Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!
Chương 3:
Mẫn Phương Nguyễn
04/01/2021
Lãng Minh bị kéo lên xe. Chiếc xe ấy chạy thẳng đến một cửa hàng.
"Đến đây làm gì?"\_Lãng Minh
"Tôi ghét sự ồn ào. Bớt nói đi."\_Tần Thiên Lăng vác Lãng Minh lên vai
"Gì đấy? Gã này bị làm sao thế?"\_
Lãng Minh
"Cậu tưởng nói không ai nghe à?"\_
Tần Thiên Lăng
Lãng Minh giật bắn. Tay Tần Thiên Lăng vẫn luôn giữ chặt eo Lãng Minh, bước vào cửa tiệm.
Đó là một cửa tiệm quần áo của nữ.
Vì hai người đàn ông bước vào, nhân viên ở đó có hơi sửng sốt.
Các nhân viên nhìn Lãng Minh làm anh phát ngại.
"Này, có vào nhầm chỗ không đấy?"
\_Lãng Minh hỏi Tần Thiên Lăng
Lãng Minh bị Tần Thiên Lăng cho một cục bơ chà bá luôn.
"Tôi cho mấy cô 2 tiếng để biến người này thành một người nữ thật xinh đẹp."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh không hiểu gì mà cũng phải làm theo. Anh được trang điểm, thay một bộ y phục lộng lẫy.
Anh nhìn hệt như một cô gái vậy. Trong lúc không ai để ý, Lãng Minh gọi Tần Thiên Lăng.
"Này, lại đây."\_Lãng Minh
"Gì đấy?"\_Tần Thiên Lăng chậm chậm bước lại
"Dây áo..."\_Lãng Minh cúi cúi mặt xuống đất
"Xoay lại đây."
Tần Thiên Lăng kéo dây áo lên một cách dứt khoát.
"Cảm ơn."\_Lãng Minh ngại bước vào phía sau tấm màn
"Cậu xinh lắm. Đừng trốn."\_Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ra
"Này, tôi thật không hiểu. Tại sao cứ phải là tôi."\_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng lập tức vòng tay qua eo Lãng Minh.
"Để nói cậu biết. Tôi không có hứng thú với phụ nữ."\_Tần Thiên Lăng nói nhỏ vào tai Lãng Minh rồi bỏ đi
"Vậy ý của anh ta là như thế nào?"\_Lãng Minh chẳng thể hiểu nổi
Lãng Minh phải đi trên đôi cao gót nên dáng đi của anh cứ loạng choạng như muốn ngã tới nơi.
Lãng Minh khó khăn đuổi theo Tần Thiên Lăng. Ra đến xe, hắn cũng không thèm mở cửa xe giúp Lãng Minh.
Lãng Minh vào xe có chút không vui.
"Tôi phải làm gì tiếp theo?"\_Lãng Minh
"Đến nhà tôi."\_Tần Thiên Lăng
"Để làm gì?"
"Ra mắt với bố mẹ tôi. Đó là công việc của cậu cho hôm nay. Hoàn thành tốt thì sẽ có số tiền cậu mong muốn."
"Được thôi."
Tuy vậy, Lãng Minh có chút bối rối. Hai tay anh nắm chặt lại, tâm trạng luôn hồi hộp.
Tần Thiên Lăng để ý thấy Lãng Minh như vậy mà chẳng quan tâm mấy.
Chiếc xe dừng lại ở ngôi nhà cực kỳ lớn. Nó trông giống như một toà lâu đài thì đúng hơn. Từ cách trang trí đến nội thất đều theo phòng cách hoàng gia, rất đỗi sang trọng.
Ngôi nhà khiến Lãng Minh hoa cả mắt.
"Đi vào."
Tần Thiên Lăng ra hiệu Lãng Minh khoác tay anh.
"Ờ...ờ..."\_Lãng Ming bước lại
Tần Thiên Lăng cùng Lãng Minh bước lên bậc thang.
Lãng Minh đi không vững, anh siết chặt lấy cánh tay của Tần Thiên Lăng.
Dù bị Lãng Minh siết chặt tay nhưng Tần Thiên Lăng vẫn đưa tay ra cho Lãng Minh siết.
"Đi đứng cẩn thận vào, đừng làm tôi mất mặt."
"Tôi biết rồi."
Bước vào trong, có rất nhiều người ở đó.
"Hôm nay, có tiệc sao?"\_Lãng Minh thì thào vào tay Tần Thiên Lăng
"Hôm nay là buổi tiệc để chào đón cậu."
"Tôi sao?"
"Cậu sẽ đóng vai con dâu tương lai của nhà họ Tần. Cậu sẽ giả làm bạn gái tôi."
"Thế tôi là...tôi là con trai mà."
"Tôi không có nhã hứng với phụ nữ. Tôi thấy chỉ có cậu nhìn hợp mắt tôi."
Bỗng dưng, người Lãng Minh rút về phía sau.
"Ý anh ta là thích mà sao?"\_Đầu óc Lãng Minh nghĩ loạn
Tần Thiên Lăng ngắt suy nghĩ của Lãng Minh.
"Đến chào hỏi bố mẹ tôi. Cố gắng thể hiện cho tốt."
"Được."
Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh đến chỗ bố mẹ anh.
"Đây là bạn gái của con."
Lời nói của Tần Thiên Lăng khiến mọi người giật mình vì sự thẳng thắn của anh.
Không khí trở nên ngượng ngùng, chỉ có Tần Thiên Lăng bình thản.
Lãng Minh làm liều. Anh đến ngồi cạnh lão phu nhân. Bà ấy là Hàn Tĩnh Chi. Đã là phu nhân nhà họ Tần hơn 30 năm.
Phu nhân cũng vui vẻ bắt chuyện.
"Cháu tên là gì?"\_Tần phu nhân
"Dạ là Lãng Minh ạ."
"Bác nói cháu nghe. Cái thằng con trai này của bác có tính tình xấu xa. Bác đợi mãi mới chịu đưa bạn gái về."
Lãng Minh chỉ cười trừ. Vì phu nhân nói rất đúng mà, gã đó mặt thì lạnh lùng, đến lúc nói chuyện chẳng nói được chữ nào ra hồn.
Tần Cát Tiến\-bố Tần Thiên Lăng vẫn luôn theo dõi các hành động của Lãng Minh.
Ông ấy thấy Lãng Minh rất lễ phép, nhãn nhặn. Lãng Minh ghi điểm được trong lòng của "phụ huynh" rồi.
Tần Thiên Lăng cũng cười mỉm khi thấy Lãng Minh thể hiện rất tốt.
"Được rồi. Đừng tra khảo cô ấy nữa."
Tần Thiên Lăng lại kéo tay Lãng Minh đi.
"Này, tôi đừng suốt ngày cứ kéo tôi đi chỗ này hết chỗ nọ."
"Được bố mẹ tôi thích thì lên mặt sao?"
"Hừ...đầu óc anh có vấn đề hả? Tôi bị anh kéo đi đến đỏ cả tay, tôi không có quyền lên tiếng sao hả?"
Tần Thiên Lăng nhìn xuống tay Lãng Minh.
"Đỏ có một tí mà cũng kêu. Vào đây."
Lần này, Tần Thiên Lăng nắm lấy bàn tay Lãng Minh chứ không phải là cổ tay như mấy lần trước.
Tần Thiên Lăng để Lãng Minh ngồi xuống ghế.
"Làm gì đấy?"
"Cậu ngồi yên đấy."
Tần Thiên Lăng đem hộp thuốc cho Lãng Minh.
"Nhìn gì? Cậu tự bôi hay tôi bôi cho cậu."
"Không cần lòng nhân từ của ngài Tần đây, tôi tự bôi được."
"Thế thì tốt. Nhanh lên, mọi người đang chờ chúng ta."
"Ừ...tôi xong rồi."
"Vậy đi thôi."
Tần Thiên Lăng dắt Lãng Minh ra mắt với họ hàng.
"Bạn gái của Tần Thiên Lăng có khác thật là xinh đẹp."
"Không biết là tiểu thư nhà nào nữa."
Mọi người đều khen ngợi nhan sắc của Lãng Minh khi anh đang trong thân phận của người phụ nữ.
Nhà họ Tần đều đã quen mặt Lãng Minh. Hôm đó, cả anh và Tần Thiên Lăng đều uống rượu rất nhiều.
Đến tận khuya thì tiệc mới tàn. Lãng Minh và Tần Thiên Lăng cũng được nghỉ ngơi.
Cả hai về phòng. Cả hai đều có tửu lượng khá ổn. Họ không say đến nỗi không thấy đường về phòng.
"Hôm nay, cậu đã làm tốt. Chỉ chờ cậu thể hiện ở buổi sáng."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh chẳng thèm nói với Tần Thiên Lăng. Anh dính chặt vào cái giường.
"Này, không được ngủ ở đây. Qua sô\-pha mà ngủ."
"Giường rộng thế mà. Anh không những bị điên mà còn keo kiệt nữa hả?"
"Ừ. Tôi keo kiệt. Vậy mà trả cậu số tiền như thế hả? Có tin tôi ném cậu xuống đất không?"
"Được rồi. Tôi không tranh giường với anh."
"Tốt."
Tần Thiên Lăng hiên ngang thay đồ trước Lãng Minh.
"Này...này, làm gì đấy?"
"Tôi thay đồ ở phòng tôi, cậu dám ý kiến?"
"Được...coi như tôi thua anh."
"Cậu làm gì thắng được tôi mà bảo."
Lãng Minh chạy vào phòng tắm rửa. Làn da của Lãng Minh khi tắm xong hồng hào, trông khá "mượt mà".
Lúc Lãng Minh bước ra, Tần Thiên Lăng ngồi trên giường xử lý công việc gì đấy trông cực kỳ nghiêm túc.
Lãng Minh chỉ khoác lên một chiếc áo ngủ trên người mà ngồi đấy lau tóc.
Nhìn sơ thì thấy Tần Thiên Lăng chăm chú vào màn hình laptop nhưng thật ra anh luôn nhìn Lãng Minh.
Nhìn đôi chân bắt chéo nhau của Lãng Minh, phản ứng cơ thể của Tần Thiên Lăng liền xuất hiện động tác liếm môi.
"Này..."\_Lãng Minh lên tiếng
Tần Thiên Lăng có chút chột dạ, anh tưởng mình bị bắt quả tang rồi chứ.
"Gì?"\_Tần Thiên Lăng sử dụng giọng điệu nghe tưởng bình tĩnh lắm.
"Tối lắm rồi đấy, không định đi ngủ sao?"
"Ừ..."\_Tần Thiên Lăng cất laptop đi
"Vậy tôi đi tắt đèn."
"Ờ..."\_Tần Thiên Lăng nằm xuống đắp chăn lại
Lãng Minh tắt đèn xong rồi quay lại chỗ ngủ của mình.
"Đến một cái chăn cũng không cho."
\_Lãng Minh thầm trách Tần Thiên Lăng
Dù sao Tần Thiên Lăng cũng chẳng quan tâm Lãng Minh nên Lãng Minh chẳng thèm trách móc hắn ta làm gì cho mệt người.
Lãng Minh cứ nằm loay hoay một hồi vẫn không ngủ được. Anh ngồi bật dậy đi rót một cốc nước.
"Không ngủ được à?"\_Tần Thiên Lăng cũng ngồi dậy
"Ờ...Anh cần tôi rót một cốc nước không?"
"Ừ..."
Lãng Minh ngoan ngoãn đem cốc nước lại cho Tần Thiên Lăng.
Dưới ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ. Lãng Minh vẫn cảm nhận được nhan sắc chết người của Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh vẫn chưa có dịp nhìn Tần Thiên Lăng với khoảng cách gần như vậy. Lúc đó, lồng ngực của anh có chút khó thở.
"Sao đấy? Cậu cất hộ tôi cái cốc."\_
Tần Thiên Lăng
Lãng Minh đem cất cái cốc và cố gắng trấn an bản thân.
"Cậu lạ chỗ nên không ngủ được đúng không?"
"Cái đó là đương nhiên. Vậy cũng hỏi?"\_Lãng Minh cứ thì thà thì thầm
"Nói gì đấy?"\_Tần Thiên Lăng tỏ vẻ khó chịu
"Có lẽ là thế. Tôi có hơi lạ chỗ."\_Lãng Minh cứu nguy cho bản thân trước quả bom sắp nổ\-Tần Thiên Lăng
"Vậy lên giường mà ngủ."\_Tần Thiên Lăng
"Sao lúc trước bảo không cho?"\_
Lãng Minh
"Nếu không muốn tôi không ép."
"Ấy...ấy...cảm ơn, ngài Tần nhé."\_
Lãng Minh nhanh chân chạy lên giường nằm yên ở đó
"Anh không được rút lời đâu đó."
"Tôi có bệnh khó ngủ. Chỉ cần cậu nói thêm một chữ nào nữa, tôi đá cậu xuống giường ngay."
"Ngài Tần...ngài Tần... xin anh đó. Tôi có một đề nghị."
"Phiền phức...Nói mau đi."
"Cảm ơn...anh. Chuyện là anh có thể chia sẻ cho tôi một nửa cái chăn không? Tôi có chút lạnh."
"Tưởng chuyện gì."
Tần Thiên Lăng ngồi dậy. Anh quấn Lãng Minh vào chăn, chỉ có cái đầu Lãng Minh là còn ở ngoài.
"Cảm ơn, ngài Tần. Ngài đúng là rất "rộng lượng" đó."
Tần Thiên Lăng nằm xuống xoay lưng về phía Lãng Minh.
Thấy vậy, Lãng Minh nằm yên chẳng dám nhúc nhích. Cứ thế, anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chẳng động tĩnh nào cả, Tần Thiên Lăng xoay người lại. Anh nhìn Lãng Minh. Khuôn mặt ngốc nghếch của Lãng Minh khi ngủ khiến Tần Thiên Lăng bật cười ra tiếng.
Đột ngột, Lãng Minh xoay người. Tần Thiên Lăng lập tức dùng tay kéo anh lại. Nếu Tần Thiên Lăng không phản ứng kịp thì Lãng Minh sẽ bị một cú ngã rất đau đấy.
Vì Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh lại. Lãng Minh bất giác xem Tần Thiên Lăng như một cái gối mà ôm lấy.
"Hơi..."\_Tần Thiên Lăng thở dài một cái
Tần Thiên Lăng tuyệt vọng rồi. Anh không thể thoát ra rồi, anh không nỡ đẩy Lãng Minh ra.
\_Continue\_
"Đến đây làm gì?"\_Lãng Minh
"Tôi ghét sự ồn ào. Bớt nói đi."\_Tần Thiên Lăng vác Lãng Minh lên vai
"Gì đấy? Gã này bị làm sao thế?"\_
Lãng Minh
"Cậu tưởng nói không ai nghe à?"\_
Tần Thiên Lăng
Lãng Minh giật bắn. Tay Tần Thiên Lăng vẫn luôn giữ chặt eo Lãng Minh, bước vào cửa tiệm.
Đó là một cửa tiệm quần áo của nữ.
Vì hai người đàn ông bước vào, nhân viên ở đó có hơi sửng sốt.
Các nhân viên nhìn Lãng Minh làm anh phát ngại.
"Này, có vào nhầm chỗ không đấy?"
\_Lãng Minh hỏi Tần Thiên Lăng
Lãng Minh bị Tần Thiên Lăng cho một cục bơ chà bá luôn.
"Tôi cho mấy cô 2 tiếng để biến người này thành một người nữ thật xinh đẹp."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh không hiểu gì mà cũng phải làm theo. Anh được trang điểm, thay một bộ y phục lộng lẫy.
Anh nhìn hệt như một cô gái vậy. Trong lúc không ai để ý, Lãng Minh gọi Tần Thiên Lăng.
"Này, lại đây."\_Lãng Minh
"Gì đấy?"\_Tần Thiên Lăng chậm chậm bước lại
"Dây áo..."\_Lãng Minh cúi cúi mặt xuống đất
"Xoay lại đây."
Tần Thiên Lăng kéo dây áo lên một cách dứt khoát.
"Cảm ơn."\_Lãng Minh ngại bước vào phía sau tấm màn
"Cậu xinh lắm. Đừng trốn."\_Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ra
"Này, tôi thật không hiểu. Tại sao cứ phải là tôi."\_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng lập tức vòng tay qua eo Lãng Minh.
"Để nói cậu biết. Tôi không có hứng thú với phụ nữ."\_Tần Thiên Lăng nói nhỏ vào tai Lãng Minh rồi bỏ đi
"Vậy ý của anh ta là như thế nào?"\_Lãng Minh chẳng thể hiểu nổi
Lãng Minh phải đi trên đôi cao gót nên dáng đi của anh cứ loạng choạng như muốn ngã tới nơi.
Lãng Minh khó khăn đuổi theo Tần Thiên Lăng. Ra đến xe, hắn cũng không thèm mở cửa xe giúp Lãng Minh.
Lãng Minh vào xe có chút không vui.
"Tôi phải làm gì tiếp theo?"\_Lãng Minh
"Đến nhà tôi."\_Tần Thiên Lăng
"Để làm gì?"
"Ra mắt với bố mẹ tôi. Đó là công việc của cậu cho hôm nay. Hoàn thành tốt thì sẽ có số tiền cậu mong muốn."
"Được thôi."
Tuy vậy, Lãng Minh có chút bối rối. Hai tay anh nắm chặt lại, tâm trạng luôn hồi hộp.
Tần Thiên Lăng để ý thấy Lãng Minh như vậy mà chẳng quan tâm mấy.
Chiếc xe dừng lại ở ngôi nhà cực kỳ lớn. Nó trông giống như một toà lâu đài thì đúng hơn. Từ cách trang trí đến nội thất đều theo phòng cách hoàng gia, rất đỗi sang trọng.
Ngôi nhà khiến Lãng Minh hoa cả mắt.
"Đi vào."
Tần Thiên Lăng ra hiệu Lãng Minh khoác tay anh.
"Ờ...ờ..."\_Lãng Ming bước lại
Tần Thiên Lăng cùng Lãng Minh bước lên bậc thang.
Lãng Minh đi không vững, anh siết chặt lấy cánh tay của Tần Thiên Lăng.
Dù bị Lãng Minh siết chặt tay nhưng Tần Thiên Lăng vẫn đưa tay ra cho Lãng Minh siết.
"Đi đứng cẩn thận vào, đừng làm tôi mất mặt."
"Tôi biết rồi."
Bước vào trong, có rất nhiều người ở đó.
"Hôm nay, có tiệc sao?"\_Lãng Minh thì thào vào tay Tần Thiên Lăng
"Hôm nay là buổi tiệc để chào đón cậu."
"Tôi sao?"
"Cậu sẽ đóng vai con dâu tương lai của nhà họ Tần. Cậu sẽ giả làm bạn gái tôi."
"Thế tôi là...tôi là con trai mà."
"Tôi không có nhã hứng với phụ nữ. Tôi thấy chỉ có cậu nhìn hợp mắt tôi."
Bỗng dưng, người Lãng Minh rút về phía sau.
"Ý anh ta là thích mà sao?"\_Đầu óc Lãng Minh nghĩ loạn
Tần Thiên Lăng ngắt suy nghĩ của Lãng Minh.
"Đến chào hỏi bố mẹ tôi. Cố gắng thể hiện cho tốt."
"Được."
Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh đến chỗ bố mẹ anh.
"Đây là bạn gái của con."
Lời nói của Tần Thiên Lăng khiến mọi người giật mình vì sự thẳng thắn của anh.
Không khí trở nên ngượng ngùng, chỉ có Tần Thiên Lăng bình thản.
Lãng Minh làm liều. Anh đến ngồi cạnh lão phu nhân. Bà ấy là Hàn Tĩnh Chi. Đã là phu nhân nhà họ Tần hơn 30 năm.
Phu nhân cũng vui vẻ bắt chuyện.
"Cháu tên là gì?"\_Tần phu nhân
"Dạ là Lãng Minh ạ."
"Bác nói cháu nghe. Cái thằng con trai này của bác có tính tình xấu xa. Bác đợi mãi mới chịu đưa bạn gái về."
Lãng Minh chỉ cười trừ. Vì phu nhân nói rất đúng mà, gã đó mặt thì lạnh lùng, đến lúc nói chuyện chẳng nói được chữ nào ra hồn.
Tần Cát Tiến\-bố Tần Thiên Lăng vẫn luôn theo dõi các hành động của Lãng Minh.
Ông ấy thấy Lãng Minh rất lễ phép, nhãn nhặn. Lãng Minh ghi điểm được trong lòng của "phụ huynh" rồi.
Tần Thiên Lăng cũng cười mỉm khi thấy Lãng Minh thể hiện rất tốt.
"Được rồi. Đừng tra khảo cô ấy nữa."
Tần Thiên Lăng lại kéo tay Lãng Minh đi.
"Này, tôi đừng suốt ngày cứ kéo tôi đi chỗ này hết chỗ nọ."
"Được bố mẹ tôi thích thì lên mặt sao?"
"Hừ...đầu óc anh có vấn đề hả? Tôi bị anh kéo đi đến đỏ cả tay, tôi không có quyền lên tiếng sao hả?"
Tần Thiên Lăng nhìn xuống tay Lãng Minh.
"Đỏ có một tí mà cũng kêu. Vào đây."
Lần này, Tần Thiên Lăng nắm lấy bàn tay Lãng Minh chứ không phải là cổ tay như mấy lần trước.
Tần Thiên Lăng để Lãng Minh ngồi xuống ghế.
"Làm gì đấy?"
"Cậu ngồi yên đấy."
Tần Thiên Lăng đem hộp thuốc cho Lãng Minh.
"Nhìn gì? Cậu tự bôi hay tôi bôi cho cậu."
"Không cần lòng nhân từ của ngài Tần đây, tôi tự bôi được."
"Thế thì tốt. Nhanh lên, mọi người đang chờ chúng ta."
"Ừ...tôi xong rồi."
"Vậy đi thôi."
Tần Thiên Lăng dắt Lãng Minh ra mắt với họ hàng.
"Bạn gái của Tần Thiên Lăng có khác thật là xinh đẹp."
"Không biết là tiểu thư nhà nào nữa."
Mọi người đều khen ngợi nhan sắc của Lãng Minh khi anh đang trong thân phận của người phụ nữ.
Nhà họ Tần đều đã quen mặt Lãng Minh. Hôm đó, cả anh và Tần Thiên Lăng đều uống rượu rất nhiều.
Đến tận khuya thì tiệc mới tàn. Lãng Minh và Tần Thiên Lăng cũng được nghỉ ngơi.
Cả hai về phòng. Cả hai đều có tửu lượng khá ổn. Họ không say đến nỗi không thấy đường về phòng.
"Hôm nay, cậu đã làm tốt. Chỉ chờ cậu thể hiện ở buổi sáng."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh chẳng thèm nói với Tần Thiên Lăng. Anh dính chặt vào cái giường.
"Này, không được ngủ ở đây. Qua sô\-pha mà ngủ."
"Giường rộng thế mà. Anh không những bị điên mà còn keo kiệt nữa hả?"
"Ừ. Tôi keo kiệt. Vậy mà trả cậu số tiền như thế hả? Có tin tôi ném cậu xuống đất không?"
"Được rồi. Tôi không tranh giường với anh."
"Tốt."
Tần Thiên Lăng hiên ngang thay đồ trước Lãng Minh.
"Này...này, làm gì đấy?"
"Tôi thay đồ ở phòng tôi, cậu dám ý kiến?"
"Được...coi như tôi thua anh."
"Cậu làm gì thắng được tôi mà bảo."
Lãng Minh chạy vào phòng tắm rửa. Làn da của Lãng Minh khi tắm xong hồng hào, trông khá "mượt mà".
Lúc Lãng Minh bước ra, Tần Thiên Lăng ngồi trên giường xử lý công việc gì đấy trông cực kỳ nghiêm túc.
Lãng Minh chỉ khoác lên một chiếc áo ngủ trên người mà ngồi đấy lau tóc.
Nhìn sơ thì thấy Tần Thiên Lăng chăm chú vào màn hình laptop nhưng thật ra anh luôn nhìn Lãng Minh.
Nhìn đôi chân bắt chéo nhau của Lãng Minh, phản ứng cơ thể của Tần Thiên Lăng liền xuất hiện động tác liếm môi.
"Này..."\_Lãng Minh lên tiếng
Tần Thiên Lăng có chút chột dạ, anh tưởng mình bị bắt quả tang rồi chứ.
"Gì?"\_Tần Thiên Lăng sử dụng giọng điệu nghe tưởng bình tĩnh lắm.
"Tối lắm rồi đấy, không định đi ngủ sao?"
"Ừ..."\_Tần Thiên Lăng cất laptop đi
"Vậy tôi đi tắt đèn."
"Ờ..."\_Tần Thiên Lăng nằm xuống đắp chăn lại
Lãng Minh tắt đèn xong rồi quay lại chỗ ngủ của mình.
"Đến một cái chăn cũng không cho."
\_Lãng Minh thầm trách Tần Thiên Lăng
Dù sao Tần Thiên Lăng cũng chẳng quan tâm Lãng Minh nên Lãng Minh chẳng thèm trách móc hắn ta làm gì cho mệt người.
Lãng Minh cứ nằm loay hoay một hồi vẫn không ngủ được. Anh ngồi bật dậy đi rót một cốc nước.
"Không ngủ được à?"\_Tần Thiên Lăng cũng ngồi dậy
"Ờ...Anh cần tôi rót một cốc nước không?"
"Ừ..."
Lãng Minh ngoan ngoãn đem cốc nước lại cho Tần Thiên Lăng.
Dưới ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ. Lãng Minh vẫn cảm nhận được nhan sắc chết người của Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh vẫn chưa có dịp nhìn Tần Thiên Lăng với khoảng cách gần như vậy. Lúc đó, lồng ngực của anh có chút khó thở.
"Sao đấy? Cậu cất hộ tôi cái cốc."\_
Tần Thiên Lăng
Lãng Minh đem cất cái cốc và cố gắng trấn an bản thân.
"Cậu lạ chỗ nên không ngủ được đúng không?"
"Cái đó là đương nhiên. Vậy cũng hỏi?"\_Lãng Minh cứ thì thà thì thầm
"Nói gì đấy?"\_Tần Thiên Lăng tỏ vẻ khó chịu
"Có lẽ là thế. Tôi có hơi lạ chỗ."\_Lãng Minh cứu nguy cho bản thân trước quả bom sắp nổ\-Tần Thiên Lăng
"Vậy lên giường mà ngủ."\_Tần Thiên Lăng
"Sao lúc trước bảo không cho?"\_
Lãng Minh
"Nếu không muốn tôi không ép."
"Ấy...ấy...cảm ơn, ngài Tần nhé."\_
Lãng Minh nhanh chân chạy lên giường nằm yên ở đó
"Anh không được rút lời đâu đó."
"Tôi có bệnh khó ngủ. Chỉ cần cậu nói thêm một chữ nào nữa, tôi đá cậu xuống giường ngay."
"Ngài Tần...ngài Tần... xin anh đó. Tôi có một đề nghị."
"Phiền phức...Nói mau đi."
"Cảm ơn...anh. Chuyện là anh có thể chia sẻ cho tôi một nửa cái chăn không? Tôi có chút lạnh."
"Tưởng chuyện gì."
Tần Thiên Lăng ngồi dậy. Anh quấn Lãng Minh vào chăn, chỉ có cái đầu Lãng Minh là còn ở ngoài.
"Cảm ơn, ngài Tần. Ngài đúng là rất "rộng lượng" đó."
Tần Thiên Lăng nằm xuống xoay lưng về phía Lãng Minh.
Thấy vậy, Lãng Minh nằm yên chẳng dám nhúc nhích. Cứ thế, anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chẳng động tĩnh nào cả, Tần Thiên Lăng xoay người lại. Anh nhìn Lãng Minh. Khuôn mặt ngốc nghếch của Lãng Minh khi ngủ khiến Tần Thiên Lăng bật cười ra tiếng.
Đột ngột, Lãng Minh xoay người. Tần Thiên Lăng lập tức dùng tay kéo anh lại. Nếu Tần Thiên Lăng không phản ứng kịp thì Lãng Minh sẽ bị một cú ngã rất đau đấy.
Vì Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh lại. Lãng Minh bất giác xem Tần Thiên Lăng như một cái gối mà ôm lấy.
"Hơi..."\_Tần Thiên Lăng thở dài một cái
Tần Thiên Lăng tuyệt vọng rồi. Anh không thể thoát ra rồi, anh không nỡ đẩy Lãng Minh ra.
\_Continue\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.