Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Chương 36: Toàn Tài! 3
Mạt Hương Hương
24/06/2024
“Ta rất thích nấu ăn, lại rất thích quá trình này. các ngươi mời ta ăn cơm, mục đích là muốn làm cho ta vui vẻ, nên cứ làm theo sắp xếp của ta đi!”
“Được! Đến lúc đó ta giúp Tạ đại ca hái rau, nhóm lửa.”
Tạ Uyên “Ừ” một tiếng, nhấc thùng nước lên, đặt trên xe đẩy.
Khương Minh Nguyệt vội vàng móc ra bốn văn tiền, đưa cho Tạ Uyên rồi nói: “Tạ đại ca, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tạ Uyên nhìn theo người kéo xe rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nói: “Chờ một chút!”
Khương Minh Nguyệt dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
Tạ Uyên đi vào phòng bếp, lấy ra hơn nửa miếng thịt thỏ đã xào chín ra, lại đổ thêm một bát canh nấm xương sườn, đi tới trước mặt Khương Minh Nguyệt nói: “Ta nấu đồ ăn hơi nhiều, ăn một mình không hết, nếu như ngươi không chê thì bưng về ăn đi.”
Khương Minh Nguyệt nhìn đồ ăn đưa cho tới, không tự chủ nuốt nước bọt một cái, không chê, nàng tuyệt đối không ghét bỏ chút nào, nhưng...
Đôi mắt to tròn trong suốt của tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay hắn, rõ ràng là không thể bỏ được nhưng vẫn còn do dự, Tạ Uyên tiến một bước đẩy cái bát tới trước mặt nàng.
“Mau cầm lấy đi!”
“Đa tạ, Tạ đại ca!”
Khương Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy.
Tạ Uyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú đầy mong đợi của nàng, ấm áp hỏi: “Ngươi có muốn nếm thử không?”
“Được!”
Khương Minh Nguyệt cẩn thận đặt canh nấm xuống, đảm bảo không đổ ra ngoài, dùng khăn lau tay, gắp một miếng thịt thỏ bắt đầu ăn.
Mặc dù tiểu cô nương ăn uống tinh tế nhưng nhìn rất ngon miệng, nhìn đôi lông mày nàng giãn ra, ăn tới sắc mặt vui vẻ, có thể biết món thịt thỏ xào này rất hợp khẩu vị của nàng.
Tạ Uyên đợi nàng ăn xong mới hỏi: “Thế nào?”
Khương Minh Nguyệt trực tiếp giơ ngón cái ra hiệu cho hắn.
“Ăn rất ngon! Tạ đại ca, trù nghệ của ngươi thật là giỏi.”
Khóe miệng Tạ Uyên cong lên mỉm cười.
“Ngươi thích là được rồi!”
Sau khi tiễn Khương Minh Nguyệt đi, đóng cửa sân lại, Tạ Uyên vốn không có cảm giác thèm ăn chút nào, nghĩ đến Khương Minh Nguyệt vừa rồi ăn ngon đến mức nào, đột nhiên lại cảm thấy đói bụng.
Hắn lấy phần thịt thỏ còn lại ra, đặt lên bàn rồi từ từ ăn, mùi vị đúng là không tệ.
Sau khi ăn thêm một cái bánh bao vào bụng, Tạ Uyên mới nhận ra một chuyện, tâm trạng của hắn đã khá hơn rất nhiều, vốn dĩ từ sau khi từ Tạ gia thôn trở về, trong người tràn đầy hung ác cùng sát ý, nhưng bây giờ tâm tình hắn đã vui vẻ, ăn uống rất ngon lành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Được! Đến lúc đó ta giúp Tạ đại ca hái rau, nhóm lửa.”
Tạ Uyên “Ừ” một tiếng, nhấc thùng nước lên, đặt trên xe đẩy.
Khương Minh Nguyệt vội vàng móc ra bốn văn tiền, đưa cho Tạ Uyên rồi nói: “Tạ đại ca, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tạ Uyên nhìn theo người kéo xe rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nói: “Chờ một chút!”
Khương Minh Nguyệt dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
Tạ Uyên đi vào phòng bếp, lấy ra hơn nửa miếng thịt thỏ đã xào chín ra, lại đổ thêm một bát canh nấm xương sườn, đi tới trước mặt Khương Minh Nguyệt nói: “Ta nấu đồ ăn hơi nhiều, ăn một mình không hết, nếu như ngươi không chê thì bưng về ăn đi.”
Khương Minh Nguyệt nhìn đồ ăn đưa cho tới, không tự chủ nuốt nước bọt một cái, không chê, nàng tuyệt đối không ghét bỏ chút nào, nhưng...
Đôi mắt to tròn trong suốt của tiểu cô nương nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay hắn, rõ ràng là không thể bỏ được nhưng vẫn còn do dự, Tạ Uyên tiến một bước đẩy cái bát tới trước mặt nàng.
“Mau cầm lấy đi!”
“Đa tạ, Tạ đại ca!”
Khương Minh Nguyệt đưa tay nhận lấy.
Tạ Uyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú đầy mong đợi của nàng, ấm áp hỏi: “Ngươi có muốn nếm thử không?”
“Được!”
Khương Minh Nguyệt cẩn thận đặt canh nấm xuống, đảm bảo không đổ ra ngoài, dùng khăn lau tay, gắp một miếng thịt thỏ bắt đầu ăn.
Mặc dù tiểu cô nương ăn uống tinh tế nhưng nhìn rất ngon miệng, nhìn đôi lông mày nàng giãn ra, ăn tới sắc mặt vui vẻ, có thể biết món thịt thỏ xào này rất hợp khẩu vị của nàng.
Tạ Uyên đợi nàng ăn xong mới hỏi: “Thế nào?”
Khương Minh Nguyệt trực tiếp giơ ngón cái ra hiệu cho hắn.
“Ăn rất ngon! Tạ đại ca, trù nghệ của ngươi thật là giỏi.”
Khóe miệng Tạ Uyên cong lên mỉm cười.
“Ngươi thích là được rồi!”
Sau khi tiễn Khương Minh Nguyệt đi, đóng cửa sân lại, Tạ Uyên vốn không có cảm giác thèm ăn chút nào, nghĩ đến Khương Minh Nguyệt vừa rồi ăn ngon đến mức nào, đột nhiên lại cảm thấy đói bụng.
Hắn lấy phần thịt thỏ còn lại ra, đặt lên bàn rồi từ từ ăn, mùi vị đúng là không tệ.
Sau khi ăn thêm một cái bánh bao vào bụng, Tạ Uyên mới nhận ra một chuyện, tâm trạng của hắn đã khá hơn rất nhiều, vốn dĩ từ sau khi từ Tạ gia thôn trở về, trong người tràn đầy hung ác cùng sát ý, nhưng bây giờ tâm tình hắn đã vui vẻ, ăn uống rất ngon lành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.