Chương 5
Minh Tử
06/12/2015
Lần từ biệt này, chính là ba ngày yên bình.
Đêm nay, lúc Thư Cẩn đang định đi ngủ, ngoài cửa phòng bỗng truyền đến tiếng bước chân. Thân mình chưa động mà Ngân Kỳ Lân đã nắm chặt trong tay. Tuy không cảm nhận được ác ý của người tới nhưng gã vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Thư Cẩn giật mình vùng dậy toan rút chủy thủ ra nhưng một gương mặt mà gã cực kỳ không muốn nhìn thấy đã xuất hiện ngay trước mắt, mang theo nụ cười chân chất vô cùng. “Đêm nay có thể ở lại nơi này?”
Ánh nến bị gió đêm lùa vào liền lay động. Đêm nay hơi lạnh.
Thu hồi Ngân Kỳ Lân, Thư Cẩn cơ hồ theo kẽ răng mà phun ra những lời này: “Trong vòng ba tiếng, cút”.
Từ “cút” này nghe hoài cũng sẽ thành quen. Người nọ chỉ tủm tỉm cười, tiêu sái tiến vào, giúp gã đóng cửa lại, vẫn không hề có ý định rời khỏi. “Đêm nay ta thật sự không thể chịu nổi”.
Chịu không nổi? Thư Cẩn quét mắt nhìn người tới, quả nhiên trên gương mặt trắng ngần đang có hai cái vòng đen thui viền quanh mắt. Nhưng việc này có can hệ gì tới gã? “Ở biệt quán của Tô gia không quen?” Gã cười lạnh. Ai chẳng biết biệt quán của Tô gia được xem là tư trạch hàng đầu Lăng Châu, nhưng Tô thiếu gia lại bỏ chăn ấm nệm êm trong nhà không thèm ở, không phải là muốn tới chen chúc trong gian phòng trọ bé tẹo này chứ?
Tô Niệm Thanh vẫn chỉ cười như trước, có điều là còn kèm theo đôi chút bất đắc dĩ, “Khách tới nhiều lắm”.
Đông như trẩy hội, đừng nói công vụ, đến cả lúc nghỉ ngơi cũng bị quấy nhiễu. Phải làm sao mới được?
Thư Cẩn nhướng mi cười chế giễu: “Tô đại thiếu gia thiếu niên đầy triển vọng, đương nhiên là đối tượng tốt để nịnh bợ. Huống chi vẫn còn độc thân, Lăng Châu trên dưới làm sao có thể không đến bái phỏng?”
“Ngài quá khen”. Bị gã nói như vậy ngược lại còn không hề cảm thấy ngượng ngùng. Tô Niệm Thanh tươi cười tiến đến gần giường, người đang ngồi ở cạnh giường lập tức trừng hắn: “Ngươi cũng rất tự nhiên?”
“Dù sao cũng không thể ngủ trên mặt đất?” Vừa nói xong hắn liền hối hận. Thiếu niên trước giờ vẫn luôn nhẫn tâm này quả nhiên đá tấm chăn xuống đất, nhìn hắn cười lạnh: “Ngươi nếu muốn lưu lại thì ngủ trên mặt đất, không thể ngủ thì cút”.
Nhưng không đuổi hắn ra cũng đã xem là rất nể mặt rồi, không phải sao?
Tô Niệm Thanh nhìn tấm chăn trên mặt đất, lại nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nở nụ cười, đẩy cửa bước ra.
Không ngờ hắn lại dễ dàng rời đi như vậy, chân mày Thư Cẩn có hơi thắt lại.
Nhưng lát sau, hai tên tiểu nhị rốt cuộc lại khiêng một chiếc ghế thái sư tiến vào, phía sau còn có hai gã ôm theo đệm chăn.
Thư Cẩn trừng mắt, không ngờ gia hỏa kia lại có đối sách như vậy.
Đợi cho hết thảy thu xếp thỏa đáng, Tô Niệm Thanh nhét cho tiểu nhị thỏi bạc, bọn tiểu nhị vội vàng cúi đầu khom lưng lui ra ngoài. Chỉ còn nam nhân đang cười đắc ý kia ở lại. “Ngươi chỉ không hy vọng ta ngủ trên giường mà thôi. Ta sẽ không làm vướng bận đến ngươi”.
Một người vĩ đại như vậy ở ngay nơi này, chẳng lẽ còn chưa đủ vướng bận đến gã sao?!
“Ngươi…”
“Nếu không chúng ta đánh cược đi?” Tô Niệm Thanh ngắt lời gã.
Gia hỏa luôn khiến mọi người phải bất ngờ này lại có chủ ý quái quỷ gì nữa đây? “Ai muốn đánh cược với ngươi!”
“Nếu ta thắng, ngươi phải để ta ở lại, nếu ta thua, ta lập tức rời khỏi đây”. Trên gương mặt thanh tú đang phô bày bốn chữ “tuyệt không gạt người”.
“… Hiện tại đi ngay cho ta”. Thanh âm theo kẽ răng phát ra.
“Đầu đề đặt ra không thể là những thứ đã biết trước kết quả nha, hơn nữa mỗi lần đánh cược đều phải luân phiên. Thế nào?” Hắn không sợ lời cự tuyệt của gã, vẫn tiếp tục bổ sung.
“… Ta mới…” Chỉ thấy đôi mắt kia đang cười như loan nguyệt, lời đã ra đến miệng lại nuốt trở về. Thư Cẩn trừng hắn, trong lòng có chút ấm ức. Nếu cự tuyệt, chẳng khác nào mình tự đi nhận thua. Gã làm sao có thể không rõ chiêu sách này? “… Được lắm, ta đánh cược với ngươi”.
Tô Niệm Thanh vừa nghe, lập tức tươi cười. “Hôm nay do ta ra đề, thế nào?”
Thư Cẩn trợn mắt. Người này lẽ nào ngày mai còn muốn đến?
Không trả lời tức là đồng ý. Tô Niệm Thanh bước đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, chỉ vào cây quế hoa bên ngoài mà nói: “Hôm nay chúng ta liền cược… Đêm nay sẽ có chim chóc đậu lại trên cây này hay không, có không?”
Người trên giường sửng sốt.
“Ta cá là sẽ không”. Người ra đề không đợi gã trả lời đã tươi cười đi đến bên cạnh ghế thái sư, chậm rãi cởi ngoại y, nằm xuống kéo chiếc chăn đơn lên, hướng sang người trên giường nói một câu “ngủ ngon”, liền quay sang ngủ thực trầm lắng.
Gió lạnh từng hồi lùa vào phòng, mà ghế thái sư đặt trong góc phòng lại không bị ảnh hưởng quá lớn.
Thư Cẩn cắn răng, nhìn trừng trừng gia hỏa đang say ngủ kia. Tên hỗn đản này, biết rõ mình không thể mở cửa sổ mà ngủ, hơn nữa, ai lại bỏ cả đêm để nhìn chằm chằm vào cái cây kia, chỉ vì muốn chờ một con chim ngu ngốc bay đến?
Mặc kệ là gã chọn có hay không, lần cược này đã định trước là gã phải thua. Vả lại, vấn đề này cũng không phải là ngay từ đầu đã biết đáp án, hoàn toàn không vi phạm đến tiền đề đặt ra.
Đó là lý do khiến gã chán ghét cái thứ hắc thủy đầy một bụng này!
Mà khóe miệng của thanh niên đang bị người ta không ngừng thoá mạ trong lòng lại mang theo nét cười, ngủ tương đối yên bình.
Vẫn là đêm khuya tĩnh lặng. Cửa sổ bị đẩy ra cũng nhanh chóng được đóng lại. Chung quanh tối đen một mảnh.
Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp trầm thấp. Thanh niên vẫn không vì phải ngủ trên ghế thái sư mà cảm thấy câu nệ, hắn tựa hồ sớm đã có thói quen tùy ý mà ngủ. Nhưng chủ nhân căn phòng lại không tài nào ngủ được. Gã thủy chung không thể quen với việc trong phòng có thêm người khác. Bình thường, nam sủng sau khi cùng gã hoan hảo cũng chưa từng ở lại qua đêm, bên cạnh gã cũng chưa bao giờ có người ngủ cùng. Nam nhân này tuy vẫn chưa ngủ bên cạnh nhưng trong phòng có thêm tiếng hô hấp vẫn làm cho gã khó có thể ngủ yên.
Trằn trọc?
Buồn cười, loại tình huống này làm sao lại phát sinh trên người mình. Chính mình tại sao có thể thành thành thật thật mà để cho gia hỏa mặt dày kia lưu lại!
Người trên giường đang định đứng lên đi đạp người nào đó thức dậy, bỗng nhiên giật mình, rút Ngân Kỳ Lân từ dưới gối ra! Cơ hồ là cùng lúc đó cửa sổ cũng bị người đá mở, một bóng đen nhảy vào trong phòng!
“Người tới là ai!” Thư Cẩn hét lớn một tiếng, thanh âm mang theo lực đạo mạnh mẽ làm cho bóng đen thoáng dừng một chút, sau đó lập tức huy kiếm tập kích về phía gã!
Trong phòng chỉ có chút ánh trăng mờ mờ hắt vào, trận đánh của hai người tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.
Mà người nằm trên ghế thái sư không biết từ khi nào đã không thấy bóng dáng.
Đạo kiếm ảnh không kéo dài được bao lâu, bóng đen rất nhanh đã rơi vào hạ phong, trên người hiển nhiên cũng chảy không ít máu. Mắt thấy đánh lén thất bại, bóng đen không dám lưu lại thêm nữa, vội vàng sử ra một hư chiêu, chật vật nhảy qua cửa sổ thoát đi.
Nếu là người khác, hắn có lẽ đã có một con đường sống. Bởi vì trong phòng còn một người, bình thường người ta sẽ không tùy tiện bỏ lại kẻ không hề có căn cơ này để đuổi theo địch thủ. Nhưng Thư Cẩn có liên quan gì tới người nọ đâu?
Sau khoảng thời gian chưa đến một chén trà, thiếu niên đã trở lại trong phòng. Dịch thể dính trên đơn y cũng đã đông thành tảng.
Ngọn nến trong phòng lại được đốt lên, người đột nhiên biến mất lúc này đang chuẩn bị nước ấm, trong tay còn cầm theo một chiếc đơn y sạch sẽ.
“Vất vả cho ngươi”. Hắn cười đến là trong trẻo thiện lương, đưa đơn y đang cầm trong tay cho gã, “Mau lau rửa một chút đi”.
Chủy thủ vẫn còn lưu lại vết máu bỗng nhiên đặt ngang cổ hắn, Tô Niệm Thanh cũng không quá giật mình, chỉ có vẻ tươi cười là dần nhạt đi, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta bất đắc dĩ mới phải lợi dụng ngươi”.
Hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường, mặc dù có quyền cao trong tay.
Thư Cẩn vẫn không nói câu nào. Gã chỉ lặng lẽ theo dõi ánh mắt của hắn. Ánh mắt không hề trong suốt như những lúc vui vẻ, ngược lại còn chồng chất không biết bao nhiêu tâm sự, còn mang theo rất nhiều… mỏi mệt.
Người này chẳng qua mới chỉ hai mươi bốn tuổi, nhưng nét mệt mỏi trong đáy mắt lại vô cùng thâm trầm.
“Ta biết bọn họ sẽ có hành động thế này, nhưng đúng là đã đánh giá thấp năng lực của họ. Tuy có mang theo người từ Tô gia đến nhưng ta cuối cùng lại sợ liên lụy đến bọn hạ nhân vô tội”. Tô Niệm Thanh không còn dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn mang theo vẻ uy nghiêm của mệnh quan triều đình.
“Ta thì có thể sao?” Gã cười lạnh, đáy lòng lại có phần tức giận.
“… Xin lỗi. Nhưng ta chỉ có thể nghĩ đến ngươi”. Vẻ mặt của Tô Niệm Thanh nhu hòa trở lại, “Nhanh đi tẩy rửa, nước sắp lạnh”.
Thế nhưng hung khí thật sự rời khỏi cổ hắn.
Thư Cẩn thô lỗ cầm lấy chiếc đơn y sạch sẽ kia, không thèm quay lại nhìn hắn lần nào, lập tức đi tắm rửa thay quần áo.
Tô Niệm Thanh sờ cổ, nơi đó đã bắt đầu âm ỷ đau, trên tay cũng cảm giác được chất lỏng ấm áp.
Nếu thêm chút nữa, chắc hắn đã không còn mạng?
Vẻ tươi cười lại biến mất. Mí mắt buông xuống có phần mệt mỏi. Hắn cũng không hề thích làm Tô Niệm Thanh như vậy.
Ít nhất là hiện tại không hề thích.
Đêm nay, lúc Thư Cẩn đang định đi ngủ, ngoài cửa phòng bỗng truyền đến tiếng bước chân. Thân mình chưa động mà Ngân Kỳ Lân đã nắm chặt trong tay. Tuy không cảm nhận được ác ý của người tới nhưng gã vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Thư Cẩn giật mình vùng dậy toan rút chủy thủ ra nhưng một gương mặt mà gã cực kỳ không muốn nhìn thấy đã xuất hiện ngay trước mắt, mang theo nụ cười chân chất vô cùng. “Đêm nay có thể ở lại nơi này?”
Ánh nến bị gió đêm lùa vào liền lay động. Đêm nay hơi lạnh.
Thu hồi Ngân Kỳ Lân, Thư Cẩn cơ hồ theo kẽ răng mà phun ra những lời này: “Trong vòng ba tiếng, cút”.
Từ “cút” này nghe hoài cũng sẽ thành quen. Người nọ chỉ tủm tỉm cười, tiêu sái tiến vào, giúp gã đóng cửa lại, vẫn không hề có ý định rời khỏi. “Đêm nay ta thật sự không thể chịu nổi”.
Chịu không nổi? Thư Cẩn quét mắt nhìn người tới, quả nhiên trên gương mặt trắng ngần đang có hai cái vòng đen thui viền quanh mắt. Nhưng việc này có can hệ gì tới gã? “Ở biệt quán của Tô gia không quen?” Gã cười lạnh. Ai chẳng biết biệt quán của Tô gia được xem là tư trạch hàng đầu Lăng Châu, nhưng Tô thiếu gia lại bỏ chăn ấm nệm êm trong nhà không thèm ở, không phải là muốn tới chen chúc trong gian phòng trọ bé tẹo này chứ?
Tô Niệm Thanh vẫn chỉ cười như trước, có điều là còn kèm theo đôi chút bất đắc dĩ, “Khách tới nhiều lắm”.
Đông như trẩy hội, đừng nói công vụ, đến cả lúc nghỉ ngơi cũng bị quấy nhiễu. Phải làm sao mới được?
Thư Cẩn nhướng mi cười chế giễu: “Tô đại thiếu gia thiếu niên đầy triển vọng, đương nhiên là đối tượng tốt để nịnh bợ. Huống chi vẫn còn độc thân, Lăng Châu trên dưới làm sao có thể không đến bái phỏng?”
“Ngài quá khen”. Bị gã nói như vậy ngược lại còn không hề cảm thấy ngượng ngùng. Tô Niệm Thanh tươi cười tiến đến gần giường, người đang ngồi ở cạnh giường lập tức trừng hắn: “Ngươi cũng rất tự nhiên?”
“Dù sao cũng không thể ngủ trên mặt đất?” Vừa nói xong hắn liền hối hận. Thiếu niên trước giờ vẫn luôn nhẫn tâm này quả nhiên đá tấm chăn xuống đất, nhìn hắn cười lạnh: “Ngươi nếu muốn lưu lại thì ngủ trên mặt đất, không thể ngủ thì cút”.
Nhưng không đuổi hắn ra cũng đã xem là rất nể mặt rồi, không phải sao?
Tô Niệm Thanh nhìn tấm chăn trên mặt đất, lại nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nở nụ cười, đẩy cửa bước ra.
Không ngờ hắn lại dễ dàng rời đi như vậy, chân mày Thư Cẩn có hơi thắt lại.
Nhưng lát sau, hai tên tiểu nhị rốt cuộc lại khiêng một chiếc ghế thái sư tiến vào, phía sau còn có hai gã ôm theo đệm chăn.
Thư Cẩn trừng mắt, không ngờ gia hỏa kia lại có đối sách như vậy.
Đợi cho hết thảy thu xếp thỏa đáng, Tô Niệm Thanh nhét cho tiểu nhị thỏi bạc, bọn tiểu nhị vội vàng cúi đầu khom lưng lui ra ngoài. Chỉ còn nam nhân đang cười đắc ý kia ở lại. “Ngươi chỉ không hy vọng ta ngủ trên giường mà thôi. Ta sẽ không làm vướng bận đến ngươi”.
Một người vĩ đại như vậy ở ngay nơi này, chẳng lẽ còn chưa đủ vướng bận đến gã sao?!
“Ngươi…”
“Nếu không chúng ta đánh cược đi?” Tô Niệm Thanh ngắt lời gã.
Gia hỏa luôn khiến mọi người phải bất ngờ này lại có chủ ý quái quỷ gì nữa đây? “Ai muốn đánh cược với ngươi!”
“Nếu ta thắng, ngươi phải để ta ở lại, nếu ta thua, ta lập tức rời khỏi đây”. Trên gương mặt thanh tú đang phô bày bốn chữ “tuyệt không gạt người”.
“… Hiện tại đi ngay cho ta”. Thanh âm theo kẽ răng phát ra.
“Đầu đề đặt ra không thể là những thứ đã biết trước kết quả nha, hơn nữa mỗi lần đánh cược đều phải luân phiên. Thế nào?” Hắn không sợ lời cự tuyệt của gã, vẫn tiếp tục bổ sung.
“… Ta mới…” Chỉ thấy đôi mắt kia đang cười như loan nguyệt, lời đã ra đến miệng lại nuốt trở về. Thư Cẩn trừng hắn, trong lòng có chút ấm ức. Nếu cự tuyệt, chẳng khác nào mình tự đi nhận thua. Gã làm sao có thể không rõ chiêu sách này? “… Được lắm, ta đánh cược với ngươi”.
Tô Niệm Thanh vừa nghe, lập tức tươi cười. “Hôm nay do ta ra đề, thế nào?”
Thư Cẩn trợn mắt. Người này lẽ nào ngày mai còn muốn đến?
Không trả lời tức là đồng ý. Tô Niệm Thanh bước đến bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, chỉ vào cây quế hoa bên ngoài mà nói: “Hôm nay chúng ta liền cược… Đêm nay sẽ có chim chóc đậu lại trên cây này hay không, có không?”
Người trên giường sửng sốt.
“Ta cá là sẽ không”. Người ra đề không đợi gã trả lời đã tươi cười đi đến bên cạnh ghế thái sư, chậm rãi cởi ngoại y, nằm xuống kéo chiếc chăn đơn lên, hướng sang người trên giường nói một câu “ngủ ngon”, liền quay sang ngủ thực trầm lắng.
Gió lạnh từng hồi lùa vào phòng, mà ghế thái sư đặt trong góc phòng lại không bị ảnh hưởng quá lớn.
Thư Cẩn cắn răng, nhìn trừng trừng gia hỏa đang say ngủ kia. Tên hỗn đản này, biết rõ mình không thể mở cửa sổ mà ngủ, hơn nữa, ai lại bỏ cả đêm để nhìn chằm chằm vào cái cây kia, chỉ vì muốn chờ một con chim ngu ngốc bay đến?
Mặc kệ là gã chọn có hay không, lần cược này đã định trước là gã phải thua. Vả lại, vấn đề này cũng không phải là ngay từ đầu đã biết đáp án, hoàn toàn không vi phạm đến tiền đề đặt ra.
Đó là lý do khiến gã chán ghét cái thứ hắc thủy đầy một bụng này!
Mà khóe miệng của thanh niên đang bị người ta không ngừng thoá mạ trong lòng lại mang theo nét cười, ngủ tương đối yên bình.
Vẫn là đêm khuya tĩnh lặng. Cửa sổ bị đẩy ra cũng nhanh chóng được đóng lại. Chung quanh tối đen một mảnh.
Trong phòng chỉ có tiếng hô hấp trầm thấp. Thanh niên vẫn không vì phải ngủ trên ghế thái sư mà cảm thấy câu nệ, hắn tựa hồ sớm đã có thói quen tùy ý mà ngủ. Nhưng chủ nhân căn phòng lại không tài nào ngủ được. Gã thủy chung không thể quen với việc trong phòng có thêm người khác. Bình thường, nam sủng sau khi cùng gã hoan hảo cũng chưa từng ở lại qua đêm, bên cạnh gã cũng chưa bao giờ có người ngủ cùng. Nam nhân này tuy vẫn chưa ngủ bên cạnh nhưng trong phòng có thêm tiếng hô hấp vẫn làm cho gã khó có thể ngủ yên.
Trằn trọc?
Buồn cười, loại tình huống này làm sao lại phát sinh trên người mình. Chính mình tại sao có thể thành thành thật thật mà để cho gia hỏa mặt dày kia lưu lại!
Người trên giường đang định đứng lên đi đạp người nào đó thức dậy, bỗng nhiên giật mình, rút Ngân Kỳ Lân từ dưới gối ra! Cơ hồ là cùng lúc đó cửa sổ cũng bị người đá mở, một bóng đen nhảy vào trong phòng!
“Người tới là ai!” Thư Cẩn hét lớn một tiếng, thanh âm mang theo lực đạo mạnh mẽ làm cho bóng đen thoáng dừng một chút, sau đó lập tức huy kiếm tập kích về phía gã!
Trong phòng chỉ có chút ánh trăng mờ mờ hắt vào, trận đánh của hai người tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.
Mà người nằm trên ghế thái sư không biết từ khi nào đã không thấy bóng dáng.
Đạo kiếm ảnh không kéo dài được bao lâu, bóng đen rất nhanh đã rơi vào hạ phong, trên người hiển nhiên cũng chảy không ít máu. Mắt thấy đánh lén thất bại, bóng đen không dám lưu lại thêm nữa, vội vàng sử ra một hư chiêu, chật vật nhảy qua cửa sổ thoát đi.
Nếu là người khác, hắn có lẽ đã có một con đường sống. Bởi vì trong phòng còn một người, bình thường người ta sẽ không tùy tiện bỏ lại kẻ không hề có căn cơ này để đuổi theo địch thủ. Nhưng Thư Cẩn có liên quan gì tới người nọ đâu?
Sau khoảng thời gian chưa đến một chén trà, thiếu niên đã trở lại trong phòng. Dịch thể dính trên đơn y cũng đã đông thành tảng.
Ngọn nến trong phòng lại được đốt lên, người đột nhiên biến mất lúc này đang chuẩn bị nước ấm, trong tay còn cầm theo một chiếc đơn y sạch sẽ.
“Vất vả cho ngươi”. Hắn cười đến là trong trẻo thiện lương, đưa đơn y đang cầm trong tay cho gã, “Mau lau rửa một chút đi”.
Chủy thủ vẫn còn lưu lại vết máu bỗng nhiên đặt ngang cổ hắn, Tô Niệm Thanh cũng không quá giật mình, chỉ có vẻ tươi cười là dần nhạt đi, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta bất đắc dĩ mới phải lợi dụng ngươi”.
Hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường, mặc dù có quyền cao trong tay.
Thư Cẩn vẫn không nói câu nào. Gã chỉ lặng lẽ theo dõi ánh mắt của hắn. Ánh mắt không hề trong suốt như những lúc vui vẻ, ngược lại còn chồng chất không biết bao nhiêu tâm sự, còn mang theo rất nhiều… mỏi mệt.
Người này chẳng qua mới chỉ hai mươi bốn tuổi, nhưng nét mệt mỏi trong đáy mắt lại vô cùng thâm trầm.
“Ta biết bọn họ sẽ có hành động thế này, nhưng đúng là đã đánh giá thấp năng lực của họ. Tuy có mang theo người từ Tô gia đến nhưng ta cuối cùng lại sợ liên lụy đến bọn hạ nhân vô tội”. Tô Niệm Thanh không còn dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn mang theo vẻ uy nghiêm của mệnh quan triều đình.
“Ta thì có thể sao?” Gã cười lạnh, đáy lòng lại có phần tức giận.
“… Xin lỗi. Nhưng ta chỉ có thể nghĩ đến ngươi”. Vẻ mặt của Tô Niệm Thanh nhu hòa trở lại, “Nhanh đi tẩy rửa, nước sắp lạnh”.
Thế nhưng hung khí thật sự rời khỏi cổ hắn.
Thư Cẩn thô lỗ cầm lấy chiếc đơn y sạch sẽ kia, không thèm quay lại nhìn hắn lần nào, lập tức đi tắm rửa thay quần áo.
Tô Niệm Thanh sờ cổ, nơi đó đã bắt đầu âm ỷ đau, trên tay cũng cảm giác được chất lỏng ấm áp.
Nếu thêm chút nữa, chắc hắn đã không còn mạng?
Vẻ tươi cười lại biến mất. Mí mắt buông xuống có phần mệt mỏi. Hắn cũng không hề thích làm Tô Niệm Thanh như vậy.
Ít nhất là hiện tại không hề thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.