Chương 100: Tên cho mèo
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Một hôn lễ duy trì náo nhiệt liên tục vài ngày cuối cùng đã đi qua. Các tân khách thỏa mãn ra về, các lụa hồng, đèn hỉ ở các nơi trong Ma giới cũng đều lần lượt được thay, trên Cửu Tôn Đài một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trang nghiêm.
Các thân bằng hữu của phụ mẫu Phàn Thiện đều khởi hành trở về Vân Tung, mà các nàng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Ma Tôn nên trước hết ở lại Ma giới một thời gian.
Chiều hôm nay ánh nắng tươi sáng, trong đình viện có gió nhẹ mát lạnh, Phàn Thiện thấy cảnh sắc bên ngoài không tệ liền ôm Câu Nguyệt đi đến hậu hoa viên tản bộ. Không biết vì nguyên nhân gì mà dạo gần đây Câu Nguyệt đều buồn ngủ vô lực, hôm nay càng tệ hơn, dáng vẻ hình người đều lười duy trì, dứt khoát hóa thành tiểu bạch miêu, luôn để Phàn Thiện ôm lấy.
"Dễ chịu hơn một chút không?" Phàn Thiện sờ sờ cái ót của tiểu miêu trong lòng, tiện thể lại kiểm tra một chút, phát hiện nội tức của đối phương vẫn mạnh như trước, linh lực quanh người thậm chí còn dồi dào hơn, lúc này nàng mới thoáng yên tâm.
"Vẫn không có sức, chỉ muốn ngủ" Tiểu bạch miêu híp mắt ngáp một cái, sau đó miễn cưỡng lắc lư cái đuôi. Dừng một chút, lại hằn giọng nói: "Đều tại ngươi"
Phàn Thiện cười cười không nói gì. Gần đây buổi tối luôn đẹp đến mức lòng người khó tự kiềm chế được, nhưng cũng không mệt mỏi như vậy. Nàng thầm nghĩ sự dị thường của Câu Nguyệt có phải liên quan đến viên Linh Ỷ châu kia không.
Đưa tay phủi vài cánh hoa rơi trên người tiểu miêu, tiện tay vuốt lông cho nàng, tiếp tục men theo con đường mòn phủ kín cánh hoa mà đi.
Ngày xuân cây cỏ sinh trưởng rất nhanh, hậu hoa viên trong Ma giới đều muôn màu muôn vẻ làm người mê tít, mấy gốc cây vốn đơn sơ nay cũng đã um tùm sum xuê, tạo ra tán cây tựa như cây dù lớn, rợp bóng râm mát.
Các nàng rẽ qua mảnh bụi hoa đi tới dưới bóng cây thì phát hiện có người đã sớm đứng ở đây.
"Là Tấn di!" Ánh mắt của tiểu bạch miêu trong lòng nàng sáng lên. Thấy người đang ngắm hoa cách đó không xa vẫn chưa phát hiện ra các nàng, nhưng khi nhìn đến bạch miêu có bề ngoài giống nàng đang nằm trong lòng đối phương thì bỗng thấy kinh sợ.
"...Tỷ!?" Câu Nguyệt không dám tin. Nàng không nhìn lầm đó chứ!? Vị tỷ tỷ kia của nàng không bao giờ chịu lộ nguyên hình trước người khác mà có thể duy trì dáng vẻ tiểu bạch miêu ngoan ngoãn nằm trong lòng Tấn di, hơn nữa còn không biết xấu hỏ ngẩng đầu cọ lên lòng bàn tay Tấn di hưởng thụ, phát ra tiếng meo meo khiến người ta thấy thẹn vô cùng.
Nàng vội giục Phàn Thiện đi về phía trước, sau đó vươn móng vuốt nhỏ chỉ về đoàn cầu trắng trong lòng nữ tử áo đỏ đối diện: "Tỷ, đúng là tỷ rồi!"
Tấn Vân nghe tiếng thì quay người lại, đối diện với nàng và Phàn thiện. Nhìn xuống bạch miêu trong lòng, rồi lại nhìn một người một mèo trước mặt, có chút xấu hổ nói: "Khụ, các ngươi cũng tới tản bộ à?"
"Đúng vậy, hôm nay thời tiết cũng tốt" Phàn Thiện mỉm cười đáp lại. Câu Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào bạch miêu trong lòng đối phương.
"Thế nào, rất ngạc nhiên sao? Cũng không phải chưa từng thấy qua" Trọng Yên Tuyết thấy nàng như vậy liền run lỗ tai chậm rãi nói, một chút cảm giác lúng túng cũng không có. Nguyên hình của nàng rất giống với Câu Nguyệt, đều là một đoàn lông trắng, chỉ có đuôi là có vài chỗ lông đen, liếc mắt nhìn qua sẽ rất khó phân biệt.
Bất quá trong lòng Câu Nguyệt luôn cho ràng Trọng Yên Tuyết giống hồ ly hơn, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng như bây giờ, quả thật rất giống hồ ly thỏa mãn sau khi được ăn no. Câu Nguyệt híp mắt lại, quan sát những cử chỉ qua lại giữa tỷ tỷ và Tấn Vân, ánh mắt càng phát ra thâm ý.
Tấn Vân có chút mất tự nhiên, đưa tay gõ lên trán Câu Nguyệt, buồn cười nói: "Ánh mắt ngươi là sao đây?"
Đôi mắt Câu Nguyệt lóe sáng, vẻ mặt gian xảo nói: "Ừm hửm, ngươi và tỷ của ta... các ngươi..."
"Không sai, chúng ta ở bên nhau" Trọng Yên Tuyết thản nhiên thừa nhận, Tấn Vân thấy thế cũng không xấu hổ mà gật đầu.
"Nhanh quá đó!" Không ngờ hai người đều hào phóng công khai như vậy, Câu Nguyệt không khỏi hú hét. Phàn Thiện buồn cười vuốt những sợi lông dựng lên trên đầu nàng, sau đó nói với một người một mèo trước mặt: "Chúc mừng"
"Đa tạ" Tấn Vân có vài phần xấu hổ, nửa vui đùa nói: "Các ngươi sẽ không thấy... có chút kỳ quái sao, đột nhiên liền đổi thân phận"
"Kỳ quái chỗ nào, dù sao đều là người một nhà" Câu Nguyệt cực kỳ hài lòng, càng nhìn càng thấy tỷ tỷ và Tấn Vân thật sự rất xứng đôi.
Lúc này tâm tình tốt nên Câu Nguyệt cũng có tinh thần trêu chọc hai người hơn: "Thật ra ta đã sớm nhìn ra giữa các ngươi có bí mật, hừ hừ, cho nên hai người các ngươi ở bên nhau cũng là chuyện nằm trong dự đoán của ta. Chỉ là sau này phải đổi xưng hô, không thể lại gọi Tấn di nữa, hì hì... Không phải nên gọi một tiếng tỷ phu sao?"
Tấn Vân: "Đừng, gọi tỷ phu càng mất tự nhiên hơn"
"Có gì mà mất tự nhiên" Câu Nguyệt hằn giọng, lập tức nhìn sang Trọng Yên Tuyết, hất mặt lên. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa người nào đó một phen rồi: "Không gọi tỷ phu vậy thì gọi tẩu tẩu được không? Vậy thì không thực tế lắm. Ai nha ~ nhìn bộ dạng hiện tại của tỷ xem, tối hôm qua nhất định hưởng thụ nhiều lắm nhỉ, đều mệt muốn chết rồi kìa. Làm một muội muội như ta nhìn còn thấy đau lòng"
"Không thể so với ngươi, không chỉ có mệt muốn chết mà cổ họng còn bị khàn kìa, bằng không sao nói chuyện mà âm thanh cứ trầm đục. Tỷ tỷ khuyên ngươi vẫn nên bớt nói lại đi, không chừng đêm nay kêu không ra tiếng" Trọng Yên Tuyết lạnh lùng đánh trả nàng.
"Ngươi!" Mỗ mèo tức khắc xù lông: "Trọng Yên Tuyết ta còn chưa tính sổ với ngươi đó, hồi nhỏ ngươi luôn khi dễ ta, thật ra chính là vì đố kỵ Tấn di rất tốt với ta chứ gì! Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như ngươi, ta đã nói rồi, ta luôn khiến người khác yêu thương, làm sao có ai nỡ mà khi dễ ta!"
Tấn Vân nhỏ giọng giúp đỡ biện hộ: "Tuyết Nhi... Tuyết Nhi không phải người như vậy"
"Tỷ của ta lòng dạ có bao nhiêu hiểm độc ngươi cũng biết mà" Câu Nguyệt liếc mắt nhìn đối phương: 'Hiện tại thiên vị nàng như thế, cẩn thạn sau này làm hư nàng"
Trọng Yên Tuyết: "Những lời này ngươi nên nói với Phàn Thiện nhà ngươi mới đúng"
"Nè ngươi..."
"Haha được rồi" Phàn Thiện khẽ cười vuốt lông cho mỗ mèo, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Lúc này đại y quan cũng đã về Dược Sơn rồi, ta dẫn ngươi qua đó"
Tấn Vân nói: "Sao vậy? Thân thể Nguyệt nhi khó chịu à?"
"Hai ngày nay có chút mệt mà thôi" Phàn Thiện ngẩng đầu nhìn Phàn Thiện: "Ta không muốn đến chỗ đại y quan đâu"
Khi còn bé nàng vừa có khó chịu thì lão già nghiêm túc kia sẽ tự mình nấu thuốc cho nàng, còn phải quan sát nàng chằm chằm đến khi uống cạn chén thuốc vừa đắng vừa hôi kia. Hiện tại nhớ lại đều thấy trong miệng trong dạ dày bắt đầu đắng nghét rồi. Nàng lấy móng vuốt nhỏ bắt ống tay áo Phàn Thiện, đáng thương nói: "Ngày mai ta sẽ khỏe mà, đừng đến chỗ hắn được không..."
Phàn Thiện nhướn mày: "Không cho phép tùy hứng"
Tấn Vân cười nhìn Trọng Yên Tuyết: "Nè, ngươi xem Nguyệt nhi thật giống ngươi. Khi còn bé ngươi cũng sợ uống thuốc của đại y quan, bây giờ thấy hắn đều phải đi đường vòng"
"Một chút chuyện xưa đều bị ngươi biết hết rồi" Trọng Yên Tuyết dỗi nói.
Nhìn hai người như vậy, trong lòng Phàn Thiện bỗng sinh ra rất nhiều xúc động.
"Thật sự rất ngưỡng mộ các ngươi" Nàng nói với Tấn Vân: "Nếu như có thể, ta hi vọng ta xuất hiện trong tuổi thơ của A Nguyệt, luôn làm bạn bên cạnh nàng, che chở nàng lớn lên"
Đáy mắt Tấn Vân run lên.
Câu Nguyệt ngọt ngào cọ vào lòng Phàn Thiện: "Đáng ghét, ban ngày ban mặt lại nói mấy lời tâm tình này"
"Ngươi cũng vậy đó" Phàn Thiện cười nhấc đoàn cầu trắng ăn đậu hủ của mình lên, "Ban ngày ban mặt, ngươi cọ chỗ nào đó?"
"Haha" Người kế bên cũng bị chọc cười.
Phàn Thiện cáo từ: "Chúng ta đi trước đây"
"Đi trước đây, không quấy rầy hai người các ngươi nữa, đợi đến tối cùng nhau chơi mạt chược nha" Câu Nguyệt thò đầu ra, nháy mắt ra hiệu với phía sau: "Đúng rồi tỷ phu, ta nói với ngươi, quản tỷ tỷ ta nhiều một chút, nhìn cái miệng độc của nàng luôn chọc người ta ghét. Còn có tuy nói nàng hiện tại tuổi tác như lang như hổ, nhưng ngươi cũng đừng quá dựa dẫm vào nàng..."
Tấn Vân nhìn hai người đi xa, lắc đầu cười: "Đứa nhỏ này"
"Nàng gọi một tiếng tỷ phu ngược lại rất thuận miệng" Trọng Yên Tuyết cũng chỉ vì nghe được hai chữ này nên rất thỏa mãn. Nàng nhảy xuống khỏi người Tấn Vân, biến trở về hình người, sau đó kéo Tấn Vân đi vào trong đình nghỉ mát.
Vừa đi vào liền không khách khí mà ngồi lên đùi Tấn Vân: "Lại đây, xoa thắt lưng cho ta, ta vẫn chưa khỏe lại đâu"
"A, được" Tấn Vân vòng tay ôm chặt nàng, một tay khác dùng sức xoa bóp bên hông cho nàng. Trọng Yên Tuyết quay đầu nhìn bộ dáng chuyên tâm của đối phương liền nhịn không được nghiêng đầu tới hôn một cái: "Tấn Vân, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
"Hả? Sao ngươi biết" Tấn Vân sửng sốt một chút.
"Ngươi nhíu mày ta liền biết ngươi nghĩ gì rồi" Trọng Yên Tuyết ôm cổ nàng, tựa trán vào nhau, ôn nhu nhìn: "Tối hôm đó lúc ngươi muốn ta thì đã bắt đầu suy nghĩ miên man gì rồi đúng không?"
Trên mặt Tấn Vân có chút nóng lên: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn". Do dự một chút, mới nói tiếp: "Ngươi... Trước đó không phải ngươi cùng Chu Tước thiếu chủ, Hoa Yêu ở bên nhau à, sao lại..."
"Ngươi muốn hỏi ta vì sao vẫn là lần đầu tiên?" Trọng Yên Tuyết cười khẽ cắn cằm của nàng: "Vì ta không thích bọn họ. Ta chỉ muốn chọc giận đại cọc gỗ là ngươi nên mới đồng ý qua lại với họ, không ngờ ngươi căn bản không thèm để ý"
"Ai nói ta không thèm để ý" Tấn Vân gấp gáp nói. Sau đó nàng đã điều tra qua một lần thân thế và nhân phẩm cùng những người qua lại của họ, còn không biết nàng chú ý đến thế nào...
"Ha, bây giờ biết ghen rồi?" Trọng Yên Tuyết phì cười, trong mắt như có vì sao rơi vào. Sau đó nàng mới bình tĩnh nói tiếp: "Từ nhỏ mẫu thân ta đã dạy, 'Chỉ có thể làm chuyện đó với người mình thích, người đáng giá để mình giao phó cả đời cho họ, ví dụ như Tấn di' ". Vừa nói nàng vừa bắt chước lại giọng của Câu Dao năm đó.
Tấn Vân nghẹn một chút, chợt nghĩ đến cái gì dần dần rũ mi xuống: "Hơn nữa, tối hôm đó sau khi ngươi cắn vai ta có nói một câu, rốt cuộc là ý gì? Mẫu thân ngươi..."
"Ừm hửm?" Trọng Yên Tuyết nhíu mày, chờ nàng nói xong.
Tấn Vân cắn môi, cuối cùng lắc đầu: "Quên đi, đều không quan trọng". Nàng thở dài tựa như đã thoải mái trong lòng, ngữ khí nhẹ nhõm hơn: "Cho nên nói, rốt cuộc từ lúc nào ngươi đã có tâm tư đó với ta vậy? Sẽ không thật sự là lúc còn nhỏ..."
Trọng Yên Tuyết cong môi cười, vùi đầu vào trong lòng nàng: "Không nói cho ngươi đâu, cho ngươi từ từ nghĩ"
"Ngươi xấu" Tấn Vân oán trách ôm công chúa của nàng, tay lại đặt trên lưng nhẹ nhàng xoa. Cứ thế hai người tiếp tục tâm sự với nhau giữa hương hoa
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến: "Tuyết Nhi, sau này... sau này ta nên đối mặt với Diễm Nhi như thế nào đây?"
"Haha ngươi nói ca ca à?" Trọng Yên Tuyết cười xấu xa: "Còn có thể thế nào nữa, ta sẽ chờ ca ca gọi ngươi muội phu. Thật ra hắn cũng không vấn đề gì, sau này... ngươi phải cùng ta gọi người nào đó một tiếng "Phụ vương" đó"
Tấn Vân ngẩn người, vội ôm mặt lại. Nàng và Trọng Kiệt có giao tình gần ba nghìn năm rồi, nàng xem hắn là quân chủ, xem là chiến hữu vào sinh ra tử, nhưng trăm triệu không ngờ tới, có một ngày nàng phải gọi hắn là phụ vương, hình ảnh này thật không dám tưởng tượng đến!
Cho nên trước đó vì sao nàng lại rối rắm như vậy, nguyên nhân rất lớn trong đó cũng vì chuyện này...
"Huhuhu, thật ngượng ngùng"
"Quen là được rồi" Trọng Yên Tuyết nghiêng người tới hôn nàng.
"Nhưng mà thân phận của ta thoáng chốc liền rớt xuống rồi"
"Rớt cũng không cho đổi ý"
"Nhưng mà... nhưng mà cha ngươi có đồng ý chúng ta không?"
"Yên tâm đi, phụ vương ta... Ai đang ở đó!" Trọng Yên Tuyết còn chưa dứt lời thì bỗng phát hiện có khác thường, nàng quát lạnh một tiếng, vung tay áo lên ném hòn đá đến chỗ gần đó.
"Ui da!" Một tiếng đau đớn vang lên, nghe vào rất quen tai.
Ma Tôn bị bắn trúng liền thở phì phò từ sau bụi hoa đi ra: "Còn chưa thấy rõ là ai mà đã ra tay nặng như vậy rồi!"
"Trọng Kiệt!?" Tấn Vân thấy người tới đúng là Ma Tôn thì vội tách người khỏi Trọng Yên Tuyết. Trọng Yên Tuyết lại không đồng ý xuống đùi nàng, vẫn ôm lấy cổ nàng, quay đầu nhìn người đang đi tới: "Phụ vương người nghe trộm bao lâu rồi?"
"Cái gì nghe trộm, ta chỉ đúng lúc đi ngang qua" Ma Tôn giận trừng mắt với nàng, sau đó đối diện với Tấn Vân thì có chút ngượng ngùng.
Hắn xoa xoa hai tay, ho khan vài tiếng mới nói: "À, Tấn Vân, từ nhỏ Tuyết Nhi đã thích ngươi rồi, nếu các ngươi đều đã ở bên nhau thì ta... ta cũng không có gì để phản đối" Chậc chậc, lại...
"A??" Tấn Vân sửng sốt.
Ma Tôn cũng thản nhiên bắt đầu kế hoạch của mình: "Nè, lát nữa ta liền đi tìm các Trưởng lão bàn bạc, sau đó đêm nay gọi Đại Tế Ti tới xem ngày cho các ngươi. Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho chúng ta làm, đến lúc đó cũng phải là một hôn lễ long trọng ~"
Càng nói hắn càng hăng say, gần như có chút gấp gáp. Vì vậy hắn dặn dò một tiếng rồi xoay người đi về hướng đại điện, xem ra là chuẩn bị triệu tập các Trưởng lão rồi.
Tấn Vân có chút phản ứng không kịp, vừa định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên từ nơi khác trong lùm cây truyền đến động tĩnh. Nàng theo bản năng học dáng vẻ vừa rồi của Trọng Yên Tuyết, ném một hòn đá ra.
"Ui da!" Lại là một tiếng kinh hô. Trọng Diễm chỉ vừa kịp xoay người lại đã bị bắn trúng, hắn ôm mông từ sau lùm cây xuất hiện, xấu hổ không dám đi tới.
"Không... không cần nói gì hết" Hắn đỏ mặt nói: "Ta... ta ủng hộ các ngươi!"
"Chúc các ngươi hạnh phúc!" Nói xong liền ôm mặt chạy đi thật xa.
Phàn Thiện dẫn Câu Nguyệt đến đại y quan ở Dược Sơn một chuyến, nàng dùng hết mọi cách mới dỗ được Câu Nguyệt ngoan ngoãn ngồi một chỗ kiểm tra. Sắc mặt đại y quan không chút thay đổi nhìn hai người các nàng tình tứ, thời gian hơn nửa nén hương mới bắt được cánh tay Câu Nguyệt, sau đó vuốt bộ râu của mình mà suy nghĩ, cuối cùng cũng không có phát hiện ra vấn đề gì. Hắn cũng thấy kỳ quái nên chỉ kê cho một phương thuốc dưỡng thân, căn dặn nói hôm sau có gì không thích hợp thì lập tức triệu hắn tới.
Phàn Thiện biết trưởng bối nhìn như rất nghiêm túc này là thật lòng quan tâm Câu Nguyệt, nàng liên tục đáp ứng. Khi ôm Câu Nguyệt về cung thì nàng vẫn có chút lo lắng nên đã viết một phong thư về Vân Tung, không ngờ sáng hôm sau phụ mẫu của nàng đã dẫn theo y bà từ Vân Tung đến đây.
"Thân thể Nguyệt nhi khói chịu sao con không báo cho chúng ta biết sớm một chút!"
"Sau khi thành thân phải chú ý một chút, đặc biệt là thể chất của Nguyệt nhi..." Lúc y bà bắt mạch thì phụ thân Phàn Thiện liền oán trách bên tai nữ nhi, mãi đến khi mỹ phụ nhân ở bên cạnh liếc mắt tới mới ngậm miệng. Mà Ma Tôn nghe tin cũng chạy đến, một nhóm người vây quanh trước giường, nhón chân trông ngóng, tựa như đang chờ một phán quyết trọng đại nào đó.
Phàn Thiện có chút kinh ngạc với phản ứng này của bọn họ, nàng đứng cách một đống cái ót mà đối diện với Câu Nguyệt, dùng ánh mắt trấn an cảm xúc cũng thấp thỏm mê man của nàng. Lúc này y bà Vân Tung mở cái hộp nhỏ ra, lấy ra rất nhiều đồ vật có hình thù kỳ quái rồi đặt lên cổ tay Câu Nguyệt tra chẩn một phen, sau một lát nàng mới đứng dậy, nét mặt rạng rỡ giải thích.
Trong gian phòng tức khắc yên tĩnh lại. Mọi người dường như chưa kịp phản ứng lại, chỉ có phụ thân Phàn Thiện kích động kéo con gái đến trước mặt Câu Nguyệt, run rẩy nói: "Các ngươi... các ngươi sắp làm mẹ rồi!"
Các thân bằng hữu của phụ mẫu Phàn Thiện đều khởi hành trở về Vân Tung, mà các nàng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Ma Tôn nên trước hết ở lại Ma giới một thời gian.
Chiều hôm nay ánh nắng tươi sáng, trong đình viện có gió nhẹ mát lạnh, Phàn Thiện thấy cảnh sắc bên ngoài không tệ liền ôm Câu Nguyệt đi đến hậu hoa viên tản bộ. Không biết vì nguyên nhân gì mà dạo gần đây Câu Nguyệt đều buồn ngủ vô lực, hôm nay càng tệ hơn, dáng vẻ hình người đều lười duy trì, dứt khoát hóa thành tiểu bạch miêu, luôn để Phàn Thiện ôm lấy.
"Dễ chịu hơn một chút không?" Phàn Thiện sờ sờ cái ót của tiểu miêu trong lòng, tiện thể lại kiểm tra một chút, phát hiện nội tức của đối phương vẫn mạnh như trước, linh lực quanh người thậm chí còn dồi dào hơn, lúc này nàng mới thoáng yên tâm.
"Vẫn không có sức, chỉ muốn ngủ" Tiểu bạch miêu híp mắt ngáp một cái, sau đó miễn cưỡng lắc lư cái đuôi. Dừng một chút, lại hằn giọng nói: "Đều tại ngươi"
Phàn Thiện cười cười không nói gì. Gần đây buổi tối luôn đẹp đến mức lòng người khó tự kiềm chế được, nhưng cũng không mệt mỏi như vậy. Nàng thầm nghĩ sự dị thường của Câu Nguyệt có phải liên quan đến viên Linh Ỷ châu kia không.
Đưa tay phủi vài cánh hoa rơi trên người tiểu miêu, tiện tay vuốt lông cho nàng, tiếp tục men theo con đường mòn phủ kín cánh hoa mà đi.
Ngày xuân cây cỏ sinh trưởng rất nhanh, hậu hoa viên trong Ma giới đều muôn màu muôn vẻ làm người mê tít, mấy gốc cây vốn đơn sơ nay cũng đã um tùm sum xuê, tạo ra tán cây tựa như cây dù lớn, rợp bóng râm mát.
Các nàng rẽ qua mảnh bụi hoa đi tới dưới bóng cây thì phát hiện có người đã sớm đứng ở đây.
"Là Tấn di!" Ánh mắt của tiểu bạch miêu trong lòng nàng sáng lên. Thấy người đang ngắm hoa cách đó không xa vẫn chưa phát hiện ra các nàng, nhưng khi nhìn đến bạch miêu có bề ngoài giống nàng đang nằm trong lòng đối phương thì bỗng thấy kinh sợ.
"...Tỷ!?" Câu Nguyệt không dám tin. Nàng không nhìn lầm đó chứ!? Vị tỷ tỷ kia của nàng không bao giờ chịu lộ nguyên hình trước người khác mà có thể duy trì dáng vẻ tiểu bạch miêu ngoan ngoãn nằm trong lòng Tấn di, hơn nữa còn không biết xấu hỏ ngẩng đầu cọ lên lòng bàn tay Tấn di hưởng thụ, phát ra tiếng meo meo khiến người ta thấy thẹn vô cùng.
Nàng vội giục Phàn Thiện đi về phía trước, sau đó vươn móng vuốt nhỏ chỉ về đoàn cầu trắng trong lòng nữ tử áo đỏ đối diện: "Tỷ, đúng là tỷ rồi!"
Tấn Vân nghe tiếng thì quay người lại, đối diện với nàng và Phàn thiện. Nhìn xuống bạch miêu trong lòng, rồi lại nhìn một người một mèo trước mặt, có chút xấu hổ nói: "Khụ, các ngươi cũng tới tản bộ à?"
"Đúng vậy, hôm nay thời tiết cũng tốt" Phàn Thiện mỉm cười đáp lại. Câu Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào bạch miêu trong lòng đối phương.
"Thế nào, rất ngạc nhiên sao? Cũng không phải chưa từng thấy qua" Trọng Yên Tuyết thấy nàng như vậy liền run lỗ tai chậm rãi nói, một chút cảm giác lúng túng cũng không có. Nguyên hình của nàng rất giống với Câu Nguyệt, đều là một đoàn lông trắng, chỉ có đuôi là có vài chỗ lông đen, liếc mắt nhìn qua sẽ rất khó phân biệt.
Bất quá trong lòng Câu Nguyệt luôn cho ràng Trọng Yên Tuyết giống hồ ly hơn, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng như bây giờ, quả thật rất giống hồ ly thỏa mãn sau khi được ăn no. Câu Nguyệt híp mắt lại, quan sát những cử chỉ qua lại giữa tỷ tỷ và Tấn Vân, ánh mắt càng phát ra thâm ý.
Tấn Vân có chút mất tự nhiên, đưa tay gõ lên trán Câu Nguyệt, buồn cười nói: "Ánh mắt ngươi là sao đây?"
Đôi mắt Câu Nguyệt lóe sáng, vẻ mặt gian xảo nói: "Ừm hửm, ngươi và tỷ của ta... các ngươi..."
"Không sai, chúng ta ở bên nhau" Trọng Yên Tuyết thản nhiên thừa nhận, Tấn Vân thấy thế cũng không xấu hổ mà gật đầu.
"Nhanh quá đó!" Không ngờ hai người đều hào phóng công khai như vậy, Câu Nguyệt không khỏi hú hét. Phàn Thiện buồn cười vuốt những sợi lông dựng lên trên đầu nàng, sau đó nói với một người một mèo trước mặt: "Chúc mừng"
"Đa tạ" Tấn Vân có vài phần xấu hổ, nửa vui đùa nói: "Các ngươi sẽ không thấy... có chút kỳ quái sao, đột nhiên liền đổi thân phận"
"Kỳ quái chỗ nào, dù sao đều là người một nhà" Câu Nguyệt cực kỳ hài lòng, càng nhìn càng thấy tỷ tỷ và Tấn Vân thật sự rất xứng đôi.
Lúc này tâm tình tốt nên Câu Nguyệt cũng có tinh thần trêu chọc hai người hơn: "Thật ra ta đã sớm nhìn ra giữa các ngươi có bí mật, hừ hừ, cho nên hai người các ngươi ở bên nhau cũng là chuyện nằm trong dự đoán của ta. Chỉ là sau này phải đổi xưng hô, không thể lại gọi Tấn di nữa, hì hì... Không phải nên gọi một tiếng tỷ phu sao?"
Tấn Vân: "Đừng, gọi tỷ phu càng mất tự nhiên hơn"
"Có gì mà mất tự nhiên" Câu Nguyệt hằn giọng, lập tức nhìn sang Trọng Yên Tuyết, hất mặt lên. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa người nào đó một phen rồi: "Không gọi tỷ phu vậy thì gọi tẩu tẩu được không? Vậy thì không thực tế lắm. Ai nha ~ nhìn bộ dạng hiện tại của tỷ xem, tối hôm qua nhất định hưởng thụ nhiều lắm nhỉ, đều mệt muốn chết rồi kìa. Làm một muội muội như ta nhìn còn thấy đau lòng"
"Không thể so với ngươi, không chỉ có mệt muốn chết mà cổ họng còn bị khàn kìa, bằng không sao nói chuyện mà âm thanh cứ trầm đục. Tỷ tỷ khuyên ngươi vẫn nên bớt nói lại đi, không chừng đêm nay kêu không ra tiếng" Trọng Yên Tuyết lạnh lùng đánh trả nàng.
"Ngươi!" Mỗ mèo tức khắc xù lông: "Trọng Yên Tuyết ta còn chưa tính sổ với ngươi đó, hồi nhỏ ngươi luôn khi dễ ta, thật ra chính là vì đố kỵ Tấn di rất tốt với ta chứ gì! Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như ngươi, ta đã nói rồi, ta luôn khiến người khác yêu thương, làm sao có ai nỡ mà khi dễ ta!"
Tấn Vân nhỏ giọng giúp đỡ biện hộ: "Tuyết Nhi... Tuyết Nhi không phải người như vậy"
"Tỷ của ta lòng dạ có bao nhiêu hiểm độc ngươi cũng biết mà" Câu Nguyệt liếc mắt nhìn đối phương: 'Hiện tại thiên vị nàng như thế, cẩn thạn sau này làm hư nàng"
Trọng Yên Tuyết: "Những lời này ngươi nên nói với Phàn Thiện nhà ngươi mới đúng"
"Nè ngươi..."
"Haha được rồi" Phàn Thiện khẽ cười vuốt lông cho mỗ mèo, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Lúc này đại y quan cũng đã về Dược Sơn rồi, ta dẫn ngươi qua đó"
Tấn Vân nói: "Sao vậy? Thân thể Nguyệt nhi khó chịu à?"
"Hai ngày nay có chút mệt mà thôi" Phàn Thiện ngẩng đầu nhìn Phàn Thiện: "Ta không muốn đến chỗ đại y quan đâu"
Khi còn bé nàng vừa có khó chịu thì lão già nghiêm túc kia sẽ tự mình nấu thuốc cho nàng, còn phải quan sát nàng chằm chằm đến khi uống cạn chén thuốc vừa đắng vừa hôi kia. Hiện tại nhớ lại đều thấy trong miệng trong dạ dày bắt đầu đắng nghét rồi. Nàng lấy móng vuốt nhỏ bắt ống tay áo Phàn Thiện, đáng thương nói: "Ngày mai ta sẽ khỏe mà, đừng đến chỗ hắn được không..."
Phàn Thiện nhướn mày: "Không cho phép tùy hứng"
Tấn Vân cười nhìn Trọng Yên Tuyết: "Nè, ngươi xem Nguyệt nhi thật giống ngươi. Khi còn bé ngươi cũng sợ uống thuốc của đại y quan, bây giờ thấy hắn đều phải đi đường vòng"
"Một chút chuyện xưa đều bị ngươi biết hết rồi" Trọng Yên Tuyết dỗi nói.
Nhìn hai người như vậy, trong lòng Phàn Thiện bỗng sinh ra rất nhiều xúc động.
"Thật sự rất ngưỡng mộ các ngươi" Nàng nói với Tấn Vân: "Nếu như có thể, ta hi vọng ta xuất hiện trong tuổi thơ của A Nguyệt, luôn làm bạn bên cạnh nàng, che chở nàng lớn lên"
Đáy mắt Tấn Vân run lên.
Câu Nguyệt ngọt ngào cọ vào lòng Phàn Thiện: "Đáng ghét, ban ngày ban mặt lại nói mấy lời tâm tình này"
"Ngươi cũng vậy đó" Phàn Thiện cười nhấc đoàn cầu trắng ăn đậu hủ của mình lên, "Ban ngày ban mặt, ngươi cọ chỗ nào đó?"
"Haha" Người kế bên cũng bị chọc cười.
Phàn Thiện cáo từ: "Chúng ta đi trước đây"
"Đi trước đây, không quấy rầy hai người các ngươi nữa, đợi đến tối cùng nhau chơi mạt chược nha" Câu Nguyệt thò đầu ra, nháy mắt ra hiệu với phía sau: "Đúng rồi tỷ phu, ta nói với ngươi, quản tỷ tỷ ta nhiều một chút, nhìn cái miệng độc của nàng luôn chọc người ta ghét. Còn có tuy nói nàng hiện tại tuổi tác như lang như hổ, nhưng ngươi cũng đừng quá dựa dẫm vào nàng..."
Tấn Vân nhìn hai người đi xa, lắc đầu cười: "Đứa nhỏ này"
"Nàng gọi một tiếng tỷ phu ngược lại rất thuận miệng" Trọng Yên Tuyết cũng chỉ vì nghe được hai chữ này nên rất thỏa mãn. Nàng nhảy xuống khỏi người Tấn Vân, biến trở về hình người, sau đó kéo Tấn Vân đi vào trong đình nghỉ mát.
Vừa đi vào liền không khách khí mà ngồi lên đùi Tấn Vân: "Lại đây, xoa thắt lưng cho ta, ta vẫn chưa khỏe lại đâu"
"A, được" Tấn Vân vòng tay ôm chặt nàng, một tay khác dùng sức xoa bóp bên hông cho nàng. Trọng Yên Tuyết quay đầu nhìn bộ dáng chuyên tâm của đối phương liền nhịn không được nghiêng đầu tới hôn một cái: "Tấn Vân, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
"Hả? Sao ngươi biết" Tấn Vân sửng sốt một chút.
"Ngươi nhíu mày ta liền biết ngươi nghĩ gì rồi" Trọng Yên Tuyết ôm cổ nàng, tựa trán vào nhau, ôn nhu nhìn: "Tối hôm đó lúc ngươi muốn ta thì đã bắt đầu suy nghĩ miên man gì rồi đúng không?"
Trên mặt Tấn Vân có chút nóng lên: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn". Do dự một chút, mới nói tiếp: "Ngươi... Trước đó không phải ngươi cùng Chu Tước thiếu chủ, Hoa Yêu ở bên nhau à, sao lại..."
"Ngươi muốn hỏi ta vì sao vẫn là lần đầu tiên?" Trọng Yên Tuyết cười khẽ cắn cằm của nàng: "Vì ta không thích bọn họ. Ta chỉ muốn chọc giận đại cọc gỗ là ngươi nên mới đồng ý qua lại với họ, không ngờ ngươi căn bản không thèm để ý"
"Ai nói ta không thèm để ý" Tấn Vân gấp gáp nói. Sau đó nàng đã điều tra qua một lần thân thế và nhân phẩm cùng những người qua lại của họ, còn không biết nàng chú ý đến thế nào...
"Ha, bây giờ biết ghen rồi?" Trọng Yên Tuyết phì cười, trong mắt như có vì sao rơi vào. Sau đó nàng mới bình tĩnh nói tiếp: "Từ nhỏ mẫu thân ta đã dạy, 'Chỉ có thể làm chuyện đó với người mình thích, người đáng giá để mình giao phó cả đời cho họ, ví dụ như Tấn di' ". Vừa nói nàng vừa bắt chước lại giọng của Câu Dao năm đó.
Tấn Vân nghẹn một chút, chợt nghĩ đến cái gì dần dần rũ mi xuống: "Hơn nữa, tối hôm đó sau khi ngươi cắn vai ta có nói một câu, rốt cuộc là ý gì? Mẫu thân ngươi..."
"Ừm hửm?" Trọng Yên Tuyết nhíu mày, chờ nàng nói xong.
Tấn Vân cắn môi, cuối cùng lắc đầu: "Quên đi, đều không quan trọng". Nàng thở dài tựa như đã thoải mái trong lòng, ngữ khí nhẹ nhõm hơn: "Cho nên nói, rốt cuộc từ lúc nào ngươi đã có tâm tư đó với ta vậy? Sẽ không thật sự là lúc còn nhỏ..."
Trọng Yên Tuyết cong môi cười, vùi đầu vào trong lòng nàng: "Không nói cho ngươi đâu, cho ngươi từ từ nghĩ"
"Ngươi xấu" Tấn Vân oán trách ôm công chúa của nàng, tay lại đặt trên lưng nhẹ nhàng xoa. Cứ thế hai người tiếp tục tâm sự với nhau giữa hương hoa
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến: "Tuyết Nhi, sau này... sau này ta nên đối mặt với Diễm Nhi như thế nào đây?"
"Haha ngươi nói ca ca à?" Trọng Yên Tuyết cười xấu xa: "Còn có thể thế nào nữa, ta sẽ chờ ca ca gọi ngươi muội phu. Thật ra hắn cũng không vấn đề gì, sau này... ngươi phải cùng ta gọi người nào đó một tiếng "Phụ vương" đó"
Tấn Vân ngẩn người, vội ôm mặt lại. Nàng và Trọng Kiệt có giao tình gần ba nghìn năm rồi, nàng xem hắn là quân chủ, xem là chiến hữu vào sinh ra tử, nhưng trăm triệu không ngờ tới, có một ngày nàng phải gọi hắn là phụ vương, hình ảnh này thật không dám tưởng tượng đến!
Cho nên trước đó vì sao nàng lại rối rắm như vậy, nguyên nhân rất lớn trong đó cũng vì chuyện này...
"Huhuhu, thật ngượng ngùng"
"Quen là được rồi" Trọng Yên Tuyết nghiêng người tới hôn nàng.
"Nhưng mà thân phận của ta thoáng chốc liền rớt xuống rồi"
"Rớt cũng không cho đổi ý"
"Nhưng mà... nhưng mà cha ngươi có đồng ý chúng ta không?"
"Yên tâm đi, phụ vương ta... Ai đang ở đó!" Trọng Yên Tuyết còn chưa dứt lời thì bỗng phát hiện có khác thường, nàng quát lạnh một tiếng, vung tay áo lên ném hòn đá đến chỗ gần đó.
"Ui da!" Một tiếng đau đớn vang lên, nghe vào rất quen tai.
Ma Tôn bị bắn trúng liền thở phì phò từ sau bụi hoa đi ra: "Còn chưa thấy rõ là ai mà đã ra tay nặng như vậy rồi!"
"Trọng Kiệt!?" Tấn Vân thấy người tới đúng là Ma Tôn thì vội tách người khỏi Trọng Yên Tuyết. Trọng Yên Tuyết lại không đồng ý xuống đùi nàng, vẫn ôm lấy cổ nàng, quay đầu nhìn người đang đi tới: "Phụ vương người nghe trộm bao lâu rồi?"
"Cái gì nghe trộm, ta chỉ đúng lúc đi ngang qua" Ma Tôn giận trừng mắt với nàng, sau đó đối diện với Tấn Vân thì có chút ngượng ngùng.
Hắn xoa xoa hai tay, ho khan vài tiếng mới nói: "À, Tấn Vân, từ nhỏ Tuyết Nhi đã thích ngươi rồi, nếu các ngươi đều đã ở bên nhau thì ta... ta cũng không có gì để phản đối" Chậc chậc, lại...
"A??" Tấn Vân sửng sốt.
Ma Tôn cũng thản nhiên bắt đầu kế hoạch của mình: "Nè, lát nữa ta liền đi tìm các Trưởng lão bàn bạc, sau đó đêm nay gọi Đại Tế Ti tới xem ngày cho các ngươi. Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho chúng ta làm, đến lúc đó cũng phải là một hôn lễ long trọng ~"
Càng nói hắn càng hăng say, gần như có chút gấp gáp. Vì vậy hắn dặn dò một tiếng rồi xoay người đi về hướng đại điện, xem ra là chuẩn bị triệu tập các Trưởng lão rồi.
Tấn Vân có chút phản ứng không kịp, vừa định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên từ nơi khác trong lùm cây truyền đến động tĩnh. Nàng theo bản năng học dáng vẻ vừa rồi của Trọng Yên Tuyết, ném một hòn đá ra.
"Ui da!" Lại là một tiếng kinh hô. Trọng Diễm chỉ vừa kịp xoay người lại đã bị bắn trúng, hắn ôm mông từ sau lùm cây xuất hiện, xấu hổ không dám đi tới.
"Không... không cần nói gì hết" Hắn đỏ mặt nói: "Ta... ta ủng hộ các ngươi!"
"Chúc các ngươi hạnh phúc!" Nói xong liền ôm mặt chạy đi thật xa.
Phàn Thiện dẫn Câu Nguyệt đến đại y quan ở Dược Sơn một chuyến, nàng dùng hết mọi cách mới dỗ được Câu Nguyệt ngoan ngoãn ngồi một chỗ kiểm tra. Sắc mặt đại y quan không chút thay đổi nhìn hai người các nàng tình tứ, thời gian hơn nửa nén hương mới bắt được cánh tay Câu Nguyệt, sau đó vuốt bộ râu của mình mà suy nghĩ, cuối cùng cũng không có phát hiện ra vấn đề gì. Hắn cũng thấy kỳ quái nên chỉ kê cho một phương thuốc dưỡng thân, căn dặn nói hôm sau có gì không thích hợp thì lập tức triệu hắn tới.
Phàn Thiện biết trưởng bối nhìn như rất nghiêm túc này là thật lòng quan tâm Câu Nguyệt, nàng liên tục đáp ứng. Khi ôm Câu Nguyệt về cung thì nàng vẫn có chút lo lắng nên đã viết một phong thư về Vân Tung, không ngờ sáng hôm sau phụ mẫu của nàng đã dẫn theo y bà từ Vân Tung đến đây.
"Thân thể Nguyệt nhi khói chịu sao con không báo cho chúng ta biết sớm một chút!"
"Sau khi thành thân phải chú ý một chút, đặc biệt là thể chất của Nguyệt nhi..." Lúc y bà bắt mạch thì phụ thân Phàn Thiện liền oán trách bên tai nữ nhi, mãi đến khi mỹ phụ nhân ở bên cạnh liếc mắt tới mới ngậm miệng. Mà Ma Tôn nghe tin cũng chạy đến, một nhóm người vây quanh trước giường, nhón chân trông ngóng, tựa như đang chờ một phán quyết trọng đại nào đó.
Phàn Thiện có chút kinh ngạc với phản ứng này của bọn họ, nàng đứng cách một đống cái ót mà đối diện với Câu Nguyệt, dùng ánh mắt trấn an cảm xúc cũng thấp thỏm mê man của nàng. Lúc này y bà Vân Tung mở cái hộp nhỏ ra, lấy ra rất nhiều đồ vật có hình thù kỳ quái rồi đặt lên cổ tay Câu Nguyệt tra chẩn một phen, sau một lát nàng mới đứng dậy, nét mặt rạng rỡ giải thích.
Trong gian phòng tức khắc yên tĩnh lại. Mọi người dường như chưa kịp phản ứng lại, chỉ có phụ thân Phàn Thiện kích động kéo con gái đến trước mặt Câu Nguyệt, run rẩy nói: "Các ngươi... các ngươi sắp làm mẹ rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.