Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
Chương 5: Bệnh Viện Tâm Thần (2)
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
30/09/2022
Lâm Chiêu Vân hơi sửng sốt, vừa rồi người này còn rất hung dữ mà, sao bỗng nhiên lại trở nên tốt bụng vậy.
Cậu rũ mắt nói: “Cảm ơn.”
Cảnh vệ nhìn cậu bước vào, sau đó ngây người ở cửa một lúc lâu mới rời đi.
Cánh cửa sắt đóng lại, tiếng bước chân của cảnh vệ chậm rãi biến mất.
Căn phòng cũng không lớn, tổng cộng có bốn chiếc giường, chiều dài tiêu chuẩn một mét rưỡi, trong đó có một chiếc vẫn còn mới, bên trên đặt vài bộ quần áo để tắm rửa.
Trên mấy chiếc giường còn lại đều không có gì, bạn cùng phòng đều không ở đây.
Cách mép giường cậu hai bước có một cánh cửa, chắc là phòng tắm.
Số 886: “Tắm nước nóng đi.”
Vừa rồi hệ thống vẫn luôn không nói chuyện, bây giờ đột nhiên lên tiếng làm Lâm Chiêu Vân giật mình.
Cậu cầm lấy một bộ quần áo đặt trên giường rồi đi vào trong phòng tắm. Bên trong khá là sạch sẽ, cũng không có mùi lạ.
Đối diện với cửa là một tấm gương, tấm gương này cao một cách kỳ lạ, nếu không kiễng chân thì cậu chỉ có thể nhìn thấy phần đầu của mình.
Vòi sen ở bức tường đối diện, trong phòng chỉ có một chiếc cửa sổ mờ mờ.
Dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy xuống, cơ thể lạnh lẽo ấm lại, mái tóc ướt bị đầu ngón tay hồng hồng vuốt ra sau tai.
Khi xoa sữa tắm, Lâm Chiêu Vân rất cẩn thận, trên người cậu có vết hằn do dụng cụ chữa bệnh để lại, hơn nữa bả vai còn đập vào cửa sắt, vai phải xanh đỏ một mảng lớn.
Cậu lèm bèm với hệ thống rằng nơi này còn đáng sợ hơn cả ác mộng cậu mơ thấy, nói một lúc lại thấy tủi thân, hít hít mũi.
Hệ thống yên lặng nghe không nói gi.
Cho đến khi Lâm Chiêu Vân hỏi đến vấn đề liên quan tới trò chơi: “Tích phân nhiệm vụ có tác dụng gì?”
‘Người chơi có thể sử dụng tích phân mua sắm đạo cụ trò chơi trong cửa hàng tích phân, cũng có thể mua một số thứ mình muốn ở trạm trung chuyển không gian. Sau khi tích góp đủ tích phân, thậm chí còn có thể đổi lấy chính sinh mệnh của mình.’
Lâm Chiêu Vân: “Vậy tôi có thể mở cửa hàng tích phân không?”
‘Tích phân của người chơi chưa đạt tới 100, không thể mở ra cửa hàng tích phân.’
Lâm Chiêu Vân cảm thấy hơi thất vọng.
‘Hình thức nhiệm vụ thông quan thường được người chơi gọi là phó bản tích phân, tuy có thể khá phiền phức nhưng là một cơ hội tốt để kiếm tích phân.’
Lâm Chiêu Vân an ủi bản thân: “Vậy tôi xem như may mắn sao, vừa vào trò chơi này đã vào phó bản kiếm tích phân rồi.”
‘Đúng vậy.’
Hơi nóng dần dần tràn ngập căn phòng, trên vách tường và tấm kính mờ của cửa sổ đều hiện lên một tầng sương trắng.
Tắt vòi sen, đầu ngón tay ướt át mềm mại vươn ra ngoài tìm kiếm khăn tắm, nhưng đột nhiên cứng lại.
Cơ thể ấm áp lập tức trở nên lạnh lẽo, lông tơ dựng thẳng lên.
Bên cạnh cái giá, trên tấm kính mờ ẩn ẩn hiện lên một bóng dáng màu đen.
Lâm Chiêu Vân run rẩy hỏi hệ thông: “Thứ, thứ gì vậy?”
Cậu rất sợ bóng đen trước mắt sẽ chuyển động, càng nghĩ da đầu càng cảm thấy tê dại, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm cửa sổ.
Mà thứ kia vẫn không nhúc nhích!
“Chắc, chắc có cái gì đó vướng ở ngoài cửa sổ đúng không?”
Cậu tự an ủi bản thân như vậy.
Nhưng khi cậu mặc quần áo chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, theo bản năng mà liếc về phía cửa sổ, hô hấp lập tức bị cướp đi, cơ thể cũng như bị rút cạn máu, không thể cử động.
Không thấy… Bóng đen kia đâu nữa!
Cậu rũ mắt nói: “Cảm ơn.”
Cảnh vệ nhìn cậu bước vào, sau đó ngây người ở cửa một lúc lâu mới rời đi.
Cánh cửa sắt đóng lại, tiếng bước chân của cảnh vệ chậm rãi biến mất.
Căn phòng cũng không lớn, tổng cộng có bốn chiếc giường, chiều dài tiêu chuẩn một mét rưỡi, trong đó có một chiếc vẫn còn mới, bên trên đặt vài bộ quần áo để tắm rửa.
Trên mấy chiếc giường còn lại đều không có gì, bạn cùng phòng đều không ở đây.
Cách mép giường cậu hai bước có một cánh cửa, chắc là phòng tắm.
Số 886: “Tắm nước nóng đi.”
Vừa rồi hệ thống vẫn luôn không nói chuyện, bây giờ đột nhiên lên tiếng làm Lâm Chiêu Vân giật mình.
Cậu cầm lấy một bộ quần áo đặt trên giường rồi đi vào trong phòng tắm. Bên trong khá là sạch sẽ, cũng không có mùi lạ.
Đối diện với cửa là một tấm gương, tấm gương này cao một cách kỳ lạ, nếu không kiễng chân thì cậu chỉ có thể nhìn thấy phần đầu của mình.
Vòi sen ở bức tường đối diện, trong phòng chỉ có một chiếc cửa sổ mờ mờ.
Dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy xuống, cơ thể lạnh lẽo ấm lại, mái tóc ướt bị đầu ngón tay hồng hồng vuốt ra sau tai.
Khi xoa sữa tắm, Lâm Chiêu Vân rất cẩn thận, trên người cậu có vết hằn do dụng cụ chữa bệnh để lại, hơn nữa bả vai còn đập vào cửa sắt, vai phải xanh đỏ một mảng lớn.
Cậu lèm bèm với hệ thống rằng nơi này còn đáng sợ hơn cả ác mộng cậu mơ thấy, nói một lúc lại thấy tủi thân, hít hít mũi.
Hệ thống yên lặng nghe không nói gi.
Cho đến khi Lâm Chiêu Vân hỏi đến vấn đề liên quan tới trò chơi: “Tích phân nhiệm vụ có tác dụng gì?”
‘Người chơi có thể sử dụng tích phân mua sắm đạo cụ trò chơi trong cửa hàng tích phân, cũng có thể mua một số thứ mình muốn ở trạm trung chuyển không gian. Sau khi tích góp đủ tích phân, thậm chí còn có thể đổi lấy chính sinh mệnh của mình.’
Lâm Chiêu Vân: “Vậy tôi có thể mở cửa hàng tích phân không?”
‘Tích phân của người chơi chưa đạt tới 100, không thể mở ra cửa hàng tích phân.’
Lâm Chiêu Vân cảm thấy hơi thất vọng.
‘Hình thức nhiệm vụ thông quan thường được người chơi gọi là phó bản tích phân, tuy có thể khá phiền phức nhưng là một cơ hội tốt để kiếm tích phân.’
Lâm Chiêu Vân an ủi bản thân: “Vậy tôi xem như may mắn sao, vừa vào trò chơi này đã vào phó bản kiếm tích phân rồi.”
‘Đúng vậy.’
Hơi nóng dần dần tràn ngập căn phòng, trên vách tường và tấm kính mờ của cửa sổ đều hiện lên một tầng sương trắng.
Tắt vòi sen, đầu ngón tay ướt át mềm mại vươn ra ngoài tìm kiếm khăn tắm, nhưng đột nhiên cứng lại.
Cơ thể ấm áp lập tức trở nên lạnh lẽo, lông tơ dựng thẳng lên.
Bên cạnh cái giá, trên tấm kính mờ ẩn ẩn hiện lên một bóng dáng màu đen.
Lâm Chiêu Vân run rẩy hỏi hệ thông: “Thứ, thứ gì vậy?”
Cậu rất sợ bóng đen trước mắt sẽ chuyển động, càng nghĩ da đầu càng cảm thấy tê dại, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm cửa sổ.
Mà thứ kia vẫn không nhúc nhích!
“Chắc, chắc có cái gì đó vướng ở ngoài cửa sổ đúng không?”
Cậu tự an ủi bản thân như vậy.
Nhưng khi cậu mặc quần áo chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, theo bản năng mà liếc về phía cửa sổ, hô hấp lập tức bị cướp đi, cơ thể cũng như bị rút cạn máu, không thể cử động.
Không thấy… Bóng đen kia đâu nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.