Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
Chương 33: Bệnh Viện Tâm Thần (10)
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
22/11/2022
Hắn hơi cúi đầu xuống nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu.
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Chiêu Vân nắm lấy mái tóc của hắn.
Ngón tay nhỏ gầy nắm sợi tóc, lại không dám dùng sức sợ chọc tới đối phương nên chỉ có thể nắm hờ.
Cảm giác tê ngứa truyền đến từ trên đầu làm trái tim Lance đập nhanh.
Mùi hương sạch sẽ phát ra từ trên người cậu, thật sự rất thơm.
“Trên người cậu có mùi gì vậy?”
Sợi tóc mềm mại cùng lông mi cong vút run rẩy, giọng nói yếu ớt: “Tôi không biết…”
Giọng nói của Lance khàn đến nỗi chính hắn cũng phải ngạc nhiên: “Vậy nên, Lâm Chiêu Vân, cậu dùng loại thủ đoạn này để tìm “ký chủ” ư?”
Lâm Chiêu Vân vốn đã sợ tới mức chết khiếp khi thấy Lance cầm dao phẫu thuật đột nhiên xuất hiện, lúc trốn tránh cũng hao phí rất nhiều thể lực.
Khoé mắt long lanh như sắp khóc, đôi mắt mở to, lông mi run rẩy, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Giọng nói càng ngày càng nhỏ giống như bị ngâm trong nước, mờ mịt nói: “Thủ, thủ đoạn gì…”
Nhưng cậu vẫn có thể nhận ra trong lời nói của hắn mang theo ý chế giễu, nhưng cậu không rõ thủ đoạn này là thủ đoạn gì.
Đối mặt với cậu, Lane luôn có một cảm xúc kỳ lạ, hắn vẫn luôn muốn khắc chế, nhưng lại không thể làm được.
Cảm xúc kỳ lạ này làm hắn trở nên bực bội.
Hắn đứng thẳng người nhìn xuống từ trên cao, ngũ quan xinh đẹp hiện ra trước mắt, khuôn mặt ấy mang theo sự mê mang và sợ hãi diễm lệ một cách quái dị.
Lance đè lại tiếng tim đập, mí mắt rũ xuống, khôi phục thái độ lạnh nhạt, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười khinh thường.
“Cậu vừa vào đây chưa đến ba ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Anthony và Sigmund ồn ào túi bụi vì cậu trong buổi lễ chào mừng người mới.”
“Đội trưởng Arthur của chúng ta muốn đưa cậu vào phòng ngủ, hai người làm gì ở trong đó?”
“Albon vì cậu làm mấy người bệnh bị thương, suýt nữa thì bị nhốt lại.”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì, dùng thủ đoạn gì để cậu nói gì bọn họ nghe nấy trong vòng vài ngày thế?”
Cái gì mà nói gì nghe nấy? Túi bụi?
Chuyện ở đâu ra thế?
“Hay là cậu đã làm với tất cả bọn họ rồi?”
“Lâm Chiêu Vân, là tôi coi thường cậu, xem ra cậu rất hiểu làm thế nào để lợi dụng ưu thế của mình.”
‘Cười bay màu, làm Chiêu Chiêu nhà tôi sợ chết khiếp, còn tưởng là muốn làm gì cơ, không ngờ là chó điên cướp đồ ăn.’
‘Haiz, đừng ai tới đây vào lúc này nhé, tiếp tục đi.’
‘Có thể có chuyện gì chứ, đôi bạn trẻ đang cãi nhau thôi mà.’
‘Antifan: Phép thuật Winx!’
Những lời này nếu nghe riêng thì không cảm thấy gì cả, nhưng nối với nhau lại làm Lâm Chiêu Vân cực kỳ buồn bã.
Cậu muốn cãi lại nhưng không biết bắt đầu từ đâu, không ngừng cắn môi, hoảng loạn giải thích: “Không phải, không phải như thế…”
Lance nắm chặt cổ tay cậu, hai tay đều bị kiềm chế giơ lên trên đỉnh đầu.
Lâm Chiêu Vân bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, hai chân vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì.
Giá sắt vì hành động chống cự của cậu vang lên tiếng kẽo kẹt, tăng thêm cảm giác áp lực trong căn phòng hồ sơ u ám.
Bình thường rất ít khi có người đến đây.
Không ai có thể cắt ngang cuộc đối kháng vi diệu lại hoàn toàn không bình đẳng này.
Chỉ được một lúc, Lâm Chiêu Vân đã hao hết sức lực, cậu nhận ra lưng mình đang dựa vào tường, giày cũng bị rơi một chiếc, đầu ngón chân được cắt tỉa gọn gàng trắng hồng từ banh thẳng thành cuộn tròn lại.
Lance chậm rãi buông cậu ra, lồng ngực lại nhích tới gần làm cậu khó có thể hô hấp.
“Cái gì mà không phải, cậu rất nổi tiếng trong bệnh viện này đó, biết không? Lâm Chiêu Vân.”
“Tôi biết cậu ngu ngốc, nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy. Cậu không biết giấu mình đi, cứ làm tất cả mọi người nhìn thấy, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nhìn thấy sự yếu đuối của cậu.”
Giọng nói của hắn vẫn thong thả mang theo hài hước, nhưng lại có một tia tức giận ngay cả chính hắn cũng không hiểu được: “Cậu có biết, bây giờ tất cả người bệnh đều như phát điên muốn nắm cậu trong tay, nếu có một ngày quy tắc của bệnh viện bị phá vỡ, cậu biết cậu sẽ thế nào không?”
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Chiêu Vân nắm lấy mái tóc của hắn.
Ngón tay nhỏ gầy nắm sợi tóc, lại không dám dùng sức sợ chọc tới đối phương nên chỉ có thể nắm hờ.
Cảm giác tê ngứa truyền đến từ trên đầu làm trái tim Lance đập nhanh.
Mùi hương sạch sẽ phát ra từ trên người cậu, thật sự rất thơm.
“Trên người cậu có mùi gì vậy?”
Sợi tóc mềm mại cùng lông mi cong vút run rẩy, giọng nói yếu ớt: “Tôi không biết…”
Giọng nói của Lance khàn đến nỗi chính hắn cũng phải ngạc nhiên: “Vậy nên, Lâm Chiêu Vân, cậu dùng loại thủ đoạn này để tìm “ký chủ” ư?”
Lâm Chiêu Vân vốn đã sợ tới mức chết khiếp khi thấy Lance cầm dao phẫu thuật đột nhiên xuất hiện, lúc trốn tránh cũng hao phí rất nhiều thể lực.
Khoé mắt long lanh như sắp khóc, đôi mắt mở to, lông mi run rẩy, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Giọng nói càng ngày càng nhỏ giống như bị ngâm trong nước, mờ mịt nói: “Thủ, thủ đoạn gì…”
Nhưng cậu vẫn có thể nhận ra trong lời nói của hắn mang theo ý chế giễu, nhưng cậu không rõ thủ đoạn này là thủ đoạn gì.
Đối mặt với cậu, Lane luôn có một cảm xúc kỳ lạ, hắn vẫn luôn muốn khắc chế, nhưng lại không thể làm được.
Cảm xúc kỳ lạ này làm hắn trở nên bực bội.
Hắn đứng thẳng người nhìn xuống từ trên cao, ngũ quan xinh đẹp hiện ra trước mắt, khuôn mặt ấy mang theo sự mê mang và sợ hãi diễm lệ một cách quái dị.
Lance đè lại tiếng tim đập, mí mắt rũ xuống, khôi phục thái độ lạnh nhạt, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười khinh thường.
“Cậu vừa vào đây chưa đến ba ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Anthony và Sigmund ồn ào túi bụi vì cậu trong buổi lễ chào mừng người mới.”
“Đội trưởng Arthur của chúng ta muốn đưa cậu vào phòng ngủ, hai người làm gì ở trong đó?”
“Albon vì cậu làm mấy người bệnh bị thương, suýt nữa thì bị nhốt lại.”
“Rốt cuộc cậu đã làm gì, dùng thủ đoạn gì để cậu nói gì bọn họ nghe nấy trong vòng vài ngày thế?”
Cái gì mà nói gì nghe nấy? Túi bụi?
Chuyện ở đâu ra thế?
“Hay là cậu đã làm với tất cả bọn họ rồi?”
“Lâm Chiêu Vân, là tôi coi thường cậu, xem ra cậu rất hiểu làm thế nào để lợi dụng ưu thế của mình.”
‘Cười bay màu, làm Chiêu Chiêu nhà tôi sợ chết khiếp, còn tưởng là muốn làm gì cơ, không ngờ là chó điên cướp đồ ăn.’
‘Haiz, đừng ai tới đây vào lúc này nhé, tiếp tục đi.’
‘Có thể có chuyện gì chứ, đôi bạn trẻ đang cãi nhau thôi mà.’
‘Antifan: Phép thuật Winx!’
Những lời này nếu nghe riêng thì không cảm thấy gì cả, nhưng nối với nhau lại làm Lâm Chiêu Vân cực kỳ buồn bã.
Cậu muốn cãi lại nhưng không biết bắt đầu từ đâu, không ngừng cắn môi, hoảng loạn giải thích: “Không phải, không phải như thế…”
Lance nắm chặt cổ tay cậu, hai tay đều bị kiềm chế giơ lên trên đỉnh đầu.
Lâm Chiêu Vân bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, hai chân vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì.
Giá sắt vì hành động chống cự của cậu vang lên tiếng kẽo kẹt, tăng thêm cảm giác áp lực trong căn phòng hồ sơ u ám.
Bình thường rất ít khi có người đến đây.
Không ai có thể cắt ngang cuộc đối kháng vi diệu lại hoàn toàn không bình đẳng này.
Chỉ được một lúc, Lâm Chiêu Vân đã hao hết sức lực, cậu nhận ra lưng mình đang dựa vào tường, giày cũng bị rơi một chiếc, đầu ngón chân được cắt tỉa gọn gàng trắng hồng từ banh thẳng thành cuộn tròn lại.
Lance chậm rãi buông cậu ra, lồng ngực lại nhích tới gần làm cậu khó có thể hô hấp.
“Cái gì mà không phải, cậu rất nổi tiếng trong bệnh viện này đó, biết không? Lâm Chiêu Vân.”
“Tôi biết cậu ngu ngốc, nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy. Cậu không biết giấu mình đi, cứ làm tất cả mọi người nhìn thấy, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nhìn thấy sự yếu đuối của cậu.”
Giọng nói của hắn vẫn thong thả mang theo hài hước, nhưng lại có một tia tức giận ngay cả chính hắn cũng không hiểu được: “Cậu có biết, bây giờ tất cả người bệnh đều như phát điên muốn nắm cậu trong tay, nếu có một ngày quy tắc của bệnh viện bị phá vỡ, cậu biết cậu sẽ thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.