Chương 70: Đêm tẫn
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Trên bàn chỉ còn lại ngọn nến không quá sáng, thỉnh thoảng ánh lửa hơi nháy lên, phản chiếu lại bóng dáng mơ hồ chuyển động trên vách. Mà trên nhuyễn tháp là hai thân thể nữ tử quấn lấy nhau.
"Ưm... ưm a... Phàn Thiện..." Tiết tấu của chăn phập phồng, nửa bờ vai của nữ nhân bên dưới tấm chăn lộ ra, vẻ mặt mềm mại mà yếu đuối, như sắp khóc. Hồi lâu sau, âm thanh mới đột nhiên dừng lại, và sau chốc lát tạm dừng, sau đó chỉ còn lại thở dốc tinh tế..
Một cánh tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra. Phàn Thiện thở hổn hển kéo chăn ra một chút, làm lộ gương mặt mang tình triều, một vài sợi tóc dính lên sau gáy, đồng thời cũng để lộ làn da trắng tuyết ấm áp của bờ vai ra ngoài.
Phàn Thiện rướn người lên thì thấy đôi mắt nhắm chặt như cũ của người yêu, cánh tay vòng trên cổ nàng vô lực rũ xuống, trước ngực phập phồng không ngừng, mà nét ửng hồng vẫn luôn lan sang hai tai, thật lâu sau vẫn chưa tan biến, như đóa hoa được mưa và sương nuôi dưỡng, nở ra vô cùng kiều diễm.
Nàng yêu thương đem người ôm chặt lấy, hôn lên cái trán ướt mồ hôi. Lúc này người trong lòng mới than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, màu đỏ tươi ở đáy mắt không biết đã rút hết từ lúc nào, nơi đó chỉ còn lại một mảnh lam bích tinh thuần, đọng hơi nước, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy Phàn Thiện, Câu Nguyệt lập tức giận dỗi quay đầu đi, vùi mặt vào trong gối, không thèm để ý tới đối phương.
"Phốc..." Phàn Thiện dịu dàng hôn lên ấn đường của nàng, "Vừa rồi, thoải mái không?"
Câu Nguyệt nghe xong thì ngạc nhiên, nét đỏ ửng vừa mới biến mất lại bò lên. Người nọ đang trả thù nàng vì trước đó cố ý trêu chọc đúng không? Còn hỏi nghiêm túc như vậy... Hừ, Đại Cẩu gian xảo, tưởng là không hiểu tình thú, hóa ra là đang giả heo ăn thịt hổ!! Kỹ thuật cũng tốt nữa!
Nhưng mà, rõ ràng đã nói phải ngoan ngoãn chịu phạt rồi mà, tên cầm thú!! Câu Nguyệt giận dữ xoay lại, vừa muốn lên án người nào đó gạt mình thì đối phương đã nhanh hơn một bước, đưa tay nhẹ nhàng ôm mặt nàng, ánh mắt ấm áp thoải mái tựa thái dương, bao bọc lấy nàng.
"Ta thích cùng ngươi thân cận như vậy" Phàn Thiện thấp giọng lẩm bẩm, cúi người về trước hôn lên ấn đường Câu Nguyệt, chân thành như đối xử với một tuyệt thế trân bảo.
Câu Nguyệt cứ như thế mà mất đi sức lực phản kháng, tùy ý đối phương hôn lên mặt, hôn dài xuống dưới, mút vào thật sâu để lại vết tích nhợt nhạt trên người nàng. Chăn gấm che khuất đỉnh đầu, nàng lại một lần nữa hòa vào bóng tối, lúc bị một thân thể mềm mại khác ôm lấy, trong lúc hoảng hốt nàng còn có loại cảm giác như chìm vào trong nước. Nhưng nàng không thoát khỏi đó được, cả người bị những nụ hôn dịu dàng của đối phương khiến cho dần chìm xuống, đến mức không tự chủ được làm ra phản ứng thành thật nhất. Ở nơi đó, nóng ran, ướt át đến kỳ lạ.
"Ngươi sẵn sàng chưa?" Phàn Thiện thấp giọng nói bên tai nàng, hơi thở quét qua tiến vào trong vành tai, khiến nó run lên.
Câu Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, vừa xấu hổ lại vừa căng thẳng, sau đó nàng như trả thù mà ngẩng đầu lên, cắn một cái thật mạnh lên vai Phàn Thiện. Mà lúc này đầu ngón tay Phàn Thiện đã chạm đến một vườn cỏ thơm ướt át, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, thử dò xét đi vào.
"A..." Câu Nguyệt khẽ rên một tiếng, ôm chặt vai lưng người phía trên. Đã qua lần đầu nhưng khi chạm vào thân thể nàng vẫn nhạy cảm như thế, cảm giác còn mãnh liệt hơn trước đó mấy lần. Mà sau khi xem qua sách thì nàng cũng hiểu rõ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, trong lòng càng không kìm chế được mà căng thẳng hơn.
"Ta sẽ nhẹ nhàng" Phàn Thiện thừa biết người yêu đang bất an nên vừa ôn nhu trấn an, vừa lui người lại, ngậm lấy một bên ngực của đối phương đến khi nó dựng thẳng lên để dời đi sự chú ý.
"Ưm..." Cơn tê dại trước ngực truyền đến khiến tiết tấu hơi thở của Câu Nguyệt rối loạn, nàng cắn cắn môi, cam chịu nhắm mắt lại. Tuy là đêm nay không phát triển theo như kế hoạch, nhưng ít nhất người này cũng chịu chủ động, coi như là đã thông suốt đi... Hừ, để người nọ làm chuyện xấu một lần là được, sau này, chính mình sẽ tự đòi lại gấp bội...
Nghĩ như vậy, nhiệt ý trong cơ thể không ngừng dâng lên. Câu Nguyệt than nhẹ một tiếng, uốn éo thân thể, dị vậy xâm nhập càng khiến nàng thấy trống rỗng khó nhịn. Nhưng mà còn chưa thoát khỏi cảm giác tê dại kích thích này thì nơi mềm mại yếu đuối nhất của cơ thể đã bị một lực nhọn xuyên qua.
"Ô..." Cảm giác bị xé rách bất ngờ không kịp phòng bị này khiến Câu Nguyệt thiếu chút nữa đã cắn nát môi. Nàng run rẩy nức nở một tiếng, vô cùng tức giận, không chút khách khí mà tìm đến vị trí cắn vừa rồi trên vai Phàn Thiện, sau đó lại cắn xuống.
Phàn Thiện dừng lại trong thân thể Câu Nguyệt không dám làm bừa, tay kia nhẹ đặt lên bụng nàng không ngừng chuyển linh lực vào để giúp nàng giảm đau đớn. Đợi cho Câu Nguyệt chịu buông ra mới lại hôn lên môi, hôn lên mi cho đến khi mày giãn ra.
"Không sao chứ?" Phàn Thiện đau lòng nói. Nàng biết lần đầu tiên của nữ tử sẽ đau, nhưng không biết rốt cuộc sẽ đau tới mức nào. Mà lúc này tuy là có linh lực giảm bớt, nhưng mà cũng khiến Câu Nguyệt khó chịu rồi.
Dù sao thiếu kinh nghiệm nên lúc này Phàn Thiện rất đau lòng, lại có chút khó xử. Nhìn người trong lòng đang nhắm chặt mắt, hai bên má ửng hồng, trong lòng nàng tràn đầy ảo não. Lẽ ra nên chuẩn bị nhiều thêm một chút...
"A Nguyệt..." Vì vậy Phàn Thiện nhẹ giọng gọi, cúi đầu hôn lên trán Câu Nguyệt không ngừng trấn an, tay kia vẫn duy trì tư thế đó, không hề động một chút nào. Cứ như thế một hồi lâu liền cảm giác hơi thở của Câu Nguyệt trở nên gấp gáp hơn.
Câu Nguyệt nhịn không được mở mắt, trừng mắt tới: "Ngươi... ngươi vào rồi sao cứ đờ ra đó thế!"
Phàn Thiện giật mình, nàng nương theo một chút ánh sáng nhạt thì thấy mỹ nhân trong lòng khi xấu hổ lại kiều mị vạn phần.
Rất nhiều chuyện không cần nói quá nhiều vẫn hiểu rõ. Vì vậy nàng nhẹ nhàng, chậm rãi giật giật ngón tay.
Câu Nguyệt lập tức nhíu mi lại, thần sắc trên mặt lại không rõ là thống khổ hay là sung sướng. Phàn Thiện thử đẩy mạnh vào một chút, sau đó chầm chậm rời khỏi, rất cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt người thương, rất sợ đối phương còn đau.
Dần dần, hai người đều không ai nhận ra, hơi thở của mình có phần nặng thêm một chút.
Một giọt mồ hôi xẹt qua gương mặt Phàn Thiện, chảy xuống bên mép hơi khép mở vì thở dốc của nàng, sau đó lại tụ ở chiếc cằm nhọn, rồi rơi xuống. Câu Nguyệt không hiểu sao khi nhìn thấy một màn gợi cảm này lại làm cho tim nàng đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng phá lệ nóng rực hơn.
Con ngươi của nàng rất nhanh đã bị hơi nước bao trùm, mà cảm giác dằn vặt trong thân thể cũng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng nhịn không được, phát ra từng tiếng than nhẹ mê người.
"Ta có thể... nhanh hơn một chút không?" Phàn Thiện hôn lên cằm Câu Nguyệt, đè thấp tiếng khàn khàn nhiễm tình ý trong lời nói.
Câu Nguyệt bị dằn vặt đến muốn khóc. Nàng cắn môi nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nước mắt lưng tròng thỏa hiệp, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên một chút..."
Phàn Thiện chậm rãi đẩy nhanh động tác hơn một chút, nhìn thần sắc người dưới thân trở nên mê loạn hơn, nở rộ vẻ kiêu sa, câu hồn đoạt phách. Qua một lúc, nàng lại dừng tay, do dự nói: "Có thể sâu hơn một chút không?"
Câu Nguyệt đỏ mắt đến sắp nhỏ ra máu, nhưng người nọ cứ cố ý dằn vặt nàng! Vì vậy Câu Nguyệt nâng tay, dùng một chút sức lực còn sót lại đánh lên vai Phàn Thiện: "Đừng hỏi ta mà!" Còn chưa nói xong, âm thanh đã bị một trận khoái cảm mãnh liệt đánh trúng. Đầu ngón tay như mang theo dòng điện nóng rực, chiếm đóng thật sâu vào trong thân thể của nàng, một lần lại một lần dùng sức, thâm nhập thiển xuất, khuấy động cơn sóng gió động trời đất.
"Ưm a... ngươi..."
"Chết tiệt... ách... a chậm một chút..." Câu Nguyệt ngậm ngón tay của mình, ý thức đã bị đánh đến mê loạn. Sóng triều như tê dại lan tràn vào mỗi tấc da thịt, cảm giác này như diều gặp gió, trong đầu dần dần hình thành màu sắc sặc sỡ, nổi lên rồi lại chìm xuống, choáng váng không ngừng.
"Ưm... ha..."
"A..."
...
Ngoài cửa tiếng gió thổi gào thét. Ánh trăng treo cao trong đêm chậm rãi nghiêng về phía Tây, ngọn đèn yếu ớt trong phòng cuối cùng cũng tắt. Phàn Thiện phủ thêm áo ngoài, dùng chăn ôm lấy thân thể bủn rủn vô lực kia đi vào trong phòng ngủ sát vách.
Trong ao hồ ở hậu viện, có một thân ảnh đang cuộn mình lại, những hắc khí vốn chi chít vây quanh đã bị hút ra sạch sẽ. Phù văn màu vàng nhạt bay phất qua, sau đó phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.
Dần dần thân hình của nó bắt đầu biến hóa, thu nhỏ lại, đến cuối cùng biến thành một con cá nhỏ màu lam nhạt, bơi lội trong hồ xanh, vẩy cá quanh thân bị linh lực thấm vào nên không nhiễm một hạt bụi, còn lấp lánh chiếu sáng.
Vũ An ngồi xổm bên ao thò đầu nhìn bóng dáng nhỏ trong nước, sau đó cảm thấy rất là kỳ diệu liền quay đầu hỏi thiếu nữ đứng bên cạnh: "Bạch, đó là yêu quái gì vậy, sao biến thành như vậy rồi?"
Bên trong ánh mắt bình tĩnh của Bạch Chúc xẹt qua một chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Không phải yêu quá gì hết, chỉ là một con cá lạc đường mà thôi"
"Cá lạc đường?" Vũ An nghe không hiểu, nhưng nàng nhận ra được biến hóa rất nhỏ trong thần sắc của người bên cạnh.
"Đúng vậy, cá lạc đường" Bạch Chúc cúi đầu lập lại một lần nữa, cuối cùng đáy mắt hiện ra sự buồn bã hiếm thấy: "Thật lâu trước đây ta cũng gặp qua một con cá lạc đường giống như vậy. Nhưng mà, không có ai giúp nàng tìm lại được phương hướng của mình"
Vũ An lần dầu nghe Bạch Chúc chủ động nói về chuyện trước kia, không khỏi ghé sát vào một chút, ngẩng đầu hỏi: "Vậy sau đó thì sao, sau đó nó như thế nào?"
"... Nó không có sau đó nữa" Trầm mặc trong chốc lát, Bạch Chúc nói như thế. Chỉ là một câu nói rất đạm nhạt, không nghe ra được tâm tình gì, nên không nói thêm gì nữa.
Vũ An rũ mi xuống, hai tay đặt ở đầu gối siết chặt. Tuy là nàng nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn tưởng tượng được một chút. Lúc nàng trong lòng nàng có chút khó chịu, lại không rõ là vì sao. Nàng cảm thấy đáng tiếc, lại mơ hồ ngưỡng mộ con cá mà Bạch Chúc luyến tiếc lưu lại trong ký ức kia.
Quang trận xoay chuyển ở bốn phía linh trì đã dần biến mất, một lá sen bị gió thổi lung lay chậm rãi đứng yên lại.
Vũ An đứng lên, đưa mắt nhìn ở cửa viện, giữa mày hơi nhíu lại. Cũng không biết Phàn Thiện các nàng hiện tại ra sao rồi. Vì vậy lại mở miệng nói: "Bạch, Phàn các nàng..."
"Không cần lo lắng, đã không sao rồi" Bạch Chúc nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa một chút, "Nhưng đừng nên quấy rối các nàng thì tốt hơn. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta còn phải ở đây canh giữ, tránh phát sinh sự cố"
"À..." Vũ An ậm ừ, nhưng nàng không rời khỏi mà là ngồi lên phiến đá xanh phía sau, "Nếu vậy, ta ngồi chung với ngươi"
Bạch Chúc nói: "Ta phải canh giữ đến trời sáng"
"Vậy ta ở đây đến trời sáng là được rồi" Vũ An không chút nghĩ ngợi mà trả lời, chăm chú mà thẳng thắn.
Đáy mắt Bạch Chúc hơi rung động một chút, chỉ là vào lúc này người nọ lại cười một cái: "Dù sao, trời cũng sắp sáng rồi, hiện tại ta cũng không ngủ được"
Nữ tử tóc bạc thu lại chút cảm động của một khắc trước, xoay mặt sang một bên, nói: "Đáng ghét".
________
Mừng ngày mình thi tốt nghiệp xong, cũng mừng truyện được lên 10k views nên mình đăng H ở wattpad luôn, vì thật ra ban đầu mình định đăng bên BGT, nhưng mà chẳng có thời gian đăng bên đấy.
"Ưm... ưm a... Phàn Thiện..." Tiết tấu của chăn phập phồng, nửa bờ vai của nữ nhân bên dưới tấm chăn lộ ra, vẻ mặt mềm mại mà yếu đuối, như sắp khóc. Hồi lâu sau, âm thanh mới đột nhiên dừng lại, và sau chốc lát tạm dừng, sau đó chỉ còn lại thở dốc tinh tế..
Một cánh tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra. Phàn Thiện thở hổn hển kéo chăn ra một chút, làm lộ gương mặt mang tình triều, một vài sợi tóc dính lên sau gáy, đồng thời cũng để lộ làn da trắng tuyết ấm áp của bờ vai ra ngoài.
Phàn Thiện rướn người lên thì thấy đôi mắt nhắm chặt như cũ của người yêu, cánh tay vòng trên cổ nàng vô lực rũ xuống, trước ngực phập phồng không ngừng, mà nét ửng hồng vẫn luôn lan sang hai tai, thật lâu sau vẫn chưa tan biến, như đóa hoa được mưa và sương nuôi dưỡng, nở ra vô cùng kiều diễm.
Nàng yêu thương đem người ôm chặt lấy, hôn lên cái trán ướt mồ hôi. Lúc này người trong lòng mới than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, màu đỏ tươi ở đáy mắt không biết đã rút hết từ lúc nào, nơi đó chỉ còn lại một mảnh lam bích tinh thuần, đọng hơi nước, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy Phàn Thiện, Câu Nguyệt lập tức giận dỗi quay đầu đi, vùi mặt vào trong gối, không thèm để ý tới đối phương.
"Phốc..." Phàn Thiện dịu dàng hôn lên ấn đường của nàng, "Vừa rồi, thoải mái không?"
Câu Nguyệt nghe xong thì ngạc nhiên, nét đỏ ửng vừa mới biến mất lại bò lên. Người nọ đang trả thù nàng vì trước đó cố ý trêu chọc đúng không? Còn hỏi nghiêm túc như vậy... Hừ, Đại Cẩu gian xảo, tưởng là không hiểu tình thú, hóa ra là đang giả heo ăn thịt hổ!! Kỹ thuật cũng tốt nữa!
Nhưng mà, rõ ràng đã nói phải ngoan ngoãn chịu phạt rồi mà, tên cầm thú!! Câu Nguyệt giận dữ xoay lại, vừa muốn lên án người nào đó gạt mình thì đối phương đã nhanh hơn một bước, đưa tay nhẹ nhàng ôm mặt nàng, ánh mắt ấm áp thoải mái tựa thái dương, bao bọc lấy nàng.
"Ta thích cùng ngươi thân cận như vậy" Phàn Thiện thấp giọng lẩm bẩm, cúi người về trước hôn lên ấn đường Câu Nguyệt, chân thành như đối xử với một tuyệt thế trân bảo.
Câu Nguyệt cứ như thế mà mất đi sức lực phản kháng, tùy ý đối phương hôn lên mặt, hôn dài xuống dưới, mút vào thật sâu để lại vết tích nhợt nhạt trên người nàng. Chăn gấm che khuất đỉnh đầu, nàng lại một lần nữa hòa vào bóng tối, lúc bị một thân thể mềm mại khác ôm lấy, trong lúc hoảng hốt nàng còn có loại cảm giác như chìm vào trong nước. Nhưng nàng không thoát khỏi đó được, cả người bị những nụ hôn dịu dàng của đối phương khiến cho dần chìm xuống, đến mức không tự chủ được làm ra phản ứng thành thật nhất. Ở nơi đó, nóng ran, ướt át đến kỳ lạ.
"Ngươi sẵn sàng chưa?" Phàn Thiện thấp giọng nói bên tai nàng, hơi thở quét qua tiến vào trong vành tai, khiến nó run lên.
Câu Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, vừa xấu hổ lại vừa căng thẳng, sau đó nàng như trả thù mà ngẩng đầu lên, cắn một cái thật mạnh lên vai Phàn Thiện. Mà lúc này đầu ngón tay Phàn Thiện đã chạm đến một vườn cỏ thơm ướt át, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, thử dò xét đi vào.
"A..." Câu Nguyệt khẽ rên một tiếng, ôm chặt vai lưng người phía trên. Đã qua lần đầu nhưng khi chạm vào thân thể nàng vẫn nhạy cảm như thế, cảm giác còn mãnh liệt hơn trước đó mấy lần. Mà sau khi xem qua sách thì nàng cũng hiểu rõ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, trong lòng càng không kìm chế được mà căng thẳng hơn.
"Ta sẽ nhẹ nhàng" Phàn Thiện thừa biết người yêu đang bất an nên vừa ôn nhu trấn an, vừa lui người lại, ngậm lấy một bên ngực của đối phương đến khi nó dựng thẳng lên để dời đi sự chú ý.
"Ưm..." Cơn tê dại trước ngực truyền đến khiến tiết tấu hơi thở của Câu Nguyệt rối loạn, nàng cắn cắn môi, cam chịu nhắm mắt lại. Tuy là đêm nay không phát triển theo như kế hoạch, nhưng ít nhất người này cũng chịu chủ động, coi như là đã thông suốt đi... Hừ, để người nọ làm chuyện xấu một lần là được, sau này, chính mình sẽ tự đòi lại gấp bội...
Nghĩ như vậy, nhiệt ý trong cơ thể không ngừng dâng lên. Câu Nguyệt than nhẹ một tiếng, uốn éo thân thể, dị vậy xâm nhập càng khiến nàng thấy trống rỗng khó nhịn. Nhưng mà còn chưa thoát khỏi cảm giác tê dại kích thích này thì nơi mềm mại yếu đuối nhất của cơ thể đã bị một lực nhọn xuyên qua.
"Ô..." Cảm giác bị xé rách bất ngờ không kịp phòng bị này khiến Câu Nguyệt thiếu chút nữa đã cắn nát môi. Nàng run rẩy nức nở một tiếng, vô cùng tức giận, không chút khách khí mà tìm đến vị trí cắn vừa rồi trên vai Phàn Thiện, sau đó lại cắn xuống.
Phàn Thiện dừng lại trong thân thể Câu Nguyệt không dám làm bừa, tay kia nhẹ đặt lên bụng nàng không ngừng chuyển linh lực vào để giúp nàng giảm đau đớn. Đợi cho Câu Nguyệt chịu buông ra mới lại hôn lên môi, hôn lên mi cho đến khi mày giãn ra.
"Không sao chứ?" Phàn Thiện đau lòng nói. Nàng biết lần đầu tiên của nữ tử sẽ đau, nhưng không biết rốt cuộc sẽ đau tới mức nào. Mà lúc này tuy là có linh lực giảm bớt, nhưng mà cũng khiến Câu Nguyệt khó chịu rồi.
Dù sao thiếu kinh nghiệm nên lúc này Phàn Thiện rất đau lòng, lại có chút khó xử. Nhìn người trong lòng đang nhắm chặt mắt, hai bên má ửng hồng, trong lòng nàng tràn đầy ảo não. Lẽ ra nên chuẩn bị nhiều thêm một chút...
"A Nguyệt..." Vì vậy Phàn Thiện nhẹ giọng gọi, cúi đầu hôn lên trán Câu Nguyệt không ngừng trấn an, tay kia vẫn duy trì tư thế đó, không hề động một chút nào. Cứ như thế một hồi lâu liền cảm giác hơi thở của Câu Nguyệt trở nên gấp gáp hơn.
Câu Nguyệt nhịn không được mở mắt, trừng mắt tới: "Ngươi... ngươi vào rồi sao cứ đờ ra đó thế!"
Phàn Thiện giật mình, nàng nương theo một chút ánh sáng nhạt thì thấy mỹ nhân trong lòng khi xấu hổ lại kiều mị vạn phần.
Rất nhiều chuyện không cần nói quá nhiều vẫn hiểu rõ. Vì vậy nàng nhẹ nhàng, chậm rãi giật giật ngón tay.
Câu Nguyệt lập tức nhíu mi lại, thần sắc trên mặt lại không rõ là thống khổ hay là sung sướng. Phàn Thiện thử đẩy mạnh vào một chút, sau đó chầm chậm rời khỏi, rất cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt người thương, rất sợ đối phương còn đau.
Dần dần, hai người đều không ai nhận ra, hơi thở của mình có phần nặng thêm một chút.
Một giọt mồ hôi xẹt qua gương mặt Phàn Thiện, chảy xuống bên mép hơi khép mở vì thở dốc của nàng, sau đó lại tụ ở chiếc cằm nhọn, rồi rơi xuống. Câu Nguyệt không hiểu sao khi nhìn thấy một màn gợi cảm này lại làm cho tim nàng đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng phá lệ nóng rực hơn.
Con ngươi của nàng rất nhanh đã bị hơi nước bao trùm, mà cảm giác dằn vặt trong thân thể cũng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng nhịn không được, phát ra từng tiếng than nhẹ mê người.
"Ta có thể... nhanh hơn một chút không?" Phàn Thiện hôn lên cằm Câu Nguyệt, đè thấp tiếng khàn khàn nhiễm tình ý trong lời nói.
Câu Nguyệt bị dằn vặt đến muốn khóc. Nàng cắn môi nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nước mắt lưng tròng thỏa hiệp, nhỏ giọng thúc giục: "Nhanh lên một chút..."
Phàn Thiện chậm rãi đẩy nhanh động tác hơn một chút, nhìn thần sắc người dưới thân trở nên mê loạn hơn, nở rộ vẻ kiêu sa, câu hồn đoạt phách. Qua một lúc, nàng lại dừng tay, do dự nói: "Có thể sâu hơn một chút không?"
Câu Nguyệt đỏ mắt đến sắp nhỏ ra máu, nhưng người nọ cứ cố ý dằn vặt nàng! Vì vậy Câu Nguyệt nâng tay, dùng một chút sức lực còn sót lại đánh lên vai Phàn Thiện: "Đừng hỏi ta mà!" Còn chưa nói xong, âm thanh đã bị một trận khoái cảm mãnh liệt đánh trúng. Đầu ngón tay như mang theo dòng điện nóng rực, chiếm đóng thật sâu vào trong thân thể của nàng, một lần lại một lần dùng sức, thâm nhập thiển xuất, khuấy động cơn sóng gió động trời đất.
"Ưm a... ngươi..."
"Chết tiệt... ách... a chậm một chút..." Câu Nguyệt ngậm ngón tay của mình, ý thức đã bị đánh đến mê loạn. Sóng triều như tê dại lan tràn vào mỗi tấc da thịt, cảm giác này như diều gặp gió, trong đầu dần dần hình thành màu sắc sặc sỡ, nổi lên rồi lại chìm xuống, choáng váng không ngừng.
"Ưm... ha..."
"A..."
...
Ngoài cửa tiếng gió thổi gào thét. Ánh trăng treo cao trong đêm chậm rãi nghiêng về phía Tây, ngọn đèn yếu ớt trong phòng cuối cùng cũng tắt. Phàn Thiện phủ thêm áo ngoài, dùng chăn ôm lấy thân thể bủn rủn vô lực kia đi vào trong phòng ngủ sát vách.
Trong ao hồ ở hậu viện, có một thân ảnh đang cuộn mình lại, những hắc khí vốn chi chít vây quanh đã bị hút ra sạch sẽ. Phù văn màu vàng nhạt bay phất qua, sau đó phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.
Dần dần thân hình của nó bắt đầu biến hóa, thu nhỏ lại, đến cuối cùng biến thành một con cá nhỏ màu lam nhạt, bơi lội trong hồ xanh, vẩy cá quanh thân bị linh lực thấm vào nên không nhiễm một hạt bụi, còn lấp lánh chiếu sáng.
Vũ An ngồi xổm bên ao thò đầu nhìn bóng dáng nhỏ trong nước, sau đó cảm thấy rất là kỳ diệu liền quay đầu hỏi thiếu nữ đứng bên cạnh: "Bạch, đó là yêu quái gì vậy, sao biến thành như vậy rồi?"
Bên trong ánh mắt bình tĩnh của Bạch Chúc xẹt qua một chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Không phải yêu quá gì hết, chỉ là một con cá lạc đường mà thôi"
"Cá lạc đường?" Vũ An nghe không hiểu, nhưng nàng nhận ra được biến hóa rất nhỏ trong thần sắc của người bên cạnh.
"Đúng vậy, cá lạc đường" Bạch Chúc cúi đầu lập lại một lần nữa, cuối cùng đáy mắt hiện ra sự buồn bã hiếm thấy: "Thật lâu trước đây ta cũng gặp qua một con cá lạc đường giống như vậy. Nhưng mà, không có ai giúp nàng tìm lại được phương hướng của mình"
Vũ An lần dầu nghe Bạch Chúc chủ động nói về chuyện trước kia, không khỏi ghé sát vào một chút, ngẩng đầu hỏi: "Vậy sau đó thì sao, sau đó nó như thế nào?"
"... Nó không có sau đó nữa" Trầm mặc trong chốc lát, Bạch Chúc nói như thế. Chỉ là một câu nói rất đạm nhạt, không nghe ra được tâm tình gì, nên không nói thêm gì nữa.
Vũ An rũ mi xuống, hai tay đặt ở đầu gối siết chặt. Tuy là nàng nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn tưởng tượng được một chút. Lúc nàng trong lòng nàng có chút khó chịu, lại không rõ là vì sao. Nàng cảm thấy đáng tiếc, lại mơ hồ ngưỡng mộ con cá mà Bạch Chúc luyến tiếc lưu lại trong ký ức kia.
Quang trận xoay chuyển ở bốn phía linh trì đã dần biến mất, một lá sen bị gió thổi lung lay chậm rãi đứng yên lại.
Vũ An đứng lên, đưa mắt nhìn ở cửa viện, giữa mày hơi nhíu lại. Cũng không biết Phàn Thiện các nàng hiện tại ra sao rồi. Vì vậy lại mở miệng nói: "Bạch, Phàn các nàng..."
"Không cần lo lắng, đã không sao rồi" Bạch Chúc nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa một chút, "Nhưng đừng nên quấy rối các nàng thì tốt hơn. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta còn phải ở đây canh giữ, tránh phát sinh sự cố"
"À..." Vũ An ậm ừ, nhưng nàng không rời khỏi mà là ngồi lên phiến đá xanh phía sau, "Nếu vậy, ta ngồi chung với ngươi"
Bạch Chúc nói: "Ta phải canh giữ đến trời sáng"
"Vậy ta ở đây đến trời sáng là được rồi" Vũ An không chút nghĩ ngợi mà trả lời, chăm chú mà thẳng thắn.
Đáy mắt Bạch Chúc hơi rung động một chút, chỉ là vào lúc này người nọ lại cười một cái: "Dù sao, trời cũng sắp sáng rồi, hiện tại ta cũng không ngủ được"
Nữ tử tóc bạc thu lại chút cảm động của một khắc trước, xoay mặt sang một bên, nói: "Đáng ghét".
________
Mừng ngày mình thi tốt nghiệp xong, cũng mừng truyện được lên 10k views nên mình đăng H ở wattpad luôn, vì thật ra ban đầu mình định đăng bên BGT, nhưng mà chẳng có thời gian đăng bên đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.