã trải qua không ít khó khăn, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi mỹ mãn mà thành hôn với nhau, Tấn di ta cũng vui cho các ngươi. Sau này phải sống với nhau thật tốt, con đường phía trước còn rất dài"
"Ừm, ta biết rồi" Câu Nguyệt và Phàn Thiện liếc nhìn nhau, trong nét tươi cười đều là ngọt ngào.
"Dính nhau quá" Tấn di nhịn không được trêu ghẹo.
"Tấn Vân đó à, sao bây giờ mới đến!" Tư Đồ Ngu ở phía sau lớn tiếng kêu lên: "Đều đã lâu không gặp nhau rồi, mau tới đây uống vài chén đi ~ ai nha mặc kệ đôi vợ chồng son bọn họ, mau tới đây với chúng ta ~"
"Được, đến liền" Tấn Vân cười một tiếng đáp lại, sau đó nghĩ tới cái gì rồi lại do dự, đưa mắt nhìn Câu Nguyệt, muốn nói nhưng lại thôi. Câu Nguyệt lần đầu thấy thần sắc này của đối phương nên vội vàng hỏi: "Sao vậy? Tấn di có tâm sự sao?"
"Không có gì" Nàng do dự một chút rồi cong môi cười cười, giả vờ như không chú ý lắm mà hỏi: "Đúng rồi, Nguyệt nhi à, tỷ của ngươi..."
Vốn dĩ muốn hỏi một chút về Trọng Yên Tuyết trong thời gian này, rất may người trước mắt nhanh chóng đáp lời: "À, hiện tại chắc là tỷ tỷ vẫn còn đi chung với vị công tử nào đó"
Câu Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Hôm nay tỷ ấy rất hăng say, vừa rồi còn dẫn theo một đám công tử tiểu thư Yêu tộc đến Quỳnh Tuyết cung tiếp tục bày tiệc rượu vui vẻ rồi"
Quỳnh Tuyết cung? Tấn Vân khẽ nhíu mày. Đứa nhỏ này rất ít khi cho người ngoài vào tẩm cung của mình, chứ đừng nói là bày yến tiệc ở đó... Chợt nàng nhớ đến thần sắc bất an khi nàng vừa xoay người đi, bỗng nhiên lòng sinh bất an.
Vừa là hổ thẹn, cũng vừa đau lòng, còn có những cảm xúc chua xót hòa lẫn vào nhau. Nàng không rõ rốt cuộc đây là cảm giác gì, nhưng ý tứ trong đó khiến nàng không dám đuổi theo.
Mà Câu Nguyệt xem như không thấy nàng khác thường, vẫn còn đứng đó thêm mắm thêm muối, càng nói càng hăng say: "Hôm nay có không ít Vương tử Yêu tộc tuấn mỹ tham gia, bọn họ đều có ý với tỷ tỷ. Vừa rồi lúc chúng ta đi kính rượu còn nhìn thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ mà chảy nước dãi nữa, haha. A, Tấn di, người biết công tử Minh ngọc của Khổng Tước tộc không, chính là vị mỹ nam tử vẫn luôn thích tỷ tỷ đó, vừa rồi hắn cũng đến chỗ tỷ tỷ rồi..."
"Ta đi xem thử" Chưa đợi nàng nói xong, người trước mặt đã vội vã đi về phía Quỳnh Tuyết Cung.
"Ai, Tấn Vân..." Tư Đồ Ngu ngẩn người ra, muốn đi theo gọi người lại. Ly Túc ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu một cái, nói: "Để nàng ấy đi đi. Ngươi cũng uống không ít rượu, không được uống nữa, chờ lát nữa còn phải đến chỗ Linh nhi đón Doãn nhi về"
"Ừm..." Nháy mắt Tiên Quân đại nhân ngoan ngoãn lại, nét mặt tươi cười vùi vào lòng phu nhân, giống như đại lang khuyển ngoan ngoãn, chỉ là trong miệng không biết đang nỉ non những gì. Câu Nguyệt và Phàn Thiện nhìn nhau cười, sau đó được các thị nữ dẫn đường đi đến phòng tân hôn.
"Vừa rồi là ta cố ý nói như vậy cho Tấn di nghe" Trên đường đi, Câu Nguyệt câu tay Phàn Thiện, ngữ khí nhẹ nhàng mang theo vài phần nghịch ngợm: "Chỉ là muốn thử một chút xem nàng có khẩn trương không"
"Ừm, ta thấy được" Phàn Thiện ôn nhu đáp. Về chuyện này, miêu mị nhà nàng sao có thể không rõ được, chỉ là có người vì quan tâm mà sinh loạn, không phát hiện mình bị trúng kế.
"Cũng không phải là gạt nàng ấy, thật sự là tỷ của ta về cung uống rượu mà" Câu Nguyệt tựa đầu lên vai Phàn Thiện, lộ ra một chút gian xảo: "Thật ra trong lòng Tấn di có tỷ tỷ, chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận"
Trước kia nàng đã cảm nhận được giữa Tấn di và tỷ tỷ có gì đó không thích hợp, nàng cũng đoán được trong khoảng thời gian gần đây hai người nhất định đã phát sinh chuyện gì đó. Suy ngẫm đủ thứ, đột nhiên một suy nghĩ mạnh bao nảy ra trong đầu, càng lúc càng mãnh liệt hơn.
"Nàng ấy cũng có lo lắng của riêng mình. Một bước đó ở trong lòng không dễ đi" Phàn Thiện nói.
Câu Nguyệt tức giận liếc nàng: "Nếu như lo lắng nhiều như ngươi thì tốt rồi, tỷ tỷ ta cũng không bị dằn vặt khổ sở như vậy". Dừng một chút, lại nói tiếp: "Mặc kệ dù thế nào, ta hi vọng cuối cùng các nàng có thể hạnh phúc". Tuy là cảm giác rất vi diệu, nhưng nếu chuyện đúng như nàng suy nghĩ thì nhất định nàng sẽ ủng hộ hai người, chỉ nguyện phần tình cảm đó đừng gian nan như nàng và Phàn Thiện trước kia thôi.
Khẽ thở dài một cái, Câu Nguyệt vẫn có chút lo lắng. Nàng thấp giọng nói: "Đêm nay các nàng..."
"Đừng lo lắng" Phàn Thiện khẽ ôm nàng, nâng mắt nhìn ra phương xa, nhẹ nhàng cười, thanh âm dịu dàng như đè xuống mọi cảm xúc bất an: "Rồi sẽ ổn thôi, giống như chúng ta vậy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.