Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!
Chương 52:
Mẫn Phương Nguyễn
04/01/2021
Đây là câu chuyện của 1 tiếng trước.
Lãng Minh được Hắc Thần Doãn đưa về nhà. Lãng Minh chẳng nghi ngờ gì mà đi theo Hắc Thần Doãn.
Chỉ qua vài câu nói, Hắc Thần Doãn đã dẫn dụ được Lãng Minh, tin tưởng hoàn toàn với anh. Hắc Thần Doãn bắt đầu giở trò.
"Lãng Minh, cậu đi tắm đi. Sau đó, tôi dẫn cậu đi đâu đó cho khuây khoả."
Lãng Minh chần chừ nhưng rồi anh nghĩ.
"Chỉ có đi tắm thôi mà. Chắc không sao đâu."
Hắc Thần Doãn mừng thầm.
"Sắp bị thịt tới nơi mà còn ngây thơ như vậy..."\_Hắc Thần Doãn liền tỏ vẻ gian manh
Hắc Thần Doãn dùng chìa khoá mở cửa phòng tắm của Lãng Minh. Lãng Minh sợ hãi, vội lấy cái khăn tắm bên cạnh để che chắn.
"Phó chủ tịch...anh bị điên rồi sao?"
Hắc Thần Doãn từ từ tiến tới với ánh mắt dục vọng tràn đầy.
"Anh yêu em...Lãng Minh."
Hắc Thần hành động thú tính, anh vật Lãng Minh như một con mồi. Anh cắn mạnh chiếc cổ thiên nga của Lãng Minh.
Lãng Minh vùng vẫy, đẩy Hắc Thần Doãn nhưng thể nào thoát ra được. Lãng Minh càng chống cự, Hắc Thần Doãn càng thấy hưng phấn.
Hắc Thần Doãn bê Lãng Minh ra, vứt anh xuống sàn. Mặt Lãng Minh bây giờ gần như chỉ có sợ sệt.
Hắc Thần Doãn đột ngột trói chặt tay chân Lãng Minh lại. Anh ta dùng một sợi dây được vắt sẵn trên trần nhà rồi quấn quanh người Lãng Minh.
Trên người Lãng Minh chỉ có một cái áo choàng, anh đã mặc vội nên vẫn lộ một phần da thịt.
"Em đứng như vậy trông dễ thương quá..."\_Hắc Thần Doãn cầm máy camera quay lại
"Cái tên dơ bẩn này...anh dám lừa tôi."\_Lãng Minh hét toáng lên
"Ấy...ấy...em để dành sức, chứ để một lát, anh thịt em rồi đừng có mà khóc lóc van xin."\_Hắc Thần Doãn cười gian
"Lãng Minh...chúng ta chơi trò này đi. Em cười lên đi...Để anh quay lại khoảnh khắc này đưa cho chồng cũ em xem...Ha...Ha...Ha."\_Hắc Thần Doãn chẳng khác nào một tên điên
Hắc Thần Doãn cầm máy quay tứ lung tung ,còn Lãng Minh cứ nghiến chặt răng mà chịu đựng.
"Lãng Minh...mày nghĩ cách gì đi. Không phải mày thông minh lắm sao."\_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh không có bất kỳ biểu cảm nào trên mặt làm Hắc Thần Doãn thấy cảm thấy chán.
"Bao nhiêu đây là đủ..."\_Hắc Thần Doãn ấn gửi video đó cho Tần Thiên Lăng rồi gọi điện
"Mày khôn hồn thì thả Lãng Huân và Cố Dạ Bạch ra. Nếu không vợ cũ mày sẽ bị thông cho tới chết đó."\_ Nụ cười man rợ bao quanh lấy tai Tần Thiên Lăng
"Mày muốn gì?"\_Tần Thiên Lăng nghiến răng hỏi
"Thật ra là tao thích Lãng Huân...
Nhưng mà vui quá...Lãng Minh và Lãng Huân có gương mặt giống nhau này. Hay tao xài Lãng Minh đỡ có được không?"
"Thằng chó...thật ra mày muốn gì nói mau."
"Làm gì nóng giận vậy? Thứ tao muốn nhiều lắm...mày cho tao nỗi không?"
"Mau nói...chỉ cần mày thả em ấy ra."
\_Tần Thiên Lăng
"Tao muốn cả Tần Thị...Lãng Huân...Cố Dạ Bạch."
"Được tao cho mày...mày đang ở đâu?"
"Tới nhà của tao...nhớ phải đến đây một mình. Tao mà nghe được động tĩnh của bọn cảnh sát. Tao lập tức giết cô vợ yêu quý của mày ngay."
"Được."\_Tần Thiên Lăng trả lời một cách dứt khoát
Tần Thiên Lăng lôi Lãng Huân và Cố Dạ Bạch ra xe. Anh hối hả chạy đến nhà Hắc Thần Doãn.
Ngôi nhà được một hàng người bảo vệ, cứ trông như một bước tường thành. Tần Thiên Lăng thắng gấp đến nỗi, âm thanh của bánh xe kêu lên rõ to.
Không khí căng thẳng bao trùm khi Tần Thiên Lăng bước xuống xe. Bất cứ hành động của Tần Thiên Lăng đều được chú ý đến.
Sau khi xác định Lãng Huân và Cố Dạ Bạch xuống xe. Cả đám người xông vào tung cước liên tục vào Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng khó khăn chống trả với một hàng người như vậy. Hết lớp này đến lớp người khác lại xuất hiện.
Lãng Huân và Cố Dạ Bạch chỉ đứng ở ngoài xem kịch hay, chẳng giúp đỡ ai. Sử dụng chân tay không ổn nữa. Tần Thiên Lăng rút một khẩu súng, kéo Lãng Huân lại làm con tin.
Tần Thiên Lăng cứ vậy từ từ tiến vào, không ai dám làm gì anh. Anh tiến thẳng vào phòng Hắc Thần Doãn.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy Lãng Minh bị treo lên như vậy thì mặt nóng bừng.
"Cái thằng chó đó..."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
"Đưa cho tao con dấu của Tần Thị."
Tần Thiên Lăng vứt nó xuống đất.
"Tuỳ mày sử dụng. Thả người của tao ra."
Hắc Thần Doãn ngồi sau mấy tên to con nên Tần Thiên Lăng chỉ nghe được tiếng chứ không thấy được mặt.
"Tao vẫn muốn chơi thêm chút nữa. Ai bảo vợ cũ của mày trông ngon thế mà."
"Thằng chó..."\_Tần Thiên Lăng vừa dứt lời thì mấy đàn em của Hắc Thần Doãn đều chỉa súng về phía anh
"Câm mồm thối của mày lại. Cẩn thận, chưa cứu được vợ thì mày đã thăng thiên rồi."
Tần Thiên Lăng nghĩ ngợi.
"Trả hàng cho mày..."\_Tần Thiên Lăng đẩy Cố Dạ Bạch đi
Hắc Thần Doãn hài lòng, sai bọn đàn em của mình cởi trói cho Lãng Minh.
Từ lúc Lãng Minh thấy Tần Thiên Lăng thì mắt của anh như một hồ nước rồi.
Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng, anh cũng nhận ra Tần Thiên Lăng thật lòng lo lắng cho anh.
"Tụi mày lui xuống hết..."\_Hắc Thần Doãn đứng dậy
Anh ta cẩn thận trao đổi Lãng Minh với Lãng Huân. Sau đó, Hắc Thần Doãn và Tần Thiên Lăng hướng mũi súng về phía đối phương.
Lãng Minh đứng nép sau Tần Thiên Lăng, ôm chặt Tần Thiên Lăng vì đã quá sợ hãi.
Hắc Thần Doãn cũng nhẹ lòng khi Lãng Huân trở lại với anh. Hình như Hắc Thần Doãn và Lãng Huân có tình cảm với nhau.
Hắc Thần Doãn cứu sống Lãng Huân. Anh đem cậu ta về nuôi, đương nhiên sẽ phát sinh tình cảm. Hắc Thần Doãn còn vì Lãng Huân thích tiền, anh phấn đấu lên chức phó chủ tịch.
Lãng Huân muốn trả thù Lãng Minh, Hắc Thần Doãn cũng giúp đỡ. Anh là người sắp đặt tất cả mọi chuyện. Từ đêm Tần Thiên Lăng và Lãng Minh ân ái ở khách sạn London đến Lãng Minh gặp Tần Thiên Lăng ở quán bar đều do Hắc Thần Doãn dàn xếp mà nên.
Đột ngột, Cố Dạ Bạch nổ súng nhắm về phía Lãng Minh nhưng Tần Thiên Lăng nhanh chóng đẩy Lãng Minh ra và anh nhận ngay một viên đạn vào cánh tay.
"Tôi chưa trách về việc cậu bắt cóc Lãng Minh...Sao cậu dám?"\_Tần Thiên Lăng trừng mắt với Cố Dạ Bạch
Cố Dạ Bạch sợ đến bất động.
Lãng Minh bị đẩy khá mạnh, văng hẳn lại chỗ Lãng Huân.
"Anh hai..."\_Lãng Huân chậm rãi gọi
Lãng Minh ngước mặt lên gượng cười.
"Em đừng ở với tên kia nữa... Về nhà với anh có được không?"
"Sau những gì em làm với anh, anh vẫn không giận em sao?"
"Không giận..."
"Được thôi..."\_Lãng Huân nghĩ thông suốt
Hắc Thần Doãn lập tức hét lớn.
" Không ai được rời khỏi đây?"
Hắc Thần Doãn kéo tay Lãng Huân lại.
"Em ở đây với anh...Chúng ta còn phải vui vẻ với nhau nữa."\_Hắc Thần Doãn nói chuyện như một kẻ tâm thần
"Tôi không muốn ở cùng với anh nữa."\_Lãng Huân đẩy Hắc Thần Doãn ra
"Có phải vì tên kia không?"\_Hắc Thần Doãn hướng súng về phía Tần Thiên Lăng, người anh đau đớn vì vết thương ở cánh tay
Hắc Thần Doãn vừa bóp cò súng, Lãng Huân lao ra đón lấy viên đạn. Viên đạn trúng ngay ngực Lãng Huân.
Lãng Huân ngã xuống, Hắc Thần Doãn chạy lại đỡ lấy.
"Lãng Huân...à...."\_Hắc Thần Doãn đau đớn hét to
Lãng Huân lấy hết sức sờ lên khuôn mặt Hắc Thần Doãn mà bảo.
"Anh đừng làm những chuyện này nữa...Anh đã vì...tôi mà hy sinh nhiều rồi...Tôi xin lỗi..."
"Em không có lỗi gì hết...cố gắng...đi mà...em sẽ không bị làm sao hết."
"Anh hứa với tôi...anh sẽ đi tự thú...nói hết với mọi người những việc anh đã làm..."\_Máu từ ngực Lãng Huân càng chảy ra nhiều hơn
"Anh hứa..."
"Anh cũng đừng làm hại hai người họ...họ không có lỗi gì cả..."
"Ừm...anh biết rồi."\_Hắc Thần Doãn đỡ Lãng Huân dựa vào lòng anh
"Có lời này...tôi muốn nói với anh lâu rồi...Hắc Thần Doãn, tôi yêu anh, rất yêu anh."\_Lãng Huân trút hơi thở cuối cùng sau khi nói câu đó
Hắc Thần Doãn khóc như mưa.
"Huân Huân...anh xin lỗi em....anh thật sự xin lỗi."
Đúng lúc đó, Lưu Tinh Hạ cùng cảnh sát đến bắt giữ bọn người Hắc Thần Doãn, bao gồm các cả Cố Dạ Bạch vì tội là đồng phạm.
Lưu Tinh Hạ đến gần Cố Dạ Bạch.
"Có cần tôi đưa cậu một đoạn không?"
"Cần..."
Lưu Tinh Hạ có thể kịp thời đến cứu trợ là do Tần Thiên Lăng đã tính toán từ trước. Tần Thiên Lăng gửi định vị qua cho Lưu Tinh Hạ. Từ trước, Tần Thiên Lăng cho Lưu Tinh Hạ đến ở cùng Cố Dạ Bạch là để Lưu Tinh Hạ cai chừng Cố Dạ Bạch. Tần Thiên Lăng đã sớm biết về con người Cố Dạ Bạch.
Vụ cháy thế kỉ ở công ty Tần Thị năm đó đã được làm sáng tỏ. Hắc Thần Doãn giữ đúng lời hứa với Lãng Huân. Anh ta đi tự thú, nói vụ cháy là do anh sai người phóng hoả, Lãng Tịnh cũng là do anh giết.
Năm đó vì bốc đồng mà làm nên chuyện tày trời như vậy. Đến nay phải gánh chịu hậu quả, nhận án tù chung thân. Khắp các mặt báo đều đưa tin về Hắc Thần Doãn. Nếu sau này may mắn được giảm án tù thì cũng không công ty nào dám nhận Hắc Thần Doãn vào làm việc.
Còn công ty Tần Thị vẫn ở đó, không lọt vào tay kẻ xấu.
\_Continue\_
Lãng Minh được Hắc Thần Doãn đưa về nhà. Lãng Minh chẳng nghi ngờ gì mà đi theo Hắc Thần Doãn.
Chỉ qua vài câu nói, Hắc Thần Doãn đã dẫn dụ được Lãng Minh, tin tưởng hoàn toàn với anh. Hắc Thần Doãn bắt đầu giở trò.
"Lãng Minh, cậu đi tắm đi. Sau đó, tôi dẫn cậu đi đâu đó cho khuây khoả."
Lãng Minh chần chừ nhưng rồi anh nghĩ.
"Chỉ có đi tắm thôi mà. Chắc không sao đâu."
Hắc Thần Doãn mừng thầm.
"Sắp bị thịt tới nơi mà còn ngây thơ như vậy..."\_Hắc Thần Doãn liền tỏ vẻ gian manh
Hắc Thần Doãn dùng chìa khoá mở cửa phòng tắm của Lãng Minh. Lãng Minh sợ hãi, vội lấy cái khăn tắm bên cạnh để che chắn.
"Phó chủ tịch...anh bị điên rồi sao?"
Hắc Thần Doãn từ từ tiến tới với ánh mắt dục vọng tràn đầy.
"Anh yêu em...Lãng Minh."
Hắc Thần hành động thú tính, anh vật Lãng Minh như một con mồi. Anh cắn mạnh chiếc cổ thiên nga của Lãng Minh.
Lãng Minh vùng vẫy, đẩy Hắc Thần Doãn nhưng thể nào thoát ra được. Lãng Minh càng chống cự, Hắc Thần Doãn càng thấy hưng phấn.
Hắc Thần Doãn bê Lãng Minh ra, vứt anh xuống sàn. Mặt Lãng Minh bây giờ gần như chỉ có sợ sệt.
Hắc Thần Doãn đột ngột trói chặt tay chân Lãng Minh lại. Anh ta dùng một sợi dây được vắt sẵn trên trần nhà rồi quấn quanh người Lãng Minh.
Trên người Lãng Minh chỉ có một cái áo choàng, anh đã mặc vội nên vẫn lộ một phần da thịt.
"Em đứng như vậy trông dễ thương quá..."\_Hắc Thần Doãn cầm máy camera quay lại
"Cái tên dơ bẩn này...anh dám lừa tôi."\_Lãng Minh hét toáng lên
"Ấy...ấy...em để dành sức, chứ để một lát, anh thịt em rồi đừng có mà khóc lóc van xin."\_Hắc Thần Doãn cười gian
"Lãng Minh...chúng ta chơi trò này đi. Em cười lên đi...Để anh quay lại khoảnh khắc này đưa cho chồng cũ em xem...Ha...Ha...Ha."\_Hắc Thần Doãn chẳng khác nào một tên điên
Hắc Thần Doãn cầm máy quay tứ lung tung ,còn Lãng Minh cứ nghiến chặt răng mà chịu đựng.
"Lãng Minh...mày nghĩ cách gì đi. Không phải mày thông minh lắm sao."\_Nội tâm Lãng Minh
Lãng Minh không có bất kỳ biểu cảm nào trên mặt làm Hắc Thần Doãn thấy cảm thấy chán.
"Bao nhiêu đây là đủ..."\_Hắc Thần Doãn ấn gửi video đó cho Tần Thiên Lăng rồi gọi điện
"Mày khôn hồn thì thả Lãng Huân và Cố Dạ Bạch ra. Nếu không vợ cũ mày sẽ bị thông cho tới chết đó."\_ Nụ cười man rợ bao quanh lấy tai Tần Thiên Lăng
"Mày muốn gì?"\_Tần Thiên Lăng nghiến răng hỏi
"Thật ra là tao thích Lãng Huân...
Nhưng mà vui quá...Lãng Minh và Lãng Huân có gương mặt giống nhau này. Hay tao xài Lãng Minh đỡ có được không?"
"Thằng chó...thật ra mày muốn gì nói mau."
"Làm gì nóng giận vậy? Thứ tao muốn nhiều lắm...mày cho tao nỗi không?"
"Mau nói...chỉ cần mày thả em ấy ra."
\_Tần Thiên Lăng
"Tao muốn cả Tần Thị...Lãng Huân...Cố Dạ Bạch."
"Được tao cho mày...mày đang ở đâu?"
"Tới nhà của tao...nhớ phải đến đây một mình. Tao mà nghe được động tĩnh của bọn cảnh sát. Tao lập tức giết cô vợ yêu quý của mày ngay."
"Được."\_Tần Thiên Lăng trả lời một cách dứt khoát
Tần Thiên Lăng lôi Lãng Huân và Cố Dạ Bạch ra xe. Anh hối hả chạy đến nhà Hắc Thần Doãn.
Ngôi nhà được một hàng người bảo vệ, cứ trông như một bước tường thành. Tần Thiên Lăng thắng gấp đến nỗi, âm thanh của bánh xe kêu lên rõ to.
Không khí căng thẳng bao trùm khi Tần Thiên Lăng bước xuống xe. Bất cứ hành động của Tần Thiên Lăng đều được chú ý đến.
Sau khi xác định Lãng Huân và Cố Dạ Bạch xuống xe. Cả đám người xông vào tung cước liên tục vào Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng khó khăn chống trả với một hàng người như vậy. Hết lớp này đến lớp người khác lại xuất hiện.
Lãng Huân và Cố Dạ Bạch chỉ đứng ở ngoài xem kịch hay, chẳng giúp đỡ ai. Sử dụng chân tay không ổn nữa. Tần Thiên Lăng rút một khẩu súng, kéo Lãng Huân lại làm con tin.
Tần Thiên Lăng cứ vậy từ từ tiến vào, không ai dám làm gì anh. Anh tiến thẳng vào phòng Hắc Thần Doãn.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy Lãng Minh bị treo lên như vậy thì mặt nóng bừng.
"Cái thằng chó đó..."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
"Đưa cho tao con dấu của Tần Thị."
Tần Thiên Lăng vứt nó xuống đất.
"Tuỳ mày sử dụng. Thả người của tao ra."
Hắc Thần Doãn ngồi sau mấy tên to con nên Tần Thiên Lăng chỉ nghe được tiếng chứ không thấy được mặt.
"Tao vẫn muốn chơi thêm chút nữa. Ai bảo vợ cũ của mày trông ngon thế mà."
"Thằng chó..."\_Tần Thiên Lăng vừa dứt lời thì mấy đàn em của Hắc Thần Doãn đều chỉa súng về phía anh
"Câm mồm thối của mày lại. Cẩn thận, chưa cứu được vợ thì mày đã thăng thiên rồi."
Tần Thiên Lăng nghĩ ngợi.
"Trả hàng cho mày..."\_Tần Thiên Lăng đẩy Cố Dạ Bạch đi
Hắc Thần Doãn hài lòng, sai bọn đàn em của mình cởi trói cho Lãng Minh.
Từ lúc Lãng Minh thấy Tần Thiên Lăng thì mắt của anh như một hồ nước rồi.
Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng, anh cũng nhận ra Tần Thiên Lăng thật lòng lo lắng cho anh.
"Tụi mày lui xuống hết..."\_Hắc Thần Doãn đứng dậy
Anh ta cẩn thận trao đổi Lãng Minh với Lãng Huân. Sau đó, Hắc Thần Doãn và Tần Thiên Lăng hướng mũi súng về phía đối phương.
Lãng Minh đứng nép sau Tần Thiên Lăng, ôm chặt Tần Thiên Lăng vì đã quá sợ hãi.
Hắc Thần Doãn cũng nhẹ lòng khi Lãng Huân trở lại với anh. Hình như Hắc Thần Doãn và Lãng Huân có tình cảm với nhau.
Hắc Thần Doãn cứu sống Lãng Huân. Anh đem cậu ta về nuôi, đương nhiên sẽ phát sinh tình cảm. Hắc Thần Doãn còn vì Lãng Huân thích tiền, anh phấn đấu lên chức phó chủ tịch.
Lãng Huân muốn trả thù Lãng Minh, Hắc Thần Doãn cũng giúp đỡ. Anh là người sắp đặt tất cả mọi chuyện. Từ đêm Tần Thiên Lăng và Lãng Minh ân ái ở khách sạn London đến Lãng Minh gặp Tần Thiên Lăng ở quán bar đều do Hắc Thần Doãn dàn xếp mà nên.
Đột ngột, Cố Dạ Bạch nổ súng nhắm về phía Lãng Minh nhưng Tần Thiên Lăng nhanh chóng đẩy Lãng Minh ra và anh nhận ngay một viên đạn vào cánh tay.
"Tôi chưa trách về việc cậu bắt cóc Lãng Minh...Sao cậu dám?"\_Tần Thiên Lăng trừng mắt với Cố Dạ Bạch
Cố Dạ Bạch sợ đến bất động.
Lãng Minh bị đẩy khá mạnh, văng hẳn lại chỗ Lãng Huân.
"Anh hai..."\_Lãng Huân chậm rãi gọi
Lãng Minh ngước mặt lên gượng cười.
"Em đừng ở với tên kia nữa... Về nhà với anh có được không?"
"Sau những gì em làm với anh, anh vẫn không giận em sao?"
"Không giận..."
"Được thôi..."\_Lãng Huân nghĩ thông suốt
Hắc Thần Doãn lập tức hét lớn.
" Không ai được rời khỏi đây?"
Hắc Thần Doãn kéo tay Lãng Huân lại.
"Em ở đây với anh...Chúng ta còn phải vui vẻ với nhau nữa."\_Hắc Thần Doãn nói chuyện như một kẻ tâm thần
"Tôi không muốn ở cùng với anh nữa."\_Lãng Huân đẩy Hắc Thần Doãn ra
"Có phải vì tên kia không?"\_Hắc Thần Doãn hướng súng về phía Tần Thiên Lăng, người anh đau đớn vì vết thương ở cánh tay
Hắc Thần Doãn vừa bóp cò súng, Lãng Huân lao ra đón lấy viên đạn. Viên đạn trúng ngay ngực Lãng Huân.
Lãng Huân ngã xuống, Hắc Thần Doãn chạy lại đỡ lấy.
"Lãng Huân...à...."\_Hắc Thần Doãn đau đớn hét to
Lãng Huân lấy hết sức sờ lên khuôn mặt Hắc Thần Doãn mà bảo.
"Anh đừng làm những chuyện này nữa...Anh đã vì...tôi mà hy sinh nhiều rồi...Tôi xin lỗi..."
"Em không có lỗi gì hết...cố gắng...đi mà...em sẽ không bị làm sao hết."
"Anh hứa với tôi...anh sẽ đi tự thú...nói hết với mọi người những việc anh đã làm..."\_Máu từ ngực Lãng Huân càng chảy ra nhiều hơn
"Anh hứa..."
"Anh cũng đừng làm hại hai người họ...họ không có lỗi gì cả..."
"Ừm...anh biết rồi."\_Hắc Thần Doãn đỡ Lãng Huân dựa vào lòng anh
"Có lời này...tôi muốn nói với anh lâu rồi...Hắc Thần Doãn, tôi yêu anh, rất yêu anh."\_Lãng Huân trút hơi thở cuối cùng sau khi nói câu đó
Hắc Thần Doãn khóc như mưa.
"Huân Huân...anh xin lỗi em....anh thật sự xin lỗi."
Đúng lúc đó, Lưu Tinh Hạ cùng cảnh sát đến bắt giữ bọn người Hắc Thần Doãn, bao gồm các cả Cố Dạ Bạch vì tội là đồng phạm.
Lưu Tinh Hạ đến gần Cố Dạ Bạch.
"Có cần tôi đưa cậu một đoạn không?"
"Cần..."
Lưu Tinh Hạ có thể kịp thời đến cứu trợ là do Tần Thiên Lăng đã tính toán từ trước. Tần Thiên Lăng gửi định vị qua cho Lưu Tinh Hạ. Từ trước, Tần Thiên Lăng cho Lưu Tinh Hạ đến ở cùng Cố Dạ Bạch là để Lưu Tinh Hạ cai chừng Cố Dạ Bạch. Tần Thiên Lăng đã sớm biết về con người Cố Dạ Bạch.
Vụ cháy thế kỉ ở công ty Tần Thị năm đó đã được làm sáng tỏ. Hắc Thần Doãn giữ đúng lời hứa với Lãng Huân. Anh ta đi tự thú, nói vụ cháy là do anh sai người phóng hoả, Lãng Tịnh cũng là do anh giết.
Năm đó vì bốc đồng mà làm nên chuyện tày trời như vậy. Đến nay phải gánh chịu hậu quả, nhận án tù chung thân. Khắp các mặt báo đều đưa tin về Hắc Thần Doãn. Nếu sau này may mắn được giảm án tù thì cũng không công ty nào dám nhận Hắc Thần Doãn vào làm việc.
Còn công ty Tần Thị vẫn ở đó, không lọt vào tay kẻ xấu.
\_Continue\_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.