Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!
Chương 37:
Mẫn Phương Nguyễn
04/01/2021
"Tiểu Minh...anh xin lỗi."
"Đừng lại gần tôi...cái tên vô sỉ này."
"Anh...không cố ý."
Ánh mắt Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng đầy căm phẫn.
"Em...em có bị làm sao không?"
"Đừng có chạm vào tôi..."
Lãng Minh đứng bật dậy đi khỏi thang máy. Sau đó, Tần Thiên Lăng cũng bước ra.
"Boss...anh có một cuộc họp."
"Huỷ đi."
Sau đó, Tần Thiên Lăng đã đến một nơi. Đến chỗ bác sĩ Tiêu, người có khả năng chữa nổi hội chứng của Tần Thiên Lăng.
"Sao lại đến đây sớm vậy?"
"Càng ngày, tôi không kiểm soát mình. Uống thuốc chẳng có mấy tác dụng."
"Hiểu rồi. Anh vừa lấy vợ đúng không?"
"Ừm..."
"Hội chứng của anh đặc biệt có tác dụng với người anh có tình cảm. Do thời gian đầu nên cơ thể anh có thể bị quá khích. Còn một trường hợp nữa đó là người anh yêu rời bỏ anh hay làm gì sai trái đối với anh."
"Đúng là tôi đã làm em ấy sợ."
"Cậu đã quen với cái bệnh này 4 năm rồi. Bây giờ đã có vợ, theo thời gian bệnh này sẽ biến mất hoàn toàn."
"Còn thuốc?"
"Tôi sẽ đưa anh loại thuốc mạnh hơn."
Bệnh của Tần Thiên Lăng do lạnh lùng không hẹn hò với bất kì ai mà ra. May mà anh có cảm xúc với Lãng Minh nên không bệnh của anh sẽ mãi không khỏi được.
Tần Thiên Lăng nhận thuốc rồi trở lại công ty. Anh vào văn phòng thì Lãng Minh đã dọn tất cả đồ đạc ra khỏi đó. Lãng Minh dọn đến phòng của Đặng Tiêu Tư làm việc.
Tần Thiên Lăng ngồi xuống ghế. Anh không có tâm trạng làm việc nhưng vẫn cố.
Bên phòng Đặng Tiêu Tư, Lãng Minh chẳng làm gì mà chỉ ngồi với ánh mắt vô định. Đặng Tiêu Tư biết hẳn chuyện gì đã xảy ra nhưng không dám xen vào.
Anh cắm cúi làm việc của mình. Anh đi sắp xếp có hồ sơ ở một góc phòng rồi phát hiện dự án dầu hoả năm đó.
Đặng Tiêu Tư giật mình nhìn Lãng Minh. Lãng Minh bắt được khoảnh khắc đó nên tiến lại gần.
"Có chuyện gì vậy?"
Đặng Tiêu Tư cuống cuồng giấu nó vào góc cuối của chiếc tủ.
"Không có gì...chỉ là...là...anh định tìm công việc gì đó cho em làm."
"Vậy sao?"
"Anh thấy em không có việc gì làm thì cũng chán."
"Thế có việc gì không?"
"Trên bàn...trên bàn anh có các văn bản cuộc họp chưa được nhập vào máy."
"Vậy để em làm giúp."
"Ờ...ờ..."
Đặng Tiêu Tư mất hết hồn vía. Không may, Tần Thiên Lăng gọi Đặng Tiêu Tư qua bàn việc.
Lãng Minh thừa cơ hội. Anh muốn xem thứ Đặng Tiêu Tư phải giấu như vậy. Anh dần dần tiến đến chiếc tủ, mở đúng tài liệu đó ra xem.
Đó là một bản kế hoạch về dự án dầu hoả năm đó. Trong đó còn có bài báo nói về hai trận hoả hoạn diễn ra ở nhà xưởng "Tần Thị".
Trận đầu tiền, Lãng Minh đã có mặt ở đó và may mắn thoát được. Nhưng Lãng Tịnh\-bố của Lãng Minh thì không như thế.
"Tại sao anh Tiêu Tư lại giấu những tài liệu này?"
Lãng Minh lập tức lục tung cái tủ lên mà vẫn không tìm được gì thêm.
"Kỳ lạ, bố mình đã mất đúng ngày đó nhưng ông ấy đâu phải chết cháy."
Đột ngột, Đặng Tiêu Tư trở lại. Lãng Minh giật bắn người.
"Boss bảo em qua gặp anh ấy."
"Vâng..."
Lãng Minh rời khỏi.
"May thật...mình không để thứ đó ở đây?"\_Đặng Tiêu Tư
Lãng Minh đứng trước cửa phòng Tần Thiên Lăng. Anh sợ hãi, tay chẳng còn sức để mở cửa.
Tay anh vẫn còn đỏ vì Tần Thiên Lăng siết vào. Cổ anh cũng như thế.
Anh bị ám ảnh bởi khuôn mặt cuồng bạo của Tần Thiên Lăng.
Trong lúc anh chưa có dũng khí bước vào, Tần Thiên Lăng đã chủ động mở cửa. Lãng Minh lập tức lùi một bước.
"Sao em không vào trong?"
Lãng Minh rụt rè bước vào, mặt thì cứ nhìn xuống sàn.
"Lát anh có cuộc họp, em đến làm thư ký."
Lãng Minh không nghe thấy gì, chân thì không vững, cứ như sắp ngã.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy mà xót xa.
"Tiểu Minh...anh thực xin lỗi."
Lãng Minh vẫn không quan tâm đến Tần Thiên Lăng. Anh sợ đến nổi bật khóc. Tần Thiên Lăng giật mình chạy lại.
"Đừng...lại đây. Xin anh...đó."
Lãng Minh thực sự ngã xuống. Anh thực sự sợ hãi, run sợ trước Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh ngồi khóc như thế mà Tần Thiên Lăng không thể đến gần.
Tần Thiên Lăng đứng đấy mà nhìn thôi.
"Phải làm sao đây?"\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Sau một hồi, Lãng Minh cũng chịu nín khóc.
"Em không cần phải đi làm việc. Để anh kêu một người khác."
"Không cần..."\_Lãng Minh đứng lên
"Được. Đi họp."
Đây là cuộc họp cho các cho các cấp lãnh đạo của công ty. Công việc của Lãng Minh chủ yếu chỉ ghi chép, không gì khó khăn.
Lãng Minh suốt cuộc họp không ngẩn đầu lên. Tần Thiên Lăng cũng để ý đến anh mà lơ đễnh cuộc họp.
"Boss Tần, ngài thấy sao về chuyện này?"\_Hắc Thần Doãn
Tần Thiên Lăng không đáp lại.
"Boss Tần, ngài thấy sao?"
"Ừm...ừm...cứ lại vậy đi. Kết thúc cuộc họp."\_Tần Thiên Lăng
Mọi người dần dần rời đi. Hắc Thần Doãn ở lại.
"Đưa tôi xem kết quả làm việc của cậu?"\_Hắc Thần Doãn đến chỗ Lãng Minh
Anh ta là phó của tịch của tập đoàn "Tần Thị", cũng là một người vô cùng tài năng. Anh ta giữ chức vị phó chủ tịch năm 25 tuổi và năm nay, anh 27 tuổi.
"Vâng..."\_Lãng Minh đưa bản báo cáo cho Hắc Thần Doãn
"Làm cũng tốt đấy."
"Cảm ơn, phó chủ tịch."\_Lãng Minh cúi đầu
Tần Thiên Lăng thấy chứa mắt mà bước lại. Lãng Minh liền chạy ra sau lưng Hắc Thần Doãn.
"Sao đấy?"\_Hắc Thần Doãn nói với Lãng Minh
"Cậu tránh ra."\_Tần Thiên Lăng trừng Hắc Thần Doãn
"Anh định làm gì cậu ấy? Cậu ta đang sợ hãi kìa."\_Hắc Thần Doãn
Lãng Minh nhìn thấy thế bỏ chạy ra ngoài.
"Cậu chặn tôi làm cái gì hả?"\_Tần Thiên Lăng đuổi theo Lãng Minh
Lãng Minh chạy về phòng Đặng Tiêu Tư đóng đóng sầm cửa.
"Sao đấy?"\_Đặng Tiêu Tư
"Anh có thể đưa cái này cho Tần Thiên Lăng không?"
"Sao lúc nãy không đưa?"
"Tôi...tôi."
"Hai người lại có chuyện gì không biết?"\_Đặng Tiêu Tư cầm bản báo cáo mở cửa ra
Tần Thiên Lăng đứng ngay trước cửa.
"Boss Tần, Lãng Minh đưa anh."
"Em ấy đâu?"
"Ở trong kia. Có vẻ em ấy không muốn gặp anh?"\_Đặng Tiêu Tư đóng cửa rồi khoá lại luôn
"Anh khoá cửa rồi. Boss Tần không vào được đâu?"
"Cảm ơn anh."\_lúc này đã ổn định được tâm lý
"Có chuyện gì, có thể nói tôi nghe được không?"
Lãng Minh chỉ vào những vết đỏ trên người anh.
"Boss Tần làm em như thế này sao?"
"Anh ta còn dùng thắt lưng đánh vào vai tôi?"
"Tệ vậy sao? Em sợ là đúng...anh ta bị bệnh mà."
"Bệnh sao? Là lọ thuốc anh ta đã uống."
"Em thật sự không biết về bệnh đó của Tần Thiên Lăng?"
"Vâng..."
"Anh ta bị HỘI CHỨNG CHIẾM ĐOẠT TOÀN THỂ. Vào 4 năm trước, sau khi gặp em là mắc hội chứng này. Nhưng bây giờ, có lẽ tình hình đã trở nặng."\_Đặng Tiêu Tư nói xong thì quay về chỗ của mình
Lãng Minh thẩn thờ.
"Mặc dù là bệnh nhưng anh ta vẫn đáng sợ quá."\_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh không còn việc gì làm nên lên mạng tìm hiểu về bệnh của Tần Thiên Lăng nhưng chẳng cũng tìm được gì nhiều.
Đến giờ ăn trưa, Tử Hạ Vũ đến rủ Lãng Minh đi ăn trưa. Cả hai xuống căn\-ti. Nhưng Tử Hạ Vũ bị Tần Thiên Phong bắt đi, Lãng Minh đành ngồi một mình.
Lãng Minh đang nhìn ngó xung quanh thì Hắc Thần Doãn bước đến chỗ anh.
"Tôi có thể ngồi cùng cậu không?"
"À...vâng, phó chủ tịch."
Hắc Thần Doãn tươi cười ngồi xuống đối diện Lãng Minh.
"Cậu tên là gì?"
"Tên tôi anh cũng không biết sao? Nổi trên các diễn đàn lắm mà."
"Xin lỗi...tôi không thường quan tâm tới mấy thứ đó."
"Chắc anh ta cũng không biết mình đã kết hôn với Tần Thiên Lăng nhỉ?"\_
Nội tâm Lãng Minh
"Tôi hỏi cậu tên là gì vậy?"
"Tôi...là Lãng Minh."
"Tôi là Hắc Thần Doãn. Cậu đừng gọi mãi phó chủ tịch, nghe xa lạ lắm."
"Anh ta lại muốn thân thiết với mình?"\_Nội tâm Lãng Minh
Trong lúc, Lãng Minh suy nghĩ đủ thứ chuyện thì một người xuất hiện. Tần Thiên Lăng lấy một phần cơm rồi ngồi ngay bàn bên cạnh Lãng Minh.
"Em được lắm. Tìm hẳn được một người thay thế tôi."\_Tần Thiên Lăng vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Lãng Minh
Lãng Minh ngay từ khi thấy Tần Thiên Lăng chỉ biết cúi mặt xuống.
"Cậu có bị làm sao không?"\_Hắc Thần Doãn
"Nếu có gì? Anh chặn người bên kia lại giúp tôi."\_Tay Lãng Minh run run
"Được thôi."\_Hắc Thần Doãn chuyển chỗ ngồi cạnh Lãng Minh
Mọi người xung quanh đang làm ầm lên vì sự xuất hiện của hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty và nguyên nhân vì Lãng Minh.
"Con người cậu ta thật không đứng đắn. Đã có Boss Tần mà lại..."\_Xung quanh bàn tán xì xào
Lãng Minh dùng cơm trưa cũng không xong. Anh đứng dậy bỏ đi. Hắc Thần Doãn cũng đuổi theo.
"Lãng Minh...Lãng Minh, cậu và Boss Tần có quan hệ gì vậy?"
"Tôi đã kết hôn với anh ta."
"Thì ra như vậy...mọi người bàn tán về cậu là lỗi của tôi rồi."
"Không sao...không biết không có lỗi."
Lúc đó, Tần Thiên Lăng cũng đuổi đến.
"Em chạy đến đây làm gì?"
Lãng Minh bật công tắc run rẩy, việc lúc sáng vẫn còn ám ảnh anh.
"Boss Tần, tôi thấy cậu ta không muốn gặp anh. Phiền anh rời khỏi đây."
"Cậu là thá gì? Công ty của tôi, tôi muốn đi đâu chẳng được. Mau tránh ra."
"Tôi không tránh."
Tần Thiên Lăng tức giận. Anh đấm vào mặt Hắc Thần Doãn. Hắc Thần Doãn ngã xuống.
"Sao lại đánh người?"\_Lãng Minh hét to
"Em bênh cậu ta."
"Tôi không có bênh ai. Là anh sai. Anh giở thói côn đồ, bỉ ổi, vô liêm sỉ trước mặt tôi. Không cần biết anh ở tổ chức đen nào, anh đánh người ngay ở công ty. Tôi hết cách rồi."
"Em dám..."\_Tần Thiên Lăng giơ tay lên
Hắc Thần Doãn chặn lại.
"Anh còn muốn đánh luôn cả cậu ấy?"
Tần Thiên Lăng hất tay Hắc Thần Doãn ra.
"Chúng ta đi."\_Lãng Minh tức giận kéo Hắc Thần Doãn rời đi
"Chết tiệt...tôi mà dám đánh em hả, Tiểu Minh?"
Nếu Hắc Thần Doãn không chặn tay Tần Thiên Lăng lại, anh chắc chắn sẽ không đánh Lãng Minh. Lúc đó, anh chỉ một đấm vào tường để nguôi cơn giận thôi.
\_Lãng Minh\_
"Đừng lại gần tôi...cái tên vô sỉ này."
"Anh...không cố ý."
Ánh mắt Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng đầy căm phẫn.
"Em...em có bị làm sao không?"
"Đừng có chạm vào tôi..."
Lãng Minh đứng bật dậy đi khỏi thang máy. Sau đó, Tần Thiên Lăng cũng bước ra.
"Boss...anh có một cuộc họp."
"Huỷ đi."
Sau đó, Tần Thiên Lăng đã đến một nơi. Đến chỗ bác sĩ Tiêu, người có khả năng chữa nổi hội chứng của Tần Thiên Lăng.
"Sao lại đến đây sớm vậy?"
"Càng ngày, tôi không kiểm soát mình. Uống thuốc chẳng có mấy tác dụng."
"Hiểu rồi. Anh vừa lấy vợ đúng không?"
"Ừm..."
"Hội chứng của anh đặc biệt có tác dụng với người anh có tình cảm. Do thời gian đầu nên cơ thể anh có thể bị quá khích. Còn một trường hợp nữa đó là người anh yêu rời bỏ anh hay làm gì sai trái đối với anh."
"Đúng là tôi đã làm em ấy sợ."
"Cậu đã quen với cái bệnh này 4 năm rồi. Bây giờ đã có vợ, theo thời gian bệnh này sẽ biến mất hoàn toàn."
"Còn thuốc?"
"Tôi sẽ đưa anh loại thuốc mạnh hơn."
Bệnh của Tần Thiên Lăng do lạnh lùng không hẹn hò với bất kì ai mà ra. May mà anh có cảm xúc với Lãng Minh nên không bệnh của anh sẽ mãi không khỏi được.
Tần Thiên Lăng nhận thuốc rồi trở lại công ty. Anh vào văn phòng thì Lãng Minh đã dọn tất cả đồ đạc ra khỏi đó. Lãng Minh dọn đến phòng của Đặng Tiêu Tư làm việc.
Tần Thiên Lăng ngồi xuống ghế. Anh không có tâm trạng làm việc nhưng vẫn cố.
Bên phòng Đặng Tiêu Tư, Lãng Minh chẳng làm gì mà chỉ ngồi với ánh mắt vô định. Đặng Tiêu Tư biết hẳn chuyện gì đã xảy ra nhưng không dám xen vào.
Anh cắm cúi làm việc của mình. Anh đi sắp xếp có hồ sơ ở một góc phòng rồi phát hiện dự án dầu hoả năm đó.
Đặng Tiêu Tư giật mình nhìn Lãng Minh. Lãng Minh bắt được khoảnh khắc đó nên tiến lại gần.
"Có chuyện gì vậy?"
Đặng Tiêu Tư cuống cuồng giấu nó vào góc cuối của chiếc tủ.
"Không có gì...chỉ là...là...anh định tìm công việc gì đó cho em làm."
"Vậy sao?"
"Anh thấy em không có việc gì làm thì cũng chán."
"Thế có việc gì không?"
"Trên bàn...trên bàn anh có các văn bản cuộc họp chưa được nhập vào máy."
"Vậy để em làm giúp."
"Ờ...ờ..."
Đặng Tiêu Tư mất hết hồn vía. Không may, Tần Thiên Lăng gọi Đặng Tiêu Tư qua bàn việc.
Lãng Minh thừa cơ hội. Anh muốn xem thứ Đặng Tiêu Tư phải giấu như vậy. Anh dần dần tiến đến chiếc tủ, mở đúng tài liệu đó ra xem.
Đó là một bản kế hoạch về dự án dầu hoả năm đó. Trong đó còn có bài báo nói về hai trận hoả hoạn diễn ra ở nhà xưởng "Tần Thị".
Trận đầu tiền, Lãng Minh đã có mặt ở đó và may mắn thoát được. Nhưng Lãng Tịnh\-bố của Lãng Minh thì không như thế.
"Tại sao anh Tiêu Tư lại giấu những tài liệu này?"
Lãng Minh lập tức lục tung cái tủ lên mà vẫn không tìm được gì thêm.
"Kỳ lạ, bố mình đã mất đúng ngày đó nhưng ông ấy đâu phải chết cháy."
Đột ngột, Đặng Tiêu Tư trở lại. Lãng Minh giật bắn người.
"Boss bảo em qua gặp anh ấy."
"Vâng..."
Lãng Minh rời khỏi.
"May thật...mình không để thứ đó ở đây?"\_Đặng Tiêu Tư
Lãng Minh đứng trước cửa phòng Tần Thiên Lăng. Anh sợ hãi, tay chẳng còn sức để mở cửa.
Tay anh vẫn còn đỏ vì Tần Thiên Lăng siết vào. Cổ anh cũng như thế.
Anh bị ám ảnh bởi khuôn mặt cuồng bạo của Tần Thiên Lăng.
Trong lúc anh chưa có dũng khí bước vào, Tần Thiên Lăng đã chủ động mở cửa. Lãng Minh lập tức lùi một bước.
"Sao em không vào trong?"
Lãng Minh rụt rè bước vào, mặt thì cứ nhìn xuống sàn.
"Lát anh có cuộc họp, em đến làm thư ký."
Lãng Minh không nghe thấy gì, chân thì không vững, cứ như sắp ngã.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy mà xót xa.
"Tiểu Minh...anh thực xin lỗi."
Lãng Minh vẫn không quan tâm đến Tần Thiên Lăng. Anh sợ đến nổi bật khóc. Tần Thiên Lăng giật mình chạy lại.
"Đừng...lại đây. Xin anh...đó."
Lãng Minh thực sự ngã xuống. Anh thực sự sợ hãi, run sợ trước Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh ngồi khóc như thế mà Tần Thiên Lăng không thể đến gần.
Tần Thiên Lăng đứng đấy mà nhìn thôi.
"Phải làm sao đây?"\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Sau một hồi, Lãng Minh cũng chịu nín khóc.
"Em không cần phải đi làm việc. Để anh kêu một người khác."
"Không cần..."\_Lãng Minh đứng lên
"Được. Đi họp."
Đây là cuộc họp cho các cho các cấp lãnh đạo của công ty. Công việc của Lãng Minh chủ yếu chỉ ghi chép, không gì khó khăn.
Lãng Minh suốt cuộc họp không ngẩn đầu lên. Tần Thiên Lăng cũng để ý đến anh mà lơ đễnh cuộc họp.
"Boss Tần, ngài thấy sao về chuyện này?"\_Hắc Thần Doãn
Tần Thiên Lăng không đáp lại.
"Boss Tần, ngài thấy sao?"
"Ừm...ừm...cứ lại vậy đi. Kết thúc cuộc họp."\_Tần Thiên Lăng
Mọi người dần dần rời đi. Hắc Thần Doãn ở lại.
"Đưa tôi xem kết quả làm việc của cậu?"\_Hắc Thần Doãn đến chỗ Lãng Minh
Anh ta là phó của tịch của tập đoàn "Tần Thị", cũng là một người vô cùng tài năng. Anh ta giữ chức vị phó chủ tịch năm 25 tuổi và năm nay, anh 27 tuổi.
"Vâng..."\_Lãng Minh đưa bản báo cáo cho Hắc Thần Doãn
"Làm cũng tốt đấy."
"Cảm ơn, phó chủ tịch."\_Lãng Minh cúi đầu
Tần Thiên Lăng thấy chứa mắt mà bước lại. Lãng Minh liền chạy ra sau lưng Hắc Thần Doãn.
"Sao đấy?"\_Hắc Thần Doãn nói với Lãng Minh
"Cậu tránh ra."\_Tần Thiên Lăng trừng Hắc Thần Doãn
"Anh định làm gì cậu ấy? Cậu ta đang sợ hãi kìa."\_Hắc Thần Doãn
Lãng Minh nhìn thấy thế bỏ chạy ra ngoài.
"Cậu chặn tôi làm cái gì hả?"\_Tần Thiên Lăng đuổi theo Lãng Minh
Lãng Minh chạy về phòng Đặng Tiêu Tư đóng đóng sầm cửa.
"Sao đấy?"\_Đặng Tiêu Tư
"Anh có thể đưa cái này cho Tần Thiên Lăng không?"
"Sao lúc nãy không đưa?"
"Tôi...tôi."
"Hai người lại có chuyện gì không biết?"\_Đặng Tiêu Tư cầm bản báo cáo mở cửa ra
Tần Thiên Lăng đứng ngay trước cửa.
"Boss Tần, Lãng Minh đưa anh."
"Em ấy đâu?"
"Ở trong kia. Có vẻ em ấy không muốn gặp anh?"\_Đặng Tiêu Tư đóng cửa rồi khoá lại luôn
"Anh khoá cửa rồi. Boss Tần không vào được đâu?"
"Cảm ơn anh."\_lúc này đã ổn định được tâm lý
"Có chuyện gì, có thể nói tôi nghe được không?"
Lãng Minh chỉ vào những vết đỏ trên người anh.
"Boss Tần làm em như thế này sao?"
"Anh ta còn dùng thắt lưng đánh vào vai tôi?"
"Tệ vậy sao? Em sợ là đúng...anh ta bị bệnh mà."
"Bệnh sao? Là lọ thuốc anh ta đã uống."
"Em thật sự không biết về bệnh đó của Tần Thiên Lăng?"
"Vâng..."
"Anh ta bị HỘI CHỨNG CHIẾM ĐOẠT TOÀN THỂ. Vào 4 năm trước, sau khi gặp em là mắc hội chứng này. Nhưng bây giờ, có lẽ tình hình đã trở nặng."\_Đặng Tiêu Tư nói xong thì quay về chỗ của mình
Lãng Minh thẩn thờ.
"Mặc dù là bệnh nhưng anh ta vẫn đáng sợ quá."\_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh không còn việc gì làm nên lên mạng tìm hiểu về bệnh của Tần Thiên Lăng nhưng chẳng cũng tìm được gì nhiều.
Đến giờ ăn trưa, Tử Hạ Vũ đến rủ Lãng Minh đi ăn trưa. Cả hai xuống căn\-ti. Nhưng Tử Hạ Vũ bị Tần Thiên Phong bắt đi, Lãng Minh đành ngồi một mình.
Lãng Minh đang nhìn ngó xung quanh thì Hắc Thần Doãn bước đến chỗ anh.
"Tôi có thể ngồi cùng cậu không?"
"À...vâng, phó chủ tịch."
Hắc Thần Doãn tươi cười ngồi xuống đối diện Lãng Minh.
"Cậu tên là gì?"
"Tên tôi anh cũng không biết sao? Nổi trên các diễn đàn lắm mà."
"Xin lỗi...tôi không thường quan tâm tới mấy thứ đó."
"Chắc anh ta cũng không biết mình đã kết hôn với Tần Thiên Lăng nhỉ?"\_
Nội tâm Lãng Minh
"Tôi hỏi cậu tên là gì vậy?"
"Tôi...là Lãng Minh."
"Tôi là Hắc Thần Doãn. Cậu đừng gọi mãi phó chủ tịch, nghe xa lạ lắm."
"Anh ta lại muốn thân thiết với mình?"\_Nội tâm Lãng Minh
Trong lúc, Lãng Minh suy nghĩ đủ thứ chuyện thì một người xuất hiện. Tần Thiên Lăng lấy một phần cơm rồi ngồi ngay bàn bên cạnh Lãng Minh.
"Em được lắm. Tìm hẳn được một người thay thế tôi."\_Tần Thiên Lăng vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Lãng Minh
Lãng Minh ngay từ khi thấy Tần Thiên Lăng chỉ biết cúi mặt xuống.
"Cậu có bị làm sao không?"\_Hắc Thần Doãn
"Nếu có gì? Anh chặn người bên kia lại giúp tôi."\_Tay Lãng Minh run run
"Được thôi."\_Hắc Thần Doãn chuyển chỗ ngồi cạnh Lãng Minh
Mọi người xung quanh đang làm ầm lên vì sự xuất hiện của hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty và nguyên nhân vì Lãng Minh.
"Con người cậu ta thật không đứng đắn. Đã có Boss Tần mà lại..."\_Xung quanh bàn tán xì xào
Lãng Minh dùng cơm trưa cũng không xong. Anh đứng dậy bỏ đi. Hắc Thần Doãn cũng đuổi theo.
"Lãng Minh...Lãng Minh, cậu và Boss Tần có quan hệ gì vậy?"
"Tôi đã kết hôn với anh ta."
"Thì ra như vậy...mọi người bàn tán về cậu là lỗi của tôi rồi."
"Không sao...không biết không có lỗi."
Lúc đó, Tần Thiên Lăng cũng đuổi đến.
"Em chạy đến đây làm gì?"
Lãng Minh bật công tắc run rẩy, việc lúc sáng vẫn còn ám ảnh anh.
"Boss Tần, tôi thấy cậu ta không muốn gặp anh. Phiền anh rời khỏi đây."
"Cậu là thá gì? Công ty của tôi, tôi muốn đi đâu chẳng được. Mau tránh ra."
"Tôi không tránh."
Tần Thiên Lăng tức giận. Anh đấm vào mặt Hắc Thần Doãn. Hắc Thần Doãn ngã xuống.
"Sao lại đánh người?"\_Lãng Minh hét to
"Em bênh cậu ta."
"Tôi không có bênh ai. Là anh sai. Anh giở thói côn đồ, bỉ ổi, vô liêm sỉ trước mặt tôi. Không cần biết anh ở tổ chức đen nào, anh đánh người ngay ở công ty. Tôi hết cách rồi."
"Em dám..."\_Tần Thiên Lăng giơ tay lên
Hắc Thần Doãn chặn lại.
"Anh còn muốn đánh luôn cả cậu ấy?"
Tần Thiên Lăng hất tay Hắc Thần Doãn ra.
"Chúng ta đi."\_Lãng Minh tức giận kéo Hắc Thần Doãn rời đi
"Chết tiệt...tôi mà dám đánh em hả, Tiểu Minh?"
Nếu Hắc Thần Doãn không chặn tay Tần Thiên Lăng lại, anh chắc chắn sẽ không đánh Lãng Minh. Lúc đó, anh chỉ một đấm vào tường để nguôi cơn giận thôi.
\_Lãng Minh\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.