Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 29: Ngươi Có Tính Toán Lớn 2
Mạt Hương Hương
24/06/2024
Khương Minh Nguyệt vội vàng bước ra khỏi phòng ngủ.
“Không phải bảo đệ thuê người sao? Có mệt lắm không?”
Vừa nói, nàng vừa bước vào nhà bếp, cầm ấm đun nước lên, rót một chén trà rồi đưa cho đệ đệ.
“Chỉ một ít đồ như vậy, đệ thử một chút không thấy nặng nên tự mình kéo về.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy, liếc mắt nhìn đồ vật trên xe, bên trên có củi, mì, các loại bát, đũa, bình.
“Như vậy mà ít sao? Tỷ thấy đệ đã mua đầy đủ hết đồ dùng trong bếp rồi, mau ngồi xuống đi.”
Khương Minh Hoằng uống trà, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Minh Nguyệt kéo lấy hai tay cậu, vừa xoa bóp vừa giải thích: “Tỷ xoa bóp cho cánh tay đệ bớt đau, lực đạo này có mạnh quá không?”
Khương Minh Hoằng nghe vậy trong lòng nhất thời ấm áp: “Vừa vặn, dễ chịu lắm!”
“Tỷ đã sắp xếp thoả đáng phòng ngủ của chúng ta, chiều này là có thể chuyển tới rồi.”
“Vậy buổi trưa chúng ta về nhà trọ thu dọn đồ đạc, chuyển sang tiểu viện được không?”
Khương Minh Nguyệt “Ừ” một tiếng, đi đến bên cạnh đệ đệ, nâng cánh tay cậu lên tiếp tục ấn.
“Ngày mai chúng ta cùng nhau ra đường mua chút lễ vật. Ngày mốt tỷ sẽ cùng đệ đi bái kiến Tạ đại ca, một là cảm tạ hắn đã giúp đỡ chúng ta trong khoảng thời gian này, hai nữa chính là quyết định chuyện đệ nhập học ở trường tư Dư thị.”
“Tỷ, chúng ta còn chưa dọn vào ở, nha hoàn cũng chưa mua, trong nhà còn có rất nhiều thứ chưa bổ sung, qua tháng tư đệ mới vào trường tư có được không?”
Khương Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn đệ đệ mình, giọng điệu dịu dàng nói: “Không được! Việc học giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lùi. Chính là bởi vì đệ đệ ta thông minh mới càng phải cố gắng học hành, không thể bởi vì những chuyện vụn vặt này mà lãng phí việc học được.”
“Trước đó tỷ đã nghĩ chuyện định cư không thể vội vàng được, chờ khi chúng ta đã bén rễ ở đây, quen biết nhiều người, đến lúc đó việc tìm năm hộ gia đình bảo đảm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Khương Minh Hoằng gật đầu.
“Nha hoàn cứ để tỷ mua, những thứ cần thiết trong nhà, tỷ cũng sẽ từ từ bổ sung. Tóm lại một câu, đệ cứ yên tâm đọc sách là được.” Khương Minh Nguyệt quyết định ép bản thân một chút, nàng phải trưởng thành nhanh một chút, trở nên độc lập mới được, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ, cuộc sống về sau không thể để một đệ đệ mới mười một tuổi quan tâm, chăm sóc nàng, cho dù là vị đệ đệ này non xác già tâm.
“Được, đệ sẽ nghe theo lời tỷ tỷ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không phải bảo đệ thuê người sao? Có mệt lắm không?”
Vừa nói, nàng vừa bước vào nhà bếp, cầm ấm đun nước lên, rót một chén trà rồi đưa cho đệ đệ.
“Chỉ một ít đồ như vậy, đệ thử một chút không thấy nặng nên tự mình kéo về.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy, liếc mắt nhìn đồ vật trên xe, bên trên có củi, mì, các loại bát, đũa, bình.
“Như vậy mà ít sao? Tỷ thấy đệ đã mua đầy đủ hết đồ dùng trong bếp rồi, mau ngồi xuống đi.”
Khương Minh Hoằng uống trà, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Minh Nguyệt kéo lấy hai tay cậu, vừa xoa bóp vừa giải thích: “Tỷ xoa bóp cho cánh tay đệ bớt đau, lực đạo này có mạnh quá không?”
Khương Minh Hoằng nghe vậy trong lòng nhất thời ấm áp: “Vừa vặn, dễ chịu lắm!”
“Tỷ đã sắp xếp thoả đáng phòng ngủ của chúng ta, chiều này là có thể chuyển tới rồi.”
“Vậy buổi trưa chúng ta về nhà trọ thu dọn đồ đạc, chuyển sang tiểu viện được không?”
Khương Minh Nguyệt “Ừ” một tiếng, đi đến bên cạnh đệ đệ, nâng cánh tay cậu lên tiếp tục ấn.
“Ngày mai chúng ta cùng nhau ra đường mua chút lễ vật. Ngày mốt tỷ sẽ cùng đệ đi bái kiến Tạ đại ca, một là cảm tạ hắn đã giúp đỡ chúng ta trong khoảng thời gian này, hai nữa chính là quyết định chuyện đệ nhập học ở trường tư Dư thị.”
“Tỷ, chúng ta còn chưa dọn vào ở, nha hoàn cũng chưa mua, trong nhà còn có rất nhiều thứ chưa bổ sung, qua tháng tư đệ mới vào trường tư có được không?”
Khương Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn đệ đệ mình, giọng điệu dịu dàng nói: “Không được! Việc học giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì sẽ lùi. Chính là bởi vì đệ đệ ta thông minh mới càng phải cố gắng học hành, không thể bởi vì những chuyện vụn vặt này mà lãng phí việc học được.”
“Trước đó tỷ đã nghĩ chuyện định cư không thể vội vàng được, chờ khi chúng ta đã bén rễ ở đây, quen biết nhiều người, đến lúc đó việc tìm năm hộ gia đình bảo đảm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Khương Minh Hoằng gật đầu.
“Nha hoàn cứ để tỷ mua, những thứ cần thiết trong nhà, tỷ cũng sẽ từ từ bổ sung. Tóm lại một câu, đệ cứ yên tâm đọc sách là được.” Khương Minh Nguyệt quyết định ép bản thân một chút, nàng phải trưởng thành nhanh một chút, trở nên độc lập mới được, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ, cuộc sống về sau không thể để một đệ đệ mới mười một tuổi quan tâm, chăm sóc nàng, cho dù là vị đệ đệ này non xác già tâm.
“Được, đệ sẽ nghe theo lời tỷ tỷ.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.