Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 10: Bọn Họ Không Phải Đến Xem Bệnh, Rõ Ràng Là Đến Xem Người 4
Mạt Hương Hương
24/06/2024
Một cái bánh bao và một bát sữa đậu nành đã khiến Khương Minh Hoằng no căng bụng.
“A tỷ, chúng ta đi tìm nha hành đi!”
*Nha hành: trung tâm môi giới
Khương Minh Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ.
“Chúng tôi đã chọn định cư ở đây, không thể ở trong nhà trọ mãi được.”
Khương Minh Nguyệt gật đầu, thấp giọng hỏi: “Nên mua trạch viện lớn từng nào?”
“Chỉ có hai tỷ đệ chúng ta ở, tiểu viện là được rồi, trạch viện có thể nhỏ một chút, nhưng nhà ở phải tốt, xung quanh phải yên tĩnh, hàng xóm hai bên trái phải đều là những người hòa thuận.”
“Tốt nhất gần trường học một chút, như vậy sau này đệ đi học cũng thuận tiện.” Khương Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, bổ sung thêm.
“Được, mua trạch viện xong chúng ta phải mua một người nha hoàn, mời một đầu bếp để sau này tỷ tỷ không cần phải làm những công việc nặng nhọc kia nữa.”
Khoảng thời gian này cậu sinh bệnh, đều là tỷ tỷ sắc thuốc, giặt quần áo giúp cậu, mỗi lần đều làm rất chật vật không ói, đôi tay còn thô ráp hơn trước đó rất nhiều, trong lòng cậu không biết đau lòng tỷ tỷ như thế nào, tỷ tỷ được phụ mẫu nuông chiều từ nhỏ, trước kia chưa từng làm những việc này.
“Được!”
Khương Minh Nguyệt cười đến đôi mắt cong cong: “Chắc chắn là kiếp trước ta đã làm rất nhiều việc tốt mới có được một người đệ đệ tốt như đệ.”
Khương Minh Hoằng nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trước mặt, đôi mắt cậu cũng tràn đầy ý cười: “Kiếp trước nhất định đệ đã làm rất nhiều việc tốt, mới có được một người tỷ tỷ tốt như tỷ.”
Sau khi hai tỷ muội khen nhau qua lại xong, tâm trạng thoải mái rời khỏi quán ăn sáng, tìm một người qua đường, hỏi được địa chỉ nha hành, trực tiếp đi tới chỗ nha hành.
Trong dược đường, Tạ Uyên kiếm cớ tạm thời giao “người bệnh” cho Loan bá phụ, lúc vừa uống trà vừa mở y án, hắn giống như chỉ là tùy tiện lật ra xem, lại giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hoan nghênh khách quan, hai vị khách quan là muốn mua trạch viện hay là cửa hàng?”
“Trạch viện!” Khương Minh Nguyệt nói.
"Không biết khách quan muốn mua trạch viện lớn cỡ nào? Có yêu cầu cụ thể gì không?”
“Trạch viện một cổng, trạch viện phải mới một chút, hoàn cảnh xung quanh cũng phải tốt, không ồn ào, hàng xóm trái phải đều là người hiền lành, hơn nữa còn gần các trường học lớn.” Khương Minh Nguyệt cẩn thận nói chi tiết yêu cầu chi hoả kế.
Yêu cầu này cũng không thấp, ánh mắt hoả kế liếc nhìn hai người một vòng, thiện ý nhắc nhở: “Dạng trạch viện như vậy có thì vẫn có, nhưng giá cả không hề rẻ, ít nhất cũng phải bốn trăm lượng.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“A tỷ, chúng ta đi tìm nha hành đi!”
*Nha hành: trung tâm môi giới
Khương Minh Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ.
“Chúng tôi đã chọn định cư ở đây, không thể ở trong nhà trọ mãi được.”
Khương Minh Nguyệt gật đầu, thấp giọng hỏi: “Nên mua trạch viện lớn từng nào?”
“Chỉ có hai tỷ đệ chúng ta ở, tiểu viện là được rồi, trạch viện có thể nhỏ một chút, nhưng nhà ở phải tốt, xung quanh phải yên tĩnh, hàng xóm hai bên trái phải đều là những người hòa thuận.”
“Tốt nhất gần trường học một chút, như vậy sau này đệ đi học cũng thuận tiện.” Khương Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, bổ sung thêm.
“Được, mua trạch viện xong chúng ta phải mua một người nha hoàn, mời một đầu bếp để sau này tỷ tỷ không cần phải làm những công việc nặng nhọc kia nữa.”
Khoảng thời gian này cậu sinh bệnh, đều là tỷ tỷ sắc thuốc, giặt quần áo giúp cậu, mỗi lần đều làm rất chật vật không ói, đôi tay còn thô ráp hơn trước đó rất nhiều, trong lòng cậu không biết đau lòng tỷ tỷ như thế nào, tỷ tỷ được phụ mẫu nuông chiều từ nhỏ, trước kia chưa từng làm những việc này.
“Được!”
Khương Minh Nguyệt cười đến đôi mắt cong cong: “Chắc chắn là kiếp trước ta đã làm rất nhiều việc tốt mới có được một người đệ đệ tốt như đệ.”
Khương Minh Hoằng nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trước mặt, đôi mắt cậu cũng tràn đầy ý cười: “Kiếp trước nhất định đệ đã làm rất nhiều việc tốt, mới có được một người tỷ tỷ tốt như tỷ.”
Sau khi hai tỷ muội khen nhau qua lại xong, tâm trạng thoải mái rời khỏi quán ăn sáng, tìm một người qua đường, hỏi được địa chỉ nha hành, trực tiếp đi tới chỗ nha hành.
Trong dược đường, Tạ Uyên kiếm cớ tạm thời giao “người bệnh” cho Loan bá phụ, lúc vừa uống trà vừa mở y án, hắn giống như chỉ là tùy tiện lật ra xem, lại giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hoan nghênh khách quan, hai vị khách quan là muốn mua trạch viện hay là cửa hàng?”
“Trạch viện!” Khương Minh Nguyệt nói.
"Không biết khách quan muốn mua trạch viện lớn cỡ nào? Có yêu cầu cụ thể gì không?”
“Trạch viện một cổng, trạch viện phải mới một chút, hoàn cảnh xung quanh cũng phải tốt, không ồn ào, hàng xóm trái phải đều là người hiền lành, hơn nữa còn gần các trường học lớn.” Khương Minh Nguyệt cẩn thận nói chi tiết yêu cầu chi hoả kế.
Yêu cầu này cũng không thấp, ánh mắt hoả kế liếc nhìn hai người một vòng, thiện ý nhắc nhở: “Dạng trạch viện như vậy có thì vẫn có, nhưng giá cả không hề rẻ, ít nhất cũng phải bốn trăm lượng.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.