Chương 87: Xuân ấm áp
Phong Nguyệt Bạc
17/06/2021
Doãn Bạc Yến thấy người tới là Liên Tâm thì tái mặt, cúi đầu nhìn lại y phục của mình, vội vàng che giấu vạt áo rời rạc, kêu lên: "Tâm nhi, ngươi nghe ta giải thích!"
Liên Tâm liếc mắt nhìn trên giường, im lặng không nói lời nào. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh và ngồi xuống, ung dung nhìn đến, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng trên mặt nàng vẫn lộ ra bốn chữ "Thú nhận và khoan dung" rất rõ ràng. Doãn Bạc Yến thấy thế tâm liền lạnh đi nửa phần.
Tình huống thì không ổn, mà mỗi khi tiểu nữ nhân nhà nàng lãnh đạm như vậy chính là muốn nói rất tức giận! . truyện teen hay
Doãn Bạc Yến run lên, vẻ mặt đau khổ bắt đầu ứa nước mắt: "Tâm nhi, mắt nhìn thấy không nhất định là thật, tối hôm qua tuy ta uống nhiều nhưng vẫn có chút ý thức, tuyệt đối không làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi, huống chi đối phương còn là Tiểu An An ~" Vừa nói, nàng vừa luồn ngón tay ngọc xuống dưới chăn véo lấy người đang ngủ say như chết kia. Im lặng để nàng một mình nhận hết tội, mà gia hỏa nào đó lại ngủ ngon như vậy, tốt xấu gì cũng thức dậy giúp nàng chứng minh sự trong sạch.
Không ngờ Vũ An ngủ say như lợn chết, bị nhéo cũng không tỉnh mà chỉ nhíu mày lầm bầm vài câu ăn ngon gì gì đó. Doãn Bạc Yến nhịn không được nhéo mặt nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ăn ăn ăn, Bạch mỹ nhân nhà ngươi không đút ngươi ăn no à, còn bò lên giường tỷ tỷ gây chuyện!"
Mới vừa nói xong sau lưng liền lạnh rét một cái, nàng run run quay lại thì thoáng nhìn thấy người kia lộ ra chút hàn quang, lúc này nàng mới nhớ tới tình thế khẩn trương hiện tại. Doãn Bạc Yến hận không thể tát mình một cái, chuyện quan trọng ở ngay trước mắt mà còn cợt nhả nói chuyện khác, đúng là tội thêm tội, làm sao bây giờ!
Nàng vội xốc chăn lên muốn xuống giường đi dỗ người.
"Ngồi đó!" Người đối diện lạnh giọng nói, "Nếu không làm chuyện đuối lý thì khẩn trương như vậy làm gì"
Doãn Bạc Yến không dám động nữa.
Liên mỹ nhân khoanh tay mà cười: "Nè, không phải muốn giải thích sao? Thế nào, bây giờ không còn gì để nói rồi hả?"
Doãn Bạc Yến nuốt nước miếng: "À chuyện này, để ta nhớ lại đã, aaa" Vốn định giảm bớt bầu không khí, không ngờ sau khi nàng xấu hổ cười khúc khích một cái thì xung quanh càng thêm áp lực.
Vì vậy vội vàng nói: "Đúng rồi, tối hôm qua nghe kịch xong, ta liền cùng Tiểu An An uống rượu nói chuyện phiếm, sau đó... sau đó uống say đỡ nhau về, sau đó..." Sau đó đã phát sinh chuyện đáng sợ gì rồi hả!? Sao lại ngủ chung một giường, hơn nữa áo ngoài cũng bị cởi đi? Doãn Bạc Yến đột nhiên sợ hãi, giải thích đến phân nửa đều không biết suy nghĩ chạy đi tới đâu.
Liên Tâm thật sự nhìn không nổi nữa, nàng ném ánh mắt sắc bén tới, lạnh lùng nói: "Tối hôm qua các ngươi đều uống đến bất tỉnh nhân sự, là ta dẫn các ngươi về, tiện thể để Vũ An cũng ở lại đây nghỉ ngơi"
"Cái gì, ngươi làm hết!?" Làm hại nàng lo lắng hơn nửa ngày, đây không phải đào hố cho nàng sao! Doãn Bạc Yến không nghĩ tới chân tướng sẽ như vậy, chợt nàng lại mở to hai mắt nói: "Ngươi yên tâm như vậy sao! Lỡ như ta thật sự..."
Mỹ nhân ở đối diện nhẹ cong môi: "Ta ở bên cạnh chăm sóc các ngươi, tối hôm qua ngươi không có làm gì hết, ngược lại say rượu thì nói lời thật lòng, nói rất nhiều thứ gì đó"
"Hả?" Doãn Bạc Yến nháy mắt mấy cái, vô tội hỏi.
"Hương Thảo muội muội gì gì đó... rất khó quên sao?" Liên Tâm kéo dài ngữ điệu ra, nghe như nghiền ngẫm, thật ra là sát khí trùng trùng.
Doãn Bạc Yến vừa mới yên tâm thì bị kéo căng trở lại, trên trán đều xuất mồ hôi lạnh. Tiêu rồi, nàng vừa say rượu liền lắm mồm, thích ồn ào lung tung, nhất định là mê sảng nói gì đó để đối phương hiểu lầm rồi. Hương Thảo muội muội cái gì, chỉ là bạn rượu vô lương tâm thích trêu đùa nhau thôi, nhưng trong nhất thời nàng không biết nên giải thích rõ ràng thế nào, đành đáng thương nói: "Tâm nhi, không phải như ngươi nghĩ..."
Liên Tâm thấy nửa ngày rồi nàng chưa nói được nguyên nhân, bàn tay che giấu dưới ống tay áo siết chặt thêm vài phần. Nàng nhàn nhạt nhìn thoáng qua, bỗng nhiên ôn hòa nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ không làm gì với ngươi. Nhìn ngươi kìa, đáng thương như thế làm gì"
Doãn Bạc Yến không hiểu sao có chút nhút nhát, nàng cẩn thận nói: "Ngươi... không giận sao?" Có chút khác thường.
"Thiếp thân là người bụng dạ hẹp hòi, thích ăn dấm chua của người khác sao" Liên Tâm đứng dậy. Lúc này cửa phòng đột nhiên rầm một tiếng bị đá văng ra, hai người giương mắt nhìn tới thì thấy nữ tữ tóc bạc hầm hầm đi vào. Khi thấy tình cảnh trên giường, ở đáy mắt hiện ra hàn quang.
Doãn Bạc Yến sửng sốt, thầm nghĩ Bạch Chúc này hùng hổ như vậy chắc chắn đã hiểu lầm, may có Tâm nhi ở đây làm chứng. Nàng đứng dậy chỉn chu lại mình rồi nháy mắt với Liên Tâm, không ngờ mỹ nhân lại không lên tiếng giải vây như trong dự đoán của nàng mà thay thành thần sắc đau khổ, chỉ vào nàng nói: "Ngươi... ngươi tự lo thân mình cho tốt đi!" Nói xong liền che mặt bỏ đi, hoàn toàn là dáng vẻ thương tâm sau khi bị người yêu phản bội.
Đây là tình huống gì vậy!? Thật lâu sau Doãn Bạc Yến cũng chưa phản ứng lại, cho đến khi thấy Bạch Chúc bình tĩnh bước tới gần mới hiểu được, tiểu nữ nhân nhà nàng quả nhiên dụng tâm hiểm ác. Còn nói không giận, đây... đây rõ ràng là nghiêm phạt nàng mà!
"Bạch Chúc ngươi nghe ta nói, ta dám dùng nhân phẩm cao thượng tiếng lành đồn xa này để đảm bảo ai nha! Đau đau đau!" Trong phòng tức khắc vang lên một trận kêu la thảm thiết...
Đến chiều, Doãn Bạc Yến mới khập khiễng từ trong phòng đi ra, thê thảm muốn tìm Câu Nguyệt và Phàn Thiện kể khổ, thuận tiện thỉnh giáo nên làm sao dỗ tiểu nữ nhân phúc hắc, ngoài ra còn muốn gây trở ngại cho thế giới ngọt ngào của hai người họ để an ủi trái tim tổn thương của mình. Nhưng đi vài vòng lại tìm không thấy người đâu.
"A? Không phải nói ở trong vườn hoa sao" Nàng đứng bên cạnh chòi nghỉ, gió mát thổi qua, làm nàng rùng mình một cái.
Nhân gian, dọc theo vùng núi Thần ẩn, bên dưới gốc cây hạnh lớn sâu trong rừng, bỗng nhiên lóe lên một đạo ánh sáng, xuất hiện hai bóng người.
Câu Nguyệt và Phàn Thiện từ Ma giới lén chạy ra ngoài mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay hình đổi dạng. Sau khi rời đi tuyết trắng phủ đầy núi đã tan ra, bầu trời xám xịt chuyển sang một màu xanh trong, cỏ xanh xa xa tươi mát, giữa những cành cây lộ ra một chút ý xuân, ánh mặt trời chiếu rọi, một cảnh tượng tràn đầy sức sống mãnh liệt.
"Lập xuân rồi" Câu Nguyệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, "Chỉ là mới hơn mười ngày thôi lại có cảm giác như đã rời đi rất lâu. Cũng chỉ có gốc hạnh này vẫn không thay đổi"
Nàng nghĩ tới cái gì, hỏi: "A, ta nhớ ngươi nói gốc cây này và cây trong miếu Thần ẩn của ngươi có không gian nối lại với nhau, cảm ứng được với nhau, đúng không?"
"Ừm" Phàn Thiện gật đầu, đáy mắt lại xẹt qua chút cảm xúc khác, đột nhiên nói: "Lại đây, đưa tay cho ta"
"Làm gì vậy?" Câu Nguyệt không rõ lắm, nhưng bị ánh mắt dịu dàng như nước của đối phương nhìn đến liền ngoan ngoãn đưa tay qua, trong lòng nghi hoặc suy đoán, cũng sinh không ít chờ mong: "Chẳng lẽ chuẩn bị chuyện gì bất ngờ cho ta sao?"
Phàn Thiện cười mà không nói, nắm tay Câu Nguyệt cùng nhau chạm lên thân cây, sau đó thấp giọng niệm chú quyết.
Xung quanh thoáng chốc vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót cùng tiếng gió thổi lướt qua. Cành cây phía trên khẽ run, từng vòng ánh sáng nhạt được đẩy ra. Ngay sau đó, Câu Nguyệt nghe được rất nhiều tạp âm, đó là suy nghĩ của rất nhiều người hòa vào nhau.
"Thần ẩn nương nương, xin người phù hộ con ta lên kinh thành có thể thuận lợi khảo thí công danh, rạng rỡ tổ tông"
"Đa tạ tiên cô bảo hộ nên ta và Thấu nhi mới có thể gặp lại lần nữa, có được nhân duyên mỹ mãn, hôm nay đặc biệt tới tạ lễ, sau này sẽ toàn tâm cung phụng"
"Xin tiên cô đại nhân phù hộ, mong là hai gia trưởng buôn bán bên ngoài có thể sớm ngày bình an trở về..."
Trong lòng Câu Nguyệt sắp không kìm được nữa, trong ánh mắt cũng nhẹ nhàng lóe sáng. Nàng hơi lùi về phía sau một chút, tựa vào trong lòng Phàn Thiện, ngẩng cằm nói: "Đây là những lời mà bọn họ viết trong túi thơm cho ngươi sao? Đều nghe được hết nè"
Phàn Thiện rũ mi, ôn nhu nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách như một vòng xoáy hút vào. Câu Nguyệt bị cuốn vào, phát hiện âm thanh vang vọng trong đầu đang chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một câu, phá lệ rõ ràng.
- -Đại Cẩu ngu ngốc nhẫn tâm, ta thích ngươi.
Ta thích ngươi. Ngữ khí chua xót lại ngọt ngào. Câu Nguyệt bỗng sợ run, đây rõ ràng... là âm thanh của nàng mà.
Tựa như muốn đồng ý với suy đoán của nàng, Phàn Thiện chỉ tay lên, từ trên cành cây có một túi thơm vô cùng quen mắt chậm rãi rơi xuống.
Câu Nguyệt dùng hai tay bắt lấy, đầu ngón tay chạm qua dây tơ hồng kia, chợt khẽ run.
Ngay sau đó, Phàn Thiện lại nhanh chóng cầm lấy túi thơm trong tay nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là túi thơm mà lần trước chúng ta ở miếu ngươi đã lén ném lên cây. Ta cũng chỉ mới phát hiện trước đó không lâu. Hóa ra từ lâu ngươi đã oán hận ta rồi sao. Ngu ngốc... Còn nhẫn tâm?"
"Ta nói như vậy hồi nào" Hai tai Câu Nguyệt nóng lên.
Lúc đó tâm sự của nàng khó tả, không dám bày tỏ tất cả tình ý ra ngoài, không dám hi vọng quá nhiều, chỉ dùng một tờ giấy phát tiết hết oán giận, xấu hổ ở trong lòng, ký gửi tâm sự nữ nhi vào đó. Hiện tại trải qua gian khổ, cuối cùng các nàng cũng ở bên nhau, nàng cũng quên đi chuyện này, ai ngờ đều bị Phàn Thiện biết được, đúng là... mắc cở chết người rồi.
Nàng đưa tay muốn lấy lại: "Ngươi mau trả nó lại cho ta đi"
"Không trả, ta phải cất giấu nó thật kỹ" Thanh y mỹ nhân xoay người đi, nhẹ nhàng tránh né. Mỗ mèo xấu hổ dậm chân, nắm làn váy nhào tới.
Không ngờ Phàn Thiện lại thuận thế ôm nàng vào lòng, hai tay chậm rãi siết chặt, cúi đầu nói bên tai nàng: "Ta cũng thích ngươi, rất rất thích"
Viền mắt Câu Nguyệt đỏ lên, chui vào cổ Phàn Thiện, cong khóe môi.
Mà lúc này trong Ma giới rất náo nhiệt. Mây quang vạn dặm bỗng nhiên biến thành một màu đen kịt, rất nhiều thiên binh đằng vân bay xuống, tất cả đều kinh ngạc cho rằng hai giới muốn khai chiến, kết quả mây đen tản đi, nhóm thiên binh cao lớn uy vũ cũng không cầm binh khí mà cười vui vẻ khiêng một rương lễ vật. Thần Đế đứng ở giữa thần sắc hồng hào, ống tay áo tỏa sáng, ngay cả trong hơi thở cũng tràn ngập nét vui mừng.
Nhóm Ma tộc vốn mang theo đề phồng cũng bị kinh động đến há miệng to ra, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng chờ khi Ma Tôn dẫn người đến đại điện thì bầu không khí không còn hài hòa như vậy nữa.
"Thế nào, cháu ngoại gái của ta sắp thành thân rồi, ta không thể tới xem sao!" Thần Đế ngạo kiều hất mặt. Ma Tôn chuyển đường nhìn sang một bên, lạnh lùng hừ một cái, hai đại nam nhân này đều không vừa mắt lẫn nhau.
"Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng ngươi cũng thông minh được một lần, chọn được một vị con rể rất tốt" Thần Đế lại nói, hắn quấn ống tay áo lại, quay sang nhìn phụ thân Phàn Thiện, lúc này mới khôi phục lại gương mặt tươi cười, chậm rãi nói: "Phàn nha đầu tú ngoại tuệ trung (*), là nhân tài kiệt xuất trong nhân gian, sánh đôi với Nguyệt nhi có thể nói là đẹp đôi ngất trời"
(*) Tú ngoại tuệ trung: Dung mạo thanh tú, trong lòng sắc sảo thông minh. (Thường dùng để chỉ người con gái có dung nhan hơn người, thấu hiểu đạo lý, đối nhân xử thế đúng chuẩn mực).
Ma Tôn tiếp lời: "Đương nhiên, là con rể của Trọng Kiệt ta, há có thể không ưu tú"
"Hôn lễ lần này phải tính toán cho thật kỹ, nhất định phải long trọng, độc nhất vô nhị!" Thần Đế rạo rực nói: "Không bằng tổ chức ở vương cung Tiên giới chúng ta đi"
"Như vậy sao được!" Ma Tôn trừng mắt: "Ngươi bớt nhúng tay vào đi"
Thần Đế nổi bão lên, phụ thân Phàn Thiện lúc này xen vào: "Vậy không bằng tới Vân Tung chúng ta?"
"Tôn chủ, Công chúa và Phàn đại nhân đã rời khỏi Ma giới rồi" Bỗng nhiên một trưởng thị vệ vội vã đi vào bẩm báo, cắt ngang hồi chiến tranh bằng miệng sắp diễn ra.
"Cái gì!?" Ma Tôn nghe được tin này liền vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: "Không phải nói không cho các nàng ra ngoài sao, nhiều người canh giữ như vậy cũng không xong. Còn không mau đi tìm!"
"Là thuộc hạ thất trách, thuốc hạ sẽ phái người đi tìm!" Trưởng thị vệ nơm nớp lo sợ lui ra. Thần Đế liếc nhìn người thất sắc trên kia, lành lạnh nói: "Cũng không cần quản nghiêm như vậy, thanh niên không thích buồn bực, ra ngoài đi dạo một chút có sao?"
"Lúc này có bao nhiêu chuyện phải làm, sao có thể chạy loạn như vậy?" Ma Tôn oán hận ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một hớp: "Đều tại các ngươi, dọa nữ nhi và tế tử của ta chạy hết"
"Nè chuyện đâu có liên quan gì tới ta" Thần Đế nhướn mày, buồn cười nói: "Ta lại thấy, hôn lễ này sắp bị ngươi làm cho thành chiến tranh, ta nói ngươi buông lỏng một chút được không?"
"Gả con gái chuyện lớn như vậy, có thể không khẩn trương sao?" Ma Tôn nói xong, ánh mắt lại lộ vẻ u sầu, chua xót nói: "Nguyệt nhi là nữ nhi bảo bối của ta, thế mà bị nha đầu Phàn gia dụ dỗ đi mất, ta..."
Phụ thần Phàn Thiện thở dài, vỗ vai hắn: "Xem ngươi nói kìa, Nguyệt nhi thành gia lập thất rồi cũng có thể quay về thăm ngươi mà, hơn nữa, không phải còn có Tuyết nha đầu sao"
"Nó à?" Ma Tôn lắc đầu, vẻ mặt biến đổi liên hồi, cuối cùng tang thương nói: "Nó cũng theo người khác rồi!"
Thần Đế và phụ thần Phàn Thiện đều sửng sốt: "Hả? Ai?"
Tấn di ở Nam Hải xa xôi bỗng nhiên hắt xì một cái, trong lòng không hiểu sao rung động một chút.
Bên ngoài sắc trời dần lờ mờ, ngọn thanh đăng trong tĩnh phong chiếu rọi một ánh sáng u lãnh. Hồng y nữ nhân ngồi xếp bằng trên giường đá, một lần nữa nhắm mắt ngồi thiền, nhưng hồi lâu sau vẫn không thể tịnh tâm, vùng giữa hai mày cũng nhíu lại.
"Ai..." Một tiếng thở dài yếu ớt quanh quẩn trong tĩnh phòng trống trải. Nàng mở mắt ra, trong đầu vẫn là hình ảnh Trọng Yến Tuyết rưng rưng nước mắt, thương tâm oán hận ngày ấy. Nàng nhịn không được đưa tay chạm lên môi, cảm giác mềm mại tựa như vẫn còn, không trôi đi được.
"Câu Dao, ngươi nhất định sẽ trách ta" Nàng cười khổ một tiếng, bỗng nhiên nhớ lại lúc Câu Dao dẫn theo con gái nhỏ đến tìm nàng, thường nói câu vui đùa này.
"A Vân, tiểu công chúa nhà ta lại tới tìm ngươi chơi nè, ngươi nhìn gương mặt lạnh lùng nhỏ nhắn này đi, thật ra không biết nàng muốn gặp ngươi thế nào đâu, vậy mà còn không chịu thừa nhận haha"
"Tuyết nhi à, phải ngoan ngoãn ăn cơm, mau mau lớn lên để gả cho Tấn di nha ~"
"A Vân, ngươi xem đứa nhỏ này thích ngươi như vậy, thôi thì cho ngươi dẫn về nhà đó..."
...
Ngọn đèn chợt lung lay, có vài tia lửa lóe ra. Hồng y nữ nhân trên giường đá đột nhiên che mặt lại.
"Ta đúng là nhập ma rồi..."
Liên Tâm liếc mắt nhìn trên giường, im lặng không nói lời nào. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh và ngồi xuống, ung dung nhìn đến, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng trên mặt nàng vẫn lộ ra bốn chữ "Thú nhận và khoan dung" rất rõ ràng. Doãn Bạc Yến thấy thế tâm liền lạnh đi nửa phần.
Tình huống thì không ổn, mà mỗi khi tiểu nữ nhân nhà nàng lãnh đạm như vậy chính là muốn nói rất tức giận! . truyện teen hay
Doãn Bạc Yến run lên, vẻ mặt đau khổ bắt đầu ứa nước mắt: "Tâm nhi, mắt nhìn thấy không nhất định là thật, tối hôm qua tuy ta uống nhiều nhưng vẫn có chút ý thức, tuyệt đối không làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi, huống chi đối phương còn là Tiểu An An ~" Vừa nói, nàng vừa luồn ngón tay ngọc xuống dưới chăn véo lấy người đang ngủ say như chết kia. Im lặng để nàng một mình nhận hết tội, mà gia hỏa nào đó lại ngủ ngon như vậy, tốt xấu gì cũng thức dậy giúp nàng chứng minh sự trong sạch.
Không ngờ Vũ An ngủ say như lợn chết, bị nhéo cũng không tỉnh mà chỉ nhíu mày lầm bầm vài câu ăn ngon gì gì đó. Doãn Bạc Yến nhịn không được nhéo mặt nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ăn ăn ăn, Bạch mỹ nhân nhà ngươi không đút ngươi ăn no à, còn bò lên giường tỷ tỷ gây chuyện!"
Mới vừa nói xong sau lưng liền lạnh rét một cái, nàng run run quay lại thì thoáng nhìn thấy người kia lộ ra chút hàn quang, lúc này nàng mới nhớ tới tình thế khẩn trương hiện tại. Doãn Bạc Yến hận không thể tát mình một cái, chuyện quan trọng ở ngay trước mắt mà còn cợt nhả nói chuyện khác, đúng là tội thêm tội, làm sao bây giờ!
Nàng vội xốc chăn lên muốn xuống giường đi dỗ người.
"Ngồi đó!" Người đối diện lạnh giọng nói, "Nếu không làm chuyện đuối lý thì khẩn trương như vậy làm gì"
Doãn Bạc Yến không dám động nữa.
Liên mỹ nhân khoanh tay mà cười: "Nè, không phải muốn giải thích sao? Thế nào, bây giờ không còn gì để nói rồi hả?"
Doãn Bạc Yến nuốt nước miếng: "À chuyện này, để ta nhớ lại đã, aaa" Vốn định giảm bớt bầu không khí, không ngờ sau khi nàng xấu hổ cười khúc khích một cái thì xung quanh càng thêm áp lực.
Vì vậy vội vàng nói: "Đúng rồi, tối hôm qua nghe kịch xong, ta liền cùng Tiểu An An uống rượu nói chuyện phiếm, sau đó... sau đó uống say đỡ nhau về, sau đó..." Sau đó đã phát sinh chuyện đáng sợ gì rồi hả!? Sao lại ngủ chung một giường, hơn nữa áo ngoài cũng bị cởi đi? Doãn Bạc Yến đột nhiên sợ hãi, giải thích đến phân nửa đều không biết suy nghĩ chạy đi tới đâu.
Liên Tâm thật sự nhìn không nổi nữa, nàng ném ánh mắt sắc bén tới, lạnh lùng nói: "Tối hôm qua các ngươi đều uống đến bất tỉnh nhân sự, là ta dẫn các ngươi về, tiện thể để Vũ An cũng ở lại đây nghỉ ngơi"
"Cái gì, ngươi làm hết!?" Làm hại nàng lo lắng hơn nửa ngày, đây không phải đào hố cho nàng sao! Doãn Bạc Yến không nghĩ tới chân tướng sẽ như vậy, chợt nàng lại mở to hai mắt nói: "Ngươi yên tâm như vậy sao! Lỡ như ta thật sự..."
Mỹ nhân ở đối diện nhẹ cong môi: "Ta ở bên cạnh chăm sóc các ngươi, tối hôm qua ngươi không có làm gì hết, ngược lại say rượu thì nói lời thật lòng, nói rất nhiều thứ gì đó"
"Hả?" Doãn Bạc Yến nháy mắt mấy cái, vô tội hỏi.
"Hương Thảo muội muội gì gì đó... rất khó quên sao?" Liên Tâm kéo dài ngữ điệu ra, nghe như nghiền ngẫm, thật ra là sát khí trùng trùng.
Doãn Bạc Yến vừa mới yên tâm thì bị kéo căng trở lại, trên trán đều xuất mồ hôi lạnh. Tiêu rồi, nàng vừa say rượu liền lắm mồm, thích ồn ào lung tung, nhất định là mê sảng nói gì đó để đối phương hiểu lầm rồi. Hương Thảo muội muội cái gì, chỉ là bạn rượu vô lương tâm thích trêu đùa nhau thôi, nhưng trong nhất thời nàng không biết nên giải thích rõ ràng thế nào, đành đáng thương nói: "Tâm nhi, không phải như ngươi nghĩ..."
Liên Tâm thấy nửa ngày rồi nàng chưa nói được nguyên nhân, bàn tay che giấu dưới ống tay áo siết chặt thêm vài phần. Nàng nhàn nhạt nhìn thoáng qua, bỗng nhiên ôn hòa nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ không làm gì với ngươi. Nhìn ngươi kìa, đáng thương như thế làm gì"
Doãn Bạc Yến không hiểu sao có chút nhút nhát, nàng cẩn thận nói: "Ngươi... không giận sao?" Có chút khác thường.
"Thiếp thân là người bụng dạ hẹp hòi, thích ăn dấm chua của người khác sao" Liên Tâm đứng dậy. Lúc này cửa phòng đột nhiên rầm một tiếng bị đá văng ra, hai người giương mắt nhìn tới thì thấy nữ tữ tóc bạc hầm hầm đi vào. Khi thấy tình cảnh trên giường, ở đáy mắt hiện ra hàn quang.
Doãn Bạc Yến sửng sốt, thầm nghĩ Bạch Chúc này hùng hổ như vậy chắc chắn đã hiểu lầm, may có Tâm nhi ở đây làm chứng. Nàng đứng dậy chỉn chu lại mình rồi nháy mắt với Liên Tâm, không ngờ mỹ nhân lại không lên tiếng giải vây như trong dự đoán của nàng mà thay thành thần sắc đau khổ, chỉ vào nàng nói: "Ngươi... ngươi tự lo thân mình cho tốt đi!" Nói xong liền che mặt bỏ đi, hoàn toàn là dáng vẻ thương tâm sau khi bị người yêu phản bội.
Đây là tình huống gì vậy!? Thật lâu sau Doãn Bạc Yến cũng chưa phản ứng lại, cho đến khi thấy Bạch Chúc bình tĩnh bước tới gần mới hiểu được, tiểu nữ nhân nhà nàng quả nhiên dụng tâm hiểm ác. Còn nói không giận, đây... đây rõ ràng là nghiêm phạt nàng mà!
"Bạch Chúc ngươi nghe ta nói, ta dám dùng nhân phẩm cao thượng tiếng lành đồn xa này để đảm bảo ai nha! Đau đau đau!" Trong phòng tức khắc vang lên một trận kêu la thảm thiết...
Đến chiều, Doãn Bạc Yến mới khập khiễng từ trong phòng đi ra, thê thảm muốn tìm Câu Nguyệt và Phàn Thiện kể khổ, thuận tiện thỉnh giáo nên làm sao dỗ tiểu nữ nhân phúc hắc, ngoài ra còn muốn gây trở ngại cho thế giới ngọt ngào của hai người họ để an ủi trái tim tổn thương của mình. Nhưng đi vài vòng lại tìm không thấy người đâu.
"A? Không phải nói ở trong vườn hoa sao" Nàng đứng bên cạnh chòi nghỉ, gió mát thổi qua, làm nàng rùng mình một cái.
Nhân gian, dọc theo vùng núi Thần ẩn, bên dưới gốc cây hạnh lớn sâu trong rừng, bỗng nhiên lóe lên một đạo ánh sáng, xuất hiện hai bóng người.
Câu Nguyệt và Phàn Thiện từ Ma giới lén chạy ra ngoài mới phát hiện thế giới bên ngoài đã thay hình đổi dạng. Sau khi rời đi tuyết trắng phủ đầy núi đã tan ra, bầu trời xám xịt chuyển sang một màu xanh trong, cỏ xanh xa xa tươi mát, giữa những cành cây lộ ra một chút ý xuân, ánh mặt trời chiếu rọi, một cảnh tượng tràn đầy sức sống mãnh liệt.
"Lập xuân rồi" Câu Nguyệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, "Chỉ là mới hơn mười ngày thôi lại có cảm giác như đã rời đi rất lâu. Cũng chỉ có gốc hạnh này vẫn không thay đổi"
Nàng nghĩ tới cái gì, hỏi: "A, ta nhớ ngươi nói gốc cây này và cây trong miếu Thần ẩn của ngươi có không gian nối lại với nhau, cảm ứng được với nhau, đúng không?"
"Ừm" Phàn Thiện gật đầu, đáy mắt lại xẹt qua chút cảm xúc khác, đột nhiên nói: "Lại đây, đưa tay cho ta"
"Làm gì vậy?" Câu Nguyệt không rõ lắm, nhưng bị ánh mắt dịu dàng như nước của đối phương nhìn đến liền ngoan ngoãn đưa tay qua, trong lòng nghi hoặc suy đoán, cũng sinh không ít chờ mong: "Chẳng lẽ chuẩn bị chuyện gì bất ngờ cho ta sao?"
Phàn Thiện cười mà không nói, nắm tay Câu Nguyệt cùng nhau chạm lên thân cây, sau đó thấp giọng niệm chú quyết.
Xung quanh thoáng chốc vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót cùng tiếng gió thổi lướt qua. Cành cây phía trên khẽ run, từng vòng ánh sáng nhạt được đẩy ra. Ngay sau đó, Câu Nguyệt nghe được rất nhiều tạp âm, đó là suy nghĩ của rất nhiều người hòa vào nhau.
"Thần ẩn nương nương, xin người phù hộ con ta lên kinh thành có thể thuận lợi khảo thí công danh, rạng rỡ tổ tông"
"Đa tạ tiên cô bảo hộ nên ta và Thấu nhi mới có thể gặp lại lần nữa, có được nhân duyên mỹ mãn, hôm nay đặc biệt tới tạ lễ, sau này sẽ toàn tâm cung phụng"
"Xin tiên cô đại nhân phù hộ, mong là hai gia trưởng buôn bán bên ngoài có thể sớm ngày bình an trở về..."
Trong lòng Câu Nguyệt sắp không kìm được nữa, trong ánh mắt cũng nhẹ nhàng lóe sáng. Nàng hơi lùi về phía sau một chút, tựa vào trong lòng Phàn Thiện, ngẩng cằm nói: "Đây là những lời mà bọn họ viết trong túi thơm cho ngươi sao? Đều nghe được hết nè"
Phàn Thiện rũ mi, ôn nhu nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách như một vòng xoáy hút vào. Câu Nguyệt bị cuốn vào, phát hiện âm thanh vang vọng trong đầu đang chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một câu, phá lệ rõ ràng.
- -Đại Cẩu ngu ngốc nhẫn tâm, ta thích ngươi.
Ta thích ngươi. Ngữ khí chua xót lại ngọt ngào. Câu Nguyệt bỗng sợ run, đây rõ ràng... là âm thanh của nàng mà.
Tựa như muốn đồng ý với suy đoán của nàng, Phàn Thiện chỉ tay lên, từ trên cành cây có một túi thơm vô cùng quen mắt chậm rãi rơi xuống.
Câu Nguyệt dùng hai tay bắt lấy, đầu ngón tay chạm qua dây tơ hồng kia, chợt khẽ run.
Ngay sau đó, Phàn Thiện lại nhanh chóng cầm lấy túi thơm trong tay nàng, nhẹ giọng nói: "Đây là túi thơm mà lần trước chúng ta ở miếu ngươi đã lén ném lên cây. Ta cũng chỉ mới phát hiện trước đó không lâu. Hóa ra từ lâu ngươi đã oán hận ta rồi sao. Ngu ngốc... Còn nhẫn tâm?"
"Ta nói như vậy hồi nào" Hai tai Câu Nguyệt nóng lên.
Lúc đó tâm sự của nàng khó tả, không dám bày tỏ tất cả tình ý ra ngoài, không dám hi vọng quá nhiều, chỉ dùng một tờ giấy phát tiết hết oán giận, xấu hổ ở trong lòng, ký gửi tâm sự nữ nhi vào đó. Hiện tại trải qua gian khổ, cuối cùng các nàng cũng ở bên nhau, nàng cũng quên đi chuyện này, ai ngờ đều bị Phàn Thiện biết được, đúng là... mắc cở chết người rồi.
Nàng đưa tay muốn lấy lại: "Ngươi mau trả nó lại cho ta đi"
"Không trả, ta phải cất giấu nó thật kỹ" Thanh y mỹ nhân xoay người đi, nhẹ nhàng tránh né. Mỗ mèo xấu hổ dậm chân, nắm làn váy nhào tới.
Không ngờ Phàn Thiện lại thuận thế ôm nàng vào lòng, hai tay chậm rãi siết chặt, cúi đầu nói bên tai nàng: "Ta cũng thích ngươi, rất rất thích"
Viền mắt Câu Nguyệt đỏ lên, chui vào cổ Phàn Thiện, cong khóe môi.
Mà lúc này trong Ma giới rất náo nhiệt. Mây quang vạn dặm bỗng nhiên biến thành một màu đen kịt, rất nhiều thiên binh đằng vân bay xuống, tất cả đều kinh ngạc cho rằng hai giới muốn khai chiến, kết quả mây đen tản đi, nhóm thiên binh cao lớn uy vũ cũng không cầm binh khí mà cười vui vẻ khiêng một rương lễ vật. Thần Đế đứng ở giữa thần sắc hồng hào, ống tay áo tỏa sáng, ngay cả trong hơi thở cũng tràn ngập nét vui mừng.
Nhóm Ma tộc vốn mang theo đề phồng cũng bị kinh động đến há miệng to ra, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng chờ khi Ma Tôn dẫn người đến đại điện thì bầu không khí không còn hài hòa như vậy nữa.
"Thế nào, cháu ngoại gái của ta sắp thành thân rồi, ta không thể tới xem sao!" Thần Đế ngạo kiều hất mặt. Ma Tôn chuyển đường nhìn sang một bên, lạnh lùng hừ một cái, hai đại nam nhân này đều không vừa mắt lẫn nhau.
"Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng ngươi cũng thông minh được một lần, chọn được một vị con rể rất tốt" Thần Đế lại nói, hắn quấn ống tay áo lại, quay sang nhìn phụ thân Phàn Thiện, lúc này mới khôi phục lại gương mặt tươi cười, chậm rãi nói: "Phàn nha đầu tú ngoại tuệ trung (*), là nhân tài kiệt xuất trong nhân gian, sánh đôi với Nguyệt nhi có thể nói là đẹp đôi ngất trời"
(*) Tú ngoại tuệ trung: Dung mạo thanh tú, trong lòng sắc sảo thông minh. (Thường dùng để chỉ người con gái có dung nhan hơn người, thấu hiểu đạo lý, đối nhân xử thế đúng chuẩn mực).
Ma Tôn tiếp lời: "Đương nhiên, là con rể của Trọng Kiệt ta, há có thể không ưu tú"
"Hôn lễ lần này phải tính toán cho thật kỹ, nhất định phải long trọng, độc nhất vô nhị!" Thần Đế rạo rực nói: "Không bằng tổ chức ở vương cung Tiên giới chúng ta đi"
"Như vậy sao được!" Ma Tôn trừng mắt: "Ngươi bớt nhúng tay vào đi"
Thần Đế nổi bão lên, phụ thân Phàn Thiện lúc này xen vào: "Vậy không bằng tới Vân Tung chúng ta?"
"Tôn chủ, Công chúa và Phàn đại nhân đã rời khỏi Ma giới rồi" Bỗng nhiên một trưởng thị vệ vội vã đi vào bẩm báo, cắt ngang hồi chiến tranh bằng miệng sắp diễn ra.
"Cái gì!?" Ma Tôn nghe được tin này liền vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: "Không phải nói không cho các nàng ra ngoài sao, nhiều người canh giữ như vậy cũng không xong. Còn không mau đi tìm!"
"Là thuộc hạ thất trách, thuốc hạ sẽ phái người đi tìm!" Trưởng thị vệ nơm nớp lo sợ lui ra. Thần Đế liếc nhìn người thất sắc trên kia, lành lạnh nói: "Cũng không cần quản nghiêm như vậy, thanh niên không thích buồn bực, ra ngoài đi dạo một chút có sao?"
"Lúc này có bao nhiêu chuyện phải làm, sao có thể chạy loạn như vậy?" Ma Tôn oán hận ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một hớp: "Đều tại các ngươi, dọa nữ nhi và tế tử của ta chạy hết"
"Nè chuyện đâu có liên quan gì tới ta" Thần Đế nhướn mày, buồn cười nói: "Ta lại thấy, hôn lễ này sắp bị ngươi làm cho thành chiến tranh, ta nói ngươi buông lỏng một chút được không?"
"Gả con gái chuyện lớn như vậy, có thể không khẩn trương sao?" Ma Tôn nói xong, ánh mắt lại lộ vẻ u sầu, chua xót nói: "Nguyệt nhi là nữ nhi bảo bối của ta, thế mà bị nha đầu Phàn gia dụ dỗ đi mất, ta..."
Phụ thần Phàn Thiện thở dài, vỗ vai hắn: "Xem ngươi nói kìa, Nguyệt nhi thành gia lập thất rồi cũng có thể quay về thăm ngươi mà, hơn nữa, không phải còn có Tuyết nha đầu sao"
"Nó à?" Ma Tôn lắc đầu, vẻ mặt biến đổi liên hồi, cuối cùng tang thương nói: "Nó cũng theo người khác rồi!"
Thần Đế và phụ thần Phàn Thiện đều sửng sốt: "Hả? Ai?"
Tấn di ở Nam Hải xa xôi bỗng nhiên hắt xì một cái, trong lòng không hiểu sao rung động một chút.
Bên ngoài sắc trời dần lờ mờ, ngọn thanh đăng trong tĩnh phong chiếu rọi một ánh sáng u lãnh. Hồng y nữ nhân ngồi xếp bằng trên giường đá, một lần nữa nhắm mắt ngồi thiền, nhưng hồi lâu sau vẫn không thể tịnh tâm, vùng giữa hai mày cũng nhíu lại.
"Ai..." Một tiếng thở dài yếu ớt quanh quẩn trong tĩnh phòng trống trải. Nàng mở mắt ra, trong đầu vẫn là hình ảnh Trọng Yến Tuyết rưng rưng nước mắt, thương tâm oán hận ngày ấy. Nàng nhịn không được đưa tay chạm lên môi, cảm giác mềm mại tựa như vẫn còn, không trôi đi được.
"Câu Dao, ngươi nhất định sẽ trách ta" Nàng cười khổ một tiếng, bỗng nhiên nhớ lại lúc Câu Dao dẫn theo con gái nhỏ đến tìm nàng, thường nói câu vui đùa này.
"A Vân, tiểu công chúa nhà ta lại tới tìm ngươi chơi nè, ngươi nhìn gương mặt lạnh lùng nhỏ nhắn này đi, thật ra không biết nàng muốn gặp ngươi thế nào đâu, vậy mà còn không chịu thừa nhận haha"
"Tuyết nhi à, phải ngoan ngoãn ăn cơm, mau mau lớn lên để gả cho Tấn di nha ~"
"A Vân, ngươi xem đứa nhỏ này thích ngươi như vậy, thôi thì cho ngươi dẫn về nhà đó..."
...
Ngọn đèn chợt lung lay, có vài tia lửa lóe ra. Hồng y nữ nhân trên giường đá đột nhiên che mặt lại.
"Ta đúng là nhập ma rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.