Chương 77: Gặp lại
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
"Trưởng lão, đây là nơi nào vậy?" Nữ tử chỉ vào hàng cây cao lớn che kín bầu trời giữa bãi đất trống.
Đoàn người chạy sâu vào trong rừng cây, đứng dưới một tán cây thật rộng, một lão già trong đó vừa vặn đến gần, pháp khí trong tay nàng lập tức phóng xuất ánh sáng kì lạ. Hắn vuốt bộ râu dài của mình, đi vòng quanh gốc cây nhìn thật kỹ, rất nhanh đã có phán đoán suy luận, hắn nói: "Không sai, chính là nơi này. Trước đây không lâu ở sơn vực này xuất hiện động tĩnh dị thường, là cảnh tượng hai giới kết hợp, nơi này vẫn còn hơi thở nán lại, lão nghĩ Phàn cô nương muốn đến Ma giới, nhất định phải đi vào từ nơi này"
"Quả nhiên..." Nữ tử nghe vậy trong lòng trầm xuống. Sáng nay nàng nhận được tin tức Doãn Bạc Yến truyền tới mới biết bên núi Thần Ẩn đã xảy ra chuyện, nhưng mà khi cùng các trưởng bối đuổi tới đây, cuối cùng vẫn muộn một bước.
Bất quá, cho dù bọn họ tới kịp đúng cũng không ngăn được đối phương...
Liên Tâm nhắm mắt lại, đáy mắt hiện ra một mảnh ưu sắc. Nàng quay đầu hỏi đại trưởng lão Quạ Sơn bên cạnh: "Cửa động ở đây liệu có mở ra lần nữa không?"
Đại trưởng lão nghe ra dụng ý của nàng, không khỏi nhăn mi lại, lo lắng nói: "Không được đâu thiếu phu nhân! Thiếu chủ đã nhiều lần dặn dò chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, người đừng mạo hiểm như vậy, nếu như đến Ma giới, người..."
"Ta biết..." Liên Tâm lắc đầu cười khổ: "Chỉ là, người ta quan tâm nhất, đang ở đó"
Những lời Doãn Bạc Yến nhấn mạnh trong thư kia, nàng sao có thể không nhớ rõ, nhưng nàng không thể mặc kệ ngồi nhìn. Nếu cái gì cũng không làm, trong lòng chỉ mong may mắn đến, chờ đến lúc nhận được tin dữ thì thế nào?
Nàng nhất định sẽ hối hận không kịp.
Liên Tâm nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt thành khẩn: "Các vị trưởng lão, Liên Tâm biết chuyện khó xử của các vị, nhưng hiện nay tình thế nguy hiểm, ở Ma giới có Phàn Thiện, có Nguyệt công chúa, còn có thiếu chủ của các vị, lúc này có thể họ đều đang đối mặt với nguy hiểm, chúng ta nhất định phải mau chóng đến giúp đỡ. Ngoài ra, còn cần Tứ thúc và Ngũ thúc nhanh chóng cho người du thuyết(*) đến yêu tộc khác"
(*) Du thuyết: Ngày xưa gọi "thuyết khách" là người bôn ba các nước, nhờ tài biện luận thuyết phục một ông vua làm theo chủ trương chính trị của mình.
Nàng vừa dứt lời, hai vị trưởng bối trước mặt liền thay đổi sắc mặt.
"Thiếu phu nhân, ý của người chẳng lẽ là..."
"Không sai" Liên Tâm dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói: "Ma Tôn cố ý gả Nguyệt công chúa cho bộ tộc Thanh Xà, như vậy những yêu tộc khác cũng sẽ có dị nghị... Đây là thời điểm liên hợp lực lượng các đại yêu vương"
Mấy người bên cạnh đều giật mình. Cuối cùng đại trưởng lão cũng mặc kệ chủ tử mới của mình, thở dài nặng trĩu: "Cựu thần đã hiểu"
...
Bên ngoài núi Thúy Yên, núi non hùng vĩ khôn cùng.
Phàn Thiện nhìn một rừng đá đen vững vàng trước mắt như muốn chặn nàng lại, ánh mắt xuyên thấu qua làn sương dày đặc tìm đến một con đường núi bí mật. Nếu như thuận lợi, thì đi dọc theo đường núi cao và hiểm trở này mười dặm nữa, băng qua một mảnh rừng mưa thì đến nơi giam giữ Câu Nguyệt rồi.
Vách đá trăm trượng đan xe với từng gốc cây to lớn, kéo dài vạn dặm, đường nhìn của nàng liên tục đảo qua, nhịn không được sinh ra vài phần gấp gáp, đợi đến khi phát hiện được cửa động thì đã thấy một thân ảnh từ trong đó lung lay đi ra. Đối phương diện chiếc váy hồng kiều diễm, ngay cả làn sương dày đặc cũng không che mờ được, người nọ thò đầu ra nhìn một vòng, khi thấy được nàng thì lập tức ngẩn người, sau đó mở to hai mắt ra nhìn thật kỹ, rồi cứng đơ tại chỗ.
"Doãn Bạc Yến?" Nàng đã sớm đoán được Doãn Bạc Yến sẽ bị liên lụy, nhưng không nghĩ sẽ trùng hợp gặp nhau ở chỗ này. Nhưng chớp mắt một cái, kinh ngạc qua đi, Phàn Thiện rất nhanh tìm lại quyết tâm của mình, nhìn người nọ run run chỉ tay vào nàng nửa ngày mà không khép miệng lại được, lúc này mới thấy có chút quái dị.
Nữ tử ban đầu sửng sốt hồi lâu mới gọi nhỏ một tiếng, nhanh chân chạy tới, đến trước cách nàng vài bước thì dừng lại, cứ như thế đứng đó nhìn nàng, vẻ mặt như bị kích thích, giống như có thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói rõ ràng.
Tại sao Doãn Bạc Yến lại có phản ứng này? Phàn Thiện càng nghĩ càng thấy kỳ quái, không xác định nói: "Doãn Bạc Yến, ngươi làm sao..."
"Phàn Thiện..." Rốt cuộc đối phương đã mở miệng, một tiếng gọi này ủy khuất dị thường, mềm mại ôn nhu, lại có cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Hô hấp của nàng bị nén lại, bị ánh mát sáng rực kia nhìn đến có chút run sợ.
Câu Nguyệt bình tĩnh nhìn Phàn Thiện, rất sợ tất cả đều là ảo giác. Nàng đã hóa thành Doãn Bạc Yến lén chạy ra ngoài, dọc theo đường đi đều lo lắng vô cùng, rất sợ làm ra sai sót gì, thế nhưng Phàn Thiện cũng tìm được đến đây, còn đứng ngay trước mặt nàng, ủy khuất áp lực trong lòng không kiềm lại được nữa. Nàng muốn nhanh chóng để người nọ nhận ra mình, muốn nghe âm thanh quen thuộc ấy gọi tên mình.
Rất may đối phương không phụ kỳ vọng của nàng.
Cuối cùng Phàn Thiện cũng nhận ra, người trước mắt nàng nào có phải Doãn Bạc Yến, rõ ràng là tiểu bạch miêu không khiến người ta bớt lo được của nàng đây mà! Phàn Thiện thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trong tình thế này còn có tâm tư trêu đùa nàng, nên xử người này thế nào mới tốt đây.
"Lúc nào rồi, ngươi còn muốn thử thách ta sao?" Đáy mắt Phàn Thiện hiện lên ánh sáng nhu hòa, nàng đi tới trước mặt Câu Nguyệt, gọi một tiếng như thở dài: "A Nguyệt..."
Lời còn chưa dứt, "Doãn Bạc Yến" trước mặt liền đỏ mắt, biến trở về Câu Nguyệt vùi đầu vào người trong lòng, âm thanh run rẩy, làm như oán giận: "Bây giờ mới nhận ra ta..."
"Là ta không đủ thông minh" Phàn Thiện ôm lại người trong lòng. Quả thật, cảm nhận được hơi thở thuộc về Câu Nguyệt thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống, nàng siết chặt vòng tay hơn, hận không thể đem đối phương áp vào trong thân thể mình, bù đắp lại sự trống rỗng và dày vò hai ngày nay.
Lời nhắn nhủ nóng bỏng này đã rót vào tâm Câu Nguyệt.
Câu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng truyền vào tai, tim của nàng cũng theo đó hồi phục lại. Nhưng sau đó, nàng không nhịn được mà cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nè, ngươi ôm chặt như thế, ta không thở được..."
Ý nghĩa như oán trách, nhưng lời nói ra càng như làm nũng, mà chính nàng cũng không có buông tay, còn tham lam lưu luyến liên tục cọ vào lòng Phàn Thiện.
Đúng là cô nương khẩu thị tâm phi. Phàn Thiện cong khóe môi lên, trong lòng mềm mại đến rối tung rối mù. Nàng hơi chút buông lỏng tay, hỏi: "Vừa rồi chuyện là thế nào, ngươi biến thành Doãn Bạc Yến lén chạy ra sao?"
"Ừm, ta dùng viên châu ẩn tức của A Yến, những cấm vệ trong cung này đều không phát hiện ra" Câu Nguyệt từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, trong mắt bắt đầu đọng lệ, thấp giọng lầm bầm: "Còn tưởng là không gặp được ngươi nữa"
"Đừng nghĩ bậy bạ" Phàn Thiện dịu dàng ôm lấy mặt nàng, dùng ngón tay lau đi vết tích ẩm ướt ở khóe mắt. Mỗ mèo vẫn thấy chưa đủ, hít hít mũi, ngạo kiều ngẩng cao cằm: "Vậy ngươi nói ta nghe, ngươi có nhớ ta không?"
"Nhớ"
Câu Nguyệt vung khóe miệng lên, ôm lấy cổ Phàn Thiện, vùi đầu vào hõm vai đối phương: "Ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ. Nhưng hai ngày nay bị phụ vương giam lỏng trên núi, không cách nào liên lạc được với ngươi. Già La hoàn cũng bị lấy đi rồi... Đúng rồi, sau khi người vào ma giới có ai làm khó dễ ngươi không?"
"Không có" Phàn Thiện lắc đầu.
"Vậy sao ngươi tìm được tới nơi này? Thật sự quá mạo hiểm, cũng may không có xảy ra chuyện gì!" Câu Nguyệt nói xong liền trưng vẻ mặt sinh khí. Người này không để nàng bớt lo chút nào, đúng là khiến nàng vừa yêu vừa giận!
Phàn Thiện thấy nàng nhăn mi lại, không thể làm gì hơn là ôn thanh giải thích: "Núi Thần Ẩn có một cánh cửa bí mật thông đến Ma giới, lúc ta đến có gặp Tam kê, hắn vẽ bản đồ cho ta tìm đến đây"
"Tam Kê?" Câu Nguyệt lập tức nói: "Nghe Yến Tử chết tiệt kia nói hắn bị đày đến biên cảnh làm ruộng, lại còn trùng hợp gặp được ngươi sao? Vậy, vậy hiện tại hắn thế nào, có tốt không?"
"Nhìn qua khá tốt, chỉ là hắn lo lắng chuyện bên này của ngươi"
Câu Nguyệt rũ mi xuống, trong lòng có chút khó chịu, một lát sau lại quyến luyến tách ra khỏi Phàn Thiện, đưa tay kéo nàng: "Được rồi không nói nhiều nữa, chúng ta nên rời khỏi đây trước, một khi bị bọn họ phát hiện thì ngươi liền nguy hiểm, phụ vương ta căm hận nhất chính là bộ tộc linh khuyển"
Căm hận bộ tộc linh khuyển? Phàn Thiện không hiểu được: "Vì sao?" . đam mỹ hài
"Nói ra thì dài lắm"
"Nhưng ta cũng không phải linh khuyển"
"Nguyên hình của ngươi cũng có khác gì đâu" Câu Nguyệt hằng giọng nói, "Chúng ta mau bỏ trốn, bằng không thì không kịp nữa"
Câu Nguyệt bị kích động kéo người đi, nhưng mà mới đi được vài bước đột nhiên bị người phía sau giữ lại.
"Sao vậy?" Nàng buồn bực quay đầu lại thì thấy Phàn Thiện nhìn chằm chằm làn sương đậm sệt phía trước, ánh mắt chợt lạnh lùng nghiêm nghị: "Bọn họ tới rồi"
"Cái gì!?" Câu Nguyệt không dám tin nhìn lên trên, trong lòng kinh hãi, chưa kịp đợi nàng phản ứng lại thì xung quanh đã điên cuồng nổi gió lên.
Sau đó chỉ nghe được một tiếng nổ tung giữa tiếng rít của cuồng phong, sương mù tràn ngập khe núi ầm ầm tan hết. Giương mắt nhìn lên thì không biết mấy nghìn ma binh đã xuất hiện từ lúc nào, tay cầm lưỡi dao sắc bén vây hai người các nàng thành một vòng tròn lớn. Một mảnh nghịt người, không ngừng tới gần, giống như muốn đàn kiến muốn xén thịt ăn, rút máu uống.
Sắc mặt Câu Nguyệt trắng bệch, cũng vô cùng căm phẫn. Buồn cười, nàng mới cùng Phàn Thiện âu yếm một lát thôi mà những người này đã đuổi tới tận nơi rồi!
Lúc này, ma binh không còn thu nhỏ vòng vây nữa mà ngừng nhịp chân lại. Mấy nghìn ma binh này đều được huấn luyện, động tác và nhịp rất đều, một bước cuối cùng còn vang vọng lại trên bãi đất trống, nghe như có mùi chết chóc.
Mà lúc này mọi nơi đều yên tĩnh, một mảnh tĩnh mịch. Chỉ thấy ma binh trước mặt các nàng tránh ra một con đường, cúi đầu cung kính mà đứng, một nam nhân cao lớn mặc vương bào từ phía sau bọn họ chậm rãi đi ra.
Bước chân của hắn như nặng nghìn cân, đè ép xuống đất, ép tới người đều hít thở không thông.
Đây là Tôn chủ của Ma giới, phụ thân của Câu Nguyệt sao...
Khi thấy rõ diện mạo của đối phương, cảm giác đầu tiên của Phàn Thiện chính là ngoài sức tưởng tượng. Điều ngoài tưởng tượng chính là nam nhân thông minh nhất Ma giới, ngay cả Thần đế cũng kiêng kỵ ba phần này rất uy nghiêm nhưng lại không lố lăng thô lỗ, trái lại còn vô cùng tuấn mỹ. Ngoại trừ chòm râu bên mép thì hắn vẫn giữ được bộ dạng nam tử trẻ tuổi, nhìn qua cũng không hơn Đại ca Trọng Diễm của Câu Nguyệt là bao.
Đoàn người chạy sâu vào trong rừng cây, đứng dưới một tán cây thật rộng, một lão già trong đó vừa vặn đến gần, pháp khí trong tay nàng lập tức phóng xuất ánh sáng kì lạ. Hắn vuốt bộ râu dài của mình, đi vòng quanh gốc cây nhìn thật kỹ, rất nhanh đã có phán đoán suy luận, hắn nói: "Không sai, chính là nơi này. Trước đây không lâu ở sơn vực này xuất hiện động tĩnh dị thường, là cảnh tượng hai giới kết hợp, nơi này vẫn còn hơi thở nán lại, lão nghĩ Phàn cô nương muốn đến Ma giới, nhất định phải đi vào từ nơi này"
"Quả nhiên..." Nữ tử nghe vậy trong lòng trầm xuống. Sáng nay nàng nhận được tin tức Doãn Bạc Yến truyền tới mới biết bên núi Thần Ẩn đã xảy ra chuyện, nhưng mà khi cùng các trưởng bối đuổi tới đây, cuối cùng vẫn muộn một bước.
Bất quá, cho dù bọn họ tới kịp đúng cũng không ngăn được đối phương...
Liên Tâm nhắm mắt lại, đáy mắt hiện ra một mảnh ưu sắc. Nàng quay đầu hỏi đại trưởng lão Quạ Sơn bên cạnh: "Cửa động ở đây liệu có mở ra lần nữa không?"
Đại trưởng lão nghe ra dụng ý của nàng, không khỏi nhăn mi lại, lo lắng nói: "Không được đâu thiếu phu nhân! Thiếu chủ đã nhiều lần dặn dò chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, người đừng mạo hiểm như vậy, nếu như đến Ma giới, người..."
"Ta biết..." Liên Tâm lắc đầu cười khổ: "Chỉ là, người ta quan tâm nhất, đang ở đó"
Những lời Doãn Bạc Yến nhấn mạnh trong thư kia, nàng sao có thể không nhớ rõ, nhưng nàng không thể mặc kệ ngồi nhìn. Nếu cái gì cũng không làm, trong lòng chỉ mong may mắn đến, chờ đến lúc nhận được tin dữ thì thế nào?
Nàng nhất định sẽ hối hận không kịp.
Liên Tâm nhìn mấy người xung quanh, ánh mắt thành khẩn: "Các vị trưởng lão, Liên Tâm biết chuyện khó xử của các vị, nhưng hiện nay tình thế nguy hiểm, ở Ma giới có Phàn Thiện, có Nguyệt công chúa, còn có thiếu chủ của các vị, lúc này có thể họ đều đang đối mặt với nguy hiểm, chúng ta nhất định phải mau chóng đến giúp đỡ. Ngoài ra, còn cần Tứ thúc và Ngũ thúc nhanh chóng cho người du thuyết(*) đến yêu tộc khác"
(*) Du thuyết: Ngày xưa gọi "thuyết khách" là người bôn ba các nước, nhờ tài biện luận thuyết phục một ông vua làm theo chủ trương chính trị của mình.
Nàng vừa dứt lời, hai vị trưởng bối trước mặt liền thay đổi sắc mặt.
"Thiếu phu nhân, ý của người chẳng lẽ là..."
"Không sai" Liên Tâm dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói: "Ma Tôn cố ý gả Nguyệt công chúa cho bộ tộc Thanh Xà, như vậy những yêu tộc khác cũng sẽ có dị nghị... Đây là thời điểm liên hợp lực lượng các đại yêu vương"
Mấy người bên cạnh đều giật mình. Cuối cùng đại trưởng lão cũng mặc kệ chủ tử mới của mình, thở dài nặng trĩu: "Cựu thần đã hiểu"
...
Bên ngoài núi Thúy Yên, núi non hùng vĩ khôn cùng.
Phàn Thiện nhìn một rừng đá đen vững vàng trước mắt như muốn chặn nàng lại, ánh mắt xuyên thấu qua làn sương dày đặc tìm đến một con đường núi bí mật. Nếu như thuận lợi, thì đi dọc theo đường núi cao và hiểm trở này mười dặm nữa, băng qua một mảnh rừng mưa thì đến nơi giam giữ Câu Nguyệt rồi.
Vách đá trăm trượng đan xe với từng gốc cây to lớn, kéo dài vạn dặm, đường nhìn của nàng liên tục đảo qua, nhịn không được sinh ra vài phần gấp gáp, đợi đến khi phát hiện được cửa động thì đã thấy một thân ảnh từ trong đó lung lay đi ra. Đối phương diện chiếc váy hồng kiều diễm, ngay cả làn sương dày đặc cũng không che mờ được, người nọ thò đầu ra nhìn một vòng, khi thấy được nàng thì lập tức ngẩn người, sau đó mở to hai mắt ra nhìn thật kỹ, rồi cứng đơ tại chỗ.
"Doãn Bạc Yến?" Nàng đã sớm đoán được Doãn Bạc Yến sẽ bị liên lụy, nhưng không nghĩ sẽ trùng hợp gặp nhau ở chỗ này. Nhưng chớp mắt một cái, kinh ngạc qua đi, Phàn Thiện rất nhanh tìm lại quyết tâm của mình, nhìn người nọ run run chỉ tay vào nàng nửa ngày mà không khép miệng lại được, lúc này mới thấy có chút quái dị.
Nữ tử ban đầu sửng sốt hồi lâu mới gọi nhỏ một tiếng, nhanh chân chạy tới, đến trước cách nàng vài bước thì dừng lại, cứ như thế đứng đó nhìn nàng, vẻ mặt như bị kích thích, giống như có thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói rõ ràng.
Tại sao Doãn Bạc Yến lại có phản ứng này? Phàn Thiện càng nghĩ càng thấy kỳ quái, không xác định nói: "Doãn Bạc Yến, ngươi làm sao..."
"Phàn Thiện..." Rốt cuộc đối phương đã mở miệng, một tiếng gọi này ủy khuất dị thường, mềm mại ôn nhu, lại có cảm giác quen thuộc không nói nên lời. Hô hấp của nàng bị nén lại, bị ánh mát sáng rực kia nhìn đến có chút run sợ.
Câu Nguyệt bình tĩnh nhìn Phàn Thiện, rất sợ tất cả đều là ảo giác. Nàng đã hóa thành Doãn Bạc Yến lén chạy ra ngoài, dọc theo đường đi đều lo lắng vô cùng, rất sợ làm ra sai sót gì, thế nhưng Phàn Thiện cũng tìm được đến đây, còn đứng ngay trước mặt nàng, ủy khuất áp lực trong lòng không kiềm lại được nữa. Nàng muốn nhanh chóng để người nọ nhận ra mình, muốn nghe âm thanh quen thuộc ấy gọi tên mình.
Rất may đối phương không phụ kỳ vọng của nàng.
Cuối cùng Phàn Thiện cũng nhận ra, người trước mắt nàng nào có phải Doãn Bạc Yến, rõ ràng là tiểu bạch miêu không khiến người ta bớt lo được của nàng đây mà! Phàn Thiện thấy vừa bực mình vừa buồn cười, trong tình thế này còn có tâm tư trêu đùa nàng, nên xử người này thế nào mới tốt đây.
"Lúc nào rồi, ngươi còn muốn thử thách ta sao?" Đáy mắt Phàn Thiện hiện lên ánh sáng nhu hòa, nàng đi tới trước mặt Câu Nguyệt, gọi một tiếng như thở dài: "A Nguyệt..."
Lời còn chưa dứt, "Doãn Bạc Yến" trước mặt liền đỏ mắt, biến trở về Câu Nguyệt vùi đầu vào người trong lòng, âm thanh run rẩy, làm như oán giận: "Bây giờ mới nhận ra ta..."
"Là ta không đủ thông minh" Phàn Thiện ôm lại người trong lòng. Quả thật, cảm nhận được hơi thở thuộc về Câu Nguyệt thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống, nàng siết chặt vòng tay hơn, hận không thể đem đối phương áp vào trong thân thể mình, bù đắp lại sự trống rỗng và dày vò hai ngày nay.
Lời nhắn nhủ nóng bỏng này đã rót vào tâm Câu Nguyệt.
Câu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng truyền vào tai, tim của nàng cũng theo đó hồi phục lại. Nhưng sau đó, nàng không nhịn được mà cắn môi, nhỏ giọng nói: "Nè, ngươi ôm chặt như thế, ta không thở được..."
Ý nghĩa như oán trách, nhưng lời nói ra càng như làm nũng, mà chính nàng cũng không có buông tay, còn tham lam lưu luyến liên tục cọ vào lòng Phàn Thiện.
Đúng là cô nương khẩu thị tâm phi. Phàn Thiện cong khóe môi lên, trong lòng mềm mại đến rối tung rối mù. Nàng hơi chút buông lỏng tay, hỏi: "Vừa rồi chuyện là thế nào, ngươi biến thành Doãn Bạc Yến lén chạy ra sao?"
"Ừm, ta dùng viên châu ẩn tức của A Yến, những cấm vệ trong cung này đều không phát hiện ra" Câu Nguyệt từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, trong mắt bắt đầu đọng lệ, thấp giọng lầm bầm: "Còn tưởng là không gặp được ngươi nữa"
"Đừng nghĩ bậy bạ" Phàn Thiện dịu dàng ôm lấy mặt nàng, dùng ngón tay lau đi vết tích ẩm ướt ở khóe mắt. Mỗ mèo vẫn thấy chưa đủ, hít hít mũi, ngạo kiều ngẩng cao cằm: "Vậy ngươi nói ta nghe, ngươi có nhớ ta không?"
"Nhớ"
Câu Nguyệt vung khóe miệng lên, ôm lấy cổ Phàn Thiện, vùi đầu vào hõm vai đối phương: "Ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ. Nhưng hai ngày nay bị phụ vương giam lỏng trên núi, không cách nào liên lạc được với ngươi. Già La hoàn cũng bị lấy đi rồi... Đúng rồi, sau khi người vào ma giới có ai làm khó dễ ngươi không?"
"Không có" Phàn Thiện lắc đầu.
"Vậy sao ngươi tìm được tới nơi này? Thật sự quá mạo hiểm, cũng may không có xảy ra chuyện gì!" Câu Nguyệt nói xong liền trưng vẻ mặt sinh khí. Người này không để nàng bớt lo chút nào, đúng là khiến nàng vừa yêu vừa giận!
Phàn Thiện thấy nàng nhăn mi lại, không thể làm gì hơn là ôn thanh giải thích: "Núi Thần Ẩn có một cánh cửa bí mật thông đến Ma giới, lúc ta đến có gặp Tam kê, hắn vẽ bản đồ cho ta tìm đến đây"
"Tam Kê?" Câu Nguyệt lập tức nói: "Nghe Yến Tử chết tiệt kia nói hắn bị đày đến biên cảnh làm ruộng, lại còn trùng hợp gặp được ngươi sao? Vậy, vậy hiện tại hắn thế nào, có tốt không?"
"Nhìn qua khá tốt, chỉ là hắn lo lắng chuyện bên này của ngươi"
Câu Nguyệt rũ mi xuống, trong lòng có chút khó chịu, một lát sau lại quyến luyến tách ra khỏi Phàn Thiện, đưa tay kéo nàng: "Được rồi không nói nhiều nữa, chúng ta nên rời khỏi đây trước, một khi bị bọn họ phát hiện thì ngươi liền nguy hiểm, phụ vương ta căm hận nhất chính là bộ tộc linh khuyển"
Căm hận bộ tộc linh khuyển? Phàn Thiện không hiểu được: "Vì sao?" . đam mỹ hài
"Nói ra thì dài lắm"
"Nhưng ta cũng không phải linh khuyển"
"Nguyên hình của ngươi cũng có khác gì đâu" Câu Nguyệt hằng giọng nói, "Chúng ta mau bỏ trốn, bằng không thì không kịp nữa"
Câu Nguyệt bị kích động kéo người đi, nhưng mà mới đi được vài bước đột nhiên bị người phía sau giữ lại.
"Sao vậy?" Nàng buồn bực quay đầu lại thì thấy Phàn Thiện nhìn chằm chằm làn sương đậm sệt phía trước, ánh mắt chợt lạnh lùng nghiêm nghị: "Bọn họ tới rồi"
"Cái gì!?" Câu Nguyệt không dám tin nhìn lên trên, trong lòng kinh hãi, chưa kịp đợi nàng phản ứng lại thì xung quanh đã điên cuồng nổi gió lên.
Sau đó chỉ nghe được một tiếng nổ tung giữa tiếng rít của cuồng phong, sương mù tràn ngập khe núi ầm ầm tan hết. Giương mắt nhìn lên thì không biết mấy nghìn ma binh đã xuất hiện từ lúc nào, tay cầm lưỡi dao sắc bén vây hai người các nàng thành một vòng tròn lớn. Một mảnh nghịt người, không ngừng tới gần, giống như muốn đàn kiến muốn xén thịt ăn, rút máu uống.
Sắc mặt Câu Nguyệt trắng bệch, cũng vô cùng căm phẫn. Buồn cười, nàng mới cùng Phàn Thiện âu yếm một lát thôi mà những người này đã đuổi tới tận nơi rồi!
Lúc này, ma binh không còn thu nhỏ vòng vây nữa mà ngừng nhịp chân lại. Mấy nghìn ma binh này đều được huấn luyện, động tác và nhịp rất đều, một bước cuối cùng còn vang vọng lại trên bãi đất trống, nghe như có mùi chết chóc.
Mà lúc này mọi nơi đều yên tĩnh, một mảnh tĩnh mịch. Chỉ thấy ma binh trước mặt các nàng tránh ra một con đường, cúi đầu cung kính mà đứng, một nam nhân cao lớn mặc vương bào từ phía sau bọn họ chậm rãi đi ra.
Bước chân của hắn như nặng nghìn cân, đè ép xuống đất, ép tới người đều hít thở không thông.
Đây là Tôn chủ của Ma giới, phụ thân của Câu Nguyệt sao...
Khi thấy rõ diện mạo của đối phương, cảm giác đầu tiên của Phàn Thiện chính là ngoài sức tưởng tượng. Điều ngoài tưởng tượng chính là nam nhân thông minh nhất Ma giới, ngay cả Thần đế cũng kiêng kỵ ba phần này rất uy nghiêm nhưng lại không lố lăng thô lỗ, trái lại còn vô cùng tuấn mỹ. Ngoại trừ chòm râu bên mép thì hắn vẫn giữ được bộ dạng nam tử trẻ tuổi, nhìn qua cũng không hơn Đại ca Trọng Diễm của Câu Nguyệt là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.