Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 39: Đệ Có Cái Gì Để Hắn Có Thể Mưu Đồ? 3
Mạt Hương Hương
24/06/2024
Khương Minh Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ , ấm áp hỏi: “Sáng mai đệ đi lúc nào?”
“Đầu giờ Mão.”
“Sớm như vậy sao?”
“Tỷ tỷ cứ sậy vào giờ Mão giống như trước kia là được, chờ đọc sách xong đệ sẽ mua điểm tâm về.”
“Không bằng để tỷ đi mua! Cũng đã muộn rồi, đệ trở về nghỉ ngơi đi!" Khương Minh Nguyệt vừa nói vừa thắp một ngọn đèn khác đưa cho đệ đệ.
Trong lòng có việc phải làm, ngày hôm sau, nhà bên cạnh vừa có động tĩnh, Khương Minh Nguyệt đã tỉnh dậy, biết đệ đệ đã rời giường, nàng cũng không ngủ được nữa, nhưng nàng cũng không lập tức rời giường mà đợi đến khi đệ đệ đi rồi mới mặc quần áo, rửa mặt.
Ở nhà bên cạnh, Tạ Uyên dẫn Khương Minh Hồng vào thư phòng, lấy ra một cuốn sách đưa cho cậu.
“Ngươi tự mình đọc trước đi, có gì không hiểu thì hỏi ta.”
“Vâng!”
Khương Minh Hoằng cung kính cầm lấy cuốn sách, mở ra thì thấy là đề thi đồng sinh của các huyện trong mười năm qua, cậu lập tức giật mình, không biết Tạ Uyên làm sao thu thập được.
“Tĩnh tâm!”
Khương Minh Hoằng lúc này tập trung tinh thần, đọc hết sức chăm chú.
Cùng lúc đó, Khương Minh Dược mở cửa sân, xách một cái giỏ nhỏ đi ra ngoài.
Mặc dù trời mới tờ mờ sáng nhưng trên đường đã có người đi lại, càng đi về phía chợ Đông càng đông người, có người khuân vác, nông dân bán rau, tiều phu đẩy xe, thợ săn mang theo thịt rừng v.v...
Khi đi đến chợ Đông, Khương Minh Nguyệt theo một đám người đi dạo một vòng, người bán rau củ có khu vực riêng, người bán cá sông tươi sống cũng có khu vực cố định, người bán thịt cũng như vậy...
Chỉ cần đến đúng khu vực bày bán có thể mua được thứ mình muốn, Khương Minh Nguyệt đi mua dạo quanh.
Một lúc sau, nàng dừng lại trước một quầy hàng bán trứng gà.
Hai quả trứng gà có giá một văn tiền, Khương Minh Nguyệt mua tổng cộng ba mươi quả trứng, trả tiền xong, nành đang định đi mua điểm tâm thì đột nhiên nghe thấy có mấy người phụ nhân nói muốn mua chút thịt trâu về ăn thử.
Khương Minh Nguyệt nhìn những người đi ngang qua bên cạnh mình, nhịn không được đi theo bọn họ.
Luật Đại Sở cấm dân chúng tự giết mổ trâu cày, mỗi huyện có bao nhiêu trâu cày, quan phủ đều có ghi chép, giết trâu chính là trọng tội, bởi vậy trên thị trường cực kỳ hiếm thấy có thịt trâu, lại nhất định phải được người của quan phủ kiểm tra nguồn gốc mới có thể bán được.
Khương Minh Nguyệt đi theo sau lưng đám người kia, nghe bọn họ bàn tán mới biết con trâu này là bị một con trâu khác húc chết, mới ba tuổi chính là thời điểm thịt ngon nhất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đầu giờ Mão.”
“Sớm như vậy sao?”
“Tỷ tỷ cứ sậy vào giờ Mão giống như trước kia là được, chờ đọc sách xong đệ sẽ mua điểm tâm về.”
“Không bằng để tỷ đi mua! Cũng đã muộn rồi, đệ trở về nghỉ ngơi đi!" Khương Minh Nguyệt vừa nói vừa thắp một ngọn đèn khác đưa cho đệ đệ.
Trong lòng có việc phải làm, ngày hôm sau, nhà bên cạnh vừa có động tĩnh, Khương Minh Nguyệt đã tỉnh dậy, biết đệ đệ đã rời giường, nàng cũng không ngủ được nữa, nhưng nàng cũng không lập tức rời giường mà đợi đến khi đệ đệ đi rồi mới mặc quần áo, rửa mặt.
Ở nhà bên cạnh, Tạ Uyên dẫn Khương Minh Hồng vào thư phòng, lấy ra một cuốn sách đưa cho cậu.
“Ngươi tự mình đọc trước đi, có gì không hiểu thì hỏi ta.”
“Vâng!”
Khương Minh Hoằng cung kính cầm lấy cuốn sách, mở ra thì thấy là đề thi đồng sinh của các huyện trong mười năm qua, cậu lập tức giật mình, không biết Tạ Uyên làm sao thu thập được.
“Tĩnh tâm!”
Khương Minh Hoằng lúc này tập trung tinh thần, đọc hết sức chăm chú.
Cùng lúc đó, Khương Minh Dược mở cửa sân, xách một cái giỏ nhỏ đi ra ngoài.
Mặc dù trời mới tờ mờ sáng nhưng trên đường đã có người đi lại, càng đi về phía chợ Đông càng đông người, có người khuân vác, nông dân bán rau, tiều phu đẩy xe, thợ săn mang theo thịt rừng v.v...
Khi đi đến chợ Đông, Khương Minh Nguyệt theo một đám người đi dạo một vòng, người bán rau củ có khu vực riêng, người bán cá sông tươi sống cũng có khu vực cố định, người bán thịt cũng như vậy...
Chỉ cần đến đúng khu vực bày bán có thể mua được thứ mình muốn, Khương Minh Nguyệt đi mua dạo quanh.
Một lúc sau, nàng dừng lại trước một quầy hàng bán trứng gà.
Hai quả trứng gà có giá một văn tiền, Khương Minh Nguyệt mua tổng cộng ba mươi quả trứng, trả tiền xong, nành đang định đi mua điểm tâm thì đột nhiên nghe thấy có mấy người phụ nhân nói muốn mua chút thịt trâu về ăn thử.
Khương Minh Nguyệt nhìn những người đi ngang qua bên cạnh mình, nhịn không được đi theo bọn họ.
Luật Đại Sở cấm dân chúng tự giết mổ trâu cày, mỗi huyện có bao nhiêu trâu cày, quan phủ đều có ghi chép, giết trâu chính là trọng tội, bởi vậy trên thị trường cực kỳ hiếm thấy có thịt trâu, lại nhất định phải được người của quan phủ kiểm tra nguồn gốc mới có thể bán được.
Khương Minh Nguyệt đi theo sau lưng đám người kia, nghe bọn họ bàn tán mới biết con trâu này là bị một con trâu khác húc chết, mới ba tuổi chính là thời điểm thịt ngon nhất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.