Chương 75: Không phải nàng thì không thể
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Nhưng có một ngày nọ, Phàn Thiện đã vào ác mộng đó, cứu ta ra ngoài.
Bạch miêu trước mặt ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt lam bích trong suốt tỏa ra ánh sáng động lộng người. Mỹ phụ nhân nghe những lời này, thật lâu sau mới hồi thần lại.
Đó là khoảng thời gian mà các nàng không ai muốn nhắc lại. Lúc Câu Nguyệt còn nhỏ từng bị một tên ma tu bắt cóc, biến mất khỏi các nàng mấy chục năm. Khi đó hỗn loạn, Ma Tôn gần như sử dụng hết lực lượng mới tìm được nàng trở về. Nhưng mà hắn cũng rất vất vả mới khôi phục lại được ký ức của con gái về Ma giới, nhưng hắn cũng phát hiện từ nay nàng không thể nào có được giấc mộng đẹp nữa.
Dùng hết biện pháp cũng không xua đuổi được thương tổn ảnh hưởng đến Câu nguyệt.
Cho nên lúc trước khi nghe Câu Nguyệt bỏ nhà trốn đi thì nàng không chút do dự mà gấp gáp trở về Ma giới. Bởi vì nàng lo lắng giấc mộng kia sẽ tiếp tục dây dưa đứa nhỏ này ở chốn nhân gian lạ lẫm, những lúc Câu Nguyệt sợ hãi lại không có ai canh giữ bên cạnh, không ai chăm sóc nàng, đợi cuối cùng nàng tỉnh lại cũng không có ai trấn an, cho nàng dựa vào.
Nhưng mà ác mộng như giòi bám trên xương kia, hiện tại thật sự đã bị hóa giải rồi sao...
Tấn di vẫn không dám tin tưởng, hỏi dò: "Ngươi nói, hiện tại ngươi đã không gặp ác mộng kia nữa hả? Vậy Phàn Thiện kia, nàng ta..."
Câu Nguyệt hiểu sự nghi ngờ trong lòng nàng, gật đầu: "Về sau ta mới biết, đại cẩu cõng ta bay ra khỏi biển lửa trong giấc mộng đó chính là nàng. Hiện tại ta đã thoát khỏi đó, không bị ác mộng đó dằn vặt nữa"
"Phàn Thiện nàng ấy chính là người như vậy, biểu hiện tuy lãnh đạm xa cách, nhưng vẫn bình tĩnh bảo vệ ta, yêu lặng vì ta cố gắng nhiều như vậy. Ta có thể cảm nhận được, nàng là thật tâm đợi ta"
Lúc tiểu bạch miêu trước mắt nói ra những lời này, trong nàng như có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc phát ra, hoàn toàn là bộ dáng của nữ nhi đang chìm đắm trong yêu đương.
Tấn di nhìn Câu Nguyệt như vậy, trong lòng không hiểu sao sinh ra vài phần thương cảm, vừa vui mừng lại vừa buồn bã, phức tạp không thôi. Nàng mím môi, thần sắc nặng trĩu chộp một nắm hạt dưa trong tay Doãn Bạc Yến, bắt đầu cắn: "Cho nên, ngươi thích nàng sao?"
"Lúc đó ta vẫn chưa nhận ra đâu" Tiểu bạch miêu rũ đầu xuống, dùng móng vuốt vẽ lên bàn, nói tiếp: "Dần dần về sau ta mới nhận ra mình có chút kỳ lạ"
"Cuối cùng ta hi vọng ánh mắt Phàn Thiện có thể nhìn ta nhiều một chút, muốn nàng chú ý đến ta một chút, đối tốt với ta một chút... Ngày qua ngày tình cảm này càng mãnh liệt, cuối cùng ta nhận ra chính mình kỳ lạ là vì đã thích nàng rồi"
Động tác trong tay Tấn di chậm rãi dừng lại.
- -Ngươi thích hắn chỉ vì vậy sao?
Bỗng nhiên một đạo âm thanh từ nơi xa xôi truyền vào trong đầu, đường nhìn của nàng đột nhiên ngừng lại.
- -Cuối cùng là ta muốn ánh mắt của hắn có thể nhìn ta nhiều một chút, muốn hắn chú ý đến ta một chút, muốn hắn luôn ở cạnh ta, đối tốt với ta một chút... Ngươi nói xem, đây là thích phải không?
Giọng nói nữ tử và bóng dáng nụ cười đó dần dần tươi hơn. Đúng rồi, năm đó, nàng và Câu Dao cùng nhau đứng trên đỉnh núi Côn Luân nhìn về dòng sông xa, đối phương đã đáp lại nàng như thế. Lúc đó ánh sáng mặt trời xuyên qua cây cối, làm đau mắt của nàng.
"Ngày ta thành thân, ngươi sẽ tới chứ?" Câu Dao thấp giọng hỏi. Hai tháng sau, là ngày đại hôn của nàng và Ma Tôn.
Nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt đi, không để đối phương nhìn thấy nét buồn bã ở đáy mắt.
"Ngày ngươi thành thân, ta dẫn ma quân đến Minh Quan dẹp loạn quỷ phương hoàng. Nhưng không đến mười năm sau, ta chắc chắn sẽ bình an trở về, sau đó sẽ không đi đâu nữa, tháo xuống chiến giáp, canh giữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi cùng hắn sinh con dưỡng cái, mãi hạnh phúc như thế..."
...
"Tấn di?" Trên tay nàng truyền đến cái chạm rất nhẹ.
Nàng hồi thần lại, thấy thần sắc nghi hoặc của tiểu bạch miêu trước mắt, mà móng vuốt nhỏ lại đặt lên tay của nàng, vừa nói vừa đẩy: "Sao vậy?"
"Tấn di, vừa rồi người nghĩ gì mà xuất thần thế?" Doãn Bạc Yến cũng đến gần, bộ dáng tò mò hỏi.
"Không có gì, đột nhiên nghĩ tới một ít việc vặt thôi" Nàng hơi nhếch môi cười, sờ sờ đầu hai nàng. Doãn Bạc Yến cười cười đẩy đĩa đậu phộng tới trước mặt nàng.
Lúc này bầu không khí có chút vi diệu, cuối cùng nàng lại thấy đau lòng Câu Nguyệt khi nghe con bé thẳng thắn thành thật nói như vậy, vốn dĩ muốn chen vào nói vài lời về Phàn Thiện nhưng không nói nên lời. Nhớ lại những lần âm thầm quan sát trước đó, Phàn Thiện kia... thật sự là thật tâm với tiểu công chúa nhà mình.
Cán cân tận đáy lòng đã lẳng lặng nghiêng về một bên.
Nàng oán trách chọt chọt lên trán tiểu bạch miêu: "Như vậy xem ra, ngươi đã nhận định Phàn Thiện kia rồi"
Cây Nguyệt vẫy lỗ tai lông tơ, nhẹ nhàng vung đuổi: "Đương nhiên, ta rất vất vả mới dụ dỗ được Phàn Thiện, sao có thể dễ dàng buông tay. Dù cho người khác tốt thế nào, ta cũng chỉ muốn ở bên cạnh nàng"
"Bởi vì khi ở bên nàng, ta mới thấy vui vẻ" Nói xong những lời nhận định này, ý cười trên mặt nàng cũng không giấu được nữa. Giống như đám mây đen tụ lại trên đầu quả tim cuối cùng đã tản ra, ánh sáng chiếu rọi lên con đường dẫn về phương xa càng thêm rõ ràng hơn.
Cũng như công chúa tiên giới năm đó không để ý lời phản đối của Thần Đế, dứt khoát kiên quyết gả cho Ma Tôn.
Tấn di cúi đầu thở dài. Quả nhiên là con gái của người nọ. Một lát sau nàng mới thu lại nét dị thường giữa mày, thò tay xoa đầu tiểu bạch miêu trước mặt, ôn nhu nói: "Nhưng dù có thế nào, cha ngươi cũng là vì tốt cho ngươi thôi"
"Ta biết... Nhưng ta không miễn cưỡng được chính mình" Câu Nguyệt rầu rĩ nói.
Tấn di im lặng rồi sau đó lắc đầu cười: "Quên đi quên đi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay thời tiết tốt như vậy, Tấn di ôm ngươi đi tản bộ" Nói xong liền giang hai tay tới trước mặt bạch miêu.
Nhưng tiểu bạch miêu lại không dựa vào như trong dự đoán, mà là xoay người nhảy xuống khỏi bàn, cười nói: "Không cần, ta tự mình đi là được"
Thần sắc mỹ phụ nhân cứng đờ, không dám tin tưởng nhìn theo con mèo trắng như tuyết vui vẻ đi phía trước: "Không đúng, lúc trước có đi đâu nàng đều không phải như tàn phế để ta ôm nàng sao, sao nay lại có thể... có thể tự mình đi rồi!?"
Doãn Bạc Yến ở một bên lại rất vui mừng lau khóe mắt, cảm khái một tiếng dài: "Nhìn đi, Tiểu Nguyệt Nguyệt của chúng ta cuối cùng cũng tự lập rồi, thật tốt ~"
Tấn di: "Vậy, vậy sao..."
Ở một nơi khác của Ma giới, ở đường núi đã có vết tích của tranh đấu.
Mấy khối nam thạch bị đánh nát ngã xuống vực sâu không thấy đáy, không nghe được tiếng vọng nào. Bên vách đá, hai người đứng đối mặt, giằng co với nhau. Khói bụi mù mịt, cuồng phong cuốn tay áo.
Kỳ Nhung nhìn nam nhân tóc hồng cản đường đi của hắn, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, Trọng Diễm"
"Đương nhiên là muốn dạy dỗ ngươi một trận rồi!" Trọng Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tay cầm cán đao siết chặt: "Đều tại tiểu tử ngươi mới khiến cho muội muội ta thành như bây giờ, còn hại ta bị nhốt lâu như vậy! Hừ... Uổng công trước giờ ta xem ngươi là bằng hữu, thật sự là mù mới thấy ngươi!"
"A, ta cũng không phải làm chuyện tội ác tày trời gì" Sắc mặt Kỳ Nhung không đổi, hắn sửa lại sợi tóc bị gió thổi loạn, ngọc phiến trong tay nhẹ lay động: "Huống chi, hiện tại không phải ngươi rất tốt sao, không thấy có bao nhiêu tổn hại. Về phần công chúa, ta tìm nàng trở về chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Nàng thân là công chúa Ma giới lại đào hôn trốn đi, tằng tịu với nữ nhân không rõ lai lịch, nếu truyền ra ngoài sẽ bị chê cười thế nào?"
"Câm miệng!" Trọng Diễm nghe những lời thì gân xanh đều nổi hết len, hắn nhịn không được, nổi giận vung đại đao trong tay chém về phía đối diện.
Kỳ Nhung lập tức tránh ra, lạnh giọng: "Ngươi làm như vậy không sợ Ma Tôn nổi giận à?"
"Bớt lấy cha ta ra áp chế ta!" Lại thêm một đao nữa đánh xuống, làm phân nửa số hòn đá ở vách núi phía sau rớt xuống vực. Kỳ Nhung bị cú chém này làm cho lảo đảo, bỗng nhiên nội tức lộn xộn, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Ngược lại Trọng Diễm không ngờ nhanh như vậy hắn đã chống đỡ không nổi, dừng lại mắng: "Sao thế, sao không đánh trả, ta còn chưa ra tay thật đó"
Kỳ Nhung nâng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nghe vậy thì trừng mắt nhìn qua. Có lẽ hắn lớn lên quá trắng trẻo thanh tú, lúc này con ngươi lại ẩm ướt, cánh môi nhiễm hồng, lúc giận dữ thần sắc lại sinh ra vài phần phong tình.
Vừa bướng bỉnh lại vừa... mềm mại đáng thương?
Trong lòng Trọng Diễm không hiểu sao run lên, thoáng thất thần, hắn cảm thấy thật kỳ quái, lại không nói được vì sao.
Không hiểu được suy nghĩ của mình, hắn thấy bực bội. Chính mình bị nhốt lâu như vậy, không tìm được người tỷ thí đánh nhau, thật vất vả thoát ra, còn chưa hoạt động gân cốt xõa hết giận, mà người này lại bày ra bộ dạng nhu nhược bị khi dễ này là sao!
Nhưng nói tới, pháp lực của người này không tệ mà... thật kỳ quái. Trọng Diễm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lúc này nhìn sắc mặt người đối diện dần dần xanh xao, hơi thở không ổn định thì hắn mới hiểu được, người nọ có thể đã bị thương, lại là nội thương.
"Nè, ngươi sao đó?" Trọng Diễm trầm giọng hét lớn.
Kỳ Nhung thở dốc vài cái, lạnh lùng đáp lại hắn: "Không cần ngươi quản!!"
"Nè ngươi..." Trọng Diễm bị chọc giận, vừa muốn mắng chửi nhưng thấy dưới áo của hắn lộ ra một vết, lúc này Trọng Diễm đi tới, thấy trên ngực Kỳ Nhung đúng thật có một ấn chưởng màu đen. Thần sắc biến đổi, vô cùng kinh ngạc nói: "Đây là sao, ngươi bị ai đánh?"
"Ngươi!" Kỳ Nhung phản ứng lại, như bị điện giật đẩy tay Trọng Diễm ra, thở hổn hển kéo áo che lại, sau đó trừng mắt liếc tới: "Chuyện của ta, không liên quan tới ngươi!"
"Ơ, đúng là, ý tốt không được đền đáp!" Trọng Diễm chán nản, hắn còn chưa kịp dựng thẳng lông mi lên bày ra bộ dáng tức giận thì người đối diện đã căm giận nhặt lấy cây quạt rơi dưới đất lên, xoay người bỏ đi.
Trọng Diễm hít một ngụm khí lạnh, muốn mắng cũng không mắng được, cuối cùng đánh phải chỉ về phía thân ảnh kia hừ hừ nói: "Thật là, không hiểu nổi. Ở chung với tên thanh xà kia riết cứ như nữ nhân..."
Lầm bầm xong, lại vuốt mái tóc đỏ của mình, sửa sang lại vạt áo, ngự phong đi về hướng khác: "Mặc kệ hắn, đi tìm Nguyệt nhi nhà mình thôi ~"
...
Trong một khoảng không trên núi Thần Ẩn, mây đen dần tán ra, mưa dần nhỏ lại. Bỗng nhiên, sâu bên trong rừng cây hiện ra một đạo ánh sáng.
Nơi phát ra ánh sáng là một gốc cây hạnh rất lớn trong bụi rậm, tuy mùa đông nhưng lại sum xuê kỳ lạ. Nó như nghe được tiếng gọi của chủ nhân, chậm rãi tách cành lá ra, mỗi một tấc cành khô, mỗi một phiến lá đều run lên phát ra ánh sáng, dần dần tụ lại làm chói mắt.
Phàn Thiện đứng dưới tán cây, nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt ngưng trầm lại. Giữa không trung có hai pháp trận chậm rãi vây quanh nàng, cuối cùng khi hợp lại nàng lập tức nâng tay, thấp giọng niệm bí quyết, một lát sau giang hai tay ra, giữa thân cây xuất hiện một cái khe, rẽ qua hai bên.
Trừ Phàn Thiện thì không ai biết, gốc cây hạnh này hóa ra trùng với điểm kết giới, kết nối hai giới nhân ma. Lúc trước vì nàng phát hiện điểm này nên mới chọn dừng lại ở đây, bảo vệ nơi này. Lại không nghĩ tới có một ngày chính nàng sẽ tự tay mở khe này ra.
Lúc này khe hở trên thân cây đã hoàn toàn mở rộng, bên trong hoàn toàn tối đen, hơi thở biến hóa kỳ lạ, không biết hình dáng tướng mạo.
Phàn Thiện không hề do dự, kiềm lại tiên tức của mình, hoàn toán lách mình vào trong màn đen.
Bạch miêu trước mặt ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt lam bích trong suốt tỏa ra ánh sáng động lộng người. Mỹ phụ nhân nghe những lời này, thật lâu sau mới hồi thần lại.
Đó là khoảng thời gian mà các nàng không ai muốn nhắc lại. Lúc Câu Nguyệt còn nhỏ từng bị một tên ma tu bắt cóc, biến mất khỏi các nàng mấy chục năm. Khi đó hỗn loạn, Ma Tôn gần như sử dụng hết lực lượng mới tìm được nàng trở về. Nhưng mà hắn cũng rất vất vả mới khôi phục lại được ký ức của con gái về Ma giới, nhưng hắn cũng phát hiện từ nay nàng không thể nào có được giấc mộng đẹp nữa.
Dùng hết biện pháp cũng không xua đuổi được thương tổn ảnh hưởng đến Câu nguyệt.
Cho nên lúc trước khi nghe Câu Nguyệt bỏ nhà trốn đi thì nàng không chút do dự mà gấp gáp trở về Ma giới. Bởi vì nàng lo lắng giấc mộng kia sẽ tiếp tục dây dưa đứa nhỏ này ở chốn nhân gian lạ lẫm, những lúc Câu Nguyệt sợ hãi lại không có ai canh giữ bên cạnh, không ai chăm sóc nàng, đợi cuối cùng nàng tỉnh lại cũng không có ai trấn an, cho nàng dựa vào.
Nhưng mà ác mộng như giòi bám trên xương kia, hiện tại thật sự đã bị hóa giải rồi sao...
Tấn di vẫn không dám tin tưởng, hỏi dò: "Ngươi nói, hiện tại ngươi đã không gặp ác mộng kia nữa hả? Vậy Phàn Thiện kia, nàng ta..."
Câu Nguyệt hiểu sự nghi ngờ trong lòng nàng, gật đầu: "Về sau ta mới biết, đại cẩu cõng ta bay ra khỏi biển lửa trong giấc mộng đó chính là nàng. Hiện tại ta đã thoát khỏi đó, không bị ác mộng đó dằn vặt nữa"
"Phàn Thiện nàng ấy chính là người như vậy, biểu hiện tuy lãnh đạm xa cách, nhưng vẫn bình tĩnh bảo vệ ta, yêu lặng vì ta cố gắng nhiều như vậy. Ta có thể cảm nhận được, nàng là thật tâm đợi ta"
Lúc tiểu bạch miêu trước mắt nói ra những lời này, trong nàng như có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc phát ra, hoàn toàn là bộ dáng của nữ nhi đang chìm đắm trong yêu đương.
Tấn di nhìn Câu Nguyệt như vậy, trong lòng không hiểu sao sinh ra vài phần thương cảm, vừa vui mừng lại vừa buồn bã, phức tạp không thôi. Nàng mím môi, thần sắc nặng trĩu chộp một nắm hạt dưa trong tay Doãn Bạc Yến, bắt đầu cắn: "Cho nên, ngươi thích nàng sao?"
"Lúc đó ta vẫn chưa nhận ra đâu" Tiểu bạch miêu rũ đầu xuống, dùng móng vuốt vẽ lên bàn, nói tiếp: "Dần dần về sau ta mới nhận ra mình có chút kỳ lạ"
"Cuối cùng ta hi vọng ánh mắt Phàn Thiện có thể nhìn ta nhiều một chút, muốn nàng chú ý đến ta một chút, đối tốt với ta một chút... Ngày qua ngày tình cảm này càng mãnh liệt, cuối cùng ta nhận ra chính mình kỳ lạ là vì đã thích nàng rồi"
Động tác trong tay Tấn di chậm rãi dừng lại.
- -Ngươi thích hắn chỉ vì vậy sao?
Bỗng nhiên một đạo âm thanh từ nơi xa xôi truyền vào trong đầu, đường nhìn của nàng đột nhiên ngừng lại.
- -Cuối cùng là ta muốn ánh mắt của hắn có thể nhìn ta nhiều một chút, muốn hắn chú ý đến ta một chút, muốn hắn luôn ở cạnh ta, đối tốt với ta một chút... Ngươi nói xem, đây là thích phải không?
Giọng nói nữ tử và bóng dáng nụ cười đó dần dần tươi hơn. Đúng rồi, năm đó, nàng và Câu Dao cùng nhau đứng trên đỉnh núi Côn Luân nhìn về dòng sông xa, đối phương đã đáp lại nàng như thế. Lúc đó ánh sáng mặt trời xuyên qua cây cối, làm đau mắt của nàng.
"Ngày ta thành thân, ngươi sẽ tới chứ?" Câu Dao thấp giọng hỏi. Hai tháng sau, là ngày đại hôn của nàng và Ma Tôn.
Nàng lại nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt đi, không để đối phương nhìn thấy nét buồn bã ở đáy mắt.
"Ngày ngươi thành thân, ta dẫn ma quân đến Minh Quan dẹp loạn quỷ phương hoàng. Nhưng không đến mười năm sau, ta chắc chắn sẽ bình an trở về, sau đó sẽ không đi đâu nữa, tháo xuống chiến giáp, canh giữ bên cạnh ngươi, nhìn ngươi cùng hắn sinh con dưỡng cái, mãi hạnh phúc như thế..."
...
"Tấn di?" Trên tay nàng truyền đến cái chạm rất nhẹ.
Nàng hồi thần lại, thấy thần sắc nghi hoặc của tiểu bạch miêu trước mắt, mà móng vuốt nhỏ lại đặt lên tay của nàng, vừa nói vừa đẩy: "Sao vậy?"
"Tấn di, vừa rồi người nghĩ gì mà xuất thần thế?" Doãn Bạc Yến cũng đến gần, bộ dáng tò mò hỏi.
"Không có gì, đột nhiên nghĩ tới một ít việc vặt thôi" Nàng hơi nhếch môi cười, sờ sờ đầu hai nàng. Doãn Bạc Yến cười cười đẩy đĩa đậu phộng tới trước mặt nàng.
Lúc này bầu không khí có chút vi diệu, cuối cùng nàng lại thấy đau lòng Câu Nguyệt khi nghe con bé thẳng thắn thành thật nói như vậy, vốn dĩ muốn chen vào nói vài lời về Phàn Thiện nhưng không nói nên lời. Nhớ lại những lần âm thầm quan sát trước đó, Phàn Thiện kia... thật sự là thật tâm với tiểu công chúa nhà mình.
Cán cân tận đáy lòng đã lẳng lặng nghiêng về một bên.
Nàng oán trách chọt chọt lên trán tiểu bạch miêu: "Như vậy xem ra, ngươi đã nhận định Phàn Thiện kia rồi"
Cây Nguyệt vẫy lỗ tai lông tơ, nhẹ nhàng vung đuổi: "Đương nhiên, ta rất vất vả mới dụ dỗ được Phàn Thiện, sao có thể dễ dàng buông tay. Dù cho người khác tốt thế nào, ta cũng chỉ muốn ở bên cạnh nàng"
"Bởi vì khi ở bên nàng, ta mới thấy vui vẻ" Nói xong những lời nhận định này, ý cười trên mặt nàng cũng không giấu được nữa. Giống như đám mây đen tụ lại trên đầu quả tim cuối cùng đã tản ra, ánh sáng chiếu rọi lên con đường dẫn về phương xa càng thêm rõ ràng hơn.
Cũng như công chúa tiên giới năm đó không để ý lời phản đối của Thần Đế, dứt khoát kiên quyết gả cho Ma Tôn.
Tấn di cúi đầu thở dài. Quả nhiên là con gái của người nọ. Một lát sau nàng mới thu lại nét dị thường giữa mày, thò tay xoa đầu tiểu bạch miêu trước mặt, ôn nhu nói: "Nhưng dù có thế nào, cha ngươi cũng là vì tốt cho ngươi thôi"
"Ta biết... Nhưng ta không miễn cưỡng được chính mình" Câu Nguyệt rầu rĩ nói.
Tấn di im lặng rồi sau đó lắc đầu cười: "Quên đi quên đi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay thời tiết tốt như vậy, Tấn di ôm ngươi đi tản bộ" Nói xong liền giang hai tay tới trước mặt bạch miêu.
Nhưng tiểu bạch miêu lại không dựa vào như trong dự đoán, mà là xoay người nhảy xuống khỏi bàn, cười nói: "Không cần, ta tự mình đi là được"
Thần sắc mỹ phụ nhân cứng đờ, không dám tin tưởng nhìn theo con mèo trắng như tuyết vui vẻ đi phía trước: "Không đúng, lúc trước có đi đâu nàng đều không phải như tàn phế để ta ôm nàng sao, sao nay lại có thể... có thể tự mình đi rồi!?"
Doãn Bạc Yến ở một bên lại rất vui mừng lau khóe mắt, cảm khái một tiếng dài: "Nhìn đi, Tiểu Nguyệt Nguyệt của chúng ta cuối cùng cũng tự lập rồi, thật tốt ~"
Tấn di: "Vậy, vậy sao..."
Ở một nơi khác của Ma giới, ở đường núi đã có vết tích của tranh đấu.
Mấy khối nam thạch bị đánh nát ngã xuống vực sâu không thấy đáy, không nghe được tiếng vọng nào. Bên vách đá, hai người đứng đối mặt, giằng co với nhau. Khói bụi mù mịt, cuồng phong cuốn tay áo.
Kỳ Nhung nhìn nam nhân tóc hồng cản đường đi của hắn, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, Trọng Diễm"
"Đương nhiên là muốn dạy dỗ ngươi một trận rồi!" Trọng Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tay cầm cán đao siết chặt: "Đều tại tiểu tử ngươi mới khiến cho muội muội ta thành như bây giờ, còn hại ta bị nhốt lâu như vậy! Hừ... Uổng công trước giờ ta xem ngươi là bằng hữu, thật sự là mù mới thấy ngươi!"
"A, ta cũng không phải làm chuyện tội ác tày trời gì" Sắc mặt Kỳ Nhung không đổi, hắn sửa lại sợi tóc bị gió thổi loạn, ngọc phiến trong tay nhẹ lay động: "Huống chi, hiện tại không phải ngươi rất tốt sao, không thấy có bao nhiêu tổn hại. Về phần công chúa, ta tìm nàng trở về chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Nàng thân là công chúa Ma giới lại đào hôn trốn đi, tằng tịu với nữ nhân không rõ lai lịch, nếu truyền ra ngoài sẽ bị chê cười thế nào?"
"Câm miệng!" Trọng Diễm nghe những lời thì gân xanh đều nổi hết len, hắn nhịn không được, nổi giận vung đại đao trong tay chém về phía đối diện.
Kỳ Nhung lập tức tránh ra, lạnh giọng: "Ngươi làm như vậy không sợ Ma Tôn nổi giận à?"
"Bớt lấy cha ta ra áp chế ta!" Lại thêm một đao nữa đánh xuống, làm phân nửa số hòn đá ở vách núi phía sau rớt xuống vực. Kỳ Nhung bị cú chém này làm cho lảo đảo, bỗng nhiên nội tức lộn xộn, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Ngược lại Trọng Diễm không ngờ nhanh như vậy hắn đã chống đỡ không nổi, dừng lại mắng: "Sao thế, sao không đánh trả, ta còn chưa ra tay thật đó"
Kỳ Nhung nâng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nghe vậy thì trừng mắt nhìn qua. Có lẽ hắn lớn lên quá trắng trẻo thanh tú, lúc này con ngươi lại ẩm ướt, cánh môi nhiễm hồng, lúc giận dữ thần sắc lại sinh ra vài phần phong tình.
Vừa bướng bỉnh lại vừa... mềm mại đáng thương?
Trong lòng Trọng Diễm không hiểu sao run lên, thoáng thất thần, hắn cảm thấy thật kỳ quái, lại không nói được vì sao.
Không hiểu được suy nghĩ của mình, hắn thấy bực bội. Chính mình bị nhốt lâu như vậy, không tìm được người tỷ thí đánh nhau, thật vất vả thoát ra, còn chưa hoạt động gân cốt xõa hết giận, mà người này lại bày ra bộ dạng nhu nhược bị khi dễ này là sao!
Nhưng nói tới, pháp lực của người này không tệ mà... thật kỳ quái. Trọng Diễm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lúc này nhìn sắc mặt người đối diện dần dần xanh xao, hơi thở không ổn định thì hắn mới hiểu được, người nọ có thể đã bị thương, lại là nội thương.
"Nè, ngươi sao đó?" Trọng Diễm trầm giọng hét lớn.
Kỳ Nhung thở dốc vài cái, lạnh lùng đáp lại hắn: "Không cần ngươi quản!!"
"Nè ngươi..." Trọng Diễm bị chọc giận, vừa muốn mắng chửi nhưng thấy dưới áo của hắn lộ ra một vết, lúc này Trọng Diễm đi tới, thấy trên ngực Kỳ Nhung đúng thật có một ấn chưởng màu đen. Thần sắc biến đổi, vô cùng kinh ngạc nói: "Đây là sao, ngươi bị ai đánh?"
"Ngươi!" Kỳ Nhung phản ứng lại, như bị điện giật đẩy tay Trọng Diễm ra, thở hổn hển kéo áo che lại, sau đó trừng mắt liếc tới: "Chuyện của ta, không liên quan tới ngươi!"
"Ơ, đúng là, ý tốt không được đền đáp!" Trọng Diễm chán nản, hắn còn chưa kịp dựng thẳng lông mi lên bày ra bộ dáng tức giận thì người đối diện đã căm giận nhặt lấy cây quạt rơi dưới đất lên, xoay người bỏ đi.
Trọng Diễm hít một ngụm khí lạnh, muốn mắng cũng không mắng được, cuối cùng đánh phải chỉ về phía thân ảnh kia hừ hừ nói: "Thật là, không hiểu nổi. Ở chung với tên thanh xà kia riết cứ như nữ nhân..."
Lầm bầm xong, lại vuốt mái tóc đỏ của mình, sửa sang lại vạt áo, ngự phong đi về hướng khác: "Mặc kệ hắn, đi tìm Nguyệt nhi nhà mình thôi ~"
...
Trong một khoảng không trên núi Thần Ẩn, mây đen dần tán ra, mưa dần nhỏ lại. Bỗng nhiên, sâu bên trong rừng cây hiện ra một đạo ánh sáng.
Nơi phát ra ánh sáng là một gốc cây hạnh rất lớn trong bụi rậm, tuy mùa đông nhưng lại sum xuê kỳ lạ. Nó như nghe được tiếng gọi của chủ nhân, chậm rãi tách cành lá ra, mỗi một tấc cành khô, mỗi một phiến lá đều run lên phát ra ánh sáng, dần dần tụ lại làm chói mắt.
Phàn Thiện đứng dưới tán cây, nhìn chằm chằm vào một chỗ, ánh mắt ngưng trầm lại. Giữa không trung có hai pháp trận chậm rãi vây quanh nàng, cuối cùng khi hợp lại nàng lập tức nâng tay, thấp giọng niệm bí quyết, một lát sau giang hai tay ra, giữa thân cây xuất hiện một cái khe, rẽ qua hai bên.
Trừ Phàn Thiện thì không ai biết, gốc cây hạnh này hóa ra trùng với điểm kết giới, kết nối hai giới nhân ma. Lúc trước vì nàng phát hiện điểm này nên mới chọn dừng lại ở đây, bảo vệ nơi này. Lại không nghĩ tới có một ngày chính nàng sẽ tự tay mở khe này ra.
Lúc này khe hở trên thân cây đã hoàn toàn mở rộng, bên trong hoàn toàn tối đen, hơi thở biến hóa kỳ lạ, không biết hình dáng tướng mạo.
Phàn Thiện không hề do dự, kiềm lại tiên tức của mình, hoàn toán lách mình vào trong màn đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.