Chương 60: Không rời
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Phàn Thiện ngự phong theo hướng cảm ứng của Già La hoàn, đi tới trước một sơn cốc. Nơi này cách Thần Ẩn rất xa, là sơn vực không người nơi biên cảnh Phong Lâm. Hơi thở trong núi quỷ quyệt, sương mù dày đặc, còn chưa bước vào đã cảm thấy hơi áp lực, dường như có một lực lượng bí ẩn áp chế linh lực trong thân thể, bất kể là tiên ma đều khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nếu không phải bị mang đi, Câu Nguyệt sẽ không đến chỗ thế này.
Đối phương là ai, muốn làm gì với Câu Nguyệt?
Không kiềm chế được nỗi nôn nóng dưới đáy lòng đang lan tràn nhanh chóng. Nàng nắm chặt liễu đao ô đồng, giơ tay bổ đôi chướng khí đặc sệt phía trước, rồi xuyên thẳng vào rừng cây rậm rạp như một mũi tên sắc bén bay ra, rất nhanh thân hình đã bị sương mù từ từ khép lại bao phủ.
Nàng hiểu rõ bây giờ Câu Nguyệt đang thời thời khắc khắc phải đối mặt với nguy hiểm. Càng đi vào sâu sơn cốc, nàng càng kinh hãi, nơi này vậy mà có không ít hài cốt của yêu ma! Phần lớn hài cốt đều chết khá đáng sợ như là bị chân hỏa bỏng cháy đến chết, nguyên thần tan nát, chỉ để lại oán khí quanh quẩn nơi này. Lại xem vị trí phân bố cùng tàn tích phù chú xung quanh, trận cục nơi này rất mạnh.
Hết thảy đều quá mức quỷ dị. Chỗ như vậy quả thực giống như pháp trường dùng để xử tử yêu ma.....
Suy nghĩ lo lắng càng thêm rõ ràng. Lúc này, cảm ứng Già La hoàn bỗng trở nên mỏng manh, bước chân Phàn Thiện cứng lại, thoáng chốc bối rối. Chẳng lẽ...... Đã muộn? Sắc mặt nàng trắng bệch, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, ngưng thần cảm nhận một tia hơi thở quen thuộc ở sâu trong lớp chướng khí, lao nhanh đến đó.
Không thể để Câu Nguyệt xảy ra chuyện.
Tuyệt đối không thể...... Mất đi nàng.
......
Tận sâu trong sơn cốc, rừng rậm che trời.
Củi được chất trên đài bằng đá, Câu Nguyệt bị trói vào giá gỗ ở giữa, máu rỉ ra từ khóe miệng. Nơi này khiến toàn thân nàng khó chịu, tinh lực như bị rút cạn, đầu óc căng đau, mùi hăng hắc xung quanh làm nàng không thở nổi.
Đạo sĩ đứng trước đài, lấy thanh kiếm Đồng Tiền ra, bày bố trận cục bốn phía, vừa đếm vừa cười ha hả: "A ha ha ha, thời cơ vừa lúc! Đây là ý trời!"
"Yêu nghiệt, chỉ trách ngươi là yêu ma, lòng mang ác ý, nguy hại nhân gian!" Gã hướng về phía Câu Nguyệt, vẻ mặt đoan chính, mắt phát sáng lên: "Hôm nay vừa lúc gặp cơ duyên, bần đạo tại đây thay trời hành đạo, tiêu diệt tai họa!"
Câu Nguyệt đau đầu kinh khủng, nghe thấy lời nói hiên ngang lẫm liệt của gã, nàng tức giận đến cười lạnh: "A, đạo sĩ chết tiệt nói dễ nghe ha, nơi khác nhiều yêu ma quỷ quái làm loạn như vậy sao ngươi không đi bắt mà lại hao hết tâm tư tới tìm ta gây rối? Vậy là thay trời hành đạo à?"
So sánh với Phàn Thiện, loại người ngoan cố, hủ bại này đúng là cặn bã!
"Hừ, yêu nghiệt chớ giảo biện! Ngày đó nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, mấy mạng người kia chẳng phải đều mất trong tay ngươi?! Ngươi tu đến ma nguyên, lại không thể khống chế tâm tính, cuối cùng sẽ có một ngày tạo thành đại họa, hiện giờ nên kết thúc ngươi mới phải!"
Nói xong, đạo sĩ hướng kiếm Đồng Tiền lên bệ đá, quát: "Thiên địa uy thần, tru sát quỷ tặc, phong bá dẫn đầu, lôi sư theo sau, triệt trong lẫn ngoài, sai khiến phong lôi, cấp tốc nghe lệnh, lên!"
Vân lôi thoáng chốc tụ lại.
Đây là trận cục hắn khổ tu nhiều năm mới luyện thành. Nhớ trước đây chính mình trải qua không ít nhấp nhô mới đột phá phá Trúc Cơ, luyện được Kim Đan, hiện giờ tu vi đã tăng nhiều. Giờ gã sẽ dùng trận pháp này xử quyết tà ma dơ bẩn! Tất cả tà ma đều là tai họa, đều đáng chết!!
Hắn nhớ tới cảnh tượng bảy năm trước, tiểu sư muội bị yêu ma hại chết kia, trên trán lại nổi lên gân xanh, lòng cừu hận càng thêm sâu nặng. Ngay sau đó giơ tay, đánh ra hai cây ma đinh huyết tước.
Đinh dài cắm vào vai, đóng đinh cơ thể trên cọc gỗ. Cơn đau nhói lập tức xuất hiện, đau đến xuyên tim thấu xương. Câu Nguyệt kêu lên một tiếng, gắt gao cắn răng áp mùi vị tanh nồng trong cổ họng xuống, sát khí trong cơ thể bắt đầu xao động, con ngươi lam bích cũng biến thành màu đỏ rực. Nhìn hành động tiếp theo của nam nhân đứng đằng xa, ánh mắt nàng cứng đờ.
Đạo sĩ kia treo hồ lô bát quái lên không trung, nhúng vào nước lạnh, đốt chân hỏa lên. Sóng nhiệt ngập trời ập tới, lửa cháy nghi ngút, ngay cả cành cây bên trên cũng bị lật tung. Lửa khói đỏ tươi rào rạt phóng đến như sắp bén lên người, sắc mặt Câu Nguyệt thay đổi, rốt cuộc đáy mắt cũng hiện lên tia sợ hãi.
Khi Phàn Thiện đuổi tới đây, chính mắt nhìn thấy người thương hôn mê, chết dần chết mòn trong ngọn lửa. Trong phút chốc, tròng mắt nàng co rút, tim như ngừng đập.
"Câu Nguyệt!!"
Đạo sĩ đang niệm chú nghe thấy tiếng gọi bí ẩn mang theo giận dữ, vừa quay đầu lại thì thấy một lá bùa xẹt qua, dập tắt ngọn lửa. Người đến chớp mắt vọt lên đài, nhanh đến nỗi hắn không nhìn rõ. Cây củi phát nổ, bị cuốn trôi đi, hồ lô trên không cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Ánh lửa lập tức tắt toàn bộ, tro tàn rơi vãi bên chân. Gã phất tay áo lùi lại vài bước, phát hiện người trên cọc gỗ giữa đài cũng biến mất, được nữ tử bạch y ôm vào trong ngực, tay nàng còn kẹp chặt hai cây ma đinh huyết tước, dường như muốn bóp nát chúng.
"Ngươi là ai! Tại sao lại phá trận của ta!" Hắn nhặt mảnh vỡ hồ lô bên chân lên, nổi giận nói.
"Ngươi đang làm gì." Nữ tử đầu kia nặng nề mở miệng, khi ngẩng đầu nhìn sang, đôi con ngươi màu hổ phách hóa thành vàng ròng khiến gã run sợ.
"Ngươi đã làm gì với nàng!" Phàn Thiện gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cắn răng nói. Nàng cố gắng bình ổn cơn cuồng nộ dưới đáy lòng, siết chặt đầu ngón tay đến trắng bệch. Nàng luôn cẩn thận bảo vệ người đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, nay nàng ấy lại phải chịu đựng đau đớn thế này, suýt thì không thể vãn hồi. Nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, giờ khắc này, nàng đau lòng tột cùng.
Tất cả là nàng sai. Đều do nàng......
"Đạo hữu có ý gì?" Đạo sĩ sửa miệng, nhưng khi thấy ánh mắt đau lòng quyến luyến khi nhìn Câu Nguyệt của Phàn Thiện, vẻ mặt gã nghiêm lại: "Chẳng lẽ ngươi quen biết ma nữ này?" Nữ tử này toàn thân đầy tiên tức thuần khiết, thanh phong ngạo cốt không dính bụi trần, chắc chắn là nhân tài tu đạo kiệt xuất, sao lại có quan hệ với Ma tộc.
Phàn Thiện không để ý tới lời chất vất của gã, tạo một kết giới rắn chắc bên cạnh, cẩn thận đặt Câu Nguyệt vào, mới lạnh lùng trả lời: "Nàng rất quan trọng với ta."
"Ngươi?!" Đạo sĩ nhíu mày: "Ngươi có biết ả là ma không!"
"Thì sao, dù là yêu ma cũng có tốt có xấu! Nàng là dạng người gì, ta rõ nhất." Phàn Thiện giương tay tế Bạch Chúc, chậm rãi rút lưỡi đao ra, hàn quang phản chiếu sự quyết tuyệt: "Ta không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng." Người tổn thương nàng, nhất định phải trả giá đại giới.
Đạo sĩ thấy nàng muốn bảo vệ ma nữ kia, cả giận nói: "Hừ! Chính tà không đội trời chung, trừ ma vệ đạo mới là lẽ thường tình. Ả rõ ràng là tà ma mang nghiệp chướng nặng nề, đừng có bị mê hoặc! Ngươi thân là người tu tiên, sao có thể làm bạn với yêu ma! Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng!!"
"Đủ rồi!" Phàn Thiện lạnh giọng ngắt lời, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi cơn giận: "Đến tột cùng nàng đã làm chuyện thương thiên hại lí gì?!"
"Bất luận trước kia như thế nào, nhưng ít ra bây giờ nàng sẽ không tổn thương người vô tội, ta tin sau này cũng sẽ không! Tâm tính nàng vốn không xấu, dù vừa nãy chịu đau đớn như vậy, nàng vẫn cố gặp áp chế ma tính trong ngươi, sao ngươi có thể chỉ trích nàng nghiệp chướng nặng nề?"
"Hơn nữa, nàng đã từng cứu bao nhiêu người, ngươi có biết không? Chỉ vì nàng là Ma tộc, nên phải tru sát? Tàn nhẫn độc ác, đúng sai chẳng phân biệt, có khác nào những yêu ma lạm sát người vô tội không?!"
Trường đao khua sang bên sườn, ánh đao sắc bén chớp mắt cắt đứt một góc của thạch đài, gió cát nổi lên, tay áo tung bay. Nữ tử tiên khí bức người đứng trên đài, ánh mắt lạnh băng, tựa như Tu La.
Sát y lạnh thấu xương truyền đến, đạo sĩ lui ra sau một bước, trán đổ mồ hôi lạnh. Gã bỗng nhiên cảm thấy người nọ phía trước chính là ác thú đang bạo nộ, tùy thời sẽ nhào lên xé xác gã. Gã không khỏi sinh ra chút sợ hãi, khí thế cũng yếu đi không ít, nhưng vẫn mạnh miệng mắng: "Nhân từ với yêu ma là lòng dạ đàn bà!"
"Ngươi chấp mê bất ngộ, uổng đạo tu tiên!" Gã nói khích. Tay lướt qua mười tám lỗ trên thân kiếm Đồng Tiền, hừ lạnh: "Nếu ngươi li kinh phản đạo như thế, liền đừng trách bần đạo không lưu tình!"
Nói xong, gã niệm chú mở trận, hoa lam điện trồi lên từ mặt đất, kêu răng rắc. Gã lật tay, bắn ra chục lá lôi phù, lá bùa mang theo sấm sét trông như một con rắn khổng lồ trên đài.
Phàn Thiện lạnh lùng nhảy lên, trường đao đón lấy cuồng phong, xoay người giữa không trung, lập tức đóng hết dẫn lôi phú lên một cây cổ thụ khuất nẻo phía xa. Chỉ thấy cây cổ thụ bị lôi điện quấn quanh, ngay sau đó bừng cháy giữa cuồng phong ầm ầm, hóa thành tro bụi. Tiếng vo ve vang lên, lôi điện trong trận đều biến mất không còn dấu vết.
"Ngươi vậy mà!" Sắc mặt đạo sĩ biến đổi, nôn ra một ngụm máu đen. Gã không thể tin được! Cây kia là nơi hắn giấu tâm trận, nữ tử này sao có thể liếc mắt một cái là nhìn ra?!
Chỉ chớp mắt ngắn ngủi, thắng bại đã phân. Vẻ mặt gã tối tăm không cam lòng, định tiếp tục phản kích, nhưng kiếm Đồng Tiền trong tay đã bị hai cây đinh dài phá không đánh trúng, leng keng vỡ vụn, hàng chục mảnh đồng găm vào vai gã, rồi từ phía sau xuyên ra, bê bết máu thịt, máu tươi đầm đìa. Hắn đau đớn hô một tiếng, quỳ xuống che đầu vai, nhưng gã chưa kịp thở dốc thì đã có một đạo hàn quang ép đến trước mặt.
Lưỡi đao lạnh băng sắc bén kề trên yết hầu, gã ngơ ngẩn ngửa đầu, thấy nữ tử đứng ngược sáng, tóc dài hất lên, mà phía sau sao trời tắt lụi, cỏ cây lay động.
Lòng gã hoảng sợ, run giọng: "Ngươi, ngươi rốt cuộc......"
"Thần ẩn sơn Phàn Thiện." Phàn Thiện lại lạnh lùng nói ra mấy chữ này.
"Thần ẩn...... Phàn Thiện......" Đạo sĩ thấp giọng lẩm bẩm, nhìn hai cây ma đinh huyết tước trên mặt đất, không khỏi nhắm mắt lại, chật vật cười khổ: "Bần đạo thua tâm phục khẩu phục......"
Phàn Thiện nặng nề nhìn hắn một cái, thu hồi lưỡi đao, xoay người hướng thạch đài đi tới, dịu dàng ôm nữ tử trong kết giới lên.
"Chính tà trước nay đều không có ranh giới rõ ràng. Đạo sinh ra từ tâm, ma cũng sinh ra từ tâm. Ngươi không thể buông bỏ quá khứ, cứ điên cuồng cố chấp như vậy, chung quy sẽ có một ngày lầm đường lạc lối." Lúc đi qua nam nhân vẻ mặt dại ra kia, ngữ điệu trầm xuống: "Hôm nay tha cho ngươi một mạng, tự giải quyết cho tốt."
"Nếu sau này ngươi còn dám tổn thương nàng, ta nhất định sẽ trừ linh đan, hủy căn cơ, phế tu vi ngươi!" Nói xong, ôm Câu Nguyệt ngự phong đi mất.
Những lời này quanh quẩn thật lâu bên tai đạo sĩ. Hắn mở mắt ra, môi run rẩy đến mức không nói ra lời, ngây dại nhìn hướng nàng đi mất. Lúc lâu sau, rốt cuộc che miệng vết thương, từ từ ngã xuống mặt đất, khóc thảm thiết thành tiếng.
......
Lúc Câu Nguyệt tỉnh lại đã gần chạng vạng, mở mắt ra trông thấy khung cảnh quen thuộc trong phòng, có cảm giác đã qua mấy đời.
Đợi tỉnh táo lại, nàng lập tức cảm thấy trên người hơi quái dị. Vì thế rũ mắt, nhìn thấy mình mặc áo trong màu trắng, vai quấn vải băng, miệng vết thương đã được người khác dùng linh lực xử lý, cảm giác không khó chịu lắm, chỉ là lúc cử động mạnh vẫn hơi đau.
"Ưm......" Nàng hừ nhẹ.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Phàn Thiện bưng chậu nước tiến vào. Thấy nàng tỉnh rồi, hơi sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng đi tới mép giường, dịu dàng nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Câu Nguyệt thấy Phàn Thiện xuất hiện, có chút không phản ứng kịp. Xoa xoa đầu, "Ta đây là......" Nàng nhớ tới cảnh tượng bị tên đạo sĩ chết tiệt kia dùng lửa thiêu, sau đó...... Sau đó xảy ra chuyện gì?
"Không sao cả, đều đã qua rồi." Phàn Thiện nhìn sắc mặt tái nhợt của người trước mặt, không nhịn được mà duỗi tay vuốt ve mặt nàng, "Có chỗ nào không thoải mái không, miệng vết thương thế nào, hửm?"
Không giấu được sự quan tâm cùng.... Yêu thương? Câu Nguyệt hơi ngây ra, ngơ ngác nhìn bộ dáng lo lắng của Phàn Thiện, hỏi: "Sau đó ngươi tới cứu ta?" Hình như trước lúc hôn mê, nàng nghe thấy giọng của người này, hóa ra không phải ảo giác......
Phàn Thiện nghe xong, ánh mắt buồn bã thu tay lại, "Thật xin lỗi, là ta tới muộn nên ngươi mới bị thương nặng như vậy."
"Không liên quan đến chuyện của ngươi." Câu Nguyệt nói, cựa người muốn ngồi dậy, Phàn Thiện thấy thế vội vàng đỡ nàng lên, lót gối mềm sau người, bưng nước trà làm nhuận giọng, lại dùng khăn gấm thấm chút nước ấm, tinh tế lau mặt giúp nàng.
Câu Nguyệt có chút thụ sủng nhược kinh, bây giờ hưởng thụ đối xử dịu dàng thế này, thật giống cảnh trong mơ. Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, và cả nỗi ấm ức mấy ngày nay, sống mũi nàng bỗng chua xót: "Ta đã làm ngươi khó xử rồi, luôn gây phiền phức cho ngươi. Cho tới nay, ta giống như gánh nặng của ngươi.... Chắc ngươi thấy ta phiền lắm đúng không?"
Dừng một chút, nàng buồn bã cười, mặt cắt không còn giọt máu: "Nhưng ta nghĩ tới, hết thảy chuyện này đều không trách ngươi được, là ta quá tùy hứng làm bậy. Ta...... ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, trở về Ma giới. Từ đây ngươi an tĩnh tu tiên, ta gả cho người khác, từ nay không gặp lại. Như vậy đối với ai cũng tốt."
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng nàng lại khó chịu gần chết, nước mắt lưng tròng.
Động tác Phàn Thiện hơi dừng lại, tim đột nhiên thắt lại, đau đớn như bị kim đâm thủng. Nàng buông khăn, như không nghe thấy lời này, nhẹ giọng nói: "Lại đây để ta xem vết thương trên vai ngươi."
Câu Nguyệt biệt nữ quay mặt đi, hơi khụt khịt: "Không cần, không sao, cứ gọi mấy người Tam Kê lại đây, đưa ta về là được rồi."
Phàn Thiện muốn nắm lấy cổ áo của Câu Nguyệt, tay dừng giữa không trung, mím môi nhìn nàng một lát, lạnh giọng: "Ngươi thật sự muốn chạy?"
Con mèo nào đó cắn cắn môi, như cũ không chịu nhìn nàng.
"Ta đây giúp ngươi gỡ Già La hoàn xuống." Phàn Thiện cúi người đến gần.
"Không cho chạm vào nó!" Lúc này, Câu Nguyệt mới quay mặt lại, đột nhiên rút tay về sau, lùi lại. Đến khi nhận ra mình phản ứng quá mức, nàng mới ngồi thẳng lại rầu rĩ nói: "Già La hoàn, ta, sáng mai ta sẽ trả cho ngươi cũng không muộn."
Mếu máo, chua xót trong lòng sắp tràn ra.
"Phụt." Lúc này lại nghe người nọ cười khẽ bên tai, nàng kinh ngạc giương mắt, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của đối phương dịu dàng cưng chiều, phản chiếu dáng vẻ ngây ngốc, mắt mang lệ của mình. Nàng lập tức bị hút hồn, cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn nữ tử trước mặt đang nhích lại gần, cho đến hương lan nhẹ nhàng phất qua mặt.
"Dù ngươi muốn rời đi thật, ta cũng không cho."
Dư âm biến mất, Phàn Thiện nâng cằm Câu Nguyệt, cúi đầu dán môi lên.
__________
Mình đã up đủ chương rồi nha
Đối phương là ai, muốn làm gì với Câu Nguyệt?
Không kiềm chế được nỗi nôn nóng dưới đáy lòng đang lan tràn nhanh chóng. Nàng nắm chặt liễu đao ô đồng, giơ tay bổ đôi chướng khí đặc sệt phía trước, rồi xuyên thẳng vào rừng cây rậm rạp như một mũi tên sắc bén bay ra, rất nhanh thân hình đã bị sương mù từ từ khép lại bao phủ.
Nàng hiểu rõ bây giờ Câu Nguyệt đang thời thời khắc khắc phải đối mặt với nguy hiểm. Càng đi vào sâu sơn cốc, nàng càng kinh hãi, nơi này vậy mà có không ít hài cốt của yêu ma! Phần lớn hài cốt đều chết khá đáng sợ như là bị chân hỏa bỏng cháy đến chết, nguyên thần tan nát, chỉ để lại oán khí quanh quẩn nơi này. Lại xem vị trí phân bố cùng tàn tích phù chú xung quanh, trận cục nơi này rất mạnh.
Hết thảy đều quá mức quỷ dị. Chỗ như vậy quả thực giống như pháp trường dùng để xử tử yêu ma.....
Suy nghĩ lo lắng càng thêm rõ ràng. Lúc này, cảm ứng Già La hoàn bỗng trở nên mỏng manh, bước chân Phàn Thiện cứng lại, thoáng chốc bối rối. Chẳng lẽ...... Đã muộn? Sắc mặt nàng trắng bệch, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, ngưng thần cảm nhận một tia hơi thở quen thuộc ở sâu trong lớp chướng khí, lao nhanh đến đó.
Không thể để Câu Nguyệt xảy ra chuyện.
Tuyệt đối không thể...... Mất đi nàng.
......
Tận sâu trong sơn cốc, rừng rậm che trời.
Củi được chất trên đài bằng đá, Câu Nguyệt bị trói vào giá gỗ ở giữa, máu rỉ ra từ khóe miệng. Nơi này khiến toàn thân nàng khó chịu, tinh lực như bị rút cạn, đầu óc căng đau, mùi hăng hắc xung quanh làm nàng không thở nổi.
Đạo sĩ đứng trước đài, lấy thanh kiếm Đồng Tiền ra, bày bố trận cục bốn phía, vừa đếm vừa cười ha hả: "A ha ha ha, thời cơ vừa lúc! Đây là ý trời!"
"Yêu nghiệt, chỉ trách ngươi là yêu ma, lòng mang ác ý, nguy hại nhân gian!" Gã hướng về phía Câu Nguyệt, vẻ mặt đoan chính, mắt phát sáng lên: "Hôm nay vừa lúc gặp cơ duyên, bần đạo tại đây thay trời hành đạo, tiêu diệt tai họa!"
Câu Nguyệt đau đầu kinh khủng, nghe thấy lời nói hiên ngang lẫm liệt của gã, nàng tức giận đến cười lạnh: "A, đạo sĩ chết tiệt nói dễ nghe ha, nơi khác nhiều yêu ma quỷ quái làm loạn như vậy sao ngươi không đi bắt mà lại hao hết tâm tư tới tìm ta gây rối? Vậy là thay trời hành đạo à?"
So sánh với Phàn Thiện, loại người ngoan cố, hủ bại này đúng là cặn bã!
"Hừ, yêu nghiệt chớ giảo biện! Ngày đó nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, mấy mạng người kia chẳng phải đều mất trong tay ngươi?! Ngươi tu đến ma nguyên, lại không thể khống chế tâm tính, cuối cùng sẽ có một ngày tạo thành đại họa, hiện giờ nên kết thúc ngươi mới phải!"
Nói xong, đạo sĩ hướng kiếm Đồng Tiền lên bệ đá, quát: "Thiên địa uy thần, tru sát quỷ tặc, phong bá dẫn đầu, lôi sư theo sau, triệt trong lẫn ngoài, sai khiến phong lôi, cấp tốc nghe lệnh, lên!"
Vân lôi thoáng chốc tụ lại.
Đây là trận cục hắn khổ tu nhiều năm mới luyện thành. Nhớ trước đây chính mình trải qua không ít nhấp nhô mới đột phá phá Trúc Cơ, luyện được Kim Đan, hiện giờ tu vi đã tăng nhiều. Giờ gã sẽ dùng trận pháp này xử quyết tà ma dơ bẩn! Tất cả tà ma đều là tai họa, đều đáng chết!!
Hắn nhớ tới cảnh tượng bảy năm trước, tiểu sư muội bị yêu ma hại chết kia, trên trán lại nổi lên gân xanh, lòng cừu hận càng thêm sâu nặng. Ngay sau đó giơ tay, đánh ra hai cây ma đinh huyết tước.
Đinh dài cắm vào vai, đóng đinh cơ thể trên cọc gỗ. Cơn đau nhói lập tức xuất hiện, đau đến xuyên tim thấu xương. Câu Nguyệt kêu lên một tiếng, gắt gao cắn răng áp mùi vị tanh nồng trong cổ họng xuống, sát khí trong cơ thể bắt đầu xao động, con ngươi lam bích cũng biến thành màu đỏ rực. Nhìn hành động tiếp theo của nam nhân đứng đằng xa, ánh mắt nàng cứng đờ.
Đạo sĩ kia treo hồ lô bát quái lên không trung, nhúng vào nước lạnh, đốt chân hỏa lên. Sóng nhiệt ngập trời ập tới, lửa cháy nghi ngút, ngay cả cành cây bên trên cũng bị lật tung. Lửa khói đỏ tươi rào rạt phóng đến như sắp bén lên người, sắc mặt Câu Nguyệt thay đổi, rốt cuộc đáy mắt cũng hiện lên tia sợ hãi.
Khi Phàn Thiện đuổi tới đây, chính mắt nhìn thấy người thương hôn mê, chết dần chết mòn trong ngọn lửa. Trong phút chốc, tròng mắt nàng co rút, tim như ngừng đập.
"Câu Nguyệt!!"
Đạo sĩ đang niệm chú nghe thấy tiếng gọi bí ẩn mang theo giận dữ, vừa quay đầu lại thì thấy một lá bùa xẹt qua, dập tắt ngọn lửa. Người đến chớp mắt vọt lên đài, nhanh đến nỗi hắn không nhìn rõ. Cây củi phát nổ, bị cuốn trôi đi, hồ lô trên không cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Ánh lửa lập tức tắt toàn bộ, tro tàn rơi vãi bên chân. Gã phất tay áo lùi lại vài bước, phát hiện người trên cọc gỗ giữa đài cũng biến mất, được nữ tử bạch y ôm vào trong ngực, tay nàng còn kẹp chặt hai cây ma đinh huyết tước, dường như muốn bóp nát chúng.
"Ngươi là ai! Tại sao lại phá trận của ta!" Hắn nhặt mảnh vỡ hồ lô bên chân lên, nổi giận nói.
"Ngươi đang làm gì." Nữ tử đầu kia nặng nề mở miệng, khi ngẩng đầu nhìn sang, đôi con ngươi màu hổ phách hóa thành vàng ròng khiến gã run sợ.
"Ngươi đã làm gì với nàng!" Phàn Thiện gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, cắn răng nói. Nàng cố gắng bình ổn cơn cuồng nộ dưới đáy lòng, siết chặt đầu ngón tay đến trắng bệch. Nàng luôn cẩn thận bảo vệ người đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, nay nàng ấy lại phải chịu đựng đau đớn thế này, suýt thì không thể vãn hồi. Nhìn miệng vết thương dữ tợn kia, giờ khắc này, nàng đau lòng tột cùng.
Tất cả là nàng sai. Đều do nàng......
"Đạo hữu có ý gì?" Đạo sĩ sửa miệng, nhưng khi thấy ánh mắt đau lòng quyến luyến khi nhìn Câu Nguyệt của Phàn Thiện, vẻ mặt gã nghiêm lại: "Chẳng lẽ ngươi quen biết ma nữ này?" Nữ tử này toàn thân đầy tiên tức thuần khiết, thanh phong ngạo cốt không dính bụi trần, chắc chắn là nhân tài tu đạo kiệt xuất, sao lại có quan hệ với Ma tộc.
Phàn Thiện không để ý tới lời chất vất của gã, tạo một kết giới rắn chắc bên cạnh, cẩn thận đặt Câu Nguyệt vào, mới lạnh lùng trả lời: "Nàng rất quan trọng với ta."
"Ngươi?!" Đạo sĩ nhíu mày: "Ngươi có biết ả là ma không!"
"Thì sao, dù là yêu ma cũng có tốt có xấu! Nàng là dạng người gì, ta rõ nhất." Phàn Thiện giương tay tế Bạch Chúc, chậm rãi rút lưỡi đao ra, hàn quang phản chiếu sự quyết tuyệt: "Ta không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng." Người tổn thương nàng, nhất định phải trả giá đại giới.
Đạo sĩ thấy nàng muốn bảo vệ ma nữ kia, cả giận nói: "Hừ! Chính tà không đội trời chung, trừ ma vệ đạo mới là lẽ thường tình. Ả rõ ràng là tà ma mang nghiệp chướng nặng nề, đừng có bị mê hoặc! Ngươi thân là người tu tiên, sao có thể làm bạn với yêu ma! Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng!!"
"Đủ rồi!" Phàn Thiện lạnh giọng ngắt lời, cuối cùng cũng không kiềm chế nổi cơn giận: "Đến tột cùng nàng đã làm chuyện thương thiên hại lí gì?!"
"Bất luận trước kia như thế nào, nhưng ít ra bây giờ nàng sẽ không tổn thương người vô tội, ta tin sau này cũng sẽ không! Tâm tính nàng vốn không xấu, dù vừa nãy chịu đau đớn như vậy, nàng vẫn cố gặp áp chế ma tính trong ngươi, sao ngươi có thể chỉ trích nàng nghiệp chướng nặng nề?"
"Hơn nữa, nàng đã từng cứu bao nhiêu người, ngươi có biết không? Chỉ vì nàng là Ma tộc, nên phải tru sát? Tàn nhẫn độc ác, đúng sai chẳng phân biệt, có khác nào những yêu ma lạm sát người vô tội không?!"
Trường đao khua sang bên sườn, ánh đao sắc bén chớp mắt cắt đứt một góc của thạch đài, gió cát nổi lên, tay áo tung bay. Nữ tử tiên khí bức người đứng trên đài, ánh mắt lạnh băng, tựa như Tu La.
Sát y lạnh thấu xương truyền đến, đạo sĩ lui ra sau một bước, trán đổ mồ hôi lạnh. Gã bỗng nhiên cảm thấy người nọ phía trước chính là ác thú đang bạo nộ, tùy thời sẽ nhào lên xé xác gã. Gã không khỏi sinh ra chút sợ hãi, khí thế cũng yếu đi không ít, nhưng vẫn mạnh miệng mắng: "Nhân từ với yêu ma là lòng dạ đàn bà!"
"Ngươi chấp mê bất ngộ, uổng đạo tu tiên!" Gã nói khích. Tay lướt qua mười tám lỗ trên thân kiếm Đồng Tiền, hừ lạnh: "Nếu ngươi li kinh phản đạo như thế, liền đừng trách bần đạo không lưu tình!"
Nói xong, gã niệm chú mở trận, hoa lam điện trồi lên từ mặt đất, kêu răng rắc. Gã lật tay, bắn ra chục lá lôi phù, lá bùa mang theo sấm sét trông như một con rắn khổng lồ trên đài.
Phàn Thiện lạnh lùng nhảy lên, trường đao đón lấy cuồng phong, xoay người giữa không trung, lập tức đóng hết dẫn lôi phú lên một cây cổ thụ khuất nẻo phía xa. Chỉ thấy cây cổ thụ bị lôi điện quấn quanh, ngay sau đó bừng cháy giữa cuồng phong ầm ầm, hóa thành tro bụi. Tiếng vo ve vang lên, lôi điện trong trận đều biến mất không còn dấu vết.
"Ngươi vậy mà!" Sắc mặt đạo sĩ biến đổi, nôn ra một ngụm máu đen. Gã không thể tin được! Cây kia là nơi hắn giấu tâm trận, nữ tử này sao có thể liếc mắt một cái là nhìn ra?!
Chỉ chớp mắt ngắn ngủi, thắng bại đã phân. Vẻ mặt gã tối tăm không cam lòng, định tiếp tục phản kích, nhưng kiếm Đồng Tiền trong tay đã bị hai cây đinh dài phá không đánh trúng, leng keng vỡ vụn, hàng chục mảnh đồng găm vào vai gã, rồi từ phía sau xuyên ra, bê bết máu thịt, máu tươi đầm đìa. Hắn đau đớn hô một tiếng, quỳ xuống che đầu vai, nhưng gã chưa kịp thở dốc thì đã có một đạo hàn quang ép đến trước mặt.
Lưỡi đao lạnh băng sắc bén kề trên yết hầu, gã ngơ ngẩn ngửa đầu, thấy nữ tử đứng ngược sáng, tóc dài hất lên, mà phía sau sao trời tắt lụi, cỏ cây lay động.
Lòng gã hoảng sợ, run giọng: "Ngươi, ngươi rốt cuộc......"
"Thần ẩn sơn Phàn Thiện." Phàn Thiện lại lạnh lùng nói ra mấy chữ này.
"Thần ẩn...... Phàn Thiện......" Đạo sĩ thấp giọng lẩm bẩm, nhìn hai cây ma đinh huyết tước trên mặt đất, không khỏi nhắm mắt lại, chật vật cười khổ: "Bần đạo thua tâm phục khẩu phục......"
Phàn Thiện nặng nề nhìn hắn một cái, thu hồi lưỡi đao, xoay người hướng thạch đài đi tới, dịu dàng ôm nữ tử trong kết giới lên.
"Chính tà trước nay đều không có ranh giới rõ ràng. Đạo sinh ra từ tâm, ma cũng sinh ra từ tâm. Ngươi không thể buông bỏ quá khứ, cứ điên cuồng cố chấp như vậy, chung quy sẽ có một ngày lầm đường lạc lối." Lúc đi qua nam nhân vẻ mặt dại ra kia, ngữ điệu trầm xuống: "Hôm nay tha cho ngươi một mạng, tự giải quyết cho tốt."
"Nếu sau này ngươi còn dám tổn thương nàng, ta nhất định sẽ trừ linh đan, hủy căn cơ, phế tu vi ngươi!" Nói xong, ôm Câu Nguyệt ngự phong đi mất.
Những lời này quanh quẩn thật lâu bên tai đạo sĩ. Hắn mở mắt ra, môi run rẩy đến mức không nói ra lời, ngây dại nhìn hướng nàng đi mất. Lúc lâu sau, rốt cuộc che miệng vết thương, từ từ ngã xuống mặt đất, khóc thảm thiết thành tiếng.
......
Lúc Câu Nguyệt tỉnh lại đã gần chạng vạng, mở mắt ra trông thấy khung cảnh quen thuộc trong phòng, có cảm giác đã qua mấy đời.
Đợi tỉnh táo lại, nàng lập tức cảm thấy trên người hơi quái dị. Vì thế rũ mắt, nhìn thấy mình mặc áo trong màu trắng, vai quấn vải băng, miệng vết thương đã được người khác dùng linh lực xử lý, cảm giác không khó chịu lắm, chỉ là lúc cử động mạnh vẫn hơi đau.
"Ưm......" Nàng hừ nhẹ.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Phàn Thiện bưng chậu nước tiến vào. Thấy nàng tỉnh rồi, hơi sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng đi tới mép giường, dịu dàng nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Câu Nguyệt thấy Phàn Thiện xuất hiện, có chút không phản ứng kịp. Xoa xoa đầu, "Ta đây là......" Nàng nhớ tới cảnh tượng bị tên đạo sĩ chết tiệt kia dùng lửa thiêu, sau đó...... Sau đó xảy ra chuyện gì?
"Không sao cả, đều đã qua rồi." Phàn Thiện nhìn sắc mặt tái nhợt của người trước mặt, không nhịn được mà duỗi tay vuốt ve mặt nàng, "Có chỗ nào không thoải mái không, miệng vết thương thế nào, hửm?"
Không giấu được sự quan tâm cùng.... Yêu thương? Câu Nguyệt hơi ngây ra, ngơ ngác nhìn bộ dáng lo lắng của Phàn Thiện, hỏi: "Sau đó ngươi tới cứu ta?" Hình như trước lúc hôn mê, nàng nghe thấy giọng của người này, hóa ra không phải ảo giác......
Phàn Thiện nghe xong, ánh mắt buồn bã thu tay lại, "Thật xin lỗi, là ta tới muộn nên ngươi mới bị thương nặng như vậy."
"Không liên quan đến chuyện của ngươi." Câu Nguyệt nói, cựa người muốn ngồi dậy, Phàn Thiện thấy thế vội vàng đỡ nàng lên, lót gối mềm sau người, bưng nước trà làm nhuận giọng, lại dùng khăn gấm thấm chút nước ấm, tinh tế lau mặt giúp nàng.
Câu Nguyệt có chút thụ sủng nhược kinh, bây giờ hưởng thụ đối xử dịu dàng thế này, thật giống cảnh trong mơ. Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, và cả nỗi ấm ức mấy ngày nay, sống mũi nàng bỗng chua xót: "Ta đã làm ngươi khó xử rồi, luôn gây phiền phức cho ngươi. Cho tới nay, ta giống như gánh nặng của ngươi.... Chắc ngươi thấy ta phiền lắm đúng không?"
Dừng một chút, nàng buồn bã cười, mặt cắt không còn giọt máu: "Nhưng ta nghĩ tới, hết thảy chuyện này đều không trách ngươi được, là ta quá tùy hứng làm bậy. Ta...... ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, trở về Ma giới. Từ đây ngươi an tĩnh tu tiên, ta gả cho người khác, từ nay không gặp lại. Như vậy đối với ai cũng tốt."
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng nàng lại khó chịu gần chết, nước mắt lưng tròng.
Động tác Phàn Thiện hơi dừng lại, tim đột nhiên thắt lại, đau đớn như bị kim đâm thủng. Nàng buông khăn, như không nghe thấy lời này, nhẹ giọng nói: "Lại đây để ta xem vết thương trên vai ngươi."
Câu Nguyệt biệt nữ quay mặt đi, hơi khụt khịt: "Không cần, không sao, cứ gọi mấy người Tam Kê lại đây, đưa ta về là được rồi."
Phàn Thiện muốn nắm lấy cổ áo của Câu Nguyệt, tay dừng giữa không trung, mím môi nhìn nàng một lát, lạnh giọng: "Ngươi thật sự muốn chạy?"
Con mèo nào đó cắn cắn môi, như cũ không chịu nhìn nàng.
"Ta đây giúp ngươi gỡ Già La hoàn xuống." Phàn Thiện cúi người đến gần.
"Không cho chạm vào nó!" Lúc này, Câu Nguyệt mới quay mặt lại, đột nhiên rút tay về sau, lùi lại. Đến khi nhận ra mình phản ứng quá mức, nàng mới ngồi thẳng lại rầu rĩ nói: "Già La hoàn, ta, sáng mai ta sẽ trả cho ngươi cũng không muộn."
Mếu máo, chua xót trong lòng sắp tràn ra.
"Phụt." Lúc này lại nghe người nọ cười khẽ bên tai, nàng kinh ngạc giương mắt, nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của đối phương dịu dàng cưng chiều, phản chiếu dáng vẻ ngây ngốc, mắt mang lệ của mình. Nàng lập tức bị hút hồn, cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn nữ tử trước mặt đang nhích lại gần, cho đến hương lan nhẹ nhàng phất qua mặt.
"Dù ngươi muốn rời đi thật, ta cũng không cho."
Dư âm biến mất, Phàn Thiện nâng cằm Câu Nguyệt, cúi đầu dán môi lên.
__________
Mình đã up đủ chương rồi nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.