Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!
Chương 45:
Mẫn Phương Nguyễn
04/01/2021
Hôm nay, Tần Thiên Lăng chạy thẳng đến cửa công ty, dừng xe ở đó.
"Sao lại đỗ xe ở đây?"
"Chúng ta đi cửa chính."
Tần Thiên Lăng bước ra mở cửa xe cho Lãng Minh. Một vị sếp mà lại mở cửa em cho thư ký của mình. Chỉ trong vài giây, các nhân viên đều tập trung ở đó.
"Tần Thiên Lăng, nhiều người lắm..."
\_Lãng Minh ngồi trong xe nhăn nhó
"Không sao..."\_Tần Thiên Lăng cố ý hôn lên má Lãng Minh
Mọi người lập tức ồn ào cả lên.
Lãng Minh xấu hổ đẩy Tần Thiên Lăng ra.
"Tự dưng...lại hôn tôi."
Tần Thiên Lăng cười nhẹ rồi bế Lãng Minh lên.
"Để anh bế em..."
Mọi người điên cuồng lấy điện thoại ra. Người thì chụp hình, người thì quay cả video lại. Diễn đàn trên công ty lại bắt đầu xôn xao.
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh, Hắc Thần Doãn cũng ra xem. Có vẻ như Tần Thiên Lăng cố ý làm như vậy.
Tần Thiên Lăng đã bế Lãng Minh vào văn phòng rồi mà anh lại không nói gì. Anh cứ để Lãng Minh bám lấy anh, hưởng thụ một lát.
Đặng Tiêu Tư đi làm trễ hớt hả chạy vào.
"Boss...boss..."
Lãng Minh giật mình, nhảy khỏi Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng lập tức khó chịu với Đặng Tiêu Tư luôn.
"Có chuyện gì?"\_Tần Thiên Lăng cau mày
"Các trang web báo chí liên tục đăng bài về Lãng Minh."
"Nhanh vậy sao?"
"Là anh làm à?"
"Ừ. Cậu đi làm muộn nên không biết là đúng."
"Thời gian này, anh sẽ phải nhận rất nhiều cuộc phỏng vấn đó."
"Tôi hiểu. Cậu điện lên các toà soạn báo, bảo họ làm mờ khuôn mặt của Lãng Minh."
"Vâng...tôi đi làm ngay."
Lãng Minh đứng yên nghe hai người đó nói chuyện. Đặng Tiêu Tư rời khỏi, Lãng Minh lập tức lên tiếng.
"Sao anh phải làm như vậy?"
Tần Thiên Lăng tiến lại, kéo eo Lãng Minh lại.
"Anh muốn đánh dấu vào em, kẻo có kẻ nào lại cướp em đi."\_Tần Thiên Lăng vuốt ve đôi gò má ửng hồng của Lãng Minh
"Tôi không chạy đi đâu...Anh làm vậy, khiến tôi trở thành người nổi tiếng rồi."
"Không sao...các thông tin về em sẽ được bảo mật. Họ chỉ biết anh, không biết về em."
"Tôi mặc kệ...anh không hỏi ý kiến của tôi trước."
Tần Thiên Lăng không quan tâm nữa. Anh ôm chặt Lãng Minh, mút mát cái cổ của Lãng Minh.
"Này...không được...chẳng phải lúc nãy mới "làm" sao?"
Tần Thiên Lăng thở gấp gáp. Tay liên tục xoa nắn phần ngực của Lãng Minh.
"Không được...không được rồi."
Lãng Minh khó khăn kéo Tần Thiên Lăng lại bàn làm việc. Tần Thiên Lăng mạnh bạo đẩy Lãng Minh nằm xuống bàn.
Tần Thiên Lăng nhanh chóng cởi áo Lãng Minh. Những dấu đỏ liên tục hiện lên trên ngực Lãng Minh.
Lãng Minh khó khăn với lấy lọ thuốc của Tần Thiên Lăng. Anh ngồi dậy thì bị Tần Thiên Lăng hút lấy đầu ngực.
"Aaaa...đừng mà...hôn tôi đi."\_Lãng Minh lấy một viên thuốc bỏ vào miệng mình
Lãng Minh kéo mặt Tần Thiên Lăng lên mà hôn. Lãng Minh dùng lưỡi đẩy viên thuốc vào trong miệng Tần Thiên Lăng.
Sau đó, Lãng Minh cố mút môi Tần Thiên Lăng, liên tục đánh lưỡi đẩy Tần Thiên Lăng nuốt viên thuốc xuống.
Sau một lúc, Tần Thiên Lăng bình tĩnh lại. Lãng Minh đã nằm dài trên bàn. Tần Thiên Lăng không cố ý nên Lãng Minh không trách anh được.
"Sao anh lại phát bệnh rồi\~\~\~"\_
Lãng Minh khổ sở nói
"Anh...xin lỗi..."
Tần Thiên Lăng dịu dàng đỡ Lãng Minh ngồi dậy. Anh mặc áo lại cho anh. Anh trao cho Lãng Minh một nụ hôn dài triền miên như cầu mong một sự tha thứ vậy.
"Aa...ưh."\_Lưỡi Lãng Minh dứt khỏi Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi hẳn vào trong lòng anh.
"Chúng ta...có thể ngồi như thế này trong lúc làm việc được không?"\_
Tần Thiên Lăng thì thào
Tay Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi sát vào người anh.
"Sao hả? Em thấy thế nào?"\_Tần Thiên Lăng ngửi ngửi mùi hương của Lãng Minh
"Tôi nghĩ...nghĩ là được..."\_Lãng Minh ngập ngừng
Tần Thiên Lăng cười mỉm.
"Anh còn nghĩ...em sẽ từ chối..."\_Tần Thiên Lăng ôm chặt Lãng Minh
"Tại vì...thật ra, tôi đâu có việc gì để làm...nên..."
"Nên em ngồi trong lòng tôi sao?"
Lãng Minh bị bắt bài, im bặt đi. Tần Thiên Lăng càng siết chặt Lãng Minh.
"Tiểu bảo bối à...sau này, em thích gì thì cứ bảo anh, anh đáp ứng cho em\~\~\~"\_Tần Thiên Lăng gian xảo bảo
Lãng Minh đẩy nhẹ Tần Thiên Lăng, định bỏ chạy.
"Em đã nói rồi...không được rút lại đâu. Em ngồi yên đây cho anh."
Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh ngồi ngay ngắn trên đùi anh.
"Em ngồi yên nha bảo bối\~. Anh phải làm việc rồi."
Lãng Minh cứ thế ngồi lên chân Tần Thiên Lăng. Tâm trí cứ nghĩ loạn, ánh mắt chỉ chú ý đến khuôn mặt Tần Thiên Lăng phản chiếu qua màn hình máy tính.
Tuy Tần Thiên Lăng chăm chú làm việc nhưng đôi khi lại nhìn vào Lãng Minh. Anh đặt cằm trên vai Lãng Minh.
Một tay Tần Thiên Lăng nhấp chuột, một tay thì cứ vòng chặt qua eo của Lãng Minh. Lâu lâu, Tần Thiên Lăng còn sờ sờ vào lớp thịt mềm mại của bụng Lãng Minh.
Vào lúc đó, Lãng Minh chỉ biết co người lại, người hơi hướng về phía trước.
"Tiểu Minh à...em che màn hình máy tính của anh, tránh ra chút nào..."
Lãng Minh xoay người qua. Rất vừa vặn, phần ngực Lãng Minh ngay tầm mắt của Tần Thiên Lăng.
"Ngực em đang quyến rũ anh kìa..."\_ Tần Thiên Lăng cười ngốc
"Anh bảo tôi tránh thì tôi tránh. Anh còn làm vẻ mặt như thế."
Tần Thiên Lăng tự dưng áp mặt vào ngực Lãng Minh. Mặt anh vào đưa qua đưa lại.
"Ấm áp quá đi..."\_Tần Thiên Lăng xoay người Lãng Minh lại cho tiện
Lãng Minh dịu dàng xoa xoa đầu Tần Thiên Lăng.
"Anh mệt sao? Dù gì cũng đã hai tiếng rồi."
Tần Thiên Lăng ngẩn mặt lên, đớp lấy môi Lãng Minh mà ngấu nghiến.
Lãng Minh vòng tay qua cổ Tần Thiên Lăng, đón nhận nụ hôn đó.
Tần Thiên Lăng dứt môi Lãng Minh ra. Lãng Minh ngã vào người Tần Thiên Lăng. Lần này, Lãng Minh tự nguyện ôm chặt Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh cũng nũng nịu. Tần Thiên Lăng biết ngay là Lãng Minh cũng muốn ôm ôm.
Tần Thiên Lăng ngoan ngoãn ôm lấy Lãng Minh, xoa xoa lưng Lãng Minh nữa.
"Anh làm việc đi...không cần ôm tôi nữa."\_Lãng Minh bảo
Bây giờ, Tần Thiên Lăng như đang ở cõi thần tiên vậy, ngồi làm việc mà có cô vợ xinh đẹp luôn ngồi ôm chặt luôn.
Do Tần Thiên Lăng đã bảo Lãng Minh làm thư ký riêng cho anh nên công việc rất nhàn hạ. Chỉ khi có cuộc họp, Lãng Minh mới có việc để làm.
Lãng Minh đột nhiên đứng dậy. Tần Thiên Lăng liền nắm lấy tay Lãng Minh.
"Em đi đâu?"\_Tần Thiên Lăng mặt lạnh
"Tôi đi lấy cốc nước...đột nhiên thấy khát."
"Em ngồi xuống cho anh."
Lãng Minh ngoan ngoãn trở lại vòng tay của Tần Thiên Lăng.
"Ôm anh nào."
Ngay khi Lãng Minh ôm Tần Thiên Lăng, Tần Thiên Lăng đứng bật dậy. Anh cứ thế bế Lãng Minh đi lấy cốc nước.
"Anh không cần phải...tôi có thể tự đi lấy. Từ bàn làm việc đến thùng nước chỉ có mấy bước."
"Im lặng...Uống nước đi."
"Ờ..."\_Lãng Minh uống hết một ly nước chỉ trong một hơi
"Có vẻ khá khát nhỉ?"
"Thì thật là vậy."
Lãng Minh ngại ngùng khi Tần Thiên Lăng cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh. Đây là lần đầu tiên, Lãng Minh uống nước trong tư thế kì lạ như vậy.
Lãng Minh vắt chân vào eo Tần Thiên Lăng. Hai tay Tần Thiên Lăng giữ chặt eo Lãng Minh, mặt Tần Thiên Lăng cứ gần sát Lãng Minh như thế.
"Tôi có làm sai gì sao?"
"Nhiệm vụ của em là bám lấy anh, làm trái sẽ bị phạt đó."
"Tôi biết rồi...tôi xin lỗi."\_Lãng Minh ôm chặt lấy Tần Thiên Lăng
Lãng Minh chỉ sợ Tần Thiên Lăng sẽ thịt mình nữa. Anh vắt cằm trên vai Tần Thiên Lăng. Anh sợ sơ hở một tí thì Tần Thiên Lăng mút môi anh đến sưng tấy lên.
Tần Thiên Lăng vô cùng hài lòng khi doạ Lãng Minh có một chút thì Lãng Minh lại trở thành một chú mèo vô cùng vâng lời.
Tần Thiên Lăng quay về chỗ ngồi với cô vợ dễ thương bám lấy. Anh ngồi xuống ghế dùng tay ra hiệu Lãng Minh phải ôm thật chặt vào.
Lãng Minh dùng sức ôm chặt Tần Thiên Lăng. Mà cái sức nhỏ nhoi đấy sao có thể gọi là chặt với Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng chỉ cần dùng tí sức là Lãng Minh sẽ thấy khó thở rồi.
Lãng Minh cứ ngồi yên như vậy trong 30 phút. Anh bắt đầu cảm thấy chán.
"Thiên Lăng, tôi có thể đi dạo một lát được không?"\_Lãng Minh thấp thỏm hỏi
"Ôm tôi chán lắm sao?"
"Không phải...tại vì chân của tôi tê rồi. Chắc phải vận động một lát."\_
Lãng Minh cười khổ
Tần Thiên Lăng nhấc Lãng Minh lên đặt xuống bàn. Anh quỳ xuống cởi giày, dịu dàng xoa bóp chân cho Lãng Minh.
"Em bị như thế lâu chưa? Sao không bảo với anh?"
"Tại...tôi thấy anh đang bận làm việc."
Tần Thiên Lăng liên tục xoa bóp cho bàn chân xinh xinh kia.
"Em đứng lên, xem có cử động được không?"
Lãng Minh đứng dậy, đi qua đi lại.
"Không sao rồi...chân không còn tê nữa."\_Lãng Minh bật cười
Tần Thiên Lăng cũng cười theo. Sau đó, Lãng Minh đi lấy chai nước rửa tay khô đưa cho Tần Thiên Lăng.
"Anh dùng đi...vừa nãy, anh có chạm vào chân tôi."
Tần Thiên Lăng lấy xoa xoa vài cái.
"Thế này được chưa?"
"Ừm...tôi muốn đi dạo một lát có được không?"
Tần Thiên Lăng không nói gì.
"Cho tôi đi dạo 15 phút thôi. Tôi sẽ nhanh chóng trở lại. Tôi biết là đang trong giờ làm việc nên anh không cho phép cũng là đúng thôi."\_Lãng Minh nói một lèo như thế
"Em cứ đi chơi."\_Tần Thiên Lăng tiến tới, ôm lấy Lãng Minh
"Anh bỏ ra thì tôi mới có thể đi được chứ ?"
"Em là vợ của ông chủ, em muốn đi đâu trong công ty này mà chả được. Nhưng em phải làm một nhiệm vụ mới được đi."
Lãng Minh đánh mắt vài cái. Anh nhón chân, hôn lên môi Tần Thiên Lăng.
"Em biết là nhiệm vụ nào mà hành sự như vậy?"\_Tần Thiên Lăng cười gian
Lãng Minh quay lưng, chạy vụt đi.
"Em đúng là chạy nhanh quá rồi."\_
Tần Thiên Lăng liếm môi, nếm lấy dư vị Lãng Minh vừa cho anh
Lãng Minh hoảng hốt chạy ra ngoài.
"Đồ ác độc...phải dày vò người ta rồi mới chịu thả ra."
Lãng Minh đi dạo xung quanh, lên tầng cao nhất để ngắm cảnh. Sau đó, đi xuống lầu dưới, xem sơ qua các văn phòng làm việc của công ty.
Trùng hợp, Lãng Minh bước qua văn phòng của Hắc Thần Doãn. Hắc Thần Doãn cũng đang định đi đâu đó thì gặp Lãng Minh.
\_Continue\_
"Sao lại đỗ xe ở đây?"
"Chúng ta đi cửa chính."
Tần Thiên Lăng bước ra mở cửa xe cho Lãng Minh. Một vị sếp mà lại mở cửa em cho thư ký của mình. Chỉ trong vài giây, các nhân viên đều tập trung ở đó.
"Tần Thiên Lăng, nhiều người lắm..."
\_Lãng Minh ngồi trong xe nhăn nhó
"Không sao..."\_Tần Thiên Lăng cố ý hôn lên má Lãng Minh
Mọi người lập tức ồn ào cả lên.
Lãng Minh xấu hổ đẩy Tần Thiên Lăng ra.
"Tự dưng...lại hôn tôi."
Tần Thiên Lăng cười nhẹ rồi bế Lãng Minh lên.
"Để anh bế em..."
Mọi người điên cuồng lấy điện thoại ra. Người thì chụp hình, người thì quay cả video lại. Diễn đàn trên công ty lại bắt đầu xôn xao.
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh, Hắc Thần Doãn cũng ra xem. Có vẻ như Tần Thiên Lăng cố ý làm như vậy.
Tần Thiên Lăng đã bế Lãng Minh vào văn phòng rồi mà anh lại không nói gì. Anh cứ để Lãng Minh bám lấy anh, hưởng thụ một lát.
Đặng Tiêu Tư đi làm trễ hớt hả chạy vào.
"Boss...boss..."
Lãng Minh giật mình, nhảy khỏi Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng lập tức khó chịu với Đặng Tiêu Tư luôn.
"Có chuyện gì?"\_Tần Thiên Lăng cau mày
"Các trang web báo chí liên tục đăng bài về Lãng Minh."
"Nhanh vậy sao?"
"Là anh làm à?"
"Ừ. Cậu đi làm muộn nên không biết là đúng."
"Thời gian này, anh sẽ phải nhận rất nhiều cuộc phỏng vấn đó."
"Tôi hiểu. Cậu điện lên các toà soạn báo, bảo họ làm mờ khuôn mặt của Lãng Minh."
"Vâng...tôi đi làm ngay."
Lãng Minh đứng yên nghe hai người đó nói chuyện. Đặng Tiêu Tư rời khỏi, Lãng Minh lập tức lên tiếng.
"Sao anh phải làm như vậy?"
Tần Thiên Lăng tiến lại, kéo eo Lãng Minh lại.
"Anh muốn đánh dấu vào em, kẻo có kẻ nào lại cướp em đi."\_Tần Thiên Lăng vuốt ve đôi gò má ửng hồng của Lãng Minh
"Tôi không chạy đi đâu...Anh làm vậy, khiến tôi trở thành người nổi tiếng rồi."
"Không sao...các thông tin về em sẽ được bảo mật. Họ chỉ biết anh, không biết về em."
"Tôi mặc kệ...anh không hỏi ý kiến của tôi trước."
Tần Thiên Lăng không quan tâm nữa. Anh ôm chặt Lãng Minh, mút mát cái cổ của Lãng Minh.
"Này...không được...chẳng phải lúc nãy mới "làm" sao?"
Tần Thiên Lăng thở gấp gáp. Tay liên tục xoa nắn phần ngực của Lãng Minh.
"Không được...không được rồi."
Lãng Minh khó khăn kéo Tần Thiên Lăng lại bàn làm việc. Tần Thiên Lăng mạnh bạo đẩy Lãng Minh nằm xuống bàn.
Tần Thiên Lăng nhanh chóng cởi áo Lãng Minh. Những dấu đỏ liên tục hiện lên trên ngực Lãng Minh.
Lãng Minh khó khăn với lấy lọ thuốc của Tần Thiên Lăng. Anh ngồi dậy thì bị Tần Thiên Lăng hút lấy đầu ngực.
"Aaaa...đừng mà...hôn tôi đi."\_Lãng Minh lấy một viên thuốc bỏ vào miệng mình
Lãng Minh kéo mặt Tần Thiên Lăng lên mà hôn. Lãng Minh dùng lưỡi đẩy viên thuốc vào trong miệng Tần Thiên Lăng.
Sau đó, Lãng Minh cố mút môi Tần Thiên Lăng, liên tục đánh lưỡi đẩy Tần Thiên Lăng nuốt viên thuốc xuống.
Sau một lúc, Tần Thiên Lăng bình tĩnh lại. Lãng Minh đã nằm dài trên bàn. Tần Thiên Lăng không cố ý nên Lãng Minh không trách anh được.
"Sao anh lại phát bệnh rồi\~\~\~"\_
Lãng Minh khổ sở nói
"Anh...xin lỗi..."
Tần Thiên Lăng dịu dàng đỡ Lãng Minh ngồi dậy. Anh mặc áo lại cho anh. Anh trao cho Lãng Minh một nụ hôn dài triền miên như cầu mong một sự tha thứ vậy.
"Aa...ưh."\_Lưỡi Lãng Minh dứt khỏi Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi hẳn vào trong lòng anh.
"Chúng ta...có thể ngồi như thế này trong lúc làm việc được không?"\_
Tần Thiên Lăng thì thào
Tay Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi sát vào người anh.
"Sao hả? Em thấy thế nào?"\_Tần Thiên Lăng ngửi ngửi mùi hương của Lãng Minh
"Tôi nghĩ...nghĩ là được..."\_Lãng Minh ngập ngừng
Tần Thiên Lăng cười mỉm.
"Anh còn nghĩ...em sẽ từ chối..."\_Tần Thiên Lăng ôm chặt Lãng Minh
"Tại vì...thật ra, tôi đâu có việc gì để làm...nên..."
"Nên em ngồi trong lòng tôi sao?"
Lãng Minh bị bắt bài, im bặt đi. Tần Thiên Lăng càng siết chặt Lãng Minh.
"Tiểu bảo bối à...sau này, em thích gì thì cứ bảo anh, anh đáp ứng cho em\~\~\~"\_Tần Thiên Lăng gian xảo bảo
Lãng Minh đẩy nhẹ Tần Thiên Lăng, định bỏ chạy.
"Em đã nói rồi...không được rút lại đâu. Em ngồi yên đây cho anh."
Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh ngồi ngay ngắn trên đùi anh.
"Em ngồi yên nha bảo bối\~. Anh phải làm việc rồi."
Lãng Minh cứ thế ngồi lên chân Tần Thiên Lăng. Tâm trí cứ nghĩ loạn, ánh mắt chỉ chú ý đến khuôn mặt Tần Thiên Lăng phản chiếu qua màn hình máy tính.
Tuy Tần Thiên Lăng chăm chú làm việc nhưng đôi khi lại nhìn vào Lãng Minh. Anh đặt cằm trên vai Lãng Minh.
Một tay Tần Thiên Lăng nhấp chuột, một tay thì cứ vòng chặt qua eo của Lãng Minh. Lâu lâu, Tần Thiên Lăng còn sờ sờ vào lớp thịt mềm mại của bụng Lãng Minh.
Vào lúc đó, Lãng Minh chỉ biết co người lại, người hơi hướng về phía trước.
"Tiểu Minh à...em che màn hình máy tính của anh, tránh ra chút nào..."
Lãng Minh xoay người qua. Rất vừa vặn, phần ngực Lãng Minh ngay tầm mắt của Tần Thiên Lăng.
"Ngực em đang quyến rũ anh kìa..."\_ Tần Thiên Lăng cười ngốc
"Anh bảo tôi tránh thì tôi tránh. Anh còn làm vẻ mặt như thế."
Tần Thiên Lăng tự dưng áp mặt vào ngực Lãng Minh. Mặt anh vào đưa qua đưa lại.
"Ấm áp quá đi..."\_Tần Thiên Lăng xoay người Lãng Minh lại cho tiện
Lãng Minh dịu dàng xoa xoa đầu Tần Thiên Lăng.
"Anh mệt sao? Dù gì cũng đã hai tiếng rồi."
Tần Thiên Lăng ngẩn mặt lên, đớp lấy môi Lãng Minh mà ngấu nghiến.
Lãng Minh vòng tay qua cổ Tần Thiên Lăng, đón nhận nụ hôn đó.
Tần Thiên Lăng dứt môi Lãng Minh ra. Lãng Minh ngã vào người Tần Thiên Lăng. Lần này, Lãng Minh tự nguyện ôm chặt Tần Thiên Lăng.
Lãng Minh cũng nũng nịu. Tần Thiên Lăng biết ngay là Lãng Minh cũng muốn ôm ôm.
Tần Thiên Lăng ngoan ngoãn ôm lấy Lãng Minh, xoa xoa lưng Lãng Minh nữa.
"Anh làm việc đi...không cần ôm tôi nữa."\_Lãng Minh bảo
Bây giờ, Tần Thiên Lăng như đang ở cõi thần tiên vậy, ngồi làm việc mà có cô vợ xinh đẹp luôn ngồi ôm chặt luôn.
Do Tần Thiên Lăng đã bảo Lãng Minh làm thư ký riêng cho anh nên công việc rất nhàn hạ. Chỉ khi có cuộc họp, Lãng Minh mới có việc để làm.
Lãng Minh đột nhiên đứng dậy. Tần Thiên Lăng liền nắm lấy tay Lãng Minh.
"Em đi đâu?"\_Tần Thiên Lăng mặt lạnh
"Tôi đi lấy cốc nước...đột nhiên thấy khát."
"Em ngồi xuống cho anh."
Lãng Minh ngoan ngoãn trở lại vòng tay của Tần Thiên Lăng.
"Ôm anh nào."
Ngay khi Lãng Minh ôm Tần Thiên Lăng, Tần Thiên Lăng đứng bật dậy. Anh cứ thế bế Lãng Minh đi lấy cốc nước.
"Anh không cần phải...tôi có thể tự đi lấy. Từ bàn làm việc đến thùng nước chỉ có mấy bước."
"Im lặng...Uống nước đi."
"Ờ..."\_Lãng Minh uống hết một ly nước chỉ trong một hơi
"Có vẻ khá khát nhỉ?"
"Thì thật là vậy."
Lãng Minh ngại ngùng khi Tần Thiên Lăng cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh. Đây là lần đầu tiên, Lãng Minh uống nước trong tư thế kì lạ như vậy.
Lãng Minh vắt chân vào eo Tần Thiên Lăng. Hai tay Tần Thiên Lăng giữ chặt eo Lãng Minh, mặt Tần Thiên Lăng cứ gần sát Lãng Minh như thế.
"Tôi có làm sai gì sao?"
"Nhiệm vụ của em là bám lấy anh, làm trái sẽ bị phạt đó."
"Tôi biết rồi...tôi xin lỗi."\_Lãng Minh ôm chặt lấy Tần Thiên Lăng
Lãng Minh chỉ sợ Tần Thiên Lăng sẽ thịt mình nữa. Anh vắt cằm trên vai Tần Thiên Lăng. Anh sợ sơ hở một tí thì Tần Thiên Lăng mút môi anh đến sưng tấy lên.
Tần Thiên Lăng vô cùng hài lòng khi doạ Lãng Minh có một chút thì Lãng Minh lại trở thành một chú mèo vô cùng vâng lời.
Tần Thiên Lăng quay về chỗ ngồi với cô vợ dễ thương bám lấy. Anh ngồi xuống ghế dùng tay ra hiệu Lãng Minh phải ôm thật chặt vào.
Lãng Minh dùng sức ôm chặt Tần Thiên Lăng. Mà cái sức nhỏ nhoi đấy sao có thể gọi là chặt với Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng chỉ cần dùng tí sức là Lãng Minh sẽ thấy khó thở rồi.
Lãng Minh cứ ngồi yên như vậy trong 30 phút. Anh bắt đầu cảm thấy chán.
"Thiên Lăng, tôi có thể đi dạo một lát được không?"\_Lãng Minh thấp thỏm hỏi
"Ôm tôi chán lắm sao?"
"Không phải...tại vì chân của tôi tê rồi. Chắc phải vận động một lát."\_
Lãng Minh cười khổ
Tần Thiên Lăng nhấc Lãng Minh lên đặt xuống bàn. Anh quỳ xuống cởi giày, dịu dàng xoa bóp chân cho Lãng Minh.
"Em bị như thế lâu chưa? Sao không bảo với anh?"
"Tại...tôi thấy anh đang bận làm việc."
Tần Thiên Lăng liên tục xoa bóp cho bàn chân xinh xinh kia.
"Em đứng lên, xem có cử động được không?"
Lãng Minh đứng dậy, đi qua đi lại.
"Không sao rồi...chân không còn tê nữa."\_Lãng Minh bật cười
Tần Thiên Lăng cũng cười theo. Sau đó, Lãng Minh đi lấy chai nước rửa tay khô đưa cho Tần Thiên Lăng.
"Anh dùng đi...vừa nãy, anh có chạm vào chân tôi."
Tần Thiên Lăng lấy xoa xoa vài cái.
"Thế này được chưa?"
"Ừm...tôi muốn đi dạo một lát có được không?"
Tần Thiên Lăng không nói gì.
"Cho tôi đi dạo 15 phút thôi. Tôi sẽ nhanh chóng trở lại. Tôi biết là đang trong giờ làm việc nên anh không cho phép cũng là đúng thôi."\_Lãng Minh nói một lèo như thế
"Em cứ đi chơi."\_Tần Thiên Lăng tiến tới, ôm lấy Lãng Minh
"Anh bỏ ra thì tôi mới có thể đi được chứ ?"
"Em là vợ của ông chủ, em muốn đi đâu trong công ty này mà chả được. Nhưng em phải làm một nhiệm vụ mới được đi."
Lãng Minh đánh mắt vài cái. Anh nhón chân, hôn lên môi Tần Thiên Lăng.
"Em biết là nhiệm vụ nào mà hành sự như vậy?"\_Tần Thiên Lăng cười gian
Lãng Minh quay lưng, chạy vụt đi.
"Em đúng là chạy nhanh quá rồi."\_
Tần Thiên Lăng liếm môi, nếm lấy dư vị Lãng Minh vừa cho anh
Lãng Minh hoảng hốt chạy ra ngoài.
"Đồ ác độc...phải dày vò người ta rồi mới chịu thả ra."
Lãng Minh đi dạo xung quanh, lên tầng cao nhất để ngắm cảnh. Sau đó, đi xuống lầu dưới, xem sơ qua các văn phòng làm việc của công ty.
Trùng hợp, Lãng Minh bước qua văn phòng của Hắc Thần Doãn. Hắc Thần Doãn cũng đang định đi đâu đó thì gặp Lãng Minh.
\_Continue\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.