Chương 10
Minh Tử
06/12/2015
Sáng sớm ngày thứ ba, lúc Thư Cẩn thức dậy, người trên ghế thái sư vẫn còn đang ngủ. Hiếm lắm mới thấy hắn thả lỏng bản thân mà ngủ say như vậy. Ngày thường mỗi khi mở mắt, nếu không phải là hắn say rượu, tuyệt đối không thể nhìn thấy bóng dáng trên ghế thái sư.
Ngày thường?
Đột nhiên phát hiện bản thân lại có thể nghĩ đến từ này, Thư Cẩn thoáng trừng mắt nhìn hắn, lại lập tức nhíu mày ghét bỏ.
Gã mới không thèm cùng con hồ ly này có giao thiệp thân thiết gì.
Từ trên giường đứng dậy, tùy tiện khoác lên người một chiếc ngoại y, khẽ khàng tiến đến gần Tô Niệm Thanh. Đây là lần đầu tiên gã nghiên cứu dung mạo người kia khi hắn đang ngủ.
Quá mức thanh tú. Không hề mỹ mạo kinh người, cũng không có được khí thế đường hoàng như hai đệ đệ, người này tựa như mây, tuy nhẹ, tuy trắng, lại làm cho người ta không cách nào thật sự nắm bắt được.
Nhưng lúc nhắm mắt, lại không thể nào giấu được vẻ ôn nhu trên mặt,… còn có mệt mỏi.
Người quá thông minh tự nhiên sẽ mệt nhọc. Thư Cẩn tự nói với bản thân như vậy, nhưng đáy lòng lại không khỏi có chút tò mò. Rốt cuộc là cái gì làm cho hắn nhìn mệt mỏi như vậy? Chốn triều đình mà hắn tồn tại, cùng chốn giang hồ của mình có gì bất đồng?
Tò mò, chung quy là tò mò. Đôi mắt lóe lên, tính khí trẻ con hiếm gặp lại bị thổi sạch, thay vào đó là vẻ lạnh lùng ban đầu. Hai tay không chút khách khí lay người đang ngủ say dậy. “Đứng lên.”
Cặp mắt đang nhắm chặt kia lại không mở ra ngay lập tức, phải chớp động hồi lâu mới chậm rãi hé ra.
Ánh mắt mông lung hướng về phía gã, Thư Cẩn đợi hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười như mọi lần, để rồi sau đó mình có thể bắt đầu châm chọc, nhưng nam nhân kia lại tiếp tục nhắm mắt, trầm giọng nói một câu: “Nói sau đi.”
Thanh âm khàn khàn khác lạ. Thư Cẩn sửng sốt, lúc này mới phát hiện bờ môi của hắn đỏ đến dị thường, sắc mặt cũng không như mọi ngày.
Nhìn hắn cuộn tròn cả người trong ổ chăn, Thư Cẩn nhịn không được phải đưa tay qua thăm dò, nhưng tay còn chưa chạm đến trán đã rụt lại như vừa bị phỏng.
Ánh mắt phức tạp nhìn trừng trừng vào người hiển nhiên đã bị bệnh kia, gã đứng dậy, không hề nhìn lại ghế thái sư, tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút, ăn vận chỉnh tề mới đóng sầm cửa lại rồi bước ra ngoài.
Gã chẳng qua là đánh cược với nam nhân này.
Chứ không hề muốn cùng nam nhân này có quan hệ gì vượt quá canh bạc.
Người bị tiếng đóng cửa đánh thức lại chật vật mở mắt ra, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, sau đó lại vì bệnh tật công kích mà không thể không nhắm mắt lần nữa.
Hắn thực sự mệt mỏi.
Đã khó được có cơ hội như vậy, hắn nghỉ ngơi một chút chắc cũng không sao đâu?
Thân thể trở nên nhẹ bẫng, giống như muốn thoát ly thân xác này mà bay đi.
Bốn tuổi năm ấy, đệ đệ đầu tiên ra đời. Phụ thân cùng mẫu thân liền bắt đầu dặn dò hắn là ca ca phải chăm sóc cho đệ đệ. Hắn thích hài tử mềm mại này nên nhận lời ngay.
Sáu tuổi năm ấy, đệ đệ thứ hai ra đời. Hài tử mỗi ngày đều khóc đến rung trời lở đất kia chỉ khi được hắn ôm mới cười khanh khách thành tiếng. Hắn cũng thích đệ đệ này.
Về sau, bọn đệ đệ cũng lớn lên. Còn nhỏ tuổi mà đã thành nhân tài trong mắt các võ sư. Tô Niệm Thanh mỉm cười, chậm rãi che giấu tài năng của mình. Bản thân là người lớn tuổi nhất, một khi thành danh, khó tránh khỏi sẽ làm cho bọn đệ đệ phải thêm vài năm nữa mới trưởng thành biến thành bóng mờ. Tuy nhiên, hắn cũng biết hai đệ đệ này tuyệt đối không phải hạng người vô năng như vậy.
Nhưng hắn chỉ hy vọng chúng có thể xuất hiện trước mặt mọi người thật sáng chói.
Không phải là bóng mờ trong Tô gia cường thịnh kia.
Mười tuổi năm ấy, Tô Niệm Thanh chứng kiến phụ thân sứt đầu mẻ trán ứng phó mối bất hòa giữa triều đình với Tô gia. Dưới mắt Hoàng đế vẫn còn một gia tộc phú giáp thiên hạ [giàu nhất thiên hạ] như vậy, làm sao có thể không xem là cái đinh trong mắt?
Dẫu rằng Tô gia có nhiều mối liên hệ trong triều, nhưng dù sao cũng là người ngoài, có cố gắng thế nào cũng không thể gạt bỏ được sự kiêng kị bất công của Hoàng đế với Tô gia.
Tương lai của Tô gia không nên nằm trong tay hắn.
Nhưng hắn lại muốn trông coi phần sản nghiệp này, để bọn đệ đệ có thể an tâm tiếp nhận đại nghiệp.
Vậy nên năm mười bốn tuổi hắn mới tham gia khảo thí khoa cử, lên được vị trí cao như hiện tại.
Song mười năm nay cùng tiểu Hoàng đế dò xét lẫn nhau, cùng quan viên trong triều ngươi ngu ta trá, hắn thật sự có chút phiền chán, có chút mệt mỏi.
Nhưng những thứ trách nhiệm này lại đẩy không ra, cũng không thể buông ra được.
Nếu lần này có thể bị bệnh lâu một chút, hắn ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, xúc cảm lạnh lẽo từ trán truyền đến, hắn khẽ hé ánh mắt chua xót nhìn lên, rốt cuộc người trước mắt lại không phải là người mà hắn hi vọng nhìn thấy: một lão nhân râu tóc đã hoa râm.
“Tiết trời vừa vào thu, cần phải cẩn thận một chút, càng phải nghỉ ngơi nhiều, bảo trọng thân thể.” Lão nhân ân cần nói.
“Đây là toa thuốc.” Lão nhân dường như đang nói với người khác, mà người kia sau khi tiếp nhận liền mau chóng rời đi.
Không biết lại qua bao lâu, đại phu đã rời khỏi, có thêm một người tiến vào phòng. Nhưng vẫn không phải người nọ.
“Công tử, ngài ngồi dậy uống thuốc đi.” Dường như là tiếng của tiểu nhị trong điếm.
“Ừm.” Mặc dù không tình nguyện, vẫn phải gắng nhổm người dậy. Vị thuốc đắng chát khiến hắn mếu máo nhưng vẫn nhanh chóng uống hết.
“Là vị bạch y công tử kia bảo ta tìm đại phu cho ngài. Nếu ngài có gì không khoẻ cứ việc phân phó ta, ta ở ngay bên ngoài thu dọn đồ đạc.”
Gật gật đầu, Tô Niệm Thanh mặc dù cảm thấy vị đắng chát trong miệng còn chưa tan hết, nhưng vẫn nhịn không được nhếch miệng lên.
Sau khi tiểu nhị rời khỏi, hắn lại khép mắt.
Đầu đã không còn nhức nhối như trước, nhiệt độ cơ thể cũng đã giảm một chút, cảm giác thoải mái như vừa tháo được một lớp kén.
Là hấp dẫn sao?
Kỳ thật cần gì phải vất vả như vậy, chỉ riêng khuôn mặt măng sữa kia đã đủ khiến người ta phải dỡ xuống hàng rào phòng ngự.
Nhưng mình…
Không phải là không thể nhân đạo, mà là, không dám…
Nếu đem tấm lòng báo đáp cũng không thể đồng thời tặng kèm cả trái tim, hắn dù thế nào cũng không dám tiếp nhận đóa hoa kịch độc lại diễm lệ này.
Vẻ mặt tươi cười ôn nhu thình lình trở nên ác liệt.
Đây mới thật sự là Tô Niệm Thanh.
Đáng tiếc là người vừa quay về phòng vẫn chưa phát hiện điểm này.
Người trên ghế thái sư sớm đã ngủ say, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng khôi phục được một chút hồng nhuận.
Thư Cẩn bước qua, do dự hồi lâu mới đưa tay sờ trán hắn. Vẫn còn hơi nóng.
Cắn môi, có phần không cam lòng, lại có phần tức giận, nhưng gã rốt cuộc vẫn cúi người xuống, ôm người đang cuộn tròn mà ngủ kia lên, chuyển hắn từ ghế thái sư qua giường.
Người mới đầu còn cuộn tròn cũng từ từ thả lỏng thân thể.
Dường như chiếc ghế kia không hề thoải mái như bản thân đã tưởng tượng.
Môi dưới bị cắn đỏ lên.
Thiếu niên thô lỗ lôi chăn của mình đến, đắp lên người hắn, lại buông màn xuống mới quay người bỏ đi.
Muốn nói là vừa rồi chẳng có thứ gì cải biến cả.
Kia nhất định là giả.
Nhưng điều gì cũng chẳng thể nói, điều gì cũng chẳng thể nói được.
Ngày thường?
Đột nhiên phát hiện bản thân lại có thể nghĩ đến từ này, Thư Cẩn thoáng trừng mắt nhìn hắn, lại lập tức nhíu mày ghét bỏ.
Gã mới không thèm cùng con hồ ly này có giao thiệp thân thiết gì.
Từ trên giường đứng dậy, tùy tiện khoác lên người một chiếc ngoại y, khẽ khàng tiến đến gần Tô Niệm Thanh. Đây là lần đầu tiên gã nghiên cứu dung mạo người kia khi hắn đang ngủ.
Quá mức thanh tú. Không hề mỹ mạo kinh người, cũng không có được khí thế đường hoàng như hai đệ đệ, người này tựa như mây, tuy nhẹ, tuy trắng, lại làm cho người ta không cách nào thật sự nắm bắt được.
Nhưng lúc nhắm mắt, lại không thể nào giấu được vẻ ôn nhu trên mặt,… còn có mệt mỏi.
Người quá thông minh tự nhiên sẽ mệt nhọc. Thư Cẩn tự nói với bản thân như vậy, nhưng đáy lòng lại không khỏi có chút tò mò. Rốt cuộc là cái gì làm cho hắn nhìn mệt mỏi như vậy? Chốn triều đình mà hắn tồn tại, cùng chốn giang hồ của mình có gì bất đồng?
Tò mò, chung quy là tò mò. Đôi mắt lóe lên, tính khí trẻ con hiếm gặp lại bị thổi sạch, thay vào đó là vẻ lạnh lùng ban đầu. Hai tay không chút khách khí lay người đang ngủ say dậy. “Đứng lên.”
Cặp mắt đang nhắm chặt kia lại không mở ra ngay lập tức, phải chớp động hồi lâu mới chậm rãi hé ra.
Ánh mắt mông lung hướng về phía gã, Thư Cẩn đợi hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười như mọi lần, để rồi sau đó mình có thể bắt đầu châm chọc, nhưng nam nhân kia lại tiếp tục nhắm mắt, trầm giọng nói một câu: “Nói sau đi.”
Thanh âm khàn khàn khác lạ. Thư Cẩn sửng sốt, lúc này mới phát hiện bờ môi của hắn đỏ đến dị thường, sắc mặt cũng không như mọi ngày.
Nhìn hắn cuộn tròn cả người trong ổ chăn, Thư Cẩn nhịn không được phải đưa tay qua thăm dò, nhưng tay còn chưa chạm đến trán đã rụt lại như vừa bị phỏng.
Ánh mắt phức tạp nhìn trừng trừng vào người hiển nhiên đã bị bệnh kia, gã đứng dậy, không hề nhìn lại ghế thái sư, tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút, ăn vận chỉnh tề mới đóng sầm cửa lại rồi bước ra ngoài.
Gã chẳng qua là đánh cược với nam nhân này.
Chứ không hề muốn cùng nam nhân này có quan hệ gì vượt quá canh bạc.
Người bị tiếng đóng cửa đánh thức lại chật vật mở mắt ra, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, sau đó lại vì bệnh tật công kích mà không thể không nhắm mắt lần nữa.
Hắn thực sự mệt mỏi.
Đã khó được có cơ hội như vậy, hắn nghỉ ngơi một chút chắc cũng không sao đâu?
Thân thể trở nên nhẹ bẫng, giống như muốn thoát ly thân xác này mà bay đi.
Bốn tuổi năm ấy, đệ đệ đầu tiên ra đời. Phụ thân cùng mẫu thân liền bắt đầu dặn dò hắn là ca ca phải chăm sóc cho đệ đệ. Hắn thích hài tử mềm mại này nên nhận lời ngay.
Sáu tuổi năm ấy, đệ đệ thứ hai ra đời. Hài tử mỗi ngày đều khóc đến rung trời lở đất kia chỉ khi được hắn ôm mới cười khanh khách thành tiếng. Hắn cũng thích đệ đệ này.
Về sau, bọn đệ đệ cũng lớn lên. Còn nhỏ tuổi mà đã thành nhân tài trong mắt các võ sư. Tô Niệm Thanh mỉm cười, chậm rãi che giấu tài năng của mình. Bản thân là người lớn tuổi nhất, một khi thành danh, khó tránh khỏi sẽ làm cho bọn đệ đệ phải thêm vài năm nữa mới trưởng thành biến thành bóng mờ. Tuy nhiên, hắn cũng biết hai đệ đệ này tuyệt đối không phải hạng người vô năng như vậy.
Nhưng hắn chỉ hy vọng chúng có thể xuất hiện trước mặt mọi người thật sáng chói.
Không phải là bóng mờ trong Tô gia cường thịnh kia.
Mười tuổi năm ấy, Tô Niệm Thanh chứng kiến phụ thân sứt đầu mẻ trán ứng phó mối bất hòa giữa triều đình với Tô gia. Dưới mắt Hoàng đế vẫn còn một gia tộc phú giáp thiên hạ [giàu nhất thiên hạ] như vậy, làm sao có thể không xem là cái đinh trong mắt?
Dẫu rằng Tô gia có nhiều mối liên hệ trong triều, nhưng dù sao cũng là người ngoài, có cố gắng thế nào cũng không thể gạt bỏ được sự kiêng kị bất công của Hoàng đế với Tô gia.
Tương lai của Tô gia không nên nằm trong tay hắn.
Nhưng hắn lại muốn trông coi phần sản nghiệp này, để bọn đệ đệ có thể an tâm tiếp nhận đại nghiệp.
Vậy nên năm mười bốn tuổi hắn mới tham gia khảo thí khoa cử, lên được vị trí cao như hiện tại.
Song mười năm nay cùng tiểu Hoàng đế dò xét lẫn nhau, cùng quan viên trong triều ngươi ngu ta trá, hắn thật sự có chút phiền chán, có chút mệt mỏi.
Nhưng những thứ trách nhiệm này lại đẩy không ra, cũng không thể buông ra được.
Nếu lần này có thể bị bệnh lâu một chút, hắn ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, xúc cảm lạnh lẽo từ trán truyền đến, hắn khẽ hé ánh mắt chua xót nhìn lên, rốt cuộc người trước mắt lại không phải là người mà hắn hi vọng nhìn thấy: một lão nhân râu tóc đã hoa râm.
“Tiết trời vừa vào thu, cần phải cẩn thận một chút, càng phải nghỉ ngơi nhiều, bảo trọng thân thể.” Lão nhân ân cần nói.
“Đây là toa thuốc.” Lão nhân dường như đang nói với người khác, mà người kia sau khi tiếp nhận liền mau chóng rời đi.
Không biết lại qua bao lâu, đại phu đã rời khỏi, có thêm một người tiến vào phòng. Nhưng vẫn không phải người nọ.
“Công tử, ngài ngồi dậy uống thuốc đi.” Dường như là tiếng của tiểu nhị trong điếm.
“Ừm.” Mặc dù không tình nguyện, vẫn phải gắng nhổm người dậy. Vị thuốc đắng chát khiến hắn mếu máo nhưng vẫn nhanh chóng uống hết.
“Là vị bạch y công tử kia bảo ta tìm đại phu cho ngài. Nếu ngài có gì không khoẻ cứ việc phân phó ta, ta ở ngay bên ngoài thu dọn đồ đạc.”
Gật gật đầu, Tô Niệm Thanh mặc dù cảm thấy vị đắng chát trong miệng còn chưa tan hết, nhưng vẫn nhịn không được nhếch miệng lên.
Sau khi tiểu nhị rời khỏi, hắn lại khép mắt.
Đầu đã không còn nhức nhối như trước, nhiệt độ cơ thể cũng đã giảm một chút, cảm giác thoải mái như vừa tháo được một lớp kén.
Là hấp dẫn sao?
Kỳ thật cần gì phải vất vả như vậy, chỉ riêng khuôn mặt măng sữa kia đã đủ khiến người ta phải dỡ xuống hàng rào phòng ngự.
Nhưng mình…
Không phải là không thể nhân đạo, mà là, không dám…
Nếu đem tấm lòng báo đáp cũng không thể đồng thời tặng kèm cả trái tim, hắn dù thế nào cũng không dám tiếp nhận đóa hoa kịch độc lại diễm lệ này.
Vẻ mặt tươi cười ôn nhu thình lình trở nên ác liệt.
Đây mới thật sự là Tô Niệm Thanh.
Đáng tiếc là người vừa quay về phòng vẫn chưa phát hiện điểm này.
Người trên ghế thái sư sớm đã ngủ say, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng khôi phục được một chút hồng nhuận.
Thư Cẩn bước qua, do dự hồi lâu mới đưa tay sờ trán hắn. Vẫn còn hơi nóng.
Cắn môi, có phần không cam lòng, lại có phần tức giận, nhưng gã rốt cuộc vẫn cúi người xuống, ôm người đang cuộn tròn mà ngủ kia lên, chuyển hắn từ ghế thái sư qua giường.
Người mới đầu còn cuộn tròn cũng từ từ thả lỏng thân thể.
Dường như chiếc ghế kia không hề thoải mái như bản thân đã tưởng tượng.
Môi dưới bị cắn đỏ lên.
Thiếu niên thô lỗ lôi chăn của mình đến, đắp lên người hắn, lại buông màn xuống mới quay người bỏ đi.
Muốn nói là vừa rồi chẳng có thứ gì cải biến cả.
Kia nhất định là giả.
Nhưng điều gì cũng chẳng thể nói, điều gì cũng chẳng thể nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.