Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
Chương 29: Bệnh Viện Tâm Thần (9)
Đồ Thủ Cật Thảo Môi
03/11/2022
Trong đầu Lâm Chiêu Vân trống rỗng: Hắn, hắn nói gì?
Số 886 vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Hắn muốn kết hôn với cậu.”
Lâm Chiêu Vân bị nó làm cho tức giận, cậu cảm thấy số 886 cố ý, rõ ràng biết cậu hỏi có ý gì còn nói thế, làm cậu tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện với nó nữa.
Lâm Chiêu Vân giận dỗi: “Nói chuyện tử tế đi!”
Số 886: “…”
Arthur hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ngây ra như phỗng của cậu.
Hắn chỉ cảm thấy cậu quá ngoan, cơ thể mềm mại thơm thơm. Khi dắt tay cậu kéo vào phòng, trái tim hắn như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực vậy.
Nhìn thấy đôi chân kia đong đưa ở mép giường, nửa người dựa vào trên giường của hắn, lây dính mùi hương của hắn, bị những bộ quần áo xinh đẹp vây xung quanh.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới tuần trăng mật sau khi kết hôn, hắn và cậu sẽ ở trong biển, trong khách sạn, trong vườn hoa…
Lâm Chiêu Vân ôm lấy vai mình cắn môi run rẩy, không nói thành lời.
Vất vả lắm cậu mới lấy lại tinh thần, nhưng không biết từ khi nào, Arthur đã nhích tới gần, khuôn mặt điển trai vì điên cuồng mà trở nên hơi vặn vẹo, hắn nửa quỳ ở mép giường, lông mi hơi rũ xuống, dịu dàng hỏi: “Em thích không?”
Sau khi phản ứng lại, cậu chậm rãi ngồi dậy, cả người đã đỏ bừng lên, cậu không thể hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mặt mình.
Chỉ có thể cúi đầu, vành tai hồng một cách khác thường, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình không nói gì.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Cuối cùng, Arthur cũng nhận ra Lâm Chiêu Vân đang xấu hổ, hắn khẽ gãi đầu, cảm thấy ảo não vì cảm thấy có phải mình đã quá xúc động rồi không.
Lâm Chiêu Vân còn chưa trả lời thì hắn đã gấp không chờ nổi ngồi xuống.
Nhiệt độ cơ thể như sốt cao của Arthur xuyên qua chế phục cảnh vệ truyền tới, từ bả vai đang nhẹ nhàng dựa gần truyền đến cho cậu.
Cậu chỉ cảm thấy đầu vai nóng bừng, theo bản năng muốn rụt vai lại trốn đi, nhưng đầu bên kia lại là đầu giường.
Vừa rồi, vì để trộm bản đồ dễ dàng hơn nên cậu lựa chọn ở nơi gần với đầu giường.
Bây giờ cũng vì thế mà như bị Arthur bao quanh, nhốt ở một chỗ.
Lâm Chiêu Vân căng thẳng muốn ngất xỉu, hình như Arthur có một số sở thích không muốn cho ai biết.
Mà đối tượng hiện tại đối phương yêu thích lại là cậu.
Arthur nghiêng mặt tới, Lâm Chiêu Vân rũ mắt, lông mi không ngừng rung động làm hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập, cực kỳ khắc chế bản thân mới có thể nhẹ giọng hỏi: “Em có đang nghe không?”
Lâm Chiêu Vân càng cúi thấp đầu xuống, môi mấp máy, môi trên và môi dưới lúc đóng lúc mở, giọng nói mơ hồ lại nhẹ nhàng chậm chạp: “Đang nghe, tôi, tôi mới biết anh được mấy ngày, anh đang nói gì thế…”
Cậu thật sự xấu hổ muốn chết.
“Xin lỗi, xin lỗi, chắc chắn em sẽ cảm thấy tôi là người xấu, nhất kiến chung tình còn bắt em mặc hồng nhạt, còn nói thích em, muốn kết hôn với em, còn muốn bắt em mặc *** trong đêm tân hôn…”
“Bắt em mặc hồng nhạt, sau đó…”
“Anh đừng nói nữa…” Lâm Chiêu Vân bị lời nói của hắn làm cho cả người như sắp bị thiêu cháy, thật sự không nhịn được nữa dùng hai tay bịt miệng hắn lại.
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, Arthur cũng không ngờ Lâm Chiêu Vân lại làm như vậy. Lòng bàn tay mềm mại dán trên môi hắn, chóp mũi lập tức tràn ngập mùi hương của cậu, tiếng tim đập của hắn đột nhiên nhanh hơn, cả người tê rần.
Đôi mắt hắn co rút lại, dồn dập mà lại vội vàng nắm lấy cổ tay của cậu.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, cậu kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại nhưng lại bị nắm chặt. Bàn tay còn lại của cậu muốn kéo cánh tay của đối phương ra nhưng cũng không thể.
Arthur như chó ngửi thấy mùi thịt, cứ như vậy cắn không bỏ.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân làm Lâm Chiêu Vân sợ tới mức run lên, trốn sang bên cạnh.
“Đội trưởng, ăn cơm.”
Lam Chiêu Vân như được cứu, vội vàng nhìn về phía Arthur.
Arthur nhả tay cậu ra, nhìn thấy lòng bàn tay cậu ướt nhẹp, hô hấp cứng lại nhưng vẫn không thả cậu ra, thuận thế nắm lấy cổ tay cậu tri kỷ hỏi: “Chiêu Chiêu, em có đói không?”
‘Ai cho anh gọi Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu là tên anh được dùng đấy hả!?’
‘Chắc trong đầu tên biến thái này đã nghĩ tới chuyện đặt tên con là gì rồi!’
‘Chiêu Chiêu không thể sinh em bé!’
‘Cười chết mất! Giải quyết vấn đề về giới tính trước đi!’
…
Số 886 vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Hắn muốn kết hôn với cậu.”
Lâm Chiêu Vân bị nó làm cho tức giận, cậu cảm thấy số 886 cố ý, rõ ràng biết cậu hỏi có ý gì còn nói thế, làm cậu tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện với nó nữa.
Lâm Chiêu Vân giận dỗi: “Nói chuyện tử tế đi!”
Số 886: “…”
Arthur hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ngây ra như phỗng của cậu.
Hắn chỉ cảm thấy cậu quá ngoan, cơ thể mềm mại thơm thơm. Khi dắt tay cậu kéo vào phòng, trái tim hắn như sắp nhảy ra ngoài lồng ngực vậy.
Nhìn thấy đôi chân kia đong đưa ở mép giường, nửa người dựa vào trên giường của hắn, lây dính mùi hương của hắn, bị những bộ quần áo xinh đẹp vây xung quanh.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới tuần trăng mật sau khi kết hôn, hắn và cậu sẽ ở trong biển, trong khách sạn, trong vườn hoa…
Lâm Chiêu Vân ôm lấy vai mình cắn môi run rẩy, không nói thành lời.
Vất vả lắm cậu mới lấy lại tinh thần, nhưng không biết từ khi nào, Arthur đã nhích tới gần, khuôn mặt điển trai vì điên cuồng mà trở nên hơi vặn vẹo, hắn nửa quỳ ở mép giường, lông mi hơi rũ xuống, dịu dàng hỏi: “Em thích không?”
Sau khi phản ứng lại, cậu chậm rãi ngồi dậy, cả người đã đỏ bừng lên, cậu không thể hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mặt mình.
Chỉ có thể cúi đầu, vành tai hồng một cách khác thường, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình không nói gì.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Cuối cùng, Arthur cũng nhận ra Lâm Chiêu Vân đang xấu hổ, hắn khẽ gãi đầu, cảm thấy ảo não vì cảm thấy có phải mình đã quá xúc động rồi không.
Lâm Chiêu Vân còn chưa trả lời thì hắn đã gấp không chờ nổi ngồi xuống.
Nhiệt độ cơ thể như sốt cao của Arthur xuyên qua chế phục cảnh vệ truyền tới, từ bả vai đang nhẹ nhàng dựa gần truyền đến cho cậu.
Cậu chỉ cảm thấy đầu vai nóng bừng, theo bản năng muốn rụt vai lại trốn đi, nhưng đầu bên kia lại là đầu giường.
Vừa rồi, vì để trộm bản đồ dễ dàng hơn nên cậu lựa chọn ở nơi gần với đầu giường.
Bây giờ cũng vì thế mà như bị Arthur bao quanh, nhốt ở một chỗ.
Lâm Chiêu Vân căng thẳng muốn ngất xỉu, hình như Arthur có một số sở thích không muốn cho ai biết.
Mà đối tượng hiện tại đối phương yêu thích lại là cậu.
Arthur nghiêng mặt tới, Lâm Chiêu Vân rũ mắt, lông mi không ngừng rung động làm hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập, cực kỳ khắc chế bản thân mới có thể nhẹ giọng hỏi: “Em có đang nghe không?”
Lâm Chiêu Vân càng cúi thấp đầu xuống, môi mấp máy, môi trên và môi dưới lúc đóng lúc mở, giọng nói mơ hồ lại nhẹ nhàng chậm chạp: “Đang nghe, tôi, tôi mới biết anh được mấy ngày, anh đang nói gì thế…”
Cậu thật sự xấu hổ muốn chết.
“Xin lỗi, xin lỗi, chắc chắn em sẽ cảm thấy tôi là người xấu, nhất kiến chung tình còn bắt em mặc hồng nhạt, còn nói thích em, muốn kết hôn với em, còn muốn bắt em mặc *** trong đêm tân hôn…”
“Bắt em mặc hồng nhạt, sau đó…”
“Anh đừng nói nữa…” Lâm Chiêu Vân bị lời nói của hắn làm cho cả người như sắp bị thiêu cháy, thật sự không nhịn được nữa dùng hai tay bịt miệng hắn lại.
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, Arthur cũng không ngờ Lâm Chiêu Vân lại làm như vậy. Lòng bàn tay mềm mại dán trên môi hắn, chóp mũi lập tức tràn ngập mùi hương của cậu, tiếng tim đập của hắn đột nhiên nhanh hơn, cả người tê rần.
Đôi mắt hắn co rút lại, dồn dập mà lại vội vàng nắm lấy cổ tay của cậu.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, cậu kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại nhưng lại bị nắm chặt. Bàn tay còn lại của cậu muốn kéo cánh tay của đối phương ra nhưng cũng không thể.
Arthur như chó ngửi thấy mùi thịt, cứ như vậy cắn không bỏ.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân làm Lâm Chiêu Vân sợ tới mức run lên, trốn sang bên cạnh.
“Đội trưởng, ăn cơm.”
Lam Chiêu Vân như được cứu, vội vàng nhìn về phía Arthur.
Arthur nhả tay cậu ra, nhìn thấy lòng bàn tay cậu ướt nhẹp, hô hấp cứng lại nhưng vẫn không thả cậu ra, thuận thế nắm lấy cổ tay cậu tri kỷ hỏi: “Chiêu Chiêu, em có đói không?”
‘Ai cho anh gọi Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu là tên anh được dùng đấy hả!?’
‘Chắc trong đầu tên biến thái này đã nghĩ tới chuyện đặt tên con là gì rồi!’
‘Chiêu Chiêu không thể sinh em bé!’
‘Cười chết mất! Giải quyết vấn đề về giới tính trước đi!’
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.