Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 24: Bệnh Viện Tâm Thần (7)

Đồ Thủ Cật Thảo Môi

23/10/2022

Chiếc gương treo trên cao kia có một bộ phận kéo dài tới trên nắp bồn cầu, Lâm Chiêu Vân rũ mắt không dám nhìn bất cứ nơi nào.

Quá trình xấu hổ không chịu được, sau khi vệ sinh xong, cậu thấy Slade vẫn đứng đưa lưng về phía mình bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng chạy đi rửa tay.

“Anh đi đi, tôi cũng, tôi cũng ở đây.”

Slade lắc đầu, hắn chỉ đi đến bên cạnh bồn rửa tay thong thả rửa tay: “Tôi không đi, vì sao cậu lại không ngủ được, mất ngủ à?”

Sắc mặt Lâm Chiêu Vân dần trở nên trắng bệch, cậu ngẩng đầu nhìn Slade rồi lại cúi đầu xuống, đôi môi mím chặt.

Dưới ánh mắt hiền dịu và cổ vũ của Slade, Lâm Chiêu Vân ngập ngừng quấn ngón tay, cậu nói chuyện bức ảnh ra nhưng vẫn giấu chuyện mình bị chụp khi không mặc gì.

“Hình như tôi bị người ta uy hiếp, tôi không biết hắn ta muốn làm gì, tôi cảm thấy rất sợ hãi, hắn ta vẫn luôn đe doạ tôi…”

Slade nhíu mày lại, “Chụp ở đây à?”

Lâm Chiêu Vân cảm thấy xấu hổ và giận dữ, vất vả lắm mới dám gật đầu.

Dưới ánh trăng, tầm nhìn WC cũng không cao, Slade kiểm tra một lượt cũng không phát hiện ra điểm bất thường nào.

“Tôi có thể xem không?”

“Cái gì?”

“Những tấm ảnh đó.”

Chiều cao của Slade cũng cực kỳ nổi bật, hắn đứng trước mặt Lâm Chiêu Vân, che đi lượng lớn ánh trắng, không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt.

Cậu không dám để những tấm ảnh đó dưới gối nên chỉ có thể giấu ở trong túi, do dự rất lâu mới lấy những tấm ảnh đó ra.

Ảnh chụp có một xấp, lúc cậu lấy ra lập tức rơi rụng đầy đất, khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vàng ngồi xổm xuống dưới nhặt.

Slade cũng ngồi xổm xuống, xương ngón tay thon dài giúp cậu nhặt, chuẩn xác tìm thấy bức hình Lâm Chiêu Vân không muốn hắn nhìn thấy trong đống ảnh chụp đó.



A!

Lâm Chiêu Vân vội vàng cướp về giấu ra sau lưng.

“Đó là gì? Hình như tôi nhìn thấy…”

Da mặt Lâm Chiêu Vân rất mỏng, khuôn mặt lập tức hồng lên, “Không có, không có gì cả.”

Khoé miệng Slade hơi cong lên tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tôi phải hiểu biết toàn bộ mới có thể giúp cậu được chứ.”

‘Hừ hừ, anh muốn nhìn hình full HD của Chiêu Chiêu bọn tôi chứ gì…’

‘Tôi cũng muốn xem! Để tôi liếm!’

‘Người này là NPC bình thường nhất hiện giờ, ngoài việc thường xuyên nhìn Chiêu Chiêu của chúng ta vào buổi tối ra.’

‘Tôi mới tới, tôi cảm thấy cái thứ này tuyệt đối không đơn giản (không phải tôi muốn đội biến thái có thêm một thành viên nữa đâu nhé!)’

Lâm Chiêu Vân cúi đầu không nói gì, rõ ràng không muốn cho hắn xem.

Slade nắm cổ tay của cậu, không cần dùng nhiều sức đã nắm lấy tay cậu để trước mặt mình một cách dễ dàng, sau đó từng chút bẻ ra năm ngón tay mềm mại kia, nhìn thấy tấm hình đó.

Lâm Chiêu Vân xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn vào đôi dép lê.

“Đúng là quá đáng, lúc cậu nhìn thấy rất sợ hãi đúng không?”

Giọng điệu của Slade làm sự xấu hổ của Lâm Chiêu Vân giảm bớt một chút: “Ừm, rất sợ, buổi tối cũng không dám ngủ…”

Slade xem một lượt xấp ảnh, Lâm Chiêu Vân cũng nhìn thấy những dòng chữ làm cậu sợ tới mức không ngủ được kia.

—Tôi hy vọng người em đạp lên là tôi.

—Muốn nắm cổ chân của em đi vào.



—Có thể vòng lên cổ tôi.

‘Ba phút! Tôi phải biết toàn bộ thông tin của vị nhiếp ảnh gia này!’

‘Mẹ ơi, chỉ viết không thì giỏi chắc!? Có giỏi thì thực hiện luôn đi chứ!”

‘Tôi không tin anh ta làm được, chỉ có thể nói cho đỡ nghiện thôi, trừ khi cho tôi xem ảnh.’

Slade cũng không nghiêm túc nhìn từng bức ảnh mà là hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Chiêu Vân, nhìn thấy lông mi cậu không ngừng run rẩy, hơi thở dồn dập, tiếng tim đập dù cách xa vẫn có thể nghe thấy.

“Đừng… Đừng nhìn nữa!” Lâm Chiêu Vân thật sự xấu hổ không chịu nổi nữa, cuống quít lấy lại xấp ảnh.

Slade nghe lời xếp gọn lại rồi trả lại cho cậu.

Cậu lập tức ba chân bốn cẳng cầm lấy nhét vào trong túi.

Slade hơi rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đầy hoảng sợ của cậu rồi nói: “Cậu sợ hãi là rất bình thường, chuyện này tôi sẽ điều tra giúp cậu, đừng lo lắng quá.”

“Anh thật sự sẽ giúp tôi à?”

“Tôi không nói dối.”

Cả người Lâm Chiêu Vân thả lỏng lại.

Cậu nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, “Cảm ơn anh.”

“Đã khuya rồi, đi ngủ đi.”

Lâm Chiêu Vân lại rửa mặt, mồ hôi trên người cũng dùng khăn ướt lau qua rồi mới về giường ngủ.

Căn phòng lại trở nên yên lặng.

Giấc ngủ này của cậu yên tâm rất nhiều, nhắm hai mắt lại nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook