Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 45: Tiểu Cô Nương? 2
Mạt Hương Hương
24/06/2024
Đáng lẽ hắn phải sớm nghĩ đến chuyện này rồi mới phải, xem ra chuyện đi mua đồ sau này hắn phải làm rồi.
“Các ngươi có kiêng ăn cái gì không?”
“A tỷ không ăn được tỏi, ngoài ra thì không có gì khác.”
Tạ Uyên khẽ gật đầu.
Sau khi tiễn Khương Minh Hoằng đi, Tạ Uyên đem gà vịt để ở hậu viện, cá tôm thì cho vào chậu nước, sườn và những thứ khác để trong nhà bếp, sau khi sắp xếp xong mới ăn điểm tâm.
Trong đại sảnh, Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ trở về, lúc này cũng bắt đầu ăn điểm tâm.
Bánh bao thịt trâu có lẽ chỉ vừa mới ra khỏi nồi, vẫn còn hơi nóng, Khương Minh Nguyệt đổi sang cầm bằng tay trái thổi thổi, sau đó há miệng nhỏ hồng hào cắn một miếng.
A, nhân bánh rất mềm, không hề tanh chút nào, rất ngon!
Khương Minh Hoằng nhanh chóng ăn xong một cái bánh bao, nhìn Khương Minh Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, đệ có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Khương Minh Nguyệt đang chật vật ăn bánh bao ngẩng đầu lên.
“Có cần tỷ đi cùng đệ không?”
“Không cần đâu, đệ sẽ trở về ngay.”
“Ta hiểu rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Khương Minh Hoằng nói “Ừ” một tiếng, sau khi vào trường tư Du thị, thời gian rảnh rỗi của cậu sẽ ít hơn, đến lúc đó bất kể là làm việc gì sợ là sẽ vô cùng bất tiện, cho nên trước khi vào trường tư, cậu muốn xử lý thỏa đáng việc kia.
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ rời đi, sau khi trầm tư một lát, nàng đè xuống tất cả suy đoán trong đầu, đứng dậy trở về phòng.
Đến bến tàu, Khương Minh Hoằng nhìn những hình vẽ trên tường thì mỉm cười, cậu làm theo chỉ dẫn, dần dần rời khỏi bến tàu.
Sau một nén hương, Khương Minh Hoằng dừng lại trước một tiểu viện hoang tàn giống như không có người ở, cậu nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cửa sân, hai dài một ngắn, rất có tiết tấu.
Một lúc sau, cửa sân đột nhiên mở ra, một hán tử tướng mạo cực kỳ bình thường, dáng người gầy gò đi ra.
“Tiểu tử, ngươi tìm ai?” Nam nhân nhìn chằm chằm Khương Minh Hoằng, giọng điệu không mấy thiện cảm hỏi.
Khương Minh Hoằng lộ ra biểu cảm có chút sợ hãi rất phù hợp hoàn cảnh, nhét hầu bao đã chuẩn bị sẵn vào tay hắn ra, nói: “Có một vị đại ca nhờ ta đưa cho ngươi.”
Nói xong cậu quay người bỏ chạy, mặc dù đã chạy ra bên ngoài rất xa nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được từ đầu đến cuối hán tử kia vẫn luôn nhìn mình chăm chú, mãi đến khi rẽ vào một góc đường, ánh mắt kia mới biến mất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Các ngươi có kiêng ăn cái gì không?”
“A tỷ không ăn được tỏi, ngoài ra thì không có gì khác.”
Tạ Uyên khẽ gật đầu.
Sau khi tiễn Khương Minh Hoằng đi, Tạ Uyên đem gà vịt để ở hậu viện, cá tôm thì cho vào chậu nước, sườn và những thứ khác để trong nhà bếp, sau khi sắp xếp xong mới ăn điểm tâm.
Trong đại sảnh, Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ trở về, lúc này cũng bắt đầu ăn điểm tâm.
Bánh bao thịt trâu có lẽ chỉ vừa mới ra khỏi nồi, vẫn còn hơi nóng, Khương Minh Nguyệt đổi sang cầm bằng tay trái thổi thổi, sau đó há miệng nhỏ hồng hào cắn một miếng.
A, nhân bánh rất mềm, không hề tanh chút nào, rất ngon!
Khương Minh Hoằng nhanh chóng ăn xong một cái bánh bao, nhìn Khương Minh Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, đệ có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Khương Minh Nguyệt đang chật vật ăn bánh bao ngẩng đầu lên.
“Có cần tỷ đi cùng đệ không?”
“Không cần đâu, đệ sẽ trở về ngay.”
“Ta hiểu rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Khương Minh Hoằng nói “Ừ” một tiếng, sau khi vào trường tư Du thị, thời gian rảnh rỗi của cậu sẽ ít hơn, đến lúc đó bất kể là làm việc gì sợ là sẽ vô cùng bất tiện, cho nên trước khi vào trường tư, cậu muốn xử lý thỏa đáng việc kia.
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ rời đi, sau khi trầm tư một lát, nàng đè xuống tất cả suy đoán trong đầu, đứng dậy trở về phòng.
Đến bến tàu, Khương Minh Hoằng nhìn những hình vẽ trên tường thì mỉm cười, cậu làm theo chỉ dẫn, dần dần rời khỏi bến tàu.
Sau một nén hương, Khương Minh Hoằng dừng lại trước một tiểu viện hoang tàn giống như không có người ở, cậu nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cửa sân, hai dài một ngắn, rất có tiết tấu.
Một lúc sau, cửa sân đột nhiên mở ra, một hán tử tướng mạo cực kỳ bình thường, dáng người gầy gò đi ra.
“Tiểu tử, ngươi tìm ai?” Nam nhân nhìn chằm chằm Khương Minh Hoằng, giọng điệu không mấy thiện cảm hỏi.
Khương Minh Hoằng lộ ra biểu cảm có chút sợ hãi rất phù hợp hoàn cảnh, nhét hầu bao đã chuẩn bị sẵn vào tay hắn ra, nói: “Có một vị đại ca nhờ ta đưa cho ngươi.”
Nói xong cậu quay người bỏ chạy, mặc dù đã chạy ra bên ngoài rất xa nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được từ đầu đến cuối hán tử kia vẫn luôn nhìn mình chăm chú, mãi đến khi rẽ vào một góc đường, ánh mắt kia mới biến mất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.