Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!
Chương 29:
Mẫn Phương Nguyễn
04/01/2021
Tần Thiên Lăng vừa vào phòng đã cởi áo ra.
"Hay chúng ta thay quần áo ở đây luôn đi."
"Tên điên này..."
Lãng Minh hốt hoảng lấy một bộ y phục rồi chạy vào phòng tắm.
Tần Thiên Lăng ở ngoài nhận được một cuộc gọi đến.
"Đại ca, anh đến gấp để xử lý 5 tên kia."\_Cố Dạ Bạch
"Được. Tôi hiểu."
Tần Thiên Lăng thay xong bộ vest thì Lãng Minh cũng bước ra.
"Bố mẹ sẽ được tài xế đưa ra sân bay. Anh đưa em đi làm."
"Ò..."
Lãng Minh cùng Tần Thiên Lăng đi ra xe.
"Không đợi A Phong sao?"
"Anh có việc bận. Mặc kệ cậu ta."
Tần Thiên Lăng phóng xe đi thì Tần Thiên Phong mới xuống nhà.
"Họ lại bỏ mặt mình."\_Tần Thiên Phong đành đi ra bến xe buýt
Tần Thiên Phong vừa bước lên xe buýt thì Tử Hạ Vũ từ đâu hối hả chạy tới. Tí nữa, Tử Hạ Vũ đẩy Tần Thiên Phong ngã.
"Cho cháu một người ạ."\_Tử Hạ Vũ
Anh kiếm một chỗ rồi ngồi vào.
Tần Thiên Phong ngơ ngơ trước cái máy thu tiền xe buýt.
"Anh gì ơi? Nhanh lên đi."
"Còn rất nhiều người đang đợi đấy."
Tần Thiên Phong có một sự nhục nhã vào buổi sáng. Anh cầu cứu Tử Hạ Vũ.
Tử Hạ Vũ khó chịu bước lại.
"Hai người ạ."
Tần Thiên Phong vui vẻ chạy theo Tử Hạ Vũ. Anh ngồi ngay cạnh Tử Hạ Vũ.
"Anh thức dậy trễ sao?"
"Không trễ, vừa kịp đến cùng với giám đốc."
"Rất vinh hạnh..."
Tử Hạ Vũ cười khinh Tần Thiên Phong.
"Sao hôm nay, giám đốc có nhã hứng đến công ty bằng xe buýt vậy. Với một người sang trọng như cậu sao có thể đi loại phương tiện này chứ?"
"Tại tôi thích có vấn đề gì không?"
"Không có ạ."
Tử Hạ Vũ trong lòng thì luôn sân si Tần Thiên Phong. Anh chẳng ưa nổi người bên cạnh.
"Tới nơi rồi..."\_Tử Hạ Vũ đứng dậy
"Còn tiền xe buýt?"
"Không cần trả..."
Tử Hạ Vũ bước xuống xe. Tần Thiên Phong chạy theo.
"Tôi là người không thích nợ người khác."
"Ừm...nhưng tôi không cần cậu trả lại. Đến công ty rồi nên giám đốc làm ơn đi xa tôi ra một chút."
Tử Hạ Vũ làm dáng vẻ xua đuổi Tần Thiên Phong.
Tần Thiên Phong không chịu thua. Tử Hạ Vũ đi đâu thì Tần Thiên Phong đi theo đó.
Tử Hạ Vũ đi về phía cầu thang thoát hiểm, anh dừng lại. Anh nhìn Tần Thiên Phong.
"Sao cậu cứ đi theo tôi thế hả?"\_Tử Hạ Vũ đá vào chân Tần Thiên Phong
"Ay...da..."
"Biết đau mà còn cứ bám lấy tôi."\_Tử Hạ Vũ đá vào chân còn lại Tần Thiên Phong
Tần Thiên Phong tức giận đẩy Tử Hạ Vũ sát vào tường.
"Ở đây không có người. Hai chúng ta vui vẻ một chút."\_Tần Thiên Phong cạ mũi anh vào mũi Tử Hạ Vũ
"Thiệt tình...cái tên điên này."\_Tử Hạ Vũ thẳng thừng cho Tần Thiên Phong một đấm vào mặt
"Tiền xe buýt cứ coi như tiền thuốc cho cậu. Giờ thì không còn nợ gì nhau nữa."
Trước khi đi, Tử Hạ Vũ còn giơ tay lên, dọa đánh Tần Thiên Phong.
"Cậu coi chừng tôi đấy. Giở thói lưu manh hả?"
Tử Hạ Vũ bỏ đi. Tần Thiên Phong bị đánh như thế mà tâm trạng lại rất vui vẻ. Nhà họ Tần, ai cũng kì lạ hết vậy!
"Anh ấy thật quyến rũ mà."\_Tần Thiên Phong
Mặc dù bị đánh nhưng chân Tần Thiên Phong không có dấu hiệu bị thương.
Tử Hạ Vũ mặt mày nhăn nhó đến gặp Lãng Minh.
"Tay tôi bị thương rồi."
"Sao thế?"
"Tôi đi đánh người."
"Cậu đi đánh người mà bị thương. Cậu giỡn hả?"
"Thiệt đó. Đỏ lên rồi."
"Lọ thuốc này, cậu tự mà bôi."
"Cảm ơn..."
Lúc nãy, Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh đến công ty rồi đến một nơi. Nơi đó vô cùng vắng vẻ, u tối.
"Chào đại ca."\_Cố Dạ Bạch
"Mấy tên đó đâu?"
"Mời đại ca."
Tần Thiên Lăng uy nghiêm bước vào.
"Đại ca, tôi kiểm tra điện thoại của mấy tên này. Hình như có ảnh của... vợ ngài."
Tần Thiên Lăng đập điện thoại xuống sàn.
"Nói...ai sai tụi mày làm?"
Tần Thiên Lăng lấy cái ghế đập mạnh vào bọn chúng.
"Đứa nào làm...hả? Nói tao biết."
"Đại ca, đừng làm bẩn tay của anh."\_
Cố Dạ Bạch
"Đem vào trong kia, đánh chúng nó đến kia nó ngất cho tôi. Bỏ đói chúng."
"Vâng..."\_Cố Dạ Bạch ra hiệu cho bọn đàn em làm việc
"Đại ca, tôi có kiểm tra lịch sử danh bạ của mấy tên kia. Cô Liêu gọi đến cho bọn chúng rất nhiều lần rồi."
"Được...Liêu Nhất Vỹ."\_Tần Thiên Lăng nghiến răng
"Đại ca, tôi có cần gọi người đến xử lý Liêu Nhất Vỹ không?"
"Làm nhẹ nhàng thôi. Dạy cho cô ta một bài học. Đừng giết cô ta, sau lưng cô ta còn có người chống lưng."
"Vâng...tôi hiểu."\_Cố Dạ Bạch cúi người
Tần Thiên Lăng vội vàng rời khỏi. Anh không muốn có ai đó bắt gặp anh ở đó.
Tần Thiên Lăng lái xe về công ty. Anh giả vờ bảo Liêu Nhất Vỹ ra ngoài gặp khách hàng. Trên đường về công ty, Liêu Nhất Vỹ bị chặn đường.
Một nhóm người xông vào đánh Liêu Nhất Vỹ.
"Aaaa...Ai vậy? Sao tự dưng đánh tôi?"
Trùng hợp, Lãng Minh cũng ra ngoài gặp đối tác cho dự án của anh. Anh bắt gặp Liêu Nhất Vỹ và đám người đó.
Lãng Minh không ngần ngại mà đi tới đó. Ở đó là góc khuất của một con hẻm.
"Mấy người làm gì vậy?"\_Lãng Minh hét toáng lên
Anh run rẩy cầm một khúc gỗ ở bên đường. Đám người đó nhìn Lãng Minh và nói nhỏ với nhau.
"Là chị dâu đó...Rút thôi."
Bọn họ chạy đi. Lãng Minh lại dìu Liêu Nhất Vỹ. Vì sự có mặt của Lãng Minh nên Liêu Nhất Vỹ chỉ bị thương ngoài da.
Lãng Minh bắt taxi đưa Liêu Nhất Vỹ về công ty. Tần Thiên Lăng bên trong văn phòng được đàn em báo cáo cũng biết chuyện.
"Em ấy có nghi ngờ gì không?"
"Chị dâu vừa tới thì bọn tôi chạy đi. Chị dâu sẽ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đâu."
"Được rồi."
Tần Thiên Lăng cúp máy rồi đi tìm Lãng Minh. Anh làm vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Liêu Nhất Vỹ.
"Cô ta bị gì thế? Em đi chung với cô ta nên có bị cái gì không?"\_Diễn xuất đỉnh cao của Tần Thiên Lăng lên sàn
"Em không có bị thương gì hết."
Sau đó, Lãng Minh dìu Liêu Nhất Vỹ ngồi xuống. Các nhân viên khác cùng tụ tập lại.
Nhân lúc đó, Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh vào văn phòng anh.
"Em thật sự không sao đó đúng không?"
"Thật...Mà em bắt gặp một nhóm người có ý đồ xấu với chị Liêu. Em có nên báo cảnh sát không?"
Biểu cảm của Tần Thiên Lăng có chút biến động.
"Chuyện đó...Cô Liêu có thể tự giải quyết."
"Cũng đúng. Không nên xen vào."
"Đừng có nghĩ nhiều nữa."
Tần Thiên Lăng tiến lại, hôn lên trán Lãng Minh.
Lãng Minh cười ngọt, nhìn Tần Thiên Lăng.
"Thế tôi trở lại làm việc nhé."
Lãng Minh vui vẫy tay với Tần Thiên Lăng rồi rời khỏi.
"Thật may...em ấy vẫn chưa biết gì."\_
Tần Thiên Lăng
Một lát sau, Tần Thiên Phong tổ chức cuộc họp. Kết thúc cuộc họp thì đến giờ ăn trưa.
"Minh ca ca, cùng đi ăn trưa."
"Ở đây là công ty. Cậu đừng tỏ vẻ thân thiết quá."
"Ờ...em biết rồi."
"Hai cái người đó xì xào gì không biết."\_Nội tâm Tử Hạ Vũ
Tử Hạ Vũ tiến lại, khoác vai Lãng Minh.
"Đi ăn trưa thôi."\_Tử Hạ Vũ
"Không được. Tôi là người rủ anh ấy trước."
"Nhưng rất tiếc, cậu ấy chưa bảo là đi ăn cùng cậu."
"Nhưng anh ấy là chị dâu của tôi."
"Cậu ấy là bạn tôi."
Lãng Minh khó xử. Một bóng lưng quen thuộc xuất hiện.
"Em ấy là vợ tôi."
Tần Thiên Lăng thả ra một cậu nói đầy thuyết phục rồi kéo Lãng Minh đi. Tử Hạ Vũ và Tần Thiên Phong đành ngầm ngùi đi vào căn tin của công ty.
Tử Hạ Vũ lấy thức ăn rồi ngồi xuống bàn. Tần Thiên Phong cũng lấy thức ăn rồi ngồi cạnh Tử Hạ Vũ.
"Thích bám lấy tôi thế hả?"
"Tôi chỉ không thích ăn một mình."
Tử Hạ Vũ xoay người đá vào chân Tần Thiên Phong.
"Cậu vẫn chưa rút kinh nghiệm."
"Gì đây? Anh có niềm đam mê đánh người hả?"
"Đến lúc gặp cậu, tôi mới phát hiện."
"Nói vậy cũng nghe được."
"Tôi còn chưa nói việc anh cậu cướp Lãng Minh của tôi đi."
"Cái đó là anh tôi. Liên quan gì đến tôi?"
"Anh cậu thì có liên quan đến cậu rồi."
"Anh vô lý hết sức."
Ở một nơi khác, Tần Thiên Lăng đang cùng ăn trưa với Lãng Minh.
"Tiểu Minh, anh mới nhận được thông báo là mẹ em có thể xuất viện được rồi."
"Thật sao?"
"Ừ...Chiều nay, anh chở em đi đón mẹ về."
Lãng Minh ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
"Được rồi...Dùng bữa trưa đi."
Lãng Minh cùng dùng bữa trưa vui vẻ với nhau.
"Ăn xong rồi. Tôi đi đây."
"Ừ..."
Lãng Minh bước đi nhưng anh bỗng xoay người, chạy đến chỗ Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh đặt tay lên vai Tần Thiên Lăng. Anh nhón chân lên rồi thơm lên má Tần Thiên Lăng.
"Anh làm việc cho tốt vào."
"Được..."
Lãng Minh nhanh chóng chạy đi. Đặng Tiêu Tư cũng gõ cửa rồi bước vào.
"Chuyện tôi nói với cậu thế nào?"
"Việc sa thải cô Liêu sẽ khó khăn. Bố của cô ấy đang sỡ hữu số lượng lớn cổ phần của công ty."
"Còn gì nữa không?"
"Vâng...việc chuyển công tác của cô Liêu cũng không khả thi. Bây giờ, công ty đang có đủ nhân sự. Cô Liêu chuyển văn phòng sẽ gây ra sự thắc mắc lớn đối với nhiều người."
"Được rồi...Ra ngoài đi."
Tần Thiên Lăng đan hai tay lại.
"Thế này thì không được rồi."\_Tần Thiên Lăng
Ở ngoài kia, Liêu Nhất Vỹ bực tức đến nổi, cô ta không thèm dùng bữa trưa mà chỉ ngồi lì ở đó.
Lãng Minh thấy thế liền chạy đi lấy một hộp cơm cho Liêu Nhất Vỹ.
"Chị ăn đi. Thế này chị sẽ ngất xỉu mất."
"Đừng có giả nhân từ với tôi."\_Nội tâm Liêu Nhất Vỹ
Liêu Nhất Vỹ giật lấy hộp cơm mà không có lời cảm ơn nào.
Lãng Minh cũng không trách. Anh ngồi vào bàn làm việc. Tần Thiên Phong mở cuộc họp một lần nữa.
Dự án chính thức được thông qua. Lãng Minh rất vui vẻ vì phản hồi tích cực của các khách hàng.
Trong khi Liêu Nhất Vỹ vô cùng bực tức. Cô ta làm một chuyện hết sức ác độc.
Cô ta đưa cho Lãng Minh một chai nước. Trong đó có thuốc kích thích hệ thần kinh, gây cảm giác hoang tưởng, sợ sệt cho người sử dụng.
Thế là, Liêu Nhất Vỹ dễ dàng dẫn Lãng Minh đi mà mọi người không hay biết gì.
Liêu Nhất Vỹ đưa Lãng Minh đến nhà vệ sinh nữ rồi nhốt anh trong đó.
"Cậu cứ ở đó mà hưởng thụ. Chắc phải lâu lắm người khác mà đến cứu cậu."\_Liêu Nhất Vỹ cười nham hiểm bỏ đi
\_Continue\_
"Hay chúng ta thay quần áo ở đây luôn đi."
"Tên điên này..."
Lãng Minh hốt hoảng lấy một bộ y phục rồi chạy vào phòng tắm.
Tần Thiên Lăng ở ngoài nhận được một cuộc gọi đến.
"Đại ca, anh đến gấp để xử lý 5 tên kia."\_Cố Dạ Bạch
"Được. Tôi hiểu."
Tần Thiên Lăng thay xong bộ vest thì Lãng Minh cũng bước ra.
"Bố mẹ sẽ được tài xế đưa ra sân bay. Anh đưa em đi làm."
"Ò..."
Lãng Minh cùng Tần Thiên Lăng đi ra xe.
"Không đợi A Phong sao?"
"Anh có việc bận. Mặc kệ cậu ta."
Tần Thiên Lăng phóng xe đi thì Tần Thiên Phong mới xuống nhà.
"Họ lại bỏ mặt mình."\_Tần Thiên Phong đành đi ra bến xe buýt
Tần Thiên Phong vừa bước lên xe buýt thì Tử Hạ Vũ từ đâu hối hả chạy tới. Tí nữa, Tử Hạ Vũ đẩy Tần Thiên Phong ngã.
"Cho cháu một người ạ."\_Tử Hạ Vũ
Anh kiếm một chỗ rồi ngồi vào.
Tần Thiên Phong ngơ ngơ trước cái máy thu tiền xe buýt.
"Anh gì ơi? Nhanh lên đi."
"Còn rất nhiều người đang đợi đấy."
Tần Thiên Phong có một sự nhục nhã vào buổi sáng. Anh cầu cứu Tử Hạ Vũ.
Tử Hạ Vũ khó chịu bước lại.
"Hai người ạ."
Tần Thiên Phong vui vẻ chạy theo Tử Hạ Vũ. Anh ngồi ngay cạnh Tử Hạ Vũ.
"Anh thức dậy trễ sao?"
"Không trễ, vừa kịp đến cùng với giám đốc."
"Rất vinh hạnh..."
Tử Hạ Vũ cười khinh Tần Thiên Phong.
"Sao hôm nay, giám đốc có nhã hứng đến công ty bằng xe buýt vậy. Với một người sang trọng như cậu sao có thể đi loại phương tiện này chứ?"
"Tại tôi thích có vấn đề gì không?"
"Không có ạ."
Tử Hạ Vũ trong lòng thì luôn sân si Tần Thiên Phong. Anh chẳng ưa nổi người bên cạnh.
"Tới nơi rồi..."\_Tử Hạ Vũ đứng dậy
"Còn tiền xe buýt?"
"Không cần trả..."
Tử Hạ Vũ bước xuống xe. Tần Thiên Phong chạy theo.
"Tôi là người không thích nợ người khác."
"Ừm...nhưng tôi không cần cậu trả lại. Đến công ty rồi nên giám đốc làm ơn đi xa tôi ra một chút."
Tử Hạ Vũ làm dáng vẻ xua đuổi Tần Thiên Phong.
Tần Thiên Phong không chịu thua. Tử Hạ Vũ đi đâu thì Tần Thiên Phong đi theo đó.
Tử Hạ Vũ đi về phía cầu thang thoát hiểm, anh dừng lại. Anh nhìn Tần Thiên Phong.
"Sao cậu cứ đi theo tôi thế hả?"\_Tử Hạ Vũ đá vào chân Tần Thiên Phong
"Ay...da..."
"Biết đau mà còn cứ bám lấy tôi."\_Tử Hạ Vũ đá vào chân còn lại Tần Thiên Phong
Tần Thiên Phong tức giận đẩy Tử Hạ Vũ sát vào tường.
"Ở đây không có người. Hai chúng ta vui vẻ một chút."\_Tần Thiên Phong cạ mũi anh vào mũi Tử Hạ Vũ
"Thiệt tình...cái tên điên này."\_Tử Hạ Vũ thẳng thừng cho Tần Thiên Phong một đấm vào mặt
"Tiền xe buýt cứ coi như tiền thuốc cho cậu. Giờ thì không còn nợ gì nhau nữa."
Trước khi đi, Tử Hạ Vũ còn giơ tay lên, dọa đánh Tần Thiên Phong.
"Cậu coi chừng tôi đấy. Giở thói lưu manh hả?"
Tử Hạ Vũ bỏ đi. Tần Thiên Phong bị đánh như thế mà tâm trạng lại rất vui vẻ. Nhà họ Tần, ai cũng kì lạ hết vậy!
"Anh ấy thật quyến rũ mà."\_Tần Thiên Phong
Mặc dù bị đánh nhưng chân Tần Thiên Phong không có dấu hiệu bị thương.
Tử Hạ Vũ mặt mày nhăn nhó đến gặp Lãng Minh.
"Tay tôi bị thương rồi."
"Sao thế?"
"Tôi đi đánh người."
"Cậu đi đánh người mà bị thương. Cậu giỡn hả?"
"Thiệt đó. Đỏ lên rồi."
"Lọ thuốc này, cậu tự mà bôi."
"Cảm ơn..."
Lúc nãy, Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh đến công ty rồi đến một nơi. Nơi đó vô cùng vắng vẻ, u tối.
"Chào đại ca."\_Cố Dạ Bạch
"Mấy tên đó đâu?"
"Mời đại ca."
Tần Thiên Lăng uy nghiêm bước vào.
"Đại ca, tôi kiểm tra điện thoại của mấy tên này. Hình như có ảnh của... vợ ngài."
Tần Thiên Lăng đập điện thoại xuống sàn.
"Nói...ai sai tụi mày làm?"
Tần Thiên Lăng lấy cái ghế đập mạnh vào bọn chúng.
"Đứa nào làm...hả? Nói tao biết."
"Đại ca, đừng làm bẩn tay của anh."\_
Cố Dạ Bạch
"Đem vào trong kia, đánh chúng nó đến kia nó ngất cho tôi. Bỏ đói chúng."
"Vâng..."\_Cố Dạ Bạch ra hiệu cho bọn đàn em làm việc
"Đại ca, tôi có kiểm tra lịch sử danh bạ của mấy tên kia. Cô Liêu gọi đến cho bọn chúng rất nhiều lần rồi."
"Được...Liêu Nhất Vỹ."\_Tần Thiên Lăng nghiến răng
"Đại ca, tôi có cần gọi người đến xử lý Liêu Nhất Vỹ không?"
"Làm nhẹ nhàng thôi. Dạy cho cô ta một bài học. Đừng giết cô ta, sau lưng cô ta còn có người chống lưng."
"Vâng...tôi hiểu."\_Cố Dạ Bạch cúi người
Tần Thiên Lăng vội vàng rời khỏi. Anh không muốn có ai đó bắt gặp anh ở đó.
Tần Thiên Lăng lái xe về công ty. Anh giả vờ bảo Liêu Nhất Vỹ ra ngoài gặp khách hàng. Trên đường về công ty, Liêu Nhất Vỹ bị chặn đường.
Một nhóm người xông vào đánh Liêu Nhất Vỹ.
"Aaaa...Ai vậy? Sao tự dưng đánh tôi?"
Trùng hợp, Lãng Minh cũng ra ngoài gặp đối tác cho dự án của anh. Anh bắt gặp Liêu Nhất Vỹ và đám người đó.
Lãng Minh không ngần ngại mà đi tới đó. Ở đó là góc khuất của một con hẻm.
"Mấy người làm gì vậy?"\_Lãng Minh hét toáng lên
Anh run rẩy cầm một khúc gỗ ở bên đường. Đám người đó nhìn Lãng Minh và nói nhỏ với nhau.
"Là chị dâu đó...Rút thôi."
Bọn họ chạy đi. Lãng Minh lại dìu Liêu Nhất Vỹ. Vì sự có mặt của Lãng Minh nên Liêu Nhất Vỹ chỉ bị thương ngoài da.
Lãng Minh bắt taxi đưa Liêu Nhất Vỹ về công ty. Tần Thiên Lăng bên trong văn phòng được đàn em báo cáo cũng biết chuyện.
"Em ấy có nghi ngờ gì không?"
"Chị dâu vừa tới thì bọn tôi chạy đi. Chị dâu sẽ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đâu."
"Được rồi."
Tần Thiên Lăng cúp máy rồi đi tìm Lãng Minh. Anh làm vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Liêu Nhất Vỹ.
"Cô ta bị gì thế? Em đi chung với cô ta nên có bị cái gì không?"\_Diễn xuất đỉnh cao của Tần Thiên Lăng lên sàn
"Em không có bị thương gì hết."
Sau đó, Lãng Minh dìu Liêu Nhất Vỹ ngồi xuống. Các nhân viên khác cùng tụ tập lại.
Nhân lúc đó, Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh vào văn phòng anh.
"Em thật sự không sao đó đúng không?"
"Thật...Mà em bắt gặp một nhóm người có ý đồ xấu với chị Liêu. Em có nên báo cảnh sát không?"
Biểu cảm của Tần Thiên Lăng có chút biến động.
"Chuyện đó...Cô Liêu có thể tự giải quyết."
"Cũng đúng. Không nên xen vào."
"Đừng có nghĩ nhiều nữa."
Tần Thiên Lăng tiến lại, hôn lên trán Lãng Minh.
Lãng Minh cười ngọt, nhìn Tần Thiên Lăng.
"Thế tôi trở lại làm việc nhé."
Lãng Minh vui vẫy tay với Tần Thiên Lăng rồi rời khỏi.
"Thật may...em ấy vẫn chưa biết gì."\_
Tần Thiên Lăng
Một lát sau, Tần Thiên Phong tổ chức cuộc họp. Kết thúc cuộc họp thì đến giờ ăn trưa.
"Minh ca ca, cùng đi ăn trưa."
"Ở đây là công ty. Cậu đừng tỏ vẻ thân thiết quá."
"Ờ...em biết rồi."
"Hai cái người đó xì xào gì không biết."\_Nội tâm Tử Hạ Vũ
Tử Hạ Vũ tiến lại, khoác vai Lãng Minh.
"Đi ăn trưa thôi."\_Tử Hạ Vũ
"Không được. Tôi là người rủ anh ấy trước."
"Nhưng rất tiếc, cậu ấy chưa bảo là đi ăn cùng cậu."
"Nhưng anh ấy là chị dâu của tôi."
"Cậu ấy là bạn tôi."
Lãng Minh khó xử. Một bóng lưng quen thuộc xuất hiện.
"Em ấy là vợ tôi."
Tần Thiên Lăng thả ra một cậu nói đầy thuyết phục rồi kéo Lãng Minh đi. Tử Hạ Vũ và Tần Thiên Phong đành ngầm ngùi đi vào căn tin của công ty.
Tử Hạ Vũ lấy thức ăn rồi ngồi xuống bàn. Tần Thiên Phong cũng lấy thức ăn rồi ngồi cạnh Tử Hạ Vũ.
"Thích bám lấy tôi thế hả?"
"Tôi chỉ không thích ăn một mình."
Tử Hạ Vũ xoay người đá vào chân Tần Thiên Phong.
"Cậu vẫn chưa rút kinh nghiệm."
"Gì đây? Anh có niềm đam mê đánh người hả?"
"Đến lúc gặp cậu, tôi mới phát hiện."
"Nói vậy cũng nghe được."
"Tôi còn chưa nói việc anh cậu cướp Lãng Minh của tôi đi."
"Cái đó là anh tôi. Liên quan gì đến tôi?"
"Anh cậu thì có liên quan đến cậu rồi."
"Anh vô lý hết sức."
Ở một nơi khác, Tần Thiên Lăng đang cùng ăn trưa với Lãng Minh.
"Tiểu Minh, anh mới nhận được thông báo là mẹ em có thể xuất viện được rồi."
"Thật sao?"
"Ừ...Chiều nay, anh chở em đi đón mẹ về."
Lãng Minh ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
"Được rồi...Dùng bữa trưa đi."
Lãng Minh cùng dùng bữa trưa vui vẻ với nhau.
"Ăn xong rồi. Tôi đi đây."
"Ừ..."
Lãng Minh bước đi nhưng anh bỗng xoay người, chạy đến chỗ Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh đặt tay lên vai Tần Thiên Lăng. Anh nhón chân lên rồi thơm lên má Tần Thiên Lăng.
"Anh làm việc cho tốt vào."
"Được..."
Lãng Minh nhanh chóng chạy đi. Đặng Tiêu Tư cũng gõ cửa rồi bước vào.
"Chuyện tôi nói với cậu thế nào?"
"Việc sa thải cô Liêu sẽ khó khăn. Bố của cô ấy đang sỡ hữu số lượng lớn cổ phần của công ty."
"Còn gì nữa không?"
"Vâng...việc chuyển công tác của cô Liêu cũng không khả thi. Bây giờ, công ty đang có đủ nhân sự. Cô Liêu chuyển văn phòng sẽ gây ra sự thắc mắc lớn đối với nhiều người."
"Được rồi...Ra ngoài đi."
Tần Thiên Lăng đan hai tay lại.
"Thế này thì không được rồi."\_Tần Thiên Lăng
Ở ngoài kia, Liêu Nhất Vỹ bực tức đến nổi, cô ta không thèm dùng bữa trưa mà chỉ ngồi lì ở đó.
Lãng Minh thấy thế liền chạy đi lấy một hộp cơm cho Liêu Nhất Vỹ.
"Chị ăn đi. Thế này chị sẽ ngất xỉu mất."
"Đừng có giả nhân từ với tôi."\_Nội tâm Liêu Nhất Vỹ
Liêu Nhất Vỹ giật lấy hộp cơm mà không có lời cảm ơn nào.
Lãng Minh cũng không trách. Anh ngồi vào bàn làm việc. Tần Thiên Phong mở cuộc họp một lần nữa.
Dự án chính thức được thông qua. Lãng Minh rất vui vẻ vì phản hồi tích cực của các khách hàng.
Trong khi Liêu Nhất Vỹ vô cùng bực tức. Cô ta làm một chuyện hết sức ác độc.
Cô ta đưa cho Lãng Minh một chai nước. Trong đó có thuốc kích thích hệ thần kinh, gây cảm giác hoang tưởng, sợ sệt cho người sử dụng.
Thế là, Liêu Nhất Vỹ dễ dàng dẫn Lãng Minh đi mà mọi người không hay biết gì.
Liêu Nhất Vỹ đưa Lãng Minh đến nhà vệ sinh nữ rồi nhốt anh trong đó.
"Cậu cứ ở đó mà hưởng thụ. Chắc phải lâu lắm người khác mà đến cứu cậu."\_Liêu Nhất Vỹ cười nham hiểm bỏ đi
\_Continue\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.