Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 26: Ngươi Cười Nhìn Rất Đẹp 3
Mạt Hương Hương
24/06/2024
“Củi của hắn ta mặc dù đắt hơn những người khác hai văn tiền nhưng lại hết sức chịu lửa lại không có quá nhiều khói, chỉ có điều củi của hắn ta vô cùng hút hành nên các ngươi phải đi sớm một chút mới có thể mua được.”
Nghĩ trong bếp vẫn còn trống trơn, Tạ Uyên lập tức nói: “Những thứ như nồi bát bầu bồn, sáng sớm các ngươi có thể đi chợ Đông dạo một vòng, bình thường đều có thể mua được. Còn các loại gạo mì thì đến tiệm lương thực Thẩm gia, Thẩm chưởng quỹ làm ăn rất phúc hậu, không ma cũ bắt nạt ma mới, lại còn có...”
Tạ Uyên một mình độc thoại nói rất nhiều điều với tỷ đệ Khương Minh Nguyệt.
“Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Hai người ngoan ngoãn gật đầu.
“Đa tạ tiên sinh, chờ tỷ đệ chúng ta ổn định chỗ ở, nhất định sẽ đến nhà bái tạ.” Khương Minh Hoằng xoay người cúi đầu.
Tạ Uyên thấy đám người làm công đã chuyển bàn ghế từ trên xe xuống, liền nói: “Các ngươi cứ làm việc đi, nếu như cần giúp đỡ thì cứ qua nhà bên cạnh tìm ta.”
Hai tỷ đệ tiễn Tạ Uyên đi, thấy người làm công đã làm xong việc, bây giờ đi đun nước chắc chắn là không kịp rồi, Khương Minh Nguyệt nắm một nắm đường nâu, pha bốn bát nước đường nâu rồi nói đệ đệ bưng lên cho bọn họ.
“Tiếp đãi không chu đáo, chư vị thứ lỗi.”
“Tiểu thiếu gia nói, không có chu nhà nào hiền lành hơn các ngươi, còn bằng lòng mời chúng ta uống nước đường nâu, chúng ta đều vô cùng cảm kích.”
Ba ngày qua, tỷ đệ Khương gia chưa bao giờ bọn họ là người làm công mà sai bảo, trước khi để bọn họ làm việc, sẽ thương lượng với bọn họ trước xem bọn họ có đồng ý hay không, lần nào cũng nói sẽ mời bọn họ thứ gì đó, giống như ngày hôm qua, khi bọn họ dỡ đồ trên xe xuống xong đã là giữa trưa, Khương cô nương, Khương thiếu gia còn chiêu đãi bọn họ một bữa cơm trưa thịnh soạn, điều khiến bọn họ cảm thấy ấm lòng nhất chính là Khương thiếu gia không hề ghét bỏ bọn họ, ngồi giữa bọn họ cùng nhau dùng bữa.
Trong ba ngày ở nhà Khương gia, lần đầu tiên bọn họ được người khác tôn trọng, lần đầu tiên cảm thấy mình cũng là con người
“Sau này nếu trong nhà có việc gì cần thì các ngươi cứ đến bến tàu tìm chúng ta.” Triệu thủ lĩnh của đám người làm công vỗ ngực nói.
“Được, ta nhớ rồi.”
Khương Minh Hoằng thanh toán tiền lương hôm nay cho bốn người, còn đích thân tiễn bọn họ ra cửa, lúc này mới quay lại.
“A tỷ, sắc trời không còn sớm, chúng ta về nhà trọ thôi!”
“Được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ trong bếp vẫn còn trống trơn, Tạ Uyên lập tức nói: “Những thứ như nồi bát bầu bồn, sáng sớm các ngươi có thể đi chợ Đông dạo một vòng, bình thường đều có thể mua được. Còn các loại gạo mì thì đến tiệm lương thực Thẩm gia, Thẩm chưởng quỹ làm ăn rất phúc hậu, không ma cũ bắt nạt ma mới, lại còn có...”
Tạ Uyên một mình độc thoại nói rất nhiều điều với tỷ đệ Khương Minh Nguyệt.
“Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Hai người ngoan ngoãn gật đầu.
“Đa tạ tiên sinh, chờ tỷ đệ chúng ta ổn định chỗ ở, nhất định sẽ đến nhà bái tạ.” Khương Minh Hoằng xoay người cúi đầu.
Tạ Uyên thấy đám người làm công đã chuyển bàn ghế từ trên xe xuống, liền nói: “Các ngươi cứ làm việc đi, nếu như cần giúp đỡ thì cứ qua nhà bên cạnh tìm ta.”
Hai tỷ đệ tiễn Tạ Uyên đi, thấy người làm công đã làm xong việc, bây giờ đi đun nước chắc chắn là không kịp rồi, Khương Minh Nguyệt nắm một nắm đường nâu, pha bốn bát nước đường nâu rồi nói đệ đệ bưng lên cho bọn họ.
“Tiếp đãi không chu đáo, chư vị thứ lỗi.”
“Tiểu thiếu gia nói, không có chu nhà nào hiền lành hơn các ngươi, còn bằng lòng mời chúng ta uống nước đường nâu, chúng ta đều vô cùng cảm kích.”
Ba ngày qua, tỷ đệ Khương gia chưa bao giờ bọn họ là người làm công mà sai bảo, trước khi để bọn họ làm việc, sẽ thương lượng với bọn họ trước xem bọn họ có đồng ý hay không, lần nào cũng nói sẽ mời bọn họ thứ gì đó, giống như ngày hôm qua, khi bọn họ dỡ đồ trên xe xuống xong đã là giữa trưa, Khương cô nương, Khương thiếu gia còn chiêu đãi bọn họ một bữa cơm trưa thịnh soạn, điều khiến bọn họ cảm thấy ấm lòng nhất chính là Khương thiếu gia không hề ghét bỏ bọn họ, ngồi giữa bọn họ cùng nhau dùng bữa.
Trong ba ngày ở nhà Khương gia, lần đầu tiên bọn họ được người khác tôn trọng, lần đầu tiên cảm thấy mình cũng là con người
“Sau này nếu trong nhà có việc gì cần thì các ngươi cứ đến bến tàu tìm chúng ta.” Triệu thủ lĩnh của đám người làm công vỗ ngực nói.
“Được, ta nhớ rồi.”
Khương Minh Hoằng thanh toán tiền lương hôm nay cho bốn người, còn đích thân tiễn bọn họ ra cửa, lúc này mới quay lại.
“A tỷ, sắc trời không còn sớm, chúng ta về nhà trọ thôi!”
“Được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.