Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 14: Hắn Thực Sự Không Hề Tham Tiền! 1
Mạt Hương Hương
24/06/2024
Tạ Uyên gật đầu , vừa bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy thiếu nữ đang đứng quay lưng về phía mình, hắn dừng bước lại.
Hỏa kế từ phía sau Tạ Uyên đi tới, lớn tiếng nói: “Khương cô nương, Khương thiếu gia, cử nhân lão gia tới rồi.”
Khương Minh Nguyệt quay người lại, đối mặt với một đôi mắt đen bình tĩnh.
Khương Minh Nguyệt: “...”
Khương Minh Nguyệt: “Hả?”
Đây là loại duyên phận kỳ diệu gì vậy? Một ngày lại đụng phải người này tới hai lần. Không phải hắn là đại phu sao? Sao lại biến thành cử nhân lão gia rồi?
Khương Minh Hoằng nhìn thấy Tạ Uyên đầu tiên là sửng sốt, không ngờ trạch biện này lại là của hắn, sau đó là mừng rỡ, xem ra kiếp này cả ông trời cũng đang giúp đỡ hắn.
“Trạch viện này là của ngươi sao?” Khương Minh Nguyệt bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng.
Tạ Uyên gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng lời ít mà ý nhiều.
Khương Minh Hoằng vốn chỉ tập trung sự chú ý tới Tạ Uyên, nghe được hai người nói chuyện, có chút khó hiểu nhìn tỷ tỷ, cậu còn chưa kịp mở miệng đã nghe hoả kế hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Vậy là hắn ta đã hỏi ra câu cậu đang muốn hỏi.
Khương Minh Nguyệt: Câu hỏi này hay đấy, bọn họ có coi là quen biết nhau không? Nàng không trả lời hỏa kế, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Uyên, vứt vấn đề này cho hắn.
Tạ Uyên rời mắt khỏi người thiếu nữ, nhìn hoả kế: “Quen nhau!”
Khương Minh Hoằng kinh ngạc nhìn Tạ Uyên, lại nhìn tỷ tỷ mình, bọn họ vậy mà lại quen nhau sao? Tại sao cậu lại không biết, lát nữa cậu phải hỏi rõ tỷ tỷ mình.
“Mọi người đã quen biết nhau, vậy thì càng dễ giải quyết. Tạ cử nhân yết giá căn trạch viện này bốn trăm năm mươi lượng, Khương cô nương, Khương thiếu gia có phản đối gì không?”
Khương Minh Hoằng vốn đang có điều phản đối, nhìn Tạ Uyên, bây giờ lại không có nữa.
Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ chậm chạp không mở miệng, chỉ có thể tự mình ra trận: “Tạ cử nhân, trạch viện này của ngươi rất tốt, hai tỷ đệ chúng ta đều rất thích, chỉ có duy nhất một điểm là trong nhà trống quá, chúng ta muốn vào ở phải mua thêm không ít đồ, có thể bớt một chút được không?”
Ai chẳng biết Tạ Uyên này là con thú thú nuốt vàng chỉ vào chứ không có ra, tỷ tỷ muốn hắn hạ giá sợ là không thể nào, nhưng Khương Minh Hoằng cũng không ngăn cản, để mặc tỷ tỷ phát huy.
“Cử nhân lão gia, trong nhà Khương cô nương đang gặp khó khăn, nàng dẫn theo đệ đệ đến chỗ này của chúng ta tìm thân nhân nương tựa, nhưng thân nhân kia lại không còn ở đây nữa.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hỏa kế từ phía sau Tạ Uyên đi tới, lớn tiếng nói: “Khương cô nương, Khương thiếu gia, cử nhân lão gia tới rồi.”
Khương Minh Nguyệt quay người lại, đối mặt với một đôi mắt đen bình tĩnh.
Khương Minh Nguyệt: “...”
Khương Minh Nguyệt: “Hả?”
Đây là loại duyên phận kỳ diệu gì vậy? Một ngày lại đụng phải người này tới hai lần. Không phải hắn là đại phu sao? Sao lại biến thành cử nhân lão gia rồi?
Khương Minh Hoằng nhìn thấy Tạ Uyên đầu tiên là sửng sốt, không ngờ trạch biện này lại là của hắn, sau đó là mừng rỡ, xem ra kiếp này cả ông trời cũng đang giúp đỡ hắn.
“Trạch viện này là của ngươi sao?” Khương Minh Nguyệt bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng.
Tạ Uyên gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng lời ít mà ý nhiều.
Khương Minh Hoằng vốn chỉ tập trung sự chú ý tới Tạ Uyên, nghe được hai người nói chuyện, có chút khó hiểu nhìn tỷ tỷ, cậu còn chưa kịp mở miệng đã nghe hoả kế hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Vậy là hắn ta đã hỏi ra câu cậu đang muốn hỏi.
Khương Minh Nguyệt: Câu hỏi này hay đấy, bọn họ có coi là quen biết nhau không? Nàng không trả lời hỏa kế, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Uyên, vứt vấn đề này cho hắn.
Tạ Uyên rời mắt khỏi người thiếu nữ, nhìn hoả kế: “Quen nhau!”
Khương Minh Hoằng kinh ngạc nhìn Tạ Uyên, lại nhìn tỷ tỷ mình, bọn họ vậy mà lại quen nhau sao? Tại sao cậu lại không biết, lát nữa cậu phải hỏi rõ tỷ tỷ mình.
“Mọi người đã quen biết nhau, vậy thì càng dễ giải quyết. Tạ cử nhân yết giá căn trạch viện này bốn trăm năm mươi lượng, Khương cô nương, Khương thiếu gia có phản đối gì không?”
Khương Minh Hoằng vốn đang có điều phản đối, nhìn Tạ Uyên, bây giờ lại không có nữa.
Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ chậm chạp không mở miệng, chỉ có thể tự mình ra trận: “Tạ cử nhân, trạch viện này của ngươi rất tốt, hai tỷ đệ chúng ta đều rất thích, chỉ có duy nhất một điểm là trong nhà trống quá, chúng ta muốn vào ở phải mua thêm không ít đồ, có thể bớt một chút được không?”
Ai chẳng biết Tạ Uyên này là con thú thú nuốt vàng chỉ vào chứ không có ra, tỷ tỷ muốn hắn hạ giá sợ là không thể nào, nhưng Khương Minh Hoằng cũng không ngăn cản, để mặc tỷ tỷ phát huy.
“Cử nhân lão gia, trong nhà Khương cô nương đang gặp khó khăn, nàng dẫn theo đệ đệ đến chỗ này của chúng ta tìm thân nhân nương tựa, nhưng thân nhân kia lại không còn ở đây nữa.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.